Sĩ quan thượng úy nghe Beane nói liền biến sắc mặt:
- Cái gì?
Sĩ quan thượng úy ấn hai vai Beane, biểu tình kích động hỏi:
- Vậy thì Beane, ngươi có trông thấy Walker, đệ đệ của ta không?
- Này, thả lỏng, bình tĩnh đi!
Beane bị sĩ quan thượng úy bóp chặt hai vai đau đớn hét lên:
- Walker đệ đệ của ngươi là phi công, hắn không bị gì, bây giờ rất an toàn. Thả ra, mau buông ra!
Sĩ quan thượng úy chợt nhận ra mình dùng sức hơi mạnh, vội cười xòa thả vai Beane ra:
- À . . .
Sĩ quan thượng úy xin lỗi nói:
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Beane nhe răng với sĩ quan thượng úy:
- Nếu ngươi cố ý thì bây giờ ta đã đánh ngươi!
Beane nhúc nhích bả vai, nói với sĩ quan thượng úy:
- Quái vật biển đã chạy trốn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám quay về. Ta nghe nói đêm qua có một đám nữ nhân Châu Á mới đến, ngươi có cùng đi doanh địa xem không?
Cung cấp nữ nhân cho sĩ quan mang hàm thiếu úy trở lên là điều lệ thống nhất quân Mỹ trú đóng tại Nhật. Trong bốn mươi căn cứ quân sự trên quần đảo Okinawa có hơn ba mươi 'doanh địa hồng', trong doanh địa hồng có ít nhất một nữ nhân, lúc nhiều cung sẽ không hơn năm người.
Những nữ nhân đến quân đội cho đám lính chữa cháy hầu như không phải tự nguyện đến căn cứ. Bởi vì các sĩ quan sẽ không cho các nàng tiền boa, càng không dịu dàng với bọn họ. Mỗi tháng doanh địa hồng sẽ đổi người, vì những nữ nhân tiền bối hoặc là bị hành hạ nổi điên, hoặc không chịu nổi nhục nhã chọn tự sát.
Nghe Beane nói, mắt sĩ quan thượng úy sáng rực, hiển nhiên gã là khách quen của doanh địa hồng.
Sĩ quan thượng úy hỏi:
- Là nữ nhân nước ngoài chia đến chỗ căn cứ chúng ta?
Beane nhíu mày ngẫm nghĩ:
- Là Nhật Bản đưa tới.
Beane không quá chắc chắn trả lời:
- Hình như là bốn nữ nhân Trung Quốc vượt biên bị bắt.
Beane nở nụ cười kỳ lạ:
- Nghe nói có hai nữ nhân là mẹ con.
Mắt sĩ quan thượng úy sáng như đèn pha:
- A?
Sĩ quan thượng úy xoay người nhìn binh sĩ đang huấn luyện, gã xoa hai tay, nói với Beane:
- Vậy thì . . . Chúng ta còn chờ ở đây làm gì?
Trong tiếng cười to, sĩ quan thượng úy, Beane cùng lên chiếc xe jeep chạy hướng doanh địa phía đông nam căn cứ hải quân số mười sáu. Hai người ngồi trên xe thảo luận chờ chút nữa chơi đùa hai mẹ con Trung Quốc như thế nào. Sĩ quan thượng úy, Beane không hay biết nóc xe như có một tấm màn mỏng vô hình, nước mưa rơi vào tấm màn mỏng này sẽ tự động văng ra.
Doanh địa hồng tại căn cứ hải quân số mười sáu ở dưới một vách vực cách bờ biển gần ba trăm thước, bốn phía dựng lưới sắc cao bốn thước. Cả tòa doanh địa chỉ có một lối ra, có mấy binh sĩ đổi ca canh gác trước cửa để phòng ngừa nữ nhân trong doanh địa chạy trốn.
Sĩ quan thượng úy, Beane lái xe đến doanh địa, trước cửa chính nhà gỗ nhỏ đơn có ba chiếc xe jeep đậu từ lâu. Beane nhìn thấy một trong ba chiếc xe jeep thì biến sắc mặt, bực bội vỗ trán.
Beane đạp thắng xe:
- Là nhóm Roberts trung tá và Torres thiếu tá, ta nghĩ chúng ta nên đi là hơn.
Nghe Beane nói, sĩ quan thượng úy ngồi ở ghế phụ lái biến sắc mặt nói:
- Là bọn họ sao?
Sĩ quan thượng úy cười khổ gật đầu, nói:
- Nếu là bọn họ hì đúng là chúng ta nên đi.
Roberts trung tá, Torres thiếu tá nổi tiếng kẻ cuồng ngược đãi trong căn cứ hải quân số mười sáu. Hai người sẽ nghĩ ra đủ chiêu trò hành hạ nữ nhân trong doanh địa hồng. Thường khi Roberts trung tá, Torres thiếu tá vào nhà gỗ, chờ hai người trở ra thì nữ nhân đã biến thành người chết.
Nhưng doanh địa hồng đã trống nửa tháng, Beane không được dập lửa nên ôm tâm lý may mắn do dự nói:
- Hay chúng ta đi qua xem thử?
Sĩ quan thượng úy đồng ý đề nghị của Beane. Thế là chiếc xe jeep chạy vào doanh địa hồng, giây sau Diệp Dương Thành nằm trên mui chiếc xe jeep dẫn theo mười một con Torres thiếu tá bay lên cao hướng tới nhà gỗ đơn.
Diệp Dương Thành định đến căn cứ hải quân số mười sáu tìm phi công căn cứ hải quân, giải quyết đám phi công đó rồi quay về bến cảng đỗ hàng không mẫu hạm, các quân hạm đủ kiểu, yểm hộ đám Tiểu Ô, Tiểu Tuyết công kích hủy diệt chiến hạm.
Nhưng Diệp Dương Thành mới mang theo đám con ong vàng đến căn cứ hải quân số mười sáu bỗng nghe Beane và sĩ quan thượng úy khác đối thoại. Diệp Dương Thành nghe lén nhắc đến trong căn cứ hải quân số mười sáu có nữ nhân Trung Quốc thì hắn biết mình nên làm cái gì.
Diệp Dương Thành đi nhờ chiếc xe jeep của Beane nhanh chóng đến doanh địa hồng, nhưng hắn vẫn chậm một bước. Khi Diệp Dương Thành rời khỏi mui xe bay lên cao thì cánh cửa nhà gỗ nhỏ mở ra. Bốn nam nhân da trắng cao to cỡ một thước tám mươi lăm trở lên ùa ra, thoải mái nâng dây nịt.
Nam nhân da trắng đi đằng trước nhất hờ hững liếc xe jeep của sĩ quan thượng úy, Beane đậu trước cửa.
- Torres, mấy nữ nhân Trung Quốc ngon hơn đúng không?
Nam nhân da trắng đó quay đầu cười nói giưỡn với một nam nhân da trắng khác đi sau lưng mình:
- Có lẽ chúng ta nên bàn bạc với người Nhật Bản chết tiệt, kêu bọn họ sau này đưa nữ nhân Trung Quốc cho chúng ta, ngươi thấy sao, Torres?
Torres thiếu tá gật đầu, mỉm cười nói:
- Nghe lời trung tá.
Torres thiếu tá chỉ hướng Beane, cười to bảo:
- Hai kẻ xui xẻo tiếp theo chỉ có thể tự sướng một mình.
Torres thiếu tá, Roberts trung tá đứng trước cửa cười to không phát hiện Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng cường hóa chung cực tàng hình bay vào nhà gỗ sau lưng bọn họ.
Trong nhà gỗ trang trí sơ sài, vật dụng duy nhất đáng giá là chiếc giường gỗ ghép lung tung đặt ở tay trái từ cửa vào. Giường gỗ bị máu nhuộm đỏ, bốn nữ nhân toàn thân trần truồng nằm trên giường, người tràn đầy vết roi ghê rợn.
Trong bốn nữ nhân có ba người từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, chăm sóc sắc đẹp rất tốt. Khiến mắt Diệp Dương Thành nóng rực là bên cạnh ba phụ nữ có một thiếu nữ chỉ mười sáu, bảy tuổi mặt mày thanh tú, vóc dáng yêu kiều.
Bốn nữ nhân này mà là vượt biên gì? Diệp Dương Thành không ngốc, nhìn cách ăn mặc, chăm sóc sắc đẹp của bốn nữ nhân là đoán ra manh mối. Nếu Diệp Dương Thành không đoán sai, bốn nữ nhân này không phải vượt biên mà bị người bắt cóc.
Vết roi không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết, bọn họ chết vì . . . Bốn khúc gỗ đâm vào âm hộ.
- . . .
Diệp Dương Thành điều khiển đại đội ong vàng cường hóa chung cực xoay quanh bên trên xác bốn nữ nhân, cảm xúc sát ý cắm rễ trong lòng hắn, nhanh chóng đâm chồi nảy lộc.
Diệp Dương Thành mặc kệ có hiệu quả hay không, hắn ngồi xếp bằng trong phòng khách sạn Động Thương huyện, nhỏ giọng nói:
- Các người hãy yên tâm, ta sẽ không tha cho đám cầm thú không bằng kia, không tha một tên. Hãy yên tâm đầu thai đi, ta sẽ bao thù cho các người.
Bỗng có thanh âm cực kỳ đột nhiên vang bên tai Diệp Dương Thành:
- Thật không?
Thanh âm trong trẻo làm tinh thần Diệp Dương Thành hoảng hốt.
Diệp Dương Thành điều khiển lại con ong vàng cường hóa chung cực suýt bị hắn lỡ tay làm rớt xuống. Diệp Dương Thành bình ổn cảm xúc, tưởng đâu gặp oan hồn giống như Võ Điền Cát Dã.
Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng nhảy lên nhảy xuống biểu thị gật đầu, nói tiếp:
- Đương nhiên là thật, các người đừng ở lại trên thế gian nữa, hãy đầu thai đi, ngoài ra . . .
Giọng nữ trong trẻo trở nên hoang mang:
- Mẫu thân của ta đã đi.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Phụ thân của ta bị người Nhật Bản đánh chết rồi . . . Mới rồi ta . . . Ta muốn đi cùng mẫu thân nhưng ta không chui vào được, không chui vào được, hu hu . . .
Tiếng nức nở thê lương quanh quẩn bên tai Diệp Dương Thành.
Nghe nữ quỷ nói, lòng Diệp Dương Thành máy động hỏi:
- Nàng là dị nhân?
Nữ quỷ nức nở hỏi:
- Dị nhân là cái gì?
Diệp Dương Thành ngần ngừ:
- Tức là . . .
Một lát sau Diệp Dương Thành giải thích rằng:
- Là người nắm giữ năng lực người bình thường không nên có.
Nữ quỷ tiếp tục khóc:
- Hu hu . . .
Nữ quỷ nghẹn ngào nói:
- Vậy có . . . Có thể thấy . . . Thấy ánh sáng trắng trong không khí người khác không thấy có tính không?
Diệp Dương Thành ngây người:
- Ánh sáng trắng người khác không thấy?
Diệp Dương Thành không quá chắc chắn nói:
- Có lẽ tính.
- Ngươi . . . Ngươi nói sẽ trả thù cho ta và mẫu thân . . .
Nữ quỷ khóc một lúc sau ấp úng nói:
- Ta . . . Ta không thể nhúc nhích . . .
- Tại sao?
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi:
- Tại sao không thể nhúc nhích?
Nữ quỷ khóc nói:
- Bởi vì . . . Bởi vì ta trông thấy nhiều ánh sáng trắng . . . Bay . . . Bay hướng kia . . . Ta . . . Hu hu . . . Ta mà nhúc nhích là nó kéo ta qua . . . Hu hu . . .
Trong phút chốc Diệp Dương Thành không hiểu ra sao. Thiếu nữ này giống dị nhân nhưng chỉ có thể thấy ánh sáng trắng làm đầu óc Diệp Dương Thành lơ mơ, nhưng nếu đã phát hiện ra nàng thì hắn quyết cứu. Xem tình huống bây giờ của thiếu nữ thì Diệp Dương Thành rất có cơ may thu nàng làm linh phó được.
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:
- Nàng có dự định gì tiếp theo? Ở lại đây sao?
Nữ quỷ rất sợ hãi, vội lắc đầu phủ định:
- Không . . . Đừng!
Nữ quỷ bổ sung thêm:
- Nhưng ta . . . Ta không thể nhúc nhích . . .
Diệp Dương Thành trầm ngâm nói:
- Muốn kéo nàng qua . . .
Bỗng mắt Diệp Dương Thành sáng lên:
- Mảnh đất cửu âm!
Nữ quỷ khó hiểu hỏi:
- Cái gì là mảnh đất cửu âm?
Diệp Dương Thành không biết nên giải thích mảnh đất cửu âm như thế nào cho nữ quỷ:
- Đó là . . . Là nơi kỳ lạ có thể lôi kéo âm lực trong phạm vi mấy vạn km lại gần.
Bản thân Diệp Dương Thành cũng hiểu biết rất ít về mảnh đất cửu âm, hắn chỉ nghe Triệu Dung Dung từng nói một lần.
Nếu mảnh đất cửu âm trông thấy âm lực bị mảnh đất cửu âm lôi kéo thì phải chăng nàng có thể đi theo những âm lực này tìm đến mảnh đất cửu âm?
Vừa nghĩ đến khả năng này là tâm tình Diệp Dương Thành rất kích động, nếu xác định có thể làm thì hắn sẽ ném linh hồn vài người bình thường vào mảnh đất cửu âm, chờ bọn họ hoàn thành chuyển hóa lệ quỷ sau đó ra tay thu làm linh phó.
Diệp Dương Thành đã sớm nghĩ ra cách này, có hỏi Triệu Dung Dung. Theo Triệu Dung Dung nói thì mảnh đất cửu âm giúp nàng chuyển hóa thành lệ quỷ trước khi Triệu Dung Dung tiến vào chuyển hóa thì âm lực bị tiêu hao hơn phân nửa. Sau khi Triệu Dung Dung hoàn thành chuyển hóa, bên trong còn sót lại một ít âm lực bị nàng hao hết sạch, muốn chuyển hóa thành lệ quỷ nữa cần tích lũy thêm mấy năm.
Diệp Dương Thành vốn cho rằng cách này tạm ngừng tại đây, ai ngờ có bước ngoặc mới.
Mảnh đất cửu âm là gì? Đó là chỗ cho oan hồn bình thường huyển hóa hàng loạt thành lệ quỷ.
Diệp Dương Thành thầm hét trong lòng:
- Má ơi, nhặt được của quý!
Mặt ngoài Diệp Dương Thành nghiêm trang nói với nữ quỷ:
- Bây giờ ta có cách cho nàng rời khỏi đây, sau này có thể hoạt động tự do, thậm chí nhập xác người khác, được sống lại.
- Ta . . .
Trong bụng Diệp Dương Thành có nhiều mưu mô không đợi nữ quỷ nói hết câu đã ngắt lời:
- Nhưng bây giờ còn chưa được.
Diệp Dương Thành cố ý gợi lòng tò mò của mảnh đất cửu âm:
- Ta giải quyết đám súc sinh kia trước, khi trở về sẽ tìm cách mang nàng đi. Nhớ ở lại đây đừng nhúc nhích lung tung.
- A . . .
Bất giác nữ quỷ bị Diệp Dương Thành nắm mũi dẫn đi, trong đầu ngơ ngác ậm ừ, tâm tình nàng cực kỳ phức tạp.
Nhập xác người khác sống lại? Có thể được không?
Nữ quỷ ngơ ngác suy nghĩ.
Nữ quỷ không nhận ra Diệp Dương Thành cố ý ngắt lời nàng là muốn để nàng suy nghĩ lung tung. Đặc biệt trước đó Diệp Dương Thành cho nữ quỷ một hy vọng rời khỏi chỗ quỷ quái này, thậm chí sống lại. Dưới tình huống đó con người còn suy nghĩ lan man chứ nói gì đến quỷ?
Diệp Dương Thành điều khiển con ong vàng cường hóa chung cực bay một vòng trong phòng, xác nhận trừ nữ quỷ ra không có quỷ hồn nào khác. Diệp Dương Thành hít một hơi, ý định đùa giỡn với nữ quỷ chớp mắt bị ném ra khỏi đầu óc, sát khí lạnh lẽo thay thế ý cười.
Beane, sĩ quan thượng úy thấy Torres thiếu tá chỉ hướng mình, hai người bất đắc dĩ đành xuống xe. Sĩ quan thượng úy, Beane đứng giữa mưa to kính quân lễ với Roberts trung tá, Torres thiếu tá.
Hai người lớn tiếng chào:
- Chào Roberts trung tá, Torres thiếu tá buổi trưa!
Thấy sĩ quan thượng úy, Beane xuống xe, hiếm khi tâm tình Roberts trung tá vui vẻ nên đùa với hai người:
- Nếu các người có hứng thú với xác chết thì vào thử xem?
Mặc dù câu đùa không vui chút nào.
Sĩ quan thượng úy, Beane rùng mình nghe Roberts trung tá nói.
Beane cười gượng:
- Có lẽ . . . Chúng ta thích hợp một mình giải quyết vấn đề sinh lý hơn . . .
Roberts trung tá, Torres thiếu tá, hai nam nhân da trắng khác sửng sốt nghe Beane nói, sau đó cười phá lên.
Torres thiếu tá gật đầu, nói:
- Vậy các người còn đứng đây làm gì?
Sĩ quan thượng úy, Beane bất đắc dĩ nhìn nhau một, hai người hành lễ với bốn người Torres thiếu tá rồi lên xe đi.
Cố tình lúc này Roberts trung tá ra vẻ bất đắc dĩ nói sau lưng sĩ quan thượng úy, Beane:
- Bốn người chúng ta chỉ có ba chiếc xe, có phải hơi thiếu chỗ?
Beane, sĩ quan thượng úy đang mở cửa xe bỗng chốc cứng người, vô cùng bất đắc dĩ hít sâu sau đó mỉm cười.
Beane ngoái đầu nói:
- Nếu Roberts trung tá không ngại thì hãy lái chiếc xe này . . .
Roberts trung tá bí hiểm nhìn Beane:
- A? Vậy còn các người thì sao?
Roberts trung tá híp mắt nhìn trời đổ mưa ngày càng lớn, tỏ vẻ lấy lmà lạ nhìn sĩ quan thượng úy, Beane.
Roberts trung tá hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn rèn luyện trong thời tiết quái quỷ này?
Beane không biết gã đã làm gì đắc tội Roberts trung tá, nhưng gã hiểu rõ rằng điều duy nhất gã có thể làm đó là nhún nhường, hết sức nhẫn nhịn.
Beane gượng ép nặn ra nụ cười, gật đầu, nói:
- Vâng thưa Roberts trung tá, ta nghĩ chúng ta nên rèn luyện một phen, có lẽ chạy việt dã trong thời tiết thế này cũng là kiểu rèn luyện không tệ.