Tại một góc trong Vân Liễu học viện, Á Văn gấp quyển sách trên tay lại. Ba ngày nay hắn đã tra cứu bảy mươi lăm quyển sách, cũng là quyển sách cuối cùng trong thư viện có liên quan đến huyễn thú.
Từ sau khi trứng huyễn thú nở, Á Văn bắt đầu tra cứu xem rốt cuộc huyễn thú này thuộc loại gì. Nhưng mặc dù hắn đã tra cứu tất cả các bộ sách có liên quan, vẫn không tìm thấy bất kỳ tư liệu gì đề cập đến tiểu huyễn thú này, chẳng biết nó thuộc loại gì, cũng không biết thuộc tính ra sao.
Khốn khiếp!
Á Văn bực dọc hừ một tiếng. Hiện tại, hắn thậm chí còn không biết nuôi dưỡng nó như thế nào nữa. Cậu ấm kia đang thoải mái ngủ ở một góc bàn, ánh mặt trời sau ngọ chiếu lên trên người nó tỏa ra ánh vàng kim lấp lánh.
Á Văn dùng ngón tay vuốt nhẹ trên bộ lông mềm mại của nó, thở dài một hơi, thầm nghĩ:
- Nhóc à, xem ngươi ngủ thoải mái chưa kìa. Ta thật đã phải vì ngươi mà vắt óc mấy ngày hôm nay để tìm hiểu các loại thức ăn mà ngươi ăn. Vậy mà tìm mãi vẫn không có thông tin, rốt cuộc thì ngươi muốn ăn cái gì đây?
Cảm giác được sự vuốt ve của Á Văn, tiểu huyễn thú hắt xì một cái rồi tỉnh dậy. Nó đi đến chỗ Á Văn, ngước nhìn hắn rồi hếch mũi lên hít một cái, sau đó đột ngột nhẹ nhàng nhảy về phía trước, tọt vào bên trong túi của Á Văn. Chỉ một lát sau, một loạt thanh âm truyền đến khiến Á Văn há hốc miệng sửng sốt cả người. Nó đã chén sạch năng lượng thạch (*) mà hôm nay Á Văn vừa mua. Đây là Á Văn mua về nhà vì ngày mai giáo sư Cái Tư sẽ giảng giải làm cách nào để huyễn thú hấp thu năng lượng, gia tăng năng lượng trong thời kì trưởng thành. Không ngờ rằng rằng tiểu tử kia đã trực tiếp ăn nó, điều này quả thực từ trước tới giờ chưa từng nghe qua!
Á Văn trợn mắt nhìn nó đã ăn hết sạch trơn cả khối năng lượng thạch mà có vẻ vẫn còn thòm thèm muốn ăn nữa. Nó nhảy lên vai hắn, cọ vào má hắn, uốn éo.Hắn nhìn thân hình nhỏ bé của nó mà như nhìn quái vật. Rốt cuộc thứ nó đã ăn đi đâu hết, mà lại còn muốn thêm nữa chứ?
Á Văn tóm lấy tiểu tử kia từ trên vai xuống, đặt nó trên tay, nói:
- Nhìn ngươi tham ăn như vậy, ngoại hình lại tựa như sói, tốt lắm, ta gọi ngươi là Tham Lang Tinh.
Tham Lang Tinh phảng phất biết Á Văn đặt tên cho nó, liền phát ra một tiếng sói tru, nhưng không thê lương như tiếng sói tru bình thường mà chia ra làm nhiều âm lượng, cũng khá dễ nghe.
Á Văn thu dọn một chút rồi mang theo Tham Lang Tinh định rời khỏi thư viện thì đột nhiên gặp lại phía trước một đám người đi đến, chặn trước một bước. Hắn thầm nghĩ:
- Đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Nguyên lai nhóm người đến chính là bọn người Nạp Khẳng. Nạp Khẳng cũng vừa nhìn thấy Á Văn, trông thấy Tham Lang Tinh trên tay Á Văn lại càng ngẩn ngơ. Y ngay lập tức một một nụ cười cổ quái, làm cho Á Văn không khỏi sợ hãi trong lòng.
Nạp Khẳng cười tà dị nói:
- Á Văn thiếu gia, ngươi cũng đến thư viện sao?
Á Văn lạnh lùng đáp:
- Các ngươi có thể đến, đương nhiên ta cũng có thể!
- Đây là huyễn thú của ngươi à?
Nạp Khẳng chỉ vào Tham Lang Tinh trong tay Á Văn hỏi.
Á Văn gật đầu không đáp, trong lòng âm thầm phiền muộn. Hắn vẫn còn nhớ chuyện của ba ngày trước.
Đúng như hắn nghĩ, Nạp Khẳng nói:
- Hôm nay vừa vặn có thể tiếp tục chuyện của ba ngày trước.
Nói xong, không để cho Á Văn cự tuyệt, một đám người đã kéo lấy Á Văn lôi ra ngoài mặc cho hắn vùng vẫy kháng cự. Á Văn người nhỏ gầy, căn bản khó mà chống lại được nên bị bọn họ vừa đẩy vừa kéo dẫn ra ngoài.
Thư viện tọa lạc tại phía Đông của Vân Liễu học viện. Đó là một tòa kiến trúc bằng đá, tạo thành một khối lập phương. Hai bên hông cả trong lẫn ngoài đều là phù điêu khắc một số đồ án và những văn tự lạ, nghe nói đây chính là loại văn tự thời viễn cổ, bây giờ hầu như không còn ai có thể hiểu được. Bề ngang tòa nhà khoảng ba mươi thước, cao bảy thước, bên trong phân ra làm hai tầng. Bên trái Vân Liễu học viện là một cái hồ nhỏ, phía trước là quảng trường ước chừng 700 thước vuông, là nơi dùng để cử hành các nghi lễ trọng đại, bình thường tuyệt không có người nào lui tới. Bên trái và phía sau là một rừng rậm.
Đám người Nạp Khẳng dẫn theo Á Văn đi về phía rừng cây bên trái thư viện, tìm một bãi đất trống ước chừng năm thước vuông, những người khác toàn bộ vây quanh bốn phía, tại khu đất trống chỉ còn lại Nạp Khẳng và Á Văn.
Nạp Khẳng vươn tay phải xuất ra huyễn thú Hổ Vương, quay về phía Á Văn nói:
- Chúng ta chỉ là tỷ thí hình thái lực của huyễn thú, xem huyễn thú của ai mạnh hơn. Làm như vậy để ngươi khỏi nói là ta đã chiếm phần tiện nghi.
Á Văn biết huyễn thú thông thường có ba loại hình thái: Hình thái thứ nhất cực kỳ nguyên thủy, hình dáng bình thường. Hình thái thứ hai là loại không có hình dáng cố định, phụ thuộc vào chủ nhân, cung cấp cho chủ nhân một lực công kích cũng như lực phòng hộ nhất định, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến ngoại hình và hành động của chủ nhân. Lẽ dĩ nhiên, Hổ Vương chính là hình thái phụ thuộc trên cánh tay của Nạp Khẳng. Hình thái thứ ba hoàn toàn hoàn chỉnh, là hình thái mà chỉ khi huyễn thú tiến vào thời kì thành thục mới có.Huyễn thú khi ấy lực phòng hộ toàn thân bên ngoài đạt trên 70%, cung cấp cho chủ nhân toàn bộ năng lực của mình, đặc biệt gọi là giáp hay trang giáp.
Huyễn thú mỗi một giai đoạn phát triển thì trên người sẽ có những thay đổi đáng kể, cho dù là hình thái yếu nhất cũng có thể thấy được sự khác biệt trong độ thuần thục của huyễn thú.
Bởi vậy, Nạp Khẳng ngoài miệng thì lời nói ngon ngọt, nhưng trên thực tế nhìn vào, huyễn thú Hổ Vương của y đang tiến vào thời kì trưởng thành đối chọi với Tham Lang Tinh còn trong giai đoạn ấu thơ, kết quả căn bản không cần so sánh cũng biết.
Nhưng giờ phút này như cung đã căng, không thể không bắn.
Hổ Vương dưới sự chỉ huy của Nạp Khẳng, phát ra một tiếng gầm thật lớn, tuyệt không giống với vóc người nhỏ bé của nó, rồi dùng sức nhảy vọt tới.
Ngay khi Á Văn còn chưa lấy lại tinh thần sau tiếng hổ gầm thì Tham Lang Tinh đã từ bàn tay hắn nhảy xuống mặt đất.
Á Văn kinh hãi thất sắc, kinh hô một tiếng:
-Nguy rồi!
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Nạp Khẳng đang hai tay nắm chặt, ngón trỏ, ngón cái duỗi thẳng đứng, chỉ vào trán mình, hai mắt chăm chăm vào trận đấu giữa Tham Lang Tinh và Hổ Vương.Trong miệng y thì thầm niệm:
- Đến phía trước, cào nó, đánh vào đầu, xé ra...
Phảng phất tâm ý tương thông, Hổ Vương theo lời Nạp Khẳng chỉ đạo, động tác thể hiện giống hệt.
Á Văn tâm thần càng sầu não.Đây là huyễn thú và chủ nhân dù cách xa nhưng vẫn có thể liên lạc bằng phương pháp "tâm linh tương thông khoảng cách xa".
Bình thường sau khi huyễn thú tiến vào thời kì thành thục, có khả năng nghe hiểu tiếng người, nhưng một khi chủ nhân và huyễn thú tách ra, chủ nhân có thể lợi dụng phương pháp này để chỉ huy huyễn thú hành động từ khoảng cách xa hoặc triệu hồi huyễn thú đến bên người. Nạp Khẳng chính là đang lợi dụng phương pháp này, một phần do hiện tại Hổ Vương còn quá nhỏ, không thể nghe hiểu tiếng người, trực tiếp nhận sự chỉ huy của hắn. Mặt khác là hắn đang dùng Tham Lang Tinh làm mục tiêu, huấn luyện khả năng chỉ huy của mình đối với Hổ Vương, làm việc này chứng tỏ hắn có sự tự tin rất lớn. Ai cũng đều biết rằng khi sử dụng phương pháp "tâm linh tương thông khoảng cách xa", khi đó chủ nhân và huyễn thú sẽ hình thành trạng thái cộng sinh, nếu trong đó có một bên bị thương thì bên còn lại cũng sẽ chịu thương tổn y như vậy.
Nạp Khẳng này rõ ràng là muốn nói cho Á Văn biết, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Hổ Vương bị thương.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Tham Lang Tinh dưới sự công kích của Hổ Vương, toàn thân đầy vết thương, nhụt chí đến cực điểm. Ngược lại, Hổ Vương toàn thân không chút thương tích, dưới sự chỉ huy của Nạp Khẳng, ngày càng hung mãnh công kích Tham Lang Tinh.
Tham Lang Tinh còn quá nhỏ, nó không hiểu thái độ được thái độ khẩn trương lo lắng của Á Văn. Mọi thứ trên đời đều mới lạ với nó. Từ lúc ra đời đến nay, nó chỉ duy nhất tiếp xúc với loài người, nó biết nó thuộc về Á Văn. Hắn làm cho nó có cảm giác thập phần ấm áp, nên nó cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Nó thật không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt được đồng loại, đang lúc nó vui vẻ chào hỏi thì đồng loại lại không ngừng đánh nó, cắn nó, bầm dập đau đớn. Nó căn bản chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Nó đau quá, tại sao Á Văn không giúp nó?
Phảng phất nghe thấy được Tham Lang Tinh nói, Á Văn không kìm được hét lớn:
-Nạp Khẳng dừng tay, ta nhận thua, mau dừng tay.
Vừa kêu Á Văn vừa chạy rất nhanh về phía trận đấu. Cả người Tham Lang Tinh nhuốm đầy máu dưới sự công kích của Hổ Vương.
Chỉ còn một vài bước là có thể ôm Tham Lang Tinh vào lòng, đột nhiên một cỗ lực lượng cực lạnh từ bên trái đánh trúng vào vai trái hắn. Á Văn kêu to một tiếng, bị cỗ lực lượng này hất văng ra ngoài hai, ba thước.
Hắn quay đầu lại, trông thấy trên tay Lan Ny đang nâng một huyễn thú Lý Ngư màu xanh nhạt hình dáng tương tự Hổ Vương.
Trong đầu hắn chợt hiện lên ý nghĩ: "Thì ra là Lan Ny cũng có huyễn thú." Hắn nghĩ tới đó, đột nhiên trong đầu cảm thấy mơ hồ, rồi ngã vật ra bất tỉnh nhân sự.
Chẳng biết qua bao lâu, nghe được tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai, Á Văn mơ màng tỉnh lại. Hắn hé mắt ra nhìn, đập vào là khuôn mặt già nua chứa đựng sự quan tâm sâu sắc của lão quản gia Bố Lam.
Bố Lam vẻ mặt lo lắng nhìn Á Văn, nói:
-Thiếu gia, sao cậu lại cùng người khác quyết đấu huyễn thú mà không cho ai biết? May mắn là Nạp Khẳng đi ngang qua, bằng không chẳng biết khi nào mới có thể phát hiện ra cậu.
Á Văn quay đầu nhìn Nạp Khẳng đang đứng cạnh bên người Bố Lam, thấy y đang dương dương đắc ý nhìn hắn. Xem ra y hoàn toàn không hề sợ Á Văn sẽ nói sự thực cho Bố Lam biết.
Từ trước tới nay, lần đầu tiên trong lòng Á Văn nổi lên hận ý ngập trời, hắn cắn răng nói:
- Bố Lam, người cứ về trước nghỉ ngơi! Ta vẫn ổn.
Bố Lam lắc đầu thở dài:
-Thiếu gia, người phải cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta hoặc Nạp Khẳng.
Sau khi Bố Lam đi ra ngoài, Nạp Khẳng đi tới trước, đối diện Á Văn. Y cười tà dị nói:
- Đa tạ thiếu gia hạ thủ lưu tình, đây là huyễn thú của ngươi.
Nói xong, y lấy từ sau lưng ra một hộp nhỏ giao cho Á Văn, sau đó dương dương đắc ý đi ra ngoài.
Á Văn mở chiếc hộp nhìn vào, Tham Lang Tinh hơi thở yếu ớt nằm ở trong hộp. Nó trông thấy Á Văn, phát ra một tiếng kêu yếu ớt không thể nghe thành tiếng.
Á Văn cẩn thận bế nó lên an ủi:
- Tham Lang Tinh, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
Nói xong, hắn lập tức vào phòng y dược, lấy một lượng lớn các viên năng lượng, các loại thuộc tính phong, hỏa, thủy, thổ, thậm chí ngay cả thuộc tính hiếm thấy là quang, ám đều có. Sau khi liên tiếp phục dược cho Tham Lang Tinh, tâm thần Á Văn bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tuyệt không có một loại ma năng thạch (**) thuộc tính nào có tác dụng trên người Tham Lang Tinh, chữa lành vết thương nó.
Nhìn Tham Lang Tinh càng ngày càng suy yếu, Á Văn không kìm chế được, nằm lăn ra giường khóc vùi một trận. Từ khi 10 tuổi đến giờ, Á Văn chưa bao giờ khóc quá nhiều như thế. Lúc này đây hắn khóc, bởi vì Tham Lang Tinh đối với hắn mà nói, nó không chỉ đơn giản là huyễn thú mà chính lý tưởng của hắn. Nó ký thác tâm linh cho hắn, và là bằng hữu duy nhất của Á Văn, cho dù chỉ mới ở chung với nhau ba ngày.
Á Văn khóc không biết bao lâu, đột nhiên hắn cảm thấy trên mặt hơi ấm áp, nguyên lai là Tham Lang Tinh chẳng biết từ khi nào ngọ ngoạy trước mặt hắn, đang dùng đầu lưỡi liếm nước mắt hắn.
Á Văn nhìn của bộ dạng nó mà đau xót trong lòng. Hắn cắn răng nói:
-Tham Lang Tinh, ngươi chờ nhé, ta nhất định giúp ngươi.
Nói xong bế nó lên, ngồi khép hai chân lại, hai tay duỗi thẳng, đặt Tham Lang Tinh trong lòng. Hai mắt hắn khép hờ, tập trung tinh thần tại song chưởng, miệng thì thầm:
- Hôm nay dưới sự chứng kiến, cùng với dũng khí, trí tuệ, một thân sinh vật cường đại và xinh đẹp, huyễn thú! Mời ngươi với linh tính sâu rộng, nghe những lời ta nói, ta -- Á Văn Tư Đạt Khắc -- cùng ngươi trích huyết minh ước kết minh suốt đời, đời này duy có ngươi cùng ta cả đời là bạn bè, khế.
Sau khi niệm xong, chỉ thấy Á Văn cả người phát ra bạch quang. Quang mang càng ngày càng mãnh liệt, sau đó tập trung tại song chưởng và lông mày hắn.
Tham Lang Tinh ở giữa bạch quang bao bọc hiển lộ vẻ thập phần thống khổ. Bạch quang hữu hình vô chất, nhưng lại tựa như những cây trường châm bén nhọn không ngừng đi vào miệng vết thương, làm cho nó phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Ngay sau đó, bạch quang tập trung tại lông mày Á Văn hóa thành một cột sáng màu trắng hướng về phía Tham Lang Tinh. Giữa một người một thú hình thành một cột ánh sáng đẹp mắt.Thông qua cột sáng này, Á Văn biểu đạt tư tưởng mình tới Tham Lang Tinh.
Một cảm giác ấm áp không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ quanh quẩn trong lòng Tham Lang Tinh. Nó không sao có thể khắc chế được cảm giác này.Đồng thời, đau đớn kịch liệt những tưởng không thể chịu nổi trên người dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái khiến toàn thân nóng lên, hơn nữa, cũng bắt đầu cảm thấy trên thân có chút khí lực.
Phảng phất biết hết thảy việc này đều là đến từ Á Văn trước mắt, Tham Lang Tinh thân mật liếm vào lòng bàn tay Á Văn.
Á Văn khẽ mỉm cười, ngưng thần một lần nữa. Bạch quang chói sáng từ lông mày hắn bắn mạnh ra.Lúc này nếu có người bên ngoài ở đây, tất sẽ trông thấy một cảnh tượng rất đặc sắc.Từ lông mày Á Văn và hai tay phát ra bạch quang, khi tiến đến trên người Tham Lang Tinh thì phảng phất nhu bị nó hấp thu, từng điểm một dung nhập vào thân thể. Đồng thời, thân thể vốn không lớn hơn bàn tay của Tham Lang Tinh bắt đầu cấp tốc phát triển vượt quá sức tưởng tượng của con người. Thân hình ngắn ngủn không đến ba phân hiện đã dài quá gần gấp ba một con mèo phát triển bình thường.
Trong khi đó Á Văn tựa hồ đã hết cả sức lực, thở nhẹ ra một tiếng, bạch quang từ hai tay phát ra càng ngày càng yếu, rồi biến mất.
Khi bạch quang hai tay Á Văn biến mất, Tham Lang Tinh cũng ngừng phát triển, nhưng tại lông mày Á Văn bạch quang càng thêm cường thịnh, không ngừng tiếp xúc trên người Tham Lang Tinh. Tiếp xúc độ chừng nửa thời khắc, lúc này mới dừng hẳn.
Hoàn thành hết thảy các động tác, Á Văn vẻ thập phần suy yếu, cơ hồ ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có. Vừa rồi hắn dựa vào phương pháp gia truyền, cả đời chỉ có thể sử dụng 5 lần là "Hồi sinh quyết” để chữa trị vết thương trên người Tham Lang Tinh.
"Hồi sinh quyết", tên có ý nghĩa, ý muốn nói cải tử hồi sanh. Sử dụng phương pháp này, người thi pháp có thể trong thời gian ngắn chuyển năng lượng của bản thân sang cho huyễn thú. Chỉ trong chốc lát, năng lượng huyễn thú có thể tăng lên ba đến năm lần, nếu sử dụng trên chiến trường, hiệu quả không cần nói cũng biết. Đây đúng là phương pháp thần kỳ không ngờ, có công hiệu cải tử hồi sanh.
Nhưng nếu chỉ như thế thôi thì không đủ để cho rằng đây là kỹ thuật bí truyền của gia tộc Tư Đạt Khắc, sự thật là có rất nhiều phương pháp có thể đạt tới mục đích tương tự, như sử dụng dược vật, ma pháp thuật.
Quay về “Hồi sinh quyết”, ngoại trừ điều này, trong khi tiếp xúc với chủ nhân còn có thể gia tăng cấp bậc của huyễn thú. Sau khi sử dụng pháp quyết này, huyễn thú cả đời không rời chủ nhân, hơn nữa linh tính của huyễn thú càng lớn mạnh, sống lâu hơn, không chịu giới hạn của tiên thiên.
Đương nhiên “Hồi sinh quyết” không phải không có khuyết điểm, ngoại trừ cả đời chỉ có thể dụng năm lần, chủ nhân mỗi khi sử dụng thì năng lượng tổn hao cực lớn, tu vi sẽ bị giảm hơn phân nửa, đòi hỏi tu dưỡng một năm rưỡi sau mới có thể khôi phục như trước.
Do Á Văn vẫn chưa sở hữu bất kỳ đấu khí hoặc ma lực tu vi nào mà chỉ dựa vào năng lượng tiên thiên cung cấp cho Tham Lang Tinh để cứu nó khi sắp chết, cho nên vết thương trước đây của nó tiến triển rất nhanh chóng. Vì một nguyên nhân nào đó, năng lượng tinh thần của Á Văn lại cao gấp năm lần so với người bình thường, khiến cho Tham Lang Tinh mặc dù chưa thể tăng tiến năng lực, nhưng việc liên lạc giữa nó và Á Văn bằng linh thức hiện nay đã tiến triển rất tốt. Sau này Á Văn và Tham Lang Tinh có thể liên lạc mà không cần thông qua phương thức "liên thông tâm linh khoảng cách xa".
Tinh thần lực của Á Văn cao như thế cũng là nguyên nhân khiến cho chỉ số tinh thần của hắn khi kiểm tra bị liệt vào hàng nguy hiểm. Thử hỏi, một người bình thường khi tinh thần lực tăng gấp năm lần, đến khi hạ xuống sao tránh khỏi tinh thần bị dao động? Bởi vậy mà một người có sự dao động lên xuống của tinh thần lực gấp năm lần bình thường, rất dễ bị phán định là tinh thần dị thường. Bất quá, lúc này Á Văn thực không biết gì cả, hắn giờ đây chỉ lo lắng cho Tham Lang Tinh.
Vốn Tham Lang Tinh dưới sự chữa trị đã khởi sắc tốt, đột nhiên biến đổi thập phần quái dị. Đang bình thường, đột nhiên Tham Lang Tinh hung tính đại phát, hung hăng cắn lên tay phải Á Văn một phát, không những thế lại hấp thu một lượng huyết lớn nuốt xuống, sau đó nhảy ra khỏi lòng Á Văn, phát ra tiếng kêu quái dị.
Á Văn thầm nghĩ:
-Nguy rồi, chẳng lẽ “Hồi sinh quyết” không có tác dụng chữa trị, lại còn không thể giúp huyễn thú nhận chủ?
Sự việc đang diễn ra trước mắt, chắc chắn không ai có thể trả lời hắn được. Tổ tiên của Á Văn tịnh không ai như hắn, vì một huyễn thú thời kì ấu thơ mà sử dụng, bởi vậy, đương nhiên không ai có thể trả lời hắn.
Nhưng sự biến hóa tiếp sau đó của Tham Lang Tinh khiến Á Văn cảm thấy an tâm hơn. Tham Lang Tinh sau tiếng kêu quái dị, cả người phát xuất ra vô số kim tuyến, nó phóng lên, toàn thân "biến hóa", bao phủ từ cổ tay phải Á Văn cho đến cả khuỷu tay.
Tham Lang Tinh lúc này đang nhận hắn là chủ nhân, nhưng lại đồng thời tiến vào thời kì trưởng thành.
Nhìn hầu hết các nơi trên cánh tay phải bị Tham Lang Tinh bao phủ , Tham Lang Tinh màu xám cũng đang chuyển thành màu da hắn, Á Văn bất giác khấp khởi trong lòng, nó rốt cục cũng đã nhận hắn là chủ.
Nhưng rất nhanh, Á Văn đột nhiên cảm thấy không đúng. Hắn thực sự không thấy có cảm giác gì cả.Ngay lúc Tham Lang Tinh nhập vào người, hắn không có cảm giác được thuộc tính gì, không có Quang sáng ngời, Ám thâm trầm, Phong phiêu dật, Thủy thanh lãnh, Hỏa chích nhiệt, Thổ sâu dày. Bất kỳ cảm giác gì có thể dùng để phán đoán thuộc tính Tham Lang Tinh đều không có.
Nhớ tới những việc xảy ra trong ba ngày ở chung này, Á Văn bất giác lẩm bẩm nói:
-Tham Lang Tinh, chẳng lẽ ngươi thật sự là không có thuộc tính gì?
(*) Ghi chú 1: năng lượng thạch là một loại kết tinh đặc thù, chứa một lượng năng lượng nhất định, ngoài tác dụng cung cấp năng lượng cho huyễn thú còn có một số công dụng khác, sau khi hết lại có thể nạp thêm.
(**) Ghi chú 2: ma năng thạch: là một loại đá năng lượng, thứ chuyên dụng dành cho huyễn thú, có thể trong thời gian ngắn cung cấp năng lượng lớn cho huyễn thú, nâng cao khả năng bản thân, trợ giúp khả năng khôi phục lực, có thể nói là vạn năng dược của ảo thú, đương nhiên, không phải cho người bình thường dùng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK