Nói đoạn đưa tay vặn chiếc chìa khoá, thạch môn lại đóng lại như cũ.
Cái Xích cất chìa khoá đi và nói:
-“Đi thôi!Chúng ta lên trên!”
Nói xong bọn người Cái Xích đi lên trên nhưng Tham Lang Tinh vẫn đứng nguyên ngoài thạch môn không hề động đậy cho dù bọn Cái Xích gọi thế nào cũng không được, thậm chí khi Cái Xích tiến đến kéo nó đi trên đầu Tham Lang Tinh còn phát ra một tam giác màu bạc.
Đã từng chứng kiến cơn thịnh nộ của Tham Lang Tinh nên Cái Xích không dám làm tới nữa, đành để nó lại dưới cái hồ ngầm và cùng mọi người lên trên.
Trong lúc này, Á Văn đang khoanh chân bàn toạ trong Nại Hà Chi Thất, vận khởi Thiên Tâm chân khí.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Á Văn tỉnh lại từ trong sự nhập định sâu sắc.Do môi trường xung quanh bây giờ là một khối đen sì nên Á Văn không thể biết đã là lúc nào rồi.
Lo nghĩ đến việc hiện giờ chàng đang ở trong một không gian kín mít nên để tiết kiệm số không khí có hạn và năng lượng của chính mình, Á Văn lại tiếp tục nhập định luyện khí.
Luyện hết lần này đến lần khác, Á Văn không biết bản thân rốt cuộc đã luyện được bao lâu chỉ biết chàng đã cảm nhận được đan điền đang căng lên đau nhói, toàn thân thì liên tục có những cơn khi thì nóng khi thì tê dại lúc lại đau đớn vô cùng.
Chàng biết vì mình đã luyện công quá độ nên khiến cho cơ thể không thể thích ứng.Cứ cho là chàng đang ở trạng thái vô tri nhưng cũng biết được đây là hậu quả của việc kinh mạch mệt mỏi quá độ.Nếu bây giờ chàng còn không dừng lại để nghỉ ngơi thì e rằng sẽ tạo thành một thương tổn vĩnh viễn.
Vì vậy Á Văn đành phải dừng lại nhưng chàng e rằng không khí trong phòng không đủ dùng mà lại càng sợ cơ thể không chịu nổi năm mươi ngày nên không dám đứng dậy hoạt động, đành phải ngồi nguyên như vậy, trong đầu nghĩ ngợi mông lung.
Chàng nghĩ xem ngưòi thân của mình bây giờ có khoẻ không, nghĩ xem Tham Lang Tinh hiện đang ở đâu, nghĩ xem Bạch hổ rốt cuộc là loại Hoan Thú như thế nào, nghĩ đến cuộc đời chàng từ nhỏ đến nay, nghĩ đến những thứ đã có và những thứ chưa có…
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không biết đã suy nghĩ trong bao lâu và muốn ngủ một lát.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Á Văn tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say sưa.Chàng đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng trở nên đặc quánh lại. Á Văn thầm than không tốt rồi.
Chàng biết mình đã quá lơ là sơ hở, vừa rồi lúc ngủ chàng đã tiêu hao quá nhiều không khí nên vội vàng tiếp tục luyện khí.Lúc này Á Văn thầm cảm thấy vô cùng hối hận.Hôm trước khi vào đây một ngày Cái Xích đã đưa cho chàng xem một cuốn sách tên là Quy Tức Đại Pháp nhưng lúc đó chàng cho rằng cửa ải thứ hai này chẳng có gì, dựa vào năng lực của chàng nhất định có thể thuận lợi vượt qua nên chàng đã không nhận.
Mặc dù Cái Xích đã nói đây chính là pháp bảo lúc trước nhờ vào nó mà ông có thể vượt qua được cửa ải của Nại Hà Chi Thất nhưng chàng quả thật quá hồ đồ và cũng quá tự tin nếu không bây giờ đã xong rồi.
Không khí trong Nại Hà Chi Thất đã trở nên dặc quánh lại còn chàng bây giờ chỉ cần chấn động chân khí là cảm thấy chân khí trong người nóng lên dị thường, kinh mạch toàn thân cũng đau đớn vô cùng,
Á Văn biết đây là vì chàng đã luyện công quá độ, hơn nữa bản thân lại đang ở trong một căn phòng kín mít hoàn toàn không có gió khiến cho khíđộc trong cơ thể không có cách nào thoát ra ngoài được cho nên đã tạo nên tình cảnh như thế này.
“Đợi đã!Hoả nhiệt?”
Trong đầu Á Văn đột nhiên loé lên một ý nghĩ.
Thiên Tâm Chân Khí là nóng, vậy chàng vẫn còn một môn võ công là lạnh nữa mà.
Tinh Thần Dị Lực! Đúng, chính là Tinh Thần Dị Lực.Từ một năm trước, Tinh Thần Dị Lực của chàng đã ngừng việc không ngừng phát triển, sau khi vấn đề đau đầu đó không còn làm phiền chàng nữa thì chàng không tiếp tục luyện dùng tâm quyết Tinh Thần Dị Lực đó mà chỉ chuyên tâm chú trọng vào tu luyện Thiên Tâm Chân Khí.
Như bây giờ, kinh mạch toàn thân và đan điền của chàng đều nóng như lửa đốt nhưng may mà đúng lúc Tinh Thần Dị Lực của chàng đang vận hành với con đường giống hệt như Thiên Tâm Chân Khí, ngoài nơi khởi đầu và kết thúc là ngạch tâm ra thì tất cả đều không có gì khác biệt.
Hơn nữa Tinh Thần Dị Lực lại là băng hàn, phối hợp với táo nhiệt(nóng khô) không những vừa hay mà còn không cần vận đến chân khí ở đan điền.
Có thể ngừng hít thở, cự tuyệt luồng không khí không được trong lành bên ngoài đang xâm nhập vào cơ thể chàng mà đổi thành nguồn năng lượng mà chàng cần lúc này do Tinh Thần Dị Lực cung cấp tràn đầy khắp cơ thể.
Với hiện trạng lúc này của Á Văn thì cho dù là thập đại cao thủ trong truyền thuyết có đích thân đến thì cũng không cách nào đoán ra rốt cuộc chàng đang ở trong tình trạng nào.
Vậy nên người trong cuộc là Á Văn lại càng không biết tình trạng hiện nay của chàng như thế nào vì chàng hoàn toàn không cảm thấy cơ thể có gì khác lạ.
Trong sự may mắn vui mừng đó, Á Văn không để ý sự suy luận của mình có đúng hay không, lập tức ngưng thần, vận khởi Thiên Tâm Quyết Tinh Thần-môn võ công mà hơn một năm nay chàng chưa hề tập luyện.
Quả nhiên chỉ một lát sau Á Văn lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc nổi lên từ ngạch tâm đó chính là cái lạnh giá của Tinh Thần Dị Lực.
Nó dần dần đi theo con đường quen thuộc tuần hoàn khắp cơ thể.Sau khi cái lạnh giá của Tinh Thần Dị Lực đi qua, Á Văn chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân vốn đang nóng khô dữ dội thì bây giờ trở nên vô cùng dễ chịu, cái mát lạnh của Tinh Thần Dị Lực dường như đã làm hạ bớt cái nóng như thiêu đốt ruột gan vừa khiến chàng đau đớn.
Chỉ có điều sau khi Tinh Thần Dị Lực của chàng đã đi qua thì kinh mạch lại nóng bừng lên như cũ, thậm chí còn có biểu hiện kịch liệt hơn lúc đầu.
Á Văn thầm than khổ trong lòng.Chàng biết chàng đã sai rồi, Tinh Thần Dị Lực tuy có tính hàn rất lớn nhưng loại năng lượng đó xét về bản chất thì hoàn toàn không khác gì so với Thiên Tâm Chân Khíở đan điền, chỉ là nó sinh ra từ trong não bộ mà thôi.
Do đó, cứ cho nó là băng lạnh thì vận hành trong kinh mạch của cơ thể đang nóng bừng lên của chàng cũng sẽ vẫn tạo nên tổn thương như vậy cho dù nó có thể khiến cho chàng cảm thấy dễ chịu một lát.
Vậy nhưng Á Văn không dám dừng lại, hiện nay không khí trong Nại Hà Chi Thất đã đặc quánh lại, nếu chàng dừng vận công thì nhu cầu về cơ năng của cơ thể sẽ hồi phục lại mức bình thường và không khí còn lại trong phòng nhất định sẽ không đủ dùng.
Á Văn đành phải tiếp tục vận hành Tinh Thần Dị Lực bất kể bây giờ nó có thể gây ra cho chàng bất cứ sự tổn thương nào.Muốn chàng nhận thua ư? Đó là điều không thể.
Vậy nhưng cùng lúc Á Văn tiếp tục vận hành Tinh Thông Dị Lực thì cái nóng khô đau đớn của kinh mạch cũng ngày một kịch liệt hơn. Á Văn không chịu nổi nữa bèn dứt khoát nghĩ, Tinh Thần Dị Lực đã khiến cho chàng dễ chịu mà bất luận thế nào chàng cũng phải sống sót qua khoảng thời gian này, dứt khoát phải khiến cho Tinh Thần Dị Lực tràn đầy trong cơ thể.
Vậy là tâm niệm của chàng hơi lay động, Tinh Thần Dị Lực vốn đang vận hành với tốc độ nhanh đến mức người thường không thể tưởng tượng được trong cơ thể chàng lân đầu tiên bắt đầu giảm tốc độ, dần dần giảm xuống.
Dưới việc làm cố tình này của Á Văn, Tinh Thần Dị Lực dần dần chậm lại.Năng lượng vốn là một khối dần dần kéo ra một cái đuôi, cái đuôi đó càng kéo càng dài và tốc đọ cũng ngày một chậm lại.
Tinh Thần Dị Lực vốn ở trong trạng thái là một khối giờ đây đã biến thành dạng sợi và ngày một dài thêm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, năng lượng của Tinh Thần Dị Lực dần dần phân bố khắp trong kinh mạch toàn thân, lúc này Á Văn không biết chàng đã ngừng hô hấp ngoài từ bao giờ mà trở nên không còn một hơi thở giống hệt như một người đã chết.
Còn lại chỉ là nhịp đập yếu ớt của trái tim mà Á Văn không thể cảm thấy và năng lượng của Tinh Thần Dị Lực đang tràn đầy trong cơ thể chàng.
Á Văn không biết, chàng không thể biết từ lúc nào đã mượn được năng lượng của Tinh Thần Dị Lực, sức mạnh của Tinh Thần Năng Lượng thần bí nhất từ xưa đến nay.
Á Văn tạm thời bước vào trạng thái hít thở kiểu trước thai nhi nhưng lại hoàn toàn không giống với trạng thái hít thở kiểu trước thai nhi mà người ta vẫn thường biết đến.
Người bình thường luyện công đến một trình độ nào đó, nhờ vào một cơ duyên nào đó sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với tất cả sức sống bên ngoài mà chỉ dựa vào sự cung cấp trong cơ thể của chính mình nhưng một bộ phận nào đó trong cơ thể người đó, phần lớn là huyệt Ni Hoàn trên đỉnh đầu vẫn giữ một mối liên hệ qua lại giữa cơ thể và thế giới bên ngoài.
Vậy nhưng, lúc này Á Văn đã thật sự đoạn tuyệt hoàn toàn mọi sự liên hệ với thế giới bên ngoài.
Hoàn cảnh khắc nghiệt khiến cơ thể chàng có gìđó không ổn khi nhập định.
Thần chí của chàng lúc này sáng suốt một cách lạ thường, hoàn toàn không giống như trong truyền thuyết, khi rơi vào hoàn cảnh hô hấp kiểu trước thai nhi thì thần chí sẽ như được hoà hợp lại với trời đất, giống như cảm giác hoảng hốt dị thường trong giấc mộng.
Chàng chỉ chú trọng dùng phương pháp nội thị, quan sát tình hình trong cơ thể, đương nhiên căn bản không biết hề biết mình đã bước vào hoàn cảnh hô hấp trước thai nhi dị thường này.
Lúc mới bắt đầu, Á Văn vẫn có thể phân biệt đâu là khởi nguồn đâu là kết thúc luồng Tinh Thần Năng Lượng Dị Lực của chàngnhưng dần dần thì Tinh Thần Năng Lượng dường như hợp thể vào làm một rồi chậm rãi di chuyển trong kinh mạch toàn thân của Á Văn.
Đến lúc này Á Văn chỉ cảm thấy Tinh Thần Năng Lượng trong cơ thể mình chạy khắp toàn thân, đâu cũng là đầu và đâu cũng là cuối, điều này khiến chàng không có cách nào phân biệt được.
Á Văn thầm nghĩ trong lòng, dù sao toàn thân chàng giờ đây cũng đã mát mẻ vô cùng dễ chịu rồi nên chàng cũng không muốn tính toán nữa.
Chậm rồi!Á Văn cảm thấy có gì đó không đúng .
Chàng vẫn có thể suy nghĩ ư?Bây giờ không phải chàng đã ở vào trạng thái nhập định rồi ư?Vậy sao chàng vãn suy nghĩ được nhỉ?
Á Văn vội vàng kiểm tra lại bản thân một lần thật cẩn thận, không sai mà!Chàng đang nhìn bằng con mắt nội thị, đang dùng ý nghĩ để vận khí, hoàn toàn giống với trạng thái nhập định của chàng lúc bình thường vậy vì sao chàng vẫn có thể phân tâm để nghĩ những chuyện khác nhỉ?
Hơn nữa còn cảm thấy rất bình thường, không hề có một chút miễn cưỡng nào? Đây có lẽ không phải là hậu quả của việc bị tẩu hoả nhập ma đấy chứ?
Vừa nghĩ đến tẩu hoả nhập ma, Á Văn càng không thể hồ đồ, chàng chuyên tâm vào vận hành sức mạnh tinh thần nhưng không được bao lâu thì ý nghĩ của chàng lại bất giác phiêu bồng lung tung.
Cùng với sự tiếp tục vận hành của Tinh Thần Dị Lực, cảm giác của Á Văn ngày càng rõ ràng hơn.Dường như chàng đang được phân làm hai, một người đang chuyên chú nhập định để huy động sự vận hành của Tinh Thần Dị Lực trong cơ thể, một người còn lại chính là con người bình thường của chàng, vẫn có suy nghĩ và cảm giác như thế.
Thậm chí chàng còn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên da thịt của con người kia của mình.
Điều này quả thật rất khó hình dung, chàng biết rõ đó chính là mình nhưng tinh thần của chàng vừa phân làm hai vừa hợp làm một, một mặt chú tâm dốc toàn lực vận hành Tinh Thần Năng Lượng, mặt khác lại suy nghĩ vẩn vơ vô định. Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Á Văn hoàn toàn không hiểu gì về sự việc nhưng cuối cùng chàng cũng nghĩ đến một việc.Trong những kĩ năng bí mật trước đây chàng ép buộc bản thân phải ghi nhớ không biết có tình huống như thế này không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Á Văn lập tức cố gắng nhớ lại những thứ trước đây chàng đã từng học thuộc.Với chàng hiện nay, dưới sự vận hành của Tinh Thần Dị Lực đầu óc chàng trở nen tỉnh táo lạ thường, tư duy nhanh chưa từng thấy hơn nữa bây giờ chàng đã có cái mà chàng dưới suy nghĩ của chàng được coi là thể ngộ của Sâm La Vạn Tượng.
Tuy vẫn chưa hoàn thành nhưng với những điều kiện như thêế này, khi Á Văn bắt đầu suy nghĩ lại nội dung của những mật kĩ đó thì chàng bất giác cảm thấy càng thấu đáo triệt để hơn.
Lúc này chàng mới biết, thì ra trong nội dung của những thứ trước đây chàng đã học thuộc không gì là không có, hơn nữa chàng còn dựa vào quan điểm nghiên cứu bản chất vạn vật của Sâm La Vạn Tượng để suy ngẫm những thứ này.Vậy thì còn gì không nghĩ ra được cơ chứ?
Bất giác Á Văn đã quên mất mục đích trước đó của chàng mà tập trung tinh thần chuyên tâm vào thế giới kho tàng trong đầu óc chàng.
Thời gian chầm chậm trôi trong khi Á Văn vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Trong thế giới tối tăm ngày cũng như đêm này, Á Văn không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian.Cuối cùng chàng cũng tỉnh dậy, nói tỉnh dậy cũng không thật chính xác vì từ đầu đến cuối chàng đều rất tỉnh táo nhưng thực sự chàng cũng có cảm giác vừa thức dậy.
Á Văn biết năng lượng trên cơ thể mình không biết từ khi nào đã gia tăng tốc đọ vô cùng nhanh, hơn nữa nguyên nhân là do một loại năng lượng ở bên ngoài cơ thể.
Loại năng lượng này làm Tinh Thần Năng Lượng trong người Á Văn tăng thêm gấp đôi, nhưng điều kì lạ là a lạ nắm rất rõ rằng những năng lượng này có bản chất hoàn toàn không giống với Tinh Thần Năng Lượng của chàng.
Sự khác nhau về bản chất này khiến chàng có thể phân biệt được một cách rõ ràng loại năng lương ngoại lai này trong khi nó đang hợp lại với Tinh Thần Năng Lượng thì quả thực là một cảm giác vô vùng quái dị.
Á Văn cẩn thận xem xét lại nguồn năng lượng ngoại lai đó, một cảm giác hoàn toàn không giống đột nhiên dâng lên trong lòng chàng.
Đây là loại năng lượng gì vậy?Á Văn thực sự không chịu nổi nữa rồi, hai mắt chàng đột nhiên trợn lên, mục quang phát ra những tia sáng bạc.
Trong giây phút đó, Á Văn đang từ hoàn cảnh tiên thiên rơi lại vào hoàn cảnh hậu thiên, chàng không thể chịu đựng nổi liên tục thở hổn hển.
Cảnh tượng trước mắt quả thật khiến chàng vô cùng kinh hãi, chàng đang ở trong “nước”?
Không, không phải là nước nhưng cảnh tượng trước mắt chàng bây giờ thì phải giải thích như thế nào đây?
Một khoảng màu xanh phảng phất như nước chảy chầm chậm chuyển động quanh cơ thể chàng, thứ giống như nước đó tràn ngập khắp trong Nại Hà Chi Thất ,phát ra những tia sáng màu xanh nhè nhẹ khiến cho Á Văn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi ngóc nghách của căn phòng đá, hơn nữa ánh sáng xanh đó còn mamg một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi đắm chìm trong những vật thể màu xanh giống như nước đó, Á Văn dường như cảm thấy một cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm tự nhiên xuất hiện trong lòng.
Á Văn khẽ buông một tiếng thở dài. Hai tiếng “mẫu thân” đang gào thét trong tâm can chàng.
Không sai, Á Văn chìm trong thứ vật chất giống như nước kia thật giống như được trở về trong lòng mẹ vậy, thứ nước có ánh sáng xanh nhẹ nhàng hiền dịu bao bọc lấy chàng như thể đang an ủi tâm hồn chàng vậy.
“Mẫu thân”.Hai tiếng mẫu thân khiến lòng Á Văn chợt rung động, chàng nhớ là trong học viện Vân Dương thầy giáo đã từng dạy trong ma pháp thì trong sáu đại nguyên tố phong, hoả, thuỷ, thổ, quang, ám, thuỷ được so sánh như mẹ của sinh mệnh, là mẫu thân của vạn vật sinh trưởng trong trời đất này.
Lẽ nào đây chính là năng lượng vốn có của nguyên tố thuỷ ư?
Chỉ có cách giải thích này mới có thể giải thích được tình hình trước mắt của chàng mà thôi.
Tại sâoNị Hà Chi Thất vốn không có bất cứ thứ gì lại đột nhiên xuất hiện những thứ này?
Vì sao chàng đang ở trong nước mà lại có thể dễ dàng hô hấp như thế?
Bởi vì chỉ có năng lượng nguyên tố mới có thể không gặp bất cứ trở ngại nào khi xuyên qua những vật thể hữu hình.Bởi vì chỉ có năng lượng nhuyên tố bình thường mới có thể tràn ngập bao bọc lấy cơ thể con người, hữu hình nhưng không phải là thực chất.
Vị vậy, hiên tại chàng phải đang ở trong một căn phòng tập trung một cách dị thường năng lượng của nguyên tố thuỷ thì mới có thể như vậy.
Vậy nguyên nhân nào khiến cho nguyên tố năng lượng tập trung ở đây?
Á Văn thấy bản thân đang không ngừng phát ra những tia sáng màu bạc, trong lòng chàng nghĩ thủe một chút cũng được đấy.
Đoạn đưa tay phải ra, trong lòng hơi rung động, cứ theo phương thức tụ khí bình thường thì Tinh Thần Năng Lượng dần dần tập trung ở tay phải nhưng chuyện kì dị đã xảy ra.
Năng lượng của nguyên tố thuỷ trong Nại Hà Chi Thất vốn đang nhẹ nhàng độ nhiên giống như sóng nước dữ dội tập trung trong lòng bàn tay chàng , không đến ba giây sau, lòng bàn tay Á Văn lập tức xuất hiện một chưởng lực lớn, tản ra những quả cầu quang mang ánh sáng xanh lấp lánh.
Á Văn có thể cảm nhận thấy trong những quả quang cầu này ẩn chứa một năng lượng vô cùng lớn và một sức mạnh vô địch.
Lúc này Á Văn cười đến không khép miệng lại được, một trận cười mãn nguyện xuất hiện trên mặt chàng, chàng khẳng định cách sử dụng Tinh Thần Dị Lực, điều làm khó chàng bấy lâu nay đã được tìm ra rồi.
Thì ra Tinh Thần Dị Lực trên cơ thể chàng có thể sử dụng nguyên tố năng lượng bên ngoài. Điều này không phải cũng biểu thị rằng chàng có năng lực trở thành một ma pháp sư sao?
Hơn nữa Á Văn còn biết với sức mạnh to lớn vượt xa người thường của Tinh Thần Dị Lực thì chàng tuyệt đối có ưu thế đối với ma pháp, bây giờ chỉ còn đợi chàng tiến thêm một bước luyện tập nữa thôi là thành công rồi.
Nghĩ đến điểm này, Á Văn hân một nỗi không thể lập tức đi tìm thầy giáo ma pháp để phát huy hết khả năng Tinh Thần Dị Lực trời sinh của mình.
Chính vào lúc Á Văn đang chìm dắm vì bản thân vừa phá hiện cách dùng của Tinh Thần Dị Lực thì cánh cửa đóng kín của Nại Hà Chi Thất đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô cùng to lớn phá vỡ.Trong đám bụi mịt mù, mười đạo nhân ảnh bước vào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK