Đến bây giờ Vu Tô Nhạc ngốc mấy cũng hiểu tối hôm qua là loại người gì ra tay, gã mơ hồ liên tưởng thảm án Lục gia và chuyện xảy ra ngày hôm qua. Kêu Vu Tô Nhạc đối đầu với người như thế? Vu Tô Nhạc không to gan đến vậy.
Nhưng nói sao Trầm Vũ Phàm là đứng đầu trong huyện, Vu Tô Nhạc không thể phản bác ra mặt. Huống chi bản thân Vu Tô Nhạc là cục trưởng phân cục công an Ôn Nhạc huyện, điều tra vụ án này là việc gã phải làm, không có gì sai. Lỡ gã bị chụp mũ thì kế hoạch Vu gia mười mấy năm sẽ thất bại trong gang tấc.
Cho nên Vu Tô Nhạc im lặng giây lát sau đã đồng ý, còn về có điều tra hay không thì là chuyện của gã, người khác muốn nhúng tay cũng không được.
Trầm Vũ Phàm thấy Vu Tô Nhạc gật đầu đồng ý thì sắc mặt dịu lại, tiếp tục bảo:
- Lát nữa ta sẽ gọi điện cho tỉnh thành, tuyệt đối không thể để truyền thông nhúng tay vào. Nếu lớn chuyện sẽ không có ích gì với chúng ta, cần giải quyết âm thầm.
Trầm Vũ Phàm quyết định mục tiêu đại khái, đám người ngồi trên ghế đều cười khổ. Giải quyết âm thầm? Làm sao âm thầm? Ngươi không biết bây giờ là thời đại internet sao? Một bài viết trên mạng có thể gây sóng gió lớn.
Ngươi phong tỏa được truyền thông, ngươi có thể phong tỏa mấy trăm triệu cư dân mạng không?
Nhưng chuyện này không cần bọn họ lo, quốc gia có một bộ môn chuyên phụ trách phong tỏa sự kiện đột ngột kiểu ma quỷ này. Việc xảy ra trong Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn bị xếp vào phạm vi ma quỷ, tức là khả năng cơ quan quốc gia vận hành, phong tỏa tin tức này không lớn nhưng chắc chắn sẽ hết sức giảm thấp ảnh hưởng.
Tiếp theo là vấn đề công tác về sau. Thảo luận hơn một tiêng sau cuộc họp khẩn cấp giải tán.
Trầm Vũ Phàm ra khỏi phòng họp, ngoắc kêu bí thư của mình:
- Chuẩn bị xe đi chi đội đặc công điều hai người đến, lát nữa ta đi Bảo Kinh Trấn một chuyến.
Nữ bí thư của Trầm Vũ Phàm lên tiếng:
- Rõ, huyện trưởng.
Nữ bí thư ôm chồng tài liệu đi vào văn phòng mình, bắt đầu thực hành những gì Trầm Vũ Phàm đã dặn.
Mấy phút sau, Trầm Vũ Phàm sửa sang cravat, cổ áo sơ mi trong phòng làm việc. Trầm Vũ Phàm chải tóc, ngắm mình trong gương hình dạng phấn chấn tinh thần, gã vừa lòng quay người bước ra văn phòng. Trầm Vũ Phàm rời khỏi tòa nhà hành chính huyện chính phủ, lên một chiếc xe cắm cờ đỏ chạy nhanh hướng Bảo Kinh Trấn. Người đi cùng trừ Trầm Vũ Phàm ra có một nữ bí thư, hai thành viên đội đặc công.
Trầm Vũ Phàm mới rời khỏi tòa nhà hành chính huyện chính phủ, Vu Tô Nhạc vừa nhận được điện thoại báo cáo tung tích của Trầm Vũ Phàm.
- Vu cục trưởng, Trầm thư ký đi Bảo Kinh Trấn.
Trong điện thoại, người kia nói:
- Người đi cùng có bí thư của hắn và hai chiến sĩ đội đặc công.
Vu Tô Nhạc ngây người cầm điện thoại:
- Đi Bảo Kinh Trấn!?
Vu Tô Nhạc biến sắc mặt, suýt chửi thề, may mà gã kiềm lại không thất lễ trước người kia.
Vu Tô Nhạc bình tĩnh cảm xúc, mở miệng nói:
- Đã biết, tiếp tục theo dõi, có tình huống mới hãy gọi cho ta ngay.
Người kia cười khẽ:
- Vu cục trưởng yên tâm, ta biết rồi.
Giọng điệu hơi quyết rũ, người kia nói xong cúp máy.
Vu Tô Nhạc buông điện thoại, biểu tình hoàn toàn thay đổi:
- Cáo già!
Vu Tô Nhạc đập mạnh mặt bàn, nhỏ giọng nói:
- Động tác nhanh thật!
Đám lãnh đạo chính phủ Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn bị diệt sạch, trừ việc điều tra hung thủ, đè sức ảnh hưởng vụ việc ra còn chuyện gì nữa?
Là chọn ra lãnh đạo mới, nhanh chóng phục hồi chức năng ngành chính phủ, vận chuyển bình thường trở lại. Xem cục diện trước mắt tuy chắc chắn có điều động người từ bên ngoài vào, nhưng tám chín phần ười ghế trống sẽ chọn trong quan viên tại chức. Dù sao những sếp lớn này quen thuộc tình huống khu vực của mình, dễ làm việc hơn người ngoài đến.
Tuy loại quan gặp nguy nhận nhiệm vụ này bình thường trước đó là điều động nội bộ, thường sẽ không dễ bị kéo xuống dưới. Nói đơn giản là Trầm Vũ Phàm vội vàng chạy đi Bảo Kinh Trấn trên danh nghĩa là quan sát tình huống để điều chỉnh, ứng đối nhưng sự thật là lôi kéo lòng người rồi . . .
Lần này Vu Tô Nhạc đến Ôn Nhạc huyện với mục đích xây dựng phe phái Vu gia trong này, cơ hội tốt như vậy sao gã chịu nhường cho Trầm Vũ Phàm?
Mặc dù trong bóng tối có một dị nhân đến nay chưa biết thân phận, đừng nghi ngờ, Vu Tô Nhạc là con cả Vu gia tất nhiên hiểu sơ về dị nhân.
Cách nghĩ của Vu Tô Nhạc rất đơn giản, nếu dị nhân kia chỉ gây rối bốn trấn chứng minh hắn có nguyên nhân nào đó không thể rời khỏi phạm vi Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn. Xem cách làm thập thò lén lút chắc dị nhân không muốn lộ ra thân phận, dị nhân đã có điều e ngại thì Vu Tô Nhạc yên tâm nhiều hơn.
Vu Tô Nhạc kêu bí thư của mình lại, dặn dò gã:
- Chuẩn bị xe, mang theo mười người cùng ta đi Diên Đãng Trấn một chuyến.
Trầm Vũ Phàm đi Bảo Kinh Trấn thì Vu Tô Nhạc đến Diên Đãng Trấn, có bốn trấn! Vu Tô Nhạc muốn nhìn xem Trầm Vũ Phàm hứa hẹn quan chức hấp dẫn hơn hay bên gã vừa có chức vị vừa thêm số tiền lớn lớn béo bở?
Bí thư gật gù vâng dạ, sắp quay đi thì Vu Tô Nhạc không yên lòng dặn thêm:
- Phải rồi, ngươi đi mau chút thuốc diệt sâu bọ, nồng độ càng cao càng tốt. Đi đội phòng cháy kiếm vài thứ sát trùng mang theo trên xe.
Bí thư không hiểu ra sao, ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Vâng thưa Vu cục trưởng.
Bí thư rời đi làm việc Vu Tô Nhạc dặn dò.
Mặt Vu Tô Nhạc nhăn nhó như khổ qua, hai tay chống cằm, khuỷu tay chống mặt bàn, ánh mắt thẫn thờ nhìn cửa phòng. Mặt mày Vu Tô Nhạc tràn đầy lo âu.
Vụ án giết người chưa phá, trong một đêm nguyên đám lãnh đạo trấn chính phủ Bảo Kinh Trấn bị tiêu diệt sạch. Trừ những quan viên bị thương đang cấp cứu trong bệnh viện ra, Bảo Kinh Trấn trống năm vị trí, trong đó hấp dẫn ánh mắt người nhất là ghế trưởng trấn, phó trưởng trấn.
Có người vui thì có người buồn. Những người vui là người có hy vọng tranh giành mấy vị trí kia. Rầu là người ăn lương làm việc như Trần Thiếu Thanh.
Vụ án này không có đầu đuôi làm sao điều tra?
Bên Diên Đãng Trấn có chút tin tức nhưng chỉ một ít. Băng ghi hình trong tiệm karaoke không cung cấp chút giúp đỡ nào cho vụ án, có cũng như không.
Trần Thiếu Thanh nghi ngờ Ngự Long chân quân trong người Diệp Dương Thành, nhưng rất nhanh gã phủ định phỏng đoán này. Nguyên nhân rất đơn giản, theo khẩu cung của nhân viên công tác trong tiệm karaoke thì chín người ba chết, sáu bị thương chỉ là kẻ xui xẻo không kịp bỏ trốn. Nếu mục tiêu của đối phương là mấy cậu ấm đó thì cần gì gây ra chuyện rầm rộ như thế?
Giết hết trong phòng kin là mọi chuyện êm thắm.
Huống chi trong một đêm gặp nạn không chỉ có chín người kia, còn các lãnh đạo trấn chính phủ Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn. Người duy nhất không gặp nạn là trưởng trấn Bạch Hà Trấn, thư ký đảng ủy Diên Đãng Trấn.
Sẽ không ai đặt nghi ngờ vào hai người này, vì vậy . . . Thắt não.
Không tìm thấy manh mối, không đoán ra động cơ phạm tội, không có nhân chứng mục kích, điều tra vụ án với ba vô thế này là nhiệm vụ không bao giờ hoàn thành được.
Tóm lại trong một đêm xảy ra mấy chục vụ án lớn, không chỉ Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn, Bạch Hà Trấn, Vụ Hồ Trấn lật nóc mà quan trường Ôn Nhạc huyện đều chấn động. Không khí người người bất an.
Cùng lúc đó, sở công an tỉnh Chiết Giang đưa tài liệu văn bản đã đặt trên bàn lãnh đạo ngành liên quan quốc gia. Rất nhanh kế hoạch hạn chế cụ thể vụ án xảy ra ở Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn, Bạch Hà Trấn, Vụ Hồ Trấn đã hoàn thành, nhanh chóng thực hiện.
Quốc gia chỉ có ngành ứng đối dị nhân chứ không có ngành chuyên môn giải quyết. Thường khi xảy ra vụ án dị nhân gây án, những vụ này trực tiếp chuyển giao cho thủ lĩnh giới dị nhân địa phương, từ dị nhân khu này xử lý dị nhân gây án trong khu vực đó.
Nếu trong phạm vi khu vực kia nhiều lần xảy ra dị nhân phạm tội thì quốc gia sẽ khống chế giới dị nhân khu vực kia, đám dị nhân không còn lời nào để nói. Trừ phi đám dị nhân phản loạn tập thể, nếu không chỉ có thể mặc nhận hành động này, đây là thủ đoạn chế hoành, thủ đoạn chính trị.
Vì vậy Diêm Chí Tường sớm bị Diệp Dương Thành cướp đi năng lực dị hóa nhưng không tuyên bố công khai nhận được tài liệu xử lý từ ngành có liên quan quốc gia vào chín giờ sáng hôm sau vụ án.
Thiếu nữ hôm đó đi cùng Diêm Chí Tường bị Diệp Dương Thành cướp đi năng lực ngây ngốc nhìn tài liệu.
- Tường ca, làm sao bây giờ?
Lúc trước có dị năng khiến thiếu nữ tràn trề tự tin giờ khuôn mặt hoang mang lo sợ:
- Lại là hắn . . .
Diêm Chí Tường hít sâu, nói:
- Làm sao đây?
Dị nhân băng châm trước kia tinh thần phấn chấn đã lột xác thành kẻ cả ngày chỉ biết say rượu không việc làm đàng hoàng.
Diêm Chí Tường ném văn kiện xuống mặt bàn, cười ủ rũ nói:
- Ta cũng muốn biết nên làm sao đây?
Đúng vậy, ai cho Diêm Chí Tường biết phải làm sao đây?
Lúc trước tổ bốn người giờ thành tổ hai người. Phương Nguyệt Hoa chết đột ngột, Triệu Dật Phong mang chín dị nhân từ Giang Tô đến, đi Ôn Nhạc huyện chuyến sau đó bốc hơi khỏi trần gina. Đến bây giờ Diêm Chí Tường còn giấu diếm người nhà Triệu Dật Phong, chỉ nói gã đi du lịch giải buồn.
Nhưng giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì sẽ có ngày lộ ra. Đến lúc cây kim lòi khỏi bọc thì phải làm sao?
Bỗng giọng nữ nhân yểu điệu xuyên thấu vách tường dày vang lên trong văn phòng:
- Vậy hỏi ta đi.
- Có lẽ ta có thể nói cho ngươi biết nên làm sao.