Mục lục
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư - tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay

Ma thú hệ phong bị một con người đạp lên là một chuyện cực kỳ hiếm có, đây chính là một nỗi sỉ nhục lớn với ma thú hệ phong. Huống chi còn là vương giả tuyệt đối trong hệ phong, Huyễn Thú Phong Hệ. Lưng Huyễn Thú lại bị con người đạp dưới chân nó. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, thực sự sẽ không ai tin nổi đây chính là sự thật.

“Nhân loại đáng chết!” A Kim điên cuồng vẩy cánh, khớp xương trong đôi cánh ra sức vỗ mạnh, sức mạnh kinh hồn. Xem ra là muốn hất văng Vân Phong xuống.

Vân Phong nghiến răng, ngón tay đan lại với nhau trong khe xương của đôi cánh, rồi tóm chặt lấy. Cơ thể cúi thấp, hai chân dùng lực đạp trên lực A Kim.

Huyễn Thú Phong Hệ điên cuồng giãy giụa cơ thể, còn Vân Phong thì dùng hết sức để trụ vững gót chân, lúc này A Kim hệt như một con ngựa hoang, mà nàng thì là chủ nhân muốn thuần phục con ngựa hoang đó.

“Không ngờ lại là tình huống này…” Lão giả nhìn mà trợn mắt há mồm, A Lạc bên cạnh lẩm bẩm, “Vậy mà A Kim lại bị một con người đạp lên lưng…”

“Chết tiệt!” A Kim gào thét vang dội cả bầu trời, nổi nóng, tức giận. Nhân loại chết tiệt ti bỉ lại dám đạp lên lưng hắn. Tin này mà truyền ra ngoài, tôn nghiêm Huyễn Thú của hắn sẽ quăng đi đâu? Hất xuống! Hắn muốn hất văng nhân loại đáng hận này xuống, rồi một chưởng bóp chết nó.

“Lông vũ bay tán loạn đầy trời, A Kim quằng quẩy trong đống lông vũ, tốc độ đẩy lên tới mức cao nhất, nhưng cho dù hắn có cố làm gì thì Vân Phong vẫn đứng vững được trên lưng hắn, cơ bản không thể hất được.

“Đến Huyễn Thú mà chủ nhân cũng dám leo lên…” Nam ma thú khế ước ngẩn người nhìn lên không, bầu trời lông vũ bay đầy, Hoa tỷ vươn tay tiếp lấy được một sợi, nắm lại sợi lông vũ, cho dù là sợi lông đã rời khỏi bản thể, nhưng ở gốc vẫn có năng lượng Phong Hệ nhàn nhạt. Không hổ là Huyễn Thú, năng lượng nguyên tố đã lớn đến mức phân bố bất kỳ ở đâu trong cơ thể. Đây là sức mạnh mà ma thú bình thường không thể nào so sánh được.

“Con người! Cút khỏi lưng của ta!” A Kim lại tức giận gầm lên, thở phì phò trên không, đôi cánh bị Vân Phong níu lấy, chỉ cần nàng vẫn chưa buông tay thì hắn chắc chắn có vẫy cả đời cũng không hất được nàng. Nàng ta lại dám chạy lên lưng của mình.

Vân Phong cũng thở hồng hộc, A Kim vừa rồi lên cơn điên muốn hất văng nàng khiến nàng phải dùng toàn lực mới không bị hất văng đi, bị giày vò một phen như thế, không chỉ A Kim mệt mỏi mà chính nàng cũng vậy, nhưng vào lúc này mình không thể yếu thế được.

“Thế nào? Ngươi thua chưa?” Vân Phong cất giọng cười khẽ, ngón tay tăng sức, kéo một cái cánh của A Kim ra. Mặt A Kim tái mét. Người đột nhiên đảo lộn 1 vòng, lao thẳng xuống dưới.

Tiếng gió gào thét vựt qua bên tai, chỉ chút nữa thôi là sẽ đâm sầm vào lòng đất.

“Chủ nhân!” Năm ma thú khế ước thét lên, còn Vân Phong thì nghiến răng, sống chết không buông ra.

Mắt A Kim lóe lệ quang, lúc gần sát tới mặt đất đột nhiên bẻ lái, lướt ngang mặt đất cách một khoảng, năm ma thú thấy thế đều kinh hồn bạt vía, khi thấy Vân Phong vẫn ổn thì thở phào một hơi.

Nhị Lôi và Yêu Yêu tới chỗ ba con bị thương, tình hình hiện giờ đã không cần bọn họ nhúng tay vào nữa, hãy để chủ nhân tự mình giải quyết.

“Ta tuyệt đối sẽ không thua con người!” A Kim gầm lên. Vân Phong cũng cười sang sảng, “Không nhận thua, vậy thì ta vẫn sẽ ở trên lưng của ngươi.”

“Chết tiệt! Đừng tưởng rằng ta thật sự bó tay với ngươi. Nếu không phải vì áp chế thực lực… Con người hèn mọn như ngươi ta cơ bản không thèm đặt vào mắt.”

Mắt Vân Phong chuyển lạnh, ngón tay dùng sức. Đôi cánh bị Vân Phong báu vào trong sâu thêm.

“Vậy sao? Nhưng mà bây giờ chẳng phải ngươi đang bị nhân loại hèn mọn mà ngươi nói giẫm lên lưng ngươi sao?” Chân Vân Phong tăng sức, đứng thẳng người dậy. Mặt A Kim hoàn toàn sầm xuống. Đôi mắt lục như muốn tóe ra lửa. Khí thế bị đè nén lâu trong cơ thể có xu hướng muốn bùng nổ.

Lão giả và A Lạc ở bên ngoài xem chiến khẽ biến sắc, lão giả vung tay lên, không gian phong tỏa lập tức mở ra một lỗ hổng, “A Kim! Đủ rồi!” Lão giả quát khẽ lên, tay áo vung lên, một dây leo mò về phía Vân Phong quấn lấy nàng rời khỏi lưng của A Kim.

A Lạc vươn tay cản lại A Kim sắp bùng nổ sang một phía, A kim phẫn hận hừ một tiếng không làm gì nữa. Khúc Lam Y vội vàng đi tới cạnh nàng, kiểm tra thương thế nàng một vòng rồi mới yên tâ,.

“A Kim, lần này ngươi thua rồi.” Lão giả nhàn nhạt nói, A Kim lập tức nổi nóng, “Ta không thể nào bại dưới tay một con người được.”

“Thua rồi!” A Lạc nói, A Kim ngạc nhiên, lão giả xoay người nhìn Vân Phong rồi cười, “Không thể không nói, cách làm của ngươi rất hữu dụng, nhưng đây là dưới tình huống mà  A Kim áp thực lực xuống ngang ngươi, chiêu đó có tác dụng một lần, nhưng lần sau thì không đâu.”

Vân Phong đáp “vâng!” một tiếng, lần này coi như cũng may, mình trời xui đất khiến lại nhảy trúng lưng A kim, có lẽ hắn là do nhất thời khinh thường mất cảnh giác nên mới bị như thế, cách này bình thường không có khả năng có hiệu quả, dù sao thực lực giữa nàng và Huyễn Thú cũng chênh nhau quá nhiều, trong thời gian ngắn A Kim đã có thể khiến ba ma thú khế ước mất đi năng lực chiến đấu, sức mạnh thực sự rất đáng sợ.

“Ngươi cũng đừng có mà không phục, nếu một ngày nào đó nàng có thực lực ngang với ngươi, ngươi chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng đâu.” Lão giả nhìn A Kim, hắn hừ một tiếng không nói gì.

“Nhân loại kia bị giam ở tầng năm Thú Tháp, A Lạc sẽ đưa ngươi tới đó.” Lão giả nói, sau đó tới bên cạnh A Kim, vỗ tay lên vai hắn, “A Kim, ngươi và ta.”

Lão giả và A Kim chớp lóe biến mất khỏi Thú Tháp, chỉ còn lại A Lạc, một Huyễn Thú lạnh nhạt cao lớn ít nói.

Vân Phong thu ba ma thú khế ước lại vào trong nhẫn khế ước, cả ba con đều đang bị thương không nhẹ, cần một khoảng thời gian để điều dưỡng, đòn tấn công của A Kim tuy không chí mạng nhưng xuống tay rất tàn nhẫn, cũng may là có khả năng tự hồi phục được.

Nàng ngước mắt nhìn nam tử tóc đen lãnh khốc trước mặt, A Lạc xoay người, “Nếu là lời tiên sinh nói thì, đi thôi.”

Khúc Lam Y lặng lẽ cầm lấy cổ tay Vân Phong, kéo nàng lùi lại mấy bước, hạ giọng thầm thì bên tai nàng, “Nhìn cổ tay của hắn kìa.”

Vân Phong lặng lẽ nhìn lại, sau đó kinh hãi. Chỗ cổ tay A Lạc có những tia sét li ti bắn ra, trong không khí dường như còn mơ hồ nghe được cả tiếng sấm. Đó là biểu hiện của sự tập trung năng lượng. Trong lòng Vân Phong nặng nề, chẳng lẽ Huyễn Thú Lôi Hệ cũng muốn đánh một trận với nàng?

“Đi theo ta.” A Lạc đứng lại nói, Vân Phong và Khúc Lam Y đuổi theo ở sau, A Lạc nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nàng nhạy bén cảm nhận được hơi thở âm trầm đang bị hắn từ từ ép xuống, con Huyễn Thú Lôi Hệ này thực sự có ý chiến đấu.

“Vèo!” Truyền Tống Trận mở ra, nhấn chìm bóng ba người vào trong. Lão giả vừa ra ngoài Thú Tháp chợt tối mặt, quay ngoắt đầu lại.

“Ha ha ha. Thì ra tiểu tử A Lạc cũng có suy nghĩ đó.” A Kim cười khoái chí, lão giả bất đắc dĩ giật khóe miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn A Kim, hắn làm lơ, “Lão đầu, ông không đi khống chế A Lạc một chút sao?”

“A Lạc đúng mực hơn người nhiều.”

“Ha ha ha!” A Kim cười to, “Lão đầu, A Lạc khi nghiêm túc sẽ có án mạng đó.”

Trong hành lang không gian, đây không phải là một hành lang không gian bình thường, phàm ở trong hành lang không gian đều sẽ bị lực không gian tác động lên, mà trong này chẳng những không có lực không gian tác động, mà còn chẳng có chút năng lượng không gian nào. Đây không phải là một lối đi bình thường, chính xác mà nói, đây là một không gian được mở ra một cách tách biệt hoàn toàn.

“Ngươi muốn làm gì?” Khúc Lam Y tối mặt bảo hộ Vân Phong ở sau lưng, ánh mắt A Lạc âm trầm quét về phía Vân Phong.

“Đừng hòng.” Khúc Lam Y nói, cản lại trước nàng.

A Lạc chậm rãi nhíu mày, “Tránh ra.”

Gót chân Khúc Lam Y vững chắc, không hề có ý lùi lại. Vân Phong thò đầu ra, “Huyễn Thú Lôi Hệ, ngươi có ý gì?”

Ánh mắt A Lạc quét về phía Vân Phong, “Với ta.”

Vân Phong cười khổ, Khúc Lam Y nghiến răng kèn kẹt, “Cho dù có là Huyễn Thú cũng không thể quá vô sỉ như thế được. Trong năm hệ ma thú đã có ba hệ trọng thương, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng đừng lộ liêu tới vậy chứ?”

A Lạc nhíu chặt mày, im lặng. Vân Phong không biết nên nói gì, Lôi Hệ thực sự rất hiếu chiến, trong bảy hệ nó là hệ có sức mạnh bùng nổ nhất, tính tình đều rất cổ quái. Nhị Lôi đã thế, Huyễn Thú Lôi Hệ trước mắt này càng thêm hoa đại tuyệt thế.

“Bây giờ ta đánh với ngươi là ta chịu thiệt.” Vân Phong nói.

A Lạc im lặng vài giây, “Ta nhường ngươi ba chiêu.”

Vân Phong và Khúc Lam Y ngạc nhiên, người này thực sự muốn đánh nhau lắm rồi hả? Tình nguyện nhường ba chiêu vẫn muốn ép Vân Phong phải ra tay?

“Muốn đánh thì ta đánh với ngươi.” Khúc Lam Y giận dữ nói, ánh mắt A Lạc lạnh lùng, “Không cần tới ngươi.”

Khúc Lam Y nổi đóa, Vân Phong kéo ống tay áo của hắn, “Nếu ta không đánh với ngươi thì sao?”

Vẻ mặt A Lạc âm hàn, “Nếu không đánh thì đừng hòng rời đi.”

Hay cho một tên vương giả nhưng lại cứng đầu phách lối. Nội tâm Khúc Lam Y mắng mỏ không ngừng, đúng là Huyễn Thú vô sỉ. Thật đúng là mất đẳng cấp.

Khóe miệng Vân Phong giật mạnh, cái tình huống gì thế này? Nào có đạo lý nào nhất định phải đánh cho bằng được chứ? “Ngươi không sợ tiền bối sẽ nói gì sao?” Vân Phong thăm dò, trông tình hình thì trong 7 hệ ma thú hệ thổ giống người ở vị trí lãnh đạo nhất, Huyễn Thú Lôi Hệ hẳn sẽ tuân theo mới phải.

“Đánh nhau với ta, ta để ngươi qua, nếu không thì đừng hòng rời đi.” A Lạc nói, hơi thở mênh mông nhanh chóng áp chế lại, ép xuống cảnh giới Thần Vương ngang với nàng. Những tia sét nhỏ màu tím quanh cổ tay di chuyển nhanh chóng, mang theo ánh sáng tím rực rỡ, hình ảnh này chứng tỏ mọi thứ dành cho cuộc chiến đều đã xong.

Vân Phong ngao ngán, xem ra thực sự không đánh với hắn thì đừng hòng rời khỏi đây…

“Ta đánh với ngươi.” Khúc Lam Y nói, nhưng Vân Phong lắc đầu, “Không sao, mặc dù không biết tại sao hắn cứ muốn phải đánh với ta, nhưng có lẽ phần nào đã bị tình huống khi nãy tác động nên cũng muốn tìm hiểu ta thử xem rốt cuộc có thể thắng Huyễn Thú được hay không, đừng nên để họ coi thường mới phải.”

Vân Phong sải bước đi ra từ sau lưng Khúc Lam Y, đôi mắt thẳng tắp nhìn thẳng về phía A Lạc, “Yêu cầu của ngươi, ta đồng ý. Có điều….”

“Ngươi nói đi.” Đáy mắt A Lạc sáng lên một tia ẩn chứa sự hưng phấn và hiếu chiến.

“Mọi thứ đều phải có điểm dừng.” Nàng duỗi cơ mặt, “Vừa rồi là do ta may mắn nên mới thắng được A Kim, với lại cũng dựa vào chút thủ đoạn nhỏ, ngươi hẳn sẽ không không biết điều này.”

Lông mày không có biểu hiện cảm xúc gì hơi giật giật, A Lạc chậm rãi đảo cổ tay, tia sét nhỏ nơi lòng bàn tay nhảy múa, “Biết!”

Vân Phong hít một hơi thật sâu, nếu đã trốn khoogn thoát… nếu đã không thể tránh được cuộc chiến này, thì cứ việc đối mặt thôi. Huyễn Thú, lại Huyễn Thú, chẳng lẽ mỗi lần nàng gặp Huyễn Thú nào cũng đều phải đánh một trận với chúng? Vậy thì sao mà chịu nổi?

Khúc Lam Y có chút nóng nảy, đây không phải là một kẻ địch bình thường, đây là Huyễn Thú. Mặc dù thực lực và hơi thở đã được ép xuống cho cùng cấp với Vân Phong, nhưng dù sao Huyễn Thú vẫn là Huyễn Thú. Nếu không phải vừa rồi A Kim bị Vân Phong thừa cơ nhảy lên lưng, muốn đánh bại chắc chắn phải cực kỳ tốn sức, nhưng bây giờ lần này chính là hệ lôi, chẳng lẽ Huyễn Thú Lôi Hệ cũng có cánh?

“Lam Y, đừng lo quá… ta sẽ không sao đâu, có lời nói của Huyễn Thú Thổ Hệ ở đây, hắn không dám làm gì quá nặng với ta đâu.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y bất đắc dĩ phải đứng sang một bên.

Trong mắt A Lạc hiện lên vẻ phấn khích, “Hiện giờ ngươi chỉ còn hai hỗ trợ, nên ta có thể nhường ngươi ba chiêu.”

Vân Phong nhíu mày, ba chiêu cũng được. Nếu hắn đã tình nguyện nhượng bộ thì nàng sẽ không khách khí nữa.

Lấy ma trượng ra, và cả hai ma thú khế ước còn lại, “Hiện!”

Nhị Lôi và Yêu Yêu đồng loạt nhíu mày, không phải chứ, lại Huyễn Thú nữa. Chủ nhân sao lại động tới Huyễn Thú nữa rồi?

“Nhị Lôi, ngươi biết đòn tấn công mạnh nhất của hệ lôi là gì không?”

Nhị Lôi im lặng một thoáng, nhíu mày nói, “Lôi Phạt, đây là đòn tấn công hệ lôi cao nhất mà lão tử biết. Nhưng không biết có tác dụng với Huyễn Thú Lôi Hệ hay không. Thân là Huyễn Thú Lôi Hệ chắc chắn sẽ có  mức độ miễn nhiễm nhất định với đòn tấn công hệ lôi.”

“Yêu Yêu, ngươi thì sao?”

“Tiểu Phong, bản chất của ma pháp hệ thủy thua xa hệ lôi, thay vì nói tấn công, chi bằng nói nó hỗ trợ tăng sức mạnh thì đúng hơn.” Gương mặt Yêu Yêu thể hiện sự trưởng thành, trên đường cùng Vân Phong đi tới tận đây, cô bé nhỏ đã dần trường thành.

“Được, ba chiêu, với ta là đã đủ rồi.” Vân Phong nhếch môi, A Lạc thấy nụ cười trên môi nàng thì không khỏi mong đợi, ba chiêu, nếu như nhân loại này không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn trong vòng ba chiêu, thì năng lực nàng cũng chả tới đâu.

“Tiếp theo nghe ta ra lệnh.” Đôi mắt đen trong suốt sáng rực lên.

“Vâng! Chủ nhân!”

“Nhị Lôi, đánh ra đòn tấn công hệ lôi mạnh nhất!”

“Xèo xèo xèo!” Tia sét màu tím xuất hiện quanh người Nhị Lôi, như những con rắn bạc li ti đang nhảy múa. A Lạc thấy thế khẽ nhíu mày, công kích hệ lôi?

“Tấn công!” Nàng ra lệnh. Nhị Lôi xông vụt lên, Lôi Nguyên Tố trong tay nháy mắt tăng vọt. Trong hư không vạch ra một tia chớp màu tím, giáng mạnh xuống, như muốn bổ hư không ra thành hai nửa.

A Lạc không thèm tránh né, vẫn đứng bất động, đôi mắt thâm trầm nhìn đòn tấn công đang lao về phía mình. Khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Thứ này với hắn không có bất kỳ tác dụng gì cả. Chiêu đầu tiên là uổng phí rồi!

“Yêu Yêu, hóa Thủy Nguyên Tố thành hơi nước.” Là mệnh lệnh thứ hai, đuôi cá bảy màu hiện lên, đôi mắt băng lam sáng lên, cơ thể yêu mị quyến rũ bao bọc trong Thủy Nguyên Tố, quanh thân Yêu Yêu hóa thành làn hơi nước xanh dương nhạt, như một cái lưới lớn, bao phủ toàn thân A Lạc bên trong.

Thủy Nguyên Tố? A Lạc nhíu mày, khẽ nâng mắt nhìn Thủy Nguyên Tố đang từ trên không lao xuống, gương mặt vốn không chút thay đổi trong chớp mắt biến đổi.

“Đây là…” Con ngươi ma thú của A Lạc co lại. Khi tấm lưới băng lam và Lôi Nguyên Tố vừa chạm vào nhau, Thủy Nguyên Tố và Lôi Nguyên Tố lập tức dung hợp với nhau. Thủy Nguyên Tố gia tăng chớp nhoáng sức mạnh của Lôi Nguyên Tố, trở thành chất xúc tác bùng nổ sức mạnh cho nó. Mà Thủy Nguyên Tố vì được Lôi Nguyên Tố xen vào mà nhanh chóng tăng mạnh sức mạnh công kích.

Ma trượng xoay tròn quanh cổ tay, ánh sáng ba hệ tỏa ra quanh thân, không ngừng lấp lánh.

Hỏa, Phong, Thổ! Ba loại nguyên tố xen lẫn với nhau gào thét mà lao đi, lần này Vân Phong không dung hợp lại, mà để toàn bộ các nguyên tố bám vào nhau dưới mạng lưới băng lam. Năm màu nguyên tố trộn lẫn với nhau, Vân Phong cao giọng thét, “Yêu Yêu, thu lại!”

Đuôi cá vung mạnh lên.

Nguyên tố năm hệ giao nhau thắt lại, như muốn ép chặt A Lạc bên trong hoàn toàn.

Trong ánh sáng năm hệ, đôi mắt thú trợn to. Một tiếng vang thật lớn kèm theo tiếng thú gầm.

Vân Phong cầm ma trượng trong tay, mắt nhìn về chỗ của A Lạc, lực nguyên tố của năm hệ chạm vào nhau, hóa thành mảnh vỡ phiêu tán trong không khí, rồi từ từ tan hết. A Lạc vẫn đứng ở đằng xa, nhưng trên người đã xuất hiện những vết thương nhỏ. Trong đôi mắt thú thâm trầm là sự phấn khích còn nhiều hơn trước.

Không hổ là Huyễn Thú! Vân Phong thầm nghĩ thế trong lòng, đòn tấn công vừa rồi không hề kém nguyên tố dung hợp chút nào, vậy mà chỉ có thể khiến hắn bị thương ngoài da. Mặc dù thực lực của hắn đã bị ép xuống, nhưng thể chất thì vẫn không chịu ảnh hưởng. Đòn tấn công đó chỉ có thể xây xát hắn chút mà thôi.

“Đúng là Huyễn Thú… đánh vậy vẫn không chết.” Nhị Lôi cảm thán, trong mắt mang theo sự rung động, Yêu Yêu lo lắng, “Tiểu Phong, giờ phải làm sao đây?”

Vân Phong cau mày, đã qua ba chiêu rồi, nếu hắn chỉ bị thương ngoài da, thì tiếp theo sẽ tới lượt hắn ra tay.

“Vậy mà được.” A Lạc nhìn mấy vết thương vụn vặt trên người, chậm rãi ngước lên nhìn Vân Phong, nàng coi như cũng có thực lực, ít nhất có thể tổn thương được hắn, nếu không hắn sẽ nhàm chán chết mất.

Khúc Lam Y đứng một bên mặt mày nghiêm túc, Huyễn Thú… Rốt cuộc là một lũ như thế nào? Tấn công cỡ đó rồi mà chẳng thương tổn được nhiêu, rốt cuộc bản thể còn cường hãn tới cỡ nào? Nếu như Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú trong tay, với khả năng của con người thì sao có thể đánh bại được đây? Không mượn sức mạnh của Huyễn Thú e rằng không thể nào mà thắng nổi.

“Ba chiêu đã qua, tới lượt ta.” A Lạc lắc lắc cổ tay của mình, nhìn mấy vết thương trên tay mình, ám quang xẹt qua đáy mắt, bàn tay đẩy về trước, một tia sét đánh ra, tốc độ nhanh tới mức Vân Phong chỉ thấy cái gì lóe lên trước mắt, chưa gì sấm sét đã tiến gần tới mình.

“Ầm!” Nhị Lôi nhanh tay lẹ mắt lấy sét đánh sét, khiến tia sét phải thay đổi phương hướng, tia sét bị chệch hướng đánh vào hư không.

“Rắc rắc!” Một khe nứt không gian lập tức xuất hiện.

Chỉ một đòn đã tạo ra được kết quả như thế.

Đánh vỡ được hư không cần một sức lực lớn tới cỡ nào, sức mạnh bộc phát của hệ lôi trong tay Huyễn Thú được vận dụng lên mức tối đa.

Vân Phong chợt nhận ra một điều, mặc dù hệ lôi không đứng đầu về mặt tốc độ, nhưng sức mạnh bốc phá chính là hạng nhất. Mà sức mạnh bộc phá không chỉ thể hiện ở mỗi sức mạnh. Mà còn có cả tốc độ tấn công.

“Tiểu Phong cẩn thận!” Đuôi Yêu Yêu quấn lấy eo Vân Phong kéo nàng rời nhanh, vẻ mặt Vân Phong nặng nề không ít, chỉ trong thoáng chốc vừa rồi nàng đã hiểu ra rằng, Huyễn Thú Lôi Hệ trước mặt này còn khó dây dưa hơn cả Huyễn Thú Phong Hệ.

“Tốc độ tấn công của hắn quá mau. Hơn nữa sức mạnh hơn hẳn chúng ta.” Nhị Lôi nghiến răng, cùng là Thần Vương, nhưng lôi lực của Huyễn Thú thực sự cường hãn hơn rất nhiều. Mỗi lần tỷ thí, lôi lực của Nhị Lôi chỉ có thể tạo được tác động yếu nhỏ.

“Rầm rầm rầm!” Tiếng sâm đối đầu với tiếng sầm, bùng nổ đối chọi với bùng nổ.

Ngân xà bay múa, tiếng sấm vang rền. Không khi nào dừng lại.

Dù chỉ là mười mấy giây ngắn ngủi, Lôi Nguyên Tố đã vượt trên vài chục lượt. Vân Phong hiểu, Lôi Nguyên Tố của Nhị Lôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bị bức ép, muốn đổi càn khôn thì phải mạo hiểm.

Nắm chặt ma trượng, sử dụng nguyên tố dung hợp trong không gian nhỏ như thế này vô cùng nguy hiểm. Năm hệ dung hợp với nhau một khi vỡ ra rất có thể sẽ làm vỡ cả không gian này. Lỡ mà xuất hiện khe nứt không gian cường đại, Không Gian Lực Nữu Khúc sẽ nháy mắt cắn chết bọn họ.

Đánh không thắng Huyễn Thú Lôi Hệ khó xơi này, thì nàng cũng đừng hòng được nhìn thấy sư tôn.

Vân Phong tối sầm mặt, năm ngón tay buộc chặt lại với nhau. Tinh Thần Lực trong cơ thể từ từ xông ra, năm hệ nguyên tố bắt đầu ngưng tụ quanh ma trượng.

Nhị Lôi và Yêu Yêu thấy thế không khỏi ngạc nhiên. Dung hợp nguyên tố năm hệ. Dùng ở ngay tại đây sao?

A Lạc nhìn năm loại nguyên tố quanh ma trượng của nàng không khỏi nhíu mày, nàng tính làm gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng công kích năm hệ sẽ có tác dụng với hắn?

Hít một hơi thật sâu, nàng vung mạnh tay lên. Năm hệ nguyên tố dưới sự lôi kéo của Tinh Thần Lực của Vân Phong, cưỡng ép dung hợp lại với nhau. A Lạc nhìn mà nghẹn họng. Cái gì? Lại dám dung hợp các loại nguyên tố lại với nhau?

Dung hợp năm hệ! Thực sự là dung hợp năm hệ!

Nhị Lôi và Yêu Yêu hít vào một hơi thật sâu. Hai tay Vân Phong đan móc lại với nhau. Năm hệ nguyên tố hoàn toàn nằm lọt trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay dùng sức, ép chặt lại với nhau.

“Ầm!”

Sức mạnh vô hình dao động từ lòng bàn tay tỏa ra. Không gian bắt đầu gợn sóng mãnh liệt, làm trái tim ai nấy đều run lên.

“Ong ong ong!” Làn sóng sức mạnh không ngừng khuếch tán ra, Nhị Lôi và Yêu Yêu thầm sinh lòng sợ hãi, vật dung hợp này một khi vỡ ra, nơi này… sẽ ra sao đây?

Khúc Lam Y nhìn mà tinh thần căng thẳng. Năm hệ dung hợp… Đây là cách khi không còn một cách nào. Đối mặt với Huyễn Thú, muốn thắng trước hết phải dốc hết toàn lực ra ngoài.

“Chấn động này…” A Lạc lẩm bẩm, ánh mắt thâm trầm chợt lóe sáng. Bàn tay đang đan móc chậm rãi buông ra, quả cầu năm màu nguyên tố dung hợp lăn lộn trong lòng bàn tay Vân Phong, tung ra ngoài. Sức mạnh tinh thần vẫn đang không ngừng chảy vào quả cầu nguyên tố trong tay nàng, chậm rãi gia tăng sức mạnh bên trong.

“Đi!” Gầm lên một tiếng. Nguyên Tố dung hợp bay ra khỏi lòng bàn tay Vân Phong bắt đầu có dấu hiệu phát nổ.

“Nổ!” Nàng quát khẽ. Quả cầu nguyên tố nhanh chóng nổ tung. “Xoẹt xoẹt!” Hai tia sáng nhọn nhanh chóng được thu lại vào trong nhẫn khế ước, cánh tay Khúc Lam Y nhanh chóng vươn tới kéo Vân Phong vào trong ngực mình, đôi mắt nhanh chóng chuyển đổ. Bàn tay vừa tung lên, Ám Nguyên Tố đậm đặc lập tức bao phủ lấy hai người.

“Oành! Ầm!” Cả không gian chấn động. Cả một vùng diện tích lớn nháy mắt võ vụn. Nguyên Tố Lực hoàn toàn vỡ tung. Sức mạnh ẩn sâu trong bên trong khuếch tán ra như sóng biển.

“Đây là…” A Kim bên ngoài Thú Tháp đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Lão giả cũng thất kinh. Chợt nhận ra chuyện đã vượt xa dự đoán của mình. Lão giả lách mình xông vào Thú Tháp, A Kim ở bên ngoài lẩm bẩm, “A Lạc, đây là động tĩnh mà ngươi làm ra sao… Hay là  nhân loại kia?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười càn rỡ vang lên từ giữa vụ nổ, bên trong luồng sáng của vụ nổ nguyên tố, có một bóng người đứng ở trong. Ánh mắt của Vân Phong và Khúc Lam Y tối sầm. Vẫn không bị gì cả sao?”

“Đúng là thú vị.” Tiếng thét khó nhịn vang lên, đè nén nỗi khát vọng từ sâu bên trong. Bên trong tiếng nổ vừa rồi, mặt khát máu khác trong Huyễn Thú Lôi Hệ đã hoàn toàn bộc lộ.

“Hỏng rồi!” Khúc Lam Y và Vân Phong cảm nhận được hơi thở ma thú đang càng ngày càng trở nên hưng phấn. Huyễn Thú Lôi Hệ hơi mất khống chế rồi.

“A Lạc! Có chừng mực!” Lão giả đột nhiên xuất hiện rồi quát lên. Hơi thở ma thú vừa chồm lên đột ngột rút về, nguyên tố bùng nổ vẫn đang chậm rãi khuếch tán dư âm, không gian hỗn loạn khắp nơi, vài khe nứt xuất hiện, Không Gian Lực xuyên qua xuyên lại giữa những khe nứt, khốn đốn khôn nguôi.

Vết thương trong lòng bàn tay A Lạc toác rộng ra, nhưng trông không có vẻ gì là nghiêm trọng, khí thế vừa biến đổi đột ngột bình tĩnh trở lại, A Lạc chậm rãi thở ra một hơi, “Tiên sinh, là A Lạc vượt khuôn phép.”

Ám Nguyên Tố bao bọc Vân Phong và Khúc Lam Y từ từ biến mất, Khúc Lam Y thầm thở phào một hơi, nếu thực sự mất khống chế, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ mất mạng ở đây.

“Đi thôi.” A Lạc đã trở lại bình thường, thấp giọng nói, cất bước về phía trước, Khúc Lam Y dấn Vân Phong cẩn thận bước qua khe nứt không gian. A Lạc ở phía trước vẫn trầm mặc không nói lời nào, Vân Phong theo ở sau mà tim đập thình thình, trong nháy mắt vừa rồi, hơi thở ma thú mà hắn bộc phát ra thực sự quá mức kinh người.

“Năng lực Huyễn Thú thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.” Khúc Lam Y nói, “Có thể thấy, Huyết Hồn lại có thể khống chế Huyễn Thú, vậy thì trong Huyết Hồn có nhân loại có thực lực cường hãn tới mức nào.” Hắn cụp mắt, “Có lẽ, là một nhân vật mà chúng ta không ngờ tới, cũng có lẽ… là một cái gì đó mà chúng ta không thể tưởng tượng được.”

“Lam Y, mặc dù Huyễn Thú có năng lực khủng khiếp, nhưng dù sao vẫn bị quy tắc trói buộc, quy tắc này… là gì đây?”

Hắn im lặng, môi mím lại, cuối cùng chỉ đành cười khan, “Mấy thứ này sao mà biết được chứ, vạn vật trên thế gian này đều vận hành theo quy luật, chúng ta cũng thế thôi.”

Vân Phong im lặng, Khúc Lam Y nói nhỏ, “Huyễn Thú còn như thế, vậy Na Tà khiến Huyễn Thú cũng phải kiêng kỵ… thì thế nào?”

Vân Phong thoáng giật mình, nghĩ tới hai lần thực sự chạm mặt với Na Tà. Na Tà – sự tồn tại đến Huyễn Thú cũng phải kiêng kỵ… Tại sao lại biến thành hình thái như Nhục Cầu, vì lý do gì mà lại xuất hiện ở Me Vụ Sâm Lâm… Vì lý do gì lại chấp thuận mình? Từ khi mới bắt đầu, những nghi vấn này đã liên tục gợi lên, chỉ là nàng vẫn luôn chưa tìm được đáp án mà thôi.

“Tới rồi.” A Lạc phía trước nói vọng lại, Vân Phong định thần lại, những vấn đề này tạm gác lại sau, bây giờ trước mặt chính là tầng năm của Thú Tháp, sư tôn vẫn luôn trợ giúp không chút ưu tư cho nàng, mở đường tu luyện cho nàng đang ở trước mắt.

Tia sáng chói mắt lóe lên, hai chân đáp xuống đất bằng, Vân Phong chậm rãi mở mắt ra, trong ánh sáng mờ ảo, trên một đài cao có một bóng người đang ngồi ngay thẳng, bóng dáng ấy còn mỉm cười, “Vân Phong đồ nhi, cuối cùng con cũng tới tận đây rồi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK