Nguồn: Diễn đàn
Vân Phong đặt ra cho mình mục tiêu là Tôn Vương cấp năm, cấp bậc này mặc dù ở trong Trung Vực không quá nổi bật, những vẫn đủ để có thể khiến người khác không khinh thường mình, cấp bậc Tôn Giả trong Trung Vực chỉ là một cấp bậc khởi đầu, Tôn Vương là cảnh giới cao hơn nó nhiều, cấp năm là cấp bậc trung gian của cấp Tôn Vương, hai cảnh giới trên dưới cấp năm là hai cảnh giới khác nhau, với tuổi của Vân Phong mà đã có thể đạt tới cấp bậc Tôn Vương, đây chính là thiên tài trong thiên tài.
Vân Phong không hề vì thế mà cảm thấy tự cao, người đời có câu, núi cao có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, một khi tự đề cao bản thân, tầm mắt của người đó chắc chắn sẽ ngày càng hạn hẹp, cuối cùng co người lại trong vòng tròn của chính bản thân, mãi không thể tiến lên, rồi sẽ đến một ngày, sau lưng không ngừng có người vượt qua, kẻ đó mới hiểu mình đã té từ trên cao xuống một cách đau đớn thế nào.
Tại bất kỳ thời điểm nào, cho dù tư chất ngày nay của Vân Phong đã không còn có thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, nàng vẫn giữ vững tính tình khiêm tốn, cho dù năng lực vẫn không ngừng tăng cao, nhưng không bao giờ vì vậy mà tự mãn. Mặc dù tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng từng dấu mốc đều có sự cố gắng hơn thường của mình, Vân Phong hiểu rõ, con đường này nếu muốn đi tiếp, cái mà nàng luôn cần phải có đó chính là giữ vững tính tình của bản thân.
Tôn Vương cấp năm chỉ là dự tính tạm thời, Tổng bộ Vân gia vẫn chưa biết có ở Trung Vực hay không, nếu như không nằm ở Trung Vực, vậy thì chỉ còn có thể là ở trong Nội Vực. Thực lực của mình mà dừng lại ở đây, vậy thì không cần tới Tổng bộ báo cáo nữa. Tôn Vương, Tôn Hoàng, Tôn Thần…Vân Phong vạch ra rất rõ con đường của bản thân, nàng phải không ngừng tiến về phía trước, tuyệt sẽ không dừng lại.
Khúc Lam Y là người hiểu rõ Vân Phong nhất, đương nhiên biết mục đích thực sự của nàng là gì, hắn hoàn toàn ủng hộ quyết định của nàng, U Nguyệt chỉ cười cười, vị trí tu luyện này thực sự rất khó kiếm được, ở đây thêm một đoạn thời gian nữa cũng tốt, chờ thực lực của mình tốt hơn rồi trở về U gia cũng không muộn, có lẽ còn có chút tác dụng hơn.
Ba người tiếp tục ở lại hang động tu luyện, dưới tác động của năm nguyên tố từ Vân Phong, cây Kim Đỉnh từ từ chảy ra Kim Đỉnh Dịch, chỗ mười gốc cây Kim Đỉnh mà Vân Phong nhổ ra cũng bắt đầu tiết, mặc dù lượng dịch mỗi cây sản xuất ra không nhiều lắm, nhưng vẫn tăng lên rất đáng kể.
Tập trung tu luyện, đây là vấn đề trước mắt mà bọn họ đang làm, gặp điều kiện may mắn như vậy không dễ gì mà có được, nhưng không thể nào cứ mãi tu luyện ở đây, cho nên ba người họ phải tận dụng hết mức cơ hội này, cố gắng nâng cao thực lực bản thân, tranh thủ đạt tới cảnh giới cao.
Thời gian thoáng cái lại thêm một năm, bên trong hang động, thực lực ba người phần lớn đều được nâng cao, thực lực của U Nguyệt đã tới được Tôn Giả hậu kỳ, nếu như không phải nhờ có cây Kim Đỉnh trợ giúp, e là phải thêm tới mười mấy năm hắn mới có thể đạt được tới thực lực này. Tình hình của Khúc Lam Y thì vẫn không rõ, thực lực của hắn trước giờ vẫn luôn không thể xác định chính xác, cảnh giới mà hắn đạt được hắn chính là người rõ nhất, còn về phần Vân Phong, nàng đang bước lên nấc thang của Tôn Vương cấp năm.
Mỗi ngày lại trôi qua trong hang động một cách yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của ba người. Vào hôm nay, vầng sáng năm màu quanh thân Vân Phong lại bắt đầu thay đổi, mỗi khi tấn thăng ở mỗi bậc của cấp Tôn Vương, màu sắc của vầng sáng quanh nàng sẽ xảy ra biến hóa, dần dần trở nên rõ ràng. Còn lúc này, màu sắc quanh thân nàng đậm hơn ngày thường rất nhiều, điều này có nghĩa, nàng lại sắp tiến vào nấc thang mới của cấp bậc Tôn Vương.
"Ở đây có sơn động này!" Một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên, âm thanh vang vọng bên trong hang động, Khúc Lam Y và U Nguyệt đang tu luyện mở choàng mắt, đồng loạt nhìn về phía Vân Phong, lúc này nàng vẫn đang tập trung tu luyện, vầng sáng năm màu quanh thân nàng không ngừng xoay tròn, màu sắc có huynh hướng ngày càng đậm hơn, Khúc Lam Y thầm thì, "Xem ra Tiểu Phong Phong đã cách Tôn Vương cấp năm không còn xa nữa."
U Nguyệt nghe thấy vậy mà trái tim khẽ run lên, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ kiêu ngạo. Rất nhanh, bên trong hang động đã vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn, xem ra đã có người bước vào bên trong hang động vốn được hàng liễu rũ che khuất, nơi mà đám người Vân Phong đang tu luyện, U Nguyệt không khỏi cau mày, "Cửa động hình như bị phát hiện rồi, làm sao đây?"
Khúc Lam Y đứng lên, bước tới dọc thành hang, cười khẽ, "Ta đã sớm phong kín nơi đây, mấy kẻ kia không có khả năng mở ra được."
U Nguyệt nhìn chăm chú Khúc Lam Y, nam nhân này thật chu đáo, trước đó đã phong kín động này rồi, còn hắn, vốn không ngờ là sẽ có người phát hiện ra được sơn động này.
Trong lúc ba người Vân Phong đang ở trong hang đá, bên ngoài đã có mấy thanh niên bước vào, bọn họ có tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, người phát hiện ra sơn động là hai nữ tử, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, hai thanh niên sau đó theo vào, trong đó có một người bị trọng thương, một nửa y phụ bị nhuốm đỏ, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thanh niên còn lại cẩn thận dìu hắn, cả người mồ hôi nhễ nhại.
"Lạc Hành sư đệ, mau đặt Quỳ sư huynh lên đống cỏ khô!" Một cô gái lo lắng nói, cô gái còn lại nhanh chóng tiến lên giúp một tay, cô gái vừa nói tay chân luống cuống gom đống cỏ khô, thanh niên người đầy máu chật vật nằm xuống, nhưng ba người kia vẫn không hề thở ra.
"Cái tên súc sinh kia, dám đánh lén chúng ta!" Cô gái trẻ tuổi lên tiếng, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không phải là Quỳ sư huynh phát hiện kịp thời, mấy người chúng ta đã bị súc sinh kia nuốt vào miệng rồi!"
"Chúng ta cũng thật vô dụng, nếu không Quỳ sư huynh sẽ không thành ra thế này…" Cô gái trẻ tuổi còn lại mở miệng, giọng nói nghe chững chạc hơn, vẻ mặt đau xót nhìn thanh niên mặt mày trắng bệch nằm trên đất, trong lòng vô cùng sốt ruột.
"Hoa Linh sư tỷ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Quỳ sư huynh đã thành ra thế này, có khi nào…" Thanh niên có tên là Lạc Hành im bặt, cô gái trẻ kia lặp tức quát nên, "Hạ Hành, có thể im cái miệng quạ đen của ngươi đi được không! Đừng có suốt ngày nói chuyện xúi quẩy! Quỳ sư huynh sao có thể gặp chuyện được chứ!"
"Được rồi, Ngọc Hà! Đừng cãi nhau nữa, bây giờ vấn đề quan trọng nhất mà chúng ta nên nghĩ tới hiện giờ là làm cách nào để có thể giúp Quỳ sư huynh qua được tình trạng khốn khó này."
"Hừ!" Cô gái tên Ngọc Hà quay ngoắt đầu, Lạc Hành lúng túng mấp máy môi, gương mặt nặng nề nhìn thanh niên kia, "Hoa Linh sư tỷ, chất thuốc dùng sẽ có tác dụng chứ?"
Hoa Linh bất đắc dĩ lắc đầu, "Lần này ra ngoài chúng ta không mang nhiều chất thuốc, huống chi chất thuốc cấp bậc bình thường bây giờ căn bản không có hiệu quả đối với Quỳ sư huynh… Nhất định phải có dược tề sinh mạng có cấp bậc cao hơn mới được."
"Dược tề sinh mạng có cấp bậc cao hơn…" diendanlequydon Lạc Hành thều thào, Ngọc Hà đứng cạnh đã sớm mất kiên nhẫn, "Ở đây từ đâu tìm được Dược Tề Sư chứ? Hơn nữa còn là chất thuốc cấp bậc cao đến như vậy."
Hoa Linh và Lạc Hành nghe vậy cũng cảm thấy thế, đúng vậy, ở chỗ như thế này đi đâu tìm được Dược Tề Sư, đi đâu tìm được dược tề sinh mạng đây, tầm mắt của hai người quét qua thanh niên cả người đẫm máu, "Làm sao đây, lỡ như Quỳ sư huynh mà thực sự có chuyện, lúc trở về chúng ta nên làm sao đây…"
Hoa Linh nhíu đôi mày thanh tú, trong mắt đầy vẻ đau xót, "Làm sao… Chúng ta bây giờ rốt cuộc nên làm gì…"
Đoạn đối thoại của bọn họ lọt vào trong động nham thạch không sót một chữ, U Nguyệt và Khúc Lam Y im lặng nghe, U Nguyệt quay đầu nhìn Khúc Lam Y, "Ngươi là Quang Hệ Ma Pháp sư, không qua giúp bọn họ sao?"
Khúc Lam Y nhướn cao mày, cợt nhả nhìn U Nguyệt, sau đó cười lạnh, "Ngươi nghĩ ta là gì? Nhà từ thiện? Sống chết của bọn họ liên quan gì tới ta?"
"Ngươi…!" U Nguyệt sững sờ, thật sự không ngờ một Quang Hệ Ma Pháp Sư lại có tính tình như vậy, rõ ràng chỉ cần một cái nhấc tay vậy mà hắn lại không muốn làm? Chẳng lẽ cứ như vậy để mặc cho người khác chết trước mặt mình? Edit by Mavis Clay
"Ngoại trừ Tiểu Phong Phong, ai ta cũng không quan tâm." Khúc Lam Y nhếch môi, quăng cho U Nguyệt một nụ cười lạnh lẽo, tia lạnh đó truyền tới đáy lòng U Nguyệt, hắn biết nam nhân này đang nói thật, ngoài Phong nhi thực sự ai hắn cũng không quan tâm.
U Nguyệt giật nhẹ khóe môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa, với năng lực của hắn căn bản không thể giúp được những người này, huống chi một khi xuất hiện thì chỗ này sẽ bị bại lộ, hắn không biết điều đó sẽ mang lại phiền phức cho Vân Phong hay không, nhưng hắn biết cho dù hắn có ra ngoài thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Nơi này có một người duy nhất có thể cứu người là một Quang Hệ Ma Pháp Sư còn không thèm làm gì, hắn còn có thể làm gì được chứ.
Ở sơn động ngoài, tình hình của thanh niên đang nằm càng ngày xấu đi, ba người khác cũng ngày càng lo âu, "Quỳ sư huynh, huynh ngàn vạn lần không được gặp phải chuyện xấu…" Lạc Hành không ngừng toát mồ hôi, Hoa Linh vẫn nhíu chặt lông mày, không biết làm thế nào mới phải, lúc này Ngọc Hà đang phiền não đột nhiên ngẩng lên nhìn quanh, sau đó có thứ khiến nàng rất ngạc nhiên.
"Các ngươi nhìn kìa! Thứ màu vàng trên vách tường này là gì?" Ngọc Hà đứng lên chạy tới chỗ thành động, mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng kim rỉ ra trên vách tường, tiềm thức nói cho nàng biết khả năng này không phải không có nhưng không hề cao, nếu như không phải có cơ duyên, cả đời này e là nàng sẽ không thể nhìn thấy.
"Ngươi quan tâm tới mấy thứ đó làm gì, tình trạng Quỳ sư huynh đang ngày càng xấu đi đây này!" Lạc Hành thấy giờ này mà Ngọc Hà vẫn còn có tâm tư xem thứ khác, không khỏi nổi giận, "Nếu không phải do ngươi lề mề ở sau, súc sinh kia sao có thể có cơ hội đánh lén, Quỳ sư huynh sao có thể vì ngươi mà bị ám toán."
Ngọc Hà nghe Lạc Hành nói vậy quay ngoắt người lại, nghiến răng kèn kẹt, "Nếu như không phải do đám người vô dụng các ngươi, vốn chẳng giúp được gì cho Quỳ sư huynh, huynh ấy cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng đến vậy. Lạc Hành, ngươi chính là tên phế vật vô dụng!"
"Ngươi nói ta là gì?" Lạc Hành đứng phắt dậy, bừng bừng phẫn nộ nhìn Ngọc Hà, nàng ta đang phiền não còn gặp Lạc Hành quở trách, giống như tất cả sai lầm đều ở trên người nàng ta, lửa giận trong lòng bùng lên lớn hơn, "Ta nói người là gì à, ta nói ngươi chính là một thứ phế vật vô dụng!"
Khúc Lam Y và U Nguyệt nghe xong, Khúc Lam Y cười lạnh, "Người đời, toàn thích quăng lỗi lầm của mình lên người kẻ khác, luôn ra vẻ là mình vô tội đến mức nào."
U Nguyệt nhíu chặt mày không nói gì, hắn thực không ngờ mấy người kia lại xung đột đến mức này, hơn nữa trong lúc này mà vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, còn Quỳ sư huynh kia thì ngược lại không thèm hỏi han chút nào.
"Hai người các ngươi tất cả im miệng cho ta!" Hoa Linh không chịu nổi nữa quát lên, hai người kia lập tức im miệng, "Giờ là lúc nào rồi, Quỳ sư huynh còn đang trọng thương bất tỉnh, các ngươi còn có lòng rỗi rãnh ở đây cãi vả sao? Các ngươi mỗi người đều có trách nhiệm, ai cũng không trốn được đâu."
Ngọc Hà tức giận xoay người đi, sau một hồi cò cưa, quyết định nhắm mắt làm ngơ. Lạc Hành đỏ mặt hối lỗi, lại hạ người ngồi xuống, "Hoa Linh sư tỷ, chúng ta có nên báo với trưởng lão hay không… Nếu như trưởng lão có thể tới kịp, Quỳ sư huynh có lẽ sẽ được cứu."
"Ngươi có bị ngốc không thế, Lạc Hành! Báo cho trưởng lão? Ngươi muốn cả nhóm chúng ta bị phạt sao? Ngươi cũng biết là Quỳ sư huynh là đồ đệ mà trưởng lão yêu thích nhất, hắn mà có chuyện, mấy người các ngươi cũng không yên ổn được đâu!"
"Ngươi cũng không thể vì tránh phạt mà bỏ mặc sự sống chết của Quỳ sư huynh được, ngươi đừng quên, không có Quỳ sư huynh thì ngươi đã không còn." Lạc Hành tức giận rống lên, Ngọc Hà thoáng đỏ mặt không biết nói gì, Hoa Linh thì mặt ủ mày chau, "Lúc tới đây âm bài của ta đã bị mất rồi, âm bài của Quỳ sư huynh hình như lúc đánh nhau với súc sinh kia cũng đã rớt, vừa nãy ta đã kiểm tra rồi, không thấy."
Cả người Lạc Hành xụi lơ, "Nếu như Quỳ sư huynh mà gặp chuyện không may, trưởng lão chắc chắn sẽ tức điên lên…"
Ngọc Hà lúc này đã dành toàn bộ sự chú ý lên chất lỏng màu vàng kim bám trên tường, ngón tay tò mò sờ sờ, đôi mắt lập tức trợn to. Đây là, đây là…! Ngọc Hà vội vàng quay đầu nhìn hai người ở sau lưng, Lạc Hành và Hoa Linh đang dồn hết tầm mắt vào thanh niên đang bị thương nằm trên đất, căn bản không hề chú ý những thứ khác, Ngọc Hà lập tức lục lọi, cuối cùng tìm ra một cái bình nhỏ, thu lại sạch sẽ chất lỏng màu vàng ở trên tường.
"Thứ này mà mang về giao cho trưởng lão, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì đâu…” Ngọc Hà nghĩ tới đây bất giác cười, động tác không khỏi nhanh hơn, nhưng lượng Kim Đỉnh Dịch vô cùng ít ỏi, nàng ta thu thập một hồi lâu cũng chỉ được có hai milimet, Ngọc Hà căm tức gầm nhẹ, "Cái gì chứ? Sao ít vậy chứ, như vậy thì sao đủ được."
Ngọc Hà nhìn thành động đã bị nàng ta vơ vét sạch, giơ tay lên vỗ mạnh vào, "Mau ra đây, ra tiếp đi chứ!" Kim Đỉnh Dịch từ từ rỉ ra từ sau vách đá, Ngọc Hà vừa nhìn thấy hai mắt lập tức bừng sáng, bàn tay càng ra sức vỗ lên.
Lạc Hành và Hoa Linh thấy Ngọc Hà ra sức vỗ mạnh lên thành động thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Nàng ta bị khùng à?" Lạc Hành lên tiếng oán trách, bây giờ Quỳ sư huynh đã thành ra thế này rồi mà nàng ta còn làm ba cái chuyện không đâu, Hoa Linh thì hoàn toàn không quan tâm tới Ngọc Hà, trong đầu nàng đang nghĩ tới rất nhiều phương pháp, thậm chí móc ra rất nhiều thứ, nhưng thanh niên kia vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngọc Hà càng ngày vỗ càng mạnh, âm thanh ngày càng trở nên phiền nhiễu, Khúc Lam Y nghe thấy thì tức giận, "Ngu xuẩn, thực đúng là quá tức giận!" U Nguyệt cũng cau chặt mày, chưa bao giờ hắn thấy một nữ nhân như vầy, tiếng gõ càng ngày vang càng to, Vân Phong đang tu luyện cuối cùng phải mở mắt ra, một tia lửa giận và sắc bén xẹt qua mắt của nàng.
"Tiểu Phong Phong, nàng không nhắm mắt nữa à?" Khúc Lam Y bật cười, Vân Phong đứng dậy, gương mặt lạnh lẽo, "Bị làm phiền đến vậy, tâm tư tu luyện có cao tới mấy cũng bị bay hết luôn rồi."
"Nàng ta quấy rầy nàng tu luyện, có cần ta ra giải quyết trong một lần không?" Gương mặt Khúc Lam Y trầm đi, Vân Phong nói, "Không sao, cũng đến lúc chúng ta nên ra rồi."
Khúc Lam Y và U Nguyệt nghe vậy, lộ rõ vẻ vui mừng, "Phong nhi! Muội đạt tới Tôn Vương cấp năm rồi?"
Vân Phong mỉm cười với U Nguyệt, "Ừ, không phụ sự mong đợi, cuối cùng cũng đạt được tới Tôn Vương cấp năm rồi."
Khúc Lam Y kiêu ngạo nở nụ cười, "Tốc độ tu luyện của Vân Phong phải nói là không ai bằng, tính ra, đến cả mấy lão già bậc nhất cũng phải mất mặt."
Vân Phong phì cười, nghe thấy âm thanh vang dội ngày càng lớn, cười châm chọc, "Nữ nhân này cho là Kim Đỉnh Dịch tiết ra là nhờ đánh mạnh vào vách tường?"
"Có lẽ nàng ta cho là vậy thật." Khúc Lam Y nhàn nhã nói, Vân Phong đào mười gốc cây Kim Đỉnh lên để tu luyện, trải qua thời gian dài được xúc tác, mười gốc cây Kim Đỉnh này đã tiết ra được nửa bình Kim Đỉnh Dịch. Vân Phong hài lòng nhìn chất lỏng màu vàng nằm trong chiếc bình, chất thuốc chỉ cần được nhỏ một giọt này, công hiệu sẽ được tăng lên gấp mấy lần, nếu được một bình lớn thì dù là tu luyện hay chế thuốc, như vậy là rất đủ rồi.
Cất mười gốc cây này vào trong nhẫn không gian của bản thân, chuẩn bị cho sau này cần tới, Vân Phong cất xong nửa bình Kim Đỉnh Dịch này, nghe tiếng vỗ phiền não bên ngoài, không khỏi tức giận. Về phía Ngọc Hà bên kia, nàng ta rất nhanh đã nhận ra vách đá không còn rỉ ra chất lỏng màu vàng nữa. truyện cập nhật sớm nhất tại diendanlequydon.
Vân Phong mở mắt đồng nghĩa với việc kết thúc quá trình tu luyện, cây Kim Đỉnh thiếu đi điều kiện kích thích, Kim Đỉnh Dịch đương nhiên sẽ không chảy ra nữa, cho dù Ngọc Hà có đập nát cả tay, một giọt Kim Đỉnh Dịch cũng không chảy ra nữa. "Ra đi, ra đi chứ!" Ngọc Hà thấy vách tường không còn rỉ ra chất lỏng vàng nữa, không khỏi nộ hỏa công tâm, vừa đập vừa kêu, ba người Vân Phong thì đi tới giữa lối đi, bắt đầu đi dần về phía sơn động.
"Ngọc Hà! Ngươi lảm nhảm phiền lắm có biết không? Ngươi có thể để yên tĩnh một lát được không vậy?" Lạc Hành cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy quát Ngọc Hà, nàng ta gắt gỏng quát ngược trở về, "Lạc Hành! Chuyện ta làm không đến lượt ngươi để ý tới!"
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Hành tức giận rống lên, Ngọc Hà không thèm quay lại, la lối, "Ngươi cút sang một bên cho ta!"
"Ta khuyên ngươi, cũng cút sang một bên đi." Giọng nói thanh thoát vang lên giữa sơn động, cả ba người trong sơn động đồng loạt sững sờ, Hoa Linh đánh mắt nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra ai cả. Ngọc Hà nhìn quanh với ánh mắt như thấy quỷ, "Ngươi...ngươi là ai? Ra đây đi!"
"Ha ha, ra ngoài cũng được thôi, ngươi ồn quá mà." Giọng nói kia lại vang lên, tiếp đó là một tiếng nổ vang, một chỗ vách đá đột nhiên nổ tung, làm khói bụi đá bay lên tứ tung. Mà vị trí đó vừa vặn ở ngay chỗ Ngọc Hà, làm nàng ta hứng chịu đủ khói bụi, còn bị đá đập vào mặt. Nàng ta tức giận ôm mặt mắng, "Ngươi dám đánh lén! Ngươi là tiểu nhân âm hiểm!"