• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhưng, thất vọng, sự thất vọng trnf ngập trong ḷng tất cả mọi người.

2 mắt hơi nh́n xuống mặt đất, 2 tay buông thơng, Á Văn cứ đứng yên lặng như vậy ở chính giữa lồng, trong ṿng vây của 10 con báo gấm, không hề động đậy.

mà những con báo vừa được bắt về, cổ th́ bị xích sắt xích chặt, bây giờ lại được tiêm thứ thuốc khiến chúng cảm thấy toàn thân khó chịu, lại thêm bị nhốt chặt trong lồng,không được tự do, chúng bực bội, và sự giận dữ đó được thể hiện ra bằng những tiếng gầm rú, chúng cần có 1 mục tiêu, 1 mục tiêu có thể khiến chúng trút hết sự cuồng nộ này.


tất nhiên, cuối cùng rồi chúng cũng phát hiện ra mục tiêu của ḿnh, 1 mục tiêu ngay trước mắt, 1 mục tiêu đủ lớn để chúng có thể trút tất cả sự phẫn nộ của ḿnh.


vậy th́ì c̣òn chờ ǵì nữa? dường như là cùng 1 lúc, tất cả 10 con báo đều gầm lên, và lao về phía mục tiêu của chúng, nhưng, những thanh sắt đă ngăn không cho chúng lại gần mục tiêu, chỉ v́ì, mục tiêu của chúng là – Tham Lang Tinh, đang ngồi ở bên ngoài lồng và toả ra ánh vàng sáng chói.

Tham lang tinh ngồi đó, mắt nó lộ ra vẻ khinh miệt mà chỉ có cùng là ảo thú mới có thể hiểu được , 10 con báo gấm trong mắt nó chẳng qua chỉ là số lượng đông hơn, chứ vốn chẳng thể uy hiếp được nó.


Tuy mặt trời đă lên cao, tuy ở trong đám người đông đúc, giữa sân chỉ có 1 làn gió nhẹ như không có thổi qua, nhưng, lông của tham lang tinh vẫn lay động rất mạnh, theo đó là những đợt sóng màu vàng.


Nh́n thấy cảnh tượng như vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán sôi nổi, v́ điều này quả thực rất ḱ lạ, 1 người đứng giữa lồng sắt, mà 10 con báo gấm lại coi như không nhin thấy ǵ,cả 10 con đều thi nhau xông ra chỗ con ảo thú ở bên ngoài lồng sắt


mặc kệ bên ngoại mọi người nghĩ ǵ, Á Văn vẫn đứng im ở đó , hắn đang cảm nhận, cảm nhận những làn gió thổi qua.

Khi hắn bước vào đến trong lồng, hắn thực sự muốn ra tay giết luôn mấy con, để tăng cơ hội chiến thắng, nhưng, đúng lúc hắn vận nội công của toàn thân, khi ngũ cảm đă tăng đến mức cao nhất, hắn bỗng cảm nhận thấy 1 làn gió đông tây.


Làn gió nhẹ phảng phất dần lướt qua cơ thể hắn, nhẹ như không hề có, nếu như không phải ngũ cảm của Á Văn đang tăng đến mức cao nhất, nếu như Hắn chưa từng nâng cao và đột phá chiêu ư của chiêu thức lưu phong phủ mây của nhị ca Á Húc, th́, hắn chắc sẽ không hề để ư đến làn gió nhẹ nhàng đến mức không cảm nhận được này, nhưng, hắn rơ ràng đă để ư đến, để ư đến lan gió nhẹ nhàng này.


dường như trong phút chốc đó, làn gió nhẹ nhàng này đă làm lay động đến sợi dây đàn tận sâu trong đáy ḷng hắn, Á Văn dường như bay theo cùng làn gió.


Không giống với cơn gió 10 ngày trước, Á Văn dường như, dường như cảm thấy 1 chút khác biệt trong làn gió nhẹ nhàng êm ái này, không phải cuồng trong cuồng phong, không phải bạo của gió lốc, thậm chí, khiến người ta không cảm nhận được,

cứ như không hề có cơn gió ấy vậy, nhưng, cơn gió này lại có 1 thứ mà ở những cơn gió khác, người ta khó mà cảm nhận được sự tồn tại của nó, 1 thứ ǵ đó gần như bản chất, đó chính là sự tồn tại nguyên thuỷ nhất, sự tồn tại thuần tuư nhất, gần với sự tồn tại của ḷng người, đó chính là…..trái tim của gió.

“hoá ra, gió cũng có trái tim đấy!” trong ḷng Á Văn đang thầm cảm nhận cái tâm của gió mà cơn gió đă đem đến cho hắn, làn gió thổi trên người tuy nhẹ nhàng, nhưng, Á Văn vẫn cảm nhận thấy trong sự nhẹ nhàng đó có cái ǵ đó ấm áp, ấm như ánh nắng mặt trời, lại cũng ấm như trái tim con người vậy, trái tim của cơn gió nóng, đấy là….trái tim của cơn gió mùa hạ.

thổi khắp các vùng đất nóng nực trong mùa hè, trái tim nhiệt t́nh của cơn gió mùa hạ.


hoá ra, hoá ra là như vậy, hoá ra gió của ta c̣n thiếu 1 trái tim! chẳng trách! chẳng phủ vtrách 10 ngày trước, cũng là chiêu thức lưu vân phủ phong, ta rơ ràng đă hoá ḿnh thành gió, nhưng, luôn cảm thấy ḿnh là gió, nhưng lại không phải là gió?

Đă là tận cùng h́nh thái của gió, rơ ràng đă đến mức đỉnh điểm, nhưng ta luôn cảm thấy h́nh như c̣n có thể tăng lên nữa, dường như vần c̣n có thể đạt đến 1 mức độ cao hơn nữa, hoá ra ta dă thiếu 1 cái tâm, thiếu mất trái tim của gió!

Sau khi nghĩ ra được điều này, xung quanh Á Văn, những cơn gió thường không nh́n thấy, không sờ vào được thổi qua, lưu phong phủ vân đă không c̣n là lưu phong phủ vân nữa, mà là gió! Là gió thuần túy, đây là chiêu thức của hắn, là gió của hắn, cơn gió thâm la vạn tượng cuối cùng đă hoàn thành.


Cùng với lúc Á Văn đang ch́m đắm trong sự tồn tại của gió, 10 con báo đă dần ngấm thuốc đến mức điên cuồng, nỗi tức giận đối với tham lang tinh nh́n thấy ngay trước mắt mà không thể lại gần làm chúng gầm lên hung dữ, và rồi có 1 con đă phát hiện ra sự tồn tại của Á Văn, sự tức giận lập tức chuyển sang Á Văn.

Nó gầm lên 1 tiếng,lao về phía Á Văn.

Những móng vuốt sắc nhọn của nó sắp vồ tới đầu của Á Văn, nhưng Á Văn vẫn đứng im như 1 khúc gỗ, không động đậy, những người yếu tim sợ không nói lên lời, quay đầu đi không dám nh́n cảnh máu me sắp diễn ra.


Nhưng, chính trong giây phút khi những chiếc móng vuốt đó gần chạm tới đầu Á Văn, Á Văn bỗng nhiên cử động, cử động vừa chậm vừa nhẹ, động tác nhẹ nhàng đó vừa đủ để những chiếc móng vuốt đó vồ vào không trung.


Những người nh́n thấy cảnh tượng đó đều có những cảm giác khác nhau, nh́n thấy động tác tránh đ̣n đó của Á Văn giống như khi nh́n thấy 1 cơn gió lướt qua chạm vào vật thể nào đó, không chút nóng vội, cứ như vốn dĩ phải như vậy.

Nhưng , những con báo khác cũng bắt đầu chuyển mục tiêu sang Á Văn, chúng bắt đầu lao vào Á Văn, cảnh tượng này lập tức khiến những người đứng xem hét lên sợ hăi.

Nhưng, họ đă phí công la hét, bởi v́, Á Văn đă như 1 cơn gió, 1 cơn gió không sờ đến được.


Cứ cho những chiếc móng vuốt kia có mạnh hơn nữa , cũng không thể bắt được 1 cơn gió thoảng qua, cứ cho những chiếc răng nanh kia có sắc hơn nữa, cũng không thể cắn xé được 1 cơn gió vô h́nh.


Cứ nhẹ nhàng như vậy, Á Văn lần lượt tránh né những đợt tấn công của những chiếc móng vuốt và răng nanh sắc nhọn.

Những con báo sau những lần tấn công trượt dă bắt đầu nổi nóng, chúng gầm lên và càng trở nên điên cuồng hơn.

Lại thêm thuốc kích thích càng làm cho đầu óc chúng điên cuồng không phân biêt được đâu là địch ta nữa, đôi mắt đỏ ngầu không c̣n nh́n rơ cảnh vật trước mắt, và sau đó, 1 trận đồng loại tương tàn điên cuồng, thê thảm bắt đầu diễn ra trước mắt mọi người.


C̣n Ă Văn th́ đứng sang 1 bên lồng sắt, im lặng đứng nh́n trận thảm kịch.


Máu me bắn tung tóe, tiếng gầm rú ngút trời, bóng mấy con báo chậm dần,những con c̣n cử động được ngày càng ít.


Từ 10 con, 9 con, 8 con, 7............2 con, đến lúc 1 trong 2 con cũng ngă xuống, chỉ c̣n 1 conduy nhất c̣n đứng được, đấy cũng là con khắp ḿnh đầy máu,thương tích đầy ḿnh, 2 mắt như mù, răng rụng vuốt găy , lắc lư sắp đổ, chắc cũng chẳng sống được bao lâu.


Mất đi những đối thủ, sát chí điên cuồng cũng dần tiêu biến, con báo bắt đầu đi t́m đồng bọn , nhưng, 2 mắt đă không c̣n, con báo chỉ có thể lắc lắc đầu, cố gắng ngửi.


Nhưng, máu! Mùi máu tanh nồng đă lấn át hết cái mùi quen thuộc của đồng bọn có thể làm nó an tâm, mũi nó lúc này chỉ ngửi thấy mùi máu!


Trong thế giới đen tối của nó,con báo bắt đầu phát ra những tiếng rên nhẹ, như là những tiếng kêu gọi từ rất xa, đấy chính là tiếng gọi đồng bọn!

Nhưng, đồng bọn của nó cũng không thể đáp lại tiếng gọi của nó , không nhận được sự đáp lại, tiếng kêu của con báo bắt đầu gay gắt hơn, chứng kiến tì́nh cảnh này, mọi nguời cũng bắt đầu mủi ḷòng.


Nỗi ḷng giữa trời đất bao la chỉ cô độc 1 ḿnh.

Đúng vào lúc này, Á Văn năy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh lồng đă cử động.


Chầm chậm tiến về phía con báo đă bị mù 2 mắt, tay Á Văn chậm chậm, nhẹ nhàng chạm vào trán con báo, ánh vàng chợt lóe lên, thiên tâm chân khí từ tay Á Văn in trên đầu con báo.


Dần dần, con báo nhắm 2 mắt lại,những tiếng kêu thảm thiết dừng lại, cũng kết thúc luôn nhịp đập của con tim nó, thân h́nh lắc lư cuối cùng đă ngă xuống trước mặt Á Văn.


Sau khi Á Văn kết thúc hành động này liền quay ḿnh tiến lại trước lồng sắt, thiên tâm chân khí nhất quán, tay phải phát sáng phá vỡ 1 lỗ thủng to trên lồng.


Sau đó, Á Văn quay lại nh́n con báo 1 lần nữa rồi đi ra khỏi lồng, nhưng, Á Văn đă để lại 1 tiếng thở dài mà chỉ có tham lang tinh mới cảm nhận được,tiếng thở dài rất nhẹ.


Trước t́nh cảnh này, tất cảmoij người đều khôngnoifs được lời nào, chỉ biết đứng lặng, nh́n Á Văn đi đến trước mặt Cái Xích, hỏi rằng: “ ta, vượt qua chưa?”


Lúc này, tất cả mọi người mới như choàng tỉnh, bắt đầu ầm ĩ, không biết ai cầm đầu, có người bắt đầu lên tiếng chửi phẫn nộ, chửi Á Văn, Chửi sao hắn lại nhẫn tâm như vậy, sao hắn lại tàn nhẫn thế, con báo đó đă đủ đáng thương rồi, sao c̣n cố giết chết nó chứ? Mà sau đó lại không thể hiện chút thương tiếc nào, như vậy anh ta có thể qua được cửa ải lương tâm không?


Trời ạ! Quả là 1 điều lạ lùng và đầy mâu thuẫn,họ muốn phán xét Á Văn, trong khi chẳng phải chính họ nghĩ ra cách này, gây nên t́nh cảnh như này sao? Vậy sao những kẻ đầu sỏ gây tội ác là họ lại không tự trách ḿnh, lại đi trách Á Văn kẻ từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ ra tay có 1 lần để giải quyết 1 con báo bị thương?


Có lẽ, chỉ v́ Á Văn là người đă chạm tay vào máu, người đă ra tay!

Con người, quả thật là 1 sinh vật ḱ quái và đầy mâu thuẫn!

Với những lời chửi này, Á Văn coi như không nghe thấy, hắn chỉ đợi Cái Xích trả lời hắn.

Cái Xích nghĩ 1 lát, rồi nói:

“tất cả các con báo đều đă chết, cháu lại đi ra an toàn, không có lí ǵ nói cháu không qua, ta xin tuyên bố, Long Á Văn đă vượt qua thiết huyết tam nan đầu tiên, thử thách tay không bắt cọp”



Nói xong, không ai vỗ tay, cũng không ai chúc mừng, tất cả chỉ biết bàn luận sôi nổi, rốt cuộc, trong lịch sử từ trước tới nay, chưa ai có cách vượt qua như thế này , chỉ dùng 1 chiêu, không!

Chỉ có 1 chưởng c̣n không được coi là 1 chiêu? Như vậy có được coi là đă vượt qua? Thực t́nh khó để khiến người ta tín phục.


Á Văn không cần biết mọi người nói ǵ, sau khi hắn nghe Cái Xích tuyên bố liền cất tiếng gọi tham lang tinh, rẽ ḍng người, đi về chỗ ở.

Đoàn người phẫn nộ thấy Á Văn rời đi, càng nói những lời khó nghe hơn nữa , Cái Xích đứng đó cũng không ngờ Á Văn lại dùng cách này để vượt qua, ông vốn không tin, 1 người có đến ít nhất 50 năm tu luyện chân khí lại phải dùng đến cách này để vượt qua lần thử thách này.

Nhưng, hành động này của Á Văn rốt cuộc vẫn là có hiềm nghi, bởi vậy, việc quan trọng nhất của ông bây giờ chính là thuyết phục được những người thống lĩnh, sau đó, ông triệu tập tất cả những nhân vật chủ chốt quan trọng đến pḥng họp bàn,hi vọng có thể thuyết phục họ đồng ư Á Văn vượt qua thử thách thứ 1.


Sau khi thấy tất cả các nhân vật quan trọng đă rời đi, đám đông tụ tập cũng dần tự động rời bỏ, sự việc ngày hôm nay cũng đủ để họ bàn tán cả tháng rồi.


Đợi sau khi tất cả mọi người đều đi hết,ngoài những người ở lại dọn dẹp,c̣n có 3 người vẫn ở lại trên sân, đấy là 3 người Khải Đặc, Lực Áo và Dạ Nguyệt.


3 người sau khi tất cả đă đi rất lâu vẫn đứng im lặng, trong ḷng 3 người đang nghĩ cùng 1 việc.


Họ là 1 trong những người thực sự hiểu rơ Á Văn, hômnay Á Văn chỉ ra 1 đ̣n, giết chết 1 sinh mệnh sắp chết, trong ḷng họ, Á Văn không những không hề tàn nhẫn,mà c̣n có thể nói Á Văn hômnay đă quá nhân từ rồi.


Chỉ là, họ c̣n nh́n thấy lúc Á Văn bước ra khỏi lồng, trong mắt Á Văn không giấu nổi sự thương xót, đây là lần thứ 2 họ nh́n thấy con người khác của Á Văn, con người khác hẳn với vẻ ngoài tàn nhẫn,lạnh lùng.


Đồng thời cũng khiến họ càng hiểu hơn, h́nh như họ ngày càng hiểu thêm mặt chính nghĩa của Á Văn.


Dạ Nguyệt nói: “có lẽ cái chết đôi lúc cũng là 1 sự nhân từ.”


Lực Áo cũng nói: “có lẽ, trong trường hợp nào đó, cái chết là cách giải quyết duy nhất.”

Khải Đặc imm lặng 1 lúc, bắt đầu đọc ra 1 câu, 1 câu không biết từ đâu, vào lúc nào, do ai làm ra:


“giết tất cả những người đáng chết

Xử lí những người đáng xử

Độc thủ bi tâm

Tàn nhân mạng

Đoạn kỉ trường

Sát!”

Ta nguyện không hối hận

Xá!

Ta cũng không hối hận.”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang