Mục lục
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư - tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay

“Thật đúng là to gan, lại dám xông vào.” Một tiếng quát to vang lên, mấy bóng người từ hư không xuất hiện, đều mặc áo choàng đen phủ toàn thân, với hoa văn màu đỏ thần bí, vẻ mặt đều nhợt nhạt, còn có đôi mắt đen lạnh lẽo đầy gian manh.

“Vèo vèo vèo!” Kế Khúc Lam Y và Hiên Dật, năm bóng người xen lẫn năm màu sắc rực rỡ lao tới, mấy bóng người kia nhíu mày, người có thực lực cao nhất cười lên âm tà, “Chậc chậc, xem ra còn là người quen nữa chứ.”

“Vèo!” Thêm một bóng người nữa chạy tới sau năm tia sáng năm màu, đó chính là Vân Phong!

Hiên Dật vừa thấy năm con ma thú khế ước xuất hiện liền không khỏi thấy khiếp sợ, năm con ma thú này con nào con nấy đều bất phàm. Không hổ là Vân Phong, không hổ là Triệu Hồi Sư ngũ hệ của Vân gia. Huyết mạch Triệu Hồi Sư trong cơ thể nàng đúng là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.

“Là người quen?” Vân Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng người trước mặt, hơi thở và uy áp hai bên đều đang nổi lên và đối chọi với nhau, như hai ngọn núi lửa đang tích lũy chờ thời cơ để bùng nổ.

“Trong Huyết Hồn, tên tuổi của Vân Phong ngươi… không ai không biết không ai không hiểu.” Người Huyết Hồn cầm đầu cười phá lên, “Ở đây mà có thể thấy được Vân Phong thực đúng là may mắn.”

“Vậy sao, ta cũng cảm thấy mình rất may mắn, không uổng tốn biết bao công sức cuối cùng cũng đã tìm ra được các ngươi.” Vân Phong đáp lời, sắc mặt như băng hàn, trong đầu không ngừng suy tính, bọn họ có khả năng cản lại được mười mấy người này, vấn đề là nàng có thể tìm được tàn hồn của tổ tiên và mảnh hồn của nhị ca rồi thuận lợi rời đi trong thời gian có hạn hay không.

“Đừng nhiều lời với chúng nữa.” Khúc Lam Y nói, tia máu bắt đầu nở rộ, “Chúng ta sẽ tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể cho nàng.”

Hiên Dật cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn màu xanh lục trên ngón tay, cười lạnh, “Vân tiểu thư, mọi thứ nhờ vào ngươi.”

“Ông!” Một khí thế kinh người bùng ra từ người Khúc Lam Y, triển khai toàn bộ sức mạnh. Là Thần Vương cấp năm!

“Là Thần Vương cấp năm sao…” Hiên Dật lẩm bẩm, sau đó bật cười thành tiếng, “Xem ra cũng không cách quá xa giới hạn của ngươi, ta cũng sẽ không quá mất mặt được.”

“Ông!” Hơi thở kinh người từ trong cơ thể Hiên Dật xông ra, không ngờ lại không phân cao thấp với Khúc Lam Y.

Hơi thở ma thú của năm ma thú khế ước khuếch tán ra, toàn bộ đều đã vào trạng thái sẵn sàng tấn công.


“Chủ nhân! Đi mau về mau!” Tiếng Lam Dực vang lên trong đầu Vân Phong, năm tia sáng xông lên lao thẳng tới. Khúc Lam Y và Hiên dật liếc mắt nhìn nhau, hai nam nhân tỏa ra khí thế kinh người như hai thanh kiếm sắc bén, phá vỡ sự im lặng.

“Lên! Bắt sống Vân Phong!” Người Huyết Hồn cầm đầu gầm lên. Mười bóng đen nhánh chóng tản ra.

“Đừng hòng lại gần nàng ấy!” Khúc Lam Y quát lên giận dữ, một con rồng đen xông ra từ lòng bàn tay, đám người chạy về phía Vân Phong lập tức tản ra. Ánh mắt của mười người Huyết Hồn căng thẳng. Là Ám Nguyên Tố.

“Đừng rằng chỉ có các ngươi mới chuyên sử dụng Ám Nguyên Tố.” Đôi mắt đỏ sáng quắc lên như Ma Vương giáng thế. Ám Nguyên Tố đen kịt không ngừng lăn lộn trong lòng bàn tay Khúc Lam Y, mà lòng bàn tay còn lại của hắn đang lóe lên ánh sáng nhạt.

“Đương nhiên còn có ta nữa.” Giọng nói trầm thấp kèm theo bàn tay màu xanh lá giáng xuống, cản lại đám người muốn truy lùng.

Hai cường giả Thần Vương của Huyết Hồn đồng loạt nhíu mày, khó giải quyêt rồi. Không ngờ hôm nay lại gặp đối thủ khó giải quyết như vậy. Nhưng dù thế nào, mục đích của họ chỉ có một, là Vân Phong!

Mười bóng đen lại di chuyển, Khúc Lam Y và Hiên Dật dốc toàn lực tấn công cản lại, năm ma  thú khế ước cũng tham gia chiến đấu, trận chiến trở nên hỗn loạn và lớn dần.

Mười người cứ bị quấn lấy liên tục, Vân Phong chớp thời cơ vận Phong Nguyên Tố từ trong cơ thể ra, bọc kín toàn thân, nàng hóa thành một tia sáng xanh lao giữa không trung, tiến thẳng vào căn cứ Huyết Hồn ở sâu bên trong.

“Đừng hòng!” Hai Thần Vương thấy thế liền vung áo choàng lên, hai bàn tay màu đen to lớn từ trong áo choàng đen xông ra, lao thẳng về phía lưng của Vân Phong. Nàng biết sau lưng mình bị tấn công, nhưng nàng không thể dừng lại được. Chỉ có thể dốc hết tốc lực lao về phía trước mà thôi.

“Vèo! Chát!” Một lưỡi đao trắng sáng chói mắt bay tới từ phía sau, cắt phăng bàn tay đen một cách gọn gàng. Bàn tay đen bị cắt đứt phiêu tán vào không khí, tia sáng chói mắt lao tới nuốt chửng toàn bộ Ám Nguyên Tố, không chừa lại một mẩu nào.

“Cái gì?” Hai cường giả Thâ Vương trợn tròn mắt. Công kích của bọn họ bị cắt phăng dễ tới như thế? Và Vân Phong đã chảy khỏi mí mắt của bọn họ vào trong rồi. Hai cường giả Thần Vương Huyết Hồn nheo mắt, một người lập tức tung áo choàng, Ám Nguyên Tố tuôn ra, còn người còn lại chạy thật nhanh vào bên trong.

“Rầm rầm rầm!” Một người chặn lại toàn bộ Quang Nguyên Tố tấn công tới, một người còn lại dưới sự che chở không ngừng tiến lên phía trước, vốn cường giả Thần Vương kia cho rằng mình có thể tránh đi, lại không ngờ rằng có thêm một bóng người chắn vững trước mặt gã.

“Vội như thế là tính đi đâu vậy?” Hiên Dật phiêu dật cười rộ lên.

Cường giả Huyết Hồn nheo mắt lại, “Thằng oắt con mà cũng dám cản đường ta sao?”

“Ha ha.” Hiên Dật vẫn mỉm cười, cánh tay đột nhiên vung lên, một bàn tay màu xanh lá không biết từ nơi nào xông ra, cường giả Thần Vương cả kinh hung hiểm lách người tránh thoát.”

“Thật xin lỗi nhé, ta không phải là tên oắt con nào đâu.” Hiên Dật nói, đôi mắt lạnh băng thấu xương. Hai cường giả Thần Vương đều đã bị chặn lại, trong lòng hai người không khỏi ngạc nhiên, hai tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Hơn nữa đưa mắt nhìn qua, những người còn lại đều đang bị năm con ma thú quấn lấy. Hai người nghiến răng, thật đúng là thất sách!

Phía sau ngăn cản thế nào, Vân Phong đã không còn tâm tình mà nghĩ tới nữa, hôm nay nàng chỉ có thể lao thẳng về phía trước, tranh thủ thời khắc mà bọn họ lấy được cho nàng mà làm việc. Lao như điên vào trong rừng rậm, trên đường không có bất kỳ kẻ nào cản lại cả, con đường khá là thông thuận, chỉ chốc lát đã ra khỏi phạm vi rừng rậm tới căn cứ Huyết Hồn.

Trước mặt là một điện bình thường, kích thước rất nhỏ, Vân Phong biết trong đó có những thứ kỳ lạ, nhưng dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng phải nhảy vào.

“Nyanya!” Nhục Cầu nhảy ra ngoài vòng tay không gian đáp lên vai nàng, đôi mắt to cảnh giác nhìn xung quanh, nàng mỉm cười, tốt quá, bây giờ nàng không phải cô độc rồi.

“Vèo!” Làm việc thì không được do dự, nàng lao thẳng vào trong điện, điều tra tới cùng.

Vào trong điện, đập vào mắt là một cái cổng khổng lồ, bên trong không còn thứ gì khác, cái cửa này dẫn sâu vào bên trong. Vân Phong bước qua cổng, càng vào trong càng cảm thấy con đường như đang nối thẳng xuống dưới đất. Không biết đã đi trong bao lâu, bên hành lang chợt xuất hiện một cánh cửa, trên đó viết một chữ “nhất”.

Vân Phong cau mày, “nhất” nghĩa là sao? “Phong Phong nya!” Nhục Cầu trên vai nàng giật giật, nàng đang tính dừng lại thì cơ thể nhỏ bé màu trắng lao lên, cắn vào ống tay áo của nàng, Vân Phong nghi hoặc nhìn đôi mắt đen to của nó, Nhục Cầu bảo nàng tiếp tục đi tới?

“Tiếp tục vào sâu bên trong sao?” Vân Phong thử hỏi một câu, Nhục Cầu lập tức buông ống tay áo ra đật đầu, nàng im lặng suy tư vài giây lập tức có đáp án. “Chúng ta đi.” Lời nhắc của Nhục Cầu tuyệt đối sẽ không sai.

Tiếp tục vào sâu hơn bên trong. Vân Phong càng ngày càng đi xuống, trên đường đã đi qua không dưới năm cánh cửa. Mỗi cánh cửa đều có ghi một con số, trước mặt lại xuất hiện thêm một cánh cửa. Sáu!

“Cánh cửa thé sáu, rốt cuộc nơi này sâu tới đâu?” Vân Phong lại tiếp tục vào trong, đằng sau mỗi cánh cửa này ẩn giấu thứ gì? Nghi vấn trong đầu nổi lên, bây giờ nàng đã không còn thời gian để suy nghĩ về chuyện khác. Tổ tiên, người có ở đây không?

“Nyanya!” Nhục Cầu thét lên, hai mắt Vân Phong vụt sáng. Trước mặt lại xuất hiện thêm một cánh cửa, bên trên đánh số bảy.

“Chính là ở đây sao?” Nàng quát khẽ đẩy cánh cửa thứ bảy ra, nhanh chóng lao vào, một làn khí âm hàn tà ác phả vào mặt.

“Đây là…” Vân Phong khiếp sợ. Vì thấy được cảnh tượng trước mắt.

Bên trong rộng lớn trống trải bày rất nhiều cột trụ trong suốt, mà bị giam giữa mỗi trụ đều chính là linh hồn. Kỳ là nhất là mỗi linh hồn đều có màu sắc khác nhau. Mặc dù đều đang phát sáng, nhưng có mạnh có yếu.

Mạnh hiển nhiên là dấu hiệu còn sống, mà ánh sáng yếu chứng tỏ linh hồn đang sắp khô kiệt.

Vân Phong không biết những linh hồn này thuộc về ai, nhưng nàng có cảm giác tàn hồn của tổ tiên đang ở đây.

“Tổ tiên!” Vân Phong lên tiếng. Âm thanh vang vọng trong bóng tối hư vô, nghe như vang vọng trong vô tận. Nàng không thể nào tin nổi, ở đây trôi qua ngày giờ như thế nào. Dù là linh hồn cũng không thể nào chịu được bóng tối cô quạnh và vô tận ở đây được.

Huyết Hồn. Sự tức giận và thù hận dâng lên từ sâu trong lòng nàng, như ngọn lửa ngùn ngụt đột nhiên bốc cháy, thiêu đốt toàn thân nàng.

“Tổ tiên! Vân Phong tới rồi ddaay1 tổ tiên.” Vân Phong gọi, bước xuyên qua những cột trong suốt, linh hồn mờ nhạt có những tư thế và hình thái đa dạng, nàng đã thấy được không dưới mấy chục gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn không thấy được tổ tiên.

“Nyanya! Phong Phong nya!” Tiếng của Nhục Cầu vang lên từ một góc nào đó, Vân Phong lập tức đuổi theo, dưới một cột trụ hẻo lánh có một cột cường tráng trong suốt khác thường, bên trong trói một linh hồn mờ ảo. Linh hồn kia có một gương mặt trẻ trung khác thường, đó chính là gương mặt mà Vân Phong đã thấy khi mới bước vào từ đường Vân gia, vẫn lyuoon in sâu vào trong đầu nàng.

“Tổ tiên!” Mắt Vân Phong nóng lên nhào tới, nện nắm đấm lên cột trụ trong suốt khổng lồ. “Tổ tiên! Phong nhi tới rồi này! Tổ tiên!” Linh hồn không có bất kỳ phản ứng gì với tiếng gọi của Vân Phong, đôi mắt nhắm chặt, nàng liều mạng đập lên, ngoại trừ hơi rung ở bên ngoài cái cột không hề có phản ứng gì.

“Tổ tiên! Chết tiệt!” Thêm một quyền nữa nện xuống. Nhưng cái cột chỉ phát ra tiếng ong ong rung động, chứ không hề bị tổn hại chút nào.

“Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể mở được thứ này ra?” Bàn tay nàng hóa thú vồ lên mặt cột, vẫn không có bất kỳ tác dụng nào.

Vũ khí, ma trượng, sức mạnh nguyên tố, sức mạnh tinh thần. Tất cả mọi thứ Vân Phong đều đã dùng thử, nhưng không có một cái nào có hiệu quả. Nhục Cầu đứng một bên nhìn nàng hành động điên cuồng, đôi mắt to đảo tròn một vòng, cũng cảm thấy có chút nôn nóng, nó đã thử hàm răng của mình rồi, nhưng đây là thứ đầu tiên mà ngay cả nó cũng không cắn được, vì thế không biết nên làm gì mới có thể giúp nàng.

“Chết tiệt! Mở ra! Mở ra!”Bàn tay của Vân Phong đập lên tới nỗi tứa cả máu, bàn tay đã về lại hình dạng con người, đầu ngón tay loang lổ những máu, từng giọt từng giọt dính lên trụ, bên trong vẫn là tàn hồn của tổ tiên đang đứng nhắm mắt, mắt Vân Phong nóng lên, “Tổ tiên, Phong nhi tới tìm người này! Tổ tiên!”

Nhục Cầu ảo não đảo tới đảo lui trên không, cái đuôi sau mông phất qua phất lại, nhìn Vân Phong như thế nó cũng rất nôn nao, không ngừng quơ quẩy đuôi suy nghĩ, chợt nó nhìn thấy vết máu dính lỗ chỗ trên cột trong suốt, đôi mắt to sáng lên.

Thân hình mũm mĩm nhào tới, nó chỉ chỉ vào vết máu loang lổ, Vân Phong lập tức hiểu ra.

“Nếu đã khao khát huyết mạch Triệu Hồi Sư như thế, thì ta cho các ngươi.” Một vết thương sắc bén nứt ra từ lòng bàn tay Vân Phong, dòng máu tươi tuôn ra xối xả. Nàng tăng sức vỗ mạnh bàn tay của mình lên trụ, dòng máu chảy dọc xuôi theo trụ thành mấy vệt dài.

Cột trụ trong suốt đột nhiên thay đổi, máu của Vân Phong khô dần, nam nhân vốn nhắm mắt trong trụ cuối cùng từ từ mở mắt ra, nàng nhìn một cách chăm chú.

“Tổ tiên…” Vân Phong khẽ gọi, từ lúc nàng tới từ đường Vân gia đã luôn có lòng kính trọng với Triệu Hồi Sư của Vân gia, đó là người thầy đầu tiên khi nàng bước lên con đường Triệu Hồi Sư, con đường đồng hành của tổ tiên hiện rõ lên mồn một trước mắt. Bao nhiêu năm nàng truy tìm, bao nhiêu năm, nàng vẫn chưa từng quên.

“Nha đầu con đã trưởng thành rồi…” Một tiếng thờ dài khe khẽ truyền vào đầu Vân Phong, vẫn giống hệt như ngày trước. Hốc mắt của Vân Phong chợt chua xót, không khỏi ngước mắt lên.

“Tổ tiên, Vân Phong bất hiếu, lâu tới như vậy mới tìm được người.” Giọng Vân Phong run rẩy, đôi mắt ướt đẫm nhìn đoi mắt dịu dàng hiền lành của tổ tiên, nam nhân trong trụ kéo khóe môi, khi nhìn thấy bên ngoài trụ toàn là máu của nàng thì nhíu mày lại. “Đủ rồi! Lấy tay của con ra đi. Ta đã tỉnh rồi, sẽ không ngủ nữa đâu.”

Vân Phong nghe lời lấy tay ra, mở to mắt lo lắng nhìn xung quanh, “Con phải làm sao mới cứu được tổ tiên ra ngoài đây? Con không thể đánh vỡ nổi cái cột này!”

Tổ tiên cười lên, “Nha đầu à, cái cột này không thể bị phá vỡ từ bên ngoài được đâu. Huyết Hồn dùng thứ này là để giam giữ linh hồn, hiển nhiên cũng cần phải có linh hồn mới có thể mở ra được.”

“Linh hồn?” Vân Phong cau mày, sau đó nhướng mày, nàng đâu có thiếu linh hồn. “Tổ tiên hãy nói cho Phong nhi biết làm thế nào để mở ra được đi?”

Tổ tiên ngạc nhiên, sau đó cười khan, chẳng lẽ trong tay nha đầu này còn có cả linh hồn? Thời gian dài không gặp, thực lực của nha đầu thay đổi thực khác xa với ngày trước, thậm chí ngay cả mình năm đó cũng không bằng.

“Có nhìn thấy cái hố nằm dưới cái trụ không?” Theo lời tổ tiên nói, Vân Phong cúi xuống, quả nhiên bên dưới cái trụ có một cái hố, “Đặt linh hồn vào trong đó, cái cột này sẽ có phản ứng, chỉ là…” Tổ tiên nói tới đây chợt dừng lại trong thoáng chốc, “Đó là do một lần ta vô tình thấy được mà thôi, không biết có thể thành công được hay không.”

“Có thể thành công hay không con cũng phải thử một lần! Cho dù có vô dụng thì con cũng sẽ tìm cách khác cứu tổ tiên ra ngoài.” Cổ tay lộn vòng, một cái bình xuất hiện trong tay Vân Phong, đây chính là linh hồn của nam nhân trùm mũ nàng đã bắt được từ rất lâu trước đây, trong đó có một linh hồn người Huyết Hồn nàng đã dùng ở Vô Tận Hải.

Vân Phong mở nắp bình ra, một linh hồn hơi mờ từ trong bình bay ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng xung quanh lập tức kinh hãi. Nó lập tức xoay lại tính chạy trốn. Vân Phong duỗi tay chụp lại nó giữ chặt, nam nhân trùm mũ thấy có chạy trốn cũng vô ích, lập tức bấp chấp muốn lao vào trong bình lại.

“Vân Phong! Chuyện gì cũng phải từ từ! Ngươi muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho ngươi biết! Ngươi thả ta ra đi.”

Vân Phong cười lạnh, thẳng tay nhét linh hồn vào trong cái hố. “Đừng! Vân Phong! Đừng mà!” Linh hồn nam nhân trùm mũ như biết sẽ xảy ra chuyện gì, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi tay Vân Phong, nhưng vừa tới gần cái hố, một lực hút khủng khiếp hút thẳng linh hồn vào trong đó. Một tiếng hét thảm vang lên, làm Vân Phong rợn cả tóc gáy.

“Ầm ầm ầm!” Chấn động liên tục vang lên, cột trong suốt trước mặt không ngừng rung động và sáng lên, tổ tiên rất ngạc nhiên, lúc đầu Vân Phong còn lo rằng không biết chỉ một linh hồn thì có tác dụng hay không, nhưng có lẽ vì là người của Huyết Hồn, nên linh hồn này đã có tác dụng.

“Vèo!” Sau chấn động mãnh liệt, cột sáng trong suốt đột nhiên biến mất, tàn hồn của tổ tiên bị giam giữ ở bên trong nhanh chóng được giải phóng. Một luồng khí lạnh nhanh chóng phả ra từ phía linh hồn của tổ tiên, Vân Phong vừa nhìn thấy lập tức thét lên. “Tổ tiên, mau vào trong cơ thể của con.”

Tổ tiên chỉ cười khổ, “Nha đầu à, trong cơ thể con hình như còn có một người nữa đang ký túc, bây giờ ta cơ bản không vào được.”

Là mắt đỏ! Nhưng lúc này đã không còn kịp để liên lạc với mắt đỏ được nữa rồi. Bây giờ cấp bách nhất là bảo tồn được linh hồn của tổ tiên. Nhìn cái bình trong tay, Vân Phong bất đắc dĩ, “Đành phải để tổ tiên chịu khổ rồi.”

Tổ tiên cười lớn, vô cùng vui mừng nhìn Vân Phong, “Con đã trưởng thành thật rồi, không sao.” Mảnh hồn sáng lên nhàn nhạt chui thẳng vào trong bình trên tay của Vân Phong, nàng cẩn thận gài lại nắp bình, trong lòng như được trút đi một tảng đá lớn, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi.

Không đợi Vân Phong thu hồi chiếc bình, sau lưng chợt có một luồng khí lạnh đánh tới, Nhục Cầu lập tức lóe lên nhe hàm răng sáng loáng nhào tới, “Nyanya!” Vân Phong nhanh chóng dời bước chân, ngoái đầu nhìn lại, một bóng người toàn thân phủ áo choàng đen từ từ bước ra trong bóng tối.

“Không ngờ ngươi lại có thể tới được tận đây.” Trong bóng tối, bóng của Đồ đại nhân lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng le lói của những linh hồn, cổ tay Vân Phong lộn lại, thu chiếc bình vào trong vòng tay không gian, đôi mắt tỉnh táo không chút hoảng loạn.

“Đã tới được Vô Tận Hải thì hiển nhiên cũng tới được đây.”

Cằm của Đồ đại nhân ngẩng lên, một nụ cười từ từ hiện ra, “Lúc ở Vô Tận Hải để ngươi thoát đi mất, lần này… ta sẽ không sơ suất nữa đâu.”

Trái tim Vân Phong nặng nề, lần ở Vô Tận Hải là nhờ có Khúc Lam Y, nàng cũng phải dốc toàn lực mới có thể thoát được một kiếp, bây giờ nàng phải đối mặt một mình, cơ hội có thể thoát… gần như là không có.

“Xèo xèo xèo” Một tiếng vang xuất hiện từ lòng bàn tay Đồ đại nhân, Ám Nguyên Tố nồng nặc cuồn cuộn, ánh mắt Vân Phong tối sầm. Ngay lúc này, phải thoát mau!

“Vèo! Ầm!” Vân Phong hóa thành một bóng đen lao về phía cửa, Ám Nguyên tố từ tay Đồ đjai nhân bay ra, phá nát mất một cột trụ trong suốt. Một linh hồn từ trong đó bay ra, Đồ đại nhân không thèm để ý tới, mục tiêu của gã chỉ có một, đó chính là Vân Phong!

Nàng dốc toàn lực lao về phía cửa, tốc độ Đồ đại nhân sau lưng cực kỳ mau. Nếu không tạo chướng ngại cho gã, mình không thể nào trốn thoát được. Bàn tay đan lại với nhau, quả cầu nguyên tố dung hợp đầy màu sắc xuất hiện. Vân Phong hơi lùi về phía sau ném nhẹ, tiếng nổ ầm ầm vang lên. Đồ đại nhân chợt cười lên điên cuồng. Mấy sợi xích bóng tối nổ ra, bay thẳng về phía Vân Phong. Nàng tránh né liên tục giữa những cái cột trong suốt, màu đen kia bay tới đâu, những cái cột vỡ vụn tới nấy. Những linh hồn ở bên trong bay tán loạn ra ngoài.

Mặt Đồ đại nhân ác độc ra chiêu liên tục, nhưng tốc độ của Vân Phong linh hoạt khiến gã không thể làm được gì. Ở đây có quá nhiều trụ ngăn cản, cũng trở thành nơi lánh nạn tốt nhất cho nàng. Bóng của hai người xuyên qua những linh hồn trong suốt, Vân Phong đã tới được cửa ra. Mùi chân vào hư không một chút, nàng đã sắp rướn đươc người ra bên ngoài.

“Đừng hòng mà chạy được.” Áo choàng tung lên, cánh tay gầy như que củi đánh nhanh tới, một tay bắt lấy bả vai của nàng.

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua toàn thân Vân Phong, sự rét lạnh đó khiến nàng đông cứng trong thoáng chốc. Hỏng rồi! Vậy mà để bị bắt được!

“Nyanya!” tiếng ré tức giận vang lên, hàm răng sắc bén lóe lên tia sáng, Nhục Cầu phi lên cắn phập vào bàn tay kia. Một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay gầy kho như que củi lập tức rụt vội về. Còn Vân Phong thì thừa cơ tăng sức phi ra ngoài.

“Nhục Cầu, cảm ơn ngươi.” Nàng vừa chạy như bay vừa cám ơn Nhục Cầu, nó khó chịu ghét bỏ dùng móng vuốt chà miệng của mình, thầm phun ra vài cái, mùi vị lúc này thực đúng là chẳng ra gì.

“Vân Phong!” Đồ đại nhân sau lưng lại lao tới, cú cắn của Nhục Cầu không hề nhẹ, cũng tạm thời khiến gã bị bỏ lại một khoảng cách khá xa, Phong Nguyên tố nồng nặc xông ra khỏi cơ thể, nàng nhắm mắt lại, hơi thở toàn thân nháy mắt tăng lên đột biến. Đạt cảnh giới Thần Vương.

“Vèo!” Tia sáng chói mắt màu lục xông ra, bay thẳng ra sau lưng Vân Phong, hóa thành đôi cánh màu xanh lá. Đôi cánh vỗ lên, tốc độ của Vân Phong lao ra ngoài tăng thêm rất nhiều.

“Lam Dực! Nói với mọi người, quay hết về!” Vân Phong dùng truyền âm, năm ma thú khế ước đều nhận ra có gì đó không đúng trong câu nói của nàng.

“Tiểu Vân Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”


“Chủ nhân, sao vậy?’


“Tiểu Phong, ta tới tìm ngươi ngay!”


“Con mẹ nó, chẳng lẽ còn có thêm người của Huyết Hồn xuất hiện?”


Năm ma thú đều lo lắng, Lam Dực nghe xong đôi mắt lam tối đi, lập tức hét lớn, “Chủ nhân đã nói rồi, rút lui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK