Chương 877: Hoàng giả trong thiên thần. (Thượng)
- Thừa nhận địa vị tông giáo chính thống duy nhất trên địa cầu? Đây quả thực là đang nói đùa.
Nữ Giáo hoàng Raveena của Phục Đô giáo sắc mặt xanh mét, toàn thân bao phủ trong hắc bào, vung cánh tay nói:
- Chúng ta phải cho hắn biết, Phục Đô giáo chúng ta cường đại cỡ nào.
- Đúng vậy.
Vừa nghe thấy lời nói của Raveena, mười mấy Vu sư đứng tại đó cũng kích động sôi trào, một Vu sư vội vàng gật đầu nói:
- Phục Đô giáo chúng ta có mấy trăm vạn tín đồ, Vu sư cường đại đếm không hết, chẳng qua là một tông giáo mới do dị nhân sáng chế mà thôi, tại sao phải bắt chúng ta thừa nhận địa vị của hắn?
- Hắn chắc chắn là muốn chết.
Lại có Vu sư phụ họa nói:
- Chúng ta nên cho hắn bài học cảnh cáo.
- Cảnh cáo? Không, chúng ta nên phát động tập kích, cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta.
Đại lượng Vu sư cùng hô lên, điên cuồng cực độ.
Lúc này, nữ Giáo hoàng Raveena nhẹ nhàng khoát tay ngăn đám Vu sư kêu gào, lạnh lùng nói:
- Ta cần ba mươi vị Vu sư cường đại tiến vào quốc gia phương Đông đó.
- Raveena bệ hạ, ta nguyện ý đi trước.
Nữ Giáo hoàng Raveena vừa dứt lời, liền có một Vu sư quỳ một chân trên đất, hai tay giơ lên cao:
- Đến quốc gia phương đông đó.
- Raveena bệ hạ, ta cũng nguyện ý đi trước.
Vu sư thứ hai quỳ xuống.
- Raveena bệ hạ, ta...
Không đến một phút, toàn bộ mười mấy Vu sư đều quỳ xuống giơ cao hai tay, trên mặt đều hiện ra nụ cười điên cuồng.
Nhưng một khắc sau khi bọn hắn quỳ xuống hô to, trong gian phòng bỗng vang lên một trận thanh âm kỳ lạ...
- Ba ba ba...
Có người vỗ tay.
- Dũng khí rất đáng khen, dũng khí rất đáng khen.
Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ Tây đen xuất hiện trong gian phòng mật thất, khinh bạc nói:
- Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội đó.
Nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện khiến cho nữ Giáo hoàng Raveena khẽ bất ngờ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, giơ tay lên chỉ về phía nam tử trẻ tuổi mặc đồ đồ Tây đen, lạnh lùng nói:
- Giết hắn.
- Vâng, bệ hạ.
Mười mấy Vu sư này đều là tồn tại có địa vị cao cả trong Phục Đô giáo, sau giây phút thất thần ngắn ngủi cũng phản ứng rất nhanh, lúc này cùng kêu lên lĩnh mệnh, rầm rầm đứng lên, mặt đầy hung ác nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện...
Nhưng con kiến dù cường thịnh cũng không phải đối thủ của voi, không đợi những Vu sư này làm ra cử động gì, liền thấy nam tử châu Á mặc đồ Tây đen khẽ cười giơ tay lên, một giây sau, trong mật thất vang lên một trận thanh âm giống như biển gầm.
Không có nước biển, càng không có sóng biển cuồn cuộn, nhưng thanh âm sóng biển liên miên không dứt này dễ dàng chế phục tất cả Vu sư, bao gồm cả nữ Giáo hoàng Raveena, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy chục người nằm la liệt trên mặt đất, loại trùng kích khổng lồ trực tiếp đánh vào linh hồn, làm bọn hắn hoàn toàn đánh mất ý niệm phản kháng, trước mặt người trẻ tuổi này, bọn họ gầy yếu giống như trẻ nít.
- Ừ, khoảng cách thời gian công khai thừa nhận địa vị tông giáo chính thống duy nhất của Cửu Tiêu thần điện trên Địa Cầu còn mười bảy giờ.
Người trẻ tuổi này cũng không thèm nhìn Raveena nữ Giáo hoàng một cái, sau khi chế phục cao tầng của Phục Đô giáo, hắn hời hợt nói:
- Nếu sau mười bảy giờ không có động tác, Phục Đô giáo sẽ biến mất trên địa cầu, là hủy diệt hay là hàng phục, chính các ngươi lựa chọn đi.
- Đợi một chút.
Khi người trẻ tuổi kia bỏ lại câu nói muốn rời đi, nữ Giáo hoàng Raveena đột nhiên kêu lên:
- Chúng ta sẽ không hàng phục, cho dù ngươi giết chết chúng ta, Phục Đô giáo vẫn còn lại trăm vạn tín đồ, bọn họ sẽ chọn ra Giáo hoàng mới tiếp tục tồn tại, nhất định sẽ …
- Sao?
Thanh niên đang định rời đi dừng bước lại, nghiêng đầu hài hước cười nói:
- Bọn họ chọn kẻ nào ta liền giết kẻ đó, cho đến khi không người nào dám làm Giáo hoàng mới thôi, không tin, các ngươi có thể thử xem.
- Ngươi. . .
Nữ Giáo hoàng Raveena thân thể cứng ngắc, tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi thứ hai. Vất vả đè xuống khí huyết xao động trong lòng, nàng hít một hơi thật sâu:
- Ngươi chính là Ngự Long Thần Tôn cung phụng Cửu Tiêu thần điện?
- Ta? Ngự Long Thần Tôn? Ha. . . Ha ha ha. . .
Người trẻ tuổi ngẩn ngơ, tiếp theo không kiêng sợ phá lên cười ha ha, khinh miệt nói:
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chủ nhân nhà ta cao quý vô cùng, làm sao có thể tới đây so đo được mất với đám kiến hôi các ngươi? Ta chỉ nói đến đây thôi, sống hay chết, các ngươi tự quyết định đi.
Lời còn chưa dứt, người trẻ tuổi đã biến mất trong tầm mắt nữ Giáo hoàng Raveena.
- Chủ. . . Chủ nhân?
Raveena trợn tròn mắt, một tồn tại cường đại hời hợt có thể chế phục mười mấy Vu sư bọn họ, cũng chỉ là một người hầu?
Cửu Tiêu thần điện cường đại, Ngự Long Thần Tôn cường thế, ánh mắt của nàng ảm đạm xuống, sau một hồi lâu mới sâu kín thở dài, chán chường nói:
- Truyền lệnh xuống, ta thừa nhận địa vị tông giáo chính thống duy nhất của Cửu Tiêu thần điện trên địa cầu.
- Bệ hạ.
Vừa nghe thấy lời Raveena..., những Vu sư xụi lơ trên mặt đất nhất thời kích động, hô lớn nói:
- Không được, tuyệt đối không thể. . .
- Không thể? Không thể chính là chết.
Nữ Giáo hoàng Raveena nhắm hai mắt lại, cảm giác vô lực sâu sắc.
Hiện nay Diệp Dương Thành đã không phải là kẻ não rỗng mới vừa nhận được Cửu Tiêu Thần Cách trước kia, chỉ dựa vào một lời tuyên cáo là có thể bức bách thế lực toàn thế giới thừa nhận địa vị siêu nhiên của Cửu Tiêu thần điện? Hắn không phải người ngu, dĩ nhiên biết chuyện này căn bản là không thể nào.
Thế lực thông minh một chút sẽ chọn yên lặng theo dõi kỳ biến, thế lực lỗ mãng sẽ công khai chất vấn tính chân thực của Cửu Tiêu thần điện, còn thế lực cấp tiến, nói không chừng sẽ sai đại lượng nhân thủ tiến vào Hoa Hạ thần quốc, lấy tập kích không ngừng nghỉ để chứng minh sự hiện hữu của mình. . .
Diệp Dương Thành cũng không có nhiều thời gian chơi trò chơi với các thế lực, cho nên không bao lâu sau khi thánh địa hình thành, hắn hạ lệnh sai hai thần sử cấp bốn, chín mươi tám thần sử cấp một lao tới các nơi trên thế giới, tìm các tổ chức lớn, trực tiếp dùng vũ lực tiến hành uy hiếp.
Ngươi thừa nhận địa vị chính thống của Cửu Tiêu thần điện thì được, ít nhất có thể giữ lại ngươi, đợi đến khi xây dựng thần miếu của Cửu Tiêu thần điện sẽ đồng hóa ngươi. Nhưng nếu ngươi lựa chọn phản kháng, thậm chí sinh lòng tà niệm..., như vậy thật xin lỗi, cao tầng của tổ chức ngươi sẽ thần bí mất tích. . .
Trong khi Phục Đô giáo gặp phải uy hiếp võ lực của thần sử cấp bốn Tống Lâm Lập, Thiên Chúa giáo, Chính giáo, Cơ Đốc tân giáo, Quý Cách hội, Công Lý tông, Wesley tông, Benedict hội…mấy trăm lãnh đạo tông giáo, bất luận chánh tà, tựa hồ đồng thời tao ngộ thần sử Diệp Dương Thành phái ra . . .
Trong quá trình này, cao tầng của mười mấy tông giáo Bahar giáo, Ấn Độ giáo, Ma Ni giáo, Minh giáo bởi vì kịch liệt phản kháng cho tới vũ nhục chửi mắng, mà thu nhận tai hoạ ngập đầu, cao tầng trong tông giáo trực tiếp bốc hơi trong nhân gian.