Trên đài cao, giữa ánh sáng có một bóng người mờ ảo đang cười, Vân Phong ngửa đầu bắt gặp gương mặt mỉm cười ôn hòa, nàng đã từng được gặp sư tôn, mặc dù lần nào cũng chỉ là hiệu ứng, chưa từng thực sự tiếp xúc, nhưng từ đáy lòng Vân Phong thực sự tôn kính và sùng bái người.
Từ lúc thừa kế Long Điện, lần đầu tiên nhìn thấy ảo ảnh của sư tôn, cho tới bây giờ mới được thật sự được đối mặt, từ lúc mới bắt đầu đã biết sư tôn vẫn còn đang chờ, bây giờ mới thật sự được gặp nhau, cuộc hành trình này nàng đã đi rất lâu rồi. Bây giờ cuối cùng cũng được gặp rồi.
“Sư tôn…” Vân Phong nói nhỏ, Khúc Lam Y bên cạnh cười vui mừng, A Lạc thì vẫn không chút cảm xúc, nàng tung người nhảy lên đài cao, đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống đất.
“Làm gì vậy. mau đứng dậy đi.” Phong Thanh Huyền mỉm cười, trong lòng vô cùng vui mừng, hậu bối này có thể là đệ tử của ông, cũng sẽ là đệ tử duy nhất của cả đời này của ông, vốn ông không hy vọng nàng có thể tới được tận đây, nhưng không ngờ đứa nhỏ này không hề khiến mình phải thấy vọng chút nào, mỗi lần nàng trưởng thành ở một mốc, thì sẽ xuất hiện tàn ảnh mà ông đã để lại, qua đó ở đây ông cũng có thể cảm ứng được. Mặc dù chưa từng được tiếp xúc trực tiếp, nhưng coi như cũng nhìn con đường mà nàng trưởng thành.
Từ lúc nha đầu này tiếp xúc với Long Điện mới chỉ là cấp bậc Thống Lĩnh, vậy mà bây giờ đã trưởng thành thành một cường giả Thần Vương rồi. Nàng lại còn chỉ dùng có mấy mươi năm ngắn ngủi, thực sự ngắn hơn ông dự đoán rất nhiều.
“Sư tôn, đồ đệ tới muộn.” Vân Phong quỳ trên đất, đôi mắt sáng rực nhìn sư tôn, ngoại trừ gương mặt hơi gầy, sư tôn vẫn không có gì thay đổi, cứ như là dù người bị trói ở đây nhưng không hề bê bối một chút nào.
“Con đã nhanh hơn ta nghĩ rất nhiều rồi, chỉ mất có hơn ba mươi năm đã tới được tận đây, nếu đổi lại là người khác, e rằng vi sư sẽ phải chờ thêm mấy trăm năm nữa mất.”
Trái tim Vân Phong khẽ run lên, nàng mất ba mươi năm để tới được Thú Vực, đây chính là khả năng mà không người nào có thể so được. Nhưng trong lòng nàng, nàng vẫn nên tới sớm hơn. Sư tôn ở đây có thể miễn cưỡng bớt đi một chút đau khổ.
Vân Phong nhìn sợi xích trên người Phong Thanh Huyền, đưa mắt nhìn xuống A Lạc bên dưới, “Tiền bối đã nói sẽ thả tự do cho sư tôn, ổ khóa này có thể phá được rồi.”
A Lạc nhíu mày, “Việc của tiên sinh ta không nhúng tay vào.”
Vân Phong nhíu mày, thôi, lão giả để A Lạc dẫn họ tới đây, lúc trước cũng đã đồng ý thả tự dho cho sư tôn, sẽ không lật lọng phản lời, đợi ở đây cũng được.
“Sư tôn, đồ đệ vẫn còn lệ thuộc vào những gì mà sư tôn tặng cho, lại không có gì báo đáp lại.” Vân Phong nói.
Phong Thanh Huyền bật cười, “Con có thể vì vi sư mà bước vào Thú Vực đã khiến vi sư hài lòng lắm rồi. Lúc trước vi sư cơ bản không kỳ vọng được báo đáp gì cả, dù sao lấy được những món đồ kia đã có thể hô phong hoán vũ ở thế giới nhân loại rồi, sẽ chẳng đi mạo hiểm xâm nhập vào Thú Vực làm gì.” Đôi mắt đen trầm ổn của Phong Thanh Huyền nhìn thẳng vào Vân Phong, “Vi sư đã gặp rất nhiều người, thú thật, vi sư có thể gặp được một nha đầu ngốc như con, coi như cũng tỉnh ra.”
Vân Phong cười xấu hổ, “Nếu con đã nhận đồ sư tôn tặng cho, hiển nhiên là luôn mang lòng cảm kích rồi, sư tôn gặp nạn, con không thể làm như không thấy được.”
“Được.” Phong Thành Huyền mỉm cười, khuôn mặt hơi cúi xuống, trông vô cùng vui mừng.
“Cơ thể sư tôn vẫn ổn chứ? Bị trói ở đây…” Vân Phong nhìn sợi xích trói trên người Phong Thành Huyền, nhíu mày vươn tay, ông lắc đầu, “Đừng nên đụng vào đống xích này, một khi chạm vào nó là nó sẽ điên cuồng hấp thụ sức mạnh trong cơ thể con người, bất kể là Chiến Khí hay Tinh Thần Lực đều không chừa thứ nào.”
Ông nói xong, lúc này Vân Phong mới phát hiện sợi xích quanh người Phong Thanh Huyền đang tỏa ra ánh sáng nhạt, lan tỏa khắp sợi xích. Đây cũng chính là nguyên nhân Phong Thanh Huyền bị giam hãm ở đây, theo sư tôn từng nói, xích này sẽ sáng lên vì đang không ngừng hút lấy năng lượng tinh thần trong cơ thể ông.
“Chết tiệt!” Vân Phong nguyền rủa, vung tay đánh lên. Năng lượng tinh thần hóa thành lưỡi đao chém xuống xích, nhưng trong khoảnh khắc vừa chạm vào nhau, sợi xích như cái hố đen, hút hết năng lượng tinh thần của Vân Phong vào trong.
Quả đúng là như thế. Vân Phong cả kinh trong lòng. Phong Thanh Huyền nói, “Thứ này sẽ không ngừng hấp thụ năng lượng tinh thần trong cơ thể ta, cũng may nó chỉ hút một lượng nhỏ, nếu không vi sư đã chẳng sống nổi lâu được tới như thế, có lẽ là qua thời gian rất dài rồi, nhưng nếu không chống đỡ nổi thì đã không chờ được con tới đây.”
“Trong cơ thể sư tôn vẫn ổn chứ?” Vân Phong nôn nao, Triệu Hồi Sư và Ma Pháp Sư một khi bị khô kiệt Tinh Thần Lực sẽ rất nguy hiểm với bản thân, sức mạnh tinh thần khô kiệt sẽ trở nên yếu như cỏ non vậy, búng phát là gãy.
“Không sao, nó hấp thu chậm lắm, qua thời gian dài Tinh Thần Lực của ta cũng chậm rãi hồi phục lại rồi.” Phong Thanh Huyền mỉm cười, lúc này hơi thở của ông rất yếu, hiển nhiên là kết quả của việc bị hút Tinh Thần Lực trong thời gian dài, nhưng chỉ là bị suy yếu hơi thở mà thôi, bên trong không hề bị tổn thương gì nặng, trong thời gian dài như thế mà Tinh Thần Lực của ông vẫn chưa hề có biểu hiện khô kiệt, có thể thấy thực sự cường hãn tới mức nào.
Không hổ là sư tôn! Vân Phong cảm khái trong lòng, tuy nhiên vẫn cảm thấy nghi vấn, đó là cấp bậc của sư tôn, ba lá phù chú mà ông để lại cho nàng chứa nguồn sức mạnh vô cùng cường hãn, thực lực của ông có lẽ là trên Thần Vương rồi… nếu không thì đã chẳng xông vào Thú Vực.
Phong Thanh Huyền cười rộ lên, đôi mắt như đang nhìn thấu suy nghĩ của Vân Phong, “Một ngày nào đó, thành tựu của con sẽ vượt qua vi sư.”
Vân Phong ngẩn người, đôi mắt của ông đang tiếp thêm rất nhiều lòng tin cho nàng, khiến tinh thần của nàng không khỏi sáng lạng thêm vài phần. Có thể được sư tôn khẳng định như thế, đáy lòng nàng thực sự rất vui.
“Con xuất hiện rồi, đây là lần thứ hai ta gặp được con.” Phong Thanh Huyền nói, ánh mắt lướt ra phía sau Vân Phong, nàng quay đầu lại, lão già từ từ xuất hiện từ trong hư không, trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành như cũ, híp mắt cười nhìn Vân Phong và ông, lão giả cười, “Thật sự không ngờ, ngươi lại có được một hậu bối đặc biệt như thế làm đệ tử.”
“Hiển nhiên rồi.” Phong Thanh Huyền nói, hơi giật người, xích cũng di chuyển theo.
“Chuyện tiền bối đã hứa với ta sẽ không nuốt lời chứ?” Vân Phong nói, lão giả tươi cười trả lời, “Ngươi đã đồng ý chuyện của lão phu, thì cũng đừng nuốt lời đấy.”
Ánh mắt Vân Phong kiên định, “Chắc chắn sẽ không!”
Lão giả hài lòng gật đầu, Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Đồ đệ, con đồng ý với ông ấy chuyện gì thế? Lão đầu! Nếu ông dám lợi dụng đồ đệ bổn tôn, bổn tôn sẽ không đồng ý đâu.”
“Tiên sinh nên nhốt thêm một thời gian nữa đi!” A Lạc nói, lão giả bật cười, “Vừa gặp nhau đã bao che nhau rồi, Phong Thanh Huyền, ngươi đúng là chẳng thay đổi chút nào, thầy trò các ngươi đồng lòng nhau thật đấy.”
“Ngươi lảm nhảm gì.” Phong Thanh Huyền lạnh lùng nói, Khúc Lam Y thì im lặng không nói gì, vẫn còn đang tự hỏi lời tự xưng của Phong Thanh Huyền khi nãy, bổn tôn… Ông ấy lại tự xưng mình là bổn tôn?
Vân Phong hơi im lặng, tính tình của sư tôn đúng thực là có hơi ngông cuồng… theo lý dựa vào số tuổi, sư tôn đã thuộc hàng lão yêu quái rồi, nhưng cũng có thể hiểu được tính tình này của ông, dù sao năm đó đường đột xông vào Thú Vực rất có thể là vì cái tính này. So với hình tượng sư tôn băng lãnh nghiêm túc, như thế này thực sự sẽ thân thiết hơn, trong lòng Vân Phong không khỏi thầm cười, so với sự nghiêm túc và lạnh lùng của ảo ảnh, nàng thích một sư tôn gần gũi như thế này hơn.
“Chuyện lão phu đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời. Phong Thanh Huyền, ngươi có một đồ đệ tốt như vậy là phúc khí của ngươi.” Lão giả mỉm cười, ống tay áo vung nhẹ, toàn bộ xích trói trên người Phong Thanh Huyền liền hóa thành hư vô. “Vì lời hứa giữa lão phu và Vân Phong, ngươi tự do rồi.”
“Sư tôn!” Vân Phong vôi vàng đi tới đỡ lấy Phong Thanh Huyền hạ xuống, sắc mặt của ông hơi tái, hơi thở yếu ớt, nhưng toàn thân vẫn ổn. Người chỉ hơi gầy chút, mấy năm nay cơ thể liên tục bị hút Tinh Thần Lực, thực sự là một hành hạ không nhỏ.
“Đồ đệ, lại có thể khiến Huyễn Thú hạ mình, làm tốt lắm.” Phong Thanh Huyền cười lớn, khẳng định cho Vân Phong, nàng bật cười, lão giả thì ngao ngán lắc đầu thở dài, Vân Phong đỡ Phong Thanh Huyền, đưa mắt nhìn lão giả, “Đa tạ tiền bối, chuyện Vân Phong đồng ý với tiền bối chắc chắn sẽ dốc hết khả năng để làm. Còn về chuyện Huyễn Thú… ta vân dùng ngọc bài để liên lạc với tiền bối sao?”
Lão giả lắc đầu, “Chuyện Huyết Hồn nắm giữ Huyễn Thú trong tay đã được xác định là thật, nếu thật sự có gì khác thường xảy ra, ngươi liên lạc với lão phu cũng đã muộn, lần này lão phu sẽ để A Lạc đi theo ngươi.”
Cái gì? Vân Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt. Không phải chứ, để Huyễn Thú đồng hành với mình?
A Lạc bên cạnh im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào với quyết định này, Phong Thanh Huyền nhướng cao ngọn mày, Khúc Lam Y bên cạnh cũng ngạc nhiên. Đồng hành cùng Huyễn Thú?
“Tiền bối, cái này e là…” Vân Phong nhíu mày, trong tay Huyết Hồn có Huyễn Thú, đồng hành với Huyễn Thú hiển nhiên là chuyện tốt, nếu Huyết Hồn có huy động Huyễn Thú ra thì bên Vân Phong cũng có Huyễn Thú mà áp trận lại, dù sao cũng cùng là Huyễn Thú… Nhưng mà đồng hành cùng Huyễn Thú nghe vẫn có cái gì đó không ổn. Một khi Huyễn Thú ra tay e rằng sẽ khiến thê giới náo động. Huống chi có một kẻ như thế theo bên người cũng sẽ khiến Vân Phong cảm thấy áp lực.
“Không gặp Huyễn Thú, ta sẽ không làm gì cả.” A Lạc nói, gương mặt vô cảm nhìn Vân Phong, “Chuyện của ngươi không liên quan gì tới ta cả.”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Huyễn Thú mà thôi, đừng có tự cao quá, chuyện của đồ đệ hiển nhiên không cần ngươi quan tâm rồi.”
Lão giả cười lớn, “Vân Phong yên tâm, tuy nói là A Lạc đi theo nhưng bình thường sẽ không hiện ra đâu, lão phu cũng chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ khi gặp vấn đề cần giải quyết Huyễn Thú trước tiên thôi, theo luật, Huyễn Thú không được phép can thiệp quá nhiều, nhưng chuyện của chính Huyễn Thú thì lại là chuyện khác.”
“Ta hiểu rồi.” Vân Phong gật đầu, chuyện của chính nàng không tới lượt Huyễn Thú nhúng tay, nhưng để đối phó với Huyết Hồn, không thể không mượn sức mạnh của Huyễn Thú.
“A Lạc.” Lão giả nhìn hắn, hắn lạnh nhạt đáp lại, “Tùy tiên sinh phân phó.”
Lão giả cười híp mắt gật đầu, “Vân Phong, ngươi nên mau chóng rời khỏi đây đi thôi, dù sao đây cũng không phải là nơi mà con người nên tới.”
Vân Phong gật đầu, đỡ Phong Thanh Huyền đi xuống đài, A Lạc theo sau lão giả ra ngoài, Khúc Lam Y vội vàng đi theo, để cơ thể yếu ớt của Phong Thanh Huyền dựa lên người mình, mắt ông hơi lóe lên, nhìn chằm chằm hắn, nhưng không nói điều gì.
Cơ thể của ông suy nhược, Vân Phong tính nên sớm rời khỏi Thú Vực thì hơn, sau khi rời khỏi Thú Vực còn có thêm một Huyễn Thú đồng hành cùng, trong lòng nàng có chút cảm thán, ai mà nghe được điều này chắc trừng rớt con ngươi mất.
“Vân Phong.” Lúc nàng sắp định rời đi, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn. Đó là giọng nói khàn đặc của Diệu Quang, Diệu Quang tiền bối? Vân Phong khó hiểu, “Diệu Quang tiền bối? Có chuyện gì thế?”
“Bây giờ ngươi đang ở Thú Vực đúng không?” Giọng Diệu Quang khàn khàn mang theo sự kích động ẩn sâu bên trong, Vân Phong cau mày, “Vâng, đúng là ta đang ở Thú Vực.”
“Tốt lắm… thả ta ra ngoài.”
Cái gì? Vân Phong ngạc nhiên?
“Có nghe không, thả ta ra ngoài!” Diệu Quang lại gào thét, giọng điệu vô cùng gấp gáp khiến Vân Phong nhận ra được có gì đó không ổn.
“Diệu Quang tiền bối, đây chính là Thú Vực, ta thả ngài ra ngoài nhất định phải vận Long Điện. Chẳng phải lúc trước ngài đã nói bên trong Thú Vực tuyệt đối không được vận Long Điện sao?”
“Ta mặc kệ! Thả ta ra ngoài!” Tiếng tức giận của Diệu Quang lại vang lên, Vân Phong im lặng, lão giả thấy nàng ngẩn người thì hỏi, “Sao thế?”
Vân Phong ngẩn lên, đôi mắt trong suốt nhìn ông, “Tiền bối, ngài có biết… Diệu Quang không?”
Lão giả và A Lạc đều sửng sốt. Vân Phong hiểu rõ, xem ra phân nửa Diệu Quang tiền bối là bị tách ra từ Thú Vực, bản thể của Diệu Quang rất đặc biệt, hơn nữa cũng phù hợp với đặc tính ma thú Thú Vực, Huyễn Thú cũng chẳng xa lạ gì với hắn, hiển nhiên là có chỗ liên quan.
“Sao ngươi lại biết hắn?” A Lạc trầm giọng hỏi, vẻ mặt âm trầm, vẻ mặt của lão giả cũng thay đổi trở nên nghiêm túc khác thường, Phong Thanh Huyền đã được Khúc Lam Y đỡ đi chỗ khác, lúc này chỉ còn mỗi Vân Phong ở đây, nàng im lặng một thoáng, không biết nên mở lời thế nào, Long Điện có hình dạng tương tự như Thú Tháp, Diệu Quang cũng đã từng nói Long Điện không phải là vật của con người, như thế có phải có gì đó không ổn không?
“Diệu Quang đã bị nhốt vào Phóng Trục Điện*, hắn là chủng tộc bị Thú Vực lưu đày.” Lão giả nghiêm túc nói, “Sao ngươi lại biết được sự tồn tại của hắn?”
*Phóng Trục Điện: Điện lưu đày
Phóng Trục Điện…? Đây chính là cái tên thật sự của Long Điện? Ma thú bị nhốt trong đó toàn bộ đều là loài bị trục xuất khỏi Thú Vực? “Diệu Quang tiền bối… rốt cuộc đã làm gì mà để bị trục xuất vậy?” Vân Phong lẩm bẩm, lão giả im lặng, A Lạc nói, “Mấy thứ này là chuyện của Thú Vực, con người đừng nên hỏi nhiều.”
Vân Phong cau mày, nàng cũng chẳng hỏi ra được gì.
“Vân Phong, rốt cuộc từ đâu mà ngươi biết được sự tồn tại của hắn?” Lão giả cau mày nhìn nàng chằm chằm, nàng chậm rãi nói, “Phóng Trục Tháp… có phải đã thoát khỏi Thú Tháp không?”
Ánh mắt lão giả cả kinh. “Ý của ngươi là… chẳng lẽ nó đang nằm trong tay ngươi?”
A Lạc nhanh chóng ra tay. Lão giả vội vung ống tay áo lên cản lại toàn bộ công kích của A Lạc. “Tiên sinh!” A Lạc cau mày, lão giả ngoái đầu lại nhìn hắn, hắn đành phải ngoan ngoãn thu hồi lại tiến công, im lặng đứng sang bên.
Toàn thân Vân Phong căng thẳng, nếu không phải lão giả cản lại công kích hộ nàng, e rằng A Lạc kia đã đánh nguyên đòn sét vào người mình rồi.
“Vân Phong, không phải là nó đang nằm trong tay ngươi chứ?” Đôi mắt lão giả sau thẳm nhìn Vân Phong, nàng hít một hơi thật sâu, từ từ nói, “Không sai, trong tay ta thực sự có Phóng Trục Tháp mà tiền bối nói, nhưng thật ngại quá, tuy đúng là nó nằm trong tay ta, nhưng lúc ta tiếp nhận nó thì nó đang có một cái tên khác – Long Điện.”
“Long Điện?” Lão giả khó hiểu, A Lạc nói, “Chẳng lẽ nó bị Long tộc lấy đi?”
Vân Phong nhíu mày, “Không hẳn là thế, Long Điện chỉ được đặt ở Long Điện mà thôi, trước đây nó đã từng qua mấy đời chủ rồi.”
Chân mày lão giả càng nhíu chặt hơn, sắc mặt A Lạc sầm thêm vài phần, cổ tay Vân Phong đảo tròn, ngọc bội rồng xuất hiện trong lòng bàn tay, “Đây chính là chìa khóa để mở Long Điện, Diệu Quang tiền bối thực sự đang bị giam trong Long Điện.”
Lão giả nhìn chằm chằm vào ngọc bội rồng, đôi mắt A Lạc sáng quắc, cuối cùng lão giả bật cười, “Phóng Trục Điện từ xa xưa trước kia không hiểu sao biến mất khỏi Thú Vực, làm chúng ta điều tra cả một lúc lâu, dù sao những kẻ bị nhốt trong Phóng Trục điện đều có tính tình rất ác liệt, Diệu Quang dĩ nhiên cũng là một trong số những kẻ đó. Nếu những kẻ lưu lạc có tâm cơ sâu, thì sẽ hậu hoạn vô cùng.”
Mặc dù trong lòng có hơi không nỡ, nhưng Vân Phong hiểu mọi thứ đều cần quy về nguyên chủ thì tốt hơn, “Nếu nó là vật của Thú Vực, thì hãy để vật về nguyên chủ đi.”
Lão giả bật cười, ngoài suy nghĩ của nàng lắc đầu, “Nếu đã qua tay con người thì sẽ chẳng còn lý do gì để trở lại Thú Vực nữa, huống chi hiện giờ Thú Vực cũng chẳng dùng được nó, nó ở trong tay ngươi sẽ có tác dụng lớn.”
A Lạc nhìn ông, ông cười nói tiếp, “Vân Phong, lão phu đã thấy được hết mọi ấm lạnh thế gian, thế giới nhân loại là dễ thay đổi nhất, ngươi là người đầu tiên khiến lão phu phải lau mắt mà nhìn lại nhân loại, có rất nhiều chuyện khó tin đã xảy ra trên người ngươi, khiến lão phu cũng không nhịn được mong đợi với ngươi, vì thế ngươi đừng để lão phu thấy thất vọng.”
Nắm chặt ngọc bội ròng trong lòng bàn tay, trách nhiệm và trọng trách trên vai bất giác tăng thêm một chút, lão giả nói tiếp, “Từ lúc lão phu gặp ngươi lần đầu ở Mê Vụ Sâm Lâm đã biết ngươi không phải người bình thường, lần này càng khẳng định điều đó hơn, điều đó coi như cũng hợp lý, hôm nay Phóng Trục Điện nằm trong tay ngươi cũng giúp lão phu có thể yên tâm hơn, tên hiện giờ của nó là Long Điện, điều đó cũng có nghĩa nó không có quan hệ gì với Thú Vực cả.”
“Đa tạ tiền bối.” Trái tim trong lòng Vân Phong khẽ rung rinh, thân là Huyễn Thú, thân là nhân vật chí tôn trong thế giới ma thú, nhưng thái độ của lão giả với mình vô cùng hiền từ và hòa ái, chẳng những nhiều lần trợ giúp, bây giờ còn không so đo về chuyện của Long Điện, sự bao dung tới cỡ đó đã nằm ngoài phạm vi chỉ là thưởng thức Vân Phong.
“Vừa rồi ngươi mới nhắc tới Diệu Quang, chứng tỏ Diệu Quang có lời muốn nói?” Lão giả nhíu mày.
Vân Phong gật đầu, “Diệu Quang tiền bối nói muốn xuất hiện.”
Vẻ mặt của A Lạc cứng đờ, lão giả thì bật cười, “Xuất hiện cũng tốt, sẵn tiện hỏi luôn một kẻ khác, nó có muốn ra ngoài luôn không?”
Một kẻ khác? Chẳng lẽ là chủ nhân của giọng nói già cỗi đó? Vân Phong đến giờ vẫn chưa biết được chủ nhân của giọng nói khác trong Long Điện có dáng vẻ thế nào, chỉ nghe được giọng nói mà thôi. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mở Long Điện ra. Không gian quanh người Vân Phong khẽ dao động, lão giả và A Lạc khẽ biến sắc, trong lòng càng thêm chắc chắn, Long Điện mà Vân Phong đang nắm giữ trong tay thực sự chính là Phóng Trục Điện đã biến mất từ lâu.
“Diệu Quang tiền bối!” Giọng Vân Phong vang vọng trong Long Điện, Diệu Quang toàn thân vận hắc bào khẽ rụt con ngươi xám. Đột nhiên phi lên trời cao.
“Vân Phong! Thả ta ra ngoài!” Diệu Quang gào lên với hư không, tiếng Vân Phong vang lên, “Được thôi, nhưng ta muốn hỏi một vị tiền bối khác nữa, ngày có muốn ra ngoài luôn không?”
Diệu Quang ngạc nhiên, mắt chợt hướng về một chỗ trong không khí, từ nơi đó phát ra tiếng cơ thể khổng lồ di chuyển, một giọng nói già nua chậm rãi vang lên, “Ra ngoài cũng được, Diệu Quang, ngươi nói xem đúng không?”
Diệu Quang nghe xong cười phá lên, “Lão già, cuối cùng ông cũng nghĩ thông rồi à?”
Vân Phong nghe hai người họ nói chuyện với nhau, hít một hơi thật sâu, “Nếu vậy thì, hai vị tiền bối, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Ánh mặt Diệu Quang tràn đầy phấn khích khó chờ. “Tốt lắm! Ngay lúc này mau!”
Song song theo đó là tiếng già nua cười khẽ, Vân Phong mở mắt ra. Hai tia sáng nhạt đột nhiên bay ra khỏi ngọc bội rồng, xuất hiện giữa không trung. Lão giả ngẩng đầu lên bật cười, “Đã lâu lắm rồi nhỉ, Diệu quang, và cả… Ngao Ông nữa.”
Ngao? Vân Phong trợn tròn mắt, nhìn vầng sáng khổng lồ trên không trung cao chót vót, Ngao… đây chính là một dòng họ của Long tộc. Chẳng lẽ… người bị nhốt còn lại chính là người của Long tộc?
Trong lúc Vân Phong đang bất ngờ, thì Khúc Lam Y đang đối mặt với tình huống khác, hắn đỡ Phong Thanh Huyền đi tới góc, trước tiên là dùng nguyên tố xem xét thương thế cho ông, để chắc rằng ông không có gì đáng ngại, dù sao Phong Thanh Huyền cũng là sư tôn Vân Phong, hắn muốn để nàng được yên tâm.
Trong lúc Khúc Lam Y đang kiểm tra, Phong Thanh Huyền luôn giữ im lặng, ngồi yên không nói một câu nào, Khúc Lam Y cũng chẳng nói gì, mặt dù trên mặt không có biểu hiện gì nhưng bên trong đã bị chấn động. Khi Quang Nguyên Tố đi vào cơ thể này để kiểm tra, hắn đã phát hiện ra cảnh giới khủng khiếp của Phong Thanh Huyền. Mặc dù sức mạnh tinh thần luôn bị hấp thụ mãi không ngừng nghỉ cho tới tận bây giờ, ông cũng đã suy yếu, nhưng khi Quang Nguyên Tố tiến vào đều bị chèn ép lại.
Toàn bộ con đường đều bị chèn ép hết.
Khúc Lam Y thu Quang Nguyên Tố lại, Phong Thanh Huyền đưa mắt nhìn hắn, “Tiền bối thực sự vẫn ổn, hơn nữa… thực lực thực phi phàm.”
Phong Thanh Huyền nhíu mày, “Tiểu tử, ngươi là đồ đệ của ai?”
Khúc Lam Y ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Phong Thanh Huyền, “Vãn bối là phu quân của Vân Phong, nàng ấy là nương tử của vãn bối.”
Phong Thanh Huyền sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói huỵch toẹt ra như thế, “Hừ! Đồ đệ tốt hơn nhiều, tiểu tử nhà ngươi… thua xa con bé.”
Khúc Lam Y bật cười, “Vãn bối hiểu, cho nên vãn bối vẫn luôn không ngừng cố gắng, tranh thủ để có thể sóng vai cùng nàng.”
Phong Thanh Huyền im lặng, sau đó nói, “Quang Ám Nguyên Tố trong cơ thể ngươi đã tìm được cách cân bằng chưa?”
Khúc Lam Y ngạc nhiên. Ám Nguyên Tố vẫn luôn bị hắn cưỡng chế lại, bình thường đâu thể dò xét được. Vậy mà ông chỉ trong chốc lát đã có thể nhìn thấu được mình? “Có thể nói… là miễn cưỡng…”
Phong Thanh Huyền cười khẽ, “Thể chất của ngươi cũng khá hiếm thấy trên thế gian đấy, nể mặt đồ đệ ta khuyên ngươi một câu, Quang Ám hợp nhất một thể vốn đã là lỗi, ngươi chỉ cần xử lý nhầm một chút, hậu hoạn vô cùng. Mặc dù lúc này ngươi đang khống chế rất tốt, nhưng càng cưỡng ép, khi bùng nổ càng khó khống chế.”
Ánh mắt Khúc Lam Y tối sầm, “Tiền bối có biết cách cân bằng không?” Niết Bàn Thông Thiên Lộ hắn đã qua rồi, mặc dù thực lực tăng lên nhanh chóng nên nhìn như thay da đổi thịt, Quang Ám Nguyên Tố cũng có thể nghe theo sự khosogn chế của mình, nhưng nếu bàn về cân bằng, hiện giờ hắn vẫn rất khó khống chế trong tay. Mỗi khi dùng cùng lúc cả Quang và Ám, cơ thể của hắn sẽ nổi lên hoa văn màu đỏ, đó chính là bằng chứng.
Hoa văn màu đỏ đó lúc đầu chỉ xuất hiện một mảng, vậy mà hôm nay… đã lan dọc tới nửa người.
“Cách thì có đó, hơn nữa còn rất đơn giản.” Phong Thanh Huyền nói, Khúc Lam Y mừng rỡ. Ông cười lớn, “Huyết mạch Triệu Hồi Sư của đồ đệ có thể giúp ngươi cân bằng, huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia hoàn mỹ tới mức có thể cân bằng được các loại nguyên tố trong cơ thể, hơn nữa còn có khả năng kích thích Nguyên Tố Lực cực kỳ mạnh, bất luận là kẻ nào, huyết mạch đều không có khả năng như vậy.”
Con ngươi Khúc Lam Y co rụt lại. Đây là ý gì?
Đôi mắt đen của Phong Thanh Huyền nhìn thẳng, mang vẻ bí hiểm. “Còn chưa hiểu sao tiểu tử? Chỉ cần đổi huyết mạch của đồ đệ thành của mình, vấn đề của ngươi tự động được hóa giải.”
Cái gì? Vẻ mặt Khúc Lam Y đại biến. Con ngươi nhanh chóng hóa thành màu hồng.
Phong Thanh Huyền thấy vậy nhếch môi, “Mỗi lần khí thế chuyển đổi là sẽ một lần khiến Ám Nguyên Tố của ngươi ngày càng mất khống chế, tiểu tử, ngươi còn non lắm. Nếu như không giải quyết sớm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tan thành mây khói thôi.”
Bàn tay Khúc Lam Y siết chặt lại. Ám Nguyên Tố trong người lúc này đang sục sôi như biển động. Áp chế, áp chế. Cố gắng áp chế.
Khi màu đỏ trong con ngươi đen thẳm lui hết đi, hơi thở Khúc Lam Y dồn dập, Phong Thanh Huyền thấy thế lạnh nhạt nói, “Cách giải quyết đang nằm ngay trước mắt, trước đây là do ngươi không biết, bây giờ bổn tôn đã nói cho ngươi.”
Trong mắt Khúc Lam Y xẹt qua vệt ngoan tuyệt, “Ta tuyệt đối sẽ không để cho ai tổn thương tới nàng. Huống chi còn là chính ta.”
Phong Thanh Huyền im lặng, Khúc Lam Y cứng đờ đứng đó, hắn sẽ không làm hại tới tiểu Phong Phong. Người khác không được, chính hắn càng không được. Dù chỉ là một chút cũng không thể được. Nữ nhân ấy là trân bảo trong lòng hắn, sao hắn nỡ lòng tổn thương nàng được.
“Hừ, nhưng chỉ cần ngươi có chút dao động nào, bổn tôn sẽ không để cho ngươi sống nổi thêm một giây đâu.” Phong Thanh Huyền lạnh lùng nói, Khúc Lam Y ngạc nhiên, chẳng lẽ tất cả vừa rồi chỉ là để dò xét?
“Vừa rồi bổn tôn cũng không hề nói dối, đây thực sự là một cách.” Phong Thanh Huyền nhìn thẳng vào Khúc Lam Y, “Nếu ngươi dám động vào đồ đệ, bổn tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó thở phào. “…Ta chắc chắn sẽ không bao giờ tổn thương tiểu Phong Phong, dù thế nào…”
“Ngươi ý thức như thế là tốt đấy.” Phong Thanh Huyền nói, “Nể mặt đồ đệ, bổn tôn có thể dạy ngươi chút phương pháp, hiện giờ khả năng chuyển đổi Quang Ám của ngươi quá yếu kém.”
Khúc Lam Y mừng rỡ trong lòng. Vị sư tôn này của tiểu Phong Phong quả đúng là bao che. “Đa tạ tiền bối.” Hắn trịnh trọng nói, Phong Thanh Huyền không mặn không nhạt nói, “Chỉ cải thiện được thôi, chứ bổn tôn cũng không giúp ngươi giải quyết dứt điểm được.”
Khúc Lam Y gật đầu, có thể cải thiện là tốt lắm rồi. Hắn cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ là… đến phương pháp này mà sư tôn tiểu Phong Phong cũng biết, chẳng lẽ chính ông… cũng giống mình?
“Tiền bối, ngài có khi nào cũng thế không…” Khúc Lam Y hỏi thử.
Ông lạnh lùng lườm hắn, “Ta không có thể chất như thế, chỉ là… trước đây từng có một người bạn như thế thôi.”
Bạn…? Khúc Lam Y nhíu mày, “Không phải là… tiền bối biết… người Nạp Khê tộc đó chứ?”
Phong Thanh Huyền ngẩng lên nhìn hắn, “Tiểu tử, ngươi là người Nạp Khê tộc?”
Khúc Lam Y cứng người lại, thể chất của mình không phải là duy nhất ở Nạp Khê tộc, trước đây đã từng xuất hiện rồi. Tại sao lão đầu không nói tý gì về điều này. Thậm chí các trưởng giả cũng chẳng nói năng lấy một lời?
Mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, “Vị bằng hữu đó của tiền bối… sau này sao rồi?”
Ông im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn thẳng về phía trước, từ từ thở dài, “Hắn… chết rồi, ngay cả hồn phách cũng bị tiêu tán đến không còn.”