Chương 21: Thiết huyết dụng binh đoàn.
Liên minh Kì Lan Lầu là một quốc gia không giống với các quốc gia khác, nó không có lãnh thổ, không có nguyên thủ hoặc chủ quyền v.v. - những thứ thuộc về thể chế của một quốc gia.
Liên minh Kì Lan Lầu được hợp thành từ bốn thành bang lớn với số dân hơn mười vạn người, là Kì Đặc, Phong Nguyên, Gia Điền Tịch, Nhĩ Kình Liệt và sáu thành bang nhỏ và vừa với số dân khoảng bốn vạn đến năm vạn người, đó là Nhất Bách Gia Thiên, Luyện Khải, Đao Thạc Ấp, Ca Diệu, Xích Lôi Ảnh, Khải Đạt Tư Lặc, cộng thêm vô số những thành thị, những phố buôn bán nhỏ, những tập đoàn…
Ngay đến cả tên của nó - Kì Lan Lầu Liên Minh cũng được ghép từ 5 chữ cái của năm cái tên: chữ Kì trong tên thành bang lớn nhất – thành Kì Đặc, chữ Lan trong tên khu phố buôn bán lớn nhất – khu Lan Phi Hàn, chữ Lầu trong tên tập đoàn lớn nhất - tập đoàn Băng Tuyết Lầu Dụng Binh.
Không có ước chế quốc gia, không có ranh giới lãnh thổ, càng không có áp bức bóc lột của quan lại, nói thẳng ra thì Kì Lan Lầu liên minh chính là một quốc gia không có ý thức quốc gia, là một đất nước tồn tại là để kiếm tiền.
Nếu phải hỏi trên đại lục này, nơi không có dã tâm nhất đối với bá quyền đại lục là đâu? Có thể nói đó chính là Kì Lan Lầu liên minh.
Trong liên minh, chủ thành là người có quyền lực cao nhất trong thành, cũng là người giàu có nhất, tất cả mọi thứ trong thành hầu như đều thuộc về hắn, người dân trong thành là viên chức của hắn, người chủ thành mang đến có người dân cuộc sống bình an vui vẻ, người dân trong thành vì chủ thành mà cố gắng kiếm về thật nhiều tiền của.
Còn chủ của những khu buôn bán là những chủ thành mà không có thành, mỗi khu có một nghề sinh tồn khác nhau, có những khu buôn bán chuyên luyện sắt như khu buôn bán Thần Binh, có những nơi lại chuyên về khai thác khoáng sản như khu Kiên Tinh, có những khu lại giỏi về vận chuyển như khu Phi Mã; chúng phối hợp mật thiết với các thành thị lớn, cùng dựa vào nhau mà sinh tồn.
Tập đoàn là một tổ chức lấy việc cung cấp vũ khíđể tạo ra giá trị thương nghiệp, chúng có một cái tên thống nhất đó là Dụng Binh đoàn.
Trong đại lục, kinh tế của Kì Lan Lầu Liên Minh là mạnh nhất, cũng là một con mồi lớn, một kho tài sản dư dật của các nước có ý đồ xâm lược. Hầu như tất cả các nước khác đều nhìn Kì Lan Lầu Liên Minh bằng con mắt them thuồng nhưng không có ai đủ can đảm xâm lược nó, nguyên nhân chính là Kì Lan Liên Minh có sự tồn tại của Dụng Binh Đoàn.
Dụng binh đoàn cùng với Chủ thành của các thành bang định ra khế ước, cung cấp vũ lực bảo vệ sự an toàn của thành, chịu trách nhiệm bảo đảm sinh mệnh của những người dân trong thành (bao gồm cả người chủ thành), đồng thời đảm bảo an toàn trong thời gian vận chuyển hàng hoá.
Sự tồn tại của Dụng Binh đã đảm bảo được sự an toàn cho Liên Minh Kì Lan Lầu, cho người và tài sản ở đây, đồng thời cũng làm cho Kì Lan Lầu liên minh trở thành tổ chức thương nghiệp quốc gia mạnh thứ hai của đại lục.
Dụng binh đoàn của Kì Lan Lầu Liên Minh nổi tiếng khắp đại lục, có khoảng 10 tập đoàn lớn nhỏ khác nhau, lớn là những Dụng Binh Đoàn với số dân lên đến hàng vạn, nhỏ thì cũng phải hàng trăm, hàng chục người lập thành một đoàn, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến Tứ đại Dụng Binh Đoàn, căn cứ vào thứ tự có thể xếp như sau, đầu tiên là Băng Tuyết Lầu, sau đó là Thiết Huyết, Nghịch Thâp Tự, Thánh Ma Đạo.
Tứ đại Dụng Binh Đoàn đều là những tổ chức Dụng Binh Đoàn cỡ lớn với hơn vạn người.
Vậy mà nghe nói, bất kể là Dụng Binh Đoàn nào, chỉ cần họ muốn, bất kể lúc nào cũng có thể sử dụng sức mạnh vũ lực to lớn của mình để đứng ra thành lập một quốc gia riêng, do đó nhờ có tổ chức Dụng Binh bao gồm Tứ đại Dụng binh và vô số những Dụng Binh Đoàn lớn nhỏ khác nhau nên Kì Lan Lầu Liên Minh đương nhiên trở thành quốc gia có vũ lực cao nhất.
Thành lớn thứ hai trong Kì Lan Lầu Liên Minh là thành Phong Nguyên, ở phía bắc thành Phong Nguyên có một toà nhà lớn có sức chứa tới nghìn người, trên chiếc cổng sắt phía ngoài toà nhà có hai chữ màu đỏ “Thiết Huyết”, không sai, toà nhà này chính là tổng bộ của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết lớn thứ hai Kì Lan Lầu Liên Minh đặt tại thành Phong Nguyên.
Mỗi một Dụng Binh Đoàn trong tứ đại Dụng Binh Đoàn đều có tổng bộ của mình đặt tại bốn ngôi thành lớn khác nhau, tổng bộ Băng Tuyết Lầu đặt tại thành Kì Đặc, tổng bộ Nghịch Thập Tự đặt tại thành Gia Điền Tịch, Thánh Ma Đạo thì đặt tại thành Nhĩ Kình Liệt.
Tứ đại Dụng Binh Đoàn lần lượt đặt ra khế ước với tứ đại thành, toà nhà tổng bộ sẽ đặt trong thành, đồng thời cũng làm nhiệm vụ bảo vệ các thị trấn, khu buôn bán xung quanh, sáu thành nhỏ lần lượt do tứ đại tập đoàn bảo vệ, mỗi tập đoàn bảo vệ một thành, còn hai thành nhỏ còn lại sẽ do những Dụng Binh Đoàn khác bảo vệ.
Kì Lan Lầu Liên Minh lấy lợi ích kinh tế làm đầu, ở đây tất cả mọi người tỏ ra đoàn kết một cách khác thường. Bất kể là sống ở đâu, thành bang, khu buôn bán hay các tập đoàn, bọn họ đều vì lợi ích bản thân mà tranh giành đấu đá lẫn nhau, nhưng họ lại tôn thờ đạo lý “môi hở răng lạnh”, khi có kẻ ngoại lai đến đè đầu cưỡi cổ, tất cả mọi người lại tỏ ra vô cùng đoàn kết, dốc toàn lực đối phó với kẻ ngoại lai, cách làm này xuất phát từ tâm thái của nhân dân, dù có bị đánh chết cũng không chịu khuất phục, cũng không thể để kẻ ngoại lai gây ra một chút ảnh hưởng với họ.
Điều này làm cho Kì Lan Lầu Liên Minh mặc dù mới tồn tại được có gần một nghìn năm, mặc dù lịch sử không lâu dài như những quốc gia lớn khác, nhưng cũng đủ để họ phải ngưỡng mộ.
Bây giờ là nửa đêm, trong một góc của trung tâm tổng bộ Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết vẫn còn tiếng động, đó là một không gian hoàn toàn độc lập với những kiến trúc khác, một thứ kiến trúc tồn tại duy nhất trong chu vi khoảng hai trăm mét, thể hiện rõ sự độc đáo của nơi này.
Nó được xây dựng từ thứ nham thạch rất cứng, màu đen có tên Huyền Vũ (tên một chòm sao trong Nhị thập bát tú), có ba tầng, nằm độc lập ở chính giữa của bãi cỏ vô cùng bằng phẳng, Trong màn đêm đen sẫm này, ngôi nhà màu đen đó dường như toả ra sự mạnh mẽ, lạnh lùng, và ẩn chứa một thứ nguy cơ nào đó, khiến mọi người đều không dám tiếp cận nó.
Nhưng nó lại chính là tượng trưng tinh thần của một vạn tám trăm người của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, cũng là nơi đoàn trưởng sinh sống và đưa ra những quyết sách, tên của nớ chính là Thiết Huyết, nghĩa là dùng sắt và máu để xây dựng thành.
Chỉ là, hôm nay mấy người vệ binh ở đây cảm thấy rất kì lạ, Đoàn trưởng vốn là con người cứng nhắc, cố chấp, sống bằng các quy tắc nghiêm ngặt, cho dù xảy ra chuyện trọng đại gì đi chăng nữa cũng không thể làm đảo lộn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của ông ta. giờ đã là nửa đêm, bình thường giờ này đoàn trưởng đã ngủ lâu rồi, vậy mà hôm nay thư phòng của ông ta vẫn sáng đèn, hơn nữa, theo như lời một vệ binh đến giao ca, ngay khi màn đêm buông xuống đoàn trưởng và các hộ vệ của ông ta từ ngoài thành trở về với bộ dạng mệt nhọc, đoàn trưởng về một phát vào đến thư phòng luôn, còn cho người đi tìm phó đoàn trưởng và chủ toạ điều khiển nhân sỹ đến, đến giờ đã sắp 5 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy họ đi ra.
Trong khi các vệ binh đang cảm thấy vô cùng kì quặc trước giờ giấc sinh hoạt khác thường lần này của đoàn trưởng, thì ở trong lầu Thiết Huyết, ở nửa sau của tầng một, trong phòng làm việc của Đoàn trưởng, 5 người đang ngồi yên, cúi đầu đọc tờ tài liện trong tay.
Không gian tĩnh lặng bao trùm rất lâu, vị đoàn trưởng đang ngồi bỗng ho nhẹ mấy tiếng, gây sự chú ý của mọi người. Nếu Á Văn cũng ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra vị đoàn trưởng này chính là người đã chào chàng hôm ở Thanh Bích tửu quán.
Đoàn Trưởng tên gọi Cái Xích Phỉ Tư Đặc, năm nay tròn sáu mươi tuổi, đã đảm nhận chức vụ đoàn trưởng hơn ba mươi năm rồi.
Nhìn từ bên ngoài, vị đoàn trưởng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo vuông vắn, mắt to mày rậm, vừa nhìn có thể biết đó là một con người chính trực, thành thật và có quy củ.
Thân hình của Khôi Vũ chẳng thua kém gì Đạt Cách, người đã từng cùng chiến đấu với Á Văn.
Có thể làm thủ lĩnh của hơn một vạn tám trăm người, Cái Xích quả không phải người thường, nếu không đâu có thể lãnh đạo tài tình như vậy.
Lúc này, Cái Xích nhận ra trong phòng ngoài ông ấy ra, bốn người còn lại đều đang hướng về phía ông ta, Cái Xích hài lòng cất giọng nói: “Các vị có ý kiến gì với ba người đã được miêu tả trong cuốn tài liệu các vị đang cầm trên tay? cứ nói ra để chúng ta cùng thảo luận.”
Một người có thân hình cao gầy, nhìn bề ngoài trạc sáu mươi tuổi đang ngồi sát phía bên phải Cái Xích, đó chính là phó đoàn trưởng của Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, tên Thuỷ Dạ Đao tức Đặc Cách A Nhĩ Kỳ, người này đã đảm nhiệm chức vụ Phó đoàn trưởng Thiết Huyết hơn bốn mươi năm rồi, năm nay Đặc Cách đã gần tám mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, là bậc cha chú của Cái Xích, cũng là một trong những người mà Cái Xích tín nhiệm nhất. Đặc Cách đã cống hiến cả cuộc đời cho Dụng Binh Đoàn Thiết Huyết, cho đến giờ vẫn chưa lập gia đình.
Đặc Cách là một trong số ít những người có tiếng nói trước Cái Xích, do đó, trước câu hỏi của Cái Xích, ba người còn lại đều nhìn về phía Đặc Cách, muốn để ông ta nói trước.
Đặc Cách thấy vậy, liền ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Theo như tài liệu trên tay, Đoàn trưởng muốn thu nạp ba người này vào Dụng Binh Đoàn, bốn người chúng tôi rất tán thành, nhưng có một điều, tôi muốn nhắc nhở Đoàn trưởng.”
Cái Xích gật đầu, như đồng ý để Đặc Cách nói tiếp.
Đặc Cách nói: “Trong ba người này, hai người phía trước, ngay từ khi họ xuất đạo chúng tôi đã liên tục chú ý đến, người này có kỉ luật chiến dịch, có nguồn gốc là con nhà võ, về nhân phẩm chúng tôi cũng đã có sự kiểm tra nhất định, do đó mới quyết định mời họ gia nhập liên minh Dụng Binh Đoàn của chúng ta, liệt họ vào những người có địa vị Khách khanh .”
“Nhưng với người thứ ba mà đoàn trưởng chọn ra, chúng tôi thực sự cảm thấy có vấn đề, xin hỏi đoàn trưởng có thể nói rõ tại sao đoàn trưởng nhất định phải chọn người này?”
Cái Xích trầm tư một lúc rồi nói: “Kì thực ta cũng không thể nõi rõ lý do ta chọn người này, chỉ là khi nhìn thấy hắn, mặc dù nói công lực hiện tại của hắn không thể thâm hậu bằng hai người mà chúng ta đã chọn sẵn từ đầu kia, thậm chí hình như ngay đến cả áo gíap cũng không có, nhưng trực giác ta mách bảo người này trong tương lai sẽ vô cùng quan trọng với chúng ta, nếu bây giờ ta không thu nạp hắn vào, ta e rằng sau này chúng ta sẽ phải hối hận.”
Bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt mỗi người sự ngạc nhiên và khó hiểu, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ một người chính trực, làm việc gì cũng rõ rang, thực tế như Đoàn trưởng đây cũng có ngày nói hai chữ “trực giác”.
Hơn nữa người thứ ba này còn không thông qua sự đánh giá của họ, đây quả là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ trước đến nay.
Trái ngược hẳn với Đặc Cách, vị chủ toạ điều khiển – Phong Tốn Quý Nam, người có thân hình béo tròn nói: “Đoàn trưởng, vậy là người gọi chúng tôi đến đây là để yêu cầu chúng tôi phái sứ giả đi triệu người thứ ba về Dụng binh đoàn chúng ta?”
Cái Xích gật đầu nói: “ta triệu các vị đến đây chủ yếu là muốn các vị giúp ta nghĩ xem, người thanh niên này có thực sự thích hợp tham gia Thiết Huyết đoàn của chúng ta không?”
“Việc triệu các vị đến đây hoàn toàn là chủ ý của cá nhân ta, việc này ta chủ yếu dựa vào tình cảm cá nhân, nên giờ vẫn không biết quyết định này liệu có đúng không.”
Nghe xong những lời Cái Xích nói. mọi người trầm tư một lúc, về chuyện này, bản thân bốn người bọn họ cũng không dám đưa ra ý kiến, bởi vì ý của Cái Xích rõ rang là muốn chọn người thứ ba này, nhưng ông ta lại không thể xác định việc làm này là đúng hay sai, do đó Cái Xích muốn họ phân tích cho ông ta, chắc chắn họ sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng, dù gì thì việc chọn một vị quan Khách Khanh (tên một chức quan được phong vào thời Xuân Thu Chiến Quốc) cho Dụng Binh Đoàn cũng không phải chuyện nhỏ.
Khách khanh có chức quyền tương đương với Phó đoàn trưởng, trong lúc cần thiết có thể thay thế đoàn trưởng đưa ra chỉ thị, trong lịch sử sáng lập Thiết Huyết đoàn hơn năm trăm năm, số lượng Khách khanh được chiêu mộ cũng vẻn vẹn có hơn ba mươi người, nếu vì chuyện lần này, bọn họ cũng không cần phải tuyển Khách khanh nữa.
Trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ, một tiếng chim hót truyền tới, mọi người đồng loạt nhìn sang phía bên phải của Cái Xích.
Cái Xích hạ giọng nói: “Lịch Tạp, ngươi đi xem xem, “Phàm Thiết” lại có tin gì mới mà phải dùng hoả cấp cấp báo để chuyển thư.”
Lịch Tạp gật đầu, quay người đi về phía chiếc tủ bí mật bên phải, rút ra từ trong đó một phong thư đã được niêm phong cẩn thận, mang thư đến trước mặt Cái Xích, Cái Xích gật đầu nói: “Đọc đi.”
Phàm Thiết là thám tử tình báo của Thiết Huyết Đoàn, thâm nhập vào tất cả mọi nơi trên đại lục, nó chuyên môn đi thu thập các loại tình báo, cung cấp cho các cán bộ cấp cao của Thiết huyết đoàn những thông tin không có lợi, nhờ có những thám tử tình báo này mà Thiết Huyết Đoàn có thể vượt qua vô số hiểm nguy và tồn tại đến ngày nay, còn Phàm Thiết có nghĩa là bình thường, tầm thường, là chỉ mỗi một thành viên trong Phàm Thiết đều có ngoại hình hết sức bình thường, có như vậy họ mới có thể dễ dàng tìm ra những thông tin bí mật.
Hoả cấp cấp báo có tốc độ chuyển tin cao nhất, dùng hoả cấp cấp báo có nghĩa là tin này vô cùng khẩn cấp.
Lịch Tạp mở bao thư ra, rút ra từ bên trong một tờ giấy, sau khi xem qua một lượt, Lịch Tạp nói: “Căn cứ vào báo cáo của Phàm Thiết, người thứ ba được chọn hiện không tìm thấy đâu, nhiều nhất chỉ biết nơi hắn xuất hiện sớm nhất là trong rừng Kì Hoa, bên người mang theo một con thú, nửa tháng trước lần đầu tiên xuất hiện là ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, đêm đầu tiên hắn gây trọng thương cho 8 người, ba ngày trước, trong một trận hỗn loạn ở đầu phố, đã làm cho cả một bang phái lưu manh có tên
“Bang áo xanh” toàn toàn mất mạng, trong trận đánh này, bang áo xanh đã huy động tất cả nhân thủ, ước tính có khoảng 98 người, trong đó có 46 người có áo giáp thú trên cấp ba, bang chủ và nhị bang chủ còn có áo giáp cấp 5, nhưng sau trận đánh cả 98 người đều mất mạng, hiện trường đầy máu, người thứ ba được chọn –
Á Văn ung dung từ trường đấu bước ra, trận chiến này là trận chiến bi thương nhất trong vòng 100 năm trở lại đây ở thị trấn Thiệu Thư Đại Đề, sau sự việc này còn có 21 người vì không thể chịu được cảnh tượng máu chảy lênh láng khắp nơi mà đã phát điên.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK