• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khải Đặc ngạc nhiên vô cùng, phải chăng lời Á Văn nói có dụng ý nào khác?

Lúc này, Lực Áo và Dạ Nguyệt cũng đã quay lại bàn ăn với bộ mặt tái mét, Á Văn dùng thìa xúc một miếng thịt lên, thản nhiên nói:

- Các ngươi là quân lính phải không?

Lực Áo và Dạ Nguyệt không hiểu gì cả, Khải Đặc đã lên tiếng:

- Không sai, bọn ta là quân lính của Thiết Huyết Đoàn

Khải Đặc tuy không biết Á Văn hỏi như vậy là có dụng ý gì, nhưng hắn ngầm cảm thấy Á Văn có ý đồ riêng, nên hắn đã nhanh miệng đáp lại.

Á Văn lại hỏi tiếp:

- Cuộc sống của quân lính là sống trong những ngày tháng cùng với sắt và máu, lúc nào cũng thức qua đêm, lấy sinh mệnh của mình ra đánh cược, chiến đấu là lựa chọn duy nhất của các ngươi, tiêu diệt kẻ địch là tôn chỉ lớn nhất, sống sót lại là mục đích cuối cùng, ta tin là đoàn trưởng các ngươi lấy tên binh đoàn là Thiết huyết cũng chính là mục đích đó phải không? là muốn để cho các ngươi không quên được cuộc sống binh lính là sắt và máu mà đặt như vậy phải không!

Ba người Khải Đặc gật đầu thừa nhận, những lời mà Á Văn nói quả không sai, nhưng bọn họ vẫn không hiểu Á Văn nói những lời này để làm gì?

Á Văn nói tiếp:

- Trêu mọi người là ý đồ của ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng của các ngươi như vậy thì ta lại nghĩ ra rằng với biểu hiện như vừa rồi của bọn ngươi, trong chiến trường của cái sống và cái chết, các ngươi có thể sống tới ngày nay thì quả là một kì tích đó.

Lực Áo không chịu nổi phân bua rằng vì bọn họ ít nhất là chỉ xếp thứ ba mươi trong tiểu đoàn Thiết Huyết Đoàn , Á Văn nói như vậy là không thoả đáng, làm sao hắn tâm phục được?

Nhưng khi Á Văn trợn tròn hai mắt, một luồng sát khí như trực thẳng về phía Lực Áo, bị một ánh mắt đầy sát khí như vậy nhìn Lực Áo đang định nói cũng đành nuốt lại lời.

Sát khí của Á Văn đã thay đổi, không chỉ Lực Áo cảm thấy mà ngay cả Khải Đặc va Dạ Nguyệt cũng đều cảm thấy, Dạ Nguyệt thậm chí còn bất giác thò tay ra sờ vào cung tên trên người.

Sát khí của Á Văn lập tức ngừng lại quay trở lại bình thường, vẻ mặt như đùa cợt nói:

- nói các ngươi mà còn không thừa nhận, hãy xem, đây chẳng phải là chứng minh rõ ràng nhất sao?

Là một binh lính thì thường ở trong một thế giới sát phạt, cho dù là lúc nào hay ở đâu thì cũng có thể lấy sinh mệnh của mình ra tranh cao thấp với người khác, ở vào tình huống như vậy thì các ngươi sẽ không ngây ngô mà cho rằng kẻ thù các ngươi gặp phải đều yếu hơn các ngươi chứ! Ngộ nhỡ gặp phải kẻ mạnh hơn các ngươi thì sao?

Ngoan ngoãn mà đứng nhìn kẻ thù tới giết ư?

- Không, các ngươi đương nhiên sẽ không ngu ngốc như thế, cho dù có gặp phải kẻ thù mạnh thì các ngươi vẫn sẽ xông tới đánh ngục đối phương phải không?

Ba người Khải Đặc lập tức gật gật đầu đồng ý

Á Văn lại nói tiếp:

- Trong khi giao tranh với kẻ thù, điều quan trọng nhất là hai chữ bình tĩnh, bình tĩnh có thể giúp ngươi phát huy tất cả thực lực vốn có trong trận đấu, bình tĩnh có thể khiến nhàngươi phán đoán chính xác ra ưu thế của địch và của ta, ra quyết định có lợi với mình nhất, còn các ngươi thì không đủ bình tĩnh, nên sau khi ta sát hại xong, ta còn có thể bình tĩnh như vậy, còn ba người các ngươi chỉ là kẻ đứng bên quan sát mà ngay cả chút máu trên miếng thịt cũng khiến các ngươi không nuốt nổi, vìđã khiến các ngươi liên tưởng tới trần tàn sát kia, hơn nữa bị sát khí của ta doạ sợ đến nỗi không dám nói ra nửa lời, ngươi cho rằng ta sẽ vì một câu nói mà hạ thủ các ngươi ư?

- Không phải như vậy, ta tin rằng trong lòng các ngươi hiểu rõ, nhưng nếu như các ngươi không đủ bình tĩnh thì các ngươi tuyệt đối sẽ không có cách nào nghĩ tới điều này, ta nói không sai chứ!

Nói xong Á Văn vẻ mặt tươi cười cho miếng thịt trong thìa vào miệng.

Ba người Khải Đặc nghe Á Văn nói xong, đều rơi vào trầm tư suy nghĩ, một lúc sau, Khải Đặc đột nhiên cầm chiếc thìa gắp lên một miếng thịt, rồi cho vào miệng nhai, Lực Áo và Dạ Nguyệt cũng lập tức làm theo.

Sau khi bọn họ ăn xong miếng thịt, miếng thịt đó như là thuốc tiên thần dược vậy, sát khí của Á Văn với bọn họ bây giờ đã tan biến không còn kinh khủng như trước nữa, đương nhiên, phải nói rằng hoàn toàn không phải là nói ngoa, nhưng chíít thì cũng không còn bị tinh thần bất định nữa.

Á Văn mỉm cười, thật ra họ có cảm tình rất tốt với ba người bọn họ, nếu không thì chàng cũng sẽ không nói những lời bạc bẽo khắc nghiệt như thế, bình tĩnh, nói thì dễ, nhưng đó là những gìchàng đã dùng sinh mạng và máu mới đổi lại được trong vô số những trận tu Lực Áo, nếu như không có hai chữ này thì chàng đã không thể sống nổi cho tới bây giờ.

Á Văn sau khi nhìn thấy bọn họ đã định thần lại được rồi liền vui vẻ dùng bữa với họ.

Nhưng ăn được nửa canh giờ thìông chủ quán bỗng nhiên tới bên cạnh bọn họ, vỗ nhẹ vai nói:

- Làm phiền quý khách một chút, thật là xin lỗi, tôi có chút chuyện muốn làm phiền quý khách một chút.

Á Văn và mọi người vô cùng ngạc nhiên, Khải Đặc nói:

- ông chủ có chuyện gì hãy nói đi!

Ông chủ cười nói:

- Là như thế này, vì vừa có hai vị khách tới, vì tiểu tiệm vừa được hai vị khách ấy thuê căn phòng bốn gian cuối cùng, nên tôi muốn quý khách hãy nhường một gian cho hai vị khách ấy có chốn nghỉ được không?

Khải Đặc ngạc nhiên, giọng hào sảng:

- Không vấn đề gì, chúng tôi sẽ nhường một gian.

Ông chủ vui mừng nói:

- Đa tạ quý khách, làm phiền mọi người thật là ngại quá, bữa cơm này coi như tiểu tiệm mời mọi người đi.

Nói xong, ông chủ hân hoan bước đi, Á Văn theo dõi ông chủ quay về bàn, nói chuyện với hai nam tử hán cao to mặc y phục kì lạ, lại nhìn thấy hai người đó lắc lắc đầu, lúc sau, ông chủ mặt mày đau khổ mếu máo quay lại.

Á Văn nói nhỏ:

- Phiền toái rồi đây!

Quả nhiên, ông chủ vừa tới đã nói:

- Thật là xin lỗi quý khách, hai vị khách đó nói muốn mọi người nhường hai phòng cho bọn họ ở.

Khải Đặc vừa nghe xong liền giận dữ nói to:

- Làm gì có chuyện đó, ta cũng là người từ xa tới đây, nên mới nhường cho một căn phòng, mà lại được thể lấn tới, ông chủ, người hãy đi nói với họ là chúng ta không muốn nhường phòng nữa, một phòng cũng không.

Ông chủ nghe thấy vậy trong lòng nghĩ nguy rồi, nhưng ông ta cũng không thể nói thêm gì, đành quay lại bàn, một lúc sau, Á Văn thấy hai người kia hùng hổ xông tới

Á Văn không nói gì cả, chàng muốn xem Khải Đặc xử lí ra sao?

Hai tên kia bước tới bên bàn ăn của Á Văn, trong đó có một tên mập cao to lực lưỡng xem chừng có vẻ hai tám hai chín tuổi, cao khoảng mét chín, tên trên mặt có một vết sẹo ngang sống mũi đập tay lên bàn, khiến cho thức ăn để trên bàn rung chuyển, tên đó nổi giận quát lớn:

- Bọn mi là tạp chủng ở đâu tới vậy, ông nội đây muốn hai phòng của bọn mày là vận may của bọn mày đấy, còn lằng nhằng gì chứ? nếu còn dám nói không thìông nội đây đánh cho bọn mày rụng hết răng bây giờ.

Uy hiếp xong, tên mập lập tức quay đầu gọi:

- Ông chủ, còn không mau đưa ông nội lên phòng nghỉ ngơi?

Giọng chửi bới của tên mập thực sự là khó nghe, Á Văn hai mắt trợn lên, đang định đứng dậy, nhìn thấy động tác của Á Văn, bọn Khải Đặc giật mình, Khải Đặc lập tức đứng dậy, mỗi tay đánh một tên bay ra ngoài, ngã gục xuống mặt đất một lúc mới ngượng dậy được.


Khải Đặc lạnh lùng nói:
- Ông chủ, hãy mang hai tên không có mắt này ra ngoài đi.

Tiếp sau đó nhìn hai tên kia với ánh mắt sắc lạnh nói:

- Hai tên không có mắt kia, hãy nhớ kĩ đây, người đánh các ngươi là ta, muốn báo thù thì hãy tới đoàn bộ của thd, ta là tiểu đội trưởng đội thứ nhất của đại đoàn thứ bảy Khải Đặc Lực Áoi liệt, đừng có tìm nhầm, cút đi!

Hai tên to lớn nằm trên đất rên rỉ vừa nghe thấy vậy liền run sợ, biết mình đã gây tội với người không thể động vào, lần này không cần ông chủ đuổi, hai người không dám rên nữa, ngay lập tức nhảy lên chạy bán sống bán chết.

Á Văn cười nhạt nói:

- Khải Đặc, hành động của nhà ngươi cũng nhanh chóng ghớm!

Khải Đặc cười ngượng ngạo ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Đùa gì vậy, để ngươi ra tay được sao, ta không muốn nơi này biến thành biển máu nữa”

Đương nhiên, những lời nói này hắn không dám nói ra ngoài.

Qua việc hai tên gây náo loạn, Á Văn cũng không còn tâm trạng nào ăn tiếp nữa, liền gọi tiểu nhị ra đưa về phòng nghỉ ngơi.

Còn bọn Khải Đặc thì vẫn ngồi lại, đợi Á Văn bước đi khuất bóng rồi Khải Đặc mới nói :

- Vừa rồi thật là nguy hiểm, ta thấy con đường chúng ta đi sẽ khổ đây, gặp những phiền toái như vậy thì tốt nhất là chúng ta hãy ra tay trước, nhất thiết không được để hắn ta ra tay, nếu không thì sẽ có nhiều chuyện để xem đó.

Dạ Nguyệt đồng ý nói:

- Khải Đặc nói đúng, vừa rồi ta nhìn thấy khi hắn ta đứng lên, trong lòng nặng trịch, thật sự là ta vô cùng sợ hắn ta ra thủ đoạn ác qủy, còn Lực Áo thì sao?

Lực Áo nói:

- tuy ta sợ thủ đoạn của hắn, nhưng có điều các ngươi có cảm thấy không? vừa rồi những gì mà hắn ta nói, liên quan tới hai chữ bình tĩnh, khiến ta cảm thấy bổ ích nhiều.

Vừa nghe Lực Áo nói vậy, Khải Đặc và Dạ Nguyệt cũng gật đầu, trong lòng đồng cảm, một lúc sau, ba người đều trầm tư, nghiền ngẫm kĩ về chuyện bình tĩnh mà Á Văn nói.

Lát sau, Khải Đặc mới nói:

- Điều này khiến chúng ta phải suy nghĩ lâu đó, có lẽ bây giờ nên chuyên tâm đưa hắn tới Phong nguyên thành là đủ rồi, trong những ngày tháng này, nếu như gặp phải những tình huống tương tự thì hãy làm như vừa rồi, chúng ta hãy tranh ra tay trước, nhất định không được để cho chàng có cơ hội phát triển thủ đoạn ma ác, nhớ chưa?

Lực Áo và Dạ Nguyệt cùng gật đầu đồng ý, ba người đứng dậy ai về phòng nấy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK