Rất nhanh sau đó, Á Văn không cần phải đợi lâu, không đầy mười phút sau Cái Xích và Đặc Cách đã vào trong sân đấu trong sự cổ vũ của các nhân vật quan trọng khác.
Á Văn nhìn thấy trong mục quang Đặc Cách loé lên một tia lấp lánh, Cái Xích sớm đã khoác lên cho hoan thú của Đặc Cách một chiếc áo giáp rất dày và nặng màu bạc, trước ngực có hình vẽ một con rắn vô cùng linh động, trên tay còn cầm một thanh đoản đao dài chừng tám mươi phân, rộng chừng ba thốn.Xem ra không chỉ có Á Văn không dám khinh xuất mà ngay cả Đặc Cách cũng không dám xem nhẹ chàng.
Đặc Cách thấy Á Văn sớm đã đứng trong sân đấu đợi ông, bất giác ông cười lớn nói:
-“Quả nhiên là tinh lực của thanh niên thật sung mãn, vừa sáng sớm đã đến rồi.”
Á Văn thi lễ với Đặc Cách rồi cũng cười nói:
-“Phó đoàn trưởng người cũng còn tráng kiện lắm mà.Chỉ nhìn phong cách của ngày hôm nay cũng đủ tưởng tượng ra thời trẻ ngài uy phong hùng dũng đến thế nào rồi.”
Cái Xích cười ngắt đoạn cuộc nói chuyện của Á Văn và Đặc Cách đoạn nói:
-“Haha…Được rồi!Hai người một già một trẻ cứ cung kính khen ngợi nhau như vậy, hai người có biết là hai người không vội nhưng mọi người thì đã nóng lòng lám rồi không?”
Á Văn và Đặc Cách nghe vậy bèn đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mong muốn hai người hãy mau mau đánh đi.
Đặc Cách cười ha hả nói:
-“Thật là, thanh niên bây giờ không hề có chút nhẫn nại nào cả, cũng không chịu hiểu ta tuổi tác đã lớn như vậy rồi còn phải biểu diễn vở kịch này cho bọn họ xem, đã đủ mệt lắm rồi vậy mà còn giục ta.Thôi cũng được, đoàn trưởng, chúng ta bắt đầu đánh thôi!”
Cái Xích cười nói:
-“Hãy đợi một chút đã! Để người làm chứng như ta đây tuyên bố quy tắc một chút đã nào!”
Nói đoạn Cái Xích lập tức lớn giọng nói:
-“Ta!Trưởng đoàn của Thiết Huyết Đoàn bây giờ tuyên bố, trận đấu này thuần tuý là một cuộc tỉ võ kết bạn, đến giới hạn phải dừng, hai bên bên nào khiíen đối phương không thể phản kích nữa sẽ lập tức chiến thắng, không được phép sử dụng vũ khí, thời gian là ba mươi phút, khi thời gian đến mà hai bên vẫn chưa thể khiến đối phương mất sức phản công thì coi như hoà.Bây giờ trận đấu chính thức bắt đầu!”
Nói rồi Cái Xích và những người khác lập tức lui ra ngoài phạm vi năm mươi mét quan sát.Trong sân đấu chỉ còn một vòng tròn lớn rộng mười lăm mét, Á Văn và Đặc Cách đứng đối mặt cách xa nhau chừng năm mét.
Hai người vừa nghe Cái Xích tuyện bố bắt đầu thì toàn bộ tinh thần đều tập trung trên cơ thể đối phương.
Đối diện với một lão tướng trên sa trường, Á Văn phát hiện ra rằng tìm một điểm yếu trên người ông ta quả là một chuyện vô vọng phí công vô ích.
Chỉ nhìn ông ta đứng một cách rất tự nhiên, khuôn mặt hiẹn lên nét cười nhưng toàn thân lại không thể tìm ra một sơ hở, Á Văn tìm không ra và ông ta dứt khoát cũng không tìm mà chỉ hét lớn một tiếng:
-“Khải hoá!”
Lập tức toàn thân Á Văn xuất hiện một vầng sáng màu vàng, Á Văn không giống với những người khác toàn thân đã được giáp hoá đồng thời những hoan thú ma thú được mặc giáp cũng xuất hiện chỉ khác là lần này, dưới ánh sáng của mặt trời sớm mai,
bộ áo giáp trên thân Á Văn vốn do Tham Lang Tinh hoá thân thành liền biến thành một màu bạc rực rỡ, thì ra khi giáp hoá Tham Lang Tinh đã đồng thời đã lấy một phần của bạch kim giác biến ra một lớp phân bố đều khắp mặt ngoài của chiếc áo giáp, tăng thêm cho sự phòng hộ một sức mạnh vô cùng to lớn.
Chính trong khoảnh khắc giáp hoá, Á Văn đồng thời lao về phía Đặc Cách , trong tay cũng lập tức xuất hiện một thanh kiếm bạch kim, chém thẳng xuống đầu Đặc Cách.
Đặc Cách cười khẽ một tiếng, chỉ một cái xoay người là thanh đoản đao trong tay ông đã thuận thế chém vào lưng Á Văn .
Chàng không ngờ động tác của Đặc Cách lại nhanh như vậy, song nhát kiếm của chàng cũng chỉ có tác dụng thăm dò thôi nên trong đường kiếm cũng hàm chứa không nhiều lực đạo.
Chàng nhanh chóng đưa kiếm đỡ lấy thanh đoản đao của Đặc Cách .
Một tiếng “keng” vang lên, hai người lập tức nhận được một chiêu thức vô cùng mạnh mẽ.
Á Văn hét lên một tiếng :
“Toàn Phong” rồi thanh kiếm bạch kim vừa va chạm với đoản đao của Đặc Cách lập tức trở về bên thân người chàng đồng thời vẽ ra trong không trung một vòng cung lớn, cơ thể liền cùng kiếm xoay một vòng, tiếng kiếm rít lên từng đợt trong tiếng gió, hướng về phía Đặc Cách chém tới.
Đặc Cách cười nói:
“Hay!”
Rồi thanh đoản đao trong tay cũng không hề lui bước mà còn tiến tới, trực tiếp va chạm mạnh mẽ với thanh bạch kim kiếm của Á Văn đang hùng hổ tiến tới.
Ai mà ngờ được chiêu này của Á Văn chính là phong chiêu, thuận theo gió mà hành động, thanh bạch kim kiếm trong tay chỉ hơi lay động rồi dựa vào sức gió mạnh mẽ mà thanh đoản đao của Đặc Cách gây ra , hướng theo chiều gió đâm thẳng vào lòng Đặc Cách để lại trên cánh tay phải của ông ta một vết kiếm.
Đương nhiên Á Văn cũng không tránh khỏi bị trúng một đao của Đặc Cách vào ngay trước ngực.
Chỉ là do Á Văn có sự bảo hộ của Bạch Kim Giác nên không có bất cứ tổn hại nào.Sau khi đôi bên đều tấn công, Á Văn và Đặc Cách lại lùi ra xa, trở lại vị trí ban đầu.
Đặc Cách nhìn vết thương trên cánh tay phải của mình, tuy nhiên cũng Á Văn hạ thủ lưu tình , trên áo giáp chỉ có một vệt nhỏ, căn bản không gây tổn hại đến cơ thể của Đặc Cách hơn nữa vết thương nhỏ đó nhờ vào sức mạnh tự phục hồi của hoan thú thì chỉ chưa đầy mười phút sau đã có thể hoàn toàn bình phục.
Vậy nhưng nụ cười trên mặt Đặc Cách đột nhiên biến mất rồi trầm giọng nói:
-“Á Văn !Ngươi quả không hổ là người mang danh Ngân Nguyệt Ác Ma, ngay cả chiêu thức của ngươi cũng mang đầy sát khí, cho dù ngươi đã cố gắng hết sức khắc chế bản thân nhưng vẫn không thể tự chủ được mà đả thương người khác, song đó mới thực sự là tính cách dụng binh.Ta rất thích!Chú ý, lần này đến lượt ta xuất chiêu rồi”
Sau khi nói xong nét mặt Đặc Cách lại trở về với nụ cười hào sảng vốn có của ông.
Á Văn ẩn mình dưới lớp mặt nạ nên người ngoài căn bản không ai biết trong lòng chàng đang nghĩ những gì nhưng từ hành động nhấc thanh bạch kim kiếm lên nhè nhẹ phát ra những tia hào quang hộ thể là có thể biết trong lòng Á Văn cũng rất cảnh giác với chiêu thức mà Đặc Cách sắp đưa ra lần này.
Đặc Cách nâng thanh đoản đao lên mỉm cười nói:
-“Có biết vì sao ta được gọi là Thuỷ Nguyệt Đao hay không? Đáp án chính nằm thanh đao trong tay ta đây.”
Nói đoạn, thanh đoản đao trong tay Đặc Cách chợt phát ra ánh sáng bạc và quay tròn một vòng lớn, một quầng khí màu bạc theo đường đao của Đặc Cách bay về phía Á Văn .
Sau khi luồng khí bay ra, Đặc Cách lại phát ra một đạo đao pháp theo hình tròn đó, hét to một tiếng nói:
-“Á Văn !Tiếp chiêu Toái Nguyệt của ta đây.”
Đao khí hình tròn đó đến trước mặt Á Văn chàng còn chưa kịp đỡ thì đạo đao pháp phía sau đã xông đến cận kề, Từng đợt từng đợt Toái Loạn đao khí cũng cùng với đầy trời đao pháp chụp lấy khoảng không trên đầu Á Văn .
Á Văn hét to nói:
-“Khen cho chiêu Toái Nguyệt, ngài cũng thử một chiêu Nghịch Phong của ta đây!”
Thanh bạch kim kiếm trong tay chàng chợt như nặng tựa ngàn cân, giơ thẳng lên cao, một trận cuồng phong thổi từ trên xuống theo thế của thanh bạch kim kiếm trong tay Á Văn tạo nên trước mặt chàng một bức tường gió khiến cho tất cả đao pháp xông đến tấn công đều bị thổi bạt đi cả.
Đặc Cách khen ngợi nói:
-“Khen cho chiêu điều khiển gió này, Toái Phong, có thể gió của tự nhiên hoá vào chiêu thức của mình, Á Văn ngươi quả là không tồi đâu, nhưng Thuỷ Nguyệt Đao Pháp của ta cũng không yếu đâu.
Á Văn ngươi chú ý đấy, Thuỷ Nguyệt Đao Pháp là do ta kết hợp ma pháp và đao pháp mà thành, vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, bây giờ mới chính thức bắt đầu đây.”
Nói đoạn Đặc Cách lập tức nâng thanh đoản đao trong tay lên trước ngực, trong miệng lẩm bẩm gì đó, điều kì lạ lập tức xuất hiện trên thanh đoản đao của Đặc Cách .
Á Văn chỉ thấy đoản đao trong tay Đặc Cách phát ra một luồng hào quang rực rỡ, dần dần, Á Văn cũng cảm thấy vô số năng lượng đang tập trung trên người Đặc Cách .
Đột nhiên Đặc Cách quát lớn:
-“Thiên Nguyệt Phi Vũ”
Thanh đoản đao trong tay chỉ về phía Á Văn , vô số những năng lượng kết hợp thành từng lớp năng lượng hình vòng cung bay thẳng về phía Á Văn .
Nhìn cảnh tượng này thật giống với cảnh vô số những mảnh trăng vỡ đang lao đến tấn công Á Văn .
Chàng thầm khen trong lòng nhưng không dám chậm trễ vội nói:
-“Lôi Nhạn Chi Qua”
Thanh bạch kim kiếm trong tay hoá ra vô số kiếm ảnh, lần lượt tấn công lại những vầng trăng năng lượng kia.
Vậy nhưng có một số năng lượng vẫn xuyên được qua chiêu thức của Á Văn và hỏi thăm cơ thể chàng, may mà áo giáp trên người Á Văn có một lớp Bạch Kim Giác bảo vệ nên không tạo nên tổn hại gì, vậy nhưng năng lượng đao cũng khiíen cho mạch máu trong cơ thể chàng chấn động dữ dội.
Khó khăn lắm mới có thể công tán được toàn bộ số năng lương kia, Á Văn còn đang thở dốc thì Đặc Cách đã lại hét lên:
-“Còn nữa đây!”
Đợt sóng Thiên Nguyệt Phi vũ lần thứ hai lại đến rồi, Á Văn vô cùng kinh ngạc rồi tiếp tục thi triển chiêu thức Lôi Nhạn Chi Qua công tán tất cả năng lượng sắc nhọn kia.
Sau khi công tán loạt năng lượng thứ hai , Á Văn lại cảm thấy quanh người Đặc Cách lại hội tụ rất nhiều năng lượng, trong lòng chàng thầm thấy lo lắng, nếu lại đến một lần nữa e rằng chàng không thể chịu nổi.
Đồng thời chàng cũng nghĩ đến, Đặc Cách đã dùng ma pháp, vậy tại sao chàng lại không dùng kia chứ?
Nghĩ là làm, Á Văn lập tức hội tụ kiếm khí, hội tụ sức mạnh tinh thần vào lòng bàn tay phải, một quả cầu năng lượng màu xanh hình thành trong tay chàng.
Lúc này đợt sóng Thiên Nguyệt Phi Vũ lần thứ ba của Đặc Cách được phát ra, ngẩng đầu nhìn về phía Á Văn thì thấy quả quang cầu màu xanh trong tay chàng,tiếp đó lại nhìn thấy thanh kiếm màu đen của Á Văn đã biến thành màu bạc, quả cầu trong tay đã lập tức bay đi biến thành một luồng sáng màu xanh bay thẳng về phía Đặc Cách .
Luồng năng lượng sắc nhọn của Thiên Nguyệt Phi Vũ gặp phải quả cầu quang thì toàn bộ đều như hàn băng gặp lửa, bị tiêu tán hết không còn dấu vết, hơn nữa luồng ánh sáng xanh còn không dừng lại mà bay thẳng về phia Đặc Cách , may mà tốc đọ của nó không nhanh lắm nên Đặc Cách vội vàng thi triển thân pháp tránh được luồng ánh sáng đó.
Nhưng sau khi Đặc Cách tránh được thì ánh sáng xanh đó cũng dần dần tiêu tan.Những người đã học qua ma pháp đều biết đó là vì Á Văn đã từ bỏ khống chế những năng lượng ma pháp đó cho nên mới có thể khiến nó biến mất như vậy trong không trung.
Vậy nhưng kì thực không phải Á Văn tử bỏ khống chế nó mà là Á Văn căn bản chưa từng khống chế.
Tuy chàng có thể khiến cho năng lượng nguyên tố thuỷ trong cơ thể hội tụ thành quả cầu năng lượng và phát ra nhưng dù sao chàng cũng chưa từng học ma pháp , căn bản không biết làm thế nào để khống chế nguồn năng lượng đó, chỉ là vì chàng đã phát ra quá nhiều nguyên tố năng lượng cho nên sau khi ép cho Thiên Nguyệt Phi Vũ của Đặc Cách tiêu biến nó mới biến mất.
Trong khi Á Văn và Đặc Cách định tiếp tục xuất chiêu thì Cái Xích lên tiếng ngăn chặn nói:
-“Haha…Được rồi bỏ đi.hai người đừng đánh nữa, bảo các người tỉ thí võ công cuối cùng các ngươi lại đi tit thí ma pháp . Được rồi, dù sao đôi bên đều biết được thực lực của đối phương là được rồi, còn so gì nữa chứ?”
Á Văn và Đặc Cách nghe vậy cũng lập tức cởi bỏ áo giáp trên người, nhìn nhau cười.Hôm nay tuy chưa được vô cùng vui vẻ nhưng đúng như Cái Xích nói, đều đã biết thực lực của đối phương như thế nào , vậy cũng đã đủ rồi.
Lúc này những người xem bên ngoài mới ầm lên những tiếng vỗ tay vui vẻ chúc mừng.Tuy trận đấu của Á Văn và Đặc Cách chỉ vẻn vẹn diễn ra trong chưa đầy mười phút nhưng những võ công, ma pháp, uy lực mà họ đã thi triển khiến cho tất cả mọi người đều tự hỏi bọn họ đã thi triển hết chưa.
Đặc Cách thì khỏi phải nói vì bảy tám mươi năm tu luyện đạt được đến cảnh giới đó cũng không lấy gì làm lạ nhưng Á Văn mới có vài ba tuổi, nhiều nhất là ba mươi
(ngoài Cái Xích ra không ai biết thân phận và tuổi tác thực sự của Á Văn )
mà lại có biểu hiện được như vậy , đối với chuyện Á Văn đảm nhận chức vụ Khác Liêu tất cả mọi người coi như đều đã tâm phục khẩu phục rồi .
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK