Thương thế của Vân Tường vốn rất nghiêm trọng, nhưng có sự cứu hộ kịp thời của Yêu Yêu và được dược tễ sinh mạng của Vân Phong bảo vệ, cuối cùng cũng đã không có vấn đề lớn nào. Bên trong cơ thể không sao nhưng không có nghĩa là ở mặt ngoài cơ thể vẫn như cũ, công kích Tôn Thần cấp hai trực tiếp tấn công vào ngực trước của Vân Tường, lồng ngực nàng ta đã hơi hơi bị biến dạng, trông vào khiến người ta cảm thấy rất đau lòng, mỗi lần Vân Phong nhìn vào sự căm tức trong lòng lại dâng lên thêm một phần. Trước mắt Vân Tường còn chưa tỉnh lại, cần điều dưỡng một khoảng thời gian. Cũng may còn có thời gian vài ngày nữa mới bắt đầu vòng thứ hai là lôi đài dược tễ, Vân Phong và đại trưởng lão cũng có thể chăm sóc Vân Tường.
Vào buổi tối một ngày trước khi bắt đầu lôi đài dược tễ, đình viện của Vân gia nghênh đón một vị khách đặc biệt, Bạch Khánh Phong thở hồng hộc chạy đến vào nửa đêm. Vân Phong và Vân gia đại trưởng lão nhìn thấy gã cũng không nói gì, cũng không ngăn cản gã đến gần Vân Tường, trong lòng Bạch Khánh Phong rất cảm kích, lập tức chạy tới bên giường Vân Tường, nhìn thấy trước ngực bị biến dạng và cả khuôn mặt có hơi tái nhợt của Vân Tường, hốc mắt đỏ lên.
“Tiểu Tường...” Bạch Khánh Phong thấp giọng thì thào, quỳ gối khẽ gọi tên Vân Tường, nhưng Vân Tường vẫn nhắm mắt vô cùng yên tĩnh, Vân Phong ở một bên khẽ thở dài: “Nàng ấy còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể tỉnh táo lại, đã không còn gì đáng lo ngại nữa.”
“Cảm ơn.” Bạch Khánh Phong thấp giọng nói một tiếng, nhưng Vân Phong lại cười khẩy: “Cảm ơn? Vân Tường là người nhà của ta, ta bảo vệ nàng là chuyện nên làm, không cần ngươi nói cảm ơn.”
Bạch Khánh Phong đứng dậy, Vân gia đại trưởng lão nhìn gã một cái thật sâu, Bạch Khánh Phong gật gật đầu với Vân gia đại trưởng lão rồi xoay người đi ra ngoài, “Đại trưởng lão, ta ra ngoài một lúc.” Vân Phong thấp giọng mở miệng, đại trưởng lão khẽ gật đầu, Vân Phong đẩy cửa bước ra, thân thể Bạch Khánh Phong cứng đờ đứng ngay đó, thật lâu mới mở miệng.
“Ta lần này là lén chuồn ra đây, ta biết ngươi muốn nói gì.”
Khóe môi Vân Phong con lên một nụ cười khẩy: “Nếu đã biết ta muốn nói gì, ta cũng không cần phải tốn nước bọt nữa, Bạch Khánh Phong, ta chỉ hỏi lập trường của ngươi?”
Thân thể gầy thanh thoát của Bạch Khánh Phong được bao phủ dưới ánh trăng, thật lâu không lên tiếng. Vân Phong nhìn bóng lưng của gã mà thở dài trong lòng: “Vân Tường bị thương nặng như vậy, Vân gia ta sẽ không thể có một chút quan hệ nào với Bạch gia, lão khốn khiếp Bạch Chi vu đó dùng chiêu thức độc ác ta cũng sẽ trả về giống vậy. Ta cũng sẽ dập tắt hết những ngày tháng mà Bạch Chi Vu tự nhận là tốt đẹp.”
Bạch Khánh Phong quay đầu, nhìn Vân Phong một cái nhưng không nói chuyện, mắt đen của Vân Phong trầm xuống: “Vân Tường và gia tộc, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Bạch Khánh Phong bất chợt khẽ cười một tiếng, tiếng cười này nghe cực kỳ đắng chát, Vân Phong cũng biết đây là một lựa chọn rất khó khăn, Bạch Khánh Phong ngước mặt lên: “Ta sớm đã nhìn thấu sự lạnh nhạt trong đại gia tộc, nếu như ta không có bản lĩnh chế dược này, phụ thân căn bản sẽ không nhìn đến ta, trên đời này người thật sự đối xử tốt với ta, chỉ có một mình Tiểu Tường.”
Vân Phong không có nói gì, chỉ có điều trong lòng lại cảm thấy may mắn khi dòng họ Vân này có trong tên mình.
“Bản lĩnh chế dược của ta cũng không phải từ nhỏ đã có được, sau khi ta được sinh ra cũng không có thực lực xuất chúng gì, thiên chất cũng bình thường, mặc dù là nhi tử ruột thịt của phụ thân nhưng phụ thân cũng chưa từng nhìn đến ta một lần nào. Thân là nhị tử ruột thịt của gia tộc, lại phải chịu sự khinh thường, lạnh nhạt của người trong gia tộc, thậm chí là bị trách móc, ta vẫn luôn sống trong nỗi ám ảnh, vẫn luôn sống trong sự thóa mạ của người khác, không có người nào để ý đến ta, càng đừng nói đến việc đối xử tốt với ta.” Bạch Khánh Phong nói với vẻ kích động, sự quyến luyến với gia tộc trong thâm tâm gã đã sớm phai mờ từ thời niên thiếu.
“Chỉ có Tiểu Tường chịu thân thiết với ta, cũng chỉ có Tiểu Tường sẽ che chở cho ta.” Bạch Khánh Phong đột nhiên nắm chặt nắm đấm: “Bản lĩnh chế dược bây giờ của ta là vì nàng ta mà có được, tất cả mọi thứ của ta bây giờ đều là vì nàng ta, cũng không phải là vì bất kỳ người nào của Bạch gia.”
“Xem ra trong lòng ngươi đã có quyết định rồi.”
Bạch Khánh Phong đột nhiên quay đầu, mắt đen lóe lên tia tàn nhẫn: “Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai làm hại đến Tiểu Tường.”
“Cho dù người đó là phụ thân ngươi, Bạch Chi Vu sao?” Vân Phong nhướn mày, Bạch Khánh Phong đột nhiên cười ha ha: “Phụ thân? Bạch Chi Vu, lão ta chưa từng là phụ thân của ta một ngày nào, không có một ngày nào làm tròn trách nhiệm của phụ thân, ta vốn dĩ không hề có phụ than.”
Vân Phong gật đầu: “Trong lòng ngươi đã có quyết định là được rồi, Bạch Khánh Phong, ngươi có từng nghĩ đến sẽ rời khỏi Bạch gia không? Dù sao phải ở cùng với Vân Tường, thân phận này của ngươi đúng là khiến cho người ta chán ghét.”
Khóe miệng của Bạch Khánh Phong giật giật: “Ta vốn không có dự định ở bên nhau với Tiểu Tường, ta biết người Vân gia sẽ không chấp nhận ta, bởi vì cơ thể ta có dòng máu của Bạch gia. Nếu như ta vẫn cố gắng muốn ở bên nàng ta, cũng sẽ khiến cho Tiểu Tường bị Vân gia chỉ trích.”
Vân Phong cười ha ha: “Ngươi đã quá xem thường sự bao dung của người Vân gia rồi, Vân gia khoan dung rộng lượng hơn so với tưởng tượng của ngươi, bởi vì bọn ta làm người đàng hoàng.”
Bạch Khánh Phong nhìn Vân Phong một cái: “Ý của ngươi là...”
Vân Phong gật đầu: “Ngươi làm giúp ta những việc này, cũng sẽ là vốn liếng để sau này Vân gia chấp nhận ngươi, lúc đầu ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Mắt đen của Bạch Khánh Phong mở to, lúc trước gã cũng không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ là nghĩ phải làm thế nào để giúp Vân gia, bởi vì Vân gia gặp chuyện thì trong lòng Vân Tường cũng sẽ không được vui vẻ. Nói tóm lại Bạch Khánh Phong giúp Vân Phong cũng chỉ là vì Vân Tường mà thôi.
“Ngươi đi về trước đi, lần này lén chuồn ra ngoài cũng đừng nên bị Bạch Chi Vu phát hiện.”
Bạch Khánh Phong gật đầu, gã ra đây cũng khá lâu đã nên trở về rồi, trước khi đi lấy ra một lọ thuốc: “Ta biết có ngươi ở đây thì không cần cái này, nhưng... đây là ta cho Tiểu Tường.” Cổ tay Bạch Khánh Phong vung lên một cái, dược tễ bay qua, Vân Phong vững vàng tiếp được, là một lọ thuốc sinh mạng, đại sư ba sao chất lượng cực cao.
“Yên tâm, ta sẽ đợi sau khi Vân Tường tỉnh lại, sẽ nói cho nàng ấy biết.”
“Ừ.” Bạch Khánh Phong gật đầu: “Về phần lôi đài dược tễ ngày mai...”
Vân Phong cười ha ha: “Tùy ý ngươi thôi, cho dù ngươi không cố tình thất bại, ta cũng sẽ không có khả năng thua ngươi.”
Bạch Khánh Phong khẽ cong khóe miệng, vừa nhảy lên thân thể đã biến mất trong đêm tối. Vân Phong nhìn nhìn lọ thuốc trong tay, đây hẳn là thành phẩm mà Bạch Khánh Phong trải qua nhiều lần chế tạo mà nên, với trình độ chế dược của gã thì đại sư ba sao có thể thành công trong một lần cũng rất khó khăn, Vân Tường… gã thật lòng đối xử tốt với ngươi.
Vân Tường có thể được yêu thương bởi một vị nam tử như vậy, Vân Phong cảm thấy vô cùng vui mừng. Vân Tường có tính cách ngây thơ, chân thành như vậy nên có một người như thế này toàn tâm toàn ý với nàng ta, mặc dù thân phận của Bạch Khánh Phong hơi đáng ngại một chút, nhưng sau này ở rể Vân gia cũng không có vấn đề gì lớn.
Còn về phần lôi đài dược tễ ngày mai... Vân Phong đứng trong bóng đêm nhíu mày, mặc dù thực lực của Dược tễ sư Khương gia - Khương Thành đúng là có thụt lùi, nhưng đối với Dược tễ sư mà nói thì thực lực cũng không ảnh hưởng đến việc chế dược. Dù sao chế dược đều là dựa theo phương thức truyền thống, cũng không có liên quan trực tiếp đến thực lực, bằng kinh nghiệm và tay nghề đã tích lũy vài năm, và mức độ hiểu biết với dược liệu, trình độ chế dược của Khương Thành vào nửa năm trước hẳn là đại sư ba sao. Mặc dù cách điều chế đại sư ba sao với độ khó cao gã ta vẫn chưa thành công được, nhưng nửa năm sau có thành công hay không cũng không thể nói chắc.
Cũng không cần lo lắng đến Bạch Khánh Phong, nhưng nếu muốn giành được hạng nhất của lôi đài chế dược chỉ trong một lần thì sẽ phải làm ra dược tễ có thể làm mọi người khiếp sợ. Nàng không có sự giúp đỡ của Nhục Cầu chỉ có thể dùng phương pháp truyền thống, đại sư ba sao là giới hạn của nàng, xem ra muốn giành hạng nhất thì phải làm ra dược tễ với cách điều chế có độ khó cao mới được.
Cũng may có sổ ghi chép chế dược mà sư tôn để lại, cách điều chế của sư tôn ở phương diện chế dược cũng khá là phi phàm. Dù sao ngay cả cách điều chế cấp bậc tông sư cũng có, có thể thấy được trình độ chế dược của sư tôn vô cùng xuất sắc, còn để lại rất nhiều dược liệu quý hiếm, đã giải quyết được nỗi phiền phức của Vân Phong.
Lấy sổ ghi chép chế dược của sư tôn ra, Vân Phong đọc thật cẩn thận, trong đây có ghi lại rất nhiều cách thức điều chế, mức độ quý hiếm cũng không giống nhau. Vân Phong xem qua một lượt, quyết định chọn làm loại dược tễ có độ khó khá cao nhưng mức độ quý hiếm lại không cao lắm. Nàng cũng không quên sứ giả Trung vực lần này cũng không thân thiện với Vân gia, nếu như trên lôi đài dược tễ mà xuất hiện dược tễ quý hiếm nào, nói không chừng sau khi tiến vào Nội vực Vân gia sẽ gặp phải rắc rối gì đó.
Lại nói lôi đài dược tễ là so độ khó của dược tễ, có lẽ mức độ quý hiếm cũng coi như được tính vào, nhưng không nằm trong suy nghĩ của Vân Phong. Chọn làm loại dược tễ nào xong rồi, Vân Phong cẩn thận học thuộc cách điều chế và nhớ kỹ trong đầu, tiếp theo lại lấy đi số lượng cần thiết trong những dược liệu quý hiếm mà sư tôn để lại, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc Vân Phong cất sổ ghi chép vào trong không gian trữ vật, một vật đang lẳng lặng ngủ say ở một góc nào đó thu hút sự chú ý của nàng. Đó là Nhục Cầu đã lâu chưa từng tỉnh dậy, từ sau khi lần trước huyễn thú A Kim và lão già xuất hiện chung cùng nhau rời khỏi, Nhục Cầu tự dung rơi vào trạng thái ngủ say, nó đúng là ngủ rất say sưa, nhưng thời gian ngủ lại vượt xa tưởng tượng của Vân Phong.
Nhìn cơ thể co lại như một đám lông màu trắng, tiếng hít thở đều đều vững vàng chậm rãi vang lên, nếu như không có hơi thở yên ổn bình thường này và nước miếng dính trên cực phẩm khoáng thạch mà Nhục Cầu ôm chặt không chịu buông ra, Vân Phong sẽ thật sự sốt ruột nó có bị gì hay không. Không phải là chưa từng thử gọi nó dậy, nhưng Nhục Cầu ngủ quá say, cho dù Vân Phong làm cách nào cũng không tỉnh lại, móng vuốt nhỏ gắt gao nắm chặt lấy cực phẩm khoáng thạch không chịu buông tay ra.
Vân Phong bất đắc dĩ bật cười, Nhục Cầu, ngươi rốt cuộc muốn ngủ đến khi nào? Có biết hiện tại ta đang rất cần đến ngươi hay không? Nếu như ngươi tỉnh dậy thì tốt rồi.
Vân Phong khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ thu hồi lại ý thức của mình, nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm bao la, mà thôi... chuyện gì cũng không thể dựa vào sự hỗ trợ từ bên ngoài quá nhiều, bản thân nàng mặc dù không nắm chắc hoàn toàn, nhưng cũng phải thử một lần.
Sau khi ý thức của Vân Phong rời khỏi không gian trữ vật, cơ thể lông lá mịn màng vẫn luôn ở trong góc đã nhiều năm tháng chưa từng động đậy đã khẽ nhúc nhích rồi.
Ngày thứ hai, lôi đài dược tễ khí thế hừng hực lại lần này mở màn cho Đại hội bình chọn. Bạch gia đã lấy được hạng nhất trong lôi đài thực lực, khiến cho trong Nham thành vang lên rất nhiều tiếng thán phục sợ hãi. Bạch gia trong nháy mắt đã được lan truyền qua tiếng nói của mọi người, cũng có vô số lời suy đoán nổi lên, đều đoán rằng liệu Bạch gia có trở thành người chiến thắng của lần này hay không?
Lôi đài bị tổn hại ở hạng mục thực lực đã được tu sửa hoàn tất, khôi phục lại như lúc đầu. Lôi đài dược tễ lần này vẫn tiến hành ở đây, so sánh với vòng thứ nhất là hạng mục thực lực, thì lôi đài dược tễ lần này càng thu hút nhiều người hơn, nếu như Bạch gia vẫn sẽ giành chiến thắng trong vòng này, vậy thì đã có thể yên ổn mà tiến vào trong Nội vực rồi. Nếu như không thể, vậy sẽ có nhiều biến cố khác nữa.
Chỗ ngồi vẫn như vòng thứ nhất, Vân, Bạch, Khương người của ba nhà vẫn ngồi ở trên đài cao, chỉ có điều sắc mặt của mỗi người đều có thay đổi rõ rang. Bạch Chi Vu là rạng rỡ, đắc ý, Vân gia đại trưởng lão vẫn thản nhiên như mọi khi, Khương gia chủ thì nửa mặt sầm xuống.
“Đại trưởng lão, Vân gia lần này liệu có mời viện trợ bên ngoài hay không?” Bạch Chi Vu có vẻ như tốt bụng hỏi một câu, Vân gia đại trưởng lão cười ha ha nhưng không trả lời, Bạch Chi Vu nhìn thấy trong lòng càng thêm đắc ý: “Nói đến đây ta cũng cảm thấy tiếc nuối vì Vân gia, lần này chính là hai người tham gia thi đấu, Vân gia lại không có Dược tễ sư nào tốt, thật là đáng tiếc, phải vô duyên vô cớ mà từ bỏ một hạng mục, nếu với dáng vẻ như vậy, cũng không còn hy vọng tiến vào Nội vực nữa rồi.”
Lúc Bạch Chi Vu nói những lời này vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của đại trưởng lão, đại trưởng lão ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút nào. Bạch Chi Vu căm tức mở miệng còn muốn nói gì đó, Khúc Lam Y ở một bên lười biếng mở miệng: “Đại trưởng lão còn chưa vội mà Bạch gia chủ ngươi gấp cái gì?”
Sắc mặt của Bạch Chi Vu tối sầm lại: “Hừ! Người trẻ tuổi bây giờ nói chuyện thật không biết nặng nhẹ, cho rằng bản thân lợi hại lắm rồi sao?”
“Bạch gia chủ cần gì phải chấp nhặt với tiểu bối như vậy làm gì?” Vân gia đại trưởng lão lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt già nua của Bạch Chi Vu lộ vẻ ngạc nhiên: “Ta cũng là suy nghĩ cho Vân gia, vô duyên vô cớ từ bỏ như vậy thật sự là...”
“Ai nói Vân gia muốn từ bỏ?” Khúc Lam Y nhướng mày, cười nhìn Bạch Chi Vu, Bạch Chi Vu cười khẩy: “Sao thế tiểu tử, không lẽ là ngươi lên đấu sao? Cũng không nhìn kỹ thân phận của ngươi là gì?”
Khúc Lam Y cười ha ha, ngón tay thon dài lướt qua cằm mình: “Ta là thân phận gì ngươi cũng không cần biết, nhưng sự lo lắng lần này của Bạch gia chủ là dư thừa rồi.”
Bạch Chi Vu đột nhiên nhướng mày, Vân gia lần này có hai người đã đến đây, Vân Tường đã bị đánh trọng thương, huống hồ ả ta cũng không biết chế dược, còn lại là Vân Phong Triệu hồi sư tứ hệ, ả nhất định là tham gia lôi đài ma thú. Do nhìn trúng điều này mà lão mới muốn giành được phần thắng bất ngờ ở hạng mục thực lực và chế dược, như vậy cho dù có chịu thiệt ở lôi đài ma thú, chỉ dựa vào năng lực của Bạch Khánh Phong cũng nhất định sẽ thắng được người của Khương gia, Bạch gia cũng có thể yên ổn mà tiến vào Nội vực.
Vân Tường trọng thương, Vân gia sẽ không bỏ cuộc, không lẽ là Vân Phong sẽ ra trận?
Bạch Chi Vu đột nhiên trừng lớn hai mắt, ả là Dược tễ sư?
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc giật mình của Bạch Chi Vu, Khúc Lam Y cười ha ha: “Bạch gia chủ, ngạc nhiên đến vậy sao?”
Mắt đen của Bạch Chi Vu lóe lên, lão tính toán thế nào cũng không có tính đến khả năng Vân Phong là Dược tễ sư. Thân phận Triệu hồi sư tứ hệ đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, ai mà ngờ được ả là Dược tễ sư chứ. Muốn lão tính sao đây? Bạch Chi Vu than thầm trong lòng mình quá sơ ý, đồng thời cũng đang không ngừng an ủi bản thân, cho dù là Dược tễ sư thì sao, việc tu hành của Triệu hồi sư đã đủ khiến ả bận rộn rồi, còn đâu thời gian rảnh rỗi để luyện tập chế dược? Cho dù là Dược tễ sư thì sao, trình độ thực lực cũng không thể nào cao hơn Bạch Khánh Phong. Lần này Bạch gia vẫn sẽ yên ổn mà giành được hạng nhất.
Sắc mặt Bạch Chi Vu bình phục lại trong thoáng chốc, thậm chí còn toát ra vài phần tự tin, Khúc Lam Y nhìn thấy cười nhạo trong lòng, cứ đắc ý đi, Bạch Chi Vu, người thua chính là ngươi, tới lúc đó cũng đừng có mà kinh ngạc đến nỗi rơi mất cả cằm.
Tuyển thủ của tam đại gia tộc bước lên đài, khi quần chúng khán giả nhìn thấy Vân Phong bước lên liền vang lên tiếng kinh ngạc: “Vân gia sao lại phái Triệu hồi sư lên đài vậy?”
“Chẳng lẽ Triệu hồi sư tứ hệ còn là Dược tễ sư nữa sao?”
“Đùa kiểu gì vậy, nàng nào có tinh lực để đi luyện chế dược nữa?”
“Nghe nói Vân gia ở phương diện chế dược đều ỷ lại vào Bạch gia, không có Dược tễ sư nào xuất sắc, hiện giờ nhìn thấy thế này cũng đúng là sự thật rồi.”
“Cũng là làm khó Vân gia rồi, có lẽ để Triệu hồi sư tứ hệ lên đài cũng là vì chống đỡ chút mặt mũi.”
“Xem ra lần này Bạch gia sẽ lại lấy được hạng nhất rồi, trình độ chế dược của Bạch Khánh Phong đó cũng tương đối cao, lần này tiến vào Nội vực không hề nghi ngờ nữa chính là Bạch gia rồi.”
“Điều này cũng chưa chắc, nếu như làm không ổn thì nói không chừng người kia của Khương gia bộc phát, vẫn chưa nói chắc được.”
Trên lôi đài cao cao đã đặt sẵn ba nền đài chế dược, trên đó có tất cả các công cụ chế dược truyền thống, ba vị tuyển thủ lên đài đứng ở trước chế dược đài của mình. Khương Thành nhìn thấy người lên đài của Vân gia vậy mà lại là Vân Phong liền giật mình, gã ta đoán rằng Vân gia sẽ bỏ cuộc nhưng lại không nghĩ đến thật sự sẽ phái nàng ta ra để giữ thể diện.
Khương Thành cười khinh thường, kế tiếp ánh mắt lướt đến người Bạch Khánh Phong, lần này kẻ địch của gã ta lại là gã, chỉ cần có thể thắng được gã thì Khương gia sẽ giành được hạng nhất.
Ba người đứng trước chế dược đài của riêng mình, sứ giả Nội vực nhìn Vân Phong, ánh mắt đó mang theo sự châm chọc vô tận, Vân Phong nhìn thấy đáp trả bằng một nụ cười, sứ giả Nội vực ngây người một lúc sắc mặt trở nên lạnh lẽo, mở miệng nói: “Quy tắc của lôi đài dược tễ lần này rất đơn giản, ba người làm ra dược tễ cao nhất mà bản thân có thể làm được, ai làm ra được dược tễ có đẳng cấp cao nhất, chất lượng tốt nhất, người đó sẽ đứng nhất.”
Quy tắc này cũng rất đơn giản, ba người được tự do tùy ý phát huy, quy tắc được tuyên bố xong, cuộc so tài lôi đài dược tễ cũng đã chính thức mở màn. Khương Thành vừa nghe thấy lập tức mỉm cười, xem ra là đã có chuẩn bị trước, Bạch Khánh Phong không có biểu cảm gì cả mà đã bắt tay vào chuẩn bị, Vân Phong thì đã nắm rõ quy tắc này, quả nhiên là tự do phát huy, như vậy cũng không tệ.
Trong đầu nhớ lại cách điều chế được nhớ kỹ vào tối hôm qua, Vân Phong lấy ra dược liệu đã được chuẩn bị tốt, ánh mắt của Bạch Khánh Phong và Khương Thành không tự chủ được mà nhìn qua, sau khi nhìn thấy dược liệu được Vân Phong lấy ra đều giật mình, nàng vậy mà lại có dược liệu cao cấp như vậy, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Vân Phong đặt dược liệu lên bàn, tổng cộng là ba phần, dược liệu mà sư tôn để lại đều quý hiếm và cũng không nhiều, có thể gom được ba phần đã không dễ dàng, nàng chỉ có ba lần cơ hội. Vân Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, khi Bạch Khánh Phong và Khương Thành bắt đầu chuẩn bị nghiền thuốc, nàng lại đứng đó không hề động đậy chút nào.
Bạch Khánh Phong nhìn thấy, trong lòng kinh sợ, nàng ta đang làm gì? Sao còn chưa chuẩn bị bắt đầu? Khương Thành nhìn thấy chỉ cười khẩy một tiếng, trong lòng càng xem thường Vân Phong hơn, đặt mục tiêu lên người Bạch Khánh Phong, toàn tâm toàn ý muốn thắng được gã.
“Nàng ta đang làm gì vậy? Nhắm mắt lại để làm gì?”
“Ai mà biết, liệu có phải là trong lòng căng thẳng phải hít thở sâu không?”
“Cũng chưa chắc. Dù sao cũng là dùng để trưng thôi...”
Tiếng bàn tán của quần chúng xôn xao lên, Bạch Chi Vu ở trên đài nhìn thấy cảnh này thì bật cười: “Đại trưởng lão, Vân Phong cũng rất chú ý đó, nàng sẽ không cho rằng làm vậy là có thể chế tạo được dược tễ chứ? Nàng đúng là muốn làm Dược tễ sư à? Vân gia muốn giữ thể diện có thể nói một tiếng với Bạch gia mà, Dược tễ sư của Bạch gia nhiều như vậy, cho mượn một người cũng tốt hơn là làm thế này.”
Đại trưởng lão không lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn vào Vân Phong mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng ông tin tưởng nha đầu này, ánh mắt của Khúc Lam Y nhìn qua: “Bạch gia chủ, chỉ cần ngồi xem là được.”
Mộc Thương Hải vẫn luôn không mở miệng lại nói chuyện: “Đúng là một phút cũng không được yên tĩnh.”
Bạch Chi Vu tức tối nghiến răng, vào lúc này mà lão làm khó dễ cũng sẽ làm cho bản thân có vẻ nhỏ nhen, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng lại mắng mỏ, ta cũng muốn nhìn xem mặt mũi của Vân gia các ngươi có chống đỡ đến khi nào. Sau trận này Bạch gia sẽ vào Nội vực, tới lúc đó… hừ!
Vân Phong ở trên đài không nghe được bất kỳ lời bàn tán nào, nàng đắm chậm trong thế giới của mình, toàn tâm toàn ý cảm nhân lực nguyên tố nho nhỏ của tất cả dược liệu. Thật lâu sau Vân Phong mở mắt ra, không được, đúng là không có Nhục Cầu ở đây nàng không có cách nào cảm nhận rõ được lực nguyên tố của những dược liệu này, quá mơ hồ không rõ ràng, nàng không thể nắm bắt được.
Vân Phong từ bỏ phương pháp của mình, nhìn ba phần dược liệu ở trước mặt, xem ra chỉ có thể dùng cách truyền thống thử xem sao. Tâm tình nhanh chóng yên tĩnh lại, Vân Phong cũng bắt tay vào bắt đầu quá trình chế dược, ánh mắt của Bạch Khánh Phong lướt qua nhìn thấy động tác của Vân Phong trong lòng cũng thở phào một hơi. Bây giờ ba người đều dùng phương pháp truyền thống bắt đầu quá trình chế dược, nhìn thấy động tác chế dược có bài bản của Vân Phong, trên chỗ quan sát lại vang lên một trận bàn tán xôn xao.
“Nhìn dáng vẻ Triệu hồi sư của Vân gia cũng biết chế dược đấy chứ.”
“Ừ ừ, nhìn vào cũng không phải là người học nghề, động tác rất thành thạo, có lẽ chúng ta đã xem thường rồi.”
“Cũng không biết nàng có thể chế tạo được dược tễ cấp bậc bao nhiêu, hẳn là rất khó để vượt qua được Bạch Khánh Phong đó của Bạch gia.”
Bạch Chi Vu ngồi đó nhìn động tác thuần thục của Vân Phong trong lòng trầm xuống, thì ra ả ta cũng rất thành thạo với phương pháp chế tạo của dược tễ, xem bộ dạng thế này dường như cũng rất hiểu rõ về dược tễ, hừ! Cho dù là thế thì sao? Thực lực của Bạch Khánh Phong chính là đại sư ba sao, Vân Phong ả ta cho dù là Triệu hồi sư tứ hệ, nhưng về phương diện chế dược cũng không thể sánh bằng Bạch Khánh Phong.
Ba người trên đài đều đang căng thẳng nghiêm túc mà chế tạo dược tễ của mình, đều là người có thực lực tương đối cao trong lĩnh vực dược tễ. Quá trình chế dược có thể thấy được sắp xếp theo: nghiền, phân phối, dung hợp, mỗi trình tự đều tỉ mỉ như thế, nhưng cho dù thuần thục thế nào, cho dù có kỹ xảo ra sao, cũng không tránh khỏi khả năng thất bại.
“Phụt!” Một luồng khói đen nhanh chóng bốc lên, ánh mắt của mọi người đều nhanh chóng nhìn qua, thì ra dược tễ của Khương Thành đã thất bại. Nhìn lọ dược tễ đang cuồn cuộn khói đen ở trước mặt, Khương Thành có chút ủ rũ, dược tễ mà gã ta chọn chính là đại sư ba sao có độ khó tương đối cao, muốn thành công trong một lần tất nhiên là không thể nào. Nhìn hai dược liệu còn lại trên bàn, Khương Thành âm thầm nghiến răng, còn có hai lần cơ hội nữa, gã ta nhất định phải thành công.
Thất bại của Khương Thành khiến cho sắc mặt Khương gia chủ càng sầm xuống, Bạch Chi Vu lộ ra ý cười trong mắt, còn Vân gia đại trưởng lão vẫn luôn nhìn Vân Phong, không rảnh nhìn hai người kia. Khương Thành thất bại cũng chính là mất đi một cơ hội, muốn đạt được hạng nhất đương nhiên phải chế tạo ra dược tễ có trình độ cao, dược liệu cần thiết cũng theo đó mà tăng cấp bậc, có thể gom được ba phần cũng đã là cực hạn của Khương gia rồi, mỗi lần mất đi một cơ hội thì sẽ cách xa chiến thắng rất nhiều.
“Phụt!” Lại vang lên một tiếng, lần này đến từ bên Vân Phong, người xem không liên tục cảm thấy đáng tiếc. Bạch Chi Vu nhìn thấy trong lòng vui đến nở hoa, cho đến bây giờ Khương gia và Vân gia đều mất đi một lần cơ hội, nhưng Bạch Khánh Phong vẫn đang yên ổn, lần này hạng nhất không phải là Bạch gia thì còn có thể là ai?
Ngay tại lúc trong lòng Bạch Chi Vu đang đắc ý không thôi lại là một tiếng “phụt” vang lên, sắc mặt Bạch Chi Vu cứng đờ, âm thanh này vang lên trước mặt Bạch Khánh Phong, cũng là khói đen cuồn cuộn giống vậy.
“Bạch gia chủ, cứ chờ xem.” Khương gia chủ ở một bên lên tiếng, trong lời nói chỉ có sự khiêu khích, Bạch Chi Vu lộ ra vẻ mặt tức giận không nói nên lời, chỉ tiếc Bạch Khánh Phong ở trên đài rèn sắt không thành thép, phế vật!
Vòng chế dược đầu tiên ba người đều thất bại, khiến cho mọi chuyện càng trở nên thú vị hơn, đều mất đi một lần cơ hội như nhau, đều là bắt đầu lại từ đầu. Khương Thành vô cùng lo lắng mà bắt đầu chế dược lần thứ hai, tay có hơi run rẩy, mà Bạch Khánh Phong thì không vội không chậm mà bỏ hết dược liệu bị hư hại, ánh mắt quét qua bên Vân Phong, Vân Phong ở bên này cũng vậy, tiết tấu của hai người đều đâu vào đấy, không nhanh không chậm.
Khương Thành đúng là rất sốt ruột, gã ta sốt ruột cũng không chỉ vì muốn thành công, mà muốn có được ưu thế về thời gian hơn, nếu như làm ra dược tễ cùng một chất lượng, tất nhiên là ai làm ra trước người đó thắng. Động tác của Khương Thành dưới tâm trạng thế này cũng càng thêm nôn nóng, vào lúc đang tiến hành trình tự dung hợp vô cùng quan trọng, tay Khương Thành đột nhiên run lên, “Phụt!” Lại bốc lên một luồng khói đen, chế dược lần thứ hai tuyên bố thất bại.
Sắc mặt của Khương Thành tái nhợt đi, khuôn mặt gỗ cứng ngắc trước giờ chưa từng có biểu cảm vào lúc này lại nhíu chặt mày, gã ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Ánh mắt không tự chủ được lướt đến phía Bạch Khánh Phong và Vân Phong, hai người vẫn còn đang tiến hành quá trình chế dược lần thứ hai. Khương Thành nhìn đến đây trong lòng trầm xuống, cuối cùng cũng tìm lại được vài phần tỉnh táo, nhìn một phần dược liệu cuối cùng trên bàn, Khương Thành hít thở thật sâu, trong mắt đã khôi phục lại bình tĩnh như lúc đầu, bắt đầu chế dược lần cuối cùng.
Hai lần thất bại của Khương gia khiến cho những tiếng bàn luận lại vang lên, lại nhìn về phía Vân Phong, cũng đã tiến hành đến bước dung hợp cuối cùng. Sắc mặt của Vân Phong cũng không hề thoải mái, thậm chí có thể nói là có vài phần nghiêm trọng, về chế dược truyền thống nàng bắt đầu muộn hơn người khác, nếu không phải dựa vào năng lực rất cao của mình, cũng tuyệt đối không thể đạt đến được cảnh giới thực lực như ngày hôm nay. Lựa chọn dược tễ có độ khó rất cao, đối với bản thân Vân Phong mà nói thì đã là cố hết sức rồi, lần này… cũng chưa chắc có thể thành công.
“Phụt!” Quả nhiên, khói đen lại bốc lên trước mặt Vân Phong, nhìn dược tễ bị hư hại vào bước cuối cùng, hai mắt Vân Phong trầm xuống, bỏ dược tễ đã bị hư hại đi, Vân Phong nhìn một phần dược tễ cuối cùng trên bàn, một cơ hội cuối cùng rồi.
Ánh mặt của Bạch Khánh Phong nhìn qua, nhìn dược tễ thất bại lần thứ hai của Vân Phong mà ánh mắt lóe lên một cái, ngón tay khẽ run, lọ dược tễ trong tay quả nhiên bốc ra một luồng khói đen, khiến cho người xem tại hiện trường lại kinh sợ liên tiếp, lần thứ hai của ba gia tộc lại lần nữa thất bại toàn bộ.
Bạch Chi Vu hận đến nghiến răng, tiểu tử Bạch Khánh Phong đó bị gì vậy? Trong thời khắc quan trọng bị tuột dây xích sao? Vậy mà lại thất bại hai lần, tuy nói Khương gia và Vân gia cũng như thế, nhưng Bạch gia không thể như thế được! Bạch Chi Vu ở phía trên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không còn cách nào, Bạch Khinh Ngôn đứng ở bên lôi đài vẫn luôn quan sát lại nheo hai mắt lại, hắn ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy được động tác mà Bạch Khánh Phong không nên có, trong lòng Bạch Khinh Ngôn lóe lên một ý nghĩ, không phải là Bạch Khánh Phong cố tình chứ?
Chế dược lần thứ hai cả ba gia tộc đều thất bại, làm cho không khí ở hiện trường tăng lên đỉnh điểm, ngay cả sứ giả Nội vực cũng không tự chủ được mà động đậy. Ánh mắt của tất cả mọi người đều gắt gao tập trong vào ba người trên lôi đài, lại lần nữa quay lại từ đầu, lần này chỉ còn một cơ hội cuối cùng, thất bại chính là bị loại. Rốt cuộc ai sẽ là người đầu tiên thành công?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từng đôi mắt mở to không di chuyển, trong lòng mọi người đều mong đợi ai sẽ là người đầu tiên chế tạo dược tễ thành công, là Bạch gia? Hay là Khương gia? Hoặc là Vân gia?
Khương Thành bắt đầu chế dược lần thứ ba, trước tiên hai mắt nhìn chằm chằm vào lọ dược tễ trước mắt mình, ngũ quan nhíu chặt lại, không dám chớp mắt nhìn vào lọ dược tễ đang sôi sùng sục. Cuối cùng một loạt tiếng nổ cực nhỏ vang lên từ trong lọ dược tễ, đáy mắt Khương Thành đột nhiên hiện ra sự vui mừng, nhanh chóng cầm lọ dược tễ lên, dịch thể bên trong hiện lên ánh sáng óng ánh long lanh, vẻ mặt Khương Thành hứng khởi mà nhìn vào dược tễ trước mặt, đột nhiên giơ cao hai tay lớn tiếng hô lên: “Ta thành công rồi!”
Một tiếng hô này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người: “Thành công rồi! Người đầu tiên thành công thế mà lại là Khương gia.”
Khương gia ngồi ở trên cao cười ha ha, rất vui mừng mà gật đầu, nhìn Bạch Chi Vu ở bên cạnh bằng một ánh mắt vô cùng khiêu khích, ánh mắt của Bạch Khánh Phong đảo qua tối sầm lại, gã ta vậy mà làm ra được dược tễ đại sư ba sao có chất lượng tương đối cao. Ánh mắt của Bạch Khánh Phong chuyển qua phía Vân Phong, Vân Phong cũng không chú ý tới Khương Thành như thế nào, nàng chỉ đứng đó mà không có bất kỳ động tác nào, trong lòng Bạch Khánh Phong lo lắng, Vân Phong phải làm ra được dược tễ đại sư ba sao chất lượng hoàn mỹ mới có thể thắng được Khương Thành, nàng... có thể sao?
Bạch Khánh Phong bắt đầu bắt tay vào chế tạo dược tễ lần thứ ba, Khương gia đã thành công rồi gã cũng không thể kéo dài tiếp nữa, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ. Khương Thành đã thành công, Bạch Khánh Phong đã bắt đầu chế tạo dược tễ lần thứ ba, chỉ còn lại Vân Phong bất động đứng đó.
“Triệu hồi sư của Vân gia bị gì vậy? Sao lại đứng đó rồi?”
“Có phải là biết được Khương gia thành công đã đả kích nàng quá mạnh, dù sao có người đã thành công trước, nếu như thất bại thì...”
“Lần này sẽ không thể giành được hạng nhất, Vân gia cũng không còn cơ hội vào Nội vực rồi.”
“Đúng vậy, cho dù thắng được lôi đài ma thú thì có thể thế nào?”
Bạch Chi Vu cười khẩy trong lòng, cho dù Khương gia thắng lão cũng không sợ, chỉ cần loại bỏ Vân gia ra là được. Vân gia đã thua hai vòng tất nhiên sẽ không còn tư cách tham gia vòng thứ ba, đến lúc trên lôi đài ma thú chỉ còn lại Khương gia, Thuần thú sư đấu với Thuần thú sư, Bạch gia thế nào cũng sẽ thắng được.
Vân gia, chỉ cần rút cây đinh Vân gia này ra khỏi Đại hội bình chọn lần này là được.
Bạch Khánh Phong rất nhanh đã tiến hành đến bước dung hợp cuối cùng, động tác rất nhỏ lại thể hiện được dược tễ cũng đã thành công rồi, chỉ có điều về phần chất lượng thì chỉ có thể là tạm được, đám đông nhìn thấy Bạch Khánh Phong cũng đã thành công liền xôn xao lớn tiếng hơn, cũng chỉ còn lại Vân gia mà thôi.
Bạch Khinh Ngôn đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào động tác của Bạch Khánh Phong, vừa nãy động tác của Bạch Khánh Phong vào bước cuối cùng có chút cố ý bị lệch. Bạch Khinh Ngôn cười tàn nhẫn, Bạch Khánh Phong, lần này ta mà không làm chết ngươi, ta không phải họ Bạch nữa.
Trên lôi đài chỉ còn một mình Vân Phong, dược liệu lẳng lặng nằm ở kia, ánh mắt lo lắng của tất cả mọi người đều hướng về Vân Phong. Bạch Khánh Phong và Khương Thành hai người đã chế tạo dược tễ thành công cũng như vậy, Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy đại trưởng lão trên đài cao vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt của hai người gặp nhau, đại trưởng lão cười ha ha, khẽ nở một nụ cười dịu dàng, trong lòng Vân Phong lập tức trở nên ấm áp. Nàng hiểu được hàm ý của nụ cười đó, Vân Phong cúi đầu, hít một hơi thật sâu, tới nào, một lần cơ hội cuối cùng.
Hít một hơi thật sâu, Vân Phong nhắm hai mắt lại, tinh thần trong cơ thể bắt đầu chậm rãi tuôn ra, chầm chậm bao phủ lấy dược liệu trên bàn, động tác này của Vân Phong người ngoài căn bản không thể biết được, chỉ có thể nhìn thấy nàng nhắm mắt đứng đơ ra đó, không biết muốn làm gì.
“Nàng rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Vị Triệu hồi sư này của Vân gia không phải là đang chuẩn bị cách để bỏ cuộc chứ?”
Nhìn thấy động tác này của Vân Phong, tiếng bàn tán lại xôn xao lên, Bạch Khánh Phong cũng nhíu mày, Vân Phong, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Ánh mắt của sứ giả Nội vực trên đài cao cũng lộ ra vẻ khinh thường, Bạch Chi Vu nhìn thấy cười ha ha: “Xem ra Vân Phong là muốn bỏ cuộc rồi.”
Vân gia đại trưởng lão cười: “Cho dù bỏ cuộc cũng không quan trọng, không sao.”
Tinh thần lực tuôn trào đang không ngừng bao phủ dược liệu, Vân Phong nhắm chặt mắt, ở bên trong thế giới tối tăm cũng lóe lên chút tia sáng mơ hồ, không được, vẫn còn quá yếu. Tia sáng quá lờ mờ hơn nữa lúc có lúc không, khiến cho Vân Phong không thể nắm bắt được, không thể tổ hợp những lực nguyên tố này lại lần nữa. Mắt đen nhíu chặt lại, không được, lần này nàng nói thế nào cũng không thể bỏ cuộc. Tinh thần lực không thể phát giác được điên cuồng tuôn ra từ trong cơ thể, từ từ bao trùm lấy dược liệu, trên trán Vân Phong chảy xuống một giọt mồ hôi, từng tia sáng lờ mờ vẫn như cũ khi có khi không, vô cùng khó khăn.
Chẳng lẽ lần này thật sự sẽ phải thất bại sao? Không, cho dù biết là miễn cưỡng, nàng vẫn còn muốn tiếp tục thử xem.
Không gian tinh thần trong cơ thể chuyển động điên cuồng, tinh thần lực trong cơ thể Vân Phong chảy nhanh như máu mà chạy đến khắp nơi trong cơ thể, không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể muốn khuếch tán ra ngoài, thậm chí dẫn đến chấn động nho nhỏ ở không gian xung quanh. Bạch Khánh Phong khiếp sợ nhìn Vân Phong đang nhắm mắt, gã vừa mới cảm nhận được rõ ràng chấn động dị thường trong không gian ở chung quanh, Vân Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nương theo sự vận động, lưu chuyển mạnh mẽ không ngừng của tinh thần lực, mồ hôi trên trán Vân Phong càng lúc càng nhiều. Không ngừng gia tăng tinh thần lực đồng thời cũng sẽ khiến cho cơ thể nàng trở thành một phụ tải cực mạnh, nếu như tinh thần lực không phải khác hẳn người thường, Vân Phong đã sớm ngất xỉu vì kiệt sức.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống từ mặt Vân Phong, người ở bên ngoài đều vô cùng mơ hồ, nghi hoặc khó hiểu, nhưng ở một nơi tối tăm nào đó trong không gian, tinh thần lực chậm rãi từ bên ngoài mà mạnh mẽ chui vào, thậm chí mang theo tia sáng ngũ sắc nhàn nhạt. Không gian vốn dĩ tối tăm lại bị tinh thần lực này trộn lẫn ánh sáng vào, tinh thần lực xen lẫn tia sáng ngũ sắc tựa như một dải lụa, chậm rãi lượn lờ về phía một góc nào đó, một vật nào đó vẫn luôn co lại thành một đống ở nơi đó bỗng nhúc nhích.
“Khò khè…” Một âm thanh cực nhỏ vang lên từ quả cầu lông đó, chiếc đuôi màu trắng lông lá bất chợt vung lên tiếp xúc với tinh thần lực tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt, tiếp theo, cái tai nhỏ nhắn động đậy vài cái, móng vuốt nhỏ ném cực phẩm khoáng thạch đang ôm chặt trong lòng ra. Cuối cùng, cái đầu vẫn luôn chôn sâu trong lông tơ mềm mịn đã ngẩng lên, một đôi mắt sáng trong to như trái nho đột nhiên mở ra, bên trong lóe qua tia sáng chói.
“Phong Phong na!”
Một giọng nói mềm mại mà có sức sống vang lên trong đầu Vân Phong, trong khoảnh khắc giọng nói này vang lên, tia sáng ở trước mắt Vân Phong vốn còn đang lờ mờ không thôi lại lập tức trở nên rõ ràng. Các điểm sáng nguyên tố có màu sắc khác nhau đang chuyển động trước mắt Vân Phong, tim của Vân Phong bỗng co rút, xuất hiện tình huống thế này, giọng nói vừa rồi đó không lẽ là...
“Na na, Phong Phong, na, na!” Giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa, Vân Phong nghe thấy rõ ràng, trên đời còn có con nào dùng “na” để làm ngôn ngữ nữa đây, chỉ có điều lần này nàng rõ ràng nghe được tên của mình. Nhục Cầu!
Một tia sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện từ bên người Vân Phong, tia sáng đến bất thình lình này khiến cho mọi người đều sợ hãi thán phục mà mở to mắt, đây, đây là chuyện gì? Sáng đến nỗi làm người ta không mở mắt được, khi tia sáng thật vất vả mà giảm xuống, trên vai Vân Phong đã có thêm một thứ tròn vo màu trắng như một quả cầu.
Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong, một đôi mắt to kích động nhìn Vân Phong đang nhắm chặt mắt, lóe lên vài cái. Tiếp theo thân hình tròn trịa đột nhiên nhào tới, thân thể mũm mỉm nhỏ bé không ngừng kì kèo trên mặt Vân Phong, chiếc đuôi lông lá cũng không ngừng quét lên mặt Vân Phong, có vẻ vô cùng kích động mà thân mật: “Phong Phong na, na na, Phong Phong.”
“Đây, đây là cái gì?” Bạch Khánh Phong nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, thứ tròn vo như quả cầu này là cái gì? Từ đâu chạy ra? Không lẽ là ma thú khế ước của Vân Phong?
Sự xuất hiện của Nhục Cầu khiến cho mọi người tại hiện trường đều trợn tròn mắt, nhưng Khúc Lam Y lại hết sức khó chịu mà nhíu mày, thứ này vậy mà lại tỉnh dậy rồi? Đáy mắt u ám lóe qua một tia sáng, xem ra sau này muốn tiếp cận Tiểu Phong Phong sẽ phải hao tâm tổn trí hơn rồi, nhưng mà thứ này vậy mà có thể mở miệng nói chuyện?
“Đó là thứ gì vậy?” Bạch Chi Vu cũng ngây người, Vân gia đại trưởng lão cũng ngạc nhiên không thôi, nha đầu vậy mà lại có ma thú có dáng vẻ thế này sao? Cũng thật là... không thể tưởng tượng được.
Vân Phong tất nhiên nghe được tiếng gọi của Nhục Cầu, nghe thấy nó có thể gọi tên của mình, trong lòng Vân Phong vô cùng vui vẻ, nhưng vui thì vui, bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm. “Nhục Cầu, nghe thấy lời ta nói chứ?” Vân Phong thử tâm niệm truyền âm, thân thể của Nhục Cầu đang không ngừng chà lên mặt Vân Phong đột nhiên dừng lại, sau đó đôi mắt to nhắm lại.
“Phong Phong na, na na!”
Trong lòng Vân Phong vui vẻ, nàng có thể tâm niệm truyền âm với Nhục Cầu rồi.
“Nhục Cầu, lần này ta cần sự trợ giúp của ngươi.” Giọng nói của Vân Phong truyền đến, tiếng kêu vui sướng của Nhục Cầu cũng theo đó mà vang lên: “Na na, na!”
Một sự liên kết kỳ diệu lập tức hình thành giữa một người và một thú, mặc dù thời gian đã qua rất lâu, mặc dù đây là lần đầu tiên giao tiếp của hai người sau khi Nhục Cầu tỉnh dậy, nhưng mọi thứ đều không xa lạ. Vân Phong cảm nhận không khí kỳ diệu này, nhìn những lực nguyên tố khác nhau đang nhảy múa chuyển động ở trước mắt, dược tễ cấp bậc đại sư ba sao thì có là gì, có Nhục Cầu ở đây, lần này nàng sẽ hướng đến cấp bậc tông sư.
Đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên, Vân Phong đang nhắm chặt mắt lộ ra một nụ cười mỉm đầy tự tin, nụ cười này khiến cho toàn bộ đột nhiên im lặng. Chỉ thấy bàn tay để yên ở kia đã lâu của Vân Phong đột nhiên lật một cái, ngọn lửa nóng bỏng sáng ngời xuất hiện trên bàn tay.
Tất cả mọi người đều mở to mắt mà nhìn, nhìn đến nỗi mắt không hề chuyển động.
Bàn tay trắng nõn ném hết toàn bộ dược liệu vào trong, cả hiện trường đều khiếp sợ, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, bắt đầu chế dược.