Mục Chỉ Thừa từng nghĩ đến nhiều kết cục khác nhau, nhưng cậu không ngờ rằng Trương Tuấn Hào lại vì Châu Minh Nguyệt mà chế nhạo cậu thẳng thừng đến vậy.
Tim Mục Chỉ Thừa đau đến tê rần, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ho hai tiếng rồi lau tay dính máu vào áo, cũng may là hôm nay cậu mặc áo khoác màu đen nên có dính máu thì cũng không nhìn thấy.
“Không biết giữ mồm giữ miệng thì đáng đánh, đây là lý lẽ mà Trương Tuấn Hào anh dạy cho tôi, hai cái tát đấy thì so sao được với số lần anh đánh tôi? Hai cái tát tôi đánh cô ta cũng không so bằng một phần mười cái tát này của anh đâu”, Mục Chỉ Thừa khẽ ngả người vào mép giường, gắng gượng ngồi dậy, người run nhưng không ngã xuống.
Cái tát này của Trương Tuấn Hào còn mạnh hơn cả những lần trước, khiến mũi cậu chảy máu, đầu óc choáng váng.
Trương Tuấn Hào không thèm đếm xỉa đến sắc mặt tái nhợt của Mục Chỉ Thừa, cho rằng cậu chỉ đang giả vờ yếu đuối, thích giả bệnh để lấy lòng cảm thông của người khác, trước đây anh cũng từng bị cậu lừa như vậy.
Con người là vậy, chỉ cần một lần bị lừa thì sẽ có ấn tượng không tốt về người đó, chỉ cần những ấn tượng không tốt đó ùa về thì tất cả những gì tốt đẹp trước đó đều bị vùi lấp hết.
Trương Tuấn Hào không những tức giận mà còn cảm thấy bản thân hệt như một trò cười.
Thái độ của anh với Mục Chỉ Thừa càng lúc càng bốp chát, tức đến nỗi chỉ muốn cầm dao nhọn đâm cậu toàn thân thương tích.
“Cơ thể của Minh Nguyệt giống cậu được sao?”, Trương Tuấn Hào lạnh lùng chế giễu.
“Sao lại khác, cùng là con người thì đều biết đau đớn, nếu Châu Minh Nguyệt là thủy tinh dễ vỡ thì chắc tôi đây là mình đồng da sắt sao? Anh nghĩ tôi không biết đau chắc?”, nói đến câu cuối, giọng Mục Chỉ Thừa bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt lăn dài rồi chảy xuống miệng mặn đắng khiến cậu không nhận ra được trong hai vị tanh của máu và vị của nước mắt, vị nào đang lấn át vị nào.
Hai vị đó quyện lại trong miệng thành vị đắng mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới, còn đắng hơn tất cả các loại thuốc cậu từng uống.
“ Trương Tuấn Hào”, Mục Chỉ Thừa túm lấy áo anh, ngước đầu lên hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi trở thành thứ gì? Một kho máu di động, công cụ để anh xả cơn tức giận hay là công cụ thỏa mãn dục vọng của anh? Người hại Châu Minh Nguyệt chính là anh chứ không phải tôi, nếu anh vẫn nhất quyết ly hôn với tôi để ở bên cô ta thì còn cần đến lượt tôi nhục mạ cô ta sao?”
Lời nói của cậu đã đánh trúng nỗi đau của Trương Tuấn Hào, anh khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
“ Mục Chỉ Thừa, cậu đừng có cãi lý trốn tránh trách nhiệm, cậu phải trả giá cho hành động của mình!”, trong lòng Trương Tuấn Hào đã khẳng định sự độc ác của Mục Chỉ Thừa, vậy nên cô có nói gì hay làm gì thì đều là sai cả.
Trương Tuấn Hào cho rằng Mục Chỉ Thừa có đánh bao nhiêu cũng không chừa, cách vài ngày lại mắc sai, nên hôm nay anh định dạy cho cậu một bài học nhớ đời, không đánh cho đổ máu thì quyết không dừng tay.
Anh nắm chặt tay trái của Mục Chỉ Thừa, mắt nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trong thùng rác.
Một tay anh kéo Mục Chỉ Thừa, một tay lôi thùng rác đến chỗ ban công, sau đó anh đổ toàn bộ mảnh thủy tinh vỡ xuống sàn.
“Quỳ xuống!”, anh bắt Mục Chỉ Thừa quỳ xuống sàn rải toàn mảnh thủy tinh vỡ, không biết là vì muốn phạt cậu vì đã đánh Châu Minh Nguyệt hay vì muốn phạt cậu đã làm rách giấy chứng nhận kết hôn của hai người nữa.
“Tôi không quỳ gối trước súc sinh”.
Trương Tuấn Hào cực kỳ tức giận, càng nhìn Mục Chỉ Thừa càng thấy ngứa mắt, ngay lập tức đạp thẳng vào đầu gối cậu.
Mục Chỉ Thừa không ngờ Trương Tuấn Hào lại đạp chân, chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói, sau đó chân cậu khuỵu xuống sàn trải đầy thủy tinh vỡ ấy theo quán tính.
Tiết trời hôm nay ấm áp, Mục Chỉ Thừa mặc một chiếc áo thun mỏng và một chiếc quần dài đến đầu gối, vừa quỳ xuống hai đầu gối liền lộ ra, các mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt cậu.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_