Môi Tiểu Hỏa mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng ngũ quan tuấn tú bối rối một hồi không nói được gì, bóng dáng của Hạ Thanh trong Truyền Tống Trận đã biến mất, mắt Tiểu Hỏa lóe lên, tiếng gọi “Tiểu Hỏa ca ca” kia chân thành tha thiết cỡ nào. Cậu bé khẽ thở dài, Vân Phong vỗ vai hắn an ủi, Khúc Lam Y bên cạnh mím môi không nói lời nào, ba người không hề chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của quần chúng xung quanh, Tiểu Hỏa xuất hiện bất ngờ đã minh chứng cho thân phận của Vân Phong, Triệu Hồi Sư!
“Thì ra là Triệu Hồi Sư.” Cường giả xung quanh khẽ bàn tán, một số thương nhân tính bước qua bắt chuyện, Tiểu Hỏa khó chịu lườm qua, đôi mắt đen hung ác làm mọi người nhất thời kinh hãi, tiếng bàn tán im bặt. Vân Phong vỗ vỗ đầu Tiểu Hỏa, ba người đi tới cạnh Truyền Tống Trận Đông Đại Lục. Đám người đang chờ được xếp hàng vào Truyền Tống Trận tự tách ra, Vân Phong mang theo Tiểu Hỏa và Khúc Lam Y tới đứng sau hàng.
“Chẳng phải chỉ là Triệu Hồi Sư thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?” Đứng trước mặt Vân Phong là một nhóm người trẻ tuổi, trông khoảng chừng hai mươi, ánh mắt khiêu khích và xem thường quay đầu lại, y phục trên người họ rất hoa lệ, thực lực chỉ là Quân Chủ tiền kỳ, có thể theo họ nghĩ, với tuổi của họ đạt tới Quân Chủ tiền kỳ đã là một thành tích rất tốt rồi, hơn nữa Vân Phong và Khúc Lam Y còn áp chế thực lực, sự kiêu ngạo trong lòng lập tức ngóc lên.
Vân Phong im lặng, nàng không quan tâm tới đám con cháu nhà giàu này, mặc dù có chút tư chất nhưng lại không học được sự khiêm tốn, vẫn là những kẻ vô tích sự. Khúc Lam Y cũng lười lên tiếng, đôi co với đám người này chỉ tổ làm thấp thân phận mình.
“Thật đúng là kiêu ngạo, còn làm bộ lạnh lùng nữa chứ.” Mấy người trẻ tuổi đằng trước càng ngày càng càn rỡ, nhưng Vân Phong vẫn vô cảm.
“Này!” Đám người kia quay đầu lại, mặt khinh cuồng, giống như trên đời này họ là lớn nhất vậy, “Nếu ngươi là Triệu Hồi Sư, lấy nhẫn khế ước ra xem thử tý coi.”
Vân Phong hơi nhấc mắt lên, sau đó dời mắt nhìn hàng người phía trước, “Đã vào hàng rồi, tiến lên trước đi.”
Đám thanh thiếu niên kia quắc mắt lên, “Ngươi đang ra lệnh cho chúng ta?”
Vân Phong không nói gì nữa, lách người lướt qua, Tiểu Hỏa và Khúc Lam Y cũng theo sau nhìn lướt qua đám người, bọn họ thấy thế liền bị tự ái sỉ nhục, gầm lên, “Mấy người các ngươi đứng lại đó.”
Nhóm Vân Phong cơ bản không thèm để ý tới, nhưng đám người trẻ tuổi kia nhất quyết không chịu buông, thấy nhóm Vân Phong không phản ứng bọn họ nhìn nhau, đồng loạt tấn công. Mấy luồng Chiến Khí cấp bậc Quân Chủ đánh tới lưng Vân Phong.
Khúc Lam Y nâng tay, bóp lại, “Rắc!” Một tiếng kêu thanh thúy phát ra từ lòng bàn tay hắn, mấy người trẻ tuổi thấy vậy lập tức trợn to mắt, mấy đạo Chiến Khí Quân Chủ vậy mà bị tay không bóp nát dễ dàng như thế?
“Mấy tên nhóc các ngươi, trước khi ra tay nên cân nhắc xem mình có bao phiêu phân lượng.” Khúc Lam Y lạnh lùng nói, ngón tay mở ra, làn khói nhàn nhạt tản ra từ đầu ngón tay hắn, phiêu tán trong không khí, đám người trẻ tuổi lập tức tái mặt, run rẩy lùi lại mấy bước.
Các cường giả xung quanh tối sầm mặt, phòng bị nhìn ba ngươi Vân Phong, nàng lạnh nhạt nói, “Lam Y, đi thôi.”
Khúc Lam Y hừ lạnh cất bước đi theo, ba người đứng vào Truyền Tống Trận nhanh chóng biến mất, đám thanh thiếu niên sững sờ đứng đó, nhìn nhau mấy lần, “Bọn họ… tới từ Trung Đại Lục?”
“Nhất định là tới từ Trung Đại Lục rồi, thực lực có lẽ đã vượt trên Tôn Giả rồi…” Mấy người trẻ tuổi nghĩ tới đây đồng loạt tái mặt, các cường giả bên cạnh im lặng, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh được.
“Thiếu niên bây giờ vẫn thật táo bạo.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong bật cười, bất luận thế giới có thay đổi thế nào, tính tình của nhân loại vẫn rất khó thay đổi.
Ba người được Truyền Tống Trận đưa ra ngoài, nơi được dịch chuyển tới vừa vặn và Phong Vân đế quốc. Liếc nhìn Tiểu Hỏa bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ, Vân Phong thở dài đưa hắn vào nhẫn khế ước, tâm tình của hắn bây giờ hẳn rất rối bời. Hai người tới vương đô Phong Vân đế quốc, mấy năm nay vương đô phát triển hơn chút, Vân Phong và Khúc Lam Y đều cảm nhận được cao thủ cường giả trong vương đô rất nhiều, có không ít là tới từ Tây Đại Lục và Trung Đại Lục, số lượng Ma Pháp Sư tăng vọt, với thể chất của Đông Đại Lục mà nói, Ma Pháp Sư không thể nào nhiều tới như vậy.
“Xem ra không gian Truyền Tống Trận đã mang tới một hiệu quả khổng lồ.” Khúc Lam Y cảm khái nhìn lướt dòng người, liên kết với nhau không chỉ trao đổi giữa người với người, còn có chính trị, kinh tế, từng phương diện đều được thay đổi.
“Theo cách nói của Thanh Thanh, dù là như thế, Thương gia và Đức gia vẫn rất đau đầu.” Vân Phong nhìn dòng người đi lại trong vương đô, “Phòng vệ vương đô rõ ràng được tăng cường hơn rất nhiều, xem ra tình hình thực sự như Thanh Thanh nói.”
“Nếu thế, phía bên Vân Thăng chắc cũng đau đầu không thôi.” Khúc Lam Y khẽ cau mày, hai người lập tức chạy tới Mộc thành, diện tích Mộc thành vẫn không được mở rộng, nhưng kinh tế đã mang phong thái riêng, phương hướng phát triển lớn mạnh giống như Xuân Phong trần, cũng dần thoát khỏi sự khống chế của Phong Vân đế quốc, trở thành một khi vực nửa độc lập. Mà có tiếng nói nhất Mộc thành hiển nhiên là Mộc gia, có tiếng nói trong Mộc gia chính là Mộc Tiểu Cẩm.
Khi Vân Phong và Khúc Lam Y tới bầu trời Mộc gia, rõ ràng thấy được có rất nhiều gương mặt lạ hoắc, có một số Vân Phong có chút ấn tượng, chính là người hai nhà Thương Đức, Vân Phong khẽ cau mày, xem ra số lần đại ca và Tiểu Cẩm bị làm phiền thực sự không ít. truyện xuyên nhanh
“Có muốn nghe thử họ nói gì không?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong gật đầu, hai người lập tức biến mất tới một góc phòng khách Mộc gia, lúc này Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đang ngồi ở vị trí chính diện, vẻ mặt hai người khó khăn, người ngồi bên cạnh không phải là ai khác, chính là Thương Cừ và Đức Lan, nhân vật đứng đầu Thương gia và Đức gia. Ngồi hai bên hai người còn có mấy người nữa, trẻ có già có, xem ra đều là nhân vật tinh anh của hai nhà Thương Đức.
“Thương đại nhân, Mộc thành luôn không quan tâm tới thị phi bên ngoài, yêu cầu này… thực hơi làm khó chúng ta.” Vân Thăng nói, năm tháng không hề để lại dấu vết gì cho hắn, cùng lắm chỉ là trông thành thục hơn chút, Mộc Tiểu Cẩm càng thế, tăng thêm vẻ trải đời.
“Vân Thăng, bây giờ Phong Vân đế quốc thực sự gặp chuyện khó, nếu chúng ta có thể giải quyết đã không tới tìm các ngươi.” Thương Cừ thở dài, mặt tràn đầy bất mãn, Đức Lan bên cạnh cũng thế, Mộc Tiểu Cẩm hơi nhíu mày nói, “Thương đại nhân, mấy năm trước ta đã ký kết hiệp định với ngài và Đức đại nhân rồi, dùng một lượng tài phú kếch xù đổi lấy sự an bình cho Mộc thành.”
“Phải, quả thực có hiệp định này, nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, chúng ta cũng là vì bất đắc dĩ thôi.” Đức Lan nói.
Mặt Mộc Tiểu Cẩm lạnh lẽo, “Nếu đã hiệp nghị, hai vị là nhân vật đứng đầu Phong Vân đế quốc, sau lại có thể nói không giữ lời như thế?”
Vân Thăng vỗ tay Mộc Tiểu Cẩm, ngay từ mấy năm trước Mộc Tiểu Cẩm đã tìm hai người này ký hiệp định, mỗi năm Mộc gia dùng tài phú đổi lấy trạng thái nửa độc lập của Mộc Thành, hai nhà Thương Đức cũng hớn hở đồng ý, nhưng bây giờ hai nhà này nhận được khoản tiền tài kếch xù của Mộc gia thì tạm thời đổi ý, Mộc Tiểu Cẩm không thể không giận.
Cũng may Vân Cảnh đã rời đi tới tổng bộ Vân gia, nếu không người mà hai nhà Thương Đứ này tới tìm đầu tiên chắc chắn là Vân Cảnh, Vân Phong thấy cảnh này, quyết định trong lòng càng vững chắc hơn.
“Hai lão già này mặt cũng dày thật đấy.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, nhìn sang Mộc Tiểu Cẩm. “Nhưng mà Mộc Tiểu Cẩm thực sự thay đổi rất nhiều.”
“Mộc gia chủ, suy cho cùng Mộc thành nằm dưới sự che chở của Phong Vân đế quốc mới có thể phát triển như thế, bây giờ Phong Vân gặp nạn, Mộc gia thêm chút sức tính là gì đâu?” Cuối cùng cũng có người không nén được giận.
Mộc Tiểu Cẩm mím môi không nói gì, người kia tiếp tục lên tiếng, “Mộc gia ngươi kết thân với Vân gia thì sao, Vân gia và Mộc gia vẫn là người của Phong Vân đế quốc, các ngươi không muốn trợ giúp cũng được, bây giờ chỉ cần làm phiền các ngươi nhờ Công Hội Dong Binh trợ giúp một tay thôi cũng khó khăn như thế?”
“Công Hội Dong Binh vốn là một tổ chức trung lập, không thể vì quan hệ cá nhân để họ làm trái với quy tắc được, điều này ta không làm được, Vân Thăng cũng không làm được.” Mộc Tiểu Cẩm lạnh lùng nói, vẻ mặt càng lạnh hơn, Vân Thăng bên cạnh cũng nghiêm túc nói, “Công Hội Dong Binh không thuộc quyền của bất kỳ ai cả, cho dù có giao tình cũng là Phong nhi, chúng ta có đi cũng chẳng làm được gì.”
“Vân Thăng à, chỉ là nhờ các ngươi chuyển lời thôi mà, Dong Binh Đoàn Hồng Phong chẳng phải rất tôn kính đại tiểu thư Vân Phong sao? Vậy đương nhiên ngươi là thiếu gia rồi, nể mặt Vân Phong, Hồng Phong không thể không giúp chuyện này được.” Đức Lan nói, làm Vân Thăng cũng bắt đầu tức giận.
“Hồng Phong không phải đồ của Vân gia! Ta cũng sẽ không vì đế quốc phân tranh mà khiến Hồng Phong làm trái với nguyên tắc.”
“Rầm!” Một người trẻ tuổi đột nhiên vỗ mặt bàn đứng phắt dậy, “Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm. Thương đại nhân và Đức đại nhân đã đích thân tới cầu các ngươi rồi, các ngươi còn không biết đúng sai như thế? Dong Binh Đoàn Hồng Phong sở hữu nhiều Dong Binh tới vậy, chúng ta nhờ chút thì có sao đâu? Nhiều Dong Binh như thế ở đó cũng chỉ để trang trí thôi, sao các ngươi cứ liên tục khó khăn như thế?”
“Ngươi nói nghe nhẹ quá ha, lỡ vì đế quốc phân tranh mà khiến các chiến sĩ Hồng Phong bỏ mạng, ai tới gánh trách nhiệm này đây?” Vân Thăng lạnh lùng nói, người trẻ tuổi kia khinh thường hừ lại, “Chẳng phải chỉ là mấy Dong Binh thôi sao? Mặng của chúng đâu đáng tiền như thế.”
“Đủ rồi!” Mộc Tiểu Cẩm quát lên, “Thương đại nhân, Đức đại nhân, thứ cho ta không tiễn, mời về đi.”
Thương Cừ và Đức Lan lúng túng giật khóe miệng, lần này đơn giản là đàm phán không thành rồi, hai người không khỏi trừng mắt lườm hai thanh niên vừa rồi đã lên tiếng, hai người kia vẫn không hề có vẻ giác ngộ, “Đa lễ với Mộc gia và Vân gia các người như thế, bây giờ tới lúc các ngươi nên hồi báo rồi.”
Mộc Tiểu Cẩm tức tới run người, Vân Thăng dịu dàng nắm tay thê tử của mình, lạnh lùng giương mắt, “Vân gia và Mộc gia chẳng dựa vào ai cả, ngược lại các ngươi, cầm tiền của Mộc gia rồi nên nói chuyện thiếu suy nghĩ sao?”
“Ngươi…” Hai thanh niên kia đỏ mặt, Vân Thăng lạnh lùng tiếp lời, “Không tiễn.” Rồi kéo Mộc Tiểu Cẩm sóng vai rời đi, để đám người kia bơ vơ ở đại sảnh.
Mặt của Thương Cừ và Đức Lan âm tàn bất định, đám người trẻ tuổi đỏ mặt, “Vân gia và Mộc gia có phải càn rỡ quá rồi không? Còn không biết rằng Phong Vân đế quốc này là thiên hạ của ai sao?”
“Bớt mấy lời cãi nhau đi, đi thôi!” Thường Cừ và Đức Lan quát lên, mang theo những người liên quan cứ thế rời đi.
Sắc mặt Vân Phong âm trầm, nàng không biết Thương gia và Đức gia lại dám đánh chủ ý lên Hồng Phong, Khúc Lam Y cũng tối mặt, “Hai nhà này đề cao bản thân thật đấy.”
Vân Phong khẽ hừ lạnh, lách người phi tới phía sau phòng khách liền thấy đại ca mình và Mộc Tiểu Cẩm. “Đại ca! Tiểu Cẩm!” Không tiếp tục ẩn thân nữa, Vân Phong hiện ra kêu lên, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm dừng bước, chậm rãi xoay người.
“Phong nhi!” Vân Thăng vui vẻ thốt lên, Mộc Tiểu Cẩm mở to mắt, “Tiểu Phong… thật sự là ngươi sao?”
Vân Phong cười khanh khách bước tới, lôi kéo tay Mộc Tiểu Cẩm, “Là ta, không giả đâu.”
Mộc Tiểu Cẩm lập tức cười vui vẻ nắm chặt lại tay Vân Phong, Vân Thăng kích động nhìn muội muội mình, đưa tay vỗ vai nàng, cảm thán mấy năm qua muội muội mình đúng là càng ngày càng xinh đẹp, hơi thở cũng cường hãn hơn. Vân Thăng ngẩng lên thấy được Khúc Lam Y cũng đang bước tới, ánh mắt sáng lên, “Đệ cũng tới sao?”
Khúc Lam Y gật đầu đứng sang một bên chứ không lại gần, Vân Thăng để Vân Phong và Mộc Tiểu cẩm trò chuyện với nhau, bước tới chỗ Khúc Lam Y, “Phong nhi muội ấy… mấy năm qua có tốt không? Có gặp khó khăn gì không?”
Mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, không biết trả lời thế nào, hắn có một khoảng thời gian không đồng hành của Vân Phong, hình như hắn không có tư cách trả lời vấn đề này, “Tiểu Phong Phong nàng ấy…”
“Chẳng lẽ Phong nhi xảy ra chuyện gì?” Vân Thăng khẩn trương nhìn Khúc Lam Y, hắn cười khổ, hắn nên trả lời chuyện này thế nào đây, có thể nói được lúc hắn vừa thấy Vân Phong là lúc nàng đang tự đưa mình vào chỗ chết giữa cường địch sao? Nếu không phải hắn xuất hiện, có lẽ Vân Phong thực sự nguy hiểm tới tính mạng? Có thể nói là mấy năm qua hắn lo tu luyện, để Vân Phong một mình trải qua nhiều chuyện như vậy?
“Đại ca, chẳng phải chúng ta đang đứng trước mặt huynh sao, còn không yên tâm gì nữa?” Vân Phong đi tới mỉm cười ngọt ngào với Vân Thăng, mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên. Mặc dù rời đi là để đề cao thực lực có thể bảo vệ được nàng, nhưng rời đi chính là rời đi, thiếu sót của hắn là không bên nàng mấy năm.
Vân Thăng cười ha hả, hắn sợ nhất là muội muội mình tốt khoe xấu che, ém hết mọi chuyện về mình, khiến một người làm ca ca như hắn rất lo lắng. Chuyện của Vân gia đều do một mình Vân Phong gánh, điều này đã khiến lòng Vân Thăng áy náy rất nhiều rồi.
Vân Thăng giật nhẹ khóe miệng nhìn Khúc Lam Y chằm chằm, hắn chỉ có thể làm được một chuyện cho Phong nhi.
“Tiểu tử ta nói này, ngươi cũng nên đổi xưng hô đi thôi.” Vân Thăng nói, làm Khúc Lam Y sửng sốt, Vân Phong cũng ngạc nhiên.
Mộc Tiểu Cẩm phì cười, “Khúc Lam Y, còn không mau gọi đại ca?”
Gương mặt Khúc Lam Y hơi hồng lên, Vân Phong cũng mỉm cười.
“Đại… đại ca…” Khúc Lam Y nói xong, cảm thấy thật xấu hổ.
Vân Thăng cười phá lên, vỗ vai Khúc Lam Y, “Có thời gian tới gặp phụ thân.”
Mặt Khúc Lam Y phủ một rạng mây đỏ, làm Vân Thăng cười to vui vẻ, Mộc Tiểu Cẩm cũng cười khúc khích, Vân Phong thấy được bộ dáng xấu hổ hiếm có của hắn cũng phì cười, cảm giác thế này thật tốt.
Khúc Lam Y thấy được Vân Thăng chấp nhận trong lòng rất vui, ánh mắt càng như gió xuân và thỏa mãn, nếu đại ca đã thừa nhận mình thì hẳn chuyện gì cũng có thể đồng ý nhỉ, Khúc Lam Y rất tự tin nói mình muốn ngủ với Vân Phong, Vân thăng lập tức nổi đóa tại chỗ, có chút hối hận vì lời nói vừa rồi của mình.