Vẫn là đội hình một ba, Á Văn cùng ba người họ cùng đi trên một con đường nhưng đều im lặng không ai nói câu nào, ánh trăng hiền dịu chỉ có thể chiếu sáng đủ con đường họ đi trước mặt và bóng phía sau mà thôi, nhưng với không khí ảm đạm đến đáng sợ của bốn người thì ánh trăng cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn mà thôi.
Á Văn không nói gì, Khải Đặc đi trước chàng khoảng chục bước dừng lại đợi ba người cũng không dám than vãn gì
Trong khi suy nghĩ, chàng nhìn thấy sắc mặt của cụ già, chàng chắc hẳn sẽ có tâm trạng vô cùng đau buồn .
Tại sao sau khi báo thù xong thay cho bọn họ rồi chàng sẽ đồng ý tới gặp đoàn trưởng máu lạnh đó?
phải chăng là sắc mặt của cụ già đã khiến chàng thay đổi ý chí? Thay đổi cả ý muốn đi tìm bí mật sinh tử của phụ thân ư?
Đúng vậy, không thể phủ định được, chính xác là sắc mặt của cụ già đã khiến chàng không thể kìm chế được nỗi xúc động dấy lên từ đáy lòng, nhưng phải chăng là chàng đã sai?
“ Không, ta không hề sai, ta chỉ là làm những việc ta cảm thấy nên làm mà thôi.” Á văn tự nhủ với bản thân.
“ Vậy tại sao ta lại không có cách nào nhìn được sắc mặt của cụ già?” Một câu hỏi khác vang lên trong đầu Á văn
“ Là ý chí của ta không kiên định sao?” “ Là do hành động của ta không thể nhìn thấy cụ già đó sao?”,
“ là ta không có cách nào chịu đựng được sắc mặt sợ sệt của cụ già đó ư?” Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác liên tục vang lên trong đầu Á Văn.
“ Không sai, chính xác là không có cách nào chịu đựng được cụ già nhìn ta như thể thấy quái vật như thế.” Á Văn không thể tự lừa dối bản thân được, trong lòng đã ngầm thừa nhận.
Sau khi thừa nhận điều này, Á Văn cảm thấy thanh thản hơn, đối với chuyện vừa rồi, Á Văn không hề cho rằng mình làm sai, nếu như bắt đầu lại một lần nữa thì chàng cũng vẫn sẽ làm như vậy, đã tự thừa nhận mình không sai thì hà tất chàng phải tìm rắc rối nữa?
Cho dù người khác có nghĩ như thế nào? chỉ cần chàng trong lòng không hối hận, người khác thì có liên quan gì tới hành động của chàng chứ?
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Á Văn chỉ cảm thấy lòng thanh thản nhẹ nhõm không chút ưu phiền.
Bỗng chàng phát hiện ra đã đi nhầm đường không biết từ lúc nào .
“ Bây giờ ta đang ở đâu đây?” một ý nghĩ chợt hiện lên, Á Văn đứng lại nhìn xung quanh, nơi này chàng chưa từng đi qua, Á Văn nhanh chóng nhận ra mình đã lạc đường
Lúc này, chàng mới nhớ tới lúc mình nhất thời xúc động, chàng đồng ý tới gặp Thiết Huyết Đoàn đoàn trưởng, còn bây giờ thì Khải Đặc và hai người kia mới đuổi kịp theo sau chàng.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên không sai, ba người Khải Đặc đúng là đang theo sau chàng cách xa khoảng chục bước.
Á Văn chào hỏi:
- Khải Đặc, đây là nơi nào vậy? chúng ta phải đi về hướng nào đây?
Khải Đặc nhìn Á Văn rồi bỗng dừng bước nhìn xung quanh, bây giờ lại quay đầu lại hỏi bọn họ, trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng lại không dám không trả lời, nói lắp ba lắp bắp:
- Gần nơi này có một thôn nhỏ tên là Nghĩa Nga, là phía Bắc của thành Khải đạt tư cần, cách thành Khải đạt tư cần một ngày đường
Song đó cũng là điều đương nhiên, sau khi chứng kiến trận tàn sát khủng khiếp, lại có người bình thường có thể bình tĩnh đối diện với một sát thủ đã tận tay giết hàng trăm người mà không trở thành lắp bắp sao?
Á Văn nghe thấy giọng Khải Đặc như vậy, trong lòng thở dài một tiếng, chàng cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xảy ra đó, song những suy nghĩ vừa rồi đã làm cho Á Văn quên nó đi
Chàng chỉ cau mày nói:
- Vậy thì chúng ta sẽ phải đi như thế nào để tới gặp đoàn trưởng của các ngươi được, cần bao nhiêu thời gian?
Khải Đặc cười đau khổ nói:
- đoàn bộ của chúng tôi đặt ở thành Phong nguyên, nếu như cứ theo tốc độ như thế này thì phải đi mất mười ngày đường mới tới nơi, nếu như phải đi tới đó thì tối nay e rằng chúng ta phải tới thôn Nghĩa Nga nghỉ qua một đêm, ngày mai hẵy xuất phát được.
Á Văn gật gật đầu nói:
- Vậy thì nhà ngươi hãy dẫn đường đi!
Khải Đặc đồng ý, rồi đi vượt lên Dạ Nguyệt và Lực Áo, đi dẫn đầu.
Với sự dẫn đường của Khải Đặc, Á Văn rất nhanh đã đi theo bọn họ tới được nơi.
Á Văn nhìn quanh, nếu như gọi nó là cái thôn nhỏ thì cũng không đúng, con phố phồn hoa, người người đi lại tấp nập, nơi này như thể một cái thị trấn nhỏ vậy, tại sao lại gọi nó là “ thôn lạc” chứ?
Nhận ra sự ngạc nhiên cảu Á Văn, Khải Đặc giải thích rằng:
- Thôn Nghĩa Nga Tri là thôn mà người dân ở đây là những người cuối cùng còn trụ lại được sau khi liên minh Kì Lực Áon lầu xâm nhập vào Hoa na bang công quốc, rất nhiều người bất kể là từ đâu tới, đi qua đây là đều nghỉ lại một đêm, nên khiến nó ngày càng phát triển, bây giờ thì quy mô của nó không còn nhỏ nữa, nhưng vì theo thói quen đã lâu mà chúng tôi vẫn gọi nó là Nghĩa Nga Tri
Á Văn bỗng hiểu ra gật gật đầu, chả trách mà ở đây cứ cách mười nhà lại có năm nhà nghỉ.
Khải Đặc dẫn đầu, tìm một nhà trọ xem ra có vẻ rất cao cấp, bước vào và yêu cầu bốn phòng, sau khi nhận phòng xong, Khải Đặc lại gọi thêm một bàn thức ăn toàn rau, nói:
- Long tiên sinh, hãy dùng bữa trước đi! đợi lát nữa thì hãy nghỉ ngơi.
Á Văn thật sự cảm thấy bụng đã đói rồi, nên cũng không khách khí, cùng với bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn trống
Không lâu sau thức ăn đã được bưng tới, Á Văn nhìn qua, đúng là thức ăn toàn rau, cả bàn ăn một màu rau xanh, Á Văn ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi đều không ăn thịt sao?
Thấy sắc mặt của ba người Khải Đặc nhăn lại, đặc biệt là Dạ Nguyệt, vừa nghe thấy thịt là sắc mặt lập tức tái mét, quay đầu lại như buồn nôn.
Á Văn vô cùng ngạc nhiên, bỗng hiểu ra rằng trận tàn sát vừa rồi đã để lại cho họ ấn tượng quá sâu đậm, khiến cho bọn họ bây giờ nghe thấy thịt là buồn nôn, bảo bọn họ ăn thì rất có thể bọn họ sẽ nôn ngay trước mặt chàng cho mà xem.
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Á Văn không biết từ đâu tự nhiên hiển ra ý nghĩ nói:
- Các ngươi không ăn thịt, nhưng ta thì rất muốn, ông chủ, hãy mang ra cho ta một đĩa thịt rán, chỉ nấu chín ba phần mà thôi, tốt nhất là khi mang ra thì hãy để còn chút tiết tươi, ta thích ăn thịt như vậy nhất.
Những câu cuối cùng là Á Văn cao giọng nói với ông chủ quán.
Lúc này, tuy đã là đêm khuya rồi, nhưng trong quán vẫn còn không ít người, vừa nghe thấy Á Văn cao giọng nói những lời này ra thì đã có người cảm thấy Á Văn nói nghe buồn nôn, càng huống hồ là người vừa phải chứng kiến cuộc tàn sát xong như ba người Khải Đặc .
Lúc này, Khải Đặc và Lực áo mặt đã tái mét hết trông như xác chết, nôn mãi không ngớt, còn Dạ nguyệt thì đã không chịu nổi vội chạy vào nhà xí rồi.
Rất nhanh, thịt đã được mang ra, đúng như yêu cầu của Á Văn, miếng thịt xém đen bên trên có chút máu đỏ, trong hương thịt toả ra có chút tanh của máu tươi, lúc này, ngay cả Lực Áo cũng không chịu nổi nữa, ôm miệng Lực Áoo thẳng vào nhà xí, chỉ còn lại Khải Đặc ngồi đó cố chịu, song sắc mặt cũng khác gì xác chết.
Lúc này, Dạ Nguyệt cũng đã quay trở lại, song sau khi nhìn thấy đĩa thịt đó lại nôn khan, rồi quay đầu chạy vào nhà xí
Nhìn thấy vậy, Á Văn không thể chịu nổi nữa, bật cười ha hả, Khải Đặc có ngốc đến đâu thì cũng nhận ra rằng Á Văn đang cố ý trọc bọn họ
Khải Đặc trợn trọn mắt nhìn Á Văn đang ngoác miệng cười mà không thể hiểu nổi một con người sao lại có thể có nhiều bộ mặt như vậy chứ?
Vừa nãy thôi hắn ta có thể giết hại hàng trăm người không ghê tay, ngay sau đó lại lộ ra vẻ đau thương bi ai vô hạn, còn bây giờ thì lại như một đứa trẻ con vậy, trêu trọc bọn họ để cười thoả chí, Á Văn Long này…rốt cuộc là con người như thế nào đây?
Hơn nữa, hắn vừa ra tay giết hàng trăm người xong mà ngay cả chúng ta là những người đứng bên quan sát cũng đã không chịu nổi rồi, làm sao mà hắn có thể dễ dàng gọi một đĩa thịt máu ra để đùa cợt như vậy chứ?
- Ấy?
Nhìn đĩa thịt, Khải Đặc cảm thấy dường như không giống như những gì đã làm hắn buồn nôn nữa
Á Văn cười xong thấy Khải Đặc cứ trợn mắt nhìn đĩa thịt, sắc mặt có vẻ khá hơn rồi, nói:
- Bây giờ đã đỡ hơn chưa?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK