• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Khuynh quốc dạ yến” - một mê đề khiến tất cả các sử học gia đời sau phải đau đầu nhức óc.

Vấn đề thứ nhất: lúc ấy trong lịch sử của Hoa Na Bang công quốc, Đức Dã Vương và hữu tướng Hỗ Y đều được xem là những minh chủ hiền tướng trong lịch sử công quốc, vì sao lại cùng nhau liên thủ hãm hại cả nhà danh tướng công quốc vốn uy chấn chư quốc lúc bấy giờ như Tư Đạt Khắc? Tự hủy đi tấm bình phong của mình, vì vậy bọn họ đã tự tay gióng lên hồi chuông cho sự diệt vong của Hoa Na Bang công quốc suốt một ngàn tám trăm năm lịch sử, cho dù trong số họ biết đâu cũng có kẻ hối hận cả đời?

Vấn đề thứ hai: trong trường yến hội ấy, rõ ràng là chẳng liên quan gì, vì sao tổng chỉ huy ba quân Hàn La lại tự mình thừa nhận? Sau đó hại cho cả gia quyến mình phải chịu lưu đày biệt xứ?

Bất kể người đời sau phán xét thế nào thì “Khuynh quốc dạ yến” này vẫn là một sự kiện nổi tiếng trong lịch sử.

Những người có mặt vào lúc ấy đều có những ý nghĩ của riêng mình.

Đương lúc Đức Dã Vương nhìn vào bức thư tín, Á Húc viết vào tay Hàn La ba chữ “Nhận, Lăng, Đào”, Hàn La gật gật đầu tỏ vẻ hội ý.

Đồng thời Á Văn cũng theo chỉ thị của Á Húc, đem ba chữ này truyền cho cha và anh.

Những người trong nhà trao đổi ánh mắt với nhau, tìm kiếm thời cơ để đào thoát.

Rốt cuộc, Đức Dã Vương cũng đọc xong bức thư ấy, sắc mặt tái xanh, nổi giận hét lớn: “Hàn La, ngươi còn gì để nói?”

Hàn La đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Hạ thần biết tội, tiểu nhi là do hạ thần sai khiến, đem tin tình báo bán cho Long gia của Thái Long đế quốc, bởi vì hạ thần nợ Long gia mười nguyên công quốc tệ.”

Lịch sử đời sau đã lưu truyền câu nói này của tướng Hàn La, còn gọi là “Thập nguyên mại quốc sự kiện” khiến cho Hoa Na Bang công quốc cuối cùng phải lưu lại một trò cười thiên cổ.

Nhưng vào lúc ấy lại chẳng có gì đáng cười cả, dẫu cho lời Hàn La nói trớ trêu vô cùng, nhưng Đức Dã Vương và Hỗ y cũng cười không nổi, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng Hàn La lại dễ dàng thừa nhận tội danh bán nước như thế, bất kể lý do hoang đường thế nào, nhưng y dù sao cũng đã thừa nhận rồi.

Trong lúc Đức Dã Vương và Hổ Y còn đang ngẩn người, cũng là cơ hội mà cả nhà Tư Đạt Khắc chờ đợi đã lâu, mấy tiếng “Khải hóa” đồng loạt truyền ra.

Hàn La, Ngự Lai, Á Hoa, Á Húc, Á Nhược năm người, trong nháy mắt tất cả trên thân đều xuất hiện huyễn thú giáp.

Thân thủ Á Nhược với động tác cực nhanh kẹp lấy Á Văn vào nách, sáu người – năm đạo nhân ảnh, trong vòng nửa giây tất cả đều đã lướt qua đám người, phá tan cửa sổ, hướng theo lộ tuyến mà Á Văn thăm dò bỏ chạy.

Đức Dã Vương và Hỗ Y nhất thời thất thần, chỉ biết trơ mắt nhìn bọn người Hàn La phá cửa sổ chạy thoát.

Vài giây sau, Đức Dã Vương rít lên giận dữ: “Hừ, bắt lấy bọn chúng cho ta, bất kể sống chết”

Hỗ Y lập tức phi thân, thuận theo lộ tuyến thoát ly của đám người Hàn La mà đuổi theo

Vừa vất vả trốn ra khỏi hữu tướng phủ, Hàn La chợt phát giác một khối huyết sắc quang cầu to như chậu rửa mặt ập đến, không kịp suy nghĩ, hắn thét lớn một tiếng: “Quang tiễn!”

Một tia bạch sắc quang mang dài đến nửa mét theo tay phải của Hàn La vung lên, bắn ra, cùng khối quang cầu chẳng biết từ đâu tới kia giao kích, phát ra một vầng quang mang chói mắt.

Lực trùng kích cực đại khiến cho động tác của bọn người Hàn La không khỏi chững lại, thế phi nước đại cũng bất ngờ đình chỉ, đến lúc này bọn họ mới phát giác chẳng biết tự khi nào, bọn họ đã bị bao vây vào giữa.

Hàn La mơ hồ đếm qua một lượt, đại khái những kẻ đến có khoảng 30 tên, bèn giương giọng nói: “Các ngươi là ai? Ta chính là Hàn La công tước, là ai bảo các ngươi đến cản đường chúng ta?”

Ở ngay phía trước, một trung niên nhân sắc mặt âm trầm rời khỏi vòng vây, bước tới phía trước cách Hàn La khoảng 5 bước chân.

Y phát ra một tràng cười dài: “Hàn La công tước, lâu như vậy rồi ngươi còn nhớ đến cố nhân này không?””

Hà La nhìn kỹ kinh hô: “Huyết Sát Vi Nặc, chẳng phải mười năm trước ngươi đã…”

Huyết Sát Vi Nặc được xem là thiên tài luyện võ trăm năm khó gặp của công quốc, mọi người đều tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày hắn nhất định có thể so sánh được với thập đại cao thủ trong truyền thuyết của đại lục. Mười năm trước, hắn tham dự vào cuộc phản loạn cung đình, bị Hàn La bắt được,theo lý mà nói đã bị xử quyết rồi, vì sao lại xuất hiện ở đây?

Nhưng cũng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Vi Nặc khiến cho trong lòng Hàn La trở lạnh hết phân nửa.

Vị Nặc lộ nét cười dữ tợn: “Mười năm trước, ta là tội phạm của cung đình, để ngươi bắt được, ngươi có biết trong mười năm này, ta mỗi ngày đều muốn đi tìm ngươi, nếu không phải bệ hạ không cho phép, Hàn La, ngươi sớm đã phải chết mười năm trước rồi.”

Hàn La lại hít vào một hơi, chẳng biết từ khi nào, một kẻ kiêu ngạo bất kham như Vi Nặc lại chịu nghe theo lời của Đức Dã Vương, kẻ mà mười năm trước hắn hận không được phanh thây vạn mảnh, lại còn tạo cho hắn loại cảm giác trung thành như thế nữa?

Tiếp theo lại nghe Vi Nặc nói: “Thật là cao hứng khi ngươi cũng có ngày này, bệ hạ mới vừa ra lệnh tóm hết bọn ngươi, chết sống mặc kệ, bất quá các ngươi cũng được lắm, khiến cho bệ hạ phải phái xuất ra đến ba mươi thành viên của Hắc Vệ Đội, sợ các ngươi chạy thoát, các ngươi cũng thật không tồi.”

Hàn La vừa nghe, trong lòng càng thêm khó chịu hơn, Hắc Vệ Đội – hắn đã từng nghe nói qua.

Công quốc có hai đội quân núp trong bóng tối, trực tiếp chịu sự chỉ huy của hoàng đế, chính là “Hắc Về Đội” và “Ám Ma”.

Tình hình thực tế của hai đội quân này thế nào ngay cả tổng chỉ huy của ba quân như hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết bọn họ từ nhỏ đã được chọn lựa vào trong cung đình, cung đình trường kỳ dùng ma pháp, dược vật khống chế bọn họ, khiến cho những đứa trẻ này trở thành một loại công cụ chỉ biết luyện công, giết địch và phục tùng hoàng đế sát nhân, hơn nữa việc huấn luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc, nghe nói trong một trăm người chỉ có ba người là có khả năng thành công, vì vậy mỗi một người luyện ra đều có thể cho là một con quái vật.

Hôm nay, những người này có tất cả 30 kẻ bao vây bọn họ, Hàn La trong lòng chợt động bèn hỏi: ”Ngươi cũng có phục dược à?”

Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không hy vọng Vi Nặc sẽ trả lời, ngờ đâu Vi Nặc lại đáp: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, bất quá mấy cái loại huyễn thú này đối với ta đều vô dụng, tất nhiên chẳng ích gì cho ta, chỉ là bởi bệ hạ có thể cho ta thứ gì đó, cho nên ta mới có thể phục tùng ngài.”

Hàn La lắc đầu, thứ gì đó ư? Không phải danh thì cũng là lợi, chỉ có thể là thế thôi, đột nhiên Hàn La thét lớn một tiếng.

Hai tay triển khai, hai viên quang cầu lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hai tay hợp lại, một luồng quang mang hiện ra, một thanh trường quang đao hữu hình vô chất dài đến năm thước lờ mờ nằm gọn trong tay hắn, chính là Quang Vinh Minh Đao!

Trường đao vung lên, hắn hét lớn: “Thiên đọa lưu tinh”

Tựa như từ ngoài chín tầng trời, vô số lưu tinh lấp lánh như mưa, giăng mắc tứ bề vây lấy đầu bọn chúng mà rơi xuống.

Vi Nặc lắc đầu, vẻ nuối tiếc nói: “Thật xúc động.”

Chỉ thấy thần thái hắn bình tĩnh, hướng lui một bước về sau, hoàn toàn không nhìn đến vô số điểm lưu tinh đang hóa thành từng đạo, từng đạo đạo quang.

Lúc này, Hắc Vệ Đội vốn đang đứng yên bỗng nhiên chuyển động.

Một kẻ ở giữa hô lên: “Thập tuyệt trận chi hộ trận”

Lập tức, trong ba mươi người có mười người trên thân phát ra hồng quang, từng con, từng con thú huyễn giáp thuộc dòng Bối Nhĩ (gấu) xuất hiện trên người bọn họ.

Mười người đồng thời từ người thú huyễn giáp xuất ra một thanh trường thương dài khoảng hai mét rưỡi, lại đồng thanh hét lớn: “Thiên phong vạn lâm.”

Hai tay bọn họ giơ trường thương lên cao, theo một quỹ đạo lạ kỳ, huyễn hóa ra ngàn vạn thương ảnh, trong nháy mắt đem một chiêu thiên đọa lưu tinh của Hàn La phát ra toàn bộ hóa giải.

Hàn La ngầm giật mình, tuy nói hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực, nhưng hóa giải thiên đọa lưu tinh của hắn một cách dễ dàng như thế thì đúng là hắn chưa tưởng tượng nổi.

Cả nửa giờ quan sát vị trí di động của mười người này, Hàn La bất giác hiểu ra, cười lạnh nói: “Nguyên lai là lợi dụng lực lượng của mười người này kết hợp lại, phá giải một chiêu của ta.”

Vi Nặc lắc đầu cười nói: “Đúng vậy, không hổ là tổng chỉ huy ba quân, thoáng cái đã nhìn ra hư thật của bọn họ. Bọn họ mỗi người so ra đều kém ngươi thật, nhưng nếu kết hợp lại mà nói, tin rằng ngươi không có khả năng đánh bại bọn họ.”

Á Nhược một bên sớm đã chất đầy một bụng hỏa khí, lúc này trông thấy bộ dáng đắc ý của Vi Nặc, không khỏi lửa giận bùng phát, nhịn không nổi hét lên: “Ta đến với bọn ngươi!”

Nói rồi, Á Nhược không thèm để ý đến ánh mắt của Á Húc nữa, trên tay một bộ phận thú huyễn giáp giãn ra khỏi thân, thoát ly khỏi hộ giáp nơi tay phải Á Nhược. Á Nhược đưa tay cầm lấy bộ phận vừa thoát ly ấy, đầu trước của nó lập tức kéo dài ra, huyễn hóa thành vũ khí thường dùng của Á Nhược – Ưng Lôi Kiếm, đồng thời hướng đến mười người vây quanh Hàn La phóng đi.

Có điều mười ngươi nọ vẫn không hề chuyển động, ngược lại bên ngoài hai mươi người kia lại truyền đến một tiếng kêu: “Thập tuyệt trận chi công trận”

Lại có thêm mười người huyễn xuất ra lam sắc thú huyễn giáp thuộc dòng Lôi Phổ (báo), cùng lúc trong tay xuất hiện một thanh sắc đại đao dài một thước, không khỏi xen vào cắt ngang, chận đứng Á Nhược lại.

Á Nhược hét lớn một tiếng: “Cút ngay!”

Ngàn vạn đạo tử sắc điện lưu từ Ưng lôi kiếm trong tay hắn phát ra, chẳng thèm suy nghĩ hướng về mười người chặn đường hắn đánh tới.

Không nghĩ đến, mười người nọ đột nhiên cùng phát ra một tiếng trâu rống, trường đao y hệt bắn ra lôi điện cung kính trả lại Á Nhược, Á Nhược ứng phó không kịp, bị một kích này đánh lui về sau mấy bước.

Hắn ngạc nhiên hỏi: “Lôi báo – thuộc tính Thủy ư?”

Vi Nặc lại lắc đầu nói: “Thật là, không ngờ cả nhà các ngươi tính tình lại gấp gáp như vậy, ta còn chưa nói xong các ngươi đã vội muốn đánh. Ngươi xem! Ngươi xem! Lại đến nữa kìa!”

Á Hoa và Á Húc ở một bên đều có tâm ý tốc chiến tốc thắng, cùng lúc hướng về hai mươi người bao vây Hàn La và Á Nhược công đến, với ý đồ trong ứng ngoài hợp, cứu Hàn La và Á Nhược ra khỏi vòng vây.

Vi Nặc than thở: “các ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, đừng quên ta còn mười người đấy nhé!”

Rất nhanh trong lúc hắn nói chuyện, mười người còn lại đã hét lên: “thập tuyệt trận chi quỷ trận”

Mười người đồng thời xuất ra thanh sắc thú huyễn giáp thuộc dòng Mang Kỳ (khỉ), thanh trường côn dài hai mét trên tay theo cách thức hệt nhau, lấy tốc độ cực nhanh vây lấy Á Hoa và Á Húc.

Ngự Lai cùng Á Văn bên kia hai miệng đồng thanh reo toáng lên: “Á Húc (nhị ca) có mục tiêu phía trước (người).”

Á húc vừa nghe lập tức phản ứng cực nhanh, tay đưa ra, một đạo liệt quang màu xanh ngọc hướng về phía phải bắn đến những kẻ phía trước, nguyên lai là vũ khí của hắn - Phong hồ cuồng đao.

Bởi sự ngăn cản của Á Húc, quỷ trận của mười người tạo ra đột nhiên ngưng trệ, tạo cho hắn một cơ hội tốt, thoát khỏi vòng vây bên trong, trở lại bên cạnh Ngự Lai và Á văn.

Đến khi quay lại mới thấy Á Hoa thoát ly không kịp vẫn còn bị bao vây trong trận, cùng với Hàn La và Á Nhược, bị sát khí bên trong phong tỏa đến không dám tùy ý động đậy.

Một nhà ba người lâm vào vòng vây khép kín, tình thế cực kỳ ác liệt, hơn nữa bọn họ cũng không thể trì hoãn, bọn người Ngự Lai bỗng nghe truyền đến một tiếng nói: “Thật cao hứng khi khách quý của ta vẫn còn tại đây, để ta có thể thực hiện trách nhiệm chủ nhân giao phó!”

Quay đầu nhìn lại, đúng là Hỗ Y đã đuổi theo tới nơi.

Vi Nặc ở một bên căn bản không thèm để ý Hỗ Y đang đến, chỉ kinh nghi chằm chằm nhìn vào Á Văn.

Hắn chợt hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi là nhi tử nhỏ nhất của Tư Đạt Khắc gia, là cái tên Á Văn chẳng có triển vọng gì cả phải không?”

Á Văn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Chính là thiếu gia của ngươi đây, ngươi hỏi làm quái gì?”

Vi Nặc như có chút trầm ngâm chú thị vào Á Văn. Á Văn và Á Nhược đồng thời nhìn ra, thập tuyệt trận này tuy nói lấy mười người làm một thể, phát huy lực lượng tổng hợp công kích đến, tuy nhiên bên trong vẫn còn một nhân vật chủ đạo mà người bình thường không cách nào nhận ra, đâu là kẻ thống lãnh, đâu mới là kẻ bị thống lãnh.

Ngự Lai dựa vào kinh nghiệm phong phú và tu vi cao thâm của mình, hơn nữa có thể đứng ngoài thoải mái quan sát, có thể phát giác ra nhân vật chủ đạo cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng với một kẻ mới 16 tuổi như Á Văn, thậm chí mới chỉ là một đứa nhỏ còn chưa đủ lớn, vậy dựa vào điều gì lại có thể đồng thời cùng với Ngự Lai tìm ra người chủ đạo của thập tuyệt trận?

Chẳng lẽ, cái kẻ từ trước tới nay vẫn bị chê cười là không có triển vọng gì của Tư Đạt Khắc gia này, lại chính là con bài bí mật chủ chốt mà nhà Tư Đạt Khắc đã che dấu?

Lập tức, Vi Nặc đối với Á Văn không khỏi dâng lên một cổ sát khí mãnh liệt.

Sự thật thì Ngự Lai cùng không biết làm thế nào Á Văn có thể cùng hắn đồng thời phát giác ra kẻ lãnh đạo chiến trận là ai? Nhưng hắn đã sớm biết tài trí của Á Văn không hề tầm thường, bởi vậy cũng không mấy kinh ngạc, lúc này toàn bộ tâm thần hắn đều đang tập trung lên người Hỗ Y, kẻ có thực lực cao thâm khó lường.

Còn Á Văn, bởi từ trong trận đối chiến với Á Hoa và Á Nhược mà ngộ ra được, sau lại đặt tên phương pháp quan sát đặc thù ấy là ”Thần ma nhãn”. Hắn phát giác ra trong mười người có một người động tác luôn nhanh hơn chín kẻ còn lại một chút, cho nên mới có thể phán đoán ra người kia chính là nhân vật chủ đạo, là linh hồn trong chiến trận, nhờ đó mà kịp thời nhắc nhở nhị ca Á Húc.

Bất quá hắn không nghĩ chính điều đó đã khiến cho Vi Nặc dâng lên sát khí.

Hỗ Y thôi ánh nhìn tập trung lên người Ngự Lai, chỉ thấy mục quang hắn chằm chằm nhìn vào Hàn La đang không dám nhúc nhích bên trong Thập tuyệt trận, hắn nói với Vi nặc: “Vi nặc, giao Hàn La cho ta được không?”

Lời nói ra tựa như đang cùng Vi nặc thương lượng nhưng ngữ khí lại chứa đựng sự đòi hỏi cương quyết, dường như không để cho Vi nặc phản đối.

Vi nặc đương nhiên quá hiểu hắn và Hàn La, vui vẻ thuận theo ý nguyện, huống chi hắn vẫn còn một thủ đoạn vẫn chưa xuất ra, không sợ Hàn La chạy thoát.

Vi nặc vung tay lên: “thập tuyệt hợp vận”

Lời nói vừa dứt, chỉ thấy ba mươi tên Hắc Vệ Đội vốn đang đứng yên bất động, theo một tiếng hiệu lệnh của Vi Nặc ban ra, bắt đầu phát huy ra uy lực vốn có của Thập tuyệt trận.

Chỉ thấy những người vốn chia làm ba nhóm ấy không ngừng theo một nhịp bước đặc thù và kỳ dị, xoay quanh ba người đang bị bao vây ấy làm trung tâm.

Trong lúc bất tri bất giác, ba nhóm người ấy càng ngày càng đến gần, trong đó có những người thậm chí đang bắt đầu hoán đổi chỗ.

Á Húc và Ngự Lai linh quang chợt lóe, thầm kêu không hay, bọn họ đã nhìn ra, hắc vệ đội này ý đồ muốn lấy ba trận hợp nhất, nghĩ đến lúc ấy uy lực của trận này đại tăng, lo lắng cho an nguy của ba người trong trận, trong lúc hoang mang, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng thời hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, trên tay Ngự Lai xuất hiện một thanh trường thương màu vàng – chính là Lực Phách Chi Thương, cùng với Phong Hồ Cuồng Đao của Á Húc phát ra hoàng sắc và thanh sắc quang mang, hướng đến trận thế đánh tới.

Tuy nhiên, Vi nặc ở bên kia cười to: “Muộn rồi!”

Ba trận ba mươi người nhảy lên bỏ lại Ngự Lai và Á Húc bên dưới, trận hình đột ngột theo tốc độ bay nhanh hướng ra phía ngoài tản mác, ba người Hàn La trong trận cùng Ngự Lai, Á Húc còn chưa có phản ứng gì thì “hộ”, “công”, “quỷ” - ba trận lại một lần nữa hòa vào nhau, hình thành nên một đại trận gồm ba mươi người, chính là thập đại tuyệt trận chân chánh.

Cùng lúc ấy, Hàn La cũng phát giác ra hắn đang ở bên ngoài trận, đương nhiên hắn không hy vọng hão huyền rằng với năng lực của mình lại có thể thoát khỏi, bằng vào uy lực này của thập tuyệt đại trận, hẳn là bọn chúng đã cố ý buông tha cho hắn rồi.

Quả nhiên, Hỗ Y bên kia vừa nhìn thấy Hàn la rời trận, cười to nói: “Đa ta nhé Vi Nặc, bổn tướng nợ ngươi một phần ân tình”

Nói xong Hỗ Y hô to một tiếng: “Bạch thủy, phục trang!”

Một đạo bạch sắc quang mang lập tức bao trùm lấy toàn thân Hỗ Y.

Á Văn hai mắt xạ xuất ra kim ngân quang mang, dưới Thần Ma Nhãn của hắn, hắn có thể chứng kiến rõ ràng, một tiếng hiệu lệnh của Hỗ Y có khác với cách mặc giáp thường do toàn thân cùng lúc biến hóa của cha và anh.

Hỗ Y đầu tiên tại trước ngực xuất hiện một viên bạch sắc quang châu, đường kính ước chừng khoảng 12cm, kế đó bạch quang trước ngực lại phân ra năm viên bạch quang châu cỡ nhỏ, phân tán đến đầu, tay , chân và khắp nơi trên cơ thể, thêm vào quang châu trước ngực tổng cộng có sáu viên, tiếp theo từ dưới trang phục của hắn đồng thời nhú ra các bộ phận của huyễn thú, kết hợp cùng bạch quang, lấy bạch quang làm trung tâm, xâu kết lại với nhau, hình thành một vỏ bọc bao trùm các nơi yếu hại khắp toàn thân, chính là ma đạo trang giáp tại đầu, ngực, tay, chân. Khác với thú huyễn giáp thông thường vốn bao trùm toàn thân với tỷ lệ trăm phần trăm, ma đạo trang giáp của Hỗ Y chỉ bao trùm những bộ phận trọng yếu trên thân thể hắn, ước chừng chỉ khoảng năm mươi phần trăm diện tích.

Sau khi mặc vào ma đạo trang giáp bạch thủy rồi, tay phải Hỗ Y giơ ra trước thân, viên ma lực tinh nơi tay ấy phát xuất ra một đạo thiểm quang, một hạt bạch sắc quang cầu đường kính ước chừng 30cm bồng bềnh trên thủ chưởng của hắn.

Hắn hướng Hàn La cười sằng sặc nói: “Hàn La, để ta thử xem Quang Vinh Hổ Vương này của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, so với năm mươi năm trước sẽ như thế nào?”

Nói rồi, quang cầu trong tay dưới sự vận dụng lực lượng của Hỗ Y, hóa thành một con bạch sắc tiểu long dài chừng năm mét.

“Thâm hải chi long", lúc mới xuất ra chỉ là một con rồng nhỏ dài năm mét, nhưng khi tung mình nhảy lên khoảng không mười mét trên cao, lao tới trước người Hàn La thì đã to đến gấp đôi.

Hàn La biết rõ không thể để Hỗ Y dùng Thâm Hải Chi Long quấn trúng, nếu không hắn chỉ có nước đành mặc cho da thịt nát bấy.

Vì vậy Hàn La huy động quang vinh minh đao trong tay, sử một chiêu “Tinh hoán đấu di”, minh đao tán xuất ra vô số đao ảnh hóa thành trận trận quang mang như sao rơi, từ bốn phương tám hướng nhằm hướng Thâm Hải Chi Long của Hỗ Y đánh tới.

Tinh hoán đấu di chạm mạnh vào Thâm hải Chi Long, dưới sự va chạm của kình lực, hai người đều tự lùi về sau năm sáu bước, họ lại một lần nữa nhận ra kẻ trước mắt chính là kình địch lớn nhất của đời mình.

Đồng thời điểm Hàn La và Hổ Y giằng co với nhau, Ngự Lai, Á Hoa, Á Húc, Á Nhược bên kia bị khốn trong thập tuyệt trận cũng đang phải đối mặt với một nguy cơ vô cùng lớn.

Thân hãm trong trận, phụ tử bốn người không ai là không nghĩ ra hết cách, muốn lao ra khỏi thập tuyệt trận này, nhưng cứ mỗi lần như vậy, khi bọn họ tập trung lại trong trận để một người phát động thế công thì chỉ thấy những kẻ hộ trận vốn đang cầm trường thương trong tay sẽ có tùy tiện ba đến năm người vung trường thương trong tay lên, một đạo kỳ quang xẹt lên, không để cho bọn họ chạm vào những người đang vây trận, ngay cả kình lực phát ra cũng như đá chìm xuống biển không để lại tăm tích, cái loại cảm giác này hệt như có một bức tường rõ ràng đang vây quanh ngươi, nhưng đến khi ngươi dùng sức đẩy lại phát hiện ra bức tường này chỉ là ảo giác mà lãng phí sức lực, điều này khiến cho bọn người Ngự Lai trong trận thập phần khó chịu

Hơn nữa, lúc bọn hắn không tấn công, trong trận ai nấy thủ giữ trường đao, những kẻ công trận ngược lại lại đánh tới, thật vất vả để đánh lui bọn họ, lại phải đề phòng trường côn của quỷ trận chẳng biết khi nào xuất hiện từ phía sau.

Sự bố trí liên miên không dứt khiến cho bọn người Ngự Lai vô cùng mỏi mệt, chẳng những không cách nào liên thủ phá trận, thậm chí còn sanh ra một loại cảm giác, tựa như hãm thân vào trong trận chỉ có một mình hắn, là một mình hắn đối đầu với ba mươi nhân vật có công lực tuyệt cao.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bốn người trong trận đều lâm vào một tình huống cực kỳ nguy cấp.

Mà Á văn ở ngoài trận lúc này cũng đang đối mặt với thời điểm sinh tử của hắn bởi vì Vi Nặc lúc này đang nở nụ cười âm hiểm hướng về hắn xông tới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK