Diệp Dương Thành ngạc nhiên một lát sau giơ di động lớn tiếng hét to:
- Điền Kê? Tiểu Điền Kê?
Nhưng giọng Diệp Dương Thành có lớn đến mấy thi đầu dây bên kia tĩnh lặng đáng sợ.
Tiểu Điền Kê hét thảm xong thế giới trở nên lặng im.
Két két két két két!
Đầu dây truyền đến thanh âm chói tai đâm vào màng nhĩ Diệp Dương Thành, các thanh âm đó là tiếng động cuối cùng hắn nghe thấy qua điện thoại.
Điện thoại đứt liên lạc, cơ mặt Diệp Dương Thành căng cứng. Không khí trong văn phòng trở nên nặng nề.
Đỗ Nhuận Sinh ôm chồng hồ sơ chuẩn bị đưa vào văn phòng của Diệp Dương Thành, thấy mặt hắn âm trầm cầm chìa khóa xe vội vã chạy ra.
- Ủa? Diệp tổng đi đâu vậy?
Đỗ Nhuận Sinh kinh ngạc hỏi:
- Không xem báo cáo tài liệu sao?
Diệp Dương Thành liếc Đỗ Nhuận Sinh:
- Đặt trong văn phòng của ta đi.
Diệp Dương Thành để lại một câu rồi sải bước hướng cửa lớn công ty, bộ dáng vội vã.
Đỗ Nhuận Sinh nhìn bóng lưng Diệp Dương Thành khuất xa, khó hiểu gãi tóc, đầu óc mờ mịt.
Diệp Dương Thành lao nhanh đến Bảo Kinh Trấn với tốc độ 100km/1h. Trong phòng tầng ba tòa nhà xi - măng dựa vào núi Tam Quan Miếu Thôn Bảo Kinh Trấn, Tiểu Bàn Tử bạn học cũ của Diệp Dương Thành lười biếng ngồi trước máy tính gõ bàn phím lóc cóc nói chuyện với mấy thiếu nữ, hoặc nên nói là nghe các nàng chửi.
Không biết có phải Tiểu Bàn Tử đầu óc toàn nghĩ phim heo, liên tục gửi tin xin coi internetcam, khung đối thoại chết mỗi một câu: Mm, chúng ta xem internetcam đi, ca ca rất đẹp trai.
Thiếu nữ bây giờ không như lúc internet mới phát triển, đối diện Tiểu Bàn Tử dây dưa tính tình tốt thì im lặng, xóa qqa của gã. Còn nóng tính thì phun ra mấy từ tục tĩu không chút bộ dáng thúc nữ như: Bố tiên sư cha nhà mi, muốn ăn đập phải không?
Các nàng hùng hổ như thể không chửi Tiểu Bàn Tử tắt bếp quyết không bỏ qua.
Không biết não Tiểu Bàn Tử có bị cửa kẹp hay không mà gã chẳng hề nản lòng, có xu hướng càng chiến càng hăng. Cua một người thất bại? Không sao, mở hai nic kkhác, Tiểu Bàn Tử quyết tâm thả lưới nhiều chỗ.
Tập trung nhìn kỹ thì qq của tiểu tử này cơ bản không có bao nhiêu giớitính nam, toàn là qq thiếu nữ với các nic knhư chữ sao hỏa, nói đơn giản toàn là các nàng đua theo mốt.
Tiểu Bàn Tử xoa tay cười dâm:
- Hì hì, ta không tin tám trăm friend nhưng không có một người từ chối internetcam!
Tiểu Bàn Tử tập trung toàn bộ tinh thần vào qq của mình, ngóng trông có thiếu nữ nào đồng ý chat internetcam, dù nhìn mặt một lần thôi cũng tốt.
Tiểu Bàn Tử hoàn toàn chìm đắm trong tiểu thế giới chat chit. Khi Tiểu Bàn Tử một lần nữa bị nữ sinh chửi té tát vào mặt, nhưng nàng đồng y xem internetcam. Từ khi nào sau lưng Tiểu Bàn Tử xuất hiện một thiếu nữ toàn thân mặc vải đen.
Tiểu Bàn Tử nhận internetcam, nhưng vì kiểu dáng cửa sổ không lớn nên gã không trông thấy hình ảnh bên mình. Tiểu Bàn Tử nhìn khuôn mặt nữ sinh tròn tròn lộ biểu tình kinh hoàng thì rất là buồn bực.
- A? Nàng làm vẻ mặt gì vậy?
Tiểu Bàn Tử tự kỷ nói:
- Dù ca không đẹp trai bằng Trương Học Hữu nhưng không đến nỗi nhìn ghê mắt đi? Xuất hiện . . .
- Ngươi. . . Ngươi ngươi . . . Ngươi . . .
Thiếu nữ giơ tay che hai mắt mình, hét chói tai:
- Đằng sau lưng ngươi có người!
* * *
Khi Diệp Dương Thành lái xe chạy về Bảo Kinh Trấn đã là mười giờ sáng. Diệp Dương Thành lái xe vào đường Khê Tân, chạy tới Thạch Môn thôn nhà Tiểu Điền Kê, bỗng có tiếng còi dồn dập từ xa đến gần lướt nhanh qua bên xe Diệp Dương Thành.
- Hú hú hú!!!
Tổng cộng hai chiếc xe cảnh sát, nhưng không chạy hướng Thạch Môn thôn. Ở lối rẽ đường Khê Tân và Thạch Môn thôn, xe cảnh sát quẹo cua dường như chạy hướng Tam Quan Miếu thôn.
Hai chiếc xe cảnh sát xuất hiện hù Diệp Dương Thành giật nảy mình, cảm xúc bất an tràn ngập trong lòng hắn. Diệp Dương Thành không dám chậm trễ, hắn quay đầu lại nói với Triệu Dung Dung.
- Dung Dung, nàng đi theo hai chiếc xe cảnh sát, sau khi đến nơi xảy ra chuyện gì hãy báo cho ta biết.
Triệu Dung Dung gật đầu, hết sức cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung bỗng chốc biến mất ở ghế sau xe Minh Duệ.
Diệp Dương Thành chỉ phái Triệu Dung Dung đi theo hai chiếc xe cảnh sát xem xét tình hình, hắn đạp ga, vèo một tiếng lướt qua nhà mình thẳng tiến Thạch Môn thôn.
Hai phút sau xe Diệp Dương Thành ngừng lại trước nhà lầu cao bốn tầng, bờ tường mọc đầy dây thường xuân. Lúc này trước cửa ngôi nhà đậu một chiếc xe cảnh sát, bốn chiếc xe máy cảnh sát cơ động.
Thấy vậy tim Diệp Dương Thành treo cao, không khí như đông lại.
Diệp Dương Thành cởi dây an toàn, mở cửa xe, bước xuống xe. Diệp Dương Thành thấy ba hiệp cảnh nhíu mày đứng trước cửa nhà, hắn cố bình tĩnh cảm xúc nhấc chân bước lên bậc thang. Tình cờ là ba hiệp cảnh này đều quen Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành móc một bao thuốc Trung Hoa từ trong túi ra, đưa ba điếu cho ba hiệp cảnh.
- A Long, nơi này xảy ra chuyện gì?
Diệp Dương Thành căng thẳng nhìn một hiệp cảnh, hỏi:
- Có thể nói cho ta biết không?
Nhìn thấy Diệp Dương Thành, hiệp cảnh trẻ tuổi được gọi là A Long kinh ngạc nói:
- A! Ra là Dương Thành.
A Long lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Lúc trước ta ở trên thị trấn nói chuyện điện thoại với bạn học.
Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, quyết định không che giấu:
- Đang nói chuyện chợt nghe hắn hét thảm rồi điện thoại không liên lạc được. Ta không yên tâm nên chạy tới đây, hãy mau nói cho ta biết nơi này xảy ra chuyện gì?
A Long hiệp cảnh trẻphát hiện vấn đề:
- Người kia là bạn học của ngươi?
A Long trả lời:
- Hơn mười phút trước chúng ta nhận được điện thoại của mẫu thân bạn học ngươi báo cảnh sát. Bạn học của ngươi . . . Ài, đầu và cổ đứt lìa, máu tươi chảy đầy đất.
A Long hiệp cảnh trẻ nói xong ngừng một lúc, lại bảo với Diệp Dương Thành:
- Lúc án mạng xảy ra ngươi đang nói chuyện với người chết đúng không? Chờ chút, ta đi kêu sở trưởng lại đây, ngươi phối hợp trả lời vài vấn đề được không?
Diệp Dương Thành vội lắc đầu, lại yêu cầu:
- Nhưng ta muốn nhìn . . . Xác của bạn học, chỉ nhìn một cái là được.
A Long do dự:
- Cái này . . .
Một lúc sau A Long mơ hồ nói:
- Ngươi xin với sở trưởng chúng ta đi, ta không thể quyết định chuyện này được.
Diệp Dương Thành gật mạnh đầu:
- Ừm!
Cảm xúc bất an ngày càng mãnh liệt trong lòng Diệp Dương Thành.
Khi Diệp Dương Thành đứng trước cửa nhà Tiểu Điền Kê chờ sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn mới đi xuống, hắn nhận được Triệu Dung Dung liên lạc tâm linh. Triệu Dung Dung nói một câu làm Diệp Dương Thành suýtté ngửa, lòng lạnh lẽo.
- Chủ nhân, Tam Quan Miếu thôn xảy ra án mạng. Dung Dung nhìn thấy đầu người chết bị người dùng vật sắt bén cắt đứt, máy tính bị đập nát. Nếu Dung Dung không nhớ sai thì người chết là Tiểu Bàn Tử đêm hôm đó tụ hợp với chủ nhân, là bạn học của chủ nhân . . .
- Tiểu Bàn Tử, Tiểu Điền Kê . . .
Đầu óc Diệp Dương Thành rối loan, hắn như người điên đứng chết trân tại chỗ, lẩm bẩm vài câu.
Diệp Dương Thành đánh rùng mình, lòng thầm nhủ:
- Dung Dung, nàng đi ngay đường Duyên Hà Thượng Quan thôn, ta quên số mấy nhưng là một căn nhà bảy tầng, trước cửa có hai con sư tử đá. Đó là nhà của một bạn học khác của ta, đi mau lên!
Diệp Dương Thành bản năng cho rằng nghi phạm giết người gần như mất trí này nhằm vào những bạn học của hắn, thậm chí là chính hắn.
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành không dám lơ là, sau khi xác nhận Triệu Dung Dung chạy đi Thượng Quan thôn ngay thì liên lạc với Hình Tuấn Phi:
- Ngươi lập tức dẫn tất cả người trong thị trấn chạy đến Bảo Kinh Trấn gặp ta ngay trong vòng mười phút!
Hình Tuấn Phi nghe Diệp Dương Thành đột nhiên ra lệnh, gật đầu ngay, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tuy Hình Tuấn Phi không biết bên Diệp Dương Thành xảy ra chuyện gì nhưng giọng nói vội vã của lão đã đưa một tin tức rằng chắc chắn có việc, còn là chuyện lớn.
Hình Tuấn Phi nghe lệnh lập tức điểm danh đám người Đường Thái Nguyên biến thành từng luồn sáng sương mù bay hướng Bảo Kinh Trấn.
Trên cầu thang nhà Tiểu Điền Kê vang lên giọng nam nhân trung niên:
- Người ở đâu?
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Không lâu sau một nam nhân trung niên lạ mặt, mặc đồ cảnh sát bước xuống lầu. Mặt chữ điền ngay thẳng, mày rậm mắt to, bộ dáng rất là chính phía.
Nam nhân trung niên đứng ở cửa thang lầu một lúc lâu, nhìn Diệp Dương Thành đứng trước cổng. Nam nhân trung niên do dự giây lát sau nhấc chân bước đến gần.
Nam nhân trung niên vừa đi vừa hỏi:
- Khi người chết tử vong thì ngươi đang nói chuyện điện thoại với nạn nhân?
Diệp Dương Thành gật đầu, hắn hoàn toàn không đặt tinh thần vào chuyện này.
Nam nhân trung niên nhíu mày hỏi:
- Khi đó các người nói gì? Khi xảy ra vụ việc ngươi có nghe thấy cái gì?
Cảnh sát trung niên rất khó chịu. Nhìn hiện trường vụ án trên lầu thì Tiểu Điền Kê bất ngờ bị người dùng vũ khí sắc nhọn cắt đứt cổ khiến đầu rớt ra trong tình huống không chút đề phòng.
Nhưng nghe mẫu thân của Tiểu Điền Kê miêu tả thì khi đó nhà đóng hết cửa sổ, gã thói quen khi một mình ở trong phòng sẽ khóa chốt.
Trong tình huống như vậy thần không biết quỷ không hay đến gần Tiểu Điền Kê rồi dùng dao cắt cổ gã, trừ phi gã vừa mù vừa điếc, nếu không làm sao Tiểu Điền Kê không hề phát hiện được gì trước đó?
Xem xét hiện trường vụ án chỉ thấy xác Tiểu Điền Kê, di động nắp gập bị người đạp bể cách xác chết khoảng ba thước. Kinh khủng hơn là đôi mắt Tiểu Điền Kê bị móc ra.
Móc mắt hoàn toàn phá hỏng tròng, bài trừ tình nghi gây án để bán khí quan cơ thể người.
Vậy là vụ án trở nên mơ hồ mông lung, không thể thông qua chứng cứ để lại hiện trường phán đoán động cơ giết người.
Mấy phút trước nam nhân trung niên nhận được điện thoại tại Tam Quan Miếu thôn, Thượng Quan thôn xảy ra hai vụ án mạng, người chết là nam giới trẻ tuổi, cũng bị cắt cổ, móc mắt. Hung thủ tàn bạo làm người ta giận điên.
- Chúng ta là bạn học cũ nên trò chuyện linh tinh.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, nói:
- Khi xảy ra vụ việc ta chỉ nghe tiếng hét thảm, sau đó thì . . .
Con ngươi Diệp Dương Thành co rút, hắn chợt nhớ lý do Tiểu Điền Kê gọi điện thoại.
Diệp Dương Thành đang kể chuyện thì bỗng ngừng nói, nam nhân trung niên không chú ý thấy biểu tình hắn thay đổi.
Nam nhân trung niên thúc giục:
- Sau đó thì sao?
Diệp Dương Thành điều chỉnh tâm tình, nói với nam nhân trung niên:
- Sau đó ta nghe tiếng két két, rồi điện thoại đứt liên lạc.
Diệp Dương Thành chưa kịp nói gì thêm, Triệu Dung Dung bị hắn phái đi Thượng Quan thôn đã báo tin về.
- Chủ nhân, Dung Dung tới chậm.
Triệu Dung Dung ngập ngừng nói:
- Bạn học chủ nhân gặp hôm ở chợ quần áo cũng chết, giống y như cái chết của Tiểu Bàn Tử trong Tam Quan Miếu thôn.
Diệp Dương Thành hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Mặt mày Diệp Dương Thành âm trầm kèm theo sát khí nhàn nhạt.
Diệp Dương Thành ngước nhìn cảnh sát trung niên, hỏi:
- Ta muốn nhìn xác bạn học của mình, chỉ nhìn một cái!
Cảnh sát trung niên ngần ngừ:
- Cái này . . .
Giây lát sau cảnh sát trung niên đồng ý, gật đầu nói:
- Bây giờ xác chết còn ở tại chỗ cũ chờ lấy chứng cứ, ngươi đi cùng ta lên đó. Nhưng chỉ có thể nhìn một cái, không được táy máy!
Diệp Dương Thành cắn răng gật đầu.
Diệp Dương Thành đi theo cảnh sát trung niên hoặc nên nói là sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn mới bước lên cầu thang. Hai người chưa tới lầu ba chợt nghe từ phòng ngủ trước mặt vọng ra tiếng khóc, là phụ nữ trung niên nức nở.
- Cao Dương . . . Hu hu . . . Sao ngươi nỡ bỏ lại mẫu thân? Hu hu . . . Mẫu thân làm sao sống đây Cao Dương?
Hai cảnh sát cản mẫu thân Tiểu Điền Kê lại không cho đến gần xác chết, đành quỳ dưới đất bất lực khóc. Ai nhìn thấy cảnh thê lương này đều bất nhẫn.
Diệp Dương Thành nhìn bộ dạng mẫu thân Tiểu Điền Kê lúc này càng tăng sát ý với hung thủ tàn nhẫn hơn. Không tiêu diệt tên giặc này làm sao Diệp Dương Thành sống yên?
Sở trưởng trung niên nghiêng đầu nói:
- Xác chết ở đó, ngươi nhìn đi.
Sở trưởng trung niên thở dài thườn thượt:
- Mạng sống trẻ trung biết bao, ài . . .
Dương Cao Dương đã đầu lìa khỏi cổ, tròng mắt bị hung thủ tàn bạo móc đi. Máu chảy đầy sàn phòng ngủ, máu tanh gay mũi. Diệp Dương Thành nhìn Dương Cao Dương tháng trước còn cùng hắn nhậu nhẹt, cụng ly cươi giỡn lúc này đã âm dương hai nơi, lòng hắn nặng trĩu.
Nắm tay Diệp Dương Thành siết chặt, cơ mặt căng cứng xanh mét, mặt hắn đầy vẻ túc sát.
Diệp Dương Thành yên lặng nhìn xác Dương Cao Dương hơn mười giây sau, sở trưởng trung niên chậm rãi bước tới gần hắn.
Sở trưởng trung niên liếc xác Dương Cao Dương một cái rồi dời sang Diệp Dương Thành.
- Cho ta số liên lạc.
sở trưởng trung niên nói tiếp:
- Có lẽ tiếp theo còn một số việc cần ngươi nhớ lại.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nhưng hắn không trả lời sở trưởng trung niên ngay mà quay đầu nhìn mẫu thân của Dương Cao Dương.
Diệp Dương Thành khô khốc nói:
- Bá mẫu đừng buồn nữa, ta . . . Ta tin tưởng cảnh sát sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!
Mắt Diệp Dương Thành lóe qua sát khí lạnh băng, hít sâu, nói:
- Chắc chắn sẽ không!
Diệp Dương Thành để lại số điện thoại cho sở trưởng trung niên, hắn ra khỏi nhà Dương Cao Dương, lái xe đi nghĩa địa công cộng của Bảo Kinh Trấn. Trực giác cho Diệp Dương Thành biết cái chết của đám người Dương Cao Dương, Tiểu Bàn Tử có lẽ liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với khu mộ bên đó.
Trong tình huống không rõ lai lịch, mục đích của hung thủ, Diệp Dương Thành chỉ có thể ôm tâm lý may mắn chạy đến nghĩa trang nhìn xem có dấu vết gì để lại không. Mặc dù Diệp Dương Thành biết xác xuất này vô cùng nhỏ bé.
Y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh không có nhiều vật đáng giá chôn theo, nhưng theo tập tục Bảo Kinh Trấn thì ném vào ttiền xu từ chín mươi chín khối đên một mao. Diệp Dương Thành tin tưởng không có trộm mộ nào để mắt tới chín mươi chín khối tiền vật bồi táng.
Nếu không có kẻ trộm mộ đào y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh thì ai rảnh rỗi, hao phí công sức đào ngôi mộ đúc bê - Tông?