Dược tễ trưởng lão cười hì hì, ánh mắt nhìn đến Cung Thiên Tình: “Ngươi là bằng hữu của nha đầu này? Tên là gì, có hứng thú với chế thuốc không?”
Lời nói của Dược tễ trưởng lão khiến Cung Thiên Tình và Vân Phong đều giật mình. Cung Thiên Tình hơi bất ngờ vì được Dược tễ trưởng lão coi trọng, Vân Phong lại cảm thấy lão nhân này có ý đồ khác, đối mặt với lời mời mà đích thân Dược tễ trưởng lão lên tiếng, nàng nào có lý do để từ chối, bản thân Cung Thiên Tình cũng có hứng thú với việc chế thuốc liền lập tức đồng ý. Dược tễ trưởng lão hài lòng gật đầu: “Như vậy, sau này ngươi sẽ ở phân khoa dược tễ, cũng tiện cho ngươi học chế dược.”
Lòng Vân Phong lập tức lóe lên, nàng lắc đầu, vậy mà lão nhân này lại có thể nghĩ ra cách như vậy. Chế dược trưởng lão cười vô cùng đắc ý, cũng mặc kệ Cung Thiên Tình có đồng ý hay không, lập tức khoát tay: “Quyết định như vậy đi, ngày mai ngươi đến phân khoa chế dược ghi tên.”
Cung Thiên Tình đứng ở đó không biết nên nói gì cho phải, nhưng lòng vô cùng vui mừng, được ở cạnh chế dược trưởng lão học chế thuốc chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn. Chế dược trưởng lão nói với Cung Thiên Tình xong, cười hì hì với Vân Phong: “Tiểu nha đầu, ra chỗ khác nói chuyện.”
Vân Phong gật đầu, đi ra ngoài cùng với Dược tễ trưởng lão, khóe miệng lão hơi cười: “Tiểu nha đầu, vì ngươi mà ta không tiếc dốc hết vốn liếng, năng lực của nàng ta về mặt chế thuốc chẳng mấy nổi bật, nhưng ta cũng cố phá lệ rồi.”
Vân Phong bất đắc dĩ: "Là lỗi của vãn bối, trước đó đã đồng ý với trưởng lão nhưng lại quên mất, sau này vãn bối nhất định sẽ thường xuyên đến phân khoa chế dược.”
Dược tễ trưởng lão hài lòng gật đầu: “Ừ, nha đầu nhà ngươi sau này phải thường xuyên đến đấy. Ta đi trước đây. Nếu năm người kia đến tìm ngươi, ngươi cứ việc thoải mái đi là được, nhân tài như ngươi có lẽ năm người bọn họ phải đấu một phen rồi.”
Vân Phong mỉm cười, đưa mắt nhìn Dược tễ trưởng lão đi khỏi, lão nhân này thật là khôi hài, vì để buộc chặt bản than nàng mà lại chuyển Cung Thiên Tình qua đó. Nhưng như vậy cũng tốt, ở phân khoa chế dược không những được nâng cao kiến thức chế thuốc mà cũng an toàn hơn hiện tại rất nhiều, có Dược tễ trưởng lão ở đó Vân Phong cũng yên tâm.
“Ta biết, Dược tễ trưởng lão là do nể mặt ngươi nên mới đối xử với ta như vậy.” Cung Thiên Tình thấy Vân Phong trở lại, cười ha ha, trong lòng cũng vui vẻ.
Vân Phong bất đắc dĩ hơi giật khóe miệng: “Ở đó cũng tốt, có Dược tễ trưởng lão che chở, về mặt chế thuốc ngươi, cũng có thể tạo nên bước đột phá, mà cũng có ích cho việc tu luyện.”
Cung Thiên Tình gật đầu cười: “À phải rồi, nếu như năm vị trưởng lão tới tìm ngươi, ngươi đã nghĩ ra muốn làm môn hạ của trưởng lão nào chưa? Tuy năm vị trưởng lão ai cũng có việc của người nấy, nhưng đôi khi cũng sẽ nhận một vài đệ tử có nghề nghiệp khác, chẳng qua với thân phận của ngươi làm môn hạ của ngũ trưởng lão là thích hợp nhất, ông ấy là Triệu hồi sư.”
Vân Phong mỉm cười, nàng không có nguyện vọng làm môn hạ của bất cứ vị trưởng lão nào. Nói đến sư phụ, bản thân nàng đã có một vị, là người có thực lực to lớn, hơn nữa còn tặng không ít lễ vật cho mình, có lẽ trên thế gian này không có sư phụ nào có thể so được với sư phụ của mình. Nhưng ở nơi này, v tiếp cận năm vị trưởng lão cũng là việc Vân Phong cần phải làm, có một sư phụ trên danh nghĩa cũng được.
Trước đó nàng còn nhớ lần đầu tiên gặp năm vị trưởng lão, năm người đánh giá mình còn chưa đủ tư cách để làm đệ tử của họ. Ha ha, hiện tại tình thế cũng hoàn toàn thay đổi, không biết khi gặp lại năm vị trưởng lão lần nữa, bọn họ sẽ có thái độ gì.
Ngày thứ hai, dưới sự thúc giục của Dược tễ trưởng lão, Cung Thiên Tình dọn đến viện ở trong phân khoa chế dược. Nói chính xác là không có một đệ tử nào ở phân khoa chế dược nên Cung Thiên Tình trở thành người đệ tử đầu tiên. Việc này cũng lập tức gây chấn động, làm cho những học sinh ở Nội viện lại một lần nữa hiểu rõ hơn tầm quan trọng của Cung Thiên Tình. Nàng ta đã hoàn toàn khác so với trước kia, hiện không chỉ có Vân Phong che chở, còn có thêm cả Dược tễ trưởng lão nữa.
Chuyện Cung Thiên Tình chuyển vào phân khoa chế dược khiến cho U Bạch tức đến bốc khói, nhưng quyết định của Dược tễ trưởng lão, gã ta có thể làm gì được. Hiện tại địa vị của gã ta ở phân khoa chế dược có thể nói là rơi xuống vực sâu, việc gã t được nhiều người chú ý như lúc trước từ lâu đã không còn, người mà các đệ tử Nội viện thảo luận không ai khác ngoài Phong Vân.
Năm vị trưởng lão cũng không gặp Vân Phong ngay lập tức mà chọn một thời cơ cực kỳ đặc biệt. Cuộc khảo sát từ Ngoại viện đến Nội viện lại lần nữa bắt đầu. Ngoại viện rất nhanh đã có mấy người thuận lợi được thông qua mà tiến vào Nội viện. Năm vị trưởng lão muốn gặp vài người đứng đầu trong số đệ tử mới vào Nội viện, mà cũng trùng hợp Vân Phong được gọi đi vào lúc này.
Trước khi vào tòa điện mà lần trước đã từng đến, Vân Phong trông thấy một bóng dáng quen thuộc, có tổng cộng hai người đang chờ ở trước điện, lúc phát hiện có người đến, cả hai đều hiếu kỳ quay lại nhìn, một người trong đó nhìn thấy Vân Phong đột nhiên mở to mắt: “Là ngươi!”
Vân Phong cười ha ha: “Quả nhiên ngươi đã vào được Nội viện rồi, đệ nhất cao thủ của Ngoại viện, Thăng Minh.”
Thăng Minh mỉm cười, ánh mắt cẩn thận đánh giá Vân Phong. Hắn ta dò xét một hồi sau đó kinh ngạc, cũng chỉ vỏn vẹn có hơn nửa năm mà thực lực của nàng trong khoảng thời gian này lại lớn mạnh vượt bậc đến mức này, hiện giờ nàng đứng ở đây mang tới cho hắn ta một loại cảm giác bị áp chế mơ hồ.
“Thăng sư huynh, đó là ai vậy?”
Thanh niên đang đứng một bên thấp giọng hỏi một câu. Vẻ mặt Thăng Minh có chút khó xử, hắn ta không ngại giới thiệu Vân Phong đi cửa sau mới vào được Nội viện, không biết một người đi cửa sau thực lực so với hắn cao hơn bao nhiêu?
“Nàng ta là đệ tử Nội viện.” Thăng Minh dè dặt trả lời, thanh niên lập tức lộ ra vẻ cung kính và sùng bái.
Vân Phong cười ha hả không nói gì nhiều, không lâu sau bên trong truyền đến một giọng nói: “Các ngươi vào đi.”
Ba người đẩy cửa vào, năm vị trưởng lão đều ngồi ở bên trên. Người ngồi giữa là đại trưởng lão, Vân Phong sau khi được biết vị trí viện trưởng là thay phiên nhau thì cũng hiểu đại trưởng lão đã thắng trong cuộc thi đấu xếp hạng lần trước, ngồi trên chỗ viện trưởng ở chính giữa.
Thăng Minh và người trẻ tuổi khác ở Ngoại viện đi lên, vô cùng khẩn trương, vẻ mặt đều căng thẳng hết mức. Lần này tổng số người Ngoại viện thăng cấp lên Nội viện là mười người nhưng chỉ có hai người họ được gọi đến đây, đương nhiên là không giống với người thường, vừa gia nhập Nội viện đã may mắn gặp được năm vị trưởng lão, tâm trạng tất nhiên là hưng phấn, căng thẳng đến không nói nên lời. Thăng Minh quay lại nhìn Vân Phong, sau khi phát hiện biểu cảm của Vân Phong cực kì bình thản hắn ta liền giật mình. Nàng ta đúng là không giống người thường, ở nơi như thế này vẫn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, tâm tình nàng ta vừa nhìn đã biết.
Dưới sự ảnh hưởng của Vân Phong, Thăng Minh cũng bình tĩnh lại, thả lỏng không còn như lúc vừa đến nữa, năm vị trưởng lão rất tán thưởng. Năm vị trưởng lão vô cùng ăn ý bỏ qua Vân Phong, không nói lời nào với nàng.
“Hai người các ngươi là hai người ưu tú nhất của đợt tổng hợp thực lực Ngoại viện lần này, nên mới gọi các ngươi vào đây.”
Đại trưởng lão lên tiếng đầu tiên, giọng như tiếng chuông lớn, khiến người người khiếp sợ. Vẻ mặt Thăng Minh và người kia đều trắng bệch, đứng đó không dám thở gấp, ngược lại Vân Phong vẫn không thay đổi chút nào. Năm vị trưởng lão nhìn thấy vậy trong lòng cũng căng thẳng.
“Nghề nghiệp của hai người các ngươi là gì?"
Đại trưởng lão ngồi xuống, một vị trưởng lão khác lên tiếng. Vân Phong nhìn qua, nếu nhớ không lầm hẳn là nhị trưởng lão.
“Con là Chiến sĩ, hắn là Ma pháp sư." Thăng Minh khẽ cúi đầu trả lời một cách cung kính, ánh mắt lại hiếu kỳ nhìn sang Vân Phong, thắc mắc năm vị trưởng lão gọi nàng tới làm gì?
“Chiến sĩ là ta và tam trưởng lão, còn Ma pháp sư là nhị trưởng lão và tứ trưởng lão. Mấy vị nhìn thử xem, nếu hợp ý thì trực tiếp thu nhận làm đệ tử đi.”
Đại trưởng lão lên tiếng, mấy vị trưởng lão liền nhìn sang. Hai người Thăng Minh nghe thấy, trong lòng vô cùng vui mừng, vừa gia nhập Nội viện đã được trở thành đệ tử chính thức rồi, đây chính là vinh quang cực kỳ to lớn.
“Đệ tử môn hạ của ta dù không nhiều lắm, nhưng trước mắt ta không có ý định thu nhận đệ tử quan môn, cho nên đại ca chọn đi.”
Tam trưởng lão lười biếng nói một câu, đại trưởng lão cười ha ha: “Lão tam không cướp người với ta thì không còn gì tốt hơn nữa. Thăng Minh, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đệ tử quan môn của ta.”
“Vâng.”
Thăng Minh khí khái hô một tiếng, còn người thanh niên kia thì trở thành đệ tử quan môn của tứ trưởng lão, trong lòng hai người đều vô cùng vui vẻ. Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Trở thành đệ tử quan môn, các ngươi cần biết rằng phải trở thành người dẫn đầu và là tấm gương cho đệ tử Nội viện, ngày thường phải chăm chỉ tu hành hơn để gia tăng thực lực, không thể rớt lại phía sau, có biết chưa?”
“Đệ tử hiểu.” Hai người đồng loạt hô một câu, tràn đầy khí thế hướng đến một cuộc sống tương lai bất tận.
Vân Phong chỉ cười cười, trong những đệ tử quan môn này cũng có vài người không nên thân. Ngọc Cẩm lại đúng là người trong số đó, nếu nàng ta đã trở thành tấm gương và là người dẫn đầu thì thể diện của năm vị trưởng lão cũng chẳng còn.
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Đại trưởng lão phất tay, hai người lập tức hô vâng rồi đi ra ngoài. Ánh mắt Thăng Minh lại nhìn tới Vân Phong, rốt cuộc vì sao nàng được gọi tới đây? Từ khi bước vào đến giờ, các trưởng lão dường như đã quên mất nàng, căn bản một câu cũng không nhắc đến.
Dù trong lòng hắn ta nghi hoặc nhưng dưới chân vẫn bước không ngừng. Sau khi hai người Thăng Minh đi ra, cửa tự động đóng lại phát ra tiếng kêu nặng nề.
“Thăng Minh sư huynh, năm vị trưởng lão gọi nàng ta đến để làm gì? Vừa nãy sao lại không nói câu nào?”
Thăng Minh hơi nhíu mày, không nói lời nào. Quả thực hắn ta cũng không rõ. “Chắc không phải là nàng ta làm gì sai đó chứ?”
Thăng Minh lập tức lắc đầu, trực giác nói cho hắn ta biết năm vị trưởng lão gọi nàng tới nhất định là chuyện không tầm thường, về phần chuyện gì đương nhiên bọn họ không có tư cách để biết.
“Vấn đề này không cần nghĩ nữa, các trưởng lão gọi nàng ta đến tất nhiên là có dụng ý, chúng ta mới vừa gia nhập Nội viện, dù đã trở thành đệ tử quan môn nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, biết chưa?
Thăng Minh nói xong, vẫn còn nghi ngờ trong lòng, quá mức thần bí nên cũng không còn cách nào, nhưng hắn ta rất nhanh đã che giấu nghi ngờ, dù sao sau khi tiến vào Nội viện, con đường tu hành của hắn ta mới thật sự coi là bắt đầu.
Sau khi hai người Thăng Minh rời khỏi, không khí trong phòng bỗng nghiêm trọng. Một bên Vân Phong khoan thai đứng ở chính giữa, năm vị trưởng lão bất động thanh sắc dò xét. Chỉ có điều ánh mắt của năm vị trưởng lão đều cực kỳ phức tạp, điều duy nhất giống nhau chính là nhìn thấy Vân Phong liền giống như trông thấy bảo bối, trong mắt đều chứa thứ ánh sáng không rõ ràng.
“Thật sự không ngờ, người đi cửa sau vậy mà lại là viên ngọc thô.” Đại trưởng lão đứng mũi chịu sào cười ha hả mở miệng nói.
Vân Phong chỉ mỉm cười: “Đại trưởng lão đề cao vãn bối rồi.”
“Phong Vân, tính ngươi cũng thật quá khiêm tốn, trong cuộc tỉ thí ở phân khoa chế dược kia, chúng ta đều đã biết cả rồi.”
Nhị trưởng lão cũng mang ý cười trên mặt, hết sức hài lòng nhìn vân Phong, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy, ý tứ tràn đầy hòa ái và thân cận.
“Dược tễ sư cấp bậc đại sư, có thể nói từ sau khi Tụ Tinh học viện mở đến nay, hiếm khi xuất hiện một hạt giống tốt, Dược tễ trưởng lão mỗi ngày đều vui vẻ cười không ngậm miệng được.” Tứ trưởng lão cũng mang vẻ mặt hiền lành, cười ha hả.
“Thực lực của ngươi hẳn đã ngoài Tôn Vương cấp sáu rồi, nếu không cũng không thể áp chế Hoa Linh đưa Ngọc Cẩm đi ngay trước mắt mọi người, huynh nói có phải không lão tam?”
Ngũ trưởng lão có vẻ hoạt bát nhất đang trêu chọc tam trưởng lão vẫn chưa mở miệng, trong lời nói đều mang theo ý cười. Ánh mắt Vân Phong nhìn qua bên đó, trên ngón tay của ngũ trưởng lão có đeo chiếc nhẫn khế ước hai màu, song hệ Triệu hồi sư.
Tam trưởng lão vẫn luôn ngồi ở đó không nói gì, vẻ mặt trông như bị băng tuyết bao phủ, vô cùng lạnh lẽo. Các trưởng lão khác ít nhiều đều bật cười, lúc này tam trưởng lão mới cử động thân thể, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Vân Phong, những gì ông ta muốn biết phải nhiều hơn bốn người kia.
“Phong Vân.” Tam trưởng lão thấp giọng nói.
Vân Phong chắp tay, thản nhiên cười lại: “Chính là vãn bối.”
Sắc mặt tam trưởng lão đột nhiên có chút u ám, dường như muốn làm khó dễ. Bốn vị trưởng lão khác lập tức cho rằng tam trưởng lão để ý những việc Vân Phong đã làm đối với Ngọc Cẩm, liên tục nói.
“Lão tam, chẳng phải ta nói gì ngươi, trong nhiều đệ tử quan môn như vậy, cái tính ấy của Ngọc Cẩm thật sự không thể lên đài được, suốt ngày chỉ gây chuyện thị phi.” Tứ trưởng lão lên tiếng trước.
“Lão tứ nói không sai, lúc trước Ngọc Cẩm làm thế nào được ngươi nhận làm môn hạ vậy, thực lực của nó không những chẳng nổi bật, mà nhân phẩm lại có vấn đề.” Nhị trưởng lão như có điều suy nghĩ lên tiếng.
“Những gì Ngọc Cẩm đã làm, lão tam huynh còn không biết sao? Cứ cho là nó chịu thiệt thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng do bản thân nó gây phiền phức, huynh cũng không thể trách người khác được.” Ngũ trưởng lão cười ha hả với Vân Phong, nói tới Ngọc Cẩm lại là vẻ mặt khinh thường.
“Lão tam, bọn họ nói không phải không có lý, tất nhiên chuyện lần này là do nó gây tai vạ, Phong Vân còn chưa so đo tính toán, nếu như nó còn quậy thêm chuyện, ta chính là người đầu tiên không tha cho nó.” Đại trưởng lão cũng mở miệng.
Tam trưởng lão còn chưa nói được câu nào trước hết đã bị giáo huấn một phen, vẻ mặt liền có chút lúng túng: “Ta nói mấy người các người, ta còn chưa mở miệng mà các người lại biết ta muốn nói gì?"
Tam trưởng lão nhướn mày, mấy trưởng lão khác đều mang vẻ mặt “ngươi không cần nói ta cũng biết”, tam trưởng lão bất đắc dĩ cười: “Chuyện của Ngọc Cẩm ta biết, đích thực việc đó là do nàng ta gây nên, ta cũng không vì nó mà nói nhiều nữa, cũng sẽ không trách tội nó chút nào, các người cứ yên tâm đi.”
Vân Phong đứng đó nghe mấy vị trưởng lão nói, trong lòng cười thầm. Bọn họ nóng lòng bảo vệ cho mình, đỡ cho nàng phải lãng phí miệng lưỡi, nhưng người như Ngọc Cẩm, nếu tam trưởng lão vì nàng ta mà lên tiếng, vậy chỉ có thể nói rõ ánh mắt tam trưởng lão có vấn đề.
“Khụ khụ. Còn nhớ chuyện Thiên Quy bị trọng thương không?” Tam trưởng lão đột nhiên nói ra một câu, mấy vị trưởng lão khác đều gật đầu.
Ánh mắt tam trưởng lão nhìn hồi lâu trên người Vân Phong: “Ngày ấy có người tặng lọ thuốc sinh mệnh cấp bậc đại sư, hiện tại cuối cùng ta cũng có duyên gặp được.”
Bốn vị trưởng lão khác đột nhiên hiểu ra, ánh mắt cũng nhìn đến Vân Phong. “Lão tam, người ngươi nói chẳng lẽ là Phong Vân?”
Ngón tay tam trưởng lão run lên, thứ mà Vân Phong để lại trước đó chính là lọ thuốc rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay. Vân Phong thấy được chỉ cười ha ha, tam trưởng lão vuốt vuốt cái lọ rỗng: “Lúc trước, ba đệ tử không có thành tựu gì của ta đều gặp được Phong Vân, người tặng thuốc là nàng, khiến Thiên Quy bị thương nhiều hơn cũng là nó.”
“Cái gì?”
Bốn vị trưởng lão đều kinh ngạc nhìn về phía Vân Phong. Thiên Quy là đệ tử mà tam trưởng lão để ý nhất, chuyện của Ngọc Cẩm bọn họ còn có thể nói được, nhưng thật không ngờ, Phong Vân cũng đã từng ra tay với Thiên Quy.
“Lão tam, chuyện này…” Nhị trưởng lão muốn nói gì đó, nhưng thực sự không biết nên nói gì. Tính tình đứa nhỏ Thiên Quy này bọn họ đều biết, quả thật không tệ, nếu Phong Vân đã cho thuốc sao lại còn muốn ra tay đả thương người? Đây là điểm khó hiểu lớn nhất của họ, xem ra nếu như tam trưởng lão truy cứu chuyện này, không thể qua loa như vừa nãy được.
“Tam trưởng lão nói không sai, nhưng chuyện xảy ra ắt có nguyên nhân, tam trưởng lão không ngại đến hỏi Hoa Linh thử, ngày đó nàng ta hứa với con cái gì, lại lật lọng ra sao. Vốn dĩ con cũng không muốn cứu người, dù sao bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì với con.”
Sắc mặt tam trưởng lão âm trầm, Vân Phong lại mặc kệ ông ta thế nào, tiếp tục mở miệng nói: “Nếu đối phương bất nhân, đương nhiên con sẽ không giữ đạo nghĩa.”
“Ha ha ha, nói rất hay!”
Đột nhiên ngũ trưởng lão bật cười, ánh mắt tam trưởng lão như đao sắc bay qua, ngũ trưởng lão nhún vai tỏ vẻ không sao cả mở miệng: “Lão tam, huynh không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nó nói hoàn toàn chính xác, nếu như đổi lại bất cứ ai trong chúng ta nhìn thấy một người bị trọng thương sẽ lấy ra một lọ thuốc cấp bậc đại sư để cứu giúp sao? Có thể không? Lại nói tình hình lúc đó như vậy, nó vốn không có quan hệ gì với Thiên Quy, đối với một người xa lại càng không có khả năng ra tay giúp đỡ, điều đó cũng là lẽ thường tình.”
“Hừ.”
Tam trưởng lão hung hăng hừ một tiếng, ngũ trưởng lão lại tiếp tục nói: “Thiên Quy bị thương nặng như thế chỉ có thể giải thích mấy đệ tử của ngươi không có thành tựu, Thiên Quy cũng là làm việc không để ý hậu quả, nếu không có Phong Vân xuất hiện, bọn họ sẽ ra sao đây? Lão tam, huynh cũng đừng đẩy sai lầm cho người khác.”
“Còn chưa trở thành môn hạ của ngươi, mà ngươi lại vội vã bảo vệ như thế.”
Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng, ngũ trưởng lão lại không để ý. Năm vị trưởng lão đang ngồi đó, tam trưởng lão không thể nào nhậnVân Phong rồi, đã có chuyện của Ngọc Cẩm lại còn thêm chuyện của Thiên Quy, cho dù tam trưởng lão chịu thu nhận, Vân Phong cũng không thể nhận lời ngay. Tam trưởng lão cũng tự hiểu rõ, biết mình không nói đùa, cho nên thái độ đối đãi với Vân Phong không nhiệt tình như bốn người khác.
“Chẳng phải lúc nãy nha đầu Vân Phong cũng đã nói rồi sao, khi đó Hoa Linh không tự chủ được đã hứa gì đó với nó, trước tiên lừa lấy lọ thuốc của nha đầu này, cuối cùng lại lật lọng. Nha đầu, ngươi nói có phải không?” Ngũ trưởng lão cười với Vân Phong, ngược lại Vân Phong cũng rất có thiện cảm với tiểu lão đầu luôn vui cười hớn hở này. Có lẽ do đều là Triệu hồi sư, nên luôn có một cảm giác thân thiết không rõ ràng.
“Quả thật là như vậy, nếu tam trưởng lão không tin có thể đích thân đi hỏi.”
“Được rồi lão tam. Ta thấy ngươi cũng không có ý truy cứu, lại nói hiện tại thương thế của Thiên Quy chẳng phải cũng đã phục hồi gần như cũ rồi sao? Chuyện như vậy bỏ qua đi.” Đại trưởng lão cũng lên tiếng.
Tam trưởng lão giật giật khóe miệng: “Ta vốn không có ý truy cứu, chẳng qua mới nói một câu, đám người các người đều thiên vị.”
Mấy vị trưởng lão đều cười cười. Vân Phong đứng đó, cũng không vì sự thiên vị của mấy vị trưởng lão mà đắc ý, nàng không quan tâm hơn thua, đây là biểu hiện thận trọng từ trong lòng.
“Ta còn chưa nói hết, ta mang về mười hai cây Kim Đỉnh thụ từ trong sơn động kia, chưa nói cho các người biết, trước khi ta đến đã có người đào đi trước mười cây rồi.”
Tam trưởng lão nói liền một mạch, các trưởng lão khác thấy nhắc đến Kim Đỉnh thụ lập tức muốn cho tam trưởng lão im miệng nhưng lại không kịp. Tin tức của Kim Đỉnh thụ không phải ai cũng có tư cách để biết, năm vị trưởng lão cũng không nói cho người ngoài, trừ phi là mấy đệ tử mà họ đặc biệt quan tâm. Hiện tại tam trưởng lão đều nói ra hết ở trước mặt Vân Phong, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Lão tam, ngươi nói chuyện này làm gì?” Đại trưởng lão hơi không vui, liền trách cứ một câu, vẻ mặt của các trưởng lão khác cũng cũng chẳng vui vẻ.
Tam trưởng lão lại cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong: “Nếu ta đoán không sai, người lấy mười cây Kim Đỉnh thụ kia chính là Phong Vân ngươi, có phải không?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng trở nên im lặng, bốn vị trưởng lão khác đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Vân Phong. Mười cây Kim Đỉnh thụ bị nàng đào mất? Tiểu nha đầu này cũng quá cao tay rồi.
Ánh mắt Vân Phong hơi tối lại, xem ra tam trưởng lão đã đào toàn bộ Kim Đỉnh thụ còn lại. Đúng là tham lam, sở dĩ lúc trước mình không đào lên hết tất nhiên là vì tình trạng sống sót của Kim Đỉnh thụ. Bất kỳ sự vật tồn tại nào cũng đều có ý nghĩa, không thể tùy tiện phá hoại, nên mình mới đào đi mười cây, để lại mười hai cây, lại chẳng ngờ tam trưởng lão hậu sinh khả úy, vậy mà lại lấy hết toàn bộ Kim Đỉnh thụ còn lại.
Nếu đổi lại là người khác sẽ không chút do dự mang đi hết hai mươi hai cây Kim Đỉnh thụ, căn bản sẽ không muốn để lại cây nào. Kim Đỉnh thụ chính là thứ biết bao người ao ước, đương nhiên là có bao nhiêu mang đi mấy nhiêu, người giống như Vân Phong đúng là hiếm thấy. Vậy nên tam trưởng lão cẩn thận suy nghĩ cả buổi, sau khi xác định là Vân Phong lấy Kim Đỉnh thụ liền sinh nghi, vì sao nàng chỉ đào có mười cây mà không phải toàn bộ? Lẽ nào chỉ có thể mang đi mười cây? Hay còn nguyên nhân nào khác?
“Tam trưởng lão có ý gì? Kim Đỉnh thụ mà người nói là cái gì?” Vân Phong ngẩng đầu, đầy nghi hoặc nhìn về phía tam trưởng lão.
Tam trưởng lão ngây người, chẳng lẽ không phải nàng? Nhưng sao có thể, tình hình lúc đó nếu quả thật đúng như lời Hoa Linh nói thì hẳn là nàng mới phải.
“Lão tam, có phải ngươi hồ đồ rồi không? Phong Vân mới bao nhiêu tuổi, sao nó có thể nhìn thấy Kim Đỉnh thụ được?” Ngũ trưởng lão không hài lòng lên tiếng: “Cho dù là may mắn nhìn thấy, nhưng chưa chắc đã biết đó là Kim Đỉnh thụ, lại nói cứ cho là nó từ sơn động kia đi ra cũng không có nghĩa là nó lấy.”
“Dược tễ sư cấp bậc đại sư sao có thể không biết Kim Đỉnh thụ là vật gì.” Tam trưởng lão vẫn không buông tha. Hiện ông ta rất muốn xác nhận rốt cuộc người lấy đi Kim Đỉnh thụ có phải Vân Phong hay không, nếu phải, nàng nhất định biết cách làm sao để Kim Đỉnh thụ sinh ra Kim Đỉnh dịch.
“Nha đầu, ngươi cứ nói sự thật là được.”
Ngũ trưởng lão nói với Vân Phong, nhưng trong lòng Vân Phong lại có suy nghĩ khác, xem ra là ba người Hoa Linh đã nói hết chi tiết cho tam trưởng lão rồi. Tam trưởng lão là người khôn khéo ra sao, tất nhiên là xác định mình lấy Kim Đỉnh thụ, sở dĩ hiện tại lo lắng muốn xác định như vậy, chắc hẳn là không biết cách tạo ra Kim Đỉnh dịch.
Nghĩ tới đây Vân Phong cười trong lòng, cách đó đương nhiên không thể để cho ông ta biết, nếu không sau này không ngừng xảy ra những chuyện phiền toái. Nàng cũng không muốn làm không công cho Tụ Tinh học viện, sớm muộn cũng có ngày bản thân nàng rời khỏi đây. Mà đương nhiên Vân Phong cũng sẽ không giấu Kim Đỉnh thụ cho riêng mình, nàng muốn đưa đến tổng bộ Vân gia, Kim Đỉnh dịch sẽ có ích rất nhiều cho Vân gia. Nếu như đám lão già này biết nàng có mười cây, lại còn biết cả phương pháp, nhất định sẽ muốn nàng lấy ra, đến lúc đó có thể sẽ khó giải quyết rồi.
“Kim Đỉnh thụ mà tam trưởng lão nói chẳng lẽ lại chính là những cái cây nhỏ trong sơn động kia?” Vân Phong cất tiếng hỏi, miêu tả Kim Đỉnh thụ khác đi. Tam trưởng lão nghe xong liền nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật sự không biết?
“Ừ, quả thật là chúng ở trong sơn động kia.”
“Khi đó đúng là con đã thấy mấy cái cây đó, nhưng lại không chú ý, sau khi con đến được sơn động mấy cái cây đó đã bị người ta đào đi rồi.”
Lời của Vân Phong khiến hai mắt tam trưởng lão lóe lên, so với việc tin Vân Phong chính là người đào Kim Đỉnh thụ, thà tam trưởng lão tin là có người khác lấy đi. Dù sao với kinh nghiệm và tuổi tác của Vân Phong, chắc hẳn sẽ không biết được Kim Đỉnh thụ, càng không hiểu được mối quan hệ giữa Kim Đỉnh thụ và Kim Đỉnh dịch. Sự thật là nếu không có bản ghi chép do chính tay sư tôn viết, Vân Phong thật sự không biết Kim Định thụ và Kim Đỉnh dịch là thứ gì, rất có thể sẽ bỏ qua như vậy. Sư tôn để lại cho nàng bản ghi chép kia, có thể nói là thứ tài nguyên quý giá.
“Huynh nhìn đi! Làm sao nha đầu này lại có thể là người đào Kim Đỉnh thụ được.” Ngũ trưởng lão nghe xong liền thở phào, vẻ mặt của mấy vị trưởng lão khác cũng đều thả lỏng. Đúng vậy, một tiểu nha đầu nào biết được chuyện của Kim Đỉnh thụ chứ.
“Người đó có để lại gì không?” Tam trưởng lão lại hỏi tiếp.
Vân Phong chỉ chỉ lọ thuốc trên tay tam trưởng lão: “Lọ thuốc kia chính là do người trước đó để lại, đó chính là lọ thuốc cấp bậc đại sư ba sao, với trình độ của con trước mắt không thể nào làm ra được”
Đúng là vậy, nếu không có sự trợ giúp của Nhục Cầu, Vân Phong sẽ không làm được, nhưng nếu có Nhục Cầu ở đó, vậy thì dễ như trở bàn tay rồi.
“Ngươi nói đây là lọ thuốc cấp bậc đại sư ba sao?” Tam trưởng lão kinh ngạc, lập tức cầm chặt cái lọ trong tay.
Vân Phong gật đầu: “Đúng thật là lọ thuốc cấp bậc đại sư ba sao, con vốn muốn thu hồi lọ thuốc này, nhưng đụng phải đoàn người của Hoa Linh, Hoa Linh cũng đề xuất việc có được ân huệ của tam trưởng lão, nên con mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.”
Câu nói của Vân Phong khiến cho mọi nghi ngờ của tam trưởng lão đều tiêu tan, hóa ra là như vậy, cho nên lúc Hoa Linh đổi ý, nàng liền thẹn quá hóa giận, điều này cũng có thể hiểu được.
“Hừ! Hoa Linh kia đúng là cái gì cũng dám nói, ân huệ của huynh?” Ngũ trưởng lão hừ một tiếng.
Tam trưởng lão liếc mắt nhìn ông không nói gì, mọi phỏng đoán trước kia đối với Vân Phong đều dẹp bỏ. Hiện tại ông ta tin rằng có một nhân sĩ vô danh đã từng đi qua sơn động kia, người đó đã đào đi mười cây Kim Đỉnh thụ, mà cũng chính người đó biết cách làm thế nào để tạo ra Kim Đỉnh dịch.
Vân Phong thấy tam trưởng lão không nhìn mình chằm chằm nữa liền biết bản thân đã an toàn vượt qua kiểm tra rồi, nghĩ thầm sau này lúc sử dụng Kim Đỉnh dịch phải cẩn thận gấp bội. Một khi bị mấy lão đầu này phát hiện, đến lúc đó khó mà nói được.
“Nếu là do người khác làm, khả năng chúng ta tìm ra đồ vật càng thêm xa vời.” Nhị trưởng lão mở miệng, ngữ khí có chút nặng nề.
Lúc này Vân Phong cất tiếng hỏi: “Mấy vị trưởng lão, rốt cuộc Kim Đỉnh thụ kia có ích lợi gì?”
“Cũng không có gì, việc này ngươi không cần hỏi.”
Đại trưởng lão phất tay, từ chối bàn luận lúc này. Vân Phong cũng gật đầu cười, không hỏi nữa.
“Chuyện này về sau lại thảo luận tiếp, Phong Vân, tư chất và thực lực của ngươi đều rất khá, chúng ta đều muốn nhận ngươi làm đệ tử quan môn, cũng không biết ngươi có nguyện vọng này không?” Đại trưởng lão cười ha hả nói một câu chuyển chủ đề, cũng là chuyển đến việc quan trọng hôm nay.
“Năm vị trưởng lão nâng đỡ, vãn bối sợ rằng có hơi không biết tự lượng sức mình.”
Vân Phong cười cười, mấy vị trưởng lão cũng đều cười ha hả.
“Nha đầu này cũng cũng vô cùng khiêm tốn.”
Ngũ trưởng lão cười ha ha, chớp mắt mấy cái với Vân Phong: “Nha đầu, nếu ngươi là Triệu hồi sư, vậy thì nhất định phải làm đồ đệ của ta rồi.”
Vân Phong cười không nói, tứ trưởng lão bèn liếc mắt: “Lão ngũ, có phải ngươi muốn nhận đệ tử đến điên rồi không? Biết rằng đệ tử của ngươi ít, nhưng ngươi cũng không thể bắt được một người liền hỏi có phải Triệu hồi sư hay không, trên đời nào có nhiều Triệu hồi sư đến thế.”
“Trước tiên các ngươi khoan hãy nói chuyện, chính nàng còn chưa lên tiếng kia kìa.” Nhị trưởng lão nói một câu, mấy vị trưởng lão đều nhìn Vân Phong chờ nàng mở miệng.
Trước giờ đều là trưởng lão chọn đệ tử, nào có chuyện năm vị trưởng lão xếp hàng để đệ tử chọn tới chọn lui. Hiện tại năm vị truởng lão chính là như vậy, chờ Vân Phong chọn làm đồ đệ của mình.
“Ta và tam trưởng lão đều là Chiến sĩ, nhị trưởng lão và tứ trưởng lão thì là Ma pháp sư, còn ngũ trưởng lão là Triệu hồi sư.” Đại trưởng lão cười ha hả nói một câu, thực sự mong đợi mà nhìn Vân Phong, mặc dù tam trưởng lão biết bản thân không có cơ hội, nhưng vẫn có chút mong đợi.
Vân Phong cười ha ha, biết mình không thể làm bộ làm tịch, nên có chừng mực: “Con là Triệu hồi sư, đương nhiên là sẽ làm đồ đệ của ngũ trưởng lão.”
Vân Phong dửng dưng cất tiếng, mặt của bốn vị trưởng lão khác cứng đờ, sau đó là thất vọng vàhụt hẫng, cuối cùng thì bắt đầu lóe sáng.
“Ha ha ha! Ta nói nha đầu này là Triệu hồi sư mà."
Ngũ trưởng lão vui vẻ nở nụ cười, có thể có được một đệ tử như Vân Phong, trên mặt càng thêm tỏa sáng. Ngũ trưởng lão lập tức đắc ý, mặt đều nở hoa rồi.
“Không ngờ lại là Triệu hồi sư. Thật sự là hiếm có.”
Đại trưởng lão gật gật đầu, dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không nhiều. Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão thì khác, dù sao Triệu hồi sư và Ma pháp sư cũng không mâu thuẫn. Bản thân Triệu hồi sư cũng là Ma pháp sư, Vân Phong đến chỗ bọn họ cũng được, chỉ có điều…
“Được rồi, được rồi. Nha đầu này là đệ tử quan môn của ta rồi, các huynh cũng đừng nghĩ nữa.” Ngũ trưởng lão thấy nhị trưởng lão và tứ trưởng lão dường như còn chưa hết hy vọng, lập tức mở miệng.
Đại trưởng lão cười ha hả: “Chính nàng nói muốn làm đồ đệ của ngươi, đương nhiên là không làm khácđược nữa.”
Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Tam trưởng lão ngồi ở đó, mặc dù không có hành động gì, nhưng trong lòng lại rất khiếp sợ, thực lực của Phong Vân và Thiên Quy ngang ngửa, nhưng Thiên Quy là Tôn Vương cấp tám. Nói như vậy nàng là Triệu hồi sư Tôn Vương cấp tám, cộng thêm dược tễ sư cấp bậc đại sư, đệ tử như vậy đúng là độc nhất vô nhị, ai có được hay không có được đều nở hoa trong lòng.
“Nha đầu, nói cho vi sư biết, ngươi là Triệu hồi sư hệ nào?” Ngũ trưởng lão cười ha hả hỏi một câu.
Vân Phong có chút phiền muộn, đương nhiên không thể nói bản thân là ngũ hệ được, có lẽ cho dù có nói thì năm lão đầu này cũng sẽ không tin. Hiện bản thân có khế ước ma thú tam hệ, phải nói ra hết hay là giữ lại một chút?
“Nha đầu, sao vậy?”
Ngũ trưởng lão thấy Vân Phong không nói lời nào, cho rằng nàng ngại mở miệng: “Sợ cái gì. Cho dù ma thú của ngươi không tốt, vi sư sẽ giúp ngươi tìm một con tốt hơn.”
Vân Phong cười ha ha: “Con là Triệu hồi sư hỏa hệ.”
Nghĩ lại vẫn nên nói ra một hệ thôi thì tốt hơn, cây to đón gió, nhất là có năm lão đầu trước mặt, thực lực và đẳng cấp dược tễ của mình đã khiến cho người khác ngạc nhiên rồi, còn những cái khác thì để sau rồi nói.
“Hỏa hệ cũng không tệ, tính công kích rất cường hãn.” Ngũ trưởng lão cười tủm tỉm gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Vân Phong. Vân Phong biết lão đầu này tò mò khế ước ma thú của mình, chỉ có điều nói ở đây dường như cũng không phù hợp cho lắm.
“Được rồi lão ngũ, khiêm tốn chút đi.” Nhị trưởng lão bất mãn hừ một tiếng.
Ngũ trưởng lão cười ha hả, lập tức đứng dậy: “Chuyện hôm nay coi như nói xong rồi, ta đưa nha đầu này về trước.”
Đại trưởng lão dở khóc dở cười gật đầu, để ngũ trưởng lão rời đi trước. Ngũ trưởng lão đưa Vân Phong ra bên ngoài, nụ cười trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm.
Sau khi hai người ra ngoài bốn vị trưởng lão khác đều thở dài một tiếng, nhị trưởng lão và tứ trưởng lão có chút ghen tỵ mở miệng: “Lão ngũ đúng là may mắn, vậy mà lại là Triệu hồi sư, nhưng nha đầu đó vào chỗ ta cũng không phải là thiệt thòi.
“Giải thi đấu thứ hạng lần này sắp tổ chức rồi, lão ngũ thật đúng là được lợi rồi.” Tứ trưởng lão chua chát mở miệng. Nghĩ đến đệ tử U Bạch mình quan tâm nhất chỉ mới là Tôn Vương cấp sáu, có chút đau lòng.
“Lần xếp hạng này sắp tổ chức rồi, xem ra vị trí viện trưởng lại phải thay đổi.” Đại trưởng lão nói một câu, nhìn về phía tam trưởng lão: “Lão tam, lần này ta thấy ngươi có khả năng ngồi lên vị trí đó rồi, thực lực của Thiên Quy đã đạt tới Tôn Vương cấp tám rồi phải không?”
Ba trưởng lão khác đều có chút ngạc nhiên. Tôn Vương cấp tám?
Tam trưởng lão cười ha hả: “Chẳng phải đồ đệ Lư Viễn của đại trưởng lão cũng đạt tới Tôn Vương cấp tám sao, còn có Chí Thanh cũng là Tôn Vương cấp bảy, lần này đại trưởng lão vẫn ngồi ở vị trí này thôi.”
Ba vị trưởng lão khác chậc một tiếng, một người Tôn Vương cấp tám, một người Tôn Vương cấp bảy. Nghĩ đến đệ tử trong môn của mình cảm thấy nén giận, chẳng có người nào theo kịp cả. Tứ trưởng lão cười ha ha: “Các ngươi cũng đừng quên lão ngũ, tuy mỗi lần hắn đều đứng cuối, nhưng lần này có khả năng sẽ xoay chuyển tình thế đấy.”
“Cho dù Phong Vân có thể vượt lên đứng thứ nhất, nhưng năm vị trí đầu phải chiếm được hai mới có thể ngồi lên vị trí đó được, chỉ nhờ vào một mình Phong Vân vẫn chưa được.”
Nhị trưởng lão lắc đầu cười: “Huống chi với tính cách của lão ngũ, ngươi thấy có bao giờ hắn để ý bảng xếp hạng thi đấu đâu, cho dù xếp cuối ta thấy hắn cũng vô cùng vui vẻ.”
“Cũng không còn bao lâu nữa là đến buổi thi đấu rồi, chúng ta vẫn nên đốc thúc đệ tử tu hành nhiều hơn mới được. Rốt cuộc lần này ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn.”
Tam trưởng lão mỉm cười, trong lời nói lại mang theo một chút tự tin. Mấy trưởng lão khác cũng liếc nhìn nhau, quả thật là như vậy, thi đấu xếp hạng đã đến, đây không chỉ là chuyện ai đảm đương chức viện trưởng, mà còn liên quan đến vấn đề thể diện của năm vị trưởng lão. Đệ tử của ngũ đại trưởng lão thi đấu, xếp sau đúng là rất mất mặt.
Ngũ trưởng lão đưaVân Phong ra khỏi phòng, cười ha hả nói: “Nha đầu còn chưa gọi sư phụ à?”
Vân Phong cười thầm trong lòng, tiểu lão đầu này thật sự vô cùng thú vị, khá hoạt bát so với bốn vị trưởng lão kia.
“Sư phụ.” Nghe lời gọi một tiếng, ngũ trưởng lão lập tức mở cờ trong bụng. Vân Phong cười, tiểu lão đầu này hẳn là có hơi đơn thuần.
“Tốt tốt tốt! Đệ tử của sư phụ tổng cộng chỉ mới mười người, ngươi vào trễ nhất nhưng thực lực lại mạnh nhất, gặp những đồng môn khác không cần nghi thức xã giao cũng được. Bây giờ cùng sư phụ về xem thử, cũng làm quen chút.”
Vân Phong cười ha hả: “Được.”
Ngũ trưởng lão cười một cách phóng khoáng, đưa Vân Phong về viện tử chỗ của ông ở trong Nội viện của Tụ Tinh học viện. Ngũ đại trưởng lão đều có các khu vực riêng, ngũ đại trưởng lão sống ở đó, vài đệ tử được coi trọng trong số các đệ tử quan môn cũng ở đó. Bởi vì số đệ tử của ngũ trưởng lão rất ít, nên cũng vào ở trong đó. Có điều mặc dù số lượng Triệu hồi sư ở Tụ Tinh học viện cũng không phải ít, nhưng số người được nhận làm đồ đệ của ngũ trưởng lão lại cực kì ít.
Một đường chạy như bay không ngừng nghỉ, có thể thấy được tính cách của ngũ trưởng lão chẳng những hoạt bát mà còn không thích gò bó. Vân Phong lại thích tính cách hiếu động hoạt bát của tiểu lão đầu này, sẽ không khiến nàng có cảm giác bị ép buộc. Nếu đổi lại là bốn vị trưởng lão kia, vậy thì khó nói.
“Sư phụ, người đã về rồi.”
Vừa bước xuống đã có người chạy vội ra, ngũ trưởng lão cười gật đầu: “Kêu tất cả mọi người đến đây.”
Người đó lập tức gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Vân Phong, thầm nghĩ tâm trạng của sư phụ tốt như vậy xem ra là nhờ người đệ tử mới này, khá lắm, khá lắm. Chỉ chốc lát sau, mười mấy người đều tụ họp lại, có nam có nữ, ngũ trưởng lão đếm một chút liền thay đổi sắc mặt: “Tiểu tử Dung Tâm kia đâu? Sao không có ở đây?”
“Dung Tâm sư huynh đang bế quan tu hành, con cũng không dám quấy rầy.”
Sắc mặt ngũ trưởng lão lúc này mới dịu đi một chút, gật gật đầu: “Tiểu tử thối kia hiện tại cũng biết cố gắng rồi…” Ngũ trưởng lão quay đầu lại: “Nha đầu, Dung Tâm là đệ tử đầu tiên sư phụ thu nhận, cũng là đứa không nhẫn nại nhất và không tiến bộ nhất, có lẽ là biết ngươi tới nên mới biết chăm chỉ rồi đây…”
“Sư phụ, chẳng phải con đến rồi sao.”
Một giọng nói vang lên, có bóng dáng một người lướt tới. Vân Phong hơi ngửa đầu, nhìn thấy một người thanh niên có chút phong cách đi tới: “Sư phụ, vị này chính là sư muội mà người mới thu nhận?”
Vân Phong nhướn mày, sư muội? Xưng hô này thật sự… nghe rất không thoải mái.