Mà còn bản năng của nó phải quay về với A Văn chủ nhân của nó, nương tựa trên thân thể chủ nhân, hấp thu năng lượng từ người A Văn, để bổ sung năng lượn vừa mất.
Đối mặt với tình huống này, A Văn không còn cách nào khả thi.
Nhưng khi Tham Lang Tinh bắt đầu dựa vào người A Văn, A Văn đột nhiên sản sinh một ý nghĩ, Tham Lang Tinh đã có thể bám vào cơ thể mình, thì đương nhiên có thể tăng cường chỗ bám vào, điển hình như thanh thiết kiếm trong tay.
Vẫn cùng A Văn bảo trì mối kết hợp tinh thần sâu sắc Tham Lang Tinh cũng cảm ứng với cách nghĩ của A Văn, quả nhiên phân ra một bộ phận bám vào thanh thiết kiếm của A Văn, hơn nữa còn tiến thêm một bước, dưới ý chí của A Văn, bộ phận bám vào thanh thiết kiếm toàn đều được tổ chức từ cái sừng cứng rắn trên đầu Bạch Kim Giác Mãng vừa mới bị nó chiếm lấy.
Làm cho thanh thiết kiếm bình thường trên tay A Văn thành một cây Bạch Kim Giác sắc bén vô cùng.
Hoàn thành xong cái động tác này, A Văn cảm thấy Tham Lang Tinh dần dần rơi vào trạng thái ngủ vì tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Bây giờ, Bạch Kim Giác Mãng đang rơi vào trạng thái cuồng nộ, phẫn nổ sào huyệt vô cớ bị dị loại xâm nhập, căm giận vì bị công kích, thêm vào lại bị một con động vật bốn chân bình thường mà chỉ được xem là thức ăn của nó không biết dùng phương pháp nào làm cho cái sừng mà nó rất đỗi tự hào không thấy, mà còn lại khiến nó từ lúc sinh tới giờ là lần đầu tiên đau đớn dữ dội, từng loại từng loại lửa giận bốc lên, khiến cho nó nhượng bộ chủ yếu đem con động vật hai chân phanh thây cũng không đủ để nguôi đi hồng hồng nộ hỏa của nó.
A Văn thấy con Bạch Kim Giác Mãng mất đi chiếc sừng lại thụ trọng thương không tấn công anh ta, chỉ dùng đôi mắt như phát ra những tia sáng màu hồng huyết không ngừng nhìn chăm chăm vào A Văn, tình hình như sự yên lặng trước cơn bão tố làm A Văn không thể lơ là khinh xuất.
Kinh nghiệm của một năm chiến đấu đã báo với anh ta rằng, sắp tới là sự tấn công dồn dập phong cuồng của Bạch Kim Giác Mãng như sự kịch liệt của mưa giông bão tố.
Để mình không bị rơi vào tình trạng nguy hiểm đó, A Văn quyết định tiên phát chế nhân.
Siết chặt thanh Bạch Kim Kiếm mà Thanh Lang Tinh đã bám vào, A Văn khai triển một thức đỡ, hai tay anh ta đã cầm chặt thanh kiếm, nghiêng về phía phải, nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, hai chân phải trước trái sâu, hơi hơi chụm xuống, thành cung tiễn bộ, cả người tựa như một cây tên đã căng cung… , nhắm thẳng mục tiêu.
…, A Văn nhẹ … : “tật tốc chi kiếm”.
Cả người như một cây tên rời cung lao vun vút, đem theo một đạo bạch sắc thiểm quang, hướng Bạch Kim Giác Mãng mà đâm tới.
Hiển nhiên là hành động của A Văn quá nhanh đến đỗi những người khác không thấy nổi, hành động của Bạch Kim Giác Mãng cũng không chậm, một tiếng cuồng hống, giơ đôi vuốt lên, miệng phun ra dịch axit, dính vào móng vuốt của mình, hướng về A Văn.
Thế nhưng hành động này không thành công, nguyên thân ảnh của A Văn nhanh như sét chớp lại đột nhiên xoay người, ………….,không những tránh khỏi chánh diễn trảo thế của Bạch Kim Giác, mà còn … tới bên phải của nó, cây trọng kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên, không hề khách khí chém xuống thân Bạch Kim Giác Mãng- một vết thương dài chừng 1m.
Bạch Kim Giác Mãng hống lên một tiếng đau đớn, và lần công kích trước đây không giống, A Văn lần này đích thực đâm xuyên qua lớp vảy cứng của Bạch Kim Giác Mãng, khiến nó chảy máu ra máu tươi màu bích lục.
Bỗng dưng đau đớn khiến cho Bạch Kim Giác Mãng càng phong cuồng tấn công A Văn, nó nằm mơ cũng không nghĩ tới A Văn có thể dễ dàng làm nó bị thương.
Mà A Văn sau một lần tấn công thành công, trong lòng ….., Bạch Kim Giác Mãng đối với A Văn bây giờ có trong tay Bạch Kim cự kiếm đã không còn la đao thương bất nhập nữa.
Có cái vật bảo hộ này, Bạch Kim Giác Mãng trong mắt A Văn chỉ là một con ma thú có thể trạng to lớn mà thôi, ngoại trừ có thể phun ra lửa và dịch axit ra, với một số loài ma thú không khác nhau là mấy.
Trong cái thể nhận này, A Văn càng bình tĩnh một bên tránh thoát khỏi lửa cùng axit của Bạch Kim Giác Mãng, đụng phải sự công kích bằng móng vuốt và cái đuôi của nó, thì thuận tiện cho nó một nhát kiếm, lại để lại trên đó vết thương nữa, khi nó trốn chạy, A Văn càng không khách sáo lên trước công kích tấm thân to lớn của nó.
Không quá 10 phút, toàn thân Bạch Kim Giác Mãng đều rướm đầy huyết dịch màu bích lục, toàn thân là những vết thương lớn nhỏ do A Văn tặng cho nó.
Nhìn thấy A Văn đối với Bạch Kim Giác Mãng như là món đồ chơi trong tay, đám người Hàn La cảm thấy không còn điều nói nữa, nhất là Hàn La.
30 năm trước, còn Bạch Kim Giác Mãng này đã làm cho ông ta trước sau hy sinh ba bốn trăm người mới có thể hủy diệt sức tấn công cường đại của nó, làm ông ta có ấn tượng sâu đậm, bây giờ, con Bạch Kim Giác Mãng này còn hơn gấp một lần con trước đây,trong tay A Văn lại trông không ra gì, quyền sinh sát do A Văn nắm, khiến ông ta không khỏi cảm thán.
Trong thấy toàn thân Bạch Kim Giác Mãng đều là máu me, Hàn La không hiểu làm sao, một chút mềm lòng, nói : “A Văn, tha cho nó đi! Chung quy vẫn là chúng ta xâm phạm địa bàn của nó trước, nó vẫn chưa làm khó chúng ta, thôi thì cho nó một con đường sống!”
Nghe thấy những lời của Hàn La, A Văn bất giác ngỡ ngàng, vội vã thu hồi nhát kiếm đang muốn chém vào đầu Bạch Kim Giác Mãng- vì mất máu quá nhiều nên không còn lực phản kháng nữa.
Sau khi thu hồi kiếm, A Văn nghi vấn hỏi : “gia gia, người tại làm sao lại kêu con dừng tay tha nó?”
Hàn La lắc lắc đầu than rằng : “Trông thấy bộ dạng của nó bây giờ, thật làm ta không thể chịu được, là chúng ta xông vào sào huyệt của nó trước, nó chỉ gặp phải vô vọng chi tai, nếu như chúng ta lại đuổi cùng giết tận nó, khiến ta liên tưởng đến Đức Dã Vương, người đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh có gì khác nhau?”
A Văn nghe thấy bất giác một phen trầm mặc.
Đúng vậy, Bạch Kim Giác Mãng chưa làm thương đến người nào trong số họ, từ đầu đến cuối, đều là nó xâm nhập vào đây trước nguyên là sào huyệt của Bạch Kim Giác Mãng trước, mà còn là anh ta phát động công kích trước, còn nhổ bỏ Bạch Kim Giác của nó, chém nó đến độ thương tích đầy mình, gần như tiêu mạng.
Đích thực là đủ rồi, đánh thêm nữa đều không hợp tình hợp lý.
Bây giờ, vì A Văn ngừng tay nên Bạch Kim Giác Mãng mới được thở hổn hển, lại nghỉ ngơi một chốc, nó có thể khôi phục lại chút sức, biết được lão nhân với chòm râu dài trước mắt là người ngăn cản địch nhân của nó tối hậu nhất kích ,cứu nó một mạng.
Nhè nhẹ phát ra tiếng hú trầm tựa như gió thổi qua kẽ lá.
Một bên từ từ bò đến Hàn La đứng trước mặt A Văn, cái cự đầu hướng về họ gật gật, nguyên đôi huyết nhãn đỏ đậm đã khôi phục thành màu hồng xinh đẹp, đại khái là màu mắt bản chất của nó, mà còn phảng phất hé lộ một vẻ thần sắc ai lương.
Bây giờ chỉ là người tinh mắt đều nhất định có thể thấy, Bạch Kim Giác Mãng đã hoàn toàn thần phục.
Hàn La cùng A Văn trước tiên ngỡ ngàng, tiếp đến Hàn La đột nhiên ha ha cười lớn : “Tốt tốt, thật là gió chiều nào theo chiều nấy, không hổ thẹn được đánh giá là thượng cấp cửu giới- siêu cấp huyền thú, thật là tràn đầy linh tính.”
A Văn bỡ ngỡ, đã đánh hơn nửa ngày trời, anh ta tới bây giờ mới biết nguyên Bạch Kim Giác Mãng lại là cửu giới siêu cấp huyền thú, có thể đánh bại nó, A Văn bất giác có chút sung sướng.
Đột nhiên Bạch Kim Giác Mãng lại hú một tràn dài, hướng về A Văn gật gật đầu, một cái lắc đầu, hướng về hướng hồ đi, trong lúc đó lại quay đầu vài lần.
Hàn La ngỡ ngàng thấy vậy, lập tức cười nói: “Chúng ta đi, Bạch Kim Giác Mãng kêu chúng ta đi theo nó.”
Nói xong, ngay tức khắc đi trước, A Văn cùng 3 người ca ca nhìn nhau, trăm mối không giải, nhưng vội vàng bước theo.
Đến bờ hồ, Bạch Kim Giác Mãng lại hồi đầu hướng về đám người A Văn khẽ hú một tiếng, sau đó lặn vào hồ nước, lặn tới chỗ nước sâu không thấy tung tích.
Nhóm người A Văn nhìn nhau, do dự không biết nên không nên lặn xuống nước theo không.
May thay, trong lúc họ do dự, Bạch Kim Giác Mãng đã rất nhanh quay lại mặt hồ, lại lên bờ.
Nhóm người A Văn vội vã nhường một chỗ cho tấm thân “vĩ đại “ của Bạch Kim Giác Mãng thuận tiện lên bờ.
Sau khi lên bờ, cái miệng to lớn của nó nhả ra những thứ như trứng gà, phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, có chút trong suốt.
Chúng nhân chỉ thấy Bạch Kim Giác Mãng nhặt lên một cái có thể nói nhỏ nhất trong số đó, thè cái lười quấn vào cái thứ như bảo thạch, ngửa đầu rồi nuốt vào.
Lại thấp đầu đem những thứ bảo thạch bày dùng miệng đưa ra trước người A Văn.
A Húc thuận tay nhặt lấy một viên, dưới lam quang của động quật tường tận xem xét, đột nhiên hô lên : “đây là thần chi toản, thật không thể ngờ rằng, chúng có tồn tại trên thế gian này?”
Hàn La nghe thấy A Húc nói đến thần chi toản xong, bản thân cũng vội vàng nhặt một viên, tỷ mỷ quan sát.
Một lúc, chỉ thấy Hàn La đứng như trời trồng, nước mắt đầy mặt, nói : “ông trời thương xót, ông trời thương xót, cả nhà ta được cứu rồi.”
Trông thấy Hàn La cùng A Húc thần thái kích động như thế, A Văn nghi vấn hỏi :”đại ca, Thần chi toản là gì thế?”
Trên mặt A Hoa gương mặt thần sắc kỳ dị nói:” thần chi toản, một loại năng nguyên thạch trong truyền thuyết, số lượng cực ít gần như chưa ai thấy qua, lịch sử ghi nhận chỉ xuất hiện có 3 lần, đó là phân biệt ở 3 nước- Hoa Na Bang, Tư Đạt, Thái Long người sáng lập 3 nước này mới xuất hiện qua, thậm chí rốt cuộc có chuyện này hay không cũng không ai biết, và cũng không có ai có thể chứng minh, có biết lịch sử có ghi lại, “có đá, màu lam phấn, như trong suốt, cũng tựa như biển sâu, chưa dị năng cực lớn, có thể hồi sinh tất cả, có thể khiến tất cả chết, như có thần bên cạnh vậy, tên nó là thần chi toản”.
“theo như trong đó nói thần chi toản có năng lượng vô hạn, có thể cung ứng cho nhu cầu năng lượng suốt đời của một con huyền thú còn chưa hết, có thần chi toản, huyền thú ngay lập tức có thể nhảy qua nhiều cấp bậc, có tiềm lực vô hạn, ngoài ra, khiến những võ đạo gia luyện khí chúng ta hoặc ma pháp sư mà luyện thần, ma lực trên tay có một miếng thần chi toản tức là có trong tay một cái miễn tử kim bài, bởi vì chúng ta có thể mượn khí hoặc lực mà bản thân mình luyện ra, đề luyện ra năng lượng trong đó, không những tăng cường năng lực bản thân, mà còn trong lúc nguy cấp có thể nhanh chóng hồi phục thương thế, có tác dụng khởi tử hồi sinh, trong truyền thuyết, 3 vị sáng lập từng vì thần chi toản mà tránh khỏi vô số lần tử vong.
Mà chỗ kỳ trân dị bảo là tại chỗ nguyên do sản sinh đến bây giờ vẫn chưa có ai biết đến, còn cái năng lượng ấy từ đâu mà tới vẫn chưa hề có người tìm được, vì thế càng khỏi nói như những năng lượng thạch phổ thông một số thị trường bình thường dễ dàng phục chế chế tạo, một số nguời đến tên của nó là gì còn không biết.”
Nghe đến thế, A Văn nhịn không nồi nói leo tới :” không lẽ kể cả trong người các ca ca …..”
A Hoa cười lớn gật đầu.
A Hoa nghe xong không khỏi vui mừng hớn hở ra mặt, nếu như thật có tác dụng này, vậy từ lâu nay, không ngừng đè nén trong lòng anh ta, chất kịch độc trong người gia gia cùng các ca ca lúc nào cũng có thể lấy đi sinh mạng của họ cuối cùng cũng được giải thoát.
A Hoa cũng vội nhặt ra trong số đó một viên, để trước mắt nhìn, quả nhiên như lời đại ca nói, thần chi toản to bằng trứng gà, trình hiện một loại màu phấn lam mê ly, … nhìn thì giống như trong suốt, nhưng quan sát tỷ mỷ thì lại thấy bên trong sâu không thấy đáy, cách qua thần chi toản thấy được cảnh tưởng đối trắc, vậy mà xa xôi không thể với được, cái cảm giác khó tả ấy, tựa như những thứ đinh ninh là cầm chắc trong tay khi quan sát kỹ càng thì bỗng nhiên to lớn rộng vô bờ bến.
Bấy giờ, trên người Bạch Kim Giác Mãng bắt đầu xuất ra nhàn nhạt bạch sắc quang mang, chuyện kỳ diệu đang xảy ra.
Cả nhà A Văn chỉ thấy, những vết thương trên người Bạch Kim Giác Mãng mà A Văn để lại từ từ thu nhỏ lành lại, tới khi không còn thấy nữa, điều đáng nói nhất là trên đầu của nó, cái huyết động tĩnh bắt đầu hiện lên mộ thứ gì màu trắng trắng, cái đó từ từ biến lớn, nhô ra, không lâu sau, một cái sừng so với cái sừng hồi trước còn dài hơn, một bạch kim giác mới xuất hiện lại trên đầu Bạch Kim Giác Mãng.
Mọi người chăm chăm nhìn vào Bạch Kim Giác Mãng trước mắt- bản thân nó đính chính công dụng khởi tử hoàn sinh của thần chi toản trong truyền thuyết.
Mắt thấy Bạch Kim Giác Mãng không những thương tích hoàn toàn hồi phục mà còn so với lúc thụ thương trước càng tinh thần diệc diệc.
Đám người A Văn lập tức phát ra những tiếng cười lớn, kích động ôm nhau, A Văn còn rơi những giọt lệ vui sướng, một nay năm những gian khổ cuối cùng cũng được đền đáp.
Hàn La thấy Bạch Kim Giác Mãng đối với ông ta gật gật đầu rồi quay người trở về hồ nước.
Rì rầm nói :” mọi thứ đều đã định sẵn rồi!!”
Nếu như không phải ông ta nhất thời mềm lòng , yêu cầu A Văn tha cho Bạch Kim Giác Mãng một mạng, thì Bạch Kim Giác Mãng vẫn không thể báo ơn tặng cho gia đình họ một thứ quý trọng cả mơ cũng chưa từng mơ qua- thần chi toản.
Do thế, cả nhà Tư Đạt Khắc tại nơi động quật thần bí này, với Bạch Kim Giác Mãng làm láng giềng, cư trú tại đây.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK