Chủ nhân, nếu như là một đối một thì Dung Dung sẽ thắng.
Triệu Dung Dung do dự giây lát, trả lời:
- Nhưng nếu đấu cùng lúc với hai người, Dung Dung không nắm chắc một phần nào.
- Ui!
Diệp Dương Thành thật sự hút ngụm khí lạnh.
Thực lực của Triệu Dung Dung xếp tốp ba trong mười linh phó của Diệp Dương Thành, dù có chênh lệch với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ kia cũng không đến nỗi cách biệt quá lớn. Nếu Triệu Dung Dung không dám chắc đấu cùng lúc với hai nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ thì . . .
Vậy chẳng phải ba quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này vượt qua dị nhân thượng đoạn S giai?
Nguy hiểm chưa từng có đột ngột xuất hiện, Diệp Dương Thành rối loạn tinh thần. Đang lúc Diệp Dương Thành lo lắng số lượng quái vật sẽ tăng nhiều, làm sao đối phó thì Cửu Tiêu thần cách vị trí trái tim hắn bỗng truyền ra chấn động kỳ lạ.
Vhấn động qua một giây, trong tầm mắt Diệp Dương Thành có một nữ nhân toàn thân bao phủ trong vải đen, lơ lửng giữa không trung, tay phải cầm dao căm lấp lánh ánh sáng xanh kỳ lạ, tay trái cầm quả cầu tỏa năm màu sắc.
Diệp Dương Thành không biết con dao găm đó có tác dụng gì, nhưng quả cầu năm màu trong tay trái của nữ nhân là Tiểu Điền Kê, thứ tổ chức Dị Sát chuyên môn dùng để đối phó dị nhân, dị nhân.
Nhìn đến đây tim Diệp Dương Thành rớt cái bịch, hắn đoán nữ nhân này có lẽ la hung thủ giết chết ba người Tiểu Bàn Tử, Tiểu Điền Kê.
Nhưng tại sao nàng muốn giết bọn họ? Trong đầu Diệp Dương Thành chợt lóe ánh sáng, nhưng chưa kịp nắm bắt đã biến mất, để lại sương khói mông lung cho hắn.
Rõ ràng nữ nhân toàn thân bao trùm trong vải đen không có ý định lôi kéo làm quen với Diệp Dương Thành.
Nữ nhân áo đen không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy tư, nàng nhẹ giơ tay phải huơ dao găm. Ba luồng sáng xanh nhạt bay ra khỏi dao găm bắn vào trán a bnam nhân mặc áo thun đen ba lỗ. Cùng với ánh sáng xanh bắn vào, biểu tình ngơ ngác trên mặt ba nam nhân bỗng chốc sinh động, bọn họ nở nụ cười.
- Giết hắn.
Thanh âm rất nhẹ, nói dúng hơn là rất nhu mì, ị đến tận xương. Diệp Dương Thành suýt nhảy cẫng lên mắng hắc quả phụ!
Sự việc phát triển đến nước này Diệp Dương Thành đã hoàn toàn kết luận, nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện chính là hung thủ đã giết ba người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử.
Khiến Diệp Dương Thành thấy nguy hiểm là trước khi nữ nhân xuất hiện, Cửu Tiêu thần cách trừ phát ra dao động kỳ lạ thì không có chút gợi ý.
Nghĩa là năng lực xóa sổ dị nhân của Diệp Dương Thành vẫn vô hiệu.
Trận ác chiến thứ nhất từ khi Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách tới giờ sắp ván màn. Đến nay Diệp Dương Thành không biết bốn người trước mắt rốt cuộc là cái gì.
Ba nam nhân cùng mặc áo thun ba lỗ màu đen cười ngoác mang tai, nghe lệnh nữ nhân, bọn họ bẻ khớp tay kêu rôm rốp. Khác hẳn với bộ dạng ngơ ngác lúc nãy, bây giờ bọn họ giống người nhiều hơn, càng như rối gỗ được thổi hồn.
Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ sẽ không cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian suy nghĩ, cùng nhảy lên vào một tiếng để lại cái bóng. Có thể tưởng tượng tốc độ của ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhanh cỡ nào.
Quá nhanh, mau đến nỗi Diệp Dương Thành không có thời gian phản ứng. Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã đến gần Diệp Dương Thành ba thước, hai đầu gối cong cùng nhảy lên giữa không trung, thanh thế siêu đẳng làm cho người ta sợ hãi.
Trong phút chốc Diệp Dương Thành không kịp phản ứng. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nhảy lên, Triệu Dung Dung bắn ra ba luồng sáng trắng trước, miệng lầm trầm đang thi triển cái gì.
Triệu Dung Dung khẽ quát:
- Cấm!
Ba luồng sáng trắng bay tới giữa không trung biến thành ba cái lưới to chụp xuống ba 85.
Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ lòng có linh tê nhất điểm thông, ngay khi Triệu Dung Dung tung lưới sắp bao trùm bọn họ thì cả đám đồng thanh kêu lên:
- Phá!
Cánh tay ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ nổi gân xanh làm động tác giang ra, ba cái lưới to dễ dàng bị xé rách.
Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ thế tới rào rạt không ngừng lại vì cái lưới của Triệu Dung Dung, biểu tình càng hung hãn hơn.
Triệu Dung Dung tung ra ba cái lưới to dễ dàng bị ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ xé rách, nhưng nàng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại khóe môi cong lên lộ nụ cười âm mưu thành công.
- Tác Mệnh Liên!
Ngón tay thuôn mảnh múa may trước ngực Triệu Dung Dung, lưới to bị xé thành hai nửa trong phút chốc ngưng kết thành sợi xích màu trắng.
Đến lúc này Diệp Dương Thành tỉnh táo khỏi trạng thái ngạc nhiên, lập tức giơ tay hét to:
- Thần lôi thuật, đốt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tia chớp thô cỡ miệng chén xẹt qua. Diệp Dương Thành không dùng thần lôi thuật công kích ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ xông tới mà nhắm mục tiêu vào nữ nhân toàn thân bao phủ trong vải đen.
Càng khiến Diệp Dương Thành bất ngờ là đối diện hắn thi triển ra thần lôi thuật, nữ nhân lơ lửng trong không trung chẳng thèm tránh né, chịu đựng đòn công kích của hắn.
Bởi vì cách vải đen nên Diệp Dương Thành không thể trông thấy mặt mũi nữ nhân thế nào, nhưng một tia chớp thô cỡ miệng chém đánh xuống, dù là dị nhân thượng đoạn S giai cũng khó nhẹ nhàng chịu đựng.
Nữ nhân vẫn yên lặng lơ lửng trong không trung.
Ba nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã bị Triệu Dung Dung dùng Tác Mệnh Liên kéo từ không trung xuống đất. Tiểu Thương Ưu Tử tham gia cuộc chiến, hai nữ nhân thi triển pháp thuật làm người ta hoa mắt không kịp nhìn.
Diệp Dương Thành được Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử che sau lưng. Diệp Dương Thành nhìn hai nữ nhân dấu vói ba nam nhân, lòng nảy ra một ý tưởng. Diệp Dương Thành ngước lên nhìn nữ nhân ẩn trong vải đen, chẳng lẽ nàng ta . . .
Mọi người đều biết rối gỗ phải được người điều khiển mới làm ra đủ loại động tác, múa may, không ai điều khiển thì rối gỗ chỉ như món đồ chơi không nhúc nhích. Tương tự, muốn rối gỗ làm hành động thì người điều khiển không thể phân tâm.
Diệp Dương Thành nhìn nữ nhân ẩn trong vải đen lơ lửng trong không trung chịu đựng tia chớp thô cỡ miệng chén, hắn nhoẻn miệng cười.
Diệp Dương Thành giơ tay rống to:
- Thần lôi thuật, đốt!
Một trăm điểm linh lực thi triển thần lôi thuật lại từ trên trời giáng xuống đầu nữ nhân ẩn trong vải đen. Vang tiếng nổ điếc tai qua đi, không ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành, nữ nhân ẩn trong vải đen vẫn không nhúc nhích một li, như thể bị người dùng thuật hóa đá.
Diệp Dương Thành thấy vậy hòn toàn chắc chắn, cười ngoác mang tai.
Diệp Dương Thành giơ tay phải chỉ vào nữ nhân ẩn trong vải đen, khóe môi cong lên:
- Liệt diễm thuật, đốt!
Vù vù vù vù vù!
Vòng lửa cháy cuốn nữ nhân ẩn trong vải đen.
Diệp Dương Thành nhướng chân mày, lấy làm lạ nhìn vải đen vẫn giống như lúc trước, không hề sứt mẻ.
Diệp Dương Thành cắn răng lại giơ tay lên:
- Thần lôi thuật, liệt diễm thuật, băng sương thuật, đốt đốt đốt!