Đoạn thời gian này Diệp Dương Thành rảnh rỗi hơn lúc mới khai trương. Thoạt trông Vương Tuệ Tuệ là thiếu nữ bướng bỉnh nhưng lúc làm việc thì cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc. Mười ngày trước Diệp Dương Thành nảy ý kiến và nhanh chóng thực hiện.
Ý kiến đó là nâng Vương Tuệ Tuệ lên làm chủ tiệm, kinh doanh hai cửa hàng giúp Diệp Dương Thành. Bản thân Diệp Dương Thành thì cuối ngày ghé qua là được, những chuyện khác giao toàn quyền cho Vương Tuệ Tuệ. Tiền lương mỗi tháng của Vương Tuệ Tuệ lại nâng lên, đến bây giờ đã là ba ngàn tám trăm nguyên. Trong Bảo Kinh Trấn thì đây là tiền lương chỉ lãnh đạo mới có.
Diệp Dương Thành không lo giao cửa hàng cho Vương Tuệ Tuệ sẽ bị lộ cái gì, vì một tay hắn lo chuyện nhập hàng hóa. Hơn nữa từ khi Diệp Dương Thành mở hai cửa hàng thời trang nam, mấy tiệm khác trong Bảo Kinh Trấn than khổ, có mấy tiệm từ bỏ chuyển sang kinh doanh thời trang nữ hoặc dứt khoát đóng cửa.
Đối thủ cạnh tranh sập tiệm, hơn mười ngày trước tiệm Diệp Dương Thành thống nhất nâng giá quần áo lên mười đến mười lăm nguyên, giá cả mơ hồ. Dù có ai điều tra cũng khó tra xét kỹ càng, hai cửa tiệm này rốt cuộc có tiền lời, dù mỗi ngày lợi nhuận chưa tới ba ngàn khối tiền nhưng tóm lại có lời.
Vui vẻ rửa tiền và tiêu tiền, tuy số tiền lấy ra mỗi ngày rất nhỏ nhưng đủ cho Diệp Dương Thành chi tiêu hằng ngày.
Diệp Dương Thành kêu Diệp Cảnh Long về phòng thay đồ, hắn gom tiền trên bàn vào ba lô đen, xoay người lên lầu, vào phòng mình.
Nụ cười chợt tắt, Diệp Dương Thành thở dài thườn thượt:
- Linh lực . . .
Một tháng nay điểm linh lực của Diệp Dương Thành giảm mạnh, lý do là hắn muốn nhìn xem Triệu Dung Dung có thể từ linh thị thăng cấp không?
Một ngày mười viên linh châu kéo dài hơn mười ngày là tiêu hao hơn một ngàn điểm linh lực. Triệu Dung Dung kiên trì, nên làm gì vẫn làm cái đó, trừ pháp lực vững vàng tăng tiến ra không có dấu hiệu thăng cấp.
Diệp Dương Thành trừ bỏ một ngàn điểm linh lực bồi dưỡng cho Triệu Dung Dung, còn có Dương Đằng Phi chiếm xác Trầm Vũ Phàm ở Ôn Nhạc huyện xa xôi mỗi ngày cần tiêu hao năm điểm linh lực duy trì cơ năng thân thể Trầm Vũ Phàm vận chuyển bình thường, chịu đựng ánh nắng ban ngày chiếu vào. Tức là một tháng Dương Đằng Phi tiêu hao một trăm năm mươi điểm linh lực của Diệp Dương Thành.
Một tháng nay Diệp Dương Thành trừ trừng trị mấy kẻ đầu trộm đuôi cướp tăng thêm mấy chục điểm công đức huyền điểm ra hắn thật là có ra không vào, mỗi ngày giảm bớt linh lực. Diệp Dương Thành trở nên nôn nóng.
Ban đầu có hơn hai ngàn điểm linh lực giảm mạnh xuống còn gần một ngàn điểm. Cứ tính theo tốc độ tiêu hao thế này thì không tới một tháng Diệp Dương Thành tích góp linh lực tuyên bố phá sản. Dương Đằng Phi sẽ mất đi linh lực hỗ trợ, năm ngày phải trở về khu vực Diệp Dương Thành quản lý để tĩnh dưỡng. Dương Đằng Phi lâu dài bị ánh nắng chiếu vào trong khi không có thần quyền che chở, chờ đợi lão là con đường hồn phi phách tán.
Nghe Diệp Dương Thành thở dài, Triệu Dung Dung đi bên cạnh hắn xấu hổ cúi đầu. Nói thật là Triệu Dung Dung cũng không rõ tại sao nuốt nhiều linh châu, hấp thu lượng linh lực rất lớn đối với linh thể nhưng không chút dấu hiệu thăng cấp, tiêu hao một ngàn điểm linh lực của Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành nhận ra cảm xúc Triệu Dung Dung nặng nề, hắn cười khẽ vỗ vai nàng.
Diệp Dương Thành an ủi:
- Hơn một trăm viên không được thì dùng hai trăm, nếu hai trăm vẫn chưa được ta dùng ba trăm linh châu! Đây không phải lỗi của nàng, đừng để bụng tạo áp lực cho mình, hiểu không?
Triệu Dung Dung vẫn cúi đầu, hai tay xoắn góc áo, biểu tình ủ rũ:
- Dung Dung biết . . .
Thoáng chốc Diệp Dương Thành không có cách nào để kéo Triệu Dung Dung ra khỏi cảm xúc buồn bã, lòng thầm mắng tổ chức Dị Sát tại sao lâu như vậy không phái người cho hắn tăng linh lực.
Diệp Dương Thành ăn mặc đàng hoàng, thay bộ đồ rộng rãi thoải mái, mang theo Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ xuống lầu. Diệp Dương Thành cùng Diệp Cảnh Long đi bộ đến phòng buôn bán tiểu khu Ái Hà thôn Tam Quan Miếu. Diệp Dương Thành như nhà giàu mới nổi xách một ba lô đen, bên trong chứa hơn bốn mươi vạn khối tiền.
Nữ bí thư mới đến đẩy cửa phòng làm việc của Trầm Vũ Phàm ra.
- Trầm thư ký, có người muốn gặp mặt.
Nữ bí thư nói với Dương Đằng Phi đang kiểm duyệt tài liệu:
- Nói là từ tỉnh thị đến.
Dương Đằng Phi đang cúi đầu bỗng chốc ngẩng lên:
- A?
Mặt Dương Đằng Phi nở nụ cười, gã đặt văn kiện xuống, đứng lên.
Dương Đằng Phi gật đầu, nói:
- Cho vào đi.
Dương Đằng Phi nuốt linh hồn của Trầm Vũ Phàm, lấy đi ký ức của gã. Tuy Dương Đằng Phi bám vào người Trầm Vũ Phàm chỉ có thể dùng gần ba mươi phần trăm năng lực dị hóa nhưng đủ để ứng đối một số tiểu nhân vật mù mắt. Một tháng qua Dương Đằng Phi hoàn toàn dung nhập vào vai Trầm Vũ Phàm, bình thường sinh hoạt, hay mây mưa với các tình nhân của Trầm Vũ Phàm trên giường, Dương Đằng Phi rất cố gắng bắt chước Trầm Vũ Phàm không để lộ ra dấu vết gì.
Hiện giờ Dương Đằng Phi trừ lòng hướng về Diệp Dương Thành ra, lão là thư ký huyện ủy đúng tiêu chuẩn, hiểu rõ các mắc xích trong cơ quan.
Người tự tỉnh thị xuống? Chắc là người phụ trách xử lý vụ ban lãnh đạo bốn thị trấn hoặc chết hoặc bị thương đã được viết trong văn kiện lúc trước phát xuống.
Không biết nếu cho đám người này biết Trầm thư ký bọn họ tìm đến thật sự là đồng lõa lớn nhất của vụ án sẽ có cảm nghĩ gì? Dương Đằng Phi buồn cười thầm nghĩ.
Rất nhanh nữ bí thư được Dương Đằng Phi điều về tư đơn vị khác nghe lời lão dẫn người tới gặp mặt. Đây là một nữ nhân, hoặc nói đúng hơn là thiếu nữ chưa dứt sữa.
Nhìn cách ăn mặc lòe loẹt, tóc nhuộm lọn xanh lọn đỏ, tuổi khoảng mười tám, chín, cơ mặt Dương Đằng Phi giật giật. Dương Đằng Phi ngạc nhiên không phải vì tuổi tác hay cách ăn mặc của thiếu nữ. Nhưng thiếu nữ, bí thư lại cho rằng Dương Đằng Phi ngạc nhiên vì cách ăn diện của thiếu nữ là biểu hiện bình thường.
Dương Đằng Phi giấu đi tâm tình, mỉm cười dịu dàng nhìn thiếu nữ.
Dương Đằng Phi lên tiếng:
- Nàng là . . .
Thiếu nữ nhúc nhích, tiếng chuông vang, khuôn mặt trang điểm son phấn nhạt nở nụ cười nghịch ngợm. Vóc dáng thiếu nữ cao kiều làm người ta khó nhịn, đôi mắt nàng có ý cười.
- Trầm thư ký đúng không?
- Ta là người phụ trách tổ chuyên án được sở công an tỉnh phái đến, đây là giấy chứng nhận của ta và văn kiện sở công an.
Thiếu nữ giao túi văn kiện vào tay Dương Đằng Phi, cười tủm tỉm đứng chờ lão kiểm chứng.
Nữ bí thư thấy sự việc phát triển đến mức này thì biết điều chào Dương Đằng Phi, xoay người rời hỏi văn phòng.
Dương Đằng Phi liếc thiếu nữ, thong thả cởi chỉ trắng lấy giấy chứng nhận màu lam ra khỏi túi văn kiện, cùng với một phong thư ủy nhiệm bên trên đóng dấu, ký tên đầy đủ khiến người ta không tìm ra sai sót gì.
Nhưng khi Dương Đằng Phi liếc mắt cái tên thiếu nữ viết trên giấy chứng nhận thì đáy mắt lóe tia châm biếm. Hoàng Hải Anh? Từ khi nào sát thủ Quỷ Mị hạng nhất cấp đồng đóng giữ ở Hàn Quốc phân bộ Châu Á có tên là Hoàng Hải Anh?
Dương Đằng Phi nghiêm túc kiểm tra giấy chứng nhận, thư ủy nghiệm, thật ra trong lòng lão thầm lo âu. Dương Đằng Phi bám vào xác Trầm Vũ Phàm, nếu rời khỏi cơ thể gã sẽ làm cơ thể nhanh chóng mục rữa, mọi cố gắng đều uổng phí, thất bại trong gang tấc.
Nhưng nếu Dương Đằng Phi không rời khỏi thể xác Trầm Vũ Phàm thì bên Diệp Dương Thành phải làm sao?
Quỷ Mị là sát thủ đồng Hàn Quốc phân bộ Châu Á của tổ chức Dị Sát, dị nhân tiêu chuẩn S giai. Quỷ Mị có rất nhiều thủ đoạn giết người, đa số là cực kỳ tàn nhẫn, một khi ra tay tuyệt đối không nương tình, khi nào mục tiêu bị xé xác thành mảnh vụn mới bỏ qua. Quỷ Mị độc ác đối lập với khuôn mặt xinh đẹp nên mới có biệt danh là Quỷ Mị.
Quỷ Mị được gọi là cao thủ số một cấp đồng chi nhánh Châu Á, đừng nhìn nàng mới có mười tám, chín tuổi, cách ứng xử phù hợp lứa tuổi nhưng sự thật đã là bà già ba mươi mấy tuổi.
Không nói đến Dương Đằng Phi khi còn sống, bây giờ lão lên S giai khi đối diện nữ nhân này vẫn sẽ kiêng dè. Quỷ Mị đến kiếm chuyện với Diệp Dương Thành, nếu Dương Đằng Phi không ra tay, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn kết quả cuối cùng sẽ là đả kích hủy diệt cho lão.
Nghe nói nếu không ngoài ý muốn thì tương lai trong vòng mấy năm nữ nhân này sẽ thăng lên sát thủ bạc chi nhánh lục địa của tổ chức Dị Sát, bước vào giới cao tầng. Không ngờ Quỷ Mị bị tổ chức Dị Sát phái đến đây.
Chết tiệt là Quỷ Mị tìm đến Diệp Dương Thành!
Không ai đoán ra năng lực dị hóa của Quỷ Mị là gì, ít nhất Dương Đằng Phi không xác định năng lực dị hóa của nàng được. Nữ nhân này không chỉ tàn nhẫn với mục tiêu, bảo vệ bí mật của mình rất kín kẽ, không cho ai hiểu rõ về mình.
Nếu Quỷ Mị không tìm đến Dương Đằng Phi mà trực tiếp đi Bảo Kinh Trấn tìm Diệp Dương Thành thì . . .
Hậu quả rất nghiêm trọng! Nghiêm trọng đến nỗi Dương Đằng Phi không chịu đựng được. Bây giờ Quỷ Mị chủ động tới cửa, Dương Đằng Phi sẽ không để Diệp Dương Thành rơi vào hoàn cảnh bị động.
Dương Đằng Phi làm bộ làm tịch kiểm tra, lòng thầm tính toán:
- Phải tìm cách hiểu rõ chi tiết rồi thông báo cho chủ nhân chuẩn bị sẵn sàng.