Trong nhóm Phiêu Tuyết cầm đầu nàng ta là người nhận kết cục thảm nhất, dù sao mọi chuyện cũng là do nàng ta bày đầu, hơn nữa còn gây sóng gió ngầm tai họa cho Vân gia. Nếu người nhà mẹ đẻ rời khỏi Vân gia đi nơi khác, hẳn họ cũng hiểu, Vân gia bọn họ có thể nới, nhưng không phải là nơi để bọn họ giương oai. Có hành động của Vân Phong dẫn đầu, có lẽ sau này Vân gia sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa, không cần Vân Phong phải đích thân ra tay giải quyết, bất kỳ một người nào trong Vân gia cũng có thể ra tay.
Vân Phong ra tay không có mặt của ba vị trưởng lão, họ hoàn toàn giao quyền cho Vân Phong xử lý, nàng giả vờ rời đi ba vị trưởng lão còn thấy cảm kích, không hề tra hỏi chút nào. Sau chuyện này, những gia tộc có trong Nội Vực suýt sinh ra hiềm khích với Vân gia đã đổi lại cách nhìn, Vân Phong nhìn thành tích này, yên tâm rằng có thể bảo trụ được danh dự của Vân gia, nếu Nội Vực ngầm dậy sóng, nếu không chú ý cứ để nó tiếp tục phát triển rất có thể sẽ để lại hậu quả khó lường.
Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện người nhà mẹ đẻ, phía bên Phong Thanh Huyền cuối cùng cũng có tin tốt, Vân Phong và Khúc Lam Y liền chạy tới chỗ ông.
Phong Thanh Huyền cười lớn, “Đồ đệ, sau bao nhiêu lâu suy nghĩ cuối cùng vi sư cũng nhớ ra đây là chỗ nào rồi.”
Vân Phong thầm thở phào, “Sư tôn nhớ ra là tốt rồi, con không vội.”
Phong Thanh Huyền cười khẽ, tay gõ lên bản đồ nhỏ, “Theo ký ức của ta gợi lại, là chỗ này. Đồ đệ con tới xem đi.”
Vân Phong đi tới, cẩn thận nhìn lên bản đồ, so với mảnh bản đồ được ghép từ hai mảnh lại mảnh này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng những địa hình được vẽ trên đó hiển thị vô cùng chi tiết, có điều phải phân biệt một cách tỉ mỉ mới nhận biết được, Vân Phong cẩn thận nhìn hồi lâu, chợt cảm thấy nơi được vẽ bên trên cũng khiến nàng thấy hơi quen mắt.
“Kỳ lạ… sao con cứ có cảm giác hình như chỗ này cũng rất quen…” Vân Phong lẩm bẩm, Phong Thanh Huyền cười rộ lên nhìn nàng, “Đồ đệ thấy quen là tốt rồi, chỗ này nhất định con đã đi qua rồi, cũng chắc chắn là đã qua rồi.”
Vân Phong nhìn Phong Thanh Huyền đầy khó hiểu, sao sư tôn lại khẳng định như thế? Khúc Lam Y cũng bước tới cẩn thận nhìn mấy lần, hắn cũng không nhìn ra được điểm quan trọng trong đó, nhưng hắn càng quan sát càng thấy hình như chỗ này hơi quen, đi qua rồi thì phải…
“Sao sư tôn lại chắc chắn như thế? Vân Phong hỏi, Phong Thanh Huyền cười với nàng, “Bởi vì địa điểm mà bản đồ này vẽ không phải nơi nào khác mà chính là một phần của Đông Đại Lục.”
“Đông Đại Lục?” Vân Phong ngạc nhiên! Lại quan sát kỹ lại lần nữa, nhờ có lời nhắc của ông nàng càng nhận ra nhanh hơn, địa điểm mà nó miêu tả vẫn xa lạ như cũ, có điều lại trông như dựa trên bản đồ của Đông Đại Lục, trông tương tự nhưng lại không phải.
“Từ lâu trước đây Đông Đại Lục vốn là Tứ Đại Đế Quốc, cả bốn đế quốc tụi con đều đã đi qua rồi, không thể nào đã từng tới mà không nhận ra được.” Khúc Lam Y nhíu mày, nhìn kỹ vào bản đồ, “Huống hồ… địa hình mà bản đồ này vẽ ra hơi khác so với Đông Đại Lục ngày nay…”
“Tiểu tử, ngươi cũng nói là Đông Đại Lục ngày nay đấy thôi… Đại Lục mênh mông từ xưa tới nay không còn như thuở ban đầu nữa, Đông Tây Đại Lục và cả Trung Đại Lục là sau này mới hình thành, sau đó con người xuất hiện khuếch tán ra nên mới có bản đồ như hiện giờ, bản đồ nguyên tố vốn ở thời cổ, địa hình được vẽ bên trên hiển nhiên cũng vào thời rất xa xưa, chứ không phải là bây giờ.”
“Vậy là bản đồ này miêu tả Đông Đại Lục từ rất lâu trước đây, thời gian dần trôi, không chỉ thời đại thay đổi, mà kể cả địa hình đất đai, hoàn cảnh địa lý cũng sẽ không ngừng thay đổi theo thời gian.”
“Đồ đệ nói không sai, ta đã nhìn xung quanh rồi, mảnh đất này rất giống với Đôgn Đại Lục ngày nay, nghĩ lại về mặt thời gian, chắc chắn rồi mới kết luận như thế.”
“Bộ phận nào đó của Đông Đại Lục, bản đồ này vẽ bộ phận nào?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong cười, chuyện đó thì đơn giản ý mà. Chỉ cần lấy bản đồ Đông Đại Lục ngày nay ra so sánh, chỗ nào giống với mảnh bản đồ này nhất là ra thôi.
Lấy bản đồ Đông Đại Lục là một việc không thể nào đơn giản hơn, chẳng mấy chốc, bản đồ Đông Đại Lục đã có trong tay. Hiện nay Già Diệp Đế Quốc đã hoàn toàn diệt vong, Đông Đại Lục chỉ còn Tam Đại Đế Quốc, diện tích của Phong Vân đế quốc vẫn không đổi, còn Thánh Diệu Và Áo Uy thì chia nhau lãnh thổ và tài nguyên của Già Diệp, diện tích đất nước và phạm vi thế lực mở rộng không ít, thực lực chiến đấu của các nước cũng trở nên thay đổi, mặc dù hai nước kia lấy được không ít chỗ tốt từ Già Diệp, nhưng vẫn không dám tùy tiện động vào Phong Vân.
Thứ nhất là do có Dong Binh Công Hội áp chế, thứ hai là Dong Binh Đoàn Hồng Phong vẫn còn cắm rễ ở Phong Vân đế quốc, sau lưng Hồng Phong là ai thì hai nước kia đều biết, đó chính là Vân Phong. Hai bên hiển nhiên không dám tùy tiện khiêu chiến, mặc dù có hơi chộn rộn, nhưng vẫn chưa dám ra tay.
Kết quả so bản đồ nhanh chóng được tìm ra, bản đồ thực sự đúng là vẽ một nơi nào đó ở Đông Đại Lục, mặc dù không chính xác hoàn toàn, nhưng phần lớn là chỉ vào địa điểm này, Vân Phong nhìn khu vực tìm thấy trên bản đồ Đông Đại Lục, cười khẽ. Bản đồ này chỉ chỗ mà Già Diệp đế quốc đã diệt vong.
“Không ngờ cội nguồn quang nguyên tố lại xuất hiện ở một nơi như thế này…” Vân Phong cười khổ, nàng thực sự không ngờ rằng cội nguồn nguyên tố lại xuất hiện ngay trong thế giới con người, hơn nữa còn là trong lãnh thổ của Già Diệp đế quốc năm xưa. Khi đế quốc đó còn tồn tại, ai lại có thể nghĩ rằng trong lãnh thổ lại có một thứ cường đại như thế tồn tại cơ chứ!
“Bây giờ Già Diệp đế quốc đã bị chia cắt, Áo Uy và Thánh Diệu chắc sẽ không lấy được chút tin tức gì về cội nguồn nguyên tố đấy chứ?” Khúc Lam Y nhíu mày.
Phong Thanh Huyền hừ lạnh, “Cội nguồn nguyên tố là một món đồ cao quý, những gia tộc trong Nội Vực còn không có tư cách biết được, huống chi là bọn chúng.”
Vân Phong cũng thầm nghĩ như thế, về tin của mảnh bản đồ cũng chỉ có tầm cỡ như Tứ Đại Gia Tộc mới biết được, còn về các đế quốc Đông Đại Lục và ba điện của Tây Đại Lục thì vẫn chưa đủ khả năng để biết về mảnh bản đồ, có thể biết được chân tướng của mảnh bản đồ có lẽ chỉ có nhân vật cỡ như sư tôn thôi.
“Chúng ta đành phải tự đi thôi, là chỗ thuộc Áo Uy hay Thánh Diệu thì phải tự đi mới biết được.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu.
Phong Thanh Huyền đưa bản đồ lại cho Vân Phong, “Mặc dù địa điểm khá là bình thường, nhưng cội nguồn nguyên tố không hề dễ tìm chút nào đâu, hơn nữa con cũng đã có không ít kinh nghiệm từ việc tìm kiếm cội nguồn thủy nguyên tố, đừng tùy tiện lại gần, trong trường hợp bất đắc dĩ, hãy chọn những phương pháp đặc biệt.”
Vân Phong ngạc nhiên, nàng đã từng kể lại chuyện tìm kiếm cội nguồn thủy nguyên tố cho sư tôn nghe, lúc đó có mặt thủ hộ giả, và sự cường đại của chính năng lượng của cội nguồn nguyên tố, nếu không phải có mắt đỏ, có lẽ nàng sẽ không thể lấy nổi cội nguồn thủy nguyên tố.
Sư tôn nói tới phương pháp đặc biệt có lẽ là chỉ tới mắt đỏ… Vân Phong mím môi, nàng vẫn nhớ trao đổi mà nó nói với nàng, thù lao mà hắn muốn chính là cội nguồn thủy nguyên tố. Nhưng lần này nàng không thể giao đồ cho nó được. Yêu cầu của mắt đỏ lần này quá khó… Hắn muốn một món đồ mạnh như thế để làm gì, chẳng lẽ là để tiếp tục tích năng lượng trong cơ thể nàng để giành lấy tự do?
Vân Phong vẫn còn khá băn khoăn với mắt đỏ, mặc dù chưa từng nhìn thấy toàn cảnh, nhưng biết nó không phải là loài sinh vật thân thiện gì, một khi thực sự thoát khỏi cơ thể mình giành lấy tự do, nàng chắc chắn, đối tượng đầu tiên mà nó muốn nhắm tới chắc chắn sẽ là mình.
“Vâng sư tôn, con nhất định sẽ cẩn thận.” Vân Phong gật đầu, tâm tình hơi nặng nề, cội nguồn nguyên tố duy nhất mà nàng có được hiện giờ chính là nhờ vào sức mạnh của mắt đỏ… Hay là cứ lấy được cội nguồn nguyên tố trước đã, còn những chuyện khác sau này nghĩ tới cũng không muộn, hiện giờ mắt đỏ vẫn còn trong khả năng khống chế.
“Ừ, hãy cẩn thận, đi đi.” Phong Thanh Huyền gật đầu nhẹ nhàng rồi phất tay ý bảo nàng có thể đi, Vân Phong hành lễ rồi mới xoay người rời đi.
Hai người ra khỏi viện Phong Thanh Huyền, Khúc Lam Y nói, “Tiến độ hồi phục của Phong lão tiền bối có phải hơi chậm quá không?”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, “Vân Phong ở trong Thú Tháp thời gian dài nên bị hao hụt Tinh Thần Lực, ông ấy có thể bình an chống chọi được tới giờ đã là kỳ tích rồi… thể chất của Triệu Hồi Sư vốn rất yếu, ta muốn sư tôn được hoàn hảo.”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Thể chất của Phong lão tiền bối hình như yếu hơn người bình thường một chút, nàng có phát hiện ra không?”
Ánh mắt Vân Phong tối sầm, nàng đã sớm phát hiện ra điều này, mặc dù nói thể chất của Triệu Hồi Sư yếu đuối, nhưng so với người bình thường thực sự mnahj hơn rất nhiều, dù sao cũng là thuộc người tu luyện, nhưng thể chất của sư tôn thậm chí còn yếu hơn cả người bình thường. Mặc dù nhìn bên ngoài không thấy gì, nhưng bên trong yếu đuối cực kỳ, nếu ngay lúc này có ai đánh lén ông, cho dù ông vẫn còn công lực cũng sẽ bị rơi vào thế hạ phong.
“Bởi vì Ám Nguyên Tố sao?” Vân Phong đoán, sư tôn là Triệu Hồi Sư Ám Hệ, bản thân Ám Nguyên Tố có chứa tính chất bất lợi, hiện nhiên cũng có tác dụng phụ nhẹ với cơ thể của Triệu Hồi Sư…
“Không hẳn là thế, Ám Nguyên Tố do kẻ địch gây ra mới gây ra tác dụng phụ, chứ với bản thân vẫn không sao. Có lẽ Phong lão tiền bối ở Thú Tháp lâu quá, nên mới dẫn tới bây giờ quá yếu như thế.” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong căng thẳng, phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực của sư tôn. Sắp tới nàng cũng nên nhanh chóng bắt tay vào việc chất thuốc thôi.
Lần này Vân Phong và Khúc Lam Y thực sự rời khỏi Vân Phong, nhưng không có bất kỳ mối lo ngại nào. Chỉ là, tình hình Bạch Khánh Phong lúc này có hơi không lạc quan, bởi vì trước đây đã dung túng sự càn rỡ của Phiêu Tuyết nên Vân Tường không hề tính bỏ qua dễ dàng cho hắn, nên hiện giờ hắn sống cực kỳ khó khăn.
Vân Phong biết chuyện chỉ cười khẽ, coi như hắn đáng đời, để hắn biết rằng Vân Tường không hề dễ dỗ tý nào. Khúc Lam Y thì cười khoái chí, Bạch Khánh Phong vốn là tính nhờ Vân Phong giúp đỡ, nhưng thái độ của nàng lại là “chuyện của ngươi ta không quan tâm”, khiến Bạch Khánh Phong khổ không tả nổi, khổ mà không biết nói sao.
Mặc dù Vân Tường tức Bạch Khánh Phong nhưng sẽ không vì chuyện như thế mà làm gì nặng, dù sau giữa hai người cũng còn tình cảm, còn có cả Linh Vũ, vì thế nàng cũng chỉ là tức giận, Bạch Khánh Phong cứ kiên trì thì sẽ ổn cả.
Vân Phong và Khúc Lam Y lên đường rời khỏi Vân gia tiến về phía Đông Đại Luc, ngày nay nó đã phát triển lớn hơn ngày trước rất nhiều, không gian pháp trận liên kết các khu vực lớn với nhau cũng làm phát triển địa lục hơn, vì Đông Tây Đại Lục và Trung Đại Lục đã câu thông với nhau, bây giờ việc nhìn thấy người khu vực khác ở Đông Đại Lục đã là bình thường, hơn nữa các cường giả càng trao đổi với nhau khắng khít hơn. Các cường giả cũng nhiều lên như măng mọc sau mưa.
Hai người Vân Phong thông qua truyền tống trận thoải mái tới lãnh thổ Thánh Diệu Đế Quốc Đông Đại Lục, cũng là đế quốc phát triển nhất Đông Đại Lục, từ sau khi Thánh Diệu được chia lãnh thổ và tài nguyên từ Già Diệp đã không ngừng phát triển nhanh chóng, vừa vào đế đô Thánh Diệu, nàng đã cảm nhận được rất rõ bầu không khí hắc hẳn, vào hai mươi năm trước nàng đã từng tới đế đô Thánh Diệu, khi đó Quân Chủ đã được coi là cao thủ trong cao thủ rồi, mà hiện giờ còn tồn tại cả Tôn Thần, hơn nữa số lượng còn không hề ít.
Hai người vừa tiến vào đế đô Thánh Diệu lập tức khuếch tán Tinh Thần Lực ra, tiến hành dò xét một lượt, cho dù là hơi thở lộ rõ hay thu lại của các cường giả đều bị hai người quét qua một lần, chỉ kéo dài vài giây rồi hai người thu hơi thở lại vào người, có cái nhìn sơ lược về thế cục Thánh Diệu.
Hai người như chưa có chuyện gì xảy ra bước tiếp tà tà trong đế đô, nhưng những cường giả vừa bị dò xét thầm run lên. Vừa rồi có phải họ bị dò xét không? Các cường giả khó hiểu, chỉ có vài giây ngắn ngủi nên cảm giác của họ cũng chưa chắc là đúng, rốt cuộc có người dò xét không họ cũng không dám chắc.
“Qua nhiều năm phát triển đã khiến toàn thể Đông Đại Lục phát triển không ít.” Khúc Lam Y cười lớn, hai người mang Thiên Ảnh mặt nạ đi trên đường, trông rất giống người bình thường.
Vân Phong cười, “Bây giờ vương thất Thánh Diệu cũng có cường giả Tôn Thần bảo vệ, có lẽ đây chính là nhờ sự phát triển.”
Vân Phong đưa mắt nhìn quanh, mới vừa rồi, phàm là cường giả Tôn Thần trong đế đô Thánh Diệu đều sẽ bị dò xét, hiện giờ trong đế đô có không dưới mười người Tôn Thần, thành tích này khá là ổn.
“Các vị cường giả sao thế??” Trong Cung thất trong Vương Đô Thánh Diệu, đế vương Thánh Diệu đang nói chuyện với mấy cường giả Tôn Thần, trong khoảnh khắc bất chợt mọi người đồng loạt im lặng, hơn nữa sắc mặt còn nặng nề.
Đế vương Thánh Diệu nghi hoặc, mấy cường giả Tôn Thần đưa mắt nhìn nhau, “Các ngươi cũng nhận ra?”
“Ừ, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi thực sự có hơi thở xẹt qua trong người… Sau đó thì nhanh chóng biến mất.”
Sắc mặt các cường giả Tôn Thần âm trầm ngồi đó, có thể dễ dàng dò ra được vị trí của bọn họ, lại còn có thể rút hơi thở đi như chưa có gì xảy ra, hiển nhiên là cường giả cao hơn họ hẳn một cấp. Nghĩ tới đây, ai nấy đều biến sắc. Chẳng lẽ, Đông Đại Lục này có cường giả Thần Vương giáng thế?
Nếu thực sự là thế… Mấy Tôn Thần tối mặt hơn.
“Mấy vị cường giả sao thế? Chẳng lẽ các ngươi nhận ra gì đó, sao mắc mặt kém vậy?” Đế vương Thánh Diệu hỏi.
Mấy Tôn Thần nhìn hắn, “Bệ hạ, Đông Đại Lục có thể xuất hiện nhân vật cấp cao hơn cường giả Tôn Thần không?”
Đế Vương Thánh Diệu sửng sốt, sau đó bật cười, “Các vị đang nói đùa sao? Hiện nay người cao cường nhất Đông Đại Lục chính là cấp bậc Tôn Thần mà…” Nói tới đây, đột nhiên vẻ mặt của đế vương Thánh Diệu biến đổi, mấy cường giả Tôn Thần liếc nhìn hắn, “Bệ hạ biết chút gì sao?”
Đế vương Thánh Diệu cười khan, “Khụ khụ, chuyện này… các vị có biết Vân Phong không?”
Sắc mặt của các cường giả Tôn Thần lại biến đổi. Dĩ nhiên là họ biết Vân Phong, chính xác thì họ tới từ Trung Đại Lục, mà trong Trung Đại Lục thì khoogn ai là không biết nàng.
“Hiển nhiên là biết, ý đế vương Thánh Diệu là… nàng trở lại?”