• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Á Văn muốn đứng lên cáo từ, Y Dạ Minh đột nhiên vui mừng:

“Thì ra là cậu, thì ra chính cậu đã làm một việc to lớn như vậy, thật là tài giỏi, hôm nay ta mua đồ ít hơn mọi khi vậy mà tiền lại nhiều gấp đôi thì ra là nguyên cớ ở cậu !”

Á Văn ngạc nhiên, chàng không thể hiểu nỏi lão giả đang nói về việc gì, lão không những tức giận trước những hành động của chàng mà dường như còn cho rằng việc đó là rất đúng ?

Á Văn há mồm không nói được lời nào.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Á Văn Y Dạ Minh liền giải thích:

“Ta thường nhờ người bạn mang những đồ khắc của ta xuống chợ bán, lần này bạn của ta đã đến đề trấn Chiêu Thư Đại, tối hôm qua lúc ông ấy vừa quay lại thành liền lập tức đưa cho ta tiền bán hàng và số hình khắc còn lại, ta mới thấy lạ liền hỏi tại sao, những đồ đem bán ít hơn nhưng số tiền đưa ta lại nhiều hơn gấp đôi so với lần trước, ta hỏi ông ấy, ông ấy liền bảo đó là vì một tên chuyên bắt đóng bảo hộ phí bóc lột người dân ở đề trấn Chiêu Thư Đại đã bị một ác quỷ không biết đến từ đâu giết chết, không bị bọn chúng bóc lột, tuy đồ bán có ít đi nhưng tiền thu lại thì lại đủ hơn rất nhiều.”


Ông ấy còn nói với ta, theo như lời đồn trong đề trấn Chiêu Thư Đại, tên ác quỷ đó khoảng chừng 25-26 tuổi, tóc bạc trắng, bên mình luôn có một con thú, theo lời đồn đại thì hắn ta là một người thấy máu không biết ghê, đã giết liền một lúc hơn trăm người” Y Dạ Minh vừa nói vừa chỉ vào mái đầu bạc của Á Văn và con Tham Lang Tinh đang nằm dưới đất.


Cuối cùng lão còn cố thêm một câu: “Nếu Á Văn ngươi chính là ác quỷ đó, ta thật hy vọng có thêm vài người nữa”


Á Văn nghe xong lời của Y Dạ Minh, trong lòng chợt thấy vui hơn một chút, thật không ngờ một con người rất bình thường kia lại có thể giải tỏa được nỗi nỗi băn khoăn lớn như vậy, nhưng Á Văn cũng cảm thấy kỳ lạ hơn, tại sao trong việc dụng binh bảo hộ Kỳ Lan Lầu liên minh vũ lực oai phong là vậy lại có thể xuất hiện việc ngang nhiên thu phí bảo vệ ?


Á Văn đặt ra câu hỏi, được Y Dạ Minh giải thích, Á Văn mời có vẻ như đã dần dần hiểu ra sự việc.


Sau nàyDung binh đoàn tuy phụ trách bảo vệ an ninh trong thành nhưng bọn họ không phải là trị an , chỉ cần không liên quan đến mạng người thì về căn bản họ chẳng có chút hứng thú nào, trừ phi có người trả tiền nhờ bọn họ bảo vệ, nhưng số tiền nhờ dung binh chẳng dễ chịu chút nào cho bách tính, bách tính muốn phản kháng, có đánh cũng không đánh nổi bọn chúng, nhiều người đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt ngoan ngoãn đưa tiền cho chúng, nhưng hết lần này đến lần khác chúng kết bè kết đảng cố ý gây rối, khiến lòng dân ngày càng căm hận, nghe nói gần đây Dng binh đoàn còn câu kết với bọn lưu manh, việc này khiến lòng dân thêm căm hận muốn lập tức nổi dậy phản kháng.

Y Dạ Minh thấy Á Văn đã giết hại bọn chúng lão liền lấy làm vui mừng, thật đã đem đến một hỷ sự lớn.


Bây giờ Á Văn mới hiểu rõ, và thế là với lời mời của Y Dạ Minh Á Văn liền ở lại căn nhà gỗ này và đợi Tham Lang Tinh tỉnh lại.


Hôm nay đã là ngày thứ 10 Á Văn ở tại căn nhà này, sáng sớm Á Văn vừa bước từ ngoài nhà vào liền cảm thấy thật khó chịu, chàng nhận ra rằng thiên tâm chân khí và tinh lực của mình đã bị hao tổn khá nhiều trong trận chiến hôm trước, khiến giờ đây ngày nào chàng cũng như hữu khí vô lực, vì thê nên ngày nào cũng vậy vào đêm khuya chàng cũng vào rừng sâu mượn năng lượng của tiểu thần chi toàn để luyện tập dần dần phục hổi chân khí và tinh lực, hiệu quả tuy không thể bằng đại thần toàn nhưng một lúc dùng hơn một trăm tiểu thần chi toàn tu luyện công lực cũng không kém là bao.


Điều khiến Á Văn vui mừng nhất là một quyển sách về tinh thần lực công kích có tên Tinh Thần Nhẫn Pháp, do chính Y Dạ Minh thảo ra trong thời gian lão ở nơi chôn cất Ô Quỷ.


Quyển sách này chuyên dành để nói về cách làm sao vận dụng tinh thần lực để công kích quân địch, mà đây lại là điểu mà Á Văn quan tâm nhất, chàng biết rằng trong cơ thể mình chứa đựng một lượng tinh thần dị lực vô cùng lớn nhưng thật đau đầu không biết làm sao có thể vận dụng được lực đó, về Á Văn mà nói, việc đó giống như đứng một kho báu lớn, biết thừa rằng có rất nhiều đồ vật quý ở bên trong nhưng lại không hề có chìa khóa cửa hay không thể tìm cách nào để vào lấy được vậy.

Cảm giác đó thật hiến chàng đôi lúc cảm thấy nản chí. Giờ đây quyển tinh thần nhẫn pháp này có thể được coi như chìa khóa để chàng vào được kho tinh thần lực quý báu của mình.


Tuy những phương pháp được ghi trong đó, sau khi Á Văn sử dụng đều nhận thấy không phù hợp với chàng, phương pháp tu luyện cũng kém hơn rất nhiều so với Thiên Tâm Chân Khí của chàng, nhưng, nhưng quyển sách này cũng đem đến cho Á Văn một phương hướng tu luyện mới, chàng đã đặt ra được một mục tiêu cho bản thân mình, Á Văn tin tưởng rằng, trong một ngày không xa nhất định chàng sẽ có thành quả.


Sau khi luyện công, Á Văn trở về căn nhà gỗ của Y Dạ Minh như mọi khi, vừa bước vào nhà Á Văn nhìn thấy Y Dạ Minh đang ngồi bên chiếc bàn, trong tay cầm mộ khối gỗ to chừng 50 công phân, rộng 30 công phân, dày 20 công phân đang chăm chú nhìn vào nó.


Bên tay phải lão còn có một số thanh đao hình dáng rất khác so với bình thường, có thanh hình cong, có thanh hình chữ nhất, có thanh hình trụ tròn, có thanh cong gập có thanh hình cây kim, mười ngày trở lại có lẽ đây là lần đầu tiên Á Văn thấy lão giả khắc gỗ.


Nghĩ đến mấy hình khắc ở ngoài sân lần trước, Á Văn không khỏi hồi hộp chăm chú nhìn lão giả thực hiện công việc.


Một lát sau năm ngón tay phải của Y Dạ Minh bắt đầu làm việc dùng con dao từ từ gọt dũa, dưới lưỡi đao bình thản nhưng chắc chắn và sắc bén của Y Dạ Minh, một con diều hâu với đôi cánh dang rộng, sinh động như thật đang dần dần hiện ra.


Á Văn cảm thấy thật lý thú, từ môt khối vô dụng Y Dạ Minh đã biến nó thành một con diều hâu sống động như vậy.


Khắc song Y Dạ Minh cũng không quên khắc tên mình lên bụng con diều hâu, lúc này Á Văn mới dám làm phiền lão.


Tiếng hỏi khẽ của Á Văn khiến lão chú ý và quay đầu ra cười lớn: “Á Văn à, ngươi quay về từ khi nào vậy ? tại sao không nói với ta một tiếng ?”


Á Văn khẽ mỉm cười: “Vãn bối thấy lão bá đang chăm chú làm việc không dám quấy rầy nên chỉ dám đứng sau quan sát, nói thực, hôm nay vãn bối thật đã được mở rộng tầm mắt không ngờ lão bá lại thành thục và điêu luyện như vậy.”


Y Dạ Minh khẽ cười: “Đừng nói vậy, ngươi về đúng lúc lắm , ngươi nhìn xem con diều hâu lão với khắc thế nào ?”


Mấy ngày ở đây Á Văn đều tỏ ra rất có hứng thú với các hình khắc có lẽ vậy mà lão giả tín nhiệm chàng bình phẩm cho những hình khắc mới của lão, lão nhận thấy tuy đối với điêu khắc Á Văn chỉ là một kẻ ngoài giới nhưng rất nhiều lần đã nhìn thấu được linh hồn trong những tác phẩm của lão.

Một già một trẻ khác nhau về tuổi tác mà lại thật hợp nhau trong lĩnh vực này.


Á Văn ngồi xuống bên cạnh Y Dạ Minh, cầm lấy con diều hâu bằng gỗ, rồi nói: “Lão bá thật tài giỏi, vãn bối thấy lão tốn chẳng bao công sức đã có thể biến một mẩu gỗ thành một con vật sống động như vậy, nếu để vãn bối làm chắc trăm năm cũng chẳng nên gì được, phải rồi, tại sao lão chỉ dùng súc vật để làm đao mà không trực tiếp để súc vật khắc? Vãn bối nghe nói nếu chủ nhân cần, chỉ cần chăm sóc chỉ bảo cẩn thận, thú linh cũng có thể thay chủ nhân hành sự.”


Y Dạ Minh lắc đầu cười: “nói vậy thì ngươi đúng là người không hiểu gì về nghệ thuật rồi”


“Lão nói quả không sai, nếu qua tu luyện, con vật có thể làm thay công việc của chủ nhân mà không cần sự chỉ huy của chủ nhân, nhưng về nghệ thuật mà nói thì không hề đơn giản như vậy .”

“Nghệ thuật cốt yếu là cảm nhận của con người, loài không có cảm xúc tinh tế thì cho dù có đặt trước chúng đồ vật giống đến mức nào, đẹp đến mức nào thì cũng chỉ bằng không. ”

Á Văn nghe lão giả chia sẽ liền nhớ lại cảm giác của chàng lần đầu nhìn thấy những hình điêu khắc rồi khẽ gật đầu.

Y Dạ Minh lại nói tiếp: “Cảm xúc phải xuất phát từ con tim, người làm nghệ thuật đem cảm xúc từ tận sâu đáy lòng mình gửi gắm vào tác phẩm, khiến những người nhìn thấy tác phẩm ấy có thể cảm nhận được thật sâu sắc tâm trạng của tác giả trong lúc làm ra nó và đồng cảm với tác giả, đó mới chính là cảm xúc thật sự, nó cũng giống như lần đầu ngươi nhìn thấy các tác phẩm của ta vậy, tuy ngươi là người không hiểu sâu về nghệ thuật nhưng ngươi đã có cảm xúc, đó cũng là lý do khiến ta và ngươi trở nên gần gũi, ngươi đã thông qua các tác phẩm của ta mà hiểu về ta, còn ta thì dựa vào biểu hiện tình cảm của ngươi khi xem các tác phẩm mà hiểu hơn về ngươi, khi hai người cùng hiểu về nhau, thì chúng ta chẳng khác gì đôi bạn thân lâu ngày gặp lại, có thể ngươi sẽ thắc mắc một người bình thường như ta lại dám giữ ngươi một con người bị gọi là ác quỷ ở lại nhà ?

Đó là vì ta đã hiểu ngươi là một người như thế nào rồi .”


Á Văn khẽ gật đầu, thì ra là có một nguyên nhân như vậy, chả trách chàng vẫn thường cảm thấy lạ tại sao một con người bình thường như lão giả lại dám ở chung với một con quỷ như chàng ?

Nếu chỉ nhiệt tình bình thường e rằng chưa đủ.


Tiếp đó, Y Dạ Minh lấy lại con diều hâu từ tay Á Văn vuốt ve và nói:

“Ban nãy ngươi nói ta khắc con diều hâu này rất nhanh phải không, thực chất mà nói, ta đây cũng chỉ là làm quen mà thành thục thôi. Từ lúc ta bắt đầu khắc gỗ đến nay đã hơn bốn chục năm rồi, mỗi nguyên liệu khác nhau ta điều hiểu rõ cấu tạo và đặc tính của nó, chỉ cần chạm vào nó la ta có thể xác định được nên dùng nó để khắc cái gì.”


“Sau khi đã xác định được nên khắc như thế nào, đương nhiên ta có thể sử dụng phương pháp thích hợp nhất với cấu tạo của nguyên liệu rồi thể hiện nó, như vậy tác phẩm sẽ trở nên đẹp nhất có thể, cộng thêm với sự nhiệt tình và tâm huyết ta hoàn toàn có thể lấy được cảm tình của mọi người .”
Á Văn nghe đến đây bỗng trở nên mơ hồ.


Chàng lại tiếp tục nghe được những lời từ Y Dạ Minh:

“những việc này con vật không thể làm được, nó chỉ có thể làm được những việc chủ nhân giao một cách trung thực, còn làm ra những đồ vật khác thì không thể dựa vào suy nghĩ của chúng được, nó cũng không có linh hồn, vật không có linh hồn thì có thế nào cũng không thể khiến con người có cảm xúc được”


“Thế nên, thú linh có thể được dùng như một công cụ, nếu chỉ chú trọng công dụng của chúng mà quên đi rằng con người mới có thể dạy cho chúng và đem lại cho tác phẩm yếu tố linh hồn thì thật không phải là người hiểu rõ về nghệ thuật ?”


Á Văn nghe xong liền nghĩ lấy đó áp dụng vào võ thuật phải chăng cũng có sự tương đồng ?


Mục đích của việc thi triển chiêu thức chính là phải đạt được mục đích nào đó, mỗi chiêu thức đều có mục đích và tác dụng riêng, cho dù mục đích là phải gây nên hậu quả ra sao, hay hy vọng như thế nào, cần đạt đến mục đích gì thì tất cả đều phụ thuộc vào ý niệm của người thi triển chứ không phải ý niệm của chiêu thức, vì vậy nhân tài là quan trọng nhất, chiêu thức chỉ là một biện pháp cần thiết.


Trong lúc Á Văn đang nghĩ đến điều này, chàng liền nghe thấy giọng Y Dạ Minh: “từ xưa có câu “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí”, bàn thân ta thì cho rằng, chỉ vậy thôi chưa đủ, ngoài việc chuẩn bị kỹ lưỡng công cụ còn phải hiểu thật rõ công cụ đó, còn nếu không thì không thể đủ được.”


Y Dạ Minh giơ tay phải lên cho Á Văn xem 5 con dao khắc rồi nói tiếp:

“ví dụ như 5 con dao khắc này của ta, công dụng của chúng nếu không phải ta thật sự thấu hiểu, không nắm được độ cứng chắc sắc nhọn của chúng thì làm sao có thể biết được khi nào nên dùng con dao nào được, sao có thể làm ra đồ vật được như ta mong muốn ?”

Một lần nữa Á Văn lại bị những lời nói của Y Dạ Minh làm xao động.


Phải, nếu không hiểu thật rõ tác dụng của chiêu thức, hiểu rõ uy lực, hạn chế, nắm rõ nguyên nhân động tác thì sao có thể thực hiện thao tác một cách thích hợp nhất để đạt được kết quả như mong muốn ?


Nghĩ đến đây Á Văn liền đứng dậy ra đứng ở khoảng không ngoài nhà, giơ hai tay bắt đầu huy động công lực.

Toàn thân chàng lay động, giống như những ngọn cỏ non hay những đám mây đang đung đưa theo gió.

Đôi tay của Á Văn cũng giống như làn gió nhẹ và trở nên vô hình.

Y Dạ Minh nhìn thấy hành động của Á Văn mà không nói nên lời, đến khi Á Văn dừng lại Y Dạ Minh liền nắm lấy hai tay chàng, nói với giọng như đang ở trong mơ: “Á Văn, tay của cậu, tay của cậu đâu mất rồi ?”

Á Văn cười thỏa chí, tuyệt kỹ của nhị ca “Lưu phong vô vân” lấy động tác kỳ hoan làm động tác của bản thân ẩn vào góc chết của kẻ thù, giống như gió bao lấy kẻ thù, sau những lời lẽ của Y Dạ Minh khi trước Á Văn đã triệt thể chiêu ý, một lần nữa thăng hoa chiêu ý, lấy tâm làm phong ý, thân làm phong thể, cánh tay là phong lưu, nhân là phong, tâm là phong, đã là phong vậy tại sao còn phải phong chiêu ?

Lúc này Á Văn biết rằng chàng đã bước vào một cảnh giới mới, đây sẽ là mục tiêu sau này chàng nỗ lực, đương nhiên Á Văn trong lúc này vẫn chưa hề biết rằng đây chính là minh chứng cho mai sau chàng bất thế xuất võ thánh, hình dạng ban đầu của đệ nhất tuyệt kỹ Sâm la vạn tượng.


Á Văn biết mình đã có tất cả thể vật, với tất cà niềm cảm kích tận đáy lòng liền cung kính hành lễ với lão giả Y Dạ Minh lúc này đang ngạc nhiên vô độ.
Y Dạ Minh ngạc nhiên: “Á Văn, cậu đang làm gì vậy ?”


Á Văn nói chân thành: “Lão bá, Á Văn xin được bày tỏ lòng thành kính lớn nhất với lão, lão không cần hỏi tại sao, chỉ cần biết rằng, sự giúp đỡ của lão có ý nghĩa rất lớn khiến vãn bối cảm tạ vô cùng.”


Y Dạ Minh càng trở nên lúng lúng.


Lão không hề biết rằng, những lời nói của lão đã vô tình có ảnh hưởng lớn đến võ học đại lục, dường như có thể nói võ học đại lục thay đổi là do bắt nguồn từ lão.


Thêm mười ngày nữa Tham Lang Tinh tinh cuối cùng cũng tỉnh lại đã đến lúc Á Văn cáo biệt lão giả tiếp tục cuộc hành trình của chàng.


Nhìn theo hình bóng của Á Văn và Tham Lang Tinh dần dần xa khuất tầm mắt, trong lòng Y Dạ Minh như vừa mất đi cái gì đó, lão biết hai mươi ngày qua , lão đã thấy quý mến chàng thanh niên bị gắn một cái tên là ác quỷ này rồi.


Y Dạ Minh quay vào nhà lòng vẫn chưa vơi xúc động, trong một chiếc tủ lão để những đồ vật quý, lão lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ, mở chiếc hộp ra, bên trong để gọn gàng bốn đồ vật, hai cái hình trụ to bên trên trắng dưới xanh, dài chừng 30 công phân, to mười công phân, như ngọc như vàng mà cũng chẳng phải ngọc, chẳng phải vàng, không biết vật gì đã làm ra nó, hai cái khác có kích cỡ bằng nhau một bằng vàng một bằng bạc.

Y Dạ Minh không do dự lấy ra một cái trong số đó, cầm vào tay phải, đao khắc lại được đưa ra đặt lên tấm gỗ hình trụ và khắc với tốc độ chưa từng có.

Không đến mười phút Y Dạ Minh đã khắc xong một hình, lại lấy một tấm hình trụ khác và lại làm nhanh như vậy cứ như vậy đến cái thứ tư.

Nhìn hình khắc đặt trên bàn hai cái một nhóm, là Á Văn và Tham Lang Tinh.

Nhóm bên phải Á Văn mặc một chiếc áo bào như của thầy tế, toàn thân toát ra một vẻ thánh kết vô tỉ, tràn đầy cảm giác nhân từ giống như một vị thánh, còn Tham Lang Tinh màu vàng đứng bên cạnh chàng.

Phía bên trái Á Văn lại như đội một mũ giáp, tay cầm một thanh kiếm vươn dài xuống đất, toàn thân đằng đằng sát khí nhưng lại đầy vẻ xót xa, Tham Lang Tinh màu bạc thì ở bên chàng.

Đây là tình cảm của Y Dạ Minh sau 20 ngày chung sống với Á Văn, phân tích thật kỹ lão đã tìm thấy ở Á Văn hai con người khác nhau, hai bộ mặt khác nhau.

Dường như để chứng kinh cho hai bức điêu khắc Á Văn, không lâu sau đó Á Văn đã thực sự thể hiện hai con người trong mình, nổi danh như vậy trong đại lục thậm chí trên khắp quả đất.

Y Dạ Minh thở dài mãn nguyện: “Giỏi lắm, ngươi là người đầu tiên lão bá không thể dùng điêu khắc để miêu tả được tính cách của ngươi, đúng là chỉ có ngươi thôi Á Văn, đã khiến ta sử dụng không tiếc nuối nhan linh ngọc cất giữ hơn hai mươi năm, ta thật lỗ to rồi”

Mồm nói vậy nhưng Y Dạ Minh lại hết sức yêu quý đến mức không nỡ dời xa bốn hình khắc mới này.

Lúc này lão cũng không hề biết ba năm sau tác phẩm của lão lại gây nên một cơn trấn động ở đại lục, mấy năm sau nữa lão lại được tôn kính là Thần thợ.

Bốn tác phẩm này được coi là xuất sắc nhất trong giai đoạn cuối cuộc đời lão, được hậu thế gọi là Thần Trân nghìn năm – “Thần Quỷ chi tượng”

Còn lão lúc này chỉ đơn thuần chỉ là người yêu thích tác phẩm của chính mình, cần mẫn làm công việc của mình.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK