• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời xa văn nhà của Y Dạ Minh Á Văn thuận theo hướng chỉ của lão tiến thẳng vào rừng sâu đi về Hoa Na bang công quốc.

Nhìn cảnh vật xung quanh thì theo như lời Y Dạ Minh nói phải hơn nửa ngày nữa chàng mói đến được biên giới của công quốc.

Đột nhiên bên tai Á Văn nghe thấy một âm thanh như phải đến chừng mười người hét lên cùng lúc, Á Văn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn trước mặt chàng khoảng chừng hơn 100 công xích có một nhóm khoảng chừng 10 người đang hoảng sợ chạy về phía chàng, Á Văn đã bắt đầu cảm nhận sự việc không còn giản đơn nữa.

Á Văn không do dự liền dừng lại đợi bọn họ chạy đến Á Văn kéo một người lại hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao các người phải chạy bán sống bán chết như vậy ?”

Người này khoảng chừng 40 tuổi, mặt vuông chữ điền râu quai nón, hốt hoảng trả lời, đằng kia có ma thú làm loạn, nó đã giết hại đến 5, 6 người bảo phiêu của chúng tôi rồi .”


Không đợi Á Văn nói tiếp người đàn ông này đã vội vàng bỏ chạy tiếp theo đoàn người.


Á Văn chợt cảm thấy hiếu kỳ, chàng bước nhanh hơn về phía có con ma thú.Nhìn cảnh tượng trước mặt chàng không khỏi cảm thấy rợn người buồn nôn, mọi thứ trong bụng như muốn trào ra ngoài.


Một con vật khổng lồ to lớn cao chừng 3 công xích, dài 5 công xích thân bò đầu sư tử, toàn thân mọc vẩy, trên đầu còn có ba sừng cong màu đen nhánh đầy sát khí.


Bốn phía đầy rẫy xác chết, mặt đất vốn màu vàng giờ đây đã trở thành một vũng máu màu đỏ.


Khiến Á Văn hoảng hốt nhất là con quái vật này đang ăn thi thể người chết ?
Á Văn trợn tròn mắt, từ trước đến nay chàng chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe thấy ma thú ăn thịt người chết thì chắc hẳn trong khu rừng sâu thần bí này cũng vậy.


Một cơn giận giữ nổi lên trong lòng Á Văn, chàng không suy nghĩ thêm nữa, liền gọi: “Tiểu tinh”


Tham Lang Tinh xuất hiện bên cạnh Á Văn với một hình thái thứ hai, ngay sau khi nghe lệnh chàng, phía bên cánh tay phải liền dần dần mọc ra một phần dài chừng 1.5 công xích, thanh kiếm bạch sắc hình thành trên tay phải của Á Văn , Á Văn trở tay nắm lấy, thanh kiếm bạch kim rời ra bản thể nằm trên tay Á Văn .


Á Văn chân phải dùng lực đạp đất, mũi tên dài từ dây cung của chàng bay thẳng tới con quái vật.


Đến trước mặt con quái vật, thanh kiếm trên tay Á Văn phát sáng đâm thẳng vào vùng bụng của ma thú, thời gian từ lúc Á Văn xuất hiện trước mặt con quái vật, tham lang tinh hóa bạch kim kiếm đến khi Á Văn xông thẳng vào con quái vật, tưởng chừng như một quá trình dài nhưng thực ra nhanh và gấp chưa đến hai lần hít thở.

Vì vậy khi Á Văn đã đâm kiếm vào quái vật, con quái vật ấy mới quay người lại, kêu gào lên một tiếng, lúc này thanh kiếm của Á Văn đã đâm một lỗ thật lớn lên người nó rồi.

Quái vật quằn quại, dùng những khúc sừng trên đầu cật lực đâm thẳng vào người Á Văn .

Á Văn cười lạnh lùng, thanh kiếm trong tay chàng liền chém thật mạnh vào khúc cong trên đầu con ma thú.

Trong giây lát tia lửa tóe lên mọi nơi, tuy Á Văn bị khối thần lực đó đẩy về phía sau nhưng 3 khúc cong trên người con quái vật cũng đã bị cắt đi một cái.

Á Văn như không tin được khi bạch kim kiếm được làm từ bạch kim nổi danh với sức mạnh vô địch cộng với thiên tâm chân khí trong người chàng, khi cứng gặp cứng thì sừng của con quái vật có thể cứng được đến đâu ?

Giơ lại thế kiếm “Tật tốc chi kiếm” Á Văn hét lên một tiếng, thân hình với thanh kiếm trong tay như một mũi tên đâm thẳng từ trên xuống dưới con quái vật chỉ kịp hét lên một tiếng, với chiêu thức thần tốc như thế này của Á Văn thì con quái vật cố tránh cũng không thể tránh nổi.

Con quái vật hét lên mất đi chân trái đồng thời cũng mất đi tinh thần, nó ngã xuống trước mặt Á Văn.

Á Văn đưa kiếm ra phía trước, nâng cao đầu con quái vật lên thanh trường kiếm bạch sắc một lần nữa phát sáng, chàng dùng sức một lần nữa chặt phăng đầu con quái vật.

Ngay lúc này một âm thanh phát ra: “Kiếm hạ lưu tình” kèm theo đó là tiếng một trận gió.

Á Văn không kịp chém, cầm kiếm lại cả người cả kiếm quay 180 độ, thanh kiếm chém gẫy đôi đồ vật đã gây nên trận gió khi nãy – đó chính là một mũi tên.

Sau khi chém gãy mũi tên, Á Văn nhìn lên, ở cách đó không xa chừng 15 công xích có ba người đang đứng hai nam một nữ.

Ba người mặc ba bộ võ phục giống hệt nhau, màu đen là chủ đạo, viền vàng, ngực bên phải có một chữ Huyết màu đỏ chói.

Nếu Á Văn và người của Kỳ Lan lầu, nhất định chàng sẽ biết đây là chế phục của đệ nhị đại dụng binh đoàn, hơn nữa địa vị của ba người này không hề thấp, chỉ có đội trưởng mới được mặc y phục áo đen viền vàng.

Nhưng chỉ đáng tiếc rằng Á Văn không phải là người của Kỳ Lan lầu, không biết thân phận của bọn họ, chàng chỉ biết rằng đối phương muốn ngăn chặn chàng giết chết con quái vật kia, hơn nữa trên tay người phụ nữ đứng bên phải còn có một trường cung, có lẽ đó chính là chiếc cung đã phóng ra mũi tên bắn chàng khi nãy.

Cơn tức giận nổi lên, Á Văn toàn thân sát khí, chàng muốn cho đối phương một bài học khó quên.

Nhưng ba người cũng không hề chỉ là nhân vật tầm thường, vì lý do nào đó, bọn họ không thể không ngăn cản Á Văn giết hại con quái vật kia, trong lòng đôi chút thổ thẹn, khi vừa nhận thấy âm hàn sát khí trên người Á Văn, một người trong số họ liền nói:

“Vị đại ca xin nguôi giận, nghe ta giải thích”

Á Văn đang muốn phát công lực như vừa nghe câu đó sát khí trên người chàng chợt giảm xuống, người kia nhìn thấy vậy liền nói:

“Vị đại ca, chúng tôi hoàn toàn không có ác ý, xin hãy nghe chúng tôi nói”


Á Văn nhìn thấy hai người đàn ông bỏ vũ khí trên người mình ra, cả người phụ nữ cũng bỏ thanh cung xuống, ba người dần dần đi lại biểu thị mình không ác ý, Á Văn cũng từ từ thu lại sát khí trên người mình.


Đột nhiên 3 người thay đổi sắc mặt, vội nói: “Cẩn thận”


Á Văn bất ngờ, thanh kiếm trong tay chàng đang hạ xuống lập tức phát sáng, giơ kiếm ra sau chém đứt đầu con quái vật mà trước đó chàng đã từng chặt đứt chân trái của nó nhưng chưa chết bây giờ nó lại muốn đánh úp chàng, chiếc đầu của nó lìa ra khỏi cổ và bay lên cao, máu tươi phun ra như suối, con quái vật không kịp kêu lên tiếng nào đã vội chết.


Ba người kinh ngạc nhìn Á Văn giết chết con quái vật một cách dễ dàng.
Sau khi giả quyết con quái vật, Á Văn quay người lại đối diện với ba người kia, lạnh lùng: “Nói đi, ta cho các người cơ hội giải thích, tại sao lại ngăn cản ta giết con quái vật này ?”


Lời nói đầy sát ý của Á Văn khiến ba người cũng không tránh khỏi dâng lên hàn khí.


Ba người nhìn nhau, vẫn là người ban nãy nói: “Vị đại ca, để ta giới thiệu về bản thân, ta là Khải Đặc Lai Liệt tiểu đội trưởng đội một đại đoàn 7 Thiết Huyết đoàn, bên phải đây là tiểu đội trưởng đội hai Lực Áo Huyền Dịch Nhân, và tiểu đội trưởng đội năm Dạ Nguyệt Ân phổ Nghĩa.”


Á Văn khẽ nheo mày, không nói gì, nhìn Á Văn không biểu hiện, Khải Đặc như đang khoe khoang mà không được người khác tán thưởng, mặc dù thực chất hắn cũng không có ý này.


Khải Đặc lại nói tiếp: “Thực ra chúng ta đuổi theo con quái vật này đã 3 ngày nay rồi, thực ra con quái vật này tự nhiên xuất hiện ở vùng ngoại ô Phong Nguyên thành chúng tôi, nó đã giết hại gần 400 người dân, binh đoàn đã phái 3 người chúng tôi phụ trách đi tiêu diệt nó.

“Nhưng con quái vật này không dao nào chém nổi, ma pháp của ma pháp sư sư sơ đều trở nên vô dụng trước nó, vì công kích của chúng tôi, nên con vật này cũng có vẻ sợ rồi, nó bỏ chạy, ba người chúng tôi phụ trách truy đuổi nó, sau ba ngày rong ruổi chúng tôi phát hiện con quái vật này hình như bỏ chạy có mục đích, trên đường đi nó đều tránh xa những nơi có nhiều vết tích của con người mà chạy theo những con đường nhỏ, sau khi phát hiện ra điều này chúng tôi lập tức quyết định theo nó đến cùng xem xem nó rút cuộc là từ đâu đến .”


Á Văn lạnh lùng: “thì ra các ngươi ngang nhiên nhìn nó giết người hại người trên đường đi mà không hề làm gì sao ?”


Khải đặc ngại ngùng, người phụ nữ bên cạnh đỡ lời: “Không, không chúng tôi không hề biết nó sẽ giết người thậm chí ăn thịt người, những lúc chúng tôi theo sát nó nó chỉ chạy mà thôi, chúng tôi cũng chạy liền hai ngày đến giờ cũng không còn sức nữa rồi, nên mới tìm một nơi để nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục, đâu ngờ,.,, đâu ngờ lại xảy ra chuyện này ? chúng tôi cũng không hề muốn !”

Nói đến đây nét mặt người phụ nữ ngày càng trở nên tồi tệ thậm chí còn phảng phất tiếng nói như khóc, đến bây giờ Á Văn mới chú ý, người phụ nữ kia chỉ khoảng chừng 17, 18 tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ.

Nét mặc của Khải Đặc và Lực Áo cao lớn đứng bên cạnh cũng hết sức tồi tệ.
Nhìn bọn họ, Á Văn cũng không nói gì mà quay lưng đi.

Nhìn Á Văn như vậy, ba người thấy lạ liền lập tức chạy theo chàng.

Á Văn vừa đi vừa quay đầu lại lạnh lùng nói: “Con quái vật đã bị ta giết rồi, các ngươi không phải theo nó nữa, theo ta làm gì ?”

Ba người cũng tự hỏi mình, phải, theo hắn làm gì ?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng chân họ vẫn chạy theo Á Văn.

Á Văn đã đi ra khỏi khu vực đó mà vẫn thấy ba người kia đi theo mình, chàng liền đứng lại, quay lại nhìn thẳng vào bọn họ, cảm thấy phiền phức:

“Rút cục các người theo ta làm gì ?”


Bọn ba người nhìn nhau, không ai biết nên nói gì, ba người im lặng một lúc lâu.

Á Văn giơ tay lên, cố gắng kìm nén sự phiền phức, chịu khó chờ đợi họ nói ra nguyên nhân.

Một lát sau Khải Đặc lên tiếng: “Tôi muốn hỏi vị đại ca, thanh kiếm ban nãy của vị đại ca là kiếm gì vậy, sao có thể giết con vật kia một cách dễ dàng như thế ?”



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK