Bầu không khí dọc đường hơi nặng nề, đề tài vừa rồi khiến không khí giữa các ma thú hơi ngưng trọng, Nhị Lôi cố gắng nói thứ gì đó khác, nhưng ba con còn lại không thèm phản ứng lại hắn, cuối cùng hắn không nói chuyện nữa, hoàn toàn im lặng. Trên đường Yêu Yêu ôm chặt Vân Phong không buông, cứ như sợ rằng chỉ cần buông ra là nàng sẽ đi mất vậy, Tiểu Hỏa im lặng chạy thục mạng về phía trước, không nói lời nào.
Vân Phong bất đắc dĩ, quan hệ giữa Triệu Hồi Sư và ma thú trong mắt người khác là vĩnh viễn, nhưng trong mắt nàng thì không như thế. Triệu Hồi Sư ra đời và trưởng thành với suy nghĩ ỷ lại vào ma thú, nhưng quan hệ giữa hai bên không phải là sống dựa vào nhau, mà là chính cá nhân Triệu Hồi Sư mới là nghề duy nhất dựa dẫm. Cho tới nay, ma thú khế ước đều bị bắt phục vụ Triệu Hồi Sư, mất đi tự do, trở thành vũ khí sắc bén trong tay Triệu Hồi Sư.
Trong tất cả Triệu Hồi Sư, Vân Phong được coi là một đóa hoa tuyệt thế, lần đại hội Triệu Hồi Sư năm đó, thái độ của các Triệu Hồi Sư ở Cửu Thành đều rất lạnh lùng với ma thú khế ước của mình, rất nhiều Triệu Hồi Sư giao chiến với Vân Phong vì muốn chiến thắng nàng mà không màng sống chết tới ma thú khế ước. Ma thú khế ước bỏ mạng, Triệu Hồi Sư không hề bị hạn chế lần khế ước thứ tiếp theo, một con chết là đổi lấy cơ hội đón một con mới mạnh hơn, nhưng Vân Phong thì khác, một khi đã nhận định là không bao giờ sửa đổi nữa.
Vân Phong vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa ma thú và Triệu Hồi Sư không chỉ là khế ước, mà sâu sắc hơn là quan niệm không coi thường chủng tộc và sinh mạng. Ma thú khế ước là đồng đội chiến đấu cũng là người bạn thấu hiểu, sau khi mọi thứ kết thúc, họ nên được về lại với tự do, chứ không phải bị trói chặt cả đời với con người.
Con người có cuộc sống của con người, ma thú cũng thế, nếu như không có Vân Phong xen vào, có lẽ Tiểu Hỏa, Yêu Yêu, Lam Dực và Nhị Lôi sẽ có một cuộc sống khác của riêng mình, Hỏa Vân Lang vẫn sẽ sống ở Mê Vụ Sâm Lâm, Yêu Yêu có lẽ sẽ gặp được một cơ hội nào đó mà trở lại Vô Tận Hải sinh sống, Lam Dực thì sẽ tiếp tục ngủ say trong Long Điện, Nhị Lôi sẽ tiếp tục tiêu dao trong khu rừng kia của hắn.
Vân Phong xuất hiện đã làm náo loạn của sống của họ, cùng tụ lại tới nhau, trở thành ma thú khế ước của một Triệu Hồi Sư, mối liên kết thân thiết khác thường, cũng khó mà có thể dứt bỏ được, nhưng rồi cuối cùng, ai cũng phải đối mặt với hồi ly biệt.
“Khụ khụ.” Bầu không khí áp lực thế này thật khiến Vân Phong chịu không nổi nữa rồi, nang ho khan một tiếng, cái tai sói của Tiểu Hỏa khẽ động đậy, Nhục Cầu quất quơ cái đuôi vài cái, ý bảo họ cũng nghe được tiếng của nàng, còn Yêu Yêu thì ôm chặt hơn, ngẩng mặt lên, đôi mắt lam long lanh sóng sánh.
Vân Phong giật khóe miệng, đưa tay sờ vây tai Yêu Yêu. “Nhưng lời vừa rồi đối với ta thực quá mức xa vời, dù sao cũng chưa xảy ra.”
“Nói như vậy, Tiểu Phong sẽ không bỏ chúng ta?” Vây tai Yêu Yêu vẩy vẩy, Vân Phong bật cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiểu loli lập tức dang tay hoan hô lên, lại lao vào ngực nàng, đầu cọ qua cọ lại. “Tiểu Phong… Ta không muốn xa ngươi.”
Tốc độ của Tiểu Hỏa đột nhiên tăng nhanh, tiếng tru từ trong miệng phát ra, “Bản đại gia không thèm nghĩ tới mấy thứ vô nghĩa này nữa.”
Lam Dực khẽ cười lên, Nhị Lôi thở dài ngao ngán, “Sau này lão tử không nói nhiều nữa.”
“Nyanya!” Nhục Cầu quay đầu chớp chớp đôi mắt to, Vân Phong vỗ tay lên người Tiểu Hỏa, Hỏa Vân Lang lại tru lên đầy hưng phấn, Yêu Yêu ló đầu nhìn xung quanh, “Tiểu Phong, đây rốt cuộc là đâu? Nhiều qua thú chết quá.”
“Chủ nhân. Ta đã chạy không dưới vạn dặm rồi, ngoại trừ hài cốt thì vẫn là hài cốt, chẳng lẽ nơi đây là một ổ mai táng khổng lồ?” Tiểu Hỏa cũng khó hiểu, bầu không khí nặng nề lúc này đã hoàn toàn biến mất, Vân Phong nghiêm túc nhìn tình hình xung quanh, đã qua một thời gian rất dài rồi, trên đường Tiểu Hỏa đã qua không ít hài cốt, không hề có những thứ khác, chẳng lẽ nơi này thực sự chỉ là một nghĩa địa mà thôi?
“Đằng trước có hơi thở của Thủy Nguyên Tố.” Yêu Yêu nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm nhận, lẩm bẩm nói rồi mở mắt ra, chỉ tay về một hướng, “Tiểu Phong, chính là chỗ đó! Bên đó có hơi thở của Thủy Nguyên Tố truyền tới.”
Thủy Nguyên Tố? Vân Phong tò mò nhíu mày, nơi này toàn là hài cốt khô cằn, hướng kia sao lại có Thủy Nguyên Tố? Xem ra thực sự là một khoảng không khác.
“Tiểu Hỏa, chúng ta đi!” Vân Phong ra lệnh, Hỏa Vân Lang lập tức quay tới chỗ Yêu Yêu đã cảm nhận ra Thủy Nguyên Tố, chạy một mạch tới đó. Yêu Yêu là Giao Nhân tộc, rất nhạy cảm với Thủy Nguyên Tố, hơn nữa trong người cô bé còn hấp thu lực viễn cổ, càng thêm nhạy cảm. Cô bé nói có Thủy Nguyên Tố ở đó chắc chắn sẽ không sai.
“Chủ nhân, hình như là ở trước.” Chạy nhanh về phía trước, Tiểu Hỏa cũng dần cảm thấy rõ, Vân Phong gật đầu, hơi nước nhàn nhạt xông vào mũi, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy…
“Chính đó!” Yêu Yêu hưng phấn hô lên, Tiểu Hỏa bay người lên phía trước, cảm nhận được đất dưới chân hơi ướt át, chứng tỏ có nước thấm vào mặt đất. Hỏa Vân Lang tung người nhảy lên, trước mắt Vân Phong xuất hiện một phong cảnh khác hoàn toàn.
Một cây cổ thụ khổng lồ che trời đứng vững trước mặt Vân Phong, tán lá rậm rạp, thô to khác thường, thân cây to tới mức dù có 20 mười vòng quanh cũng ôm không xuể. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tán cây xanh mơn mởn rung động, tản ra mùi hương thơm ngát, hương thơm lẫn vào không khí, tràn ngập khắp không gian nhỏ.
“Cái cây thật là lớn…” Yêu Yêu ngẩng đầu, hoàn toàn không thấy được đỉnh cây, Tiểu Hỏa và Nhục Cầu cũng thế, Nhục Cầu đứng lên trên đầu Tiểu Hỏa, chớp chớp mắt to, Tiểu Hỏa cũng rất ngạc nhiên, “Sao lại có cái cây cao lớn tới như vậy nhỉ…. Sao ở đây lại có cây?”
Vân Phong nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hỏa, ôm theo Yêu Yêu đáp xuống, dưới chân không còn là đất đai khô cằn nữa, mà là một bãi cỏ xanh tươi mơn mởn. Vân Phong cúi đầu quan sát, thảm cỏ sinh trưởng thành một bán kính nhất định quanh đại thụ, như tạo nên một ranh giới vô hình, bên ngoài ranh giới khô cằn chết chóc, bên trong ranh giới xuân sắc dạt dào.
Vân Phong ngồi xổm xuống đưa tay sờ cỏ dưới chân, làn nước bám dày đặc trên cỏ, hoa cỏ xanh mát mịn màng đính những hạt nước nhỏ, Tiểu Hỏa hóa thành một cậu bé, tò mò nhìn đám cỏ dưới chân, đưa tay bứt một nắm cho vào miệng, “Ăn ngon hơn ở Mê Vụ Sâm Lâm nhiều.” (Editor cạn ngôn)
Vân Phong cười phá lên, Tiểu Hỏa đỏ mặt vội vàng phun đống cỏ sang miệng qua một bên, “Bản đại gia ăn thịt, chưa bao giờ ăn cỏ nhá.”
Đôi tay nhỏ bé của Yêu Yêu đạt xuống đất, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt hiện lên sự vui mừng, “Tiểu Phong. Ở bên dưới có tiếng nước chảy.”
Vân Phong gật đầu, đại thụ che trời như thế đương nhiên rễ cây cũng rất khổng lồ, trong rễ cây đương nhiên là có lưu chuyển dưỡng khí và chất dinh dưỡng, có lẽ là vì rễ cây quá khổng lồ nên mới tạo thành âm thanh chất dinh dưỡng vận chuyển, có khí những hoa cỏ xanh ngát dưới này đều là do rễ cây tạo ra cũng không chừng.
“Có cây ở đây không khỏi quá kỳ quái… Những chỗ khác quá hoang vu không hợp.” Tiểu Hỏa quan sát tỉ mỉ, cuối cùng tập trung lại ở thân cây, “Thân cây còn to tới như vậy… Mấy cái cây già nhất ở Mê Vụ Sâm Lâm có lẽ còn không to được như này.”
Vân Phong cũng quan sát bốn phía, có một gốc cổ thụ đứng đây như thế chắc chắn không bình thường. Trong quan sát của nàng, quang cảnh nơi này quá tuyệt vời, thực sự quá chênh lệch với cảnh tượng trên đường. Chậm rãi đến gần cổ thụ, Vân Phong thấy lòng bàn tay Tiểu hỏa mơ hồ đỏ lên, không khỏi mỉm cười.
“Dùng lửa đốt thân cây thôi… to tới như thế, chắc chắn bên trong có gì đó.” Tiểu Hỏa nói, muốn tiến lên nhưng bị Vân Phong cản lại, “Hơi nước dày đặc như vậy, có lẽ Hỏa Nguyên Tố không có tác dụng gì với nó đâu.”
“Hừ! Ta quên mất ở đây không hề thiếu nước.”
Vân Phong bật cười, “Nhưng mà thân cây to như thế, quả thực rất giống chứa thứ gì đó.”
“Vậy làm sao để mở ra được đây…” Tiểu Hỏa nhíu mày, Vân Phong suy ngẫm, hơi thở hải tộc trong cơ thể chuyển động, bàn tay lập tức hóa thú, cào mạnh xuống thân cây một phát. Hai mắt Vân Phong ngẩn ra, nàng dùng lực không hề nhỏ, hơn nữa sức mạnh sau khi hóa thú còn được tăng cường không ít, dưới đòn tấn công dạng này, vậy mà trên thân cây cùng lắm chỉ có vài vết xước mà thôi.
Tiểu Hỏa cũng ngẩn người, Yêu Yêu tiến tới nhìn ngó, “Tiểu Phong, có cần ta dùng đuôi cá đánh bể nó không?”
Vân Phong cười khổ, Tiểu Hỏa vẫn không tin, một ngọn lửa bùng lên, Hỏa Vân Lang xuất hiện, gồng người chồm tới đánh một phát, móng vuốt bén nhọn xổ tới. Nhưng thân cây vẫn không suy chuyển, chỉ để lại mấy vết cào nhạt mà thôi.
Cái cây này lì vậy đó hả? Sức lực của Tiểu Hỏa và nàng rất cường hãn, vậy mà vẫn không rung chuyển được nửa phần.
Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong nãy giờ bỗng uốn éo người, cơ thể mập mạp xông tới, há miệng ra, răng sắc đầy miệng cắn phập lên thân cây.
“Rắc rắc!” Đại thụ cuối cùng cũng có phản ứng, răng Nhục Cầu cắm sâu vào thân cây, trong nháy mắt thân cây to lớn run mãnh liệt. Nhục Cầu đỏa mắt to, tăng sức kêu cái “rắc” một tiếng, một khối vỏ cây cực dày bị nó hoàn toàn cắn xuống.
Nhục Cầu nhổ vỏ cây trong miệng ra, dè bỉu le lưỡi, rõ ràng không thích mùi vị trong miệng mình, Tiểu Hỏa lại hóa thành hình người, chạy tới chỗ thân cây nhìn, “Không ngờ cục thịt nhà ngươi cũng ăn thịt…”
Vân Phong nhìn chỗ vỏ cây bị Nhục Cầu cắn rách để lại một vết sẹo màu trắng, đang suy nghĩ thì đột nhiên mặt đất chấn động mãnh liệt.
“Ùng ùng!” Mặt đất chấn động mãnh liệt, độ rung cao tới mức khiến Vân Phong không thể đứng vững được.
“Tiểu Phong cẩn thận!” Yêu Yêu lập tức chộp lấy tay Vân Phong, kéo Vân Phong đi ra ngoài, Tiểu Hỏa cũng theo sát ở sau, Vân Phong cùng với một cô bé và cậu bé còn chưa chạy đi được xa, mặt đất cách đó không xa đột nhiên nứt ra.
“Cẩn thận!” Vân Phong tăng sức kéo Vân Phong vào trong ngực, Tiêu Hỏa cũng bị nàng kéo lại, “Thổ Thuẫn!” Một tiếng gầm lên, Thổ Nguyên Tố nhanh chóng ngưng kết thành một bức tường chắc chắn, bảo vệ ba người ở sau. Mặt đất nứt ra văng đất đá tung tóe, hoàn toàn bị tường đất chắn lại ở ngoài, văng tán loạn ra xung quanh.
“Hình như có thứ gì đó ở dưới đất đang chui ra.” Tiểu Hỏa hô to lên, Yêu Yêu trong ngực Vân Phong gật đầu lia lịa, ánh mắt ba ngươi chuyển sang Nhục Cầu, rõ ràng phát cắn khi nãy của Nhục Cầu đã kinh động với vị nào đó ở đây. Nhục Cầu vô tội chớp chớp mắt, Vân Phong cười bất đắc dĩ, “Rời khỏi đây đã rồi nói tiếp.”
Đưa mắt quan sát bốn phía, Vân Phong chợt phát hiện ra một vật ở một nơi nào đó chỗ thân cây. Ánh mắt của nàng lập tức sáng rực lên. Ở một chỗ trên thân cây có một vật được khảm vào, đó chính là mảnh vụn bản đồ mà nàng muốn tìm.
“Rắc rắc rắc!” Mặt đất chấn động và rung chuyển, làm cả cổ thụ khổng lồ cũng di chuyển theo. Tán cây xum xuê như roi mây quơ múa, như sóng triều bổ tới Vân Phong.
Vân Phong nắm chặt Yêu Yêu và Tiểu hỏa tung người nhảy lên, nháy mắt đã có một nhánh roi mây khổng lồ đánh nát tường đất, nàng không dám dừng lại lâu trên không, bởi vì đã có tiếp thêm mấy cái roi mây nữa đánh tới.
“Vèo vèo vèo!” Vân Phong không ngừng lách né giữa đánh roi mây bay múa, mượn lực dùng lực, mủi chân nhảy lên những roi mây đang bay, tránh né tấn công loạn vũ của chúng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
“Chủ nhân, đó là… mảnh vụn bản đồ.” Tiểu Hỏa nhanh chóng nhìn theo ánh nhìn của Vân Phong, sáng mắt lên khi thấy mảnh bản đồ mà nàng chú ý tới. Vân Phong gật đầu, mặc dù biết đó là mảnh bản đồ, nhưng nàng không có cơ hội lại gần. Vô số những roi mây từ những hướng khác nhau đánh tới, muốn tránh né thực sự rất tốn sức, chứ đừng nói là lại gần chỗ của mảnh bản đồ.
“Ta tới lấy!” Mắt Tiểu Hỏa sáng lên, buông tay Vân Phong ra lập tức nhảy ra ngoài, Vân Phong lập tức quýnh lên, “Tiểu Hỏa.”
“Vèo!” Nghiêng người né tránh một ngọn roi mây khổng lồ đánh tới, Vân Phong chỉ có thể lo mà mủi chân nhảy né đi, khi nhìn lại đã sớm không thấy bóng dáng của Tiểu Hỏa.
Cổ thụ che trời dường như đã bị chọc giận hoàn toàn, roi mấy quơ múa đầy trời, tán lá đưa vang xào xạc, không ngừng có lá cây rơi xuống, thảm cỏ vốn xanh rì lại phủ thâm một tầng lá xanh đậm, một bóng đen nhạy bén bay qua bay lại giữa những nhánh cây, mặc dù chúng tấn công cường thế, nhưng tốc độ lại có hạn. Mặc dù Hỏa Vân Lang không xuất chúng về mặt tốc độ, nhưng sự linh hoạt lại tương đối cao, Tiểu Hỏa xuyên qua đám dây mây tiến lên vô cùng linh hoạt, vô số sợi roi xẹt qua cạnh hắn, nhưng không hề đánh trúng hắn phát nào.
Nhìn mảnh bản đồ càng ngày càng gần, Tiểu Hỏa tươi cười, dưới chân tăng sức, phi người lên, một sợi roi lại đánh tới, cánh tay thuận thế đập lên, lộn một vòng đẹp mắt, tiếp đó dùng sức lướt về phía trước, lập tức đã tới được chỗ của mảnh bản đồ.
“Gừ gừ!” Một tiếng gầm hưng phấn phát ra từ miệng Tiểu Hỏa, mặc dù sức lực của hắn không bằng Nhục Cầu có thể xé rách được cả mảng, nhưng kéo tấm bản đồ này ra chắc là vẫn được nhỉ.
Móng vuốt bén nhọn bỗng dài ra từ ngón tay, vung mạnh về phía thân cây trước mặt, bỗng một cơn gió mạnh xẹt tới.
“Grào!” Tiểu Hỏa gào lên, hung hiểm lùi lại về sau tránh thoát, một ngọn gai khổng lồ xẹt qua thân cây. “Ư!” Kêu đau lên một tiếng, Tiểu Hỏa rơi từ trên không xuống thẳng mặt đất. Tiểu Hỏa vừa lui lại, bụi roi mây khổng lồ đã đánh tới.
Cậu bé dùng chân trước bắn người lên, mặt đầu bụi bặm, chưa chống lên được bao lâu thì lại chật vật nằm xuống đất. “Chết tiệt…” Tiểu Hỏa giận dữ mắng mỏ, giây kế đó cả người bị bụi dây khổng lồ cuồn cuộn quấn lấy, kéo lên trời cao.
“Tiểu Hỏa!” Vân Phong lập tức chạy tới, không hề nghĩ ngợi muốn thu hắn vào nhẫn khế ước, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra rằng không có cách nào thu hồi lại được.
Vân Phong bừng hiểu ra, nơi này quy tắc không gian bị vô hiệu, đồng nghĩa với việc không gian liên kết giữa nhẫn khế ước cũng bị ảnh hưởng theo. Nói cách khác ma thú khế ước ra ngoài đều là đi mà không có về.
Cắn chặt răng, Vân Phong tung người nhảy lên, nhưng không thể đạt được tới độ cao của bụi mây khổng lồ. Nhìn Tiểu Hỏa bị bụi cây khổng lồ cuốn lên không trung, Vân Phong tối sầm mặt. Lập tức chạy nước rút vọt tới trước.
“Vèo!” Một tiếng gió xẹt qua bên tai nàng, vô số cây mây múa tới, Vân Phong linh hoạt tránh né, nhắm ngay cơ hội trước mắt, hai chân tăng sức, nhảy lên một bụi mây khổng lồ trên không, dừng lại một giây rồi tiếp tục dùng lực nhảy lên một bụi khác.
Không ngừng di chuyển giữa những bụi mây khổng lồ, lấy dây mây dưới chân làm đệm nhảy, giúp nàng bật lên.
“Grào!” Tiểu Hỏa tức giận tru tréo ở trên không, Hỏa Nguyên Tố sáng ngời xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhưng dây mây đang quấn dường như không hề kiêng kỵ Hỏa Nguyên Tố, khi chạm vào Hỏa Nguyên Tố tỏa ra từng làn khói trắng.
“Tiểu Hỏa! Hỏa Nguyên Tố của ngươi sẽ không thể làm hại chúng được đâu, trong lòng những bụi mây này chứa rất nhiều Thủy Nguyên Tố.” Vân Phong truyền âm, vẻ mặt âm trầm hơn, dưới chân càng nhanh hơn, nhìn bản thân ngày càng gần điểm trên cao, bàn tay đột nhiên mở ra. Thủy Nguyên Tố nhanh chóng bao bọc lấy bàn tay nàng, sau đó ngưng kết lại thành băng.
Một ngọn băng đao xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, hơi nhún chân lấy đà, Vân Phong xông thẳng lên. Bàn tay nhắm ngay sợi mây quấn quanh Tiểu Hỏa, bổ mạnh xuống.
“Ha ha ha. Sao có thể dễ dàng bị ngươi lấy đi được?” Một giọng nói bổ ngang trời, Vân Phong cả kinh, nháy mắt mặt đất đột nhiệt chấn động, mười mấy sợi dây mây đâm từ dưới đất chỗ Vân Phong lên.
“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa thấy thế liền nổi giận gầm lên, Vân Phong nhìn rễ cây nhọn hoắt đang hòng muốn đâm xuyên qua người mình, cơ thể tăng sức, Phong Nguyên Tố bao lấy toàn thân từ trên cao hơi nhẹ xuống đất.
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?” Yêu Yêu vội vàng chạy tới, Vân Phong lắc đầu, nhìn Tiểu Hỏa bị treo ngược ở trên không, híp mắt lại, khi nãy là ai vừa lên tiếng?
“Ầm ầm!” Mặt đất lại chấn động kịch liệt, khe nứt càng lúc càng vỡ lớn, Vân Phong ôm Yêu Yêu nhảy lên, Không Gian Lực ở đây hoàn toàn bị tước mất, muốn né tránh đống công kích dày đặc ở đây thực sự rất khó.
Từ khe đất nứt ra vô số sợi dây mây cổ thụ, chúng điên cuồng quơ múa, Vân Phong ôm lấy Yêu Yêu nấp vào một chỗ an toàn, cây mây đã không còn coi họ là mục tiêu, dường như đang đón chào một nhân vật khác quan trọng hơn.
“Tiểu Phong, đó là gì thế?” Yêu Yêu mở to mắt, từ trong khe đất từ từ dâng lên một cái kén màu xanh lá khổng lồ, tầng tầng lớp lá cây bao lấy dày đặc, từng mảng lá tróc ra từ từ, từng lớp một biến mất, cho đến khi bóc ra toàn bộ.
Vân Phong ngạc nhiên, Tiểu Hỏa bị quấn treo ngược ở trên không cũng kinh ngạc không thôi. Sau khi lá cây bóc ra hết, bên trong lộ ra một… người màu xanh lá cây.
Mái tóc màu xanh lục đậm, như làn sóng lớn ở sau đầu, cơ thể uyển chuyển quyến rũ đầy đặn như nữ thần, da thịt trắng nõn mịn màng, tỷ lệ ngũ quan hoàn mỹ khiến ai cũng cảm thấy không bằng, đôi mắt đang nhắm chợt mở ra, ánh sáng xanh xẹt qua đôi mắt.
Vân Phong nhìn nữ nhân phong tình vạn chủng, quyến rũ mỹ lệ trước mặt, vô thức nhìn lại mình, không khỏi đỏ mặt, Yêu Yêu cũng hơi mê mẩn, “Nàng ấy… Thật là xinh đẹp…”
“Nữ nhân kia, để bản đại gia xuống.” Tiểu Hỏa ở trên không điên cuồng gào thét, nữa nhân khẽ ngửa đầu, mỉm thành một nụ cười mê người với Tiểu Hỏa, vươn tay khẽ vuốt mái tóc dài lượn sóng màu xanh lá của mình, sau đó trợn trừng mắt.
“Tính tình đúng là kém xa vẻ đáng yêu bề ngoài, thật đúng là đáng tiếc.”
“Ngươi nói bản đại gia cái gì cơ?” Tiểu Hỏa cau có rống lên, mặt đỏ bừng. Nữ nhân chậm rãi quay đầu lại, thấy Vân Phong và Yêu Yêu đứng cách đó không xa, đôi mắt màu lục chợt sáng lên. Cánh tay nhẹ nhàng quơ múa, đám dây mây phấn khích đầy trời liền dừng lại.
Vân Phong chậm rãi đứng lên, mặc dù mấy năm này nàng trổ mã không tồi, nhưng kém xa sự đầy đặn của nữ nhân trước mắt này, nhất là… trước ngực. Nữ nhân trước mặt phải nói là sóng đào mãnh liệt*, so sánh lại, Vân Phong xem ra thực sự rất bình thường. Ngay cả Yêu Yêu có hóa thành hình dạng trưởng thành cũng không thể nào so được với thứ trước mắt này.
*Sóng đào mãnh liệt: Ừm, là cái bộ ngực lớn tới mức di chuyển là đánh tới đánh lui đó…..
“Vô ý mạo phạm.” Vân Phong nói, ánh mắt phòng bị nhìn nữ nhân trước mặt, nàng cười rộ lên, tiến lên phía trước vài bước, đôi mắt nhỏ xíu quét một dọc từ đầu tới chân Vân Phong. Vân Phong bị ánh mắt của nàng soi tới mức sợ hãi, cảm giác có gì đó không đúng.
“Nyanya!” Nhục Cầu trên vai Vân Phong đột nhiên nhe răng ré lên với nữ nhân kia, nàng ngẩn ra, sau đó cười khẽ, “Tiểu tử trên không muốn lấy thứ này.” Cánh tay xinh xắn giương nhẹ, mảnh bản đồ trên thân cây dễ dàng rơi xuống, nhanh chóng bay tới tay nữ nhân.
“Có phải, ngươi cũng muốn thứ này không?” Mảnh bản đồ lơ lửng khẽ xoay tròn trong tay nữ nhân, Vân Phong tối mặt, nữ nhân thấy vẻ mặt nàng như thế thì cười lên, “Xem ra, người mà chúng ta chờ chính là ngươi rồi.”
Vân Phong ngẩn ra, mình? Nàng chờ mình? Chuyện gì xảy ra vậy?
“Ta bị giam ở nơi tăm tối ngột ngạt này đã lâu lắm rồi, chính là vì phải bảo vệ cái thứ trời đánh này đây.” Nữ nhân ai oán nói, sau đó cười ngọt ngào, “Mặc dù ta rất muốn tự tay giao đồ cho ngươi, nhưng không thể phá vỡ quy củ được. Tới đây đi, chỉ cần ngươi có khả năng lấy đồ từ trong tay ta, nó sẽ là của ngươi.”
Vân Phong nhíu mày, nữ nhân này chính là người thủ hộ của mảnh bản đồ? “Nếu như ta thắng ngươi… ngươi cũng sẽ được tự do?”
Nữ nhân cười gật đầu, “Hiển nhiên rồi.”
Mảnh bản đồ vốn là thứ nàng cần, đụng phải người thủ hộ đương nhiên hơi phiền, nhưng thấy người thủ hộ đã chán nản với sứ mạng của mình, cũng dễ nói chuyện, đánh nhau sẽ bớt gánh nặng hơn. “Nếu ta thắng ngươi thì hãy thả hắn ra.”
Nữ nhân liếc mắt nhìn Tiểu Hỏa trên không, môi đỏ giương lên, “Đó là ma thú khế ước của ngươi sao? Con người?”
Mắt Vân Phong hơi lóe lên, nữ nhân bật cười, “Tán thưởng ngươi không giống với việc khác, nếu như ngươi thắng ta tất nhiên mọi thứ đều là của ngươi, nhưng đừng nghĩ sẽ dễ dàng.”
Vân Phong chuyển cổ tay lấy ma trượng ra. Mắt xanh của nữ nhân lóe lên, lẩm bẩm nói, “Có vài thứ tốt đó.”
“Vèo!” Vân Phong tung người nhảy lên, ma trượng xoay tròn, “Phong nhận!” Phong Nguyên Tố hóa thành lưỡi đao sắc bén bổ ngang trời xuống, đi tới đây cắt đứt những sợi dây mây tới đó. Nữ nhân cười khẽ, không thèm tránh đi, một tia sáng xẹt qua đôi mắt, “Ầm ầm!” Một bàn tay lớn xuất hiện ngang mặt đất, toàn bộ đều do đất đá tạo thành. Vân Phong trợn to mắt, chỉ thấy bàn tay đất đá khổng lồ nắm chặt về phía trước, đao gió với tốc độ cực nhanh bị nắm lại trong lòng bàn tay.
“Rắc rắc rắc!” Những mẩu đá khắc hình thoi bị bắn bay, đao gió hoàn toàn bị nghiền nát.
Bàn tay đá chậm rãi mở ra, khẽ lắc vài cái, dáng vẻ nữ nhân quyến rũ tràn ngập ý cười, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, mặt đất đã san bằng lại lần nữa nứt ra, từ trong vọt ra mấy sợi gai nhọn, nhanh chóng rướn tới trước mặt Vân Phong.
Thổ Nguyên Tố!
Một tia sáng lóe lên trong con ngươi đen thẳm của Vân Phong, ma trượng vung lên trước mặt. “Thổ Thuẫn!” Thổ Nguyên Tố chắn vững vàng trước mặt Vân Phong, khiến những cành gai đâm tới cắm vào trong tường đất rồi kẹt lại. “Rắc rắc” Những viên đá nhỏ vỡ từ tường đất bung ra, ma trưởng Vân Phong đảo tròn, tường đất trước mặt nhanh chóng vỡ vụn. Thổ Nguyên Tố màu vàng bay tán loạn đầy trời, ánh mắt nóng rực nhìn nữ nhân trước mặt, ma thú hệ thổ, bản thể của nàng ấy chính là ma thú hệ thổ.
Nữ nhân cười khanh khách, “Ánh mắt của ngươi rất tốt.” Bàn tay lại nâng lên, một ngọn chông đá từ đất nứt ra đánh tới Vân Phong.
Vân Phong tươi cười, đây không phải là lần đầu nàng chiến đấu với ma thú hệ thổ, nhưng ma thú hệ thổ của Dung Tâm hoàn toàn khác với người trước mặt này. Thổ Nguyên Tố trong tay nữ nhân này biến hóa ảo diệu hơn. Hiệu quả cũng kinh khủng hơn. Quan trọng hơn là…
Vân Phong cười lớn, đột nhiên lùi nhanh về phía sau mấy chục bước, ma trượng cắm xuống mặt đất. Tinh Thần Lực dọc theo ma trưởng tản ra khắp nơi.
“Ầm ầm!” Một bàn tay lớn xuất hiện trước mặt Vân Phong, nhào tới nắm lại những ngọn gai đâm tới. Nữ nhân ngẩn người. Vân Phong vẫn đứng đó, khóe miệng nâng lên, một ứng dụng Thổ Nguyên Tố như thế đương nhiên nàng không thể bỏ qua, đối thủ làm được thì nàng có thể học được.
“Giống ta…” Sau một hồi kinh ngạc nữ nhân tươi cười, “Mới đó mà đã bị ngươi học trộm rồi nha.”
“Rắc rắc!” Bàn tay trước mắt Vân Phong không cản được gai đất bao lâu thì vỡ vụn, Vân Phong ngao ngán, vừa rồi nàng chỉ là nhìn trái bầu vẽ cái gáo mà thôi, có thể thành công đã không dễ, muốn duy trì được lâu như đối phương là không thể nào.
Nhưng khả năng tiếp thu của nàng tương đối kinh người, nhất là quan sát học tập, lĩnh ngộ bắt chước. Đối thủ chỉ dùng Thổ Nguyên Tố trong chớp mắt đã hướng dẫn nàng, trong một thời gian ngắn ngủi có thể bắt chước sự tinh túy của đối thủ còn vận dụng thành, chỉ một lần đã thành công được. Điều này không khỏi khiến người ta phải cảm thán.
Nữ nhân cười khanh khách, đôi mắt yêu mị nhỏ xíu hơi mở ra mỉm cười, “Bé con, ta bắt đầu thích ngươi rồi đó.”