• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tại phủ công tước Tư Đạt Khắc, trong phòng luyện võ tại một góc phía tây, có một bóng người đang một mình ở trong đó. Chỉ thấy người nọ chỉ tay phải vào một bức tường phía trước cao chừng hai thước, dày một thước nói:

- Tiểu Tinh, phun lửa đánh thẳng vào.

Lời nói vừa dứt, trên cánh tay phải nổi lên một đầu sói to bằng nắm tay. Cái đầu sói hé miệng phun ra một quang cầu màu trắng chừng mười phân, đánh trúng thạch tường, tạo thành một lỗ sâu khoảng năm phân, rộng chừng mười phân. Ngoài cái lỗ này ra, trên tường còn có vô số lỗ to lỗ bé chi chit. Xem ra bức tường này đã bị bắn phá một thời gian dài…

Người nọ tỏ vẻ không hài lòng nói:

- Tiểu Tinh, hôm nay ngươi tâm tình không tốt nha!

Phảng phất nghe được điều gì đó, người nọ lại nói tiếp:

- Ra là ngươi lại đói bụng! Ngươi nếu cứ đói như vậy mãi thì ta có khả năng sẽ bị ngươi ăn đến phá sản mất thôi.

Người nọ đi ra khỏi phòng luyện võ, ngẩng đầu lên nhìn trời. Trên cao không, mặt trăng sáng trong đang treo lơ lửng, hôm nay đã là cuối tháng.

Ánh trăng chiếu xuống bên dưới, có thể thấy rõ ràng người này đúng là Á Văn.

Thời gian mà Tham Lang Tinh tiến vào thời kỳ trưởng thành đã là một tháng rưỡi. Một tháng trước, Tham Lang Tinh chỉ một mực ngủ say. Mặc cho Á Văn kêu gọi như thế nào, cảm giác từ cánh tay phải hắn truyền tới thủy chung là một loại cảm giác đang ngủ say.

Mãi đến mười ngày trước, Tham Lang Tinh mới từ trong trạng thái ngủ say tỉnh lại, lập tức khiến cho Á Văn đang trong lớp học phải chú ý. Á Văn thực sự hoan hỉ, không để ý đến ánh mắt của sư phụ và bạn học, cũng không giải thích lý do gì mà lập tức chạy về nhà. Dù sao những điểm chính cũng đã học xong, có học hay không thì cũng giống nhau thôi, huống chi bản thân lại là kẻ "không có triển vọng", cũng không ai quản xem hắn đang làm cái gì.

Về đến nhà, Á Văn lập tức triệu xuất Tham Lang Tinh, phát hiện ra một tháng nay nó vẫn chưa lớn lên bao nhiêu. Có điều khi tỉnh lại, Tham Lang Tinh biểu lộ vẻ thập phần đói bụng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nó đã xơi sạch toàn bộ các loại viên năng lượng trong nhà. Á Văn từ đó mới biết thì ra là Tham Lang Tinh thích ăn viên năng lượng, mà toàn là ăn năng lượng thạch.

Biết được điều này, Á Văn lập tức đi ra ngoài mua một đống lớn viên năng lượng về, cung cấp cho cái bụng tham lam của Tham Lang Tinh.

Trải qua mười ngày thí nghiệm, Á Văn rốt cục cũng phát hiện hắn và Tham Lang Tinh có thể liên lạc, mà là một sự liên lạc chặt chẽ và liên tục bằng tâm linh.

Hơn nữa, Á Văn còn phát hiện ra Tham Lang Tinh ngoại trừ không có thuộc tính, những thứ khác thì cũng giống với huyễn thú bình thường là có hai dạng đệ nhất, đệ nhị hình thái, giống nhau khả năng tập trung năng lượng trong cơ thể để phát ra, hình thành nên hỏa diễm.

Tối ngày hôm đó, sau khi Á Văn hoàn tất việc huấn luyện Tham Lang Tinh, hắn rời khỏi phòng luyện võ.

Xa xa, hắn nhìn thấy đèn trong phòng cha đang sáng.

Trong lòng vừa động, hắn lập tức hoan hỉ chạy tới. Đã ba tháng nay hắn chưa gặp mặt cha, hơn nữa hắn cũng rất muốn giới thiệu Tham Lang Tinh cho cha biết.

Đến trước thư phòng của cha, còn không kịp mở miệng, tai đã nghe một tiếng hét lớn: "Ai?"

Á Văn vẫn chưa rõ tình hình, chỉ cảm thấy cửa phòng bị một cỗ lực mạnh đẩy bật ra. Ngay cả bóng người hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì cảm thấy sau cổ căng thẳng, cả người đột ngột rời khỏi mặt đất, bay vào trong phòng. Á Văn trông thấy cảnh tượng trong phòng thì không khỏi ngạc nhiên, trong phòng rất đông người.

Ngồi ở vị trí thủ tọa trong phòng có hai người. Bên trái là một lão giả xem ra ước bảy mươi, đầu đã bạc, râu trắng dài một thước, gương mặt nhiều nếp nhăn. Người này thấy hắn liền thả lỏng người, mỉm cười vẻ rất hiền lành với hắn. Kỳ thực trên chiến trường, ông chính là lão tướng nổi tiếng về chiến thuật xuất thần nhập hóa tại Đông đại lục – "Quang vinh Hổ Vương" Hàn La, chính là gia gia của hắn. Ngồi bên phải là một trung niên nhân khoảng bốn mươi, dáng vẻ dũng mãnh, tóc vẫn đen nhánh, không một nếp nhăn, dáng vẻ anh tuấn cương ngạnh, có thể tưởng tượng khi còn trẻ không biết đã mê đảo bao nhiêu nữ nhân tài ba, thục nữ. Người này chính là cha hắn - Ngự Lai, nổi tiếng về thuật phòng thủ, được tôn xưng là "Bất phá hùng tướng".

Hai bên phòng là hai dãy ghế, mặt trước có ba người ngồi chính là ba vị ca ca của hắn. Đại ca Á Hoa giống cha đến tám, chính phần, nhưng so với cha còn khôi vũ hơn. Sự thật là cả ba vị ca ca của hắn đều rất giống cha, đặc biệt là đại ca. Đại ca hắn năm nay ba mươi tuổi, trên chiến trường nổi tiếng dũng mãnh hơn người, được tôn xưng là "Lôi hỏa mãnh sư". Còn khôi vũ hơn đại ca, ngồi bên trái phía trước là nhị ca Á Húc, biểu hiện thập phần ôn văn nho nhã. Thế nhưng, danh xưng của nhị ca trên chiến trường là "Ma quỷ phong hồ", xuất thần nhập quỷ, nổi tiếng thần kỳ bất ý đánh lén mà làm cho địch nhân mất vía, đồng thời cũng là người đa mưu túc trí, năm nay 28 tuổi. Bên trái nhị ca là tam ca Á Nhược, không dũng mãnh bằng của đại ca, cũng không giảo hoạt như nhị ca, nhưng nói về thanh danh trên chiến trường tam ca cũng khiến địch nhân khiếp đảm phải. "Không cần đầu hàng, không cần tù binh, chỉ một mình đối địch, giết không tha", đây là lời bình luận về tam ca trên chiến trường, bởi vậy tam ca còn có danh xưng "Tử thần chi ưng", năm nay 27 tuổi.

Tất cả những người này trên chiến trường đều là hổ tướng khiến địch nhân nghe thấy mà khiếp đảm, họ cũng chính là những người thân của Á Văn, sau khi nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Á Văn cũng nhu thuận đến vấn an, đột nhiên hắn nghĩ đến mọi người đều đối diện phía trước, vậy còn người vẫn đứng ở sau lưng hắn là ai?

Hắn buột miệng hỏi:

-Tam ca, phía sau đệ là ai vậy?

Á Nhược còn kịp chưa trả lời, một thanh âm hùng hậu truyền đến:

-Tiểu Á Văn, bây giờ mới nhớ tới ta sao?

Thanh âm rất quen, chẳng biết đã nghe qua ở đâu?

Đột nhiên linh cơ vừa động, hắn biết ở đâu đã nghe qua, kinh hãi hét lớn:

-Lí Ngang cữu cữu, thì ra là người?

Phía sau hắn truyền lại tiếng cười lớn, người đó bước tới phía trước Á Văn. Người này toàn thân vận bạch y, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa xuống vai, ước chừng hơn ba mươi tuổi, không quá anh tuấn nhưng lại có một cỗ khí chất tiêu sái phiêu dật, chính là tiểu thúc mà Á Văn đã 5 năm qua không gặp - Lí Ngang.

Nhìn hắn diện mạo rất giống tỷ tỷ mình, Lí Ngang trong lòng không khỏi nổi lên sự hoài niệm. Thân là một trong tam đại mỹ nữ nổi danh tại Thái Long đế quốc, danh tiếng lan xa, thế nhưng lại chẳng để mắt đến biết bao thanh niên quý tộc, ngược lại đi thích Đại tướng của kẻ địch - Ngự LaiTư Đạt Khắc, lúc ấy đã hơn 30 tuổi, góa vợ và đã có 3 con nhỏ. Y thật không thể tưởng được tỷ tỷ mới 19 tuổi thế nào lại chấm trúng Ngự Lai, không ngại làm trái ý cha, bỏ luôn cả thân phận của kẻ kế thừa Long gia công tước, lại còn chạy tới Hoa Na Bang công quốc?

Lí Ngang không nén được nhìn tỷ phu một thoáng, tay vuốt đầu Á Văn, nói:

- Lâu rồi không gặp, tiểu Á Văn đã lớn như vậy rồi sao, có nhớ đến tiểu cữu này không? Tiểu cữu mỗi ngày đều nhớ ngươi đó. Ngươi cũng thật là, không biết viết thư cho tiểu cữu sao?"

Á Văn biết Lí Ngang cữu cữu từ nhỏ đã thích nói đùa với hắn, hơn nữa lại nhiều năm không gặp, nhịn không được cũng đùa lại:

- Tiểu cữu sao lại nói thế! Con chẳng biết đã viết mấy trăm phong thư, nhưng ai biết người phiêu lãng phương nào nên chẳng biết sẽ gửi đi đâu?

Lí Ngang nghe xong không khỏi nghẹn họng, không thể nói được gì nữa. Y bản tính trời sinh thích tự do, ghét bị trói buộc, yêu thích phiêu bạt, chuyện này mọi người đều biết. Hôm nay bị cháu trai chất vấn, hắn tự nhiên không thể nói gì.

Nhìn thấy hắn bị chọc lại, mọi người, lần đầu tiên trong mấy ngày gần đây, không nhịn được cười lăn ra.

Sau khi chào hỏi, Á Văn trong lòng thoáng động, đã lâu rồi không tề tựu được nhiều người đến như vậy! Hắn không nhịn được liền hỏi:

- Cha, đã xảy ra chuyện gì trọng đại vậy?

Mọi người trong phòng nghe Á Văn hỏi vậy không khỏi sững sờ, liếc mắt nhìn nhau. Ngự Lai mở miệng hỏi:

- Á Văn, sao con lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không thể trở về nhà nghỉ ngơi được sao?

Á Văn lắc đầu nói:

-Không có khả năng chỉ là trở về nghỉ ngơi mà thôi.

Thấy mọi người chăm chú nhìn mình, Á văn tiếp tục nói:

- Từ khi con có trí nhớ đến nay, con nhớ là ngay cả là ngày trọng đại, cha hoặc trong ba vị ca ca nhất định phải có một người đóng quân bên ngoài, chưa từng có cảnh như hôm nay, gia gia, cha, ca ca, ngay cả tiểu cữu đều đến đông đủ. Việc này chỉ có hai khả năng: một là sắp sửa phát sinh nguy cơ quốc gia đại sự như chiến tranh chẳng hạn. Nhưng tình hình gần đây rất bình thường, chẳng những không có chiến tranh, thậm chí còn có vài tiểu quốc tỏ dấu hiệu muốn hòa đàm, cho nên khả năng thứ nhất có thể loại trừ. Còn khả năng thứ hai có thể là…

Nói đến đây, giọng Á Văn trở nên ngưng trọng:

- Gần đây con nghe được một câu" công cao chấn chủ", Đức Dã Vương hình như đã sắp 80 chăng?

Nói đến đây, nhìn thấy mọi người há mồm cứng lưỡi, Á Văn không khỏi thở dài:

-Chỉ hy vọng là con đã đoán sai.

Nhị ca Á Húc hỏi:

- Á Văn, làm sao đệ lại biết việc này?

Á Văn thở dài:

- Đệ mặc dù không có triển vọng, nhưng tịnh không phải kẻ ngu ngốc, cũng không phải nghễnh ngãng, có một số việc đương nhiên nghe tỏ tường, suy nghĩ tỏ tường a!

Nói là như thế, nhưng chỉ bằng một ít việc nhỏ có thể đưa ra kết luận không khác biệt xa với sự thật là mấy, khiến cho mọi người không khỏi giật mình.

Ngự Lai vừa vui mừng vừa hổ thẹn. Đến bây giờ ông mới phát hiện ra mình dường như đối với tiểu nhi tử này đã thiếu sự quan tâm, tối thiểu việc ngay cả hắn có tài trí xuất sắc như thế cũng không biết.

Bên cạnh, Hàn La chưa bao giờ mở miệng lúc này cũng lên tiếng:

- Á Húc, ngươi đem mọi việc nói cho Á Văn nghe đi, hắn cũng nên biết một chút. Biết đâu hắn còn có thể đưa ra chủ ý?

Á Húc trình bày lại mọi chuyện cho Á Văn hiểu.

Dưới sự giải thích của nhị ca, Á Văn mới biết nguyên lai sự thật so với những gì hắn đoán lúc nãy khác biệt không xa, nhưng tình huống còn thập phần nguy cấp hơn.

Nguyên lai công quốc hoàng đế Đức Dã Vương khi tuổi còn trẻ thì dã tâm bừng bừng, luôn mong muốn kiến lập cường quốc, nên đã trọng dụng số lượng lớn nhân tài quân sự, như Tư Đạt Khắc gia tộc. Nhưng sau khi nắm quyền đến nay, dã tâm biến thành kị tâm, tùy ý định truyền ngôi cho thái tử nhưng lại sợ những thủ hạ trước giờ một tay đề bạt đi lên, đang nắm quyền trọng binh tướng lãnh, một khi tân hoàng đế còn ấu thơ sẽ khởi binh tạo phản. Bởi vậy, mười năm trước sau việc bạo loạn tại cung đình, có rất nhiều tướng lĩnh do cố ý hoặc vô tình, trực tiếp hoặc gián tiếp chết trận hoặc phạm phải sai lầm bị chặt đầu. Cho đến hôm nay, vẫn còn hoàn hảo e chỉ còn có gia tộc Tư Đạt Khắc.

Hiện giờ, tình huống cũng đã trở nên không ổn, kị tâm của Đức Dã Vương tựa hồ cũng chuyển qua trên người bọn họ. Bất quá vì Tư Đạt Khắc gia tộc mỗi một người đều nắm giữ chức vụ trọng yếu, hơn nữa 10 năm trước ra sức vì vua, bảo vệ vương vị của Đức Dã Vương, bởi vậy coi như an toàn.
Một tháng trước, trong cung đình truyền đến tin tức, Đức Dã Vương đã quyết định sang năm vào tháng hai là ngày kỉ niệm lập quốc sẽ truyền ngôi cho hoàng thái tử(*). Lại nữa, gần đây mọi người vừa bị thua trận, nghị hội này đối với họ thập phần bất mãn, có nghĩa là bọn chúng đều sẽ quay đầu, đề nghị xử bọn họ, tình huống cực xấu. (**)

Đại ca Á Hoa bất mãn nói:

- Nếu không phải là Hoàng thượng phái cái gì chó má giam quân, đâu đâu cũng tẩy chay kế hoạch của ta, lại còn thêm không biết cái tên vương bát đản nào đã tiết lộ quân cơ, ta nào dễ thất bại.

Ngự Lai cau mày quở trách:

- Á Hoa, nói chuyện không cần thô lỗ vậy.

Á Văn không rảnh để nghe đại ca nói cái gì, vội hỏi:

- Nhị ca, ý của người là Hoàng thượng sẽ nhân dịp này mà đem chúng ta khai đao?

Á Húc ngưng trọng gật gật đầu.

Những việc nhị ca thuật lại làm Á Văn thật sự kích động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sau lưng sự quang vinh của gia tộc lại ẩn dấu nguy cơ lớn như thế. Cái giá phải trả của quyền cao lộc hậu tùy thời mà có thể nhà tan cửa nát. Trong nháy mắt, người nhà vốn phải tỏ ra ý khí phấn khởi, trong mắt Á Văn xem ra lại tiều tụy như thế.

Hàn La nhìn thấy bộ dạng không thể tin nổi của Á Văn, trong lòng không khỏi thở dài. Tuy phát hiện trí tuệ Á Văn vượt quá thường nhân, nhưng hắn dù sao cũng mới chỉ là tiểu hài tử 15, 16 tuổi, cho hắn biết việc này quá sớm có phải là là sai? Cũng chỉ hy vọng Á Văn có thể trưởng thành như những đứa nhỏ bình thường, vì thế, lúc mà Ngự Lai nói với ông muốn lợi dụng quan hệ để gã vào Vân Dương học viện thì ông cũng đã tán thành. Ông cũng thật sự không hy vọng Á Văn dấn thân theo con đường quân nhân giống như ca ca và phụ thân của hắn.

Để thay đổi sự chú ý của Á Văn, Hàn La cười nói:

- Á Văn, tiểu hài tử còn tưởng vậy sao, dù sao cũng còn có gia gia mà. Ta tuyệt không tin bằng vào mấy tên đại thần chỉ biết né tránh, la ó ở hậu phương, nghị viện có thể làm gì người Tư Đạt Khắc chúng ta. Đúng rồi, ta nếu nhớ không sai thì chỉ hơn nửa tháng nữa là ngày sinh của ngươi phải không?

Á Văn nghe Hàn La nói xong, tuy trong lòng biết là không phải như thế, nhưng hắn cũng biết lão nhân gia không muốn làm cho hắn lo lắng nên cũng cười gật đầu phụ họa.

Hắn đáp lời:

- Gia gia, qua 14 ngày nữa là cháu đã 16.

- Gia gia chẳng biết đến lúc đó còn lưu lại đây không. Thừa dịp bây giờ gia gia còn ở đây, ta trước hết tặng cháu quà mừng lễ vậy.

Dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, vừa nghe gia gia muốn tặng quà sinh nhật, hắn lập tức tạm thời quên mất lo lắng vừa rồi, thân thủ làm nũng nói:

- Cám ơn người, gia gia, bất quá lễ vật nếu quá kém, cháu sẽ không nhận đâu.

Nhìn thấy Á Văn đã muốn lễ vật, lại sợ lễ vật quá kém, đúng là tâm tính trẻ con, mọi người không khỏi bật cười.

Hàn La cũng cười nói:

-Yên tâm, lễ vật này cháu nhất định vừa lòng. Chỉ sợ là cha ngươi và các ca ca lại nói ta quá bất công.

Nói xong, Hàn La lấy ra một quả trứng huyễn thú to không đến nắm tay, bề ngoài màu trắng bóng loáng, ẩn ẩn phát ra hào quang.

Á Văn và Lí Ngang không hẹn mà cùng thốt ra tiếng kinh hô:

-Là trứng huyễn thú hệ Quang.

Á Văn bối rối:

- Gia gia, thứ quý trọng thế này, cháu … cháu … cháu … … cháu không thể nhận … ….

Hàn La làm mặt giận nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi là không thích lễ vật của gia gia tặng, cũng là xem thường lễ vật này?

Á Văn hốt hoảng phân bua:

- Không phải, không phải vậy đâu gia gia. Chỉ là trứng huyễn thú hệ Quang này là thuộc loại cấp tám thượng cấp, cháu sợ rằng không đảm đương nổi. Huống chi các ca ca nhất định cần nó, nếu gia gia đưa nó cho cháu, không phải là phạm vào công quốc luật pháp sao? Người nên đưa huyễn thú này cho các ca ca, huống chi cháu đã có … ….

Nói còn chưa dứt lời, Hàn La đã cắt ngang hắn nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, tốt là tốt, không tốt là không tốt, nói nhiều như thế làm gì! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mấy cái lão mắc dịch trong trưởng lão hội sẽ lại chia cho ngươi một huyễn thú à? Sớm cấp thì đã cấp cho lúc 3 năm trước rồi, làm gì đợi đến bây giờ?

Á Văn vội kêu lên:

- Gia gia, cháu không phải là ý này, cháu ……

Á Văn chưa nói hết, lại bị Hàn La ngắt ngang:

-Con mẹ ngươi, các ca ca của ngươi đều có huyễn thú, chỉ còn ngươi không có. Chẳng lẽ ngươi muốn từ nay về sau người ta nói "người của Tư Đạt Khắc không có tiền đồ, ngay cả huyễn thú cũng không có", để gia gia đã chừng này tuổi còn bị người ta giễu cợt sao?

Bên cạnh nhị ca Á Húc cũng nói vào:

- Á Văn, đệ không thể lại phụ hảo ý của gia gia.

Đại ca Á Hoa nói:

- Nói thật, đại ca nhìn cũng rất muốn. Bất quá, đệ tưởng rằng đại ca thật sự thần dũng để có thể cung cấp năng lượng cho hai thượng cấp huyễn thú sao?

Tam ca cũng thuyết phục hắn:

- Đệ mà nói không nhận, có thể thật sự khiến cho gia gia tức giận, cho là đệ thật sự xem thường lễ vật này.

Á Văn nghe các ca ca đều nói như vậy, đành phải tiến lên hướng về phía Hàn La cúi đầu, tiếp nhận trứng Quang huyễn thú thượng cấp cấp tám.

Hàn La hài lòng nói:

- Á Văn ngươi hãy nghe cho kỹ, Quang huyễn thú này là gia gia sau trận cung đình bạo loạn 10 năm trước, vì huyễn thú của gia gia chết trận, hơn nữa gia gia lại lập công lớn, cho nên trưởng lão nghị hội mới phá lệ phối cấp cho gia gia Quang Hổ. Danh xưng "Quang Vinh Hổ Vương" của gia gia cũng vì thế mà có, ngươi cần phải xứng đáng khi sử dụng nó, không được làm cho thanh danh của gia gia đi xuống.

Á Văn cung kính đáp:

- Vâng, gia gia.

Hàn La hiển nhiên thật cao hứng, cười lớn ha ha nói:

- Ta muốn công quốc tất cả mọi người đều biết, người Tư Đạt Khắc gia tộc, người nào cũng là cực mạnh.

Giờ phút này Hàn La càng thập phần cao hứng, hiển nhiên không để tâm đến những trở ngại trước đây trong mắt.

Á Văn nhìn thấy gia gia cao hứng như vậy, cũng có vẻ rất cao hứng.

Đột nhiên, Á Văn phát giác sắc mặt mọi người thật lạ, lẽ nào bọn họ trong tâm bất mãn? Hắn không khỏi thấp thỏm bất an hỏi:

- Cha, người làm sao vậy?

Hàn La cũng phát giác ra, cảm giác trong lòng đồng dạng với Á Văn, trừng mắt hỏi:

- Thế nào? Ngự Lai, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nên giao cho Á Văn trứng huyễn thú này sao?

Ngự Lai cười khổ nói:

- Cha, sao người lại nghĩ như vậy? Cấp cho Á Văn huyễn thú, ý ta và người còn không giống nhau sao? Chỉ là ta vì Á Văn chuẩn bị lễ vật này xem ra đã vô dụng rồi.

Nói xong, Ngự Lai cười khổ lấy ra một quả trứng lớn bằng nắm tay, màu vàng, mặt ngoài hơi lồi lõm, đích xác là trứng huyễn thú dạng Thổ.

Ông cười khổ nói:

- Đây là trứng huyễn thú Đại Địa Chi Hùng, vốn là lễ vật muốn tặng cho Á Văn nhân ngày sinh nhật, bất quá bây giờ không còn tác dụng.

Một bên Á Hoa, Á Húc, Á Nhược cũng đều cười khổ xuất ra trứng huyễn thú.

Á Văn không khỏi khóe mắt rưng rưng. Nên biết rằng tiến vào thời kì thành thục, ngoại trừ sử dụng huyễn thú chuyên sinh sản, còn những huyễn thú đã trở thành khải giáp hoặc trang giáp, cơ bản là sẽ không thể sinh đẻ. Nếu chủ nhân miễn cưỡng ép nó sinh đẻ, cũng có thể sinh hạ trứng, bất quá kể từ đó, huyễn thú nguyên khí đại thương, cần phải trải qua một khoảng thời gian dài liệu dưỡng mới có thể khôi phục.

Nhìn trứng Đại Địa Chi Hùng trong tay cha; đại ca là quả trứng màu đỏ, qua chiều dài rõ ràng là trứng Giai Hỏa Sư thượng cấp cấp bảy; nhị ca là quả màu xanh nhạt, phía trên còn có dấu vết ba ngấn màu vàng, chính là Cuồng Phong Chi Hồ thượng cấp cấp bảy; trên tay tam ca là quả màu tối đen, phía trên phủ kín các đường màu bạc, chính là Bích Thủy Lôi Ưng thượng cấp cấp bảy.

Hơn nữa, huyễn thú của mọi người cũng như gia gia, đều là đệ nhị hình thái sống phụ thuộc trên người chủ nhân mà hấp thụ năng lượng, gia tăng thời gian phục nguyên. Trong lúc đang phải đối mặt với nguy cơ, nhưng mọi người vẫn quan tâm yêu thương hắn như thế, vì hắn mà lao tâm suy nghĩ, không khỏi làm cho Á Văn thật sự cảm động vì những thâm tình của họ.

Á Văn thực sự cảm động nói:

- Con nhận, con nhận mà.

Lễ vật nhân ngày hắn tròn mười sáu tuổi tiếp nhận từ tay mọi người làm hắn suốt đời khó quên.



(*)Ghi chú 1: Đức Dã Vương đơn truyền 3 đời, con trai độc nhất đã chết trong trận bạo loạn cung đình 10 năm trước, bây giờ hoàng thái tử là hoàng thái tôn - Lê A Ngải Tắc Tư, năm nay 22 tuổi.

(**) Ghi chú 2: hệ thống chính trị luật lệ tại công quốc, ngoại trừ đế vương là một người, bên dưới có hai thủ tướng, nắm quyền tại hai bộ phận riêng, các hoàng tộc, quý tộc làm thành trưởng lão hội, bình dân làm thành công quốc nghị hội, khi có những quyết sách trọng đại thì đế vương một phiếu, mỗi thủ tướng một phiếu, hai nghị hội đại biểu một phiếu, cộng lại năm phiếu, dựa trên số đầu phiếu mà quyết định, trừ đế vương là cha truyền con nối, thủ tướng sẽ do đế vương quyết định nhân tuyển, giao cho hai nghị hội đồng thời biểu quyết có đồng ý hay không, trưởng lão hội thường là người đức cao vọng trọng, do giới quý tộc đảm trách, công quốc nghị hội do các thành viên nhân dân đề cử đại biểu tham dự.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang