Dẫn đầu là một nam nhân khoảng bốn mươi mấy tuổi, cao một thước tám mươi mấy, rất vạm vỡ. Gò má bên phải xăm một con rắn hổ mang. Có một vết đao chém qua mắt trái hình xăm rắn hổ mang nên trông như bị chột.
- Đại ca, nhiều huynh đệ bị nhốt tại đây, họ Triệu kia muốn làm cái gì?
Nghe nam nhân đứng sau lưng lên tiếng khỏi, Độc Nhãn Xà nhếch mép cười khẩy.
Độc Nhãn Xà không thèm quay đầu lại nói:
- Bởi vì họ Triệu sợ, có các huynh đệ chúng ta ở đây chờ tùy thời leo lên thang máy tầng cao nhất. Hắn . . . Sợ.
- Bởi vì lão già Triệu gia bị bệnh tim chết bất đắc kỳ tử?
Nam nhân lúc trước lên tiếng hỏi nghe vậy nhướng mày nói:
- Phụ thân chết, dù lão già Triệu gia đứt bóng chẳng lẽ có ai xuống tay với Triệu gia sao? Lão già kia kinh doanh nhiều năm, rễ cắm cực sâu, Triệu Nguyên Đằng sợ cái gì?
Độc Nhãn Xà quay người lại:
- Các ngươi thật sự cho rằng lão già Triệu gia chết vì phát bệnh tim?
Độc Nhãn Xà cười bí hiểm:
- Biết chuyện xảy ra trên Tiền Đường giang ngày hôm qua đúng không? Chuyện đó xảy ra không lâu thì lão già Triệu gia chết, tập đoàn Hoành Hải rối loạn. Các ngươi có biết hôm nay người Triệu gia làm chuyện gì không?
- Cái gì?
Mấy nam nhân liếc nhau, không hiểu ra sao.
- Bên ngoài đại viện Triệu gia có nhiều cảnh sát thường phục.
Độc Nhãn Xà nheo mắt nói:
- Tám, chín phần mười đệ tử trực hệ của Triệu gia quay về đại viện. Nếu không phải gặp đối thủ không thể đấu lại thì Triệu gia sẽ sợ hãi như vậy sao?
Một nam nhân nhanh chóng phản ứng lại:
- Họ Triệu tụ tập chúng ta lại đây là để làm bảo tiêu?
Nam nhân đó kinh ngạc hỏi:
- Hắn không sợ quan hệ với chúng ta bị lộ ra sao?
Độc Nhãn Xà khen ngợi nhìn nam nhân kia, nhẹ gật đầu, nói:
- Hắn sợ, mấy năm nay chúng ta làm nhiều chuyện cho lão già Triệu gia, hắn lại lợi dụng chúng ta làm biết bao nhiêu chuyện. Mấy chuyện đó có cái nào không là việc lớn trời long đất lở? Thế nhưng hắn vẫn tụ tập chúng ta lại đây.
- Có lẽ họ Triệu này chó cùng rứt giậu.
Nam nhân cuối cùng lên tiếng tổng kết:
- Liều nguy hiểm bị lộ quan hệ với chúng ta vẫn quyết gọi cả đám tới đây, nói lên hắn sợ chết khiếp.
- Nhưng mà . . .
Nam nhân mở miệng gợi chuyện đầu tiên do dự hỏi:
- Đối thủ có thể buộc Triệu gia đến mức này, chúng ta làm được gì?
Độc Nhãn Xà bật cười, không biết gã lấy đâu ra cây ráy tay móc vào lỗ tai.
Độc Nhãn Xà lạnh lùng cười:
- Hắn muốn kéo chúng ta làm lá chắn sống, có chết cũng thêm đệm lưng.
- Vậy chúng ta còn ở đây làm gì?
Mấy nam nhân hoảng hốt, biểu tình hoang mang nhìn Độc Nhãn Xà chờ đợi giải thích.
Đối diện cặp mắt mong mỏi của mấy cánh tay đắc lực, Độc Nhãn Xà chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta không đến, bây giờ Triệu Nguyên Đằng bị hù sợ chắc chắn sẽ nghi thần nghi quỷ cho rằng chúng ta làm phản. Nếu hắn cá chết lưới rách . . . Đừng quên nhiều năm qua những chuyện chúng ta làm cộng lại tội nghiệt hơn bảy trăm huynh đệ đủ bị bắn chết mười bảy, mười tám lần.
- Đại ca nói đúng.
Một nam nhân gật đầu, nói:
- Bây giờ chúng ta chẳng những không từ chối, không đùn đẩy còn dứt khoát đế đây. Chỉ cần chúng ta ở yên dưới tầng hầm không đi lên, Triệu Nguyên Đằng chết sớm đầu thai sớm. Chờ chuyện qua đi, các huynh đệ vẫn sẽ ăn sung mặc sướng.
Độc Nhãn Xà mỉm cười nói:
- Đúng vậy!
Độc Nhãn Xà ném cây ráy tai xuống đất, nói:
- Nhị Lưu Tr truyền tin từ Thiểm Tây về bảo mới có hai cực phẩm, chờ sau này không bán đi mà để các huynh đệ chúng ta hưởng thụ đi.
- Đi theo đại ca có thịt ăn!
Một nam nhân cười xấu xa:
- Có nữ nhân để cưỡi, có tiền xài, có súng bắn. Tại Hàng Châu thị gặp chúng ta có ai không cung kính kêu một tiếng đại ca?
- Mấy thứ này toàn là các huynh đệ dùng mạng đổi về.
Độc Nhãn Xà không kể công, cười nói:
- Vốn nên là vậy.
Triệu Nguyên Đằng ngồi trong văn phòng, tay chân lạnh lẽo. Tuy có bốn bảo tiêu đứng trước cửa, Triệu Nguyên Đằng ngồi trên tầng thứ mười tám cao nhất cao ốc Hoành Hải, cửa sổ đóng kín nhưng gã vẫn sợ. Dù có mấy trăm người dưới tầng hầm tùy thời chạy lên cứu giá vẫn không thể xóa bỏ cảm xúc khủng hoảng trong lòng Triệu Nguyên Đằng.
Hai tay Triệu Nguyên Đằng sờ soạng mặt bàn, mỗi phút mỗi giây trôi qua là nỗi dày vò dằn vặt với gã.
Bốn giờ chiều, mặt trời đã lặn núi tây. Dần đến giờ cá công nhân tan tầm.
Triệu Nguyên Đằng cố gắng giữ biểu tình bình tĩnh nhưng khó giấu đi nỗi sợ hãi trong mắt.
Triệu Nguyên Đằng không chú ý đến có hai người dần hiện ra sau lưng gã, hai thanh niên, nói đúng hơn là hai nam nhân trẻ tuổi cười tủm tỉm.
Một thanh niên tay cầm cái thùng to đen. Thanh niên khác lặng lẽ duỗi người, bước ra một bước nhập vào cơ thể Triệu Nguyên Đằng.
Triệu Nguyên Đằng ngồi trên ghế, nỗi lòng phập phồng bỗng đánh rùng mình sau đó trở về bình thường.
Dường như Triệu Nguyên Đằng có thể trông thấy nam nhân khác đứng sau lưng mình, xoay người nhận cái thùng đen, đi đến trước bàn làm việc, mở vi tính ra. Triệu Nguyên Đằng tạo trang mới, gõ lách cách. Rất nhanh Triệu Nguyên Đằng viết xong một trang giấy, lại gõ ba chữ tiêu đề: Thư sám hối.
Nội dung thư sám hối như sau: Triệu Nguyên Đằng tự biết tội nghiệt nặng nề nhiều năm qua dựa vào phụ thân Triệu Hợp Đức lấy việc công dùng chuyện riêng tham gia buôn lậu ma túy, lừa bán người, phạm các tội ác như giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích vân vân. Bây giờ các sổ sách, thư, hóa đơn, chứng cứ đầy đủ để lại trong văn phòng, cầu xin ông trời tha thứ mọi tội lỗi của Triệu gia. Triệu Nguyên Đằng tuyệt bút.
Triệu Nguyên Đằng viết xong thư sám hối, in ra giấy, ký tên mình ở cuối trang. Triệu Nguyên Đằng mở máy copy trong văn phòng, sao chép mấy trăm bản thư sám hối.
Năm giờ mười ba phút chiều, cửa sổ văn phòng chủ tịch trên tầng mười tám cao ốc Hoành Hải bị mở ra. Triệu Nguyên Đằng toàn thân không mảnh vải, biểu tình bình tĩnh ném từng xấp thư sám hối xuống lầu. Triệu Nguyên Đằng bước ra trước một bước, kết thúc tội lỗi cả đời trong thư sám hối bay đầy.
Trên bàn trong văn phòng Triệu Nguyên Đằng đặt một cái thùng đen, trong thùng để lại thư sám hối bản gốc.
Thứ trong cái thùng đen đủ khiến Triệu gia từ nay tan thành mây khói.
Tầng hầm dần yên lặng bỗng có giọng nam nhân cao vút phá vỡ yên tĩnh.
- Chết rồi, đã chết!!!
Nam nhân bước nhanh vọt vào cửa cái tầng hầm, hét to:
- Triệu Nguyên Đằng nhảy lầu tự tử!
Độc Nhãn Xà biến sắc mặt nói:
- A?
Sau đó Độc Nhãn Xà lấy lại bình tĩnh, kêu lên:
- Đi.
Tuy tập đoàn Hoành Hải của Triệu Nguyên Đằng giúp Độc Giao bang tiện hoạt động buôn lậu rất nhiều, nhưng làm việc buôn lậu nhiều năm, Độc Nhãn Xà có thể nào đặt hết tai sản vào tập đoàn Hoành Hải? Hoặc nên nói là vào một mình Triệu gia?
Hệ thống buôn lậu sớm hoàn thiện, bây giờ Triệu Hợp Đức, Triệu Nguyên Đằng của Triệu gia lần lượt chết lạ lùng, người kiềm hế Độc Nhãn Xà đã chết.
Tuy có Triệu gia giúp đỡ càng dễ hành động hơn, nhưn so với bị Triệu gia kiềm chế thì Độc Nhãn Xà thích làm một mình hơn, gã nói một là không hai.