• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thấy Á Văn đi xuống lầu,thiếu nữ tức giận đến run người, vốn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp giờ chuyển qua đỏ ửng vì tức giận, cho tới bây giờ không ai dám đối với nàng như vậy, trước từng có nhiều người dùng nhiều thủ đọan để theo đuổi nàng, nhưng vẫn làm nàng cảm thấy một chút yêu thích, nhưng người trước mặt lại không giống vậy, giác quan thứ sáu của nữ nhân mách bảo nàng rằng Á Văn thực sự không hề để ý đến nàng, thần sắc xem thường trong mắt như thể muốn đả thương người,

hắn không muốn cùng nàng ở chung một chỗ, hắn tuyệt đối không giống những người đã theo đuổi trước đây, nhưng như vậy đã vượt qua khả năng tiếp nhận của nàng, thiếu nữ càng giận đến nghiến chặt răng lại,thân phận của nàng, ngoại mạo của nàng cho tới bây giờ luôn được ở vị trí trên cao,ai cũng không dám bất kính, hôm nay bị Á Văn xem thường như vậy có thể nào không làm cho nàng cảm thấy lòng tự tôn bị xúc phạm nghiêm trọng.



Lửa giận át đi lý trí, thiếu nữ nhất thời không nghĩ ra sao Á Văn có thể đối với nàng như vậy, nàng tức giận chỉ vào Á Văn nói:”ngươi tốt lắm…ngươi tốt lắm …ngươi tốt lắm..”

lửa giận bùng lên làm nàng tức giận nói không nên lời, nhìn thấy Á Văn một cước đạp mở cánh cửa, thiếu nữ liền ném luôn cái viễn kính về phía đầu Á Văn,tiếng gió rít lên đủ thấy nàng dùng hết sức cho cú ném này,cũng không kịp nghĩ tới vạn nhất thật sự ném trúng Á Văn có thể làm y chấn thương.

Không may cho thiếu nữ là Á Văn không phải kẻ bình thường,nàng vô tình đã phạm vào nguyên tắc đối địch giết không tha của y,ngay lúc viễn kính sắp trúng đầu Á Văn thì bóng dáng Á Văn đột nhiên tiêu thất,

sau đó là một cỗ đại lực truyền đến,thiếu nữ chưa kịp nhận ra chuyện gì thì vai phải đã bị đánh trúng đồng thời cổ họng đã bị người ta áp chế, mọi việc chỉ xảy ra trong tích tắc khi viễn kính sắp chạm trúng Á Văn.

Á Văn tay phải hơi nhích lên cao một chút khiến cho mũi chân nữ tử không chạm đến mặt đất,âm trầm nói :

”ta thấy ta không cần phải để ý đến nha đầu chuyên rình mò người khác, ngươi xuất ngôn khiếm nhã, làm việc không dùng đến não.

Đừng tưởng dựa vào cái vẻ bề ngoài này mà cho mình là cao cao tại thượng, trên đời này còn rất nhiều kẻ giống ta không xem nữ sắc ra gì,ngàn vạn lần cũng tưởng ta là kẻ đại độ nhân từ,vừa rồi chẳng qua không muốn so đo vì nha đầu ngươi chưa đủ tư cách để ta so đo,cũng đừng cho rằng ta không dám giết ngươi,

dù ngươi là nữ nhi của hoàng đế nếu đụng đến ta ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, nhớ kỹ chuyện này,đừng bao giờ sĩ nhục người mà ngươi tuyệt đối không dây vào được nếu không tự ngươi sẽ chuốc lấy khổ sở.

Không cần Á Văn làm gì đặc biệt, cánh tay phải tăng thêm lực đạo, nâng thiếu nữ cao lên cơ hồ khiến nàng không hít thở nổi, nàng từ khi ra đời cho đến nay đây là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc về sát khí nặng nề, nàng tuyệt đối tin rằng nếu Á Văn dụng thêm chút lực lên tay thì có thể bóp nát cổ mình, đối với những lời Á Văn nói nàng tuyệt không dám hoài nghi.

May mắn là Á Văn nói xong thì cũng đồng thời buông tay ra,lấy lại sự tự do thiếu nữ hô hấp liền mấy hơi,nàng đã phần nào hiểu được khó chịu của sự hít thở không thông, Á Văn lẳng lặng nhìn nàng khôi phục lại bình thường, thấy nàng vì hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi mà bây giờ có bộ dạng thống khổ, khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt đỏ bừng,

không còn thần thái kiêu căng như vừa rồi, ngược lại còn mang bộ dạng đau đớn thương cảm, Á Văn không biết làm sao làm sao thoát khỏi tình trạng hiện giờ, trong lòng dĩ nhiên cũng sinh ra cảm giác kỳ lạ khó hiểu, hắn cũng hơi hối hận lúc nãy đã xuống tay hơi nặng.

Hơn nữa sự việc xảy ra cũng có hơi bất ngờ, tay hắn bỗng như có ý thức riêng nó, tự động đưa tay giúp đỡ thiếu nữ mà hắn tin rằng không đáng một xu này, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ nàng vận xuyên thiên tâm chân khí, ứ huyết trên cổ nàng được hắn hóa tan đi, chỉ còn lại vết mờ mờ nếu không nhìn kỹ tuyệt không nhận ra, sau đó để lại mình nàng tự đứng lên hắn mới xoay lưng rời đi,

việc diễn ra phảng phất như tự nhiên vừa lại vô cùng đột ngột, hắn cơ hồ tưởng rằng trong cơ thể có một người khác đã điều khiển cánh tay này chứ hắn tuyệt đối không thể làm việc vừa rồi, hắn gần như nghĩ rằng mình bị tâm thần phân liệt, hắn không tự giác quay lại tay phải đưa ra giúp nàng trị thương, chạm vào cổ của thiếu nữ hắn cẩn thận cảm nhận một cảm giác đặc biệt,ấm áp, mềm mại đến kỳ lạ, một loại cảm giác mà hắn không thấy chán ghét mà thậm chí có điểm cảm thấy thích thú.

Đi xuống thang lầu, Á Văn trong lòng âm thầm cười khổ,xem ra nữ hài tử xinh đẹp này thật là đã chiếm được tiện nghi lớn, hơn nữa nữ tử càng xinh đẹp càng có ma lực làm cho nam nhân như đánh mất bản thân mà có những hành động ngu ngốc, hắn dù sao cũng là một nam nhân chân chính đương nhiên cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của ma lực kỳ diệu này.

Khi Á Văn làm nàng bị thương vừa lại nhẹ nhàng giúp nàng liệu thương thì trong lòng thiếu nữ dường như sinh ra cảm giác kỳ lạ, nàng phát hiện nàng tựa hồ không trách hắn đối với mình bất kính, cũng không hề hận hắn đã đả thương mình, đồng thời nghĩ tới khi gặp hắn kỳ lạ là lại có cảm giác rung động, chẳng biết lấy đâu dũng khí, thiếu nữ lao đến bên đấu cầu thang, nhìn về hướng bóng lưng của Á Văn hô lớn:”

Bạch đầu phát kia,nhớ kỹ tên ta là Phi Nhã Lan ny, ta phát hiện ta hình như rất thích khí phách bá đạo của ngươi, nam nhân quái dị, một ngày nào đó ta phải làm cho ngươi cũng thích ta nên ngươi nhất định phải nhớ kỹ tên ta.”

Tựa hồ cảm giác thấy bóng lưng Á Văn dừng lại một chút, thiếu nữ Phi Nhã Lan ny phát ra một trận tiếng cười thanh thúy thỏa mãn, rồi quay trở lại bình đài, đột nhiên Phi Nhã không tự chủ được trên má phủ lên một tầng hồng sắc, hai tay ôm lấy mặt kêu lên:”

ai nha, ta thế nào mà lại xuất ra những lời như thế này, thực sự mắc cỡ chết đi được, đều do bạch đầu phát kia, không có hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm ta giật mình, ta cũng sẽ không thất thố mà mở miệng nói thích với một người mà mới gặp lần đầu như hắn, lại còn nói muốn cho nười ta thích mình thật sư là xấu hổ chết đi được, việc này truyền ra làm sao còn dám nhìn người?”


Đồng thời Phi Nhã cũng suy nghĩ về một chuyện, nàng bất quá bởi vì nhất thời tò mò muốn nhìn xem ngân nguyệt ác ma trong truyền thuyết đã trưởng thành có hình dạng thế nào? Mới tìm một chỗ như vậy rồi dùng viễn kính tìm xem có thể thấy hắn hay không.

Ai ngờ ngân nguyệt ác ma thì không thấy ngược lại còn chứng kiến một người phát ra lam sắc quang thải (lúc ấy Á Văn đang thử luyện tập ma pháp) chính là quái nhân tóc trắng, chỉ hiếu kỳ nhìn một chút không ngờ hắn đột ngột biến mất, một lúc sau lại xuất hiện phía sau lưng, làm thế nào hắn tìm được nàng?

Nghĩ về điều này, Phi Nhã lại nhớ đến bộ dạng Á Văn, thầm nói:”bạch đầu phát kia cũng thực sự hấp dẫn, một điểm cũng không thua kém biểu ca, nhưng so với biểu ca lại hơn hẳn một loại khí chất kỳ lạ, làm nhân gia vừa nghĩ đến hắn đã tim đập không ngừng, hơn nữa bộ dạng hắn lúc giáo huấn ta cũng thật uy phong tràn ngập bổn sắc cương ngạnh của nam nhân .

Cho tới bây giờ không ai dám như vậy với ta, còn có tay hắn rất ấm áp, còn có….còn có.. a! ta đang nghĩ cái gì vậy? thật sự mắc cỡ chết đi được!”. Hai má Phi Nha lại ửng đỏ lên.

Ai! Thiếu nữ tình hoài tổng thị thi (thiếu nữ thường hay mơ mộng khi yêu), khuyết điểm biến thành ưu điểm, chẳng biết Á Văn nếu biết được suy nghĩ trong lòng Phi Nhã rốt cuộc là thấy vinh hạnh hay là dở khóc dở cười đây.

Bất quá Phi Nhã đột ngột nói ra những lời tỏ tình như vậy cũng khiến nam nhân như Á Văn cảm thấy cao hứng một chút, nhìn hắn bây giờ thực thập phần khoái trá tiếp nhận cảm giác được người khác yêu thích.

Á Văn dọc theo đường cũ trở lại thiết huyết đoàn trong chỗ ở của mình,hắn mời thấy Cái Xích,Đặc Cách, thậm chí cả thất đại thống lĩnh,Khải Đặc Đẳng Nhân, nhóm mười hai người từng hộ tống hắn ở tiểu ốc tử chật hẹp.

Liếc thấy nhiều người tập trung tại đây Á Văn không khỏi sửng sốt, nhạc nhiên nói:”bá phụ, mọi người cùng lúc tập trung ở đây là có chuyện gì vậy?”

Cái Xích tức giận đáp:”cùng lúc ? chúng ta đã tìm ngươi cả buổi trưa, ngươi đã ở đâu vậy?”

Á Văn ngẩn ra,lúc này nhớ lại lúc hắn là băng qua tường đi ra ngoài tuy nơi này đề phòng sâm nghiêm nhưng với năng lực của hắn hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn không ai nghĩ được có người từ bên trong đi ra như vậy, các sự trùng hợp cùng xảy ra căn bản khiến cho không ai biết Á Văn đã đi ra ngoài.

Cái Xích thở dài nói:”Á Văn sau này nếu ngươi muốn ra ngoài cũng nên báo trước với chúng ta một tiếng ,nếu không chúng ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì!”

Á Văn xấu hổ nói: “ bá phụ thật xin lỗi, lấn sau con sẽ chú ý một một chút.”

Cái Xích gật đầu:”quên đi, lần sau đừng làm cho chúng ta lo lắng là được.” rồi nói tiếp :”thời gian sắp tơi, chú yếu là theo như kế hoạch trước đây,kiến tập binh đội đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại nên chờ chọn ra năm mươi người, là ngươi có thể tiếp tục ba khảo nghiệm thiết huyết.”

Á Văn nói:”vậy bọn họ giờ ở đâu?”.

Khải Đặc đáp:” Long tiên sinh, thiết huyết đoàn kiến tệp binh đội một ngàn bốn trăm người, hiện đang luyện võ ở sân tập, chỉ chờ ngươi đích thân đến chọn ra thôi, ngươi có muốn đi bây giờ không?”

Á Văn suy nghĩ một chút rồi nói:”Không được! ta muốn chờ đến tối sẽ đi.”

Việc làm thế nào để tuyển người cùng huấn luyện, Á Văn tự có định kiến, hơn nữa Cái Xích đã nói với hắn một chuyện, khiến Á Văn trong lòng càng thập phần nắm chắc.

Nghe thế, Khải Đặc vội nói:”vậy ta trước lệnh cho binh đội giải tán, đợi đêm sẽ cho tập hợp lại.”

Á Văn vừa nghe xong liền ngăn lại:”không nên, cứ để bọn họ tập hợp như vậy, không cần giải tán.”

Tuy không biết Á Văn nói vậy có mục đích gì, nhưng Khải Đặc vẫn gật đầu làm theo.

Cái Xích tựa hồ biết dụng ý của Á Văn khẽ mỉm cười khen ngợi.

Sau đó Cái Xích nói:” Á Văn nếu phải chờ đến ban đêm sẵn có dư chút thời gian ta có một số việc cần bàn với ngươi một chút.”

Á Văn gật đầu, bộ dạng tập trung lắng nghe.

Cái Xích mỉm cười nói:”cũng không có gì là đại sự, chỉ là muốn nói với ngươi để ngươi sẵn tâm lý mà chuẩn bị.”

Nhận thấy thâm ý của Cái Xích,những người khác kể cả phó đoàn trưởng Đặc Cách tất cả đều khéo léo cáo lui.

Xác định tất cả đều đã rời đi, Cái xích mới nói:”Á Văn ngươi còn nhớ chi ước trăm năm giữa hai chúng ta chứ?”

Á Văn gật đầu , liên quan đến tứ thánh huyễn thú, hắn thế nào có thể quên?


Cái Xích nói tiếp:” bởi vì quan hệ đến sức mạnh của chúng, tám thủ lãnh vẫn luôn luôn tranh đấu, năm trăm năm qua tám thế lực đã dần hình thành nên bốn chiến tuyến.


Á Văn vừa nghe đã nắm được vấn đề, thấy vẻ mặt Á Văn như đã hiểu, Cái Xích mỉm cười nói:”

Á Văn ngươi suy nghĩ đúng đấy, tứ đại thành thị phân biệt là tứ đại tập đoàn dong binh ở lân cận nhau hình thành nên chiến tuyến thống nhất,chúng ta thiết huyết đoàn theo phong nguyên thành chủ chính là một trong những người đứng đầu chiến tuyến.


Ta từng đi theo thành chủ và có một ước định giữa hai chúng ta,chính lá lúc này trứng của bạch hổ thú như đã qua trăm năm ấp, chúng ta đồng tâm hiệp lực trước đoạt lấy quả trứng này sau mới quyết định xem ai có thể sỡ hữu nó, như vậy ít nhất có một nửa cơ hội thành công, chỉ là thành chủ tiền nhiệm đã ra đi từ ba năm trước,

ta không biết thành chủ hiện giờ có biết hay không, bời vì giữ gìn bí mật, chúng ta tại trăm năm trước đã từng thề với trời rằng cả đời này tuyệt đối không cùng đối phương tái thảo luận, liên quan đến việc này để tránh bị phát giác ta muốn nhờ ngươi giúp ta tiếp xúc với thành chủ hiện nay,

xác nhận xem hắn có biết hay không chân thực tình huống của trăm năm ước định, cùng với mật ước có còn hữu hiệu nữa không? Dù sao thành chủ tiền nhiệm dò xét lại sản nghiệp bên trong, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ nên ta cũng không thể không xác định tâm ý cũa tân thành chủ thế nào.

Á Văn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, hỏi: ”vậy tân thành chủ hiện nay là người như thế nào?”

Cái Xích mỉm cười nói:”hiện thành chủ hiện tại là đệ nhất mỹ nữ tại phong nguyên thành chúng ta, năm nay cũng mười chín tuổi rồi, so ra ít hơn ngươi một tuổi, là một thiên tài hiếm thấy trong thương nghiệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng tiếp chưởng thành chủ cho tới nay được ba năm,

cũng đã làm cho hoạt động thương nghiệp ở phong nguyên thành tăng trưởng không ít, vậy nên rất nhiều người thèm muốn nàng ta, đặc biệt là bọn người cùng gia tộc đối với ngôi vị thành chủ đó càng không phải nói gì hơn, tên nàng ta là Phi Nhã, Phi Nhã Lan ny, là một thiếu nữ đủ cả tài và sắc nhưng cũng ngang bướng khó gần.”

Á Văn càng nghe càng thấy không đúng, lòng thầm kêu trời, chuyện này đúng là xảo hợp, từ miệng Cái Xích người thiên tài thiếu nữ tài mạo song toàn vừa mới bị hắn giáo huấn, hơn nữa nàng với hắn còn công nhiên bày tỏ tình cảm, Á Văn trong lòng không khỏi rên rỉ một trận.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang