Đan Thanh vẫn thế, vẫn bộ dáng cười ha hả, Đan Tố vẫn giữ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Vân Phong mang theo sự tán thưởng, hiện nay hai người chính là nhân vật quan trọng của Tổng Công Đoàn chế dược, tài nghệ cũng là cao nhất, hiện đã đạt tới Tông Sư ba sao.
Bạch Khánh Phong cười lên, “Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta còn có việc bận khác, có một nhóm thanh niên mới tới, ta đi xem thử một chút.”
“Đi đi, làm phiền ngươi.” Đan Thanh cười nói, Bạch Khánh Phong khoát tay đi ra ngoài, Đan Thanh vỗ vai của Vân Phong, “Chúng ta có thể tìm chỗ để nói chuyện, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ nha đầu Vân Phong.”
Đan Tố gật đầu, ba người bên cạnh người tới người đi, thật không dễ dàng, Vân Phong chỉ có thể cười cười đi theo hai người kia, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra việc mình cự tuyệt lúc đó trưởng lão Đan Thanh vẫn còn nhớ trong lòng, uầy!
Đi tới một căn phòng, ba người đẩy cửa đi vào, Đan Thanh đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài, hai vị trưởng bối ngồi đối diện Vân Phong, nàng cũng ngồi xuống, Đan Thanh vẫn cười ha ha nhìn Vân Phong, “Nha đầu, bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư kia là từ tay ngươi đúng không?”
Vân Phong sửng sốt, mặc dù hiện giờ mình đã đạt tới cấp bậc Thiền Sư, nhưng lọ thuốc đó thực sự không bắt nguồn từ tay nàng, nàng lười giải thích với miệng lưỡi thế gian, nhưng với Đan Thanh và Đan Tố, nàng không muốn giấu, hai vị trưởng bối này đường truy vấn ngọn nguồn là được.
“Không phải là từ tay ta.” Vân Phong nói, Đan Tố ngạc nhiên, “Không phải ngươi?”
Vân Phong gật đầu, “Chính xác thì bình chất thuốc đó là từ tay sư tôn.”
“Sư tôn của ngươi?” Đan Thanh sửng sốt, “Ta đã nói mà, lão già kia sao có thể là sư phụ vỡ lòng về chất thuốc của ngươi được, ông ta cũng không tạo ra được nổi đồ đệ như ngươi, quả nhiên có cao nhân khác.”
Đam Tố hơi gật đầu, Đan Thanh hỏi tiếp, “Không biết vị sư tôn này của ngươi nên gọi như thế nào?”
Vân Phong bất đắc dĩ, “Xin lỗi hai vị trưởng lão, tính tình sư tôn lạnh nhạt, không thích qua lại với người khác, chuyện này vốn chính ông cũng đã dặn đừng nói cho aikhasc, nhưng hai vị trưởng lão không phải người ngoài nên ta mới nói thật như thế.”
Đan Thanh và Đan Tố không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, “Nếu đã là ý của vị cao nhân này đã có ý như vậy, chúng ta cũng không tiện truy hỏi gì nữa, nhưng mà không thể cùng trao đổi một chút với vị Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư này thật là đáng tiếc.”
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của hai vị trưởng lão, vpmimr cười, “Hai vị trưởng lão sớm muộn gì cũng sẽ tiến tới được cấp bậc Thiền Sư thôi.”
Đan Thanh và Đan Tố nghe vậy cười lên, Đan Thanh khoát khoát tay, “Chúng ta đã già cả lắm rồi, nỗ lực lâu tới như thế mới tới được Tông Sư ba sao, cấp bậc Thiền Sư a…. Cũng khó mà đủ sức được, nhưng mà nha đầu lại rất có thể đột phá được tới bước này, hai chúng ta rất coi trọng ngươi.”
Đan Tố bên cạnh gật đầu phụ họa, Vân Phong cười không nói gì nữa, Đan Thanh cười lớn nói, “Đúng rồi, cứ kéo ngươi nói chuyện mãi, nha đầu ngươi tới đây để làm gì thế? Nếu cần gì về chất thuốc cứ nói với chúng ta.”
Vân Phong lắc đầu, giương nhẹ tay lên lấy ra từng chai chất thuốc. Đan Thanh và Đan Tố nhìn đống chất thuốc mà nàng lấy ra mà thấy kinh ngạc, lại bị những chất thuốc này làm càng thêm kinh ngạc.
Toàn bộ những chất thuốc này đều là Tông Sư ba sao phẩm chất hoàn mỹ.
Vân Phong vẫn không ngừng lấy ra chất thuốc, khoảng ba mươi mấy bình phẩm chất hoàn mỹ nằm trên bàn một cách hoành tráng, Đan Thanh và Đan Tố trợn tròn mắt, nha đầu này tính làm gì? Chẳng lẽ biểu diễn cho họ thấy thành quả của nàng?
“Nha đầu, ngươi đang…” Đan Thanh khó hiểu, Vân Phong bày chất thuốc xong cười tươi với hai vị trưởng lão, “Tổng cộng ở đây có ba mươi bảy bình chất thuốc Tông Sư ba sao.”
“Mỗi một bình đều là phẩm chất hoàn mỹ, có thể làm được nhiêu đây thực sự không dễ.” Đan Tố cảm thán, “Xem ra tài năng của ngươi tăng trưởng không hề ít chút nào, bay vọt rất cao. Dù là ta và Đan Thanh cũng chưa chắc tới trình độ này.”
Đan Thanh gật đầu, Đan Tố luôn trầm mặc ít nói lúc này lại nói nhiều như thế. Nha đầu này… thật đúng là kỳ tích, nếu như có thể vượt qua tới được cấp bậc Thiền Sư, thì không ai có thể hơn được nha đầu này nữa rồi.
Đan Thanh không hề biết rằng Vân Phong đã sớm đạt tới được cấp bậc Thiền Sư, hơn nữa còn lĩnh ngộ được tới hai cách điều chế.
“Nha đầu này, đang muốn để cho hai lão già chúng ta không chỗ dung thân sao?” Đan Thanh nói, Vân Phong vội lắc đầu, “Không phải thế, Tổng Công Đoàn chế dược có thể tham gia vào Liên Minh Đông Tây là nhờ có hai vị trưởng bối ra tay giúp đỡ, Vân Phong vô cùng cảm kích. Cho tới bây giờ, Tổng Công Đoàn đã giải quyết rất nhiều gánh nặng về nhu cầu chất thuốc cho Liên Minh Đông Tây, thân là một Dược Tề Sư, ta chưa bao giờ ra sức cho Tổng Công Đoàn, về điểm này Vân Phong tự thấy xấu hổ.”
“Sao mà không có đóng góp gì được? Chuyện lần trước chúng ta không tiện ra mặt giải quyết, làm phiền tới ngươi mới giải quyết được vấn đề, ngươi đã giúp ta một phần việc lớn.” Đan Thanh nói, Vân Phong lắc đầu, “Đó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, thân là Dược Tề Sư thì phải góp chất thuốc. Những chất thuốc này là những năm này Vân Phong kinh nghiệm được, toàn bộ giao cho Tổng Công Đoàn.”
Đan Thanh và Đan Tố ngẩng người, ba mươi mấy bình chất thuốc cấp bậc Tông Sư ba sao đều cho hết Tông Công Đoàn. Nha đầu này thật đúng là hào phóng
“Nha đầu này, có phải hồ đồ rồi không? Ba mươi mấy bình thuốc đều cho hết thì ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ bản thân mình không cần?” Đan Thanh lắc đầu, “Tổng Công Đoàn chất thuốc tham gia Liên Minh Đông Tây cũng là vì lợi ích của bản thân, không phải là do ngươi đâu.”
“Lấy về đi.” Đan Tố nghiêm túc nói, Vân Phong đáp, “Đây không phải là thù lao gì cả, chỉ là một phần tâm ý của ta thôi. Có thể giảm bớt được một phần áp lực của các vị là tâm ý của ta.”
“Cái nha đầu này!” Đan Tố không khỏi cười lắc đầu, “Vậy thì cũng đâu cần nhiều chất thuốc tới như thế, theo ta thấy… ba bình là đủ rồi.”
“Đúng thế, còn lại tự giữ lấy đi.” Đan Tố nói, Vân Phong biết hai vị trưởng giả này đang quan tâm mình, chứ bây giờ Liên Minh Đông Tây thực sự rất cần chất thuốc cấp bậc Tông Sư, nhưng Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư có bao nhiêu? Chẳng lẽ ngày đêm chế thuốc không ngừng sao? Hai vị này không nỡ nên mới nói như thế, chính vì vậy Vân Phong càng muốn đưa ra.
“Ta giữ lại những thứ này cũng không dùng nhiều, hiện nay thực lực của ta những chất thuốc này không hỗ trợ được nhiều nữa.” Vân Phong nói, ánh mắt Đan Thanh và Đan Tố sáng lên, “Tông Sư ba sao mà không giúp được nhiều cho ngươi, chẳng lẽ thực lực nha đầu lại tăng thêm không ít?”
Vân Phong gật đầu, “Cho nên những chất thuốc này để ở chỗ ta cũng như không, chi bằng giao cho người có thể dùng được nó.” Nàng đẩy chất thuốc trước mặt, “Ta tới một lát rồi phải đi, giao chất thuốc cho Tổng Công Đoàn vẫn yên tâm hơn.”
Những chất thuốc này mặc dù không có tác dụng nhiều với nàng nhưng trong mắt người khác lại vô cùng quý giá, bất luận thế nào cũng sẽ tranh tới tay.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, Đan Thanh nói, “Nếu nha đầu ngươi đã nói thế thì chúng ta không tiện từ chối nữa, Dược Tề sư cấp bậc Tông Sư quá ít ỏi, chất thuốc Tông Sư ba sao gần như là ta và Đan Tố làm, áp lực rất lớn. Có những chất thuốc ngươi giúp phụ thực sự giải tỏa không ít.”
Vân Phong cười, “Chỉ cần có thể giúp được hai vị trưởng lão là tốt rồi.”
Đan Tố cười lớn, “Cảm ơn ngươi, nha đầu.”
“Những thứ này không là gì so với những gì các vị đã làm cho Liên Minh Đông Tây cả.” Ánh mắt Vân Phong chân thành, những người này tình nguyện gia nhập Liên Minh làm trợ lực, nàng phải cảm ơn, nếu không có họ, cho dù nàng cố gắng thế nào cũng khó xây dựng nên được Liên Minh Đông Tây, nếu không có sự ủng hộ của bọn họ sao có thể đối đầu được với Huyết Hồn như bây giờ?
“Khách khí rồi.” Đan Tố nói, Đan Thanh bên cạnh gật đầu, “Đan Tố nói đúng đấy nha đầu, mặc dù hai chúng ta không có duyên thầy trò với ngươi, nhưng trong lòng ta và Đan Tố, ngươi chính là đồ đệ của chúng ta, yêu cầu của đồ đệ sư phụ sao có thể không chiều được? Ngươi nói có đúng không, Đan Tố?”
Trưởng lão Đan Tố lập tức gật đầu, Vân Phong cười, hành trình tới đây của nàng đúng là có rất nhiều thầy tốt bạn hiền, luôn chìa tay giúp đỡ nàng khi nàng cần, nếu không có họ làm bạn, nàng khó mà đi được tới ngày hôm nay.
“Đa tạ hai vị trưởng lão đã ưu ái, hãy nhận lấy những chất thuốc này đi.” Vân Phong nói, Đan Thanh gật đầu cất toàn bộ chất thuốc vào, chắc chắn sẽ không tùy tiện sử dụng lung tung đống chất thuốc này, phải đợi tới cơ hội tích hợp mới dùng, nếu không sẽ cô phụ sự cực khổ của nha đầu Vân Phong.
“Nha đầu, ngươi tới đây chỉ để đưa những chất thuốc này thôi sao?” Đan Thanh cất chất thuốc xong lại hỏi, Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, giao cho người khác không yên tâm cho lắm nên ta mới đích thân tới đưa.”
“Những chất thuốc này là tích lũy mấy năm nay của ngươi, sao ngươi không giữ lại cho bản thân một chút?”
“Trưởng lão Đan Thanh yên tâm, trên người ta vẫn còn giữ mấy bình, chỉ là ta không phải là người quá lệ thuộc vào chất thuốc, phần lớn là không đụng tới.”
“Tốt.” Đan Tố bên cạnh nói, làm Đan Thanh phụt cười, Đan Tố ngẩn tò te nhìn Đan Thanh, không hiểu tại sao ông lại bật cười. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, lúc này Đan Thanh mới nín cười lại, “Vào đi.”
Cánh cửa đẩy ra, Bạch Khánh Phong thấy Vân Phong ở đây thì thở ra, “Ơn trời, may mà ngươi vẫn chưa đi, nếu không ta sẽ đau đầu mất.”
“Sao thế? Có phải đám thanh niên lại phiền nhiễu ngươi không?” Đan Thanh cười hỏi, Bạch Khánh Phong sầu não, “Trưởng lão Đan Thanh, ngài đừng trêu ta nữa, lần này họ không phiền tới ta mà là Vân Phong. Hơn nữa phiền ta không phải chỉ có những người trẻ tuổi này mà còn có rất nhiều Dược Tề Sư ở đây.”
Đan Thanh hơi nhíu mày, “Sao thế? Chẳng lẽ họ còn muốn so đấu với nha đầu một phen?”
Bạch Khánh Phong tặc lưỡi, so đấu? Ai mà dám? “Không phải thế, đám thanh niên mới tới bàn tán chuyện về Vân Phong bị Dược Tề Sư khác nghe được, thế là một đồn mười, mười đồn trăm truyền khắp nơi, bây giờ ai cũng biết Vân Phong ở đây, với danh tiếng của nàng ở trong giới chất thuốc, ai cũng muốn được gặp một nàng nghe nàng chỉ giảng một phen.”
Vân Phong có chút ngại ngùng, phương pháp chế dược của nàng mang thuần tính cá nhân, khác một trời một vực với phương pháp truyền thống, nàng lấy gì mà giảng cho người khác?
“Bạch Khánh Phong, ngươi biết phương thức chế dược của ta đấy, có nói với người ngoài cũng vô dụng.”
Bạch Khánh Phong nhún vai, “Hiển nhiên là ta biết, nhưng mà bọn họ có thèm nghe đâu, nếu như ngươi không ra ngoài nói vài câu thì nơi này khó mà yên tĩnh nổi được.”
Đan Thanh và Đan Tố nhíu mày, nếu nha đầu này cứ đi như thế thì toàn bộ Dược Tề Sư ở đây sẽ nháo nhào lên mất, “Nha đầu à, mặc dù phương pháp chế dược của ngươi khác với người khác, nhưng mà quá trình lĩnh ngộ lại giống phương pháp truyền thống, đối với việc chọn dược liệu, sai lầm trong chế dược, mặc dù khác hình thức nhưng bản chất là giống nhau, ngươi cứ nói vài lời về chỗ này đi.”
“Đúng thế Vân Phong, thiên tư chế dược của ngươi luôn vượt xa người khác, nếu có thể nghe được ngươi chỉ điểm vài câu có khi lại giúp người khác hiểu ra cũng không chừng.” Bạch Khánh Phong nói, thật ra chính hắn cũng rất muốn nghe một chút hiểu biết về phương diện này của Vân Phong, muốn hiểu rõ vì sao tài nghệ của nàng lại cao siêu tới như thế.
Vân Phong nhíu mày, chia sẻ kinh nghiệm cho người khác là chuyện tốt, nhưng mà nàng không chắc người khác có thể nghiệm ra được gì từ lời của nàng hay không, nếu bọn họ đều đã nói vậy thì mình cũng khó mà từ chối. Vân Phong gật đầu, Bạch Khánh Phong thở nhẹ ra, “Thật tốt quá, ta sẽ để những người kia an phận một chút.” Bạch Khánh Phong xoay người rời đi, Đan Thanh cười lên, “Đây cũng là một cơ hội tốt, ta và Đan Tố cũng rất muốn nghe thử kinh nghiệm của ngươi, có lẽ lại giúp hai lão già khú đế bọn ta hiểu ra gì đó.”
Vân Phong cười bất đắc dĩ, tiếp theo nàng còn cần phải tới Thí Sát Minh, sau khi Thí Sát Minh tham gia vào Liên Minh Đông Tây, mọi thứ cần phải được chuẩn bị xong xuôi, sau đó đại chiến với Huyết Hồn sẽ bắt đầu, cơ hội đó nàng chỉ có một lần đầu tiên và cuối cùng.
Ngày hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trong lịch sử Tổng Công Đoàn Chất thuốc, không hề huyên náo kiểu bận rộn, mà là náo nhiệt thực sự, tương phản với sự bận rộn thường ngày, tất cả Dược Tề Sư đều tạm gác lại công việc trên tay mình, bất luận là tay mơ hay bậc lão chuyện đều hưng phấn tụ tập lại tiền thính của Tổng Công Đoàn, gần như muốn đông kín cả nơi đây.
“Vân Phong tới thật sao?”
“Tin này là cực kỳ chính xác! Nếu có thể nghe được vài câu chân truyền của Vân Phong chắc chắn được lợi không ít.”
“Đúng thế, ngay từ nhiều năm trước nàng là Đại Sư ba sao, bây giờ không biết đã đạt tới cấp bậc gì rồi.”
“Hiển nhiên là cấp bậc Thiền Sư rồi. Điều này còn cần phải nghĩ nữa sao? Nghe Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư một lần là có ích cả đời.”
Tât cả mọi người bàn tán xôn xao, trong đó có không ít ánh mắt khát khao ghen tị, với thành tựu của Vân Phong bây giờ, có người hâm mộ bái phục, cũng có người nội tâm không phục hoài nghi, đây đều là điều bình thường. Mà Vân Phong vốn cũng chẳng để ý tới những ánh mắt đó.
“Mọi người bình tĩnh một chút, đây là cơ hội khó cầu, các ngươi hãy nắm thật chắc.” Bạch Khánh Phong bước ra, cả khu vực yên tĩnh lại, Dược Tề Sư Vân gia không khỏi thẳng sống lưng, đây chính là Vân Phong của Vân gia bọn họ. Là niềm kiêu ngạo và tự hào!
Không bao lâu sau Vân Phong cùng hai vị trưởng lão Đan Thanh Đan Tố ra ngoài, nhìn số người đứng đầy tiền thính làm nàng vô cùng ngạc nhiên, Đan Thanh cười lớn, “Quả nhiên mà, nha đầu đã ra tay thì ngay cả các trưởng lão khác của Tổng Công Đoàn cũng xuất hiện.”
Vân Phong bó tay, nàng chỉ đi ra tùy tiện nói vài câu thôi mà, nếu phải nói kinh nghiệm thực sự của mình cho người khác, nàng thực sự không biết phải giảng giải như thế nào.
“Tùy tiện nói vài câu là được rồi nha đầu.” Đan Thanh vỗ vỗ vai nàng, cùng Đan Tố chia ra mỗi người đứng một bên ở hai bên, Vân Phong nhìn lướt qua đống người ở tiền thính, nhiều loại ánh mắt mang suy nghĩ khác nhau dồn về phía nàng.
Vân Phong lạnh nhạt lên tiếng, “Phương thức chế dược của ta khác hoàn toàn với phương thức bình thường.”
“Ta đã từng nghe là khác nhau rồi, nghe nói ngươi hoàn toàn dùng lửa để đốt dược liệu, sau đó thì thành hình, thật sự là vậy sao?” Có người cao giọng nói, ánh mắt Vân Phong nhìn sang, “Đúng là như thế.”
“Dược Tề Sư nơi này đa số đều chưa thấy ngươi chế dược lần nào, thiên tư chế dược của Vân Phong ai cũng biết, nếu ngươi không chia sẻ kinh nghiệm của ngươi cho chúng ta thì đồng nghĩa là đã phủ định, cần gì phải tự tìm cớ cho bản thân?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía người lên tiếng, là một thanh niên tầm ba mươi, đứng đó không hề nhùn bước trước ánh mắt chăm chú của mọi người, nhìn chằm chằm vào Vân Phong.
Bạch Khánh Phong nhíu mày, người không phục với Vân Phong là có, nhưng trường hợp như này thì hơi quá phận, “Ta đã từng chứng kiến Vân Phong chế dược, đúng như ngươi nói, nhưng có đôi lời ta thanh minh trước. Vân Phong chịu chia sẻ kinh nghiệm của nàng là nàng rộng lượng, nếu nàng không chia sẻ thì nàng cũng chẳng sai.”
Thanh niên mấp máy môi nhưng không thốt ra được lời nào, Vân Phong cười, “Người từng xem ta chế dược đều không hiểu rõ nguyên lý của ta, trong mắt người chế dược truyền thống, ta là người hành động độc lập, phần lớn Dược Tề Sư chưa thấy ta chế dược, ta đồng ý chia sẻ kinh nghiệm của ta, vậy thì không ngại ở đây từ đầu tới cuối, ta sẽ biểu diễn một lần, nếu có người có thể nghiệm ra thì tốt.”
“Vân Phong, ngươi không nhất thiết phải làm tới bước này.” Bạch Khánh Phong nhíu mày, phương thức chế dược của Vân Phong như bí tịch của nàng.
Vân Phong lắc đầu, “Không sai, nếu có người có thể học được phương thức chế dược của ta, ta vui mừng còn không kịp.”
Vừa dứt lời, bàn tay Vân Phong bùng lên một ngọn lửa. Dưới nhiệt độ của ngọn lửa, căn phòng nóng lên vài độ. Mọi người trong sảnh thấy thế không nhịn được hưng phấn, muốn được tận mắt nhìn thấy.
“Ta chế dược nhất định phải có Hỏa Nguyên Tố, bước tiếp theo… khá là đơn giản.” Tay kia của Vân Phong lật lại, một nhúm thảo dược xuất hiện, Đan Thanh và Đan Tố thấy thế sáng mắt lên, đó là dược liệu rất cao cấp. Dù là Tổng Công Đoàn cũng không thường có.
“Véo!” Vân Phong ném thẳng dược liệu vào ngọn lửa, động tác vô cùng đơn giản, chỉ là ném vào.
Mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, nhất là thanh niên vừa lên tiếng. Đã hoàn toàn thấy choáng.
Vân Phong nhìn ngọn lửa đang cắn nuốt dược liệu, sau đó nhếch môi, “Bước tiếp theo thì còn đơn giản hơn nữa, một chữ, đợi.”