Chương 867: Thật lớn! Thật đẹp!
Diêu Mộng Mộng đi ra xa nhận được tin nhắn, sau khi xem xong thì thần bí quay đầu lại, nhìn Diệp Dương Thành làm ra thủ thế ok.
Đối với Diệp Dương Thành không có khái niệm tiền tài, Diêu Chính Khang xuyên qua biển người đi lên đường cái, không tới nửa giờ, trong tay Diêu Chính Khang mang theo bao quần áo lớn nhỉ, giày, nhìn bộ dáng rất thỏa mãn, hiển nhiên là hình tượng nhà giàu mới nổi.
- Tỷ phu, ngươi không mua sao?
Năm bộ trang phục và trang sức cũng đã mua đủ, Diêu Chính Khang nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Vừa rồi ta thấy bộ âu phục kia rất hợp với dáng của ngươi đấy.
- Âu phục?
Nghe Diêu Chính Khang nói thế, Diệp Dương Thành ngây ngốc, sau đó hắn cười lên, vỗ đầu mình, nói:
- Ta không quen mặc, ngươi mua đủ chưa?
- Ân, đã đủ!
Diêu Chính Khang gật đầu như gà mổ thóc, đối với tỷ phu hắn kính nể gần như nước sông cuồn cuộn.
- Đã đủ rồi thì ta nên đi làm ít chuyện.
Diệp Dương Thành tươi cười, ánh mắt nhìn qua tiệm châu báu.
Nghe được Diệp Dương Thành nói thế, lại nhìn theo ánh mắt Diệp Dương Thành, Diêu Chính Khang lúc này mới hiểu, nói:
- Tỷ phu, ngươi định chọn trang sức cho đại tỷ sao?
- Không kém bao nhiêu đâu!
Diệp Dương Thành cũng không giải thích, cười cười sau đó trực tiếp đi tới tiệm châu báu kia, sau lưng còn nghe tiếng bước chân của Diêu Chính Khang.
Không chỉ có Diêu Chính Khang cho rằng DIệp Dương Thành đi vào tiệm châu báu này mua trang sức cho Lâm Mạn Ny, cho dù là nhân viên công tác cũng cho rằng Diệp Dương Thành là khách hàng tới lựa chọn trang sức.
Hắn chân trước vào tiệm, chân sau nữ nhân viên trẻ tuổi mặc trang phục chức nghiệp đi tới chào đón.
- Xin hỏi tiên sinh cần trang sức thế nào?
Trên mặt nữ nhân viên mỉm cười tự nhiên, hai tay áp nhẹ lên bụng, biểu hiện rất vừa vặn.
- Quản lý các ngươi có ở đây không?
Diệp Dương Thành dừng bước, ánh mắt đảo qua đại sảnh, nhìn qua nữ nhân viên hỏi.
- Chính là ta!
Nữ hài mỉm cười vươn tay bắt tay Diệp Dương Thành, nói:
- Quản lý Ngải Lệ châu báu chi nhánh 0012 Hầu Thần Thần, xin hỏi tiên sinh cần gì?
- Ngươi là quản lý ở đây?
Diệp Dương Thành kinh ngạc nhìn qua nữ hài này, nàng tuổi chừng hai mươi ba, lập tức thu liễm vẻ kinh ngạc, cười nói:
- Vừa rồi ta thấy chiêu bài các ngươi viết Bảo Thi Long, các ngươi có quan hệ gì với Bảo Thi Long?
Bảo Thi Long (bron) là nhãn hiệu châu báu nổi danh 150 năm khắp thế giới của Pháp, bởi vì kỹ thuật cắt hoàn mỹ và chất lượng châu báu ngọc thạch nổi tiếng hậu thế, là nhân tài kiệt xuất trong ngành châu báu, mà châu báo của Bảo Thi Long chính là biểu hiện xa ha.
Mà Ngải Lệ châu báu có chiêu bài Bảo Thi Long đã làm Diệp Dương Thành bị hấp dẫn, mà thật sự không phải bản thân Ngải Lệ châu báu hấp dẫn. Nghe được Diệp Dương Thành hỏi thăm, Hầu Thần Thần hơi thất vọng, nói:
- Ngải Lệ châu báu của chúng ta đã có quan hệ hợp tác với Bảo Thi Long Thượng Hải, trong tiệm của chúng ta có triển lãm châu báu của Bảo Thi Long.
- Quan hệ hợp tác?
Diệp Dương Thành nhíu mày, suy nghĩ xong lại hỏi:
- Tiệm này ngươi có thể làm chủ?
- Ách...
Hầu Thần Thần nghe Diệp Dương Thành hỏi thì khó hiểu, nhưng không có dấu hiệu nổi giận, mà sững sờ sau đó gật đầu, nói:
- Ta chính là người phụ trách ở đây.
- Đồng thời còn là một trong những con gái của cổ đông Ngải Lệ châu báu!
Trong lòng Hầu Thần Thần bổ sung một câu, nàng tươi cười chân thành.
- Có thể làm chủ là tốt rồi!
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Có thể đi không?
- Tiên sinh có yêu cầu gì có thể nói ở đây!
Hầu Thần Thần phản cảm khi Diệp Dương Thành mạo muội, nếu như không phải nhìn thấy trong tay Diêu Chính Khang cầm bao lớn nhỏ đều là nhãn hiệu danh tiếng, nàng cũng không tự mình đi ra chiêu đãi.
- Chuyện này hơi lớn.
Nghe được Hầu Thần Thần trả lời, Diệp Dương Thành không quan tâm cười cười, kéo ba lô màu cà phê sau lưng ra, bên trong là hộp gỗ nhồi đầy ba lô.
- Nơi này bất tiện!
- Ân?
Hầu Thần Thần kinh ngạc nhìn qua Diệp Dương Thành lấy hộp gỗ ra, suy đoán đồ vật bên trong, bất động thanh sắc cười nói:
- Tiên sinh bán đồ trang sức sao?
- Không, nói cho đúng là nhờ các ngươi hỗ trợ liên hệ Bảo Thi Long gia công một chút!
Diệp Dương Thành cười lắc đầu, nói một câu làm Hầu Thần Thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Bảo Thi Long với tư cách là nhãn hiệu châu báu đỉnh cấp của thế giới, cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể mời được.
Trên mặt hồ nghi nhìn qua hộp gỗ, nhìn Diệp Dương Thành đang tươi cười, chần chờ một hồi lâu, Hầu Thần Thần mới nói:
- Như vậy mời tiên sinh tới phòng làm việc của ta bàn lại.
Diệp Dương Thành gật đầu, nghiêng người nói với Diêu Chính Khang.
- Ngươi chờ ở đây trước.
Diêu Chính Khang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hộp gỗ trong tay Diệp Dương Thành, nhưng Diệp Dương Thành không nói cho hắn biết, hắn cưỡng chế lòng hiếu kỳ, ah một tiếng đáp ứng.
Hầu Thần Thần mang theo Diệp Dương Thành tới văn phòng số 3, mời DIệp Dương Thành ngồi xuống, nàng đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Không biết tiên sinh muốn gia công cái gì?
- Kim cương!
Cửa phòng đã đóng lại, Diệp Dương Thành không nói nhiều, mở hộp gỗ ra.
- Yaaaa...
Vừa nhìn thấy đồ vật trong hộp gỗ, Hầu Thần Thần không nhịn được kinh hô lên.
- Thật lớn, đẹp quá!
Chỉ nhìn thấy chính giữa hộp gỗ có một viên bảo thạch hình bầu dục dài gần 15cm, độ rộng gần 8cm, độ dày đạt 6,5cm, khối bảo thạch này toàn thân cực trắng, ngọn đèn trong phòng chiếu vào tỏa ra ánh sáng mê người.
Khiến cho Hầu Thần Thần ngạc nhiên có hai nguyên nhân, đầu tiên là thể tích viên kim cương quá dọa người, đoán chừng không kém 4500 cara, nguyên nhân thứ hai là màu sắc tự nhiên của nó, trong các loại kiêm cương, trân quý nhất, hiếm thấy nhát là màu cực trắng.
Hầu Thần Thần bị khối kim cương này làm ngây người, nhìn ánh sáng của nó tỏa, nàng từ nhỏ tới lớn đã tiếp súc đủ loại châu báu, nàng nhận định viên kim cương này tuyệt đối không phải do nhân công tạo thành.
Nói cho đúng, giá trị viên kim cương này chỉ sợ không thấp hơn mười tỷ đô la.
Trước khi khối kim cương này xuất hiện, trên thế giới viên kim cương nguyên khối lớn nhất thế giới chỉ đạt 3100 cara, tổng giá trị cao tới bảy trăm năm mươi triệu đô la, mà viên kim cương nguyên khối Diệp Dương Thành lấy ra từ sức nặng hay màu sắc đều hơn xa viên kim cương kia rất nhiều.
Có lẽ mười tỷ đô la là giá thấp nhất, một khi công khai, giá trị của nó chỉ sợ trong một đêm tăng vọt lên hai mươi tỷ... Ba mươi tỷ...
Hầu Thần Thần cảm giác trái tim của mình nhảy lên cổ họng, với tư cách nữ nhân, đối mặt với bảo thạch trân quý như thế, nàng cảm thấy mình sắp không khống chế nổi tâm tình.
Viên kim cương nguyên khối này vào thời điểm tu kiếm Phù Không Thần Điện đầu tiên, Diệp Dương Thành lựa ra một khối lớn nhất, xinh đẹp nhất giữa núi kim cương, mà khối kim cương này chế tạo thành đồ trang sức, hắn mang tặng nữ nhân mình yêu mến.
Nhìn qua Hầu Thần Thần sắp hít thở không thông, Diệp Dương Thành ho khan một tiếng, nàng từ trong trạng thái rung động tỉnh táo lại.
- Khục!
- Ah...
Hầu Thần Thần lúc này lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn không cách nào dịch chuyển khỏi viên kim cương này, ánh mắt mê ly nhìn qua viên bảo thạch trân quý, nàng xấu hổ cười cười, nói:
- Thật có lỗi, để ngài chê cười.