Diệp Dương Thành không định đuổi tận giết tuyệt, nhưng hắn sẽ đá Triệu gia từ thiên đường rớt thiên đường một cước sủy xuống địa ngục. Một khi kế hoạch thuận lợi thực hành, Triệu gia muốn bò dậy là vô vàn khó khăn. Một gia tộc mất quyền, không có tiền tựa như con cọp bị nhổ hết hàm răng, cắt cụt móng vuốt, còn gì để người ta sợ hãi?
Đáng giá nhắc tới là kế hoạch hành động chưa hoàn chỉnh, vì Diệp Dương Thành suy nghĩ nhức đầu cuối cùng giao hết cho Hình Tuấn Phi. Chờ Hình Tuấn Phi hoàn thiện các bước kế hoạch, Diệp Dương Thành sẽ lần lượt thực hành.
Không biết lần này Hình Tuấn Phi sẽ đưa ra âm mưu độc ác đến cỡ nào?
Diệp Dương Thành nửa cười nửa không, hắn mở mắt ra, đứng dậy.
Diệp Dương Thành duỗi lưng, nhỏ giọng nói:
- Tạm thời không đụng được ngươi ở chỗ khác nhưng tàu hàng nhỏ chạy tới chạy lui trên Tiền Đường giang sẽ tập thể mất liên lạc vận chuyển trong sông. Ta chờ xem ngươi có rối loạn hay không?
Nửa tiếng sau, một chiếc xe hơi Curls Octavia bình thường lao nhanh trên đường cao tốc Dũng Đài Khánh chạy hướng Hàng Châu thị.
Nếu có ai trong bóng tối thấy rõ tốc độ vật thể di động nhanh, trùng hợp đứng trên đường cao tốc từ Khánh Châu thị đi Hàng Châu thị sẽ trợn tròn tròng mắt ngất xỉu.
Bởi vì trong một chiếc xe hơi chạy nhanh, ghế lái trống rỗng, không có tài xế ngồi, nhưng tay lái sẽ hơi nhúc nhích, ga đạp ổn định. Không có ai ngồi nhưng xe hơi vẫn chạy trên đường cao tốc.
Trên ghế phụ lái trong chiếc xe hơi kỳ lạ, Diệp Dương Thành ôm latop dùng network card không dây nối mạng, kiểm tra kỹ càng thứ gì.
Khaỏng sáu phút sau, Diệp Dương Thành ngước lên nhìn Triệu Dung Dung đang lái xe.
Diệp Dương Thành nói:
- Dung Dung, chạy tới trước rồi ngừng lại, đổi ta lái đi.
Triệu Dung Dung cười toe trả lời:
- Biết rồi chủ nhân.
Triệu Dung Dung ngước nhìn đằng trước tìm chỗ tạm dừng xe (khụ khụ, chạy đường cao tốc trừ phi ngoài ý muốn đừng ngừng xe giữa đường. Lúc mọi người lái xe nhớ đừng bắt chước Diệp Dương Thành.)
Diệp Dương Thành thì sao? Hắn khép laptop lại, nhếch môi cười.
Hai tiếng sau, Diệp Dương Thành thuận lợi vào Hàng Châu thị sau đó chạy đi Tân Giang khu.
Diệp Dương Thành chọn ở lại một khách sạn không quá bắt mắt. Diệp Dương Thành mới bước vào, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên được kêu đến lập tứ hiện ra.
Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên quỳ xuống, cung kính nói:
- Chủ nhân.
Diệp Dương Thành đóng cửa phòng, khóa chốt, gật đầu với hai người:
- Đứng lên đi.
Diệp Dương Thành vẫy tay ra hiệu Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên đứng lên, hắn vừa tới gần sofa trong phòng vừa hỏi hai người:
- Đã điều tra được chi tiết chưa?
- Chúng ta luôn theo dõi Triệu Nguyên Đằng nhưng hình như hắn và người kia không liên lạc gì.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Vương Minh Kỳ trầm ngâm giây lát sau nói:
- Tối hôm qua Triệu Nguyên Đằng và Triệu Hợp Đức liên lạc, chúng ta mơ hồ nghe Triệu Hợp Đức nhắc đến người đó. Trong khi chủ nhân tự mình đến Hàng Châu thị, bên chúng ta cố gắng điều tra nhưng vẫn không tìm được dấu vết gì.
Nghe Vương Minh Kỳ trả lời, Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Xem ra cáo già Triệu Hợp Đức ẩn giấu rất sâu.
Diệp Dương Thành lộ vẻ mặt buồn bực.
Chuyện này khá đơn giản nhưng tìm hiểu kỹ lại cực kỳ phức tạp. Đêm hôm qua hai phụ tử Triệu Nguyên Đằng, Triệu Hợp Đức liên lạc trò chuyện với nhau. Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên loáng thoáng nghe Triệu Hợp Đức nhắc đến một người, nghe ngữ điệu của lão thì dường như người này cao đến nỗi làm lão quỳ lạy.
Triệu Hợp Đức là ai? Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Chiết Giang, người khiến Triệu Hợp Đức hết sức tôn sùng sẽ là ai?
Vì biết tin tức này nên Diệp Dương Thành càng kiêng dè Triệu gia hơn. Bây giờ Diệp Dương Thành muốn thông qua hàng loạt thủ đoạn buộc Triệu gia rối loạn, lý do chu yếu là vì dồn ép người bí ẩn được Triệu Hợp Đức tôn sùng phải ra mặt.
Người bí ẩn một ngày không ra mặt là ngày đó Diệp Dương Thành chưa sử dụng thủ đoạn sấm sét đối pho Triệu gia. Bây giờ Diệp Dương Thành cần nước ấm nấu ếch, đun từng chút một cho đến khi người bí ẩn bị buộc bước ra khỏi bóng tối mới thôi.
Diệp Dương Thành không muốn cuối cùng giết gà không được ngược lại bị thương.
Nhưng bây giờ tất cả như lọt vào trong sương mù, chỉ dựa vào Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên điều tra thì vô vàn khó khăn. Đám người đành thông qua kế hoạch chuẩn bị sẵn lần mò từng chút một.
Diệp Dương Thành lắc đầu, gác chuyện người bí ẩn sang một bên.
Diệp Dương Thành ngước nhìn Đường Thái Nguyên, hỏi:
- Mang thứ đó đến chưa?
Đường Thái Nguyên vừa đứng dậy một lần nữa khom lưng:
- Đã lấy đến.
Đường Thái Nguyên giơ xấp hồ sơ đến trước mặt Diệp Dương Thành, nói:
- Tất cả mã hóa giấy phép tàu hàng loại nhỏ của tập đoàn Hoành Hải đi trong Tiền Đường giang đều tại đây.
Diệp Dương Thành cười khẽ khen:
- Ừm! Giỏi.
Diệp Dương Thành nhận lấy hồ sơ, tùy tay lật xem.
Diệp Dương Thành vẫy tay nói:
- Hai ngươi tiếp tục giám thị, chú ý theo dõi đệ tử trực hệ của Triệu gia và lãnh đạo cao tầng tập đoàn Hoành Hải. Công ty tập đoàn lớn như vậy, ta không tin sẽ không điều tra ra chút dấu vết nào. Gia tộc lớn như thế, ta không tin nó có thể giấu đi thế giới khác.
Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên nhìn nhau cười, cung kính gật đầu:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên biến mất trong không khí.
Diệp Dương Thành nhìn vị trí ban đầu Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên đứng, hắn giở hồ sơ ra xem mã hóa giấp phép thuyền rậm rạp, nhếch môi cười khẽ.
Diệp Dương Thành giao hồ sơ cho Triệu Dung Dung, nói:
- Dung Dung ở lại đây nhớ kỹ dãy số trong này, Ưu Tử đi theo ta ra ngài.
Diệp Dương Thành nửa cười nửa không bổ sung thêm:
- Chúng ta đi coi cá.
Vẻ mặt Tiểu Thương Ưu Tử hoang mang:
- Coi cá?
Diệp Dương Thành không giảithích thêm, Tiểu Thương Ưu Tử cũng không hỏi dồn. Tiểu Thương Ưu Tử ngoan ngoãn theo sau Diệp Dương Thành rời khỏi phòng.
Diệp Dương Thành thật sự mang Tiểu Thương Ưu Tử đi coi cá, nơi xem không phải chỗ nào khác hơn là Tiền Đường giang nổi tiếng xa gần.
Xe đậu ở bờ sông, Diệp Dương Thành nhìn Tiểu Thương Ưu Tử biểu tình khó hiểu. Diệp Dương Thành cười tủm tỉm bí ẩn đẩy cửa xe.
Tiểu Thương Ưu Tử lộ biểu tình khó hiểu nhưng không hỏi nhiều, nàng lắc người đứng sau lưng Diệp Dương Thành, theo đuôi hắn tới bờ sông. Tiểu Thương Ưu Tử trợn mắt nhìn Diệp Dương Thành ngồi bệch xuống bụi cỏ ven sông.
Trên đường đi Diệp Dương Thành mở laptop lục tìm thứ gì? Đoán đúng rồi, Diệp Dương Thành đang tìm cá, không phải cá chỗ khác mà là cá trong Tiền Đường giang.
Theo tin tức tài liệu Diệp Dương Thành tìm được trên internet, trong Tiền Đường giang có hàng trăm loài cá sinh hoạt. Cá mè, cá cỏ, cá mè hoa, cá lư vân vân là cá nước ngọt thường thấy. Có một số loài quý hiếm khác như cá voi, trung hoa tầm, cá hao vân vân. Trong hàng trăm loài cá cuối cùng Diệp Dương Thành chọn Trung Hoa thi vẫn tầm, hoặc nên gọi nó là bạch tầm cá kiếm Trung Quốc.
Bạch tầm là tên khoa học cả cá kiếm Trung Quốc, đa số người quen gọi nó là Trung Hoa thi vẫn tầm. Đây là một loài cá nước ngọt cực kỳ hung dữ, cũng có hình thể to nhất.
Chương 262: Giết gà không được còn bị thương. (Hạ)
Bạch tầm là lựa chọn siêu thích hợp với Diệp Dương Thành, bản thân nó sống trong dòng chảy Tiền Đường giang, chỗ giao giới biển sông. tập đoàn Hoành Hải muốn lợi dụng trong sông Tiền Đường giang vận chuyển hàng hóa đến bến cảng Hàng Châu loan sao?
Vậy Diệp Dương Thành sẽ tìm cách cắt đứt đường biển Tiền Đường giang của nó, có lẽ làm như vậy tập đoàn Hoành Hải không đau không ngứa gì. Tuy nhiên mất đường nước Tiền Đường giang thì những hàng hóa bị đọng lại phải làm sao? Đi đường bộ?
Chi phí đường bộ cao bao nhiêu? Nếu không thì tại sao tập đoàn Hoành Hải không chọn đường bộ mà phải dùng tàu hàng chuyển tới chuyển lui?
Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, hắn bật cười. Vậy là Triệu gia sẽ sứt đầu mẻ trán rồi làm chuyện gì đó. Diệp Dương Thành sẽ làm chuyện khác, để Triệu gia phát hiện bóng dáng dị nhân trong chuyện này. Triệu gia rối loạn tay chân, lần này Triệu Hợp Đức bị ám sát, trừ phi lão quyết tâm đánh liều một phen nếu không thì người bí ẩn sẽ ra mặt.
Kẻ thù giấu trong bóng tối là nguy hiểm nhất, còn kẻ địch lộ ra ngoài ánh sáng, trong khu vực quản lý của Diệp Dương Thành thì hắn sợ ai?
Diệp Dương Thành vươn tay khuấy nước sông Tiền Đường giang lạnh lẽo, trầm ngâm một lúc.
Diệp Dương Thành khẽ nói:
- Hai con bạch tầm dài ba thước trở lên.
Nói thật là Diệp Dương Thành hơi không tự tin yêu cầu của mình. Vì Diệp Dương Thành xem tài liệu trên mạng, Trung Hoa thi vẫn tầm tức bạch tầm vì bị đánh bắt quá nhiều đã được xếp vào báo động đỏ. Trong dòng chảy Tiền Đường giang này dường như nhiều năm qua chưa thấy bóng dáng bạch tầm đâu.
Nếu số lượng lớn đừng nói là bạch tầm ba thước, có loại sáu, bảy thước. Nhưng trong tình huống này thì bạch tầm dài hơn ba thước có tồn tại không?
Diệp Dương Thành ngồi trên bãi cỏ ven sông, gió đêm thổi vào mặt như dao cắt. Thời gian trôi qua từng phút giây, mặt nước trước mắt Diệp Dương Thành vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Dương Thành chờ năm phút sau bất đắc dĩ định giảm tiêu chuẩn ba thước xuống còn hai thước rưỡi.
Tiểu Thương Ưu Tử luôn nhìn chằm chằm vào mặt nước lộ biểu tình vui vẻ:
- Chủ nhân nhìn xem!
Tiểu Thương Ưu Tử kinh ngạc nói:
- Cá đẹp quá.
Diệp Dương Thành đang bận quan sát xung quanh, nặng nề ừ một tiếng:
- A?
Diệp Dương Thành vụt ngoái đầu nhìn mặt nước ngay trước mắt. Một vật thể trắng tinh như mũi voi lộ ra, ngọ nguậy trên dưới.
Chỉ nhìn một phần màu trắng lộ ra mặt nước đã dài hơn một thước ba, Diệp Dương Thành chưa thấy phần dưới nước.
- Má ơi, con bạch tầm này ít nhất hơn năm trước.
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng vuốt bạch tầm ló lên mặt nước, cảm xúc lạnh lẽo từ làn da truyền đến não. Trong khoảnh khắc này Diệp Dương Thành suýt kinh kêu, cảm xúc này . . . Trời trời, giống như sờ đùi thiếu nữ mười tám tuổi.
Diệp Dương Thành chưa kịp cảm thán hết chợt nghe tiếng nước, một cái mũi dài ló ra mặt nước, mép (đầu bạch tầm chĩa lên trước, tức là cái mũi dài của nó) không có màu trắng tinh mà là xám trắng.
Mũi dài màu xám trắng giống như bạch tầm trắng tinh ló ra mặt nước dài một thước, rung rung. Diệp Dương Thành không thấy rõ Tiền Đường giang bên dưới làn nước có hình dạng thế nào, nhưng nhìn cái mũi này đoán được Tiền Đường giang to cỡ năm thước.
Diệp Dương Thành nhìn hai cái mũi to hoàn toàn khác nhau, cười gian:
- Ta đỡ phải vắt óc nghĩ tên cho các ngươi.
Diệp Dương Thành vuốt bạch tầm trắng tinh, nói:
- Sau này ngươi là Tiểu Tuyết.
Diệp Dương Thành lại vuốt bạch tầm màu xám trắng, nói:
- Ngươi tên Tiểu Hôi.
Diệp Dương Thành mặc kệ hai con bạch tầm có hiểu tiếng người không, hắn tự quyết định tên cho chúng nó. Diệp Dương Thành hít sâu, lòng thầm đọc cường hóa. Bàn tay Diệp Dương Thành còn đang đặt trên người bạch tầm màu trắng tinh.
Bờ sông Tiền Đường giang sáng sớm có hơn trăm người tụ tập, đa số là lão nhân sáu mươi tuổi. Những lão nhân này hoặc là buổi sáng tập thể dục, hoặc vội vàng đi chợ mua đồ ăn. Khi các lão nhân đi ngang qua một đoạn đường thì cùng dừng bước, biểu tình tức giận.
Lý do rất đơn giản, vì bờ đê Tiền Đường giang vốn có xích sắt thô để phòng ngừa người đi đường hoặc xe chạy rớt xuống sông. Nhưng trong một đêm mất mấy trăm sợi xích, hơn sáu trăm thước bờ sông không có xích ngăn.
Một bà lão sống trong tiểu khu gần đó mấy chục năm tay cầm thanh bảo kiếm, mặc bộ đồ luyện công màu vàng nhạt nhìn cây cột trống rỗng không có xích sắt.
- Tên trộm khốn nạn, dám trộm cả sợi xích!
Bà lão chửi rủa:
- Sớm muộn gì sinh nhi tử không có hậu môn!
Tiếng chửi của bà lão hấp dẫn người xung quanh, mọi người đều gật gù công nhận. Vừa sáng tinh mơ bên bờ sông Tiền Đường giang đã náo nhiệt, có thể nói là tình cảm quần chúng xúc động.
Các lão nhân chửi um sùm, Diệp Dương Thành ngồi trong xe cách cửa sổ vẫn loáng thoáng nghe tiếng rủa. Diệp Dương Thành cười khổ, tên trộm xích sắt chính là hắn.
Hết cách, những sợi xích bên bờ sông có công hiệu riêng, không lẽ kêu hắn đi trộm cây xuống nước? Ài, vì tình thế đành chịu nghe người mắng.
Diệp Dương Thành cười khổ lắc đầu, làm bộ không nghe mấy ông, bà lão chửi rủa.
Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Triệu Dung Dung ngồi bên cạnh, nói:
- Dung Dung hãy đi trên sông chờ, phát hiện mục tiêu thì báo cho ta biết nói một tiếng, nên bắt đầu làm việc.
Triệu Dung Dung đã nhớ kỹ giấy phép thuyền mà Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên nộp lên. Hôm nay Diệp Dương Thành dựa vào Triệu Dung Dung xác nhận thuyền tới lui trên mặt sông có chiếc nào là thuyền hàng của tập đoàn Hoành Hải.
Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, Triệu Dung Dung gật đầu cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Chớp mắt Triệu Dung Dung biến mất.
Diệp Dương Thành nhìn ghế phó lái Triệu Dung Dung ngồi nay trống rỗng, khẽ thở dài. Diệp Dương Thành lại quay đầu nhìn các lão nhân vẫn hăng say chửi mắng, lòng có chút áy náy.
Đêm qua Diệp Dương Thành hao phí hơn hai vạn điểm linh lực cường hóa cao giai Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi. Sau khi cường hóa Tiểu Tuyết dài tám thước, Tiểu Hôi vọt đến chiều dài chín thước. Ngẫm lại số liệu của hai con bạch tầm sau khi cường hóa. Diệp Dương Thành không chút nghi ngờ, dù là cá mập trắng đến ở trước mặt Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi chỉ có nước bị làm thịt.
Khiến Diệp Dương Thành buồn cười là trên đầu Tiểu Tuyết có một dấu màu hồng nhạt, cộng với màu tuyết trắng xem như mỹ nhân trong bạch tầm, trùng hợp nó là cái, Tiểu Hôi là đực. Không biết lâu ngày hai con bạch tầm có sinh tình? Sau đó sinh ra các con bạch tầm?
Cơ thể mẹ sau khi cường hóa sinh ra bạch tầm con có khi nào trời sinh nổi trội hơn bạch tầm khác? Lòng Diệp Dương Thành thầm mong chờ.
Những chuyện này tạm thời không thể xác định, đành gác lại về sau quan sát.
Diệp Dương Thành cường hóa Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi xong vắt óc suy nghĩ dùng cách gì thúc đẩy thuyền của tập đoàn Hoành Hải bị trục trặc. Dựa theo thể chất của Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi cưỡng ép đụng ngã một chiếc tàu hàng là chuyện không thể, vậy . . .
Diệp Dương Thành chuyển hướng bờ sông Tiền Đường giang, nhằm vào những sợi xích phòng hộ. Mỗi sợi xích dài hai thước, thô nặng. Nếu xích sắt ỗắn vào cánh quạt máy tàu thì thuyền tốt mấy cũng sẽ chết máy.
Chương 262: Giết gà không được còn bị thương. (Hạ)
Bạch tầm là lựa chọn siêu thích hợp với Diệp Dương Thành, bản thân nó sống trong dòng chảy Tiền Đường giang, chỗ giao giới biển sông. tập đoàn Hoành Hải muốn lợi dụng trong sông Tiền Đường giang vận chuyển hàng hóa đến bến cảng Hàng Châu loan sao?
Vậy Diệp Dương Thành sẽ tìm cách cắt đứt đường biển Tiền Đường giang của nó, có lẽ làm như vậy tập đoàn Hoành Hải không đau không ngứa gì. Tuy nhiên mất đường nước Tiền Đường giang thì những hàng hóa bị đọng lại phải làm sao? Đi đường bộ?
Chi phí đường bộ cao bao nhiêu? Nếu không thì tại sao tập đoàn Hoành Hải không chọn đường bộ mà phải dùng tàu hàng chuyển tới chuyển lui?
Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, hắn bật cười. Vậy là Triệu gia sẽ sứt đầu mẻ trán rồi làm chuyện gì đó. Diệp Dương Thành sẽ làm chuyện khác, để Triệu gia phát hiện bóng dáng dị nhân trong chuyện này. Triệu gia rối loạn tay chân, lần này Triệu Hợp Đức bị ám sát, trừ phi lão quyết tâm đánh liều một phen nếu không thì người bí ẩn sẽ ra mặt.
Kẻ thù giấu trong bóng tối là nguy hiểm nhất, còn kẻ địch lộ ra ngoài ánh sáng, trong khu vực quản lý của Diệp Dương Thành thì hắn sợ ai?
Diệp Dương Thành vươn tay khuấy nước sông Tiền Đường giang lạnh lẽo, trầm ngâm một lúc.
Diệp Dương Thành khẽ nói:
- Hai con bạch tầm dài ba thước trở lên.
Nói thật là Diệp Dương Thành hơi không tự tin yêu cầu của mình. Vì Diệp Dương Thành xem tài liệu trên mạng, Trung Hoa thi vẫn tầm tức bạch tầm vì bị đánh bắt quá nhiều đã được xếp vào báo động đỏ. Trong dòng chảy Tiền Đường giang này dường như nhiều năm qua chưa thấy bóng dáng bạch tầm đâu.
Nếu số lượng lớn đừng nói là bạch tầm ba thước, có loại sáu, bảy thước. Nhưng trong tình huống này thì bạch tầm dài hơn ba thước có tồn tại không?
Diệp Dương Thành ngồi trên bãi cỏ ven sông, gió đêm thổi vào mặt như dao cắt. Thời gian trôi qua từng phút giây, mặt nước trước mắt Diệp Dương Thành vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Dương Thành chờ năm phút sau bất đắc dĩ định giảm tiêu chuẩn ba thước xuống còn hai thước rưỡi.
Tiểu Thương Ưu Tử luôn nhìn chằm chằm vào mặt nước lộ biểu tình vui vẻ:
- Chủ nhân nhìn xem!
Tiểu Thương Ưu Tử kinh ngạc nói:
- Cá đẹp quá.
Diệp Dương Thành đang bận quan sát xung quanh, nặng nề ừ một tiếng:
- A?
Diệp Dương Thành vụt ngoái đầu nhìn mặt nước ngay trước mắt. Một vật thể trắng tinh như mũi voi lộ ra, ngọ nguậy trên dưới.
Chỉ nhìn một phần màu trắng lộ ra mặt nước đã dài hơn một thước ba, Diệp Dương Thành chưa thấy phần dưới nước.
- Má ơi, con bạch tầm này ít nhất hơn năm trước.
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng vuốt bạch tầm ló lên mặt nước, cảm xúc lạnh lẽo từ làn da truyền đến não. Trong khoảnh khắc này Diệp Dương Thành suýt kinh kêu, cảm xúc này . . . Trời trời, giống như sờ đùi thiếu nữ mười tám tuổi.
Diệp Dương Thành chưa kịp cảm thán hết chợt nghe tiếng nước, một cái mũi dài ló ra mặt nước, mép (đầu bạch tầm chĩa lên trước, tức là cái mũi dài của nó) không có màu trắng tinh mà là xám trắng.
Mũi dài màu xám trắng giống như bạch tầm trắng tinh ló ra mặt nước dài một thước, rung rung. Diệp Dương Thành không thấy rõ Tiền Đường giang bên dưới làn nước có hình dạng thế nào, nhưng nhìn cái mũi này đoán được Tiền Đường giang to cỡ năm thước.
Diệp Dương Thành nhìn hai cái mũi to hoàn toàn khác nhau, cười gian:
- Ta đỡ phải vắt óc nghĩ tên cho các ngươi.
Diệp Dương Thành vuốt bạch tầm trắng tinh, nói:
- Sau này ngươi là Tiểu Tuyết.
Diệp Dương Thành lại vuốt bạch tầm màu xám trắng, nói:
- Ngươi tên Tiểu Hôi.
Diệp Dương Thành mặc kệ hai con bạch tầm có hiểu tiếng người không, hắn tự quyết định tên cho chúng nó. Diệp Dương Thành hít sâu, lòng thầm đọc cường hóa. Bàn tay Diệp Dương Thành còn đang đặt trên người bạch tầm màu trắng tinh.
Bờ sông Tiền Đường giang sáng sớm có hơn trăm người tụ tập, đa số là lão nhân sáu mươi tuổi. Những lão nhân này hoặc là buổi sáng tập thể dục, hoặc vội vàng đi chợ mua đồ ăn. Khi các lão nhân đi ngang qua một đoạn đường thì cùng dừng bước, biểu tình tức giận.
Lý do rất đơn giản, vì bờ đê Tiền Đường giang vốn có xích sắt thô để phòng ngừa người đi đường hoặc xe chạy rớt xuống sông. Nhưng trong một đêm mất mấy trăm sợi xích, hơn sáu trăm thước bờ sông không có xích ngăn.
Một bà lão sống trong tiểu khu gần đó mấy chục năm tay cầm thanh bảo kiếm, mặc bộ đồ luyện công màu vàng nhạt nhìn cây cột trống rỗng không có xích sắt.
- Tên trộm khốn nạn, dám trộm cả sợi xích!
Bà lão chửi rủa:
- Sớm muộn gì sinh nhi tử không có hậu môn!
Tiếng chửi của bà lão hấp dẫn người xung quanh, mọi người đều gật gù công nhận. Vừa sáng tinh mơ bên bờ sông Tiền Đường giang đã náo nhiệt, có thể nói là tình cảm quần chúng xúc động.
Các lão nhân chửi um sùm, Diệp Dương Thành ngồi trong xe cách cửa sổ vẫn loáng thoáng nghe tiếng rủa. Diệp Dương Thành cười khổ, tên trộm xích sắt chính là hắn.
Hết cách, những sợi xích bên bờ sông có công hiệu riêng, không lẽ kêu hắn đi trộm cây xuống nước? Ài, vì tình thế đành chịu nghe người mắng.
Diệp Dương Thành cười khổ lắc đầu, làm bộ không nghe mấy ông, bà lão chửi rủa.
Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Triệu Dung Dung ngồi bên cạnh, nói:
- Dung Dung hãy đi trên sông chờ, phát hiện mục tiêu thì báo cho ta biết nói một tiếng, nên bắt đầu làm việc.
Triệu Dung Dung đã nhớ kỹ giấy phép thuyền mà Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên nộp lên. Hôm nay Diệp Dương Thành dựa vào Triệu Dung Dung xác nhận thuyền tới lui trên mặt sông có chiếc nào là thuyền hàng của tập đoàn Hoành Hải.
Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, Triệu Dung Dung gật đầu cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Chớp mắt Triệu Dung Dung biến mất.
Diệp Dương Thành nhìn ghế phó lái Triệu Dung Dung ngồi nay trống rỗng, khẽ thở dài. Diệp Dương Thành lại quay đầu nhìn các lão nhân vẫn hăng say chửi mắng, lòng có chút áy náy.
Đêm qua Diệp Dương Thành hao phí hơn hai vạn điểm linh lực cường hóa cao giai Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi. Sau khi cường hóa Tiểu Tuyết dài tám thước, Tiểu Hôi vọt đến chiều dài chín thước. Ngẫm lại số liệu của hai con bạch tầm sau khi cường hóa. Diệp Dương Thành không chút nghi ngờ, dù là cá mập trắng đến ở trước mặt Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi chỉ có nước bị làm thịt.
Khiến Diệp Dương Thành buồn cười là trên đầu Tiểu Tuyết có một dấu màu hồng nhạt, cộng với màu tuyết trắng xem như mỹ nhân trong bạch tầm, trùng hợp nó là cái, Tiểu Hôi là đực. Không biết lâu ngày hai con bạch tầm có sinh tình? Sau đó sinh ra các con bạch tầm?
Cơ thể mẹ sau khi cường hóa sinh ra bạch tầm con có khi nào trời sinh nổi trội hơn bạch tầm khác? Lòng Diệp Dương Thành thầm mong chờ.
Những chuyện này tạm thời không thể xác định, đành gác lại về sau quan sát.
Diệp Dương Thành cường hóa Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi xong vắt óc suy nghĩ dùng cách gì thúc đẩy thuyền của tập đoàn Hoành Hải bị trục trặc. Dựa theo thể chất của Tiểu Tuyết, Tiểu Hôi cưỡng ép đụng ngã một chiếc tàu hàng là chuyện không thể, vậy . . .
Diệp Dương Thành chuyển hướng bờ sông Tiền Đường giang, nhằm vào những sợi xích phòng hộ. Mỗi sợi xích dài hai thước, thô nặng. Nếu xích sắt ỗắn vào cánh quạt máy tàu thì thuyền tốt mấy cũng sẽ chết máy.