Mục lục
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư - tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay

“Cửa thành kiểm tra còn nghiêm khắc hơn ta nghĩ nữa..” Yên Nhiên nhìn thủ vệ sâm nghiêm ở cửa thành, hơi lo lắng, “Chất thuốc biến hình thật sự sẽ không có gì bất trắc chứ? Sẽ không bị phát hiện chứ?”

“Nếu bị phát hiện thì sao?” Vân Phong cười hỏi lại.

Yên Nhiên cười khổ, “Không thể thế được, bị Ly Ly tộc phát hiện, vậy thì chỉ có chết ở đây.”

Vân Phong ngạc nhiên, Yên Nhiên quay sang mỉm cười với nàng, “Ly Ly tộc hận thấu xương Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, há có thể không biết ý định của tộc hai chúng ta? Chỉ là Ly Ly cũng không cho chúng ta cơ hội tốt để động thủ, ba tộc chúng ta đều đang đợi cơ hội, đợi một cơ hội có thể hoàn toàn cắn chết đối phương.”

Vân Phong im lặng, hải tộc tranh đấu thường rất quyết tuyệt và dứt khoát, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, tuyệt đối không có giả tưởng hòa bình.

“Ta thấy chúng ta nên tách ra đi, như vậy nếu ta có bị phát hiện cũng không liên lụy tới ngươi.” Yên Nhiên nói sang, rồi cười lên với Vân Phong, “Ngươi giúp ta nhiều quá rồi, nhưng còn chưa có cơ hội báo đáp ngươi, nếu như lần này có thể thành công, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói là được.”

Vân Phong bật cười, “Được, ta nhớ câu này của ngươi.”

Yên Nhiên gật đầu dẫn đầu đi tới cửa thành, Vân Phong nhìn bóng lưng trẻ trung của nàng, cười khẽ. Bỗng nàng nhạy bén cảm nhận được có một ánh mắt đã nhìn chòng chọc mình một hồi lâu. Nàng nâng mắt, nhìn lên tường thành cao cao, trên tường có một bóng ma, không thể nhìn ra được gì. Nhưng nàng khẳng định vừa rồi quả thực có người quan sát nàng. Là tình cờ… hay là… người kia đã từng thấy nàng? Ly Ly tộc dưới Vô Tận Hải, rốt cuộc là ai mà nhận ra nàng?

Nheo đôi mắt, ánh mắt vừa rồi chăm chú nhìn mình đã biến mất, trong lòng Vân Phong phủ một tầng mây đen, xem ra ở lãnh thổ Ly Ly tộc sẽ không thuận buồn xuôi gió rồi.

Vào Vương Thành Ly Ly tộc, đều phải bị kiểm tra nghiêm cẩn, Vân Phong vào cửa thành mới phát hiện, trên cửa thành treo một cái bảng hiệu rất cao lớn, trên đó dùng những ký tự lớn viết thành một câu nói, xem ra là do nhiều lần bắt được nên không thể quên: Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc tự tiện xâm nhập Vương Thành, chết!

Vân Phong nhìn mà giật cả mình, xem ra câu nói vừa rồi của Yên Nhiên không hề khoa trương chút nào, Ly Ly tộc thực sự hận thấu xương Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp để ra tay thôi, một khi đã ra tay chắc chắn sẽ là ngươi chết ta sống. Có lẽ Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc cũng rất rõ điều này, nếu như bọn họ còn tiếp tục không làm gì, lúc Ly Ly tộc tấn công, cũng là lúc hai tộc bị hủy diệt, để xem cơ hội của ai sẽ tới trước.

Vào Vương Thành có hai lối đi, một là tới chỗ của người bổn tộc Ly Ly tộc, một còn lại là chỗ của hải tộc sống dựa vào Ly Ly tộc, mỗi lối đi đều được trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, Vân Phong nhìn Yên Nhiên đi vào lối ngược lại, có thể thấy trông nàng hết sức khẩn trương, trong lòng Vân Phong cũng hơi lo lắng, dù sao biến hình chất thuốc cũng không thể biến Yên Nhiên hoàn toàn thành người Ly Ly tộc, nếu như thông qua được thì không sao, nếu thông qua một được thì…

Vân Phong quét mắt lên chữ được viết trên tấm bảng, Yên Nhiên có địa vị quan trọng ở Kỳ Thôn tộc, nếu như nàng chết ở đây, chắc chắn sẽ đẩy Kỳ Thôn tộc vào thế họa vô đơn chí, không có tâm phúc, kế hoạch giữa hai tộc cũng chỉ có thể kẹt lại, một khi Ly Ly tộc tìm được cơ hôi, hai tộc này chỉ còn nước bị hủy diệt, Ly Ly tộc sẽ càng cường đại hơn. Nghĩ tới đây, hai mắt Vân Phong tối sầm, xem ra nàng nhất định phải bảo vệ Yên Nhiên an toàn vào thành.

“Ngươi là người ngoại tộc?” Vân Phong tới cửa thành, thủ vệ Ly Ly tộc lập tức cản lại, cẩn thận quan sát nàng.

Nàng nói, “Ta tới từ Nam Hải Vực.”

“Nam Hải Vực? Xa thế chạy tới đây làm gì?”


Vân Phong mỉm cười, “Nghe nói Ly Ly tộc là dòng dọ gần với Long tộc nhất, nên tới xem thử, với lại phía nam còn có Ly Vẫn và Ly Uyên…”

Thủ vệ Ly Ly tộc nghe vậy lập tức khinh thường, “Hai tộc kia căn bản không đủ trình độ dính tới Long tộc. Còn tự nói mình là phân họ của Long tộc? Phi! Da mặt dày như da thú ý!”

“Đúng thế, Ly Vẫn và Ly Uyên ở Nam Hải bá đạo lắm, ở Nam Hải bên đó lúc nào cũng cổ động tung hô huyết mạch Long tộc của mình, còn nói Ly Ly tộc ở phương bắc chẳng qua chỉ như thế…”

“Bọn chúng dám nói như thế với Ly Ly tộc chúng ta? Khốn khiếp!” Cảm xúc của thủ vệ liền bị đẩy cao.

Vân Phong cười thầm, “Mặc dù ta sống ở Nam Hải, nhưng rất ghét bộ dáng tự cao tự đại của hai tộc đó. Nên lúc này mới không ngại đường xa vạn dặm tới phương bắc, tham quan Ly Ly tộc.”

Thủ vệ bị đụng vào tự ái, đương nhiên rất kiêu ngạo, “Đi tham quan cho kỹ tý. Đám phía nam nghèo kiết hủ lậu, căn bản chẳng bằng một phần mười, một phần trăm. Đi qua đi.” Thủ vệ hô lớn, Vân Phong thuận lợi thông qua, nàng nhìn về phía bên cạnh, lối đi cho người Ly Ly tộc rộng hơn bên này một chút, không có một nào tuần tra, Yên Nhiên đã thuận lợi đi tới cuối đường, lẩn vào dòng người. Mắt thấy sắp vào trong thành, nỗi lo trong lòng nàng còn chưa kịp buông lỏng, đã bị treo lên lại.

“Ngươi đứng lại đó!” Thủ vệ quát to, người Ly Ly tộc hai mặt nhìn nhau không biết đang gọi ai, Yên Nhiên khẩn trương sợ mình bị bại lộ, không ngừng lẩn trốn trong dòng người, làm xung quanh lập tức hỗn loạn, mấy thủ vệ lập tức chặn lại dòng người, chỉ cho từng người một đi qua, Vân Phong thấy cảnh đó, trong lòng có dự cảm xấu.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Thủ vệ bên cạnh ngạc nhiên nhìn Vân Phong, “Ở đây xem náo nhiệt à?”

Vân Phong cười khan, “Tại ta tò mò, Ly Ly tộc tới người tộc mình cũng kiểm tra nghiêm mật như vậy sao?”

Thủ vệ cười lớn, “Đây là ngoại tộc các ngươi không hiểu rồi, phía bên kia trông không nghiêm nhưng thật ra lại nghiêm cẩn hơn đấy, có một số hải tộc sẽ giả mạo người Ly Ly tộc, bởi vì từng có tiền lệ, cho nên đặc biệt cẩn thận hơn.”

“Thình thịch” Trái tim Vân Phong đập mạnh lên, tiền lệ? Chẳng lẽ có hải tộc lợi dụng chất thuốc biến hình muốn lẻn vào? Nói vậy… Yên Nhiên chẳng phải như gà trắng đứng trong đám gà đen sao, vừa nhìn là hiểu ngay.

“Chính là ngươi, đứng lại!” Thủ vệ đưa tay chộp lại Yên Nhiên muốn bước nhanh kéo ra ngoài, lực lớn tới nỗi khiến nàng không nhịn được kêu đau, “Ngươi làm gì thế? Không cho ta về nhà?” Nàng trừng mắt.

Nhưng thủ vệ lạnh lùng nhìn nàng, “Về nhà?”

Yên Nhiên thầm giật thót mình, bất lực nhìn về phía đối diện, trùng hợp thấy Vân Phong đang đứng đằng kia, “Nhảm nhí, đây không phải nhà của ta chẳng lẽ là nhà ngươi?”

“Được! Vậy ngươi nói thử xem, ngươi ở đâu trong Vương Thành? Ta từ khi sinh ra đã sống trong Vương Thành, bất luận ngươi ở đâu, ta nghe là biết thật giả ngay.”

Yên Nhiên tái mặt, Vân Phong khẽ cau mày, lần này khó mà giữ nổi chân tướng không bị lộ… Nàng nên làm gì để giải vây cho Yên Nhiên đây, nếu như không mau nghĩ cách, Yên Nhiên sẽ chết ngay ở đây. Làm sao để vẹn toàn đôi bên… Làm sao để thuận lợi qua được lần này…”

“Nói đi!” Thủ vệ lớn tiếng quát, Yên Nhiên lắp bắp, câu cú rời rạc, “Ta ở… ở… ta ở…”

Nét mặt thủ vệ càng ngày càng lạnh, “Nói! Rốt cuộc ngươi là hải tộc phương nào? Tại sao phải giả dạng Ly Ly tộc? Chẳng lẽ là hải tộc của Kỳ Thôn và Triều Linh?”

Sắc mặt Yên Nhiên càng trắng hơn. Vân Phong thầm hạ quyết tâm, cao giọng hô, “Tiểu Nhiên! Sao ngươi lại chạy qua bên kia rồi? Ta tìm ngươi nãy giờ.”

Thủ vệ chỗ Vân Phong sửng sốt, nàng quay đầu, “Vừa rồi ta không phải xem náo nhiệt đâu, mà do bạn thân của ta bị lạc đâu mất, tính tình của nàng ấy hơi ngang bướng… Thật sự rất sợ sẽ gặp phải chuyện gì…”

Thủ vệ nghi ngờ nhìn Vân Phong, rõ ràng không hề tin lời nàng, Yên Nhiên lập tức cơ trí gọi lại, “Phong Vân, ta đang ở đây.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thủ vệ bên Yên Nhiên quát lên.

Vân Phong lập tức từ bên đường kia chạy qua, thấy mặt nàng tái nhợt, kéo nàng ra sau lưng mình, “Ngươi ổn chứ?” Vân Phong hỏi, cảm thấy tay nàng đang run rẩy.

“Không, không sao hết…”

“Xảy ra chuyện gì?” Thủ vệ nghe ngờ nhìn hai người.

Vân Phong ngẩng đầu, “Vị đại ca này, chúng ta là ngoại tộc tới từ hải vực phía nam.”

“Ngoại tộc? Ngoại tộc thì hà cớ gì bụng dạ khó lường giả mạo Ly Ly tộc? Nói, mục đích là gì?”

Vân Phong mỉm cười, “Vị đại ca này, chúng ta không có mục đích gì cả, chẳng qua chỉ muốn tới Bắc Hải tham quan thôi, xem Ly Ly tộc ra sao ý mà. Nghe nói huyết mạch Ly Ly tộc là gần với Long tộc nhất, nên trong lòng chúng ta cảm thấy ước mơ. Mà người bạn thân này của ta càng khao khát hơn, từ nhỏ đã nói nếu có thể sinh ra ở Ly Ly tộc thì tốt biết bao, tính tình của nàng bướng bỉnh, ở phía nam lúc nào cũng muốn nghĩ cách biến mình thành hình dạng của Ly Ly tộc. Trên đường tới đây chúng ta tình cờ nghe được một loại thuốc có tên là chất thuốc biến hình, có thể cải biến hình dạng bên ngoài thành hải tộc khác, nàng vừa nghe liền không nhịn được, chúng ta vất vả lắm mới lấy được một chai, nói dù gì cũng muốn biến thành người Ly Ly tộc.”

Yên Nhiên đứng đằng sau im lặng, thầm bội phục miệng lưỡi của Vân Phong, thủ vệ nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, “Thực sự như thế?”

“Là thật mà! Vừa rồi chúng ta rõ ràng còn đứng chung với nhau, nhưng ta không ngờ nàng sẽ lén uống chất thuốc biến hình vào rồi chạy sang bên kia… Vừa rồi ta đã quan sát kỹ xung quanh, thủ vệ đại ca bên kia có thể làm chứng cho ta.”

Thủ vệ nên này nghi hoặc quát qua bên kia, sau lại lại quay lại nhịn họ, “Được, ta tạm thời tin ngươi.”

Yên Nhiên thở phào một hơi, Vân Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ thủ vệ lại nói tiếp, “Loại bỏ hiệu quả của chất thuốc biến hình ngay, ta muốn xem thử nàng ta có giống như nói không, nếu như các ngươi dám nói láo nửa câu… Thấy trên cái bảng đó biết gì không? Đó là kết quả của các ngươi.”

Yên Nhiên nắm chặt tay Vân Phong, áy náy nhìn nàng, bản thân mình chết không sao cả nhưng không thể để liên lụy tới ân nhân cứu mạng này. Nàng ấy vẫn luôn giúp mình, không ngờ mình vẫn cuốn nàng vào. Nếu như mới nãy Phong Vân mặc kệ mình, nàng đã sớm vào thành được rồi.

Vân Phong tối sầm mặt, hiệu quả của chất thuốc biến hình mà mất, hơi thở Kỳ Thôn tộc của Yên Nhiên sẽ bại lộ, đến lúc đó chắc chắn chỉ có đường chết. Vốn tưởng rằng những thủ vệ này chỉ dọa thôi, không ngờ cũng cẩn thận khó lường như vậy, là nàng coi thường họ rồi.

Yên Nhiên cắn răng, tiến lên chính chủ động nói chuyện, Vân Phong lại kéo mạnh nàng trở lại ra sau lưng mình, “Thủ vệ đại ca, hiệu quả chất thuốc biến hình kéo dài tới ba ngày lận… Ngài nói lập tức hủy tác dụng, ta không biết nên làm sao…”

Yên Nhiên nhìn sườn mặt Vân Phong, nghe nàng cuống quýt giải thích, trong lòng dâng lên từng đợt cảm động, thủ vệ nhìn Vân Phong, cười lạnh, “Vậy thì chờ qua ba ngày, đợi chất thuốc biến hình hết tác dụng rồi nói tiếp.”

Vân Phong thở nhẹ ra, may mà còn có ba ngày tranh thủ, trong ba ngày này có lẽ sẽ tìm được đối sách, tóm lại trước mắt vẫn an toàn. Vân Phong kéo tay Yên Nhiên tính xoay người rời đi, thủ vệ lại lạnh lùng lên tiếng, “Đi đâu thế? Hai ngươi các ngươi cũng không được sang đó. Ở đây sống ba ngày cho ta.”

Yên Nhiên sửng sốt, sắc mặt Vân Phong âm trầm. Ba ngày bị thủ vệ giám sát không thể làm gì được, ba ngày sau thì cái gì cũng lộ rõ rồi. Vân Phong nhìn nụ cười lạnh của hắn, trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ thật sự buộc nàng phải mạnh bạo sao?

Yên Nhiên cúi đầu, sao lại… bây giờ nên làm gì đây… Bất kể làm gì cũng không thể để liên lụy Phong Vân bị nghi ngờ.

“Phong Vân, ta…”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Vân Phong khó chịu nói. Yên Nhiên sửng sốt, là sao? “Chúng ta đâu phải là người Ly Ly tộc, chúng ta cũng không vào Vương Thành nữa, ngươi có quyền gì để ý tới ta?”

“Quyền? Bây giờ ngươi đang đứng trên lãnh thổ Ly Ly tộc ta, đương nhiên ta có quyền quản ngươi. Ta muốn ngươi phải chết thì ngươi không được sống.” Thủ vệ nổi giận, âm ngoan nhìn Vân Phong.

Nàng cười lạnh, “Ta thật muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh gì để bắt ta chết.”

“Phong Vân…” Yên Nhiên trợn mắt há mồm, sao nàng lại cố ý khiêu khích thủ vệ kia, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

“Ngoại tộc, ngươi cố ý khiêu khích đúng không?” Thủ vệ nhìn Vân Phong, nắm chặt vũ khí trong tay mình, Ly Ly tộc bốn phía rối rít tránh xa, trước cửa thành bỗng chốc hỗn loạn, bầu không khí giữa thủ vệ và Vân Phong căng thẳng, có lẽ không đầy mấy giây nữa hai người sẽ chuẩn bị đánh nhau.

“Ồn ào gì đó?” Một âm thanh uy nghiêm chói tai vang lên, thủ vệ đang giằng co với Vân Phong lập tức biến sắc, thu hồi vũ khí của mình cúi đầu xoay người ra sau, “Đại nhân!”

Vân Phong và Yên Nhiên cũng nhìn vào trong cửa thành, có một bóng người đang đi tới, mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài, đôi mắt sắc bén nhìn Vân Phong và thủ vệ, thủ vệ khẩn trương đứng im, còn Vân Phong lại nhởn nhơ nhìn lại.

“Đại nhân!” Đám thủ vệ bên cửa thành thấy thế lập tức xoay người lại cùng hô lên.

Yên Nhiên tò mò ló đầu ra, nhìn lướt qua họ, “Là nhân vật quan trọng Ly Ly tộc?”

Vân Phong nhíu mày, nhân vật quan trọng này ra ngoài rất kịp thời, vừa rồi là nàng cố ý muốn tạo hỗn loạn, nhưng không ngờ nhân vật lớn sẽ xuất hiện, chuyện bây giờ sẽ tiến triển tới mức nào đây. Nàng thầm nghĩ, cùng lắm thì liều mạng chạy ra khỏi lãnh thổ Ly Ly tộc, trở lại bàn bạc kỹ hơn.

“Thân là thủ vệ, lại khiến cửa thành loạn như thế?” Người vừa tới cửa thành nói.

Thủ vệ đối đầu với Vân Phong liền lên tiếng, “Thưa đại nhân không phải như thế. Mà là thuộc hạ phát hiện hai người này hành tung khả nghi. Một người trong đó lại dám giả mạo Ly Ly tộc chúng ta, trước đây đã từng xảy ra chuyện này rồi. Vương dặn chúng ta phải cực kỳ chú ý, thuộc hạ không dám có bất kỳ sơ sót nào, kính xin đại nhân minh giám.

“Chuyện này ta biết rõ, phải cẩn trọng mới đạt được mục đích, giao cho ta xử lý đi.”

“Đại nhân? Nhưng đại nhân…”

“Hử? Ngươi chất vấn ta?”

“Thuộc hạ không dám!” Thủ vệ hốt hoảng cúi đầu, “Đại nhân muốn thẩm tra hai người này thế nào, thuộc hạ chắc chắn sẽ không ngăn cản.” Nói xong lại lén nhìn Vân Phong và Yên Nhiên. Trong lòng hai người rất phức tạp, bây giờ nên làm gì đây? Nên co cẳng chạy hai là…

“Ngươi đâu, dẫn hai người họ vào đi.”

Vân Phong đứng như trời trồng, trong lòng không ngừng dậy sóng, tình hình phát sinh lệch xa khỏi dự tính của mình, thay đổi quá nhanh. Bây giờ cơ hội để các nàng chạy trốn là không còn. Vân Phong nhỏ giọng thầm thì, “Có hành động gì khác thường, hãy cẩn thận!”

Yên Nhiên vốn đang lo lắng, nghe được những lời này hoàn toàn bình tĩnh lại, gật đầu, “Phong Vân… Cám ơn!”

Vân Phong mím môi không nói gì, binh lính Ly Ly tộc đã bước tới, Vân Phong và Yên Nhiên nhìn nhau, hai người không phản kháng chút nào bị binh lính áp chế đi vào, bị đưa đi xong, trước cửa thành liền xôn xao, “Còn không mau trật tự? Cẩn thận trông chừng.” Hét lớn một tiếng, nhân vật lớn hải tộc xoay người chậm rãi đi về, thủ vệ ở cửa thành có chút ê đầu, vốn thấy chuyện vừa rồi là rất nhỏ, tại sao đại nhân này lại tự mình ra tay? Chẳng lẽ hai người này thực sự có gì cổ quái?

“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Thủ vệ lớn tiếng la lên, duy trì trật tự cửa thành, thẩm tra còn nghiêm khắc hơn vừa rồi. Mà bên này, Vân Phong và Yên Nhiên tuy nói là áp giải nhưng thực ra lại được dẫn vào trong Vương Thành một cách khó hiểu, tạm coi là đạt được mục đích.

Cả đường đi Vân Phong đều im lặng, ánh mắt bí mật quan sát Vương Thành, quả thật khí thế phi phàm. Vân Phong giương mắt, nàng vốn cho là sẽ có phòng giam linh linh các kiểu, nhưng không ngờ là lại tới một tiểu viện? Đang làm cái gì thế? Chẳng lẽ các nàng là phạm nhân cao cấp, cần được chu đãi?

“Vào đi, huyên các ngươi một câu, đừng đi lại ở đó, nếu không thì chết ở đây cũng đừng oán hận câu nào.” Đại nhân vật này nói xong thì rời khỏi, nhưng vẫn để lại mấy binh linh áp tải. Vân Phong và Yên Nhiên không đoán ra được gì, đành phải đi vào, tiểu viện đơn độc này không lớn, vị trí cũng khá vắng vẻ, nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi, thay vì nói Vân Phong và Yên Nhiên là phạm nhân bị bắt nhốt ở đây, không bằng nói là bị cường chế tới làm khách.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Yên Nhiên mê mang, Vân Phong cũng thế, mọi thứ vô cùng mông lung, Ly Ly tộc đang làm gì? Vừa rồi đại nhân vật kia nàng cũng không nhận ra, nàng cũng chẳng hề có giao tình gì với Ly Ly tộc, nhân vật lớn kia rốt cuộc là nghe theo lời ai, giải vây cho nàng còn đưa hai nàng đi vào?

“Phong Vân, chẳng lẽ ngươi có giao tình với ai đó trong Ly Ly tộc?” Yên Nhiên vui mừng nhìn Vân Phong.

Nàng cau mày, cười khan đáp lại, “Có khi có mà ta quên mất.”

“Chắc là có đó, nếu không, đã không khách khí với chúng ta như vậy.” Yên Nhiên vui vẻ không thôi, Phong Vân lại có giao tình với ai đó trong Ly Ly tộc, thật là tốt quá. Nói như vậy… Yên Nhiên lén nhìn Vân Phong, không biết nàng có chịu giúp mình làm việc không.

Vân Phong và Yên Nhiên cứ thế sống trong tiểu viện hẻo lánh này, nửa tháng trôi qua, hai người chưa từng rời khỏi đây một bước, điều này khiến Yên Nhiên vô cùng nóng nảy, chất thuốc biến hình lãng phí mất nửa tháng, lại chỉ có thể ở trong cái phòng nhỏ này đi qua đi lại, không thể nào ra được bên ngoài, thực lực của mấy tên lính kia đều không thấp. Yên Nhiên từ vui sướng càng về sau càng nôn nóng. Ngược lại, Vân Phong vô cùng bình tĩnh, lúc đầu nàng còn nghĩ rốt cuộc là ý của ai, nhưng bây giờ thì không thèm nghĩ nữa, sống ở đâu thì cứ ở yên đấy, sớm muộn gì người đứng sau màn cũng xuất hiện thôi.

Mấy ngày nay, điều duy nhất khiến Yên Nhiên vẫn vui là Vân Phong chế tạo thêm mấy bình chất thuốc biến hình nữa, làm dịu ngọn lửa trong lòng nàng không ít, trong nửa tháng nay, vị đại nhân đưa các nàng tới đây chưa bao giờ tới thêm lần nào nữa, cũng như không có bất kỳ ai tới tiểu viện hẻo lánh này, bọn họ giống như bị giam lỏng vậy. Cuối cùng, Yên Nhiên nổi nóng.

“Không được! Ta không thể để bị nhốt ở đây được, ta phải ra ngoài.”

Vân Phong cười, “Gấp gáp đi xem mặt như vậy, xem ra người ngươi muốn gặp mặt hẳn không có quan hệ không đơn giản.”

Yên Nhiên cười xấu hổ, tới bây giờ nàng vẫn chưa tiết lộ nửa phần chân tướng thật sự cho Vân Phong, mặc dù muốn nàng giúp một tay, nhưng Yên Nhiên vẫn không chắc chắn, dù sao kế hoạch này cũng vô cùng trọng đại, không cẩn thận chút thôi là sẽ thất bại trong gang tấc. Đến lúc đó cho dù hai tộc có chiêu dụ nhiều cường giả đi nữa cũng vô dụng.

“Ngày mai còn không cho chúng ta ra ngoài, ta nhất định phải nghĩ cách ra ngoài.”

Yên Nhiên quyết tâm nói xong, thì ngay hôm đó có chuyện xảy ra, vị đại nhân đã dẫn Vân Phong và Yên Nhiên tới đây lại trở lại, không nói gì nhiều mà chỉ để lại một câu: ngày mai có khách quý tới cửa, rồi xoay người bỏ đi. Truyện Đoản Văn

Mặc dù Vân Phong và Yên Nhiên không rõ vị khách quý kia có thân phận gì, là ai, nhưng cuối cùng nhân vật thần bí đưa các nàng tới đây cũng xuất hiện rồi.

Ngay hôm sau, Yên Nhiên bỏ đi ý định của mình, trong lòng vẫn tò mò không biết vị khách quý kia là ai, nàng đương nhiên không thể bỏ qua được, huống chi nàng cũng chẳng có người quan trọng nào cần đi gặp, toàn bộ đều là cái cớ giả mà thôi. Yên Nhiên tò mò chờ đợi, Vân Phong lại bình tĩnh hơn, trên mặt không hề có tý cảm xúc nôn nao, trôi qua nửa này, vẫn không thấy vị khách quý nào tới, cuối cùng Yên Nhiên tức giận nghiến răng, lại bị hố rồi. Sớm biết thế. Chi bằng mình lén chạy ra ngoài điều tra chút gì đó còn hơn đợi không làm lãng phí thời gian.

“Ta muốn ra ngoài, Phong Vân, ngươi thì sao?” Yên Nhiên tức giận đùng đùng đứng lên.

Vân Phong chỉ cười, “Ta không cần.”

“Thật là đáng ghét, lãng phí mất một ngày của ta, sớm biết thế, sớm biết thế…”

“Thật là xin lỗi, để hai vị đợi lâu, có chuyện quấn thân nên ta cũng không còn cách nào, xin hai vị lượng thứ.” Một giọng nói bên ngoài vang lên, hai mắt Yên Nhiên sáng lên, khách quý tới rồi? Vân Phong bên kia lại ngồi đó như đang nghĩ gì, giọng nói này… sao nghe quen thế nhỉ? Chẳng lẽ trước đây thực sự nàng có tiếp xúc với ai đó trong Ly Ly tộc mà quên mất?

Cửa đã bị đẩy ra, một bóng người cao lớn tiến vào, Yên Nhiên ngước mắt nhìn lên, đột nhiên đỏ bừng mặt, Vân Phong thì vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Người tiến vào thấy nàng không nhìn mình, không khỏi cười khẽ, giọng trầm thấp, nụ cười khiến ngũ quan của hắn tăng thêm một phần mê người, làm mặt của Yên Nhiên càng đỏ hơn.

“Ngươi… ngươi không phải người Ly Ly tộc?” Yên Nhiên ngước nhìn nam tử nổi bật hơn người trước mặt, kinh ngạc phát hiện hơi thở trên người hắn không phải là của Ly Ly tộc.

Nam tử kia thấp giọng cười, “Tại hạ thực sự không phải Ly Ly tộc, cho nên ở đây chỉ là tình cờ thôi.”

Không biết tại sao, Yên Nhiên cảm thấy lòng mình như bỏ được một tảng đá lớn, đôi mắt thi thoảng nhìn lên vài cái, cảm thấy tim đập nhanh hơn không ít.

“Vị tiểu thư này nghiền ngẫm như thế, chẳng lẽ cũng rất ngạc nhiên về ta sao?”

Vẻ mặt Vân Phong liền không vui, lời này nghe thế nào cũng thấy có mang ý đùa giỡn, nàng lạnh lùng nâng mắt, vừa nhìn thấy gương mặt kia lập tức sửng sốt. Mái tóc ngắn bồng bềnh, đôi mắt trong veo, nụ cười sáng lạn như đôi mắt, cứ như thế xuất hiện trước mắt, trí nhớ xẹt qua đầu, chỉ có một người cười lên rực rỡ như vậy. Mặc dù ngũ quan trước mặt có hơi xa lạ với Vân Phong, nhưng nụ cười này không hề thay đổi chút nào.

Vân Phong đứng phắt dậy, ánh mắt quan sát cẩn thận người trước mặt, không bỏ sót một chi tiết nào, tại sao… tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn… Từ khi nàng rời khỏi Xuân Phong Trấn, chưa từng gặp lại hắn nữa, nhưng có nghe từ miệng phụ thân vài tin tức, chẳng phải hắn du ngoạn một mình sao? Tại sao… lại xuất hiện ở Vô Tận Hải?

“Phong Vân… các ngươi biết nhau?” Yên Nhiên nhìn vẻ mặt Vân Phong, lại nhìn nụ cười trên mặt nam tử, trong lòng không hiểu sao khó chịu, lên tiếng đánh vỡ ma chú giữa hai người, giọng nàng cố tình đề cao, làm Vân Phong hồi hồn.

Nàng bật cười, “Biết chứ, sao có thể không biết được… Cho dù có thay đổi, đương nhiên vẫn nhận ra được.”

Nụ cười trên mặt nam tử càng lớn hơn, trong đôi mắt như hiện lên muôn vàn ánh sao không ngừng lấp lánh, “Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn còn nhớ ta.”

“Đương nhiên là nhớ rồi, ngươi là người bạn đầu tiên của ta mà, sao ta có thể quên được chứ? Chỉ là không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thực là… ngoài ý muốn.” Vân Phong ngẩng đầu mỉm cười, trong mắt nam tử xẹt qua điều gì đó, bước nhanh lên trước, cánh tay duỗi ra, ôm chầm Vân Phong vào lồng ngực của mình.

Yên Nhiên ré lên, Vân Phong cũng giật bắn người. Lập tức muốn đẩy ra, lại nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mình, “Nhiều năm như vậy rồi… Có thể gặp lại được ngươi, thật là tốt quá.”


Trí nhớ đảo quanh, một thiếu niên xông xáo hồi còn ở Xuân Phong Trấn hiện lên trong đầu, nàng vừa tới thế giới này gặp được người bạn đầu tiên, nụ cười như ánh mặt trời của hắn và bộ dáng luôn bảo vệ trước người mình. Đến này nàng vẫn còn nhớ, cuộc hành trình tới đây nàng từng gặp rất nhiều người, mặc dù vẫn có từ biệt nhưng rồi vẫn gặp lại, chỉ có hắn, từ lúc bắt đầu tới khi rời đi, thì không còn gặp lại nữa, mãi tới tận hôm nay. Đã bao nhiêu năm rồi… Người bạn đầu tiên của nàng, cách xa nhau mấy mươi năm, mới có lần gặp mặt thứ hai.


Vân Phong cười khẽ, tay vỗ lên lưng nam tử, hắn chậm rãi buông tay ra, lùi về sau mấy bước, “Ngươi vẫn không thay đổi, giống hệt như lần đầu ta gặp ngươi.”


Vân Phong bật cười, vừa tính nói gì lại bị Yên Nhiên vọt lên, tách hai người ra một khoảng lớn, “Phong Vân, sao không giới thiệu chút?”


Vân Phong đăm chiêu nhìn Yên Nhiên, cười nói, “Đương nhiên là phải giới thiệu rồi. Đây là người bạn đầu tiên của ta, Trạch Nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK