"
Thái Nguyên lịch năm 3770.
Trong bốn đại lục thì lớn nhất chính là Kì Vũ đại lục, còn được gọi là Đông đại lục. Tại Kì Vũ đại lục có bốn đại đế quốc chiếm lĩnh trên 70% diện tích của toàn đại lục, phân biệt thành Tư Đạt đế quốc phía Đông, liên minh Kì Lan Lâu phía Bắc, Thái Long đế quốc phía Nam, cùng với Hoa Na Bang công quốc nằm giữa tam quốc.
Xét về quốc lực thì Thái Long đế quốc mạnh nhất, kế đến là liên minh Kì Lan Lâu, tiếp nữa là Tư Đạt đế quốc, Hoa Na Bang công quốc yếu nhất.
Thủ đô của Hoa Na Bang công quốc là Nguyên Thự Thành. Đó là một tòa thành có lịch sử văn hóa cổ đại đã hơn ngàn năm, tọa lạc ngay trung tâm Kì Vũ đại lục, rất giàu truyền thống văn hóa, võ thuật phát triển ở khắp nơi, là một trong những thành thị phồn vinh nhất đại lục.
Phía tây Nguyên Thự Thành có một tòa học viện ước tính trên một trăm học viên, chính là Vân Liễu học viện, một trong năm học viện nổi tiếng nhất của Hoa Na Bang công quốc.
Học viện chia làm ba khoa: Khải Vũ khoa, Huyễn Ma khoa và Thần Nghệ khoa. Ý nghĩa nằm ngay trong tên gọi. Khải Vũ khoa dạy học sinh làm sao sử dụng giáp của huyễn thú để phát huy tiềm năng của bản thân, tăng khả năng tái chiến đấu và lực công kích của chính mình, khôi phục lực phòng hộ. Huyễn Ma khoa chỉ dẫn học sinh làm thế nào thông qua huyễn ma giáp vận dụng năng lượng ngoại giới để đạt tới lực công kích cường đại của 'ma pháp hiệu quả'. Thần Nghệ khoa lợi dụng các tính chất đặc thù của huyễn thú, từ giai đoạn chưa trưởng thành cho đến lúc thành thục sẽ có những hướng dẫn đặc biệt để tăng tốc độ thành thục của chúng, khiến cho huyễn thú khi chuyển hóa hình thái sẽ trở thành một 'công cụ' có công năng đặc thù.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khải Vũ khoa, khóa thứ 11.
Một nhóm khoảng ba mươi học sinh đang tập trung tinh thần nghe vị giáo sư giảng giải về lịch sử của ngành huyễn thú.Vị giáo sư đó ước khoảng bốn mươi tuổi, ông ghi vài chữ lên bảng đen rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Như các trò cũng đã biết, loài người chúng ta bắt đầu biết đến huyễn thú từ 2800 năm trước. Theo như truyền thuyết, huyễn thú chính là một loại vũ khí mà tổ tiên chúng ta đã chế tạo từ thời kỳ viễn cổ. Về sau, khi thiên địa phát sinh dị biến khiến cho nền văn minh viễn cổ bị hủy diệt hầu như không còn lại gì, loài người trở lại thời kì mông muội tối tăm. Mãi cho đến 2800 năm trước, đại hiền giả Hải Niếp tại Uy Lỗ Tân đã phát hiện di tích của huyễn thú đã bị chôn vùi. Ngài đã mất hơn 10 năm nghiên cứu, rốt cuộc cũng phát hiện phương thức sử dụng huyễn thú và công bố cho hậu thế, có thể nói đã tạo thành tiếng vang lúc bấy giờ. Các quốc gia khác từ đó cũng bắt đầu tích cực nghiên cứu và đào bới những di tích viễn cổ. Dưới sự đồng lòng hợp lực nghiên cứu của loài người, rốt cuộc cũng đã phát hiện ra vô số loại huyễn thú khác. Lại trải qua thêm hàng ngàn năm nghiên cứu, cuối cùng đã hình thành nên những huyễn thú mà chúng ta đang sử dụng hiện giờ.
Dừng một chút, giáo sư tiếp tục nói:
- Đến hiện tại, chúng ta đại khái có thể biết được huyễn thú phân chia thành vài thời kì. Đầu tiên là giai đoạn trong trứng, huyễn thú trong giai đoạn ấp trứng sẽ không có bất cứ năng lực gì. Các loại huyễn thú khác nhau thì giai đoạn phát triển cũng khác nhau, chỉ duy có giai đoạn ấp trứng đều ước chừng chung kéo dài khoảng ba năm. Công quốc quy định trẻ em đủ 12 tuổi sẽ tiến hành học tập phương pháp sử dụng huyễn thú, vì vậy mỗi một người trước 12 tuổi phải tìm kiếm trứng huyễn thú cho chính mình. Hôm nay, ta tin tưởng rằng có không ít các trò đã từng sở hữu trứng huyễn thú!
Sau thời kỳ ấp trứng là thời kì ấu thơ. Huyễn thú thời kỳ ấu thơ chưa có năng lực nhưng có thể thấy rõ được huyễn thú thuộc loại hình nào đó, đồng thời, trong thời kỳ này huyễn thú có thể nhận chủ. Huyễn thú cả đời duy nhất chỉ có thời kì này là có thể nhận chủ, và một khi đã nhận chủ thì cả đời sẽ không thay đổi. Ngoài ra, cũng có một nhận định thú vị, đó là thời kì ấu thơ càng ngắn thì cấp độ của huyễn thú càng cao, chẳng hạn như huyễn thú hoàng tộc thuộc sở hữu của công quốc hoàng tộc, nghe nói thời kì ấu thơ chỉ có một tháng.
Bước vào thời kì trưởng thành, huyễn thú sẽ biến thể phụ thuộc vào người chủ mà thời kỳ ấu thơ nó đã nhận chủ nhân. Bắt đầu từ thời kì trưởng thành, huyễn thú cần rất nhiều năng lượng. Năng lượng do bản thân hấp thu thường không đủ cung cấp cho nên nó phải phụ thuộc nhiều vào năng lượng của chủ nhân. Năng lượng của chủ nhân càng nhiều thì huyễn thú trưởng thành càng nhanh, đồng thời khi bước sang giai đoạn thành thục sẽ càng mạnh. Chính vì vậy mà các trò không cần lo lắng rằng nếu cấp bậc huyễn thú của mình không bằng người khác thì nhất định sẽ thua họ. Thật ra, trong mười đại cao thủ nổi tiếng tại đại lục có đến ba người sử dụng huyễn thú thuộc loại cấp thấp.
Tiếp theo là thời kì biến hình, đây là thời kì mà huyễn thú yếu ớt nhất. Ở thời kì này, huyễn thú dựa vào năng lượng cung cấp của chủ nhân mà hình thành thuộc tính, biến hóa thành hình dáng phù hợp nhất với chủ nhân, có thể là vũ đấu khải giáp, ma đạo trang giáp, thậm chí là thú phụ trợ công nghệ . Do bởi một huyễn thú chỉ có thể một lần biến hình, cho nên mục đích của học viện chính là dạy cho các trò làm thế nào để huyễn thú trưởng thành biến hình theo hình dáng của mình.
Cuối cùng là thời kì thành thục. Sau khi đã trải qua các thời kì trước, huyễn thú ở giai đoạn thành thục cuối cùng này mới thực dụng được. Căn cứ vào giai đoạn cuối cùng có thể phân ra thành thú huyễn khải tạo ra vũ đấu khải giáp, ma huyễn khải tạo ra ma đạo trang giáp, thú linh cụ tạo ra các cụ bị có năng lực đặc thù hay còn gọi là thú phụ trợ công nghệ.
Ngoài ra, trong các giai đoạn của huyễn thú cho đến khi thực dụng, trừ thời kì trong trứng đến thời kỳ ấu thơ là không có năng lực gì, đến thời kì trưởng thành, huyễn thú tuy chưa hoàn toàn nhập thân để hấp thu năng lượng của chủ nhân nhưng cũng đã có thể cấp cho chủ nhân một số lực công kích cũng như phòng hộ. Giai đoạn biến hình là giai đoạn các cấu trúc cơ thể yếu nhất, bởi vậy chẳng những không thể cung cấp cho chủ nhân sức mạnh, ngược lại phải được chủ nhân bảo vệ mới có thể thuận lợi hoàn thành biến hình. Chỉ đến giai đoạn thành thục huyễn thú mới hoàn toàn cố định hình thái, có sức mạnh cường đại và có thể cho trợ giúp chủ nhân. Hơn thế nữa, theo như trong truyền thuyết thì một số huyễn thú còn có thể che dấu lực lượng của chính mình.
Nói đến đây, ông đột nhiên bắt gặp một thiếu niên không chăm chú nghe giảng mà ngồi nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Giáo sư Cái Tư thấy Á Văn không chú ý nghe mình giảng thì không khỏi lập tức nổi trận lôi đình. Ông vốn là người rất nóng tính, bị lũ học sinh gán cho biệt danh “quỷ đầu lão sư”. Giáo sư nổi giận, định mắng cho hắn một trận, nhưng lại nhớ lại bình thường hắn đối với mình rất cung kính nên hơi chùn lòng. Từ năm 12 tuổi nhập học cho tới nay hắn đã như vậy, bộ dạng không chút sức sống, đối với ngoại giới hình như không hề có phản ứng. Thật ra, giáo sư không phải phải không biết, bình thường tại học viện có không ít người đến khiêu khích với hắn chỉ bởi vì hắn chính là người thuộc gia tộc Tư Đạt Khắc. Có điều, Á Văn trước sau thủy chung vẫn một mực giữ vẻ lạnh lùng, tuyệt không thấy hắn có chút phản ứng nào.
Ông thở dài, thầm nghĩ:
- Sinh ra trong gia đình quá danh tiếng, nếu không có tài năng tương xứng với danh tiếng ấy thì quả thật rất đau khổ.
Ông lắc đầu, đang định giảng tiếp thì có tiếng thú vang lên báo hiệu, nhắc nhở đã hết thời gian. Giáo sư khẽ ho một tiếng rồi dặn dò:
- Các trò trở về phải ôn tập một chút bài giảng hôm nay. Ngày mai ta sẽ mang tiêu bản thực tế của huyễn thú tại các thời kỳ cho các trò xem. Bây giờ kết thúc ở đây!
Lời nói vừa dứt, lập tức thấy đám đông học sinh đứng lên vội vàng rời khỏi lớp. Giáo sư Cái Tư dọn dẹp một chút rồi cũng đi mất.
Khi Á Văn Tư Đạt Khắc chậm rãi chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào trong lớp thì thấy phòng học chỉ còn lại có không đến 8 người, hắn thầm nghĩ :
- Kết thúc rồi sao, nhanh quá vậy?
Sau khi thu dọn sách vở, hắn cũng rời khỏi lớp học.
Đột nhiên có một đám năm, sáu người đang nghênh ngang đi tới. Bọn chúng chặn đường hắn lại rồi bao vây xung quanh. Trong đám có một gã thiếu niên chừng 15, 16 tuổi, cao khoảng 1m8 nói:
- Á Văn đại thiếu gia, ngươi không mang huyễn thú đến sao?
Á Văn sửng sốt:
-Huyễn thú ư? Huyễn thú nào?
.
Thiếu niên nhìn thấy của bộ dạng của Á Văn như vậy, biết hắn chẳng để lời của y vào tai nên không khỏi thấy bực bội trong lòng.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh tỏ vẻ khinh thường xen vào:
- Nạp Khẳng, người ta là Á Văn đại thiếu gia mà, sao có thể để những lời nói của bọn bình dân chúng ta vào trong tai chứ!
Thiếu niên Nạp Khẳng không khỏi cả giận:
-Á Văn, đây là ngươi tự tìm khổ, đừng trách ta.
Nói xong, không kịp để cho Á Văn nói một lời, y lôi hắn và những người khác theo mình, xăm xăm tiến đến một bãi đất trống ven hồ trong học viện. Nạp Khẳng buông Á Văn ra, đứng cách hắn chừng ba bước.
Á Văn trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Thiếu niên này tên là Nạp Khẳng Tịch Ngõa, chính là cháu của lão quản gia Bố Lam Tịch Ngõa trong nhà hắn. Nạp Khẳng nhận sự ủy thác từ cha hắn đến Vân Liễu học viên học tập, thuận tiện chiếu cố cho hắn.
Nạp Khẳng có thể nói là hoàn toàn khác biệt so với hắn. Võ thuật của đích thực là cao cường, được sư phụ tán dương là nhân tài hiếm có 10 năm khó gặp. Thân hình cao lớn anh tuấn, cá tính lại hết sức hài hước dí dỏm, trong học viên có thể nói là nhân vật xuất chúng.
Chỉ là chẳng biết vì sao y lại rất thích so sánh mọi điều với Á Văn, từ vũ đấu thuật, thành tích ma pháp, trắc nghiệm,... Mỗi khi y đắc thắng, luôn nhận được sự cổ vũ từ những người bên cạnh, mà thật ra nhìn vào mặt của y cũng thấy rõ được sự đắc ý.
Á Văn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu lý do, một lúc lâu sau mới nhớ ra được. Ngày hôm qua, sau kết thúc khóa học, hắn đang trên đường về nhà thì Nạp Khẳng cũng mang theo một đám người bao vây hắn, y nói cái gì đó giống như là về huyễn thú. Bất quá, lúc ấy hắn lại đang mải mê nhìn một loại Thủy Đức huyễn thú thuộc bộ ngư bên trong khe suối ven đường nên không nghe rõ y đã nói cái gì. Chẳng lẽ bây giờ y đang nhắc lại chuyện ngày hôm qua?
Không để cho Á Văn suy nghĩ thêm, Nạp Khẳng đã vươn tay phải, quát khẽ một tiếng:
- Hổ Vương.
Chỉ thấy trên cánh tay phải của y đột nhiên hiện ra một số hoa văn, sau đó những hoa văn này từ từ rơi ra, lộ ra một vật gì đó bằng da màu trắng. Thứ quái quỷ ấy tụ lại trong lòng bàn tay hắn, hợp thành một con vật to cỡ một con mèo, hình dạng và màu lông vàng óng cũng giống như loài mèo .
Á Văn sửng sốt, lẩm bẩm:
- Là huyễn thú tứ giai trung cấp, Hỏa Hổ.
Nạp Khẳng quay về phía Á Văn cười tà dị nói:
- Á Văn thiếu gia, ngươi đã không mang huyễn thú tới thì ta đây mời ngươi giúp ta giám định một phen. Gần đây ta vừa thuần hóa được một con huyễn thú Hổ Vương.
Nói xong, y hét lớn một tiếng:
- Hổ Vương, hỏa diễm xung kích pháo.
Hổ Vương lập tức há miệng, hướng về phía Á Văn. Cổ họng nó từ từ lấp lóe quang mang, một hỏa cầu to cỡ mười phân từ trong miệng Hổ Vương phun ra, bắn thẳng tới đánh trúng ngực Á Văn.
Á Văn kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác như vừa bị một đại thiết chùy cực kỳ nóng bỏng đập vào. Ngực của hắn bị đánh trúng rất mạnh, khiến hắn đứng không vững, lảo đảo lui lại mấy bước rồi quỵ xuống.
Cô gái xinh đẹp trước đó tên Lan Ny Đặc Liệt Sĩ khinh thường nói:
- Các ngươi nhìn mà xem, người của Tư Đạt Khắc ngay cả một chiêu “hỏa diễm xung kích pháo” mà cũng không đỡ nổi.
Cơn đau trước ngực Á Văn dịu đi, hắn ngẩng đầu lên, uất ức nói:
- Tại sao? Tại sao các ngươi hết lần này đến lần khác tìm ta làm phiền? Ta đã đắc tội gì với các ngươi?
Phía bên phải một thiếu niên hơi mập bước đến, y tên là Y Liêm Lam Bang. Y nói giọng điệu cực kỳ kinh thường:
- Ai bảo ngươi là một quý tộc mà lại vô dụng như vậy! Bình thường, những người bình dân chúng ta đã nhận không ít sự lăng nhục của quý tộc các ngươi. Đây chỉ cũng chỉ là lấy lại một chút công bằng từ trên người ngươi thôi!
Đúng vậy! Trên thế gian này, sức mạnh đúng là cần nhất. Là bình dân cũng tốt, quý tộc cũng tốt, hoàng tộc cũng thế, sức mạnh vẫn luôn là cần nhất.
Mà huyễn thú đại biểu cho sức mạnh, cũng bởi vậy mà hoàng tộc và quý tộc sở dĩ cao quý hơn lớp tầng lớp bình dân là vì bọn họ sở hữu huyễn thú cường đại, cho nên sức mạnh của họ mới cường đại. Còn như Á Văn Tư Đạt Khắc – không có huyễn thú, không có sức mạnh, trong khi bọn người bình thường kia lại có, bởi vậy hắn chỉ có thể chịu sự sỉ nhục của bọn chúng.
Những lời Y Liêm nói làm Á Văn trầm mặc. Hắn thầm hận chính mình vì sao lại không có sức mạnh, chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị người khác lăng nhục, rồi nhẫn nhục bỏ đi trong tiếng cười nhạo của bọn người Nạp Khẳng sau lưng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK