Á Văn vừa thấy lạ vừa buồn cười nhìn Lực Áo và Dạ nguyệt cũng gật đầu lia lịa, chàng thừa biết rằng đây chỉ là lý do mà bọn họ vừa nghĩ ra mà thôi.
Nét mặt nghiêm lại, Á Văn lạnh lùng nói: “Việc này không liên quan đến các người chứ ?”
Ba người không tránh khỏi đỏ mặt, đúng vậy làm gì có kẻ n,gốc nào lại nói ra bí mật về vũ khí của mình cho họ biết chứ ?
Á Văn cũng thấy buồn cười nghe bọn họ gọi một câu đại ca, hai câu đại ca, chẳng biết có phải là nhầm chăng ?
Chàng biết rằng vẻ bề ngoài của mình trông có vẻ già hơn tuổi một chút nhưng cũng chẳng già đến nỗi nào !
Còn bọn họ ngoài Dạ Nguyệt thì có khả năng ít tuổi hơn chàng ra hai người kia đều phải hơn 20 tuổi rồi, sao cứ gọi chàng là đại ca chứ, Á Văn không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Á Văn thơ dài nhận thua: “Ta tên Á Văn Long, thanh kiếm đó là Bạch Kim Kiếm, được làm từ 白金角蟒的独角做成的, các ngươi vừa lòng rồi chứ, ta đã đi được chưa ?”
Bọn Khải Đặc gật đầu, nói: “Thì ra đại ca là Á Văn Long, thanh kiếm đó là bạch kim kiếm, chúng tôi biết rồi”
Á Văn nhìn bọn họ nói thật đồng đều, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng trở nên bình thường, còn để lộ một cái mỉm cười.
Đột nhiên, khải đặc chợt nghĩ đến điều gì, nói to: “Á Văn Long ư ? có phải là Á Văn Long đã giết sachk Thanh Y bang đó không ? Á Văn Long ác ma đó ư ?”
Nghe Khải Đặc nói câu này, sắc mặt Á Văn không khỏi sầm lại, nhưng khi Khải Đặc nói xong Á Văn liền lấy lại nét mặt lạnh lùng lúc chất vấn bọn họ thấy người chết mà không cứu khi nãy.
Chàng không hề biết rằng sự tích của chàng bất cứ người nào trong Thiết Huyết đoàn đều rõ như lòng bàn tay ?
Có lẽ chỉ có cô gái là tinh tế nhận ra sự thay đổi trong nét mặt Á Văn, nàng liền ngăn Khải Đặc lại.
Nhìn nét mặt Á Văn lại thêm bị Dạ Nguyệt ngăn lại Khải đặc chợt nhận ra hắn đã mạo phạm Á Văn .
Hắn lúng túng: “Long đại ca, thật xin lỗi, ta không phải cố ý như vậy, thực sự ta không cố ý. Xin lỗi”
Nhìn thái độ thành khẩn của Khải Đặc, Á Văn không còn giận nữa, nhưng thái độ bất ngờ của hắn khiến Á Văn không thể lý giải nổi, cứ cho là hắn thực sự lòng dạ độc ác nhưng cũng không cần phải kinh ngạc như vậy ?
Trong kho đó Lực Áo đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ rất bình thường như đã hiểu từ lâu như vậy.
Nhìn sắc mặt Á Văn đã tốt hơn một chút, Khải đặc lại nói tiếp một cách nhỏ nhẹ: “Nhìn mái tóc trắng, ta đã nghĩ đến rồi, dẫu sao thì thiếu niên đầu bạc cũng không khó gặp cho lắm.”
Á Văn càng cảm thấy lạ hơn, theo những lời hắn nói hắn đang đang tìm chàng thì phải, lẽ nào muốn báo thù thay cho Thanh Y bang ?
Nghĩ đến đây, Á Văn liềm có tâm lý cảnh giác.
Còn Lực Áo, hắn đã từng nhìn thấy Á Văn có điều Lực Áo không quan tâm đến điều đó lắm, tuy nhiên hắn không thể không thừa nhận, thực lực của hắn không tồi nhưng so với hai người kia mà nói thì còn kém một chút.
Lực Áo lên tiếng: “đại ca có phải là Á Văn Long mà độc bài nghị viện đoàn trưởng muốn đại ca làm khách khanh trong đoàn đó không ?”
Á Văn nhíu mầy không biết Lực Áo đang nói gì: “Khách khanh, khách khanh gì vậy ? việc này có liên quan gì đến Thiết huyết đoàn các ngươi ? ta không thể quen biết hắn ! ”
Khải đặc và Dạ Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng : “Đại lực, thái độ gì vậy ?”bọn họ phát hiện ra trong lời nói có một thái độ chống đối.
Á Văn lại nhíu mày hỏi: “Ban nãy ngươi nói cái gì khách khanh, chuyện gì vậy ?”
Khải Đạc vừa kéo tay Lực Áo vừa nói với Á Văn: “Long tiên sinh hay là chúng ra tìm một chô nào đó đi, chúng tôi có một số chuyện muốn nói”
Nhận thấy Khải Đặc đã dùng những lời lẽ thể hiện sự kính trọng, trức giác của Á Văn cho thấy không phải việc lành, không có gì tự nhiên ân cần như vậy, không họa này thì cũng phải họa kia, chàng không thích chút nào, nhưng lại vẫn thấy kiếu kỳ không biết chàng có chuyện gì mà lại liên quan đến đoàn trưởng của mấy người này, lúc này á văn vẫn chưa biết thế lực của Thiết Huyết đoàn ra sao, chàng thấy ngạc nhiên cũng là lẽ thường.
Vậy mà chàng lại cắt đứt quan hệ với đoàn trường đệ nhị dụng binh đoàn của Liên minh Kỳ Lan lầu.
Á Văn nhìn thấy cách đó không xa có một cây to có thể đứng nói chuyện, chàng liền đi trước, ba người kia lập tức theo sau.
Đến gốc cây, Á Văn bẻ một cành cây ngồi xuống, ba người kia ngồi trước mặt chàng cách chừng hai bước chân.
Á Văn bắt đầu: “Được rồi, bây giờ các ngươi có thể bắt đầu, ta có thể có quan hệ gì với đoàn trưởng linh tinh gì đó của các ngươi ?”
Lực Áo đính chính: “Là Thiết huyết đoàn”
Khải Đặc trợn mắt: “Lực Áo Từ Dịch Âm”
Gọi cả họ và tên của hắn, Khải Đặc đã thực sự tức giận, Lực Áo đã biết được điều đó lập tức ngậm miệng.
Thấy Lực Áo đã ngậm miệng, KHải Đặc mới quay đầu lại xin lỗi Á Văn mong Á Văn không để ý đến thái độ vừa rồi cảu Lực Áo.
Á Văn phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm: “Được rồi được rồi, ta chỉ muốn biết các ngươi rút cục là có chuyện gì ? ta xin nói rõ là trước đến nay ta không hề quen biết đoàn trưởng của các ngươi.”
Khải Đặc khẽ cười: “Long tiên sinh, ngài không quen biết đoàn trưởng của chúng tôi không vấn đề gì, chúng tôi chỉ cần xác định ngài có phải là Á Văn Long người đã thanh trừ Thanh Y bang hay không mà thôi. ĐÚng là ngài chứ ?”
Á Văn thở dài: “phải, ta chính là Á Văn Long đã giết người của Thanh Y bang, có phải đoàn trưởng của các ngươi muốn tìm ta để báo thù cho Thanh y bang không ?”
Khải Đặc ngạc nhiên: “Long tiên sinh ngài tưởng nhầm rồi, đoàn trưởng chúng tôi không phải tìm ngài để báo thù cho Thanh y bangn mà ngược lại, đoàn trưởng chúng tôi muốn tìm ngài để mời ngài làm khách khanh cho bản bang .”
Tiếp đến lại ngại ngùng nói: “Thực ra việc này phải do đoàn trưởng chúng tôi đích thân nói với ngài nhưng vì mấy ngày trước chúng tôi phái người đi tìm nhưng không tìm thấy ngài nên đoàn trưởng chỉ còn cách thông báo cho các tiểu đoàn trưởng ở khắp nơi như chúng tôi, nếu gặp ngài phải lập tức nói với ngày thành ý này và mời ngày quá bộ đến bản bang một lần.”
Á Văn ngạc nhiên: “khách khanh, nghĩa là gì ?”
Khải Đặc giải thích: “quyền trách của Khách khanh Đoàn chúng tôi tương đương với phó đoàn trưởng nhưng không chịu sự quản lý trực tiếp của đoàn trưởng, chỉ khi khách khanh đồng ý mới phải làm một số việc cho chúng tôi, còn đoàn chúng tôi bất cứ lúc nào cũng ủng hộ, khách khanh là một vị trí vinh dự trong đoàn.”
Trong lòng Á Văn chợt nghĩ: “Đúng là lừa đảo, trên đời sao có chuyện như vậy được ? Không phải phụ trách, không phải làm việc ? khi cần là có thể giúp đỡ ? đây chỉ là một tập đoàn vô danh biết ta đã giết gần trăm người, muốn ta vào để nâng cao thêm thanh thế chăng .”
Á Văn chợt quên đi lúc mới gặp mặt, Khải Đặc đã từng nói ba tiểu đội của họ có 300 người, đối với một dụng binh tập đoàn mà nói, quy mô chừng ba trăm người cũng không phải là nhỏ rồi, có điều cứ cho là hắn vẫn nhớ, Á Văn vẫn có thể cho rằng hắn nói vớ vẩn chứ ! vậy mà xuất hiện trước mặt chàng giờ đây chỉ có đúng ba người.”
Dạ Nguyệt ở bên cạnh nói thêm: “Từ khi thành lập đoàn đến nay, khách khanh của đoàn chúng tôi mới chỉ có gần 30 người, đây là một vinh dự và cơ hội hiếm có, chúng tôi thực lòng hy vọng Long tiên sinh sẽ nhận lời mời của đoàn trưởng chúng tôi, nếu bây giờ không chấp thuận cũng không sao, mời ngài cứ về đoàn bộ của chúng tôi, chắc chắn là đoàn trường rất mong được gặp ngài .”
Dạ Nguyệt không nói còn tốt, nàng nói ra càng khiến Á Văn chứng thực được những điều mình vừa nghĩ, một tiểu dụng binh đoàn nhỏ, riêng khách khanh đã có hơn 30 người, số người không làm mà ăn nhiều như thế chả trách chỉ có thể là một tiểu dụng binh đoàn, muốn lợi dụng chàng để nâng cao thanh thế, muốn ép người khác chẳng có gì hay cả, dựa vào một chút danh tiếng, ăn không ở không trong một tiểu dụng binh đoàn nhỏ chàng chẳng hứng thú chút nào.
Á Văn nghe xong nhìn Khải Đặc đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi câu trả lời, chàng liền bình thản: “Xin lỗi, các ngươi hãy gửi lời cảm ơn của ta đến đoàn trưởng, ta không có hứng thú làm khách khanh gì cả .”
Nói xong Á Văn đứng lên toan đi tiếp, còn Khải Đặc nghe Á Văn cự tuyệt liền hoảng hốt: “Long tiên sinh, xin ngài đừng quyết định nhanh như vậy, chỉ cần sau khi ngài đến đoàn bộ của chúng tôi, gặp đoàn trưởng ngài nhất định sẽ thay đổi chủ ý .”
Á Văn càng lạnh lùng: “Thật sự xin lỗi, ta còn có việc không thể đi gặp đoàn trưởng cùng các ngươi được .”
Nói xong Á Văn đi thẳng về phía công quốc.
Thực tế tất cả đều chỉ là Á Văn tự suy diễn, Thiết Huyết đoàn với 1 van 8 nghìn người không hề là một dụng binh đoàn nhỏ, với hơn 500 năm lịch sử mà khách khanh chỉ có hơn 30 người hơn nữa mỗi người đều không chỉ đơn thuần là có chút danh tính mà phải có danh tính lớn và có công với Thiết Huyết đoàn thì mới có được vị trí danh dự này, lần này nếu không phải là vì Thiết Huyết đoàn có nguyên nhân nào đó, cần sự giúp đỡ của một người không phải người trong đoàn, thì họ cũng sẽ không chủ động tìm khách khanh, có một điều cần chú thích, vị khách khanh gần đây nhất cảu đoàn được mời cách đây đã 70 năm rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK