Lý Nhị không muốn kinh động tới người của Vân gia, cho nên cùng Ngụy Trưng ngồi ở giường ấm tại hoa sảnh nói chuyện. Phụ nữ trẻ nhỏ của Vân gia đang ở Trường An mua sắm, đêm này không về, đều ở lại phường Hưng Hóa.
Lý Nhị thích món mỡ màng, nhất là sườn sốt chua ngọt thì nhớ mãi, ông ta mắc chứng cao huyết áp, ăn mấy thứ này không có lợi gì, nhưng không cho ông ta ăn, hậu quả của Vân Diệp càng nghiêm trọng, nhất là khi Trường Tôn thị không có bên cạnh.
Thịt kho đầu sư tử to như nắm đấm, ông ta một mình ăn hai miếng, rồi quét sạch một đĩa thịt viên, khịt mũi với món ngó sen của Vân Diệp, cho rằng đó là thứ phụ nhân ăn, khoai tây xào cũng ăn cả bát, nhưng vừa ăn vừa luôn mồm nói y bại gia, cả hạt giống cũng mang ra ăn.
Khi một bát mỳ thịt dê bê tới trước mặt thì cuối cùng ông ta cũng ngậm miệng lại, cho ớt đỏ chót cả bát, lại thêm dấm, ăn sạch sành sanh, đầu đẫm mồ hôi.
- Bảo đầu bếp nhà ngươi dạy ngự trù cách làm cơm, đồ ăn trong hoàng cung đúng là không ngon bằng ở nhà ngươi.
Cầm ấm trà tu một ngụm, còn cố ý bày ra trước mặt Vân Diệp, làm y nhìn mà đau thương vô cùng, ấm trà mình dưỡng hai năm không về nữa rồi.
Nghỉ chốc lát Lý Nhị trở về hành cung Ngọc Sơn, Ngụy Trưng đi theo, không biết đám thị vệ trốn ở đâu chui ra như bóng ma, tiền hô hậu ủng xa giá của Lý Nhị lên núi, nhìn từ xa, đuốc trong tay thị vệ như một con rồng lửa uốn lượn
Lý Nhị không phải tới Ngọc Sơn nghỉ, mà là tới chạy nạn, hoàng cung không ở nổi nữa rồi, không biết vì sao bệnh điên của Lý Uyên phát tác, muốn chuyển về Thái Cực điện ở, ai khuyên cũng không nổi, luôn nói ở cung điện mới có ma quỷ lui tới, tìm ông ta lấy mạng, một đêm dậy ba lần, không giống giả bộ. Càng thêm nữa là sét đánh xuống, hai mỹ nhân trực đêm hóa ra cho, trang sức biến thành vàng nhão.
Thực ra gặp ác mộng không phải chỉ có Lý Uyên, còn cả Lý Nhị, giết người quá nhiều, làm việc trái lương tâm quá nhiều, đương nhiên là sẽ gặp ác mộng.
Thái Cực cung lắp cột thu lôi, cho nên hai năm qua không bị sấm sét quấy nhiễu, pháp sư trong cung nói Thái Cực cung là nơi an toàn cát tường nhất trong cung.
Lý Nhị là nhi tử, Đại Đường lại lấy nhân hiếu lập quốc, không còn cách nào, đành nhường Thái Cực cung làm chỗ ở cho Lý Uyên.
Rời khỏi Thái Cực cung không ngờ Lý Nhị cũng gặp ác mộng, còn khủng khiếp hơn cha ông ta, cứ trằn trọc mãi rồi nhớ tới hành cung Ngọc Sơn, tuy nhỏ một chút, nhưng làm ông ta ngủ say vô cùng, thấy lại sắp tới ban đêm khiến ông ta cực kỳ khốn khổ, nên mau chóng lên ngựa rời thành, tới Ngọc Sơn chuẩn bị ngủ cho ngon.
Nghe những tin đồn mà Tân Nguyệt về nhà kể, Vân Diệp mới hiểu vì sao hôm qua Lý Nhị có vẻ tinh thần không tốt, dễ thương cảm và chán chường, hai loại tình cảm này không thể xuất hiện trên người Lý Nhị, uy trấn thiên hạ mới là khí thế duy nhất ông ta nên có.
Lý Nhị gặp ác mộng cũng không có gì lạ, Vân gia chẳng hứng thú với chuyện này, áp đầu vào bụng Tân Nguyệt, cảm thụ thai nhi cử động, với y mà nói chẳng chuyện gì quan trọng hơn con mình. Lý Nhị mà sợ hãi lăn ra chết thì Lý Thừa Càn kế vị là xong, từ biểu hiện hai năm qua mà xét, Lý Thừa Càn sẽ trở thành một hoàng đế hợp cách.
Na Một Nhật ôm cánh tay Vân Diệp lắc, muốn phu quân nhìn thành tích shoping của mình hai ngày qua, nha đầu ngốc, mua đồ hai ngày mà tiêu có sáu trăm quan, chỉ một món trang sức của Tân Nguyệt đã bằng số đó.
Đầy chặt ba cỗ xe, làm Vân Diệp muốn ngất, mua cái gì thế này, bảy tám con búp bê lớn, hai cái trống to đùng, mười mấy cái nồi, bốn năm bộ đồ của mộc công ( thợ mộc), còn cả một xe muối lớn, mấy cái yên ngựa rất đẹp, rìu sắc, đao tinh xảo. Nghe Tân Nguyệt nói, nếu không phải nàng ngăn cản, Na Mộ Nhật còn mua về rượu chất lượng kém ngoài chợ.
Nhìn Na Mộ Nhật lấy cưa ra, thoáng cái đã cưa một cái gậy gỗ to bằng cổ tay, cầm hai đoạn gậy khe với Vân Diệp, mua ba cái xe đầy đổ lung tung, chẳng mua cho bản thân cái gì.
Thì Thì ôm một thanh đao không cho ai chạm vào, đao khảm ngọc xanh, nhìn hoa văn sáng bóng trên đó là biết thanh cương đao bằng thép bách luyện thực sự.
Nó không đủ tiền, vay Tân Nguyệt bỏ rất nhiều tiền mới mua được thanh đao này, nó hứa dứt khoát với Vân Diệp rằng không cần tiền tiêu vặt trong một năm, cả cơm cũng có thể ăn ít đi một chút.
So với Thì Thì khờ khạo thì Tiểu Vũ mua cả một đống, thứ đội đầu, thứ mặc trên người, thứ đi dưới chân đều có, yếm lót lụa của Nhất Phẩm Hiên nghe nói mặc vào vô cùng thoải mái, Tiểu Vũ cũng mua cho bản thân một cái, không may bị Vân Diệp nhìn thấy, tủi thân khóc tu tu.
Đại Nha mang về một rương sách, Tiểu Nha mang về một đống đồ chơi cùng đủ các loại món ăn.
Tiểu Đông thì đi mua sắm thế nào mà ... kiếm được một đống tiền, té ra đổi bạc trong tay người khác thành tiền đồng thông dụng, đeo một cái túi tiền nặng trịch trong tay, kéo cho nó đi bộ cũng lảo đảo.
Về phòng, Na Mộ Nhật nhìn Tân Nguyệt lấy từ trong hộp ra từng món đồ trang sức mới phát hiện ra mình bỏ qua cái gì, ngậm ngón tay trong miệng hâm mộ nhìn đống trang sức sáng loáng của Tân Nguyệt.
Vân Diệp chọn trong đống trang sức của Tân Nguyệt một bộ màu hồng, bộ trang sức này rất xứng với Na Mộ Nhật, đeo lên càng xem đẹp mê đắm lòng người.
Tân Nguyệt rất cảnh giác, nhưng tỉnh lại thì Na Mộ Nhật mang trang sức được Vân Diệp gài trên đầu cười toe toét chạy mất rồi.
Không biết làm thế nào được, đấm lên đùi Vân Diệp mấy cái, vội thu đồ của mình lại, cho vào rương, còn khóa cẩn thận.
- Rương của nàng đã chứa đầy rồi, nàng lạ không đeo, đây là hành vi lãng phí nghiêm trọng, từ khi Na Mộ Nhật tiến môn, nàng chỉ đeo cái kẹp tóc hoàng ngọc này, sợ người ta không biết nàng là chính bài phu nhân vậy,
Tân Nguyệt tháo cái kẹp tóc trên đầu xuống, lấy khăn lụa lau cẩn thận, đặt vào hộp gỗ đàn bên gối, vỗ hộp nói:
- Cả rương đó không thèm, thiếp thân có món này là đủ rồi, trang sức khác đều do phàm nhân làm, chỉ có món nay ngay đại tượng cao minh nhất cũng phải giơ tay đầu hàng, không phải do người làm ra, nhất định tới từ vương quốc của thần. Phu quân nói đi, sư phụ lão nhân gia rốt cuộc có phải là thần tiên không, chàng đã thấy lão nhân gia thi triển thần thông chứ?
- So ra mà nói, sư phụ đại biểu cho quá khứ của ta, có thần thông hay không phải xem nàng nhìn ở góc độ nào, ta thì không thể nói với nàng, nàng không hiểu được, cũng không tưởng tượng được, không nên biết thì hơn.
Nhắc tới quá khứ là Vân Diệp bắt đầu phiền muộn, không biết mình phải khoác cái áo lừa gạt bao lâu, chuyện xưa bị y cất kỹ dưới đáy lòng, không thể nhắc tới, nhắc tới là đau thấu tim.
Tân Nguyệt áy náy nói:
- Phu quân, là thiếp thân không tốt, làm chàng nhớ lại chuyện trước kia, lão nhân gia có ơn dưỡng dục với chàng, gọi là cha mẹ cũng không quá, chàng đứng thương tâm, nếu nhớ sư phụ quá thì tới linh đường bái tế, thiếp đi cùng chàng, đứng gác cửa cho chàng, không cho ai vào, để chàng trò chuyện cùng sư phụ, lão nhân gia là thần tiên, nói không chừng nghe được lời của chàng.