Mục lục
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư - tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mavis Clay

Một con chuột béo mập với bộ lông màu rám năng xuất hiện trên tay tiểu nam hài, cậu bé vỗ vỗ chuột con đầu, đôi mắt đó lập tức híp lại, lỗ mủi động đậy trong không trung vài cái, sau đó mở ra đôi mắt như đậu đỏ kêu về một phía.

“Đi hướng kia.” Tiểu nam hài tự nhiên nói, không hề có chút nghi ngờ nào, Khúc Lam Y và Vân Phong nhìn con chuột trong tay nó, không nhịn được hoài nghi, cuối cùng Vân Phong mỉm cười, nếu đã là vị sư phụ kia cho thì chắc không phải chuột bình thường, dựa vào khứu giác để về nhà sao? Khứu giác này rộng thật đấy!

Theo phương hướng do con chuột trên tay tiểu nam hài cung cấp, Lam Dực tiến về phía trước, tốc độ của Sư Ưng vốn mau, chỉ chốc lát đã rời khỏi phạm vi Phong Vân đế quốc, tiểu nam hài vẫn tràn đầy lòng hiếu kỳ, con chuột mập kia ngồi trên đầu gối của hắn, thi thoảng đưa mũi ngửi ngửi, trông như đang phân biệt phương hướng.

Vân Phong nhìn con chuột béo, phạm vi khứu giác của nó phát triển tới mức này sao? Lại có thể dùng đường khí như vậy để trở về? Nếu lộ trình xa xôi, cái mũi của con chuột này không khỏi… quá thần kỳ đi?

“Con chuột này… cũng do vị sư phụ kia nuôi sao?” Khúc Lam Y lên tiếng hỏi, tiểu nam hài cười lên, “Đúng thế, đúng là sư phụ nuôi, chỉ là sư phụ không thích nó lắm.” Bé trai vuốt ve bộ lông bóng loáng trên người con chuột, con chuột này thực ra thì trông giống… con chồn hơn

“Chít chít!” Phi hành nửa ngày, con chuột béo trên đầu gối nam hài đột nhiên đứng dậy gào to lên, nhảy xuống khỏi đầu gối tiểu nam hài, cực kỳ nhốn nháo, tiểu nam hài vội đưa tay tóm lấy nó, nhăn nhó, “Chạy loạn kêu bậy cái gì? Chẳng trách sư phụ không thích ngươi, ta cũng không thích ngươi.”

“Nó không hề cố ý phát ra tiếng kêu đó.” Vân Phong nhíu mày, động vật rất mẫn cảm, nhất là đối với nguy hiểm và nỗi lo, tương đối chính xác. Vân Phong đứng lên, cười lạnh đón gió, “Đợi lâu như thế, bất luận là ai cũng có thể động thủ.”

“Nghĩa… là sao?” Vẻ mặt tiểu nam hài mê man, con chuột bị ấn trên đầu gối như bắt đầu nổi điên vùng vẫy, Khúc Lam Y nhìn xuống, “Ngươi mau thu nó lại đi, nếu không mất nó là không có khả năng quay về đâu.”

Tiểu nam hài gật đầu, nhanh chóng nhét con chuột đang hoang mang sợ hãi vào trong không gian dung khí, vừa hoàn thành hành động này, Lam Dực đột nhiên nghiêng sang một bên, Khúc Lam Y nhanh chóng bắt lấy tiểu nam hài, có một công kích vừa lướt qua người của Sư Ưng.

“Chủ nhân, thế công của đối phương rất mạnh, xem ra là muốn ép chúng ta lùi về sau.” Tiếng Lam Dực vang lên, Vân Phong cười lạnh, bàn tay nâng lên tạo một đợt đao gió về một hướng khác. “Ầm!” Phong Nguyên Tố va chạm với năng lượng nào đó, phát ra tiếng nổ lớn.

“Vèo vèo vèo!” Mấy bóng người phá không mà tới, chặn lại Lam Dực, tạo thành thế tam giác, phương hướng của Lam Dực bị khóa lại, đôi cánh Lam Dực rung động, dừng lại giữa bầu trời, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, không hề có chút lơ là nào.

Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực, một trong số ba người này nàng biết, chính là một trong ba người đấu giá đã vào vòng 2 kia.

“Xem ra, ngươi chính là người hộ tống mà người bán đã đề cử? Triệu Hồi Sư, có bản lĩnh đấy.” Người cầm đầu chính là nam nhân ba mươi tuổi kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài, cười lạnh, “Giao chất thuốc ra đây, ta sẽ không làm khó dễ cho các ngươi.”

“Ta đã nói rồi, ta không có chất thuốc nào cả.” Tiểu nam hài lầm bầm, Vân Phong nhướng một bên mày, “Không chiếm được liền muốn trắng trợn cướp đoạt?”

Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư sao có thể để một đứa trẻ chiếm lấy được? Cho dù nó lấy được cũng chẳng biết giá trị của chất thuốc nằm ở đâu. Cầm cũng vô dụng. Thay vì đó, chi bằng giao cho người có khả năng phát huy tác dụng của chất thuốc.” Sắc mặt nam nhân ba mươi tuổi kia quắc lên, “Cho nên, đừng để ta nói lại một lần nữa, giao ra đây!”

Vân Phong nhíu mày nhìn hai người đứng bên người nam nhân kia, trên người họ mặc cùng kiểu dáng y phục, cũng từng để lại ấn tượng cho Vân Phong.

“Ngươi là người Thí Sát Minh?” Vân Phong nhíu mày, sắc mặt nam nhân ba mươi tuổi kia đại biến. “Sao ngươi biết được sự tồn tại của Thí Sát Minh? Chẳng lẽ… ngươi chính là Vân Phong?” Nam nhân ba mươi tuổi kia như choàng nhận ra vấn đề, vẻ mặt lạnh lẽo, “Ngươi đích thân tới hộ tống, chẳng lẽ bình chất thuốc kia thật sự bắt nguồn từ tay ngươi?”

Vân Phong im lặng, nam nhân ba mươi tuổi kia nhíu mày, so với một chai chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư quý giá hơn, có tác dụng hơn nhiều.

Thí Sát Minh là tổ chức gì? Khúc Lam Y thầm nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe tới cái tên này, hiện nay Liên Minh Đông Tây đang đối chiến với Huyết Hồn mà vẫn chưa hề nghe nói tới Thí Sát Minh, lại vì buổi đấu giá này mà ra ngoài, ẩn giấu tốt tới như thế?

“Nếu ngươi thật sự là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, Thí Sát Minh chắc chắn sẽ tỏ ra vài phần kính trọng với ngươi, hiện nay Đại Lục rung chuyển ngút trời, nếu ngươi chịu đồng ý điều kiện của chúng ta, Thí Sát Minh này sẽ giúp ngươi một tay.”

Vân Phong nhíu mày, thực sự sức quyến rũ của Dược Tề Sư cao hơn chất thuốc nhiều, người này thực lực không thấp, có thể nói là không phân cao thấp so với mình, nếu liều mạng ngay lúc này làm kéo thêm một đối thủ, đây là bất lợi với Liên Minh Đông Tây, nếu có thể lấy biện pháp hòa bình giải quyết vấn đề thì không tồi. nếu Thí Sát Minh có thể cung cấp trợ lực cho Liên Minh Đông Tây cũng là một chuyện tốt.

“Điều kiện của ngươi là gì?”

Nam nhân ba mươi tuổi kia nghe được câu này, trong lòng thầm thở phào, vẫn là đừng nên tạo mối quan hệ xấu với Dược Tề Sư thì hơn, kết bạn với Dược Tề Sư mới có thể lấy được nhiều chỗ tốt. Nam nhân cẩn thận suy nghĩ, muốn lôi kéo Dược Tề Sư nhất định phải đưa ra điều kiện khiến nàng hài lòng, nhưng mình thì không được quá thua thiệt.

“Trong vòng 5 năm, nếu ngươi chịu chế tạo chất thuốc vô điều kiện cho Thí Sát Minh trong vòng năm năm thì Thí Sát Minh sẽ cam kết phái ra viện trợ ủng hộ Liên Minh Đông Tây, cho tới khi các ngươi chiến thắng mới thôi.”

“Trong vòng năm năm?” Khúc Lam Y nói, “Các ngươi cho rằng thời gian này như nước chảy, trong năm năm vô điều kiện chế tạo chất thuốc cho Thí Sát Minh, với Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư mà nói chẳng phải là lỗ vốn sao?”

“Lỗ vốn? Thiệt phải là chính Thí Sát Minh mới đúng, trong vòng năm năm Thí Sát Minh cần là chất thuốc, trong năm năm thì có thể làm ra được bao nhiêu bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư? Chúng ta thì vẫn phải xuất lực, rốt cuộc là ai thua thiệt đây?”

Vân Phong trầm tư, mình vốn không phải là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, nhưng mà điều kiện mà Thí Sát Minh đưa ra thực sự rất hấp dẫn, Liên Minh Đông Tây cần có nhiều ngoại lực gia nhập để đối kháng với Huyết Hồn, càng nhiều càng tốt. Thí Sát Minh là một tổ chức không hiện thế, thực lực lại không thấp, có thể tham gia Liên Minh Đông Tây là điều không thể tốt hơn. Thời gian năm năm thực sự không lỗ, theo như hắn nói, thời gian năm năm với chất thuốc có tỷ lệ thành công thấp như cấp bậc Thiền Sư thực sự không ra được bao nhiêu bình.

Sư tôn có thể chế tạo thành công trong thời gian ngắn hoàn toàn là do số năm chế thuốc tích lũy lại mà nên, thời gian ngắn hoàn thành không quá khó khăn.

“Trong năm năm cũng được, nhưng mà ta không thể nào ở lại Thí Sát Minh được, nếu cần đại khái có thể nói ra, ta làm xong các ngươi tới lấy là được, về phần dược liệu cần thiết, những thứ này phải do các ngươi phụ trách.” Vân Phong nói, định ra rõ ràng điều kiện, nếu không đồng ý… cũng không còn cách nào.

“Thật đúng là không chịu ăn một chút thiệt nào, chuyện dược liệu không cần ngươi phải gom, điểm này chúng ta sẽ phụ trách, ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng ở tại Thí Sát Minh.”

Vân Phong nhíu mày, “Như vậy, chúng ta đã ký kết xong?’

“Vẫn chưa.” Nam nhân ba mươi tuổi lên tiếng, ánh mắt không hề khách khí nhìn nàng, “Ta và ngươi chẳng qua chỉ mới cam kết miệng, nếu ngày sau đổi ý thì dễ quá.”

“Ý của ngươi là?”

“Hai bên để lại tín vật cho đối phương, đồng thời cũng chính là bằng chứng của cuộc đàm phán này, ngươi phải cho ta tín vật, đó phải là bình thuốc cấp bậc Thiền Sư.”

Vân Phong nhíu mày, nói đi nói lại cuối cùng vẫn đặt mục tiêu trên bình chất thuốc. Tiểu nam hài nghe vậy lập tức không vui, “Vậy thì không được! Chất thuốc này là của ta mà! Sao có thể tự dưng cho ngươi được?”

“Cho hay không không tới lượt ngươi quyết định.” Nam nhân trung niên vứt vấn đề cho Vân Phong, Vân Phong nhíu mày, “Bình chất thuốc kia đã thuộc về cậu bé rồi, nếu ta giao đồ cho người khác thì thực sự không ổn, có thể dùng thứ khác trao đổi không?”

“Trừ phi, ngươi có thể lấy ra một bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư khác.”. Bạn có biết trang truyện -- ТгumTruу en.мe --

Khúc Lam Y cười lạnh, “Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư có một bình đã là quý lắm rồi, còn đòi bình thứ hai?”

“Không phải là chất thuốc thì không được?” Vân Phong lên tiếng, nam nhân kia gật đầu, “Không sai, không phải là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thì không được.”

“Không được! Đó là của sư phụ ta mà!” Tiểu nam hài liên tục lắc đầu, Vân Phong nhíu mày, tình thế hiện giờ… nếu ký giao kèo, liên Minh Đông Tây sẽ có một lực lượng thêm vào, khả năng đối kháng với Huyết Hồn sẽ càng chắc chắn hơn, không hiệp nghị thì rất có thể sẽ kết oán với Thí Sát Minh, còn chuyện cội nguồn nguyên tố.. thì vẫn chưa nắm chắc trăm phần trăm.

Chất thuốc đang ở trong tay Vân Phong, nếu đưa ra thì tiểu nam hài cũng không thể làm gì nàng, giao dịch cũng có lúc có thể đổi ý. Vân Phong trầm mặc, Khúc Lam Y nói, “Đã là hiệp nghị nhưng các hạ lại muốn cướp đoạt?”

Nam nhân nhíu mày, bây giờ hắn vẫn chưa dám làm gì, nếu sơ ý làm Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư bị thương, Minh Chủ biết được chẳng phải sẽ bới một lớp da của hắn sao? Hắn chỉ không muốn tay không mà về thôi, không còn cách nào.

“Nếu ngươi vẫn nhất quyết không chịu thay đổi điều kiện, thì hiệp nghị này chúng ta không thành được.” Vân Phong nói, hai bên nàng chỉ có thể chọn một, nếu chất thuốc đã về tay nam hài này, nàng là người bán không thể nào giữa chừng thu lại được.

“Nếu ngươi đã muốn cướp thì ta sẽ đánh trả, quyết tuyệt với ngươi.” Vân Phong nói, tâm tình cực kỳ bình tĩnh, làm nam nhân ba mươi tuổi kia sững sờ, làm khó cuối cùng lại trở thành cái hố khó lên.

Tiểu nam hài thở nhẹ ra, yên tâm lại, người này không tồi.

“Ngươi dám chắc ta sẽ không ra tay với ngươi?” Ánh mắt am nhân ba mươi tuổi kia tóe lửa, Khúc Lam Y cười phá lên, “Không phải là thế, ngươi kiên trì muốn lấy được chất thuốc như thế, chứng tỏ là không muốn tay không mà về, không có gì giao cho Minh Chủ của các ngươi. Trên đời này, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không phải lần đầu xuất hiện, nếu không các ngươi sẽ không lỗ mãng, lỡ mà làm thương tới Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, e rằng chẳng còn chất thuốc gì nữa cả.”

Toàn thân nam nhân lạnh lẽo, tiểu tử này nói từng câu từng chứ đều trúng tim hắn, làm hắn không thể nào phản bác lại được.

Khúc Lam Y thấy vậy nói tiếp, “Ký kết với Dược Tề Sư tốt hơn so với chất thuốc nhiều, nếu như ngươi vì một chai chất thuốc mà đối chọi với Dược Tề Sư, Minh Chủ các ngươi mà biết được e rằng sẽ nổi giận đấy, đúng không?”

“Hừ, cho dù như thế, nói miệng cũng chẳng có bằng chứng.”

Vân Phong im lặng một hồi nói, “Ngươi cũng nói miệng không bằng chứng thôi, huống hồ ngươi cũng chẳng phải Minh Chủ, điều kiện mà ngươi nói với ta cũng chỉ là tương đối mà thôi, lỡ như phía Minh Chủ thay đổi lại thì phải làm thế nào?”

Hắn lập tức cứng họng, Khúc Lam Y nhíu mày, “Hay là thế này phải tốt không, bình chất thuốc thứ hai làm ra sẽ thông báo cho Thí Sát Minh trước tiên để trao đổi, sau đó Thí Sát Minh lập tức phái viện trợ tới Liên Minh Đông Tây, từ đó hiệp định mới hiệu lực, thế nào?”

Nam nhân kia cau mày suy tư, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất… Chai chất thuốc đầu tiên không chiếm được cũng được, nhưng từ bình thứ hai đổ đi thì phải là của Thí Sát Minh. Có khí bình thứ ba thứ tư cũng là của họ. So với một chai thuốc, tương lai hiển nhiên có giá trị hơn nhiều.

“Vân Phong, cái tên này đã viết nên không ít truyền kỳ trên đại lục, nếu vì chút chuyện này mà làm nhơ thì thật đáng tiếc.” Hắn nói. Vân Phong cười tươi, “Lời ta đã nói thì ta sẽ làm được, quyết không nuốt lời.”

Nam nhân trung niên nhướng ngọn mày, xem ra chuyện này chỉ có thể tới đó. Để tiện liên lạc, Thí Sát Minh đưa cho Vân Phong một ngọc bài liên lạc đặc biệt, khi có chất thuốc thì phải báo cho Thí Sát Minh đầu tiên, nếu không, một khi chất thuốc bị người khác đoạt được, Thí Sát Minh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nói xong mọi thứ, nam nhân ba mươi tuổi kia rời đi, tuy rằng trong lòng vẫn còn hơi bất mãn nhưng cũng không còn cách nào. Không hề phải dùng võ lực chút nào đã đưa được đám người kia đi, trong lòng Vân Phong thầm nhẹ nhõm, Lam Dực lại lên đường, vận tốc độ bay nhanh về phía trước, tiểu nam hài cười khanh khách với Vân Phong, “Con người ngươi không tồi chút nào, coi trọng chữ tín.”

Vân Phong nhếch môi không nói gì, tiểu nam hài lại móc con chuột béo ra, nó đã trấn định hơn rất nhiều, tiếp tục công việc chỉ đường, Khúc Lam Y nói, “Thí Sát Minh rốt cuộc là một tổ chức như thế nào? Cho tới bây giờ đều như từng nghe nói. Nhưng nghe giọng điệu của ngươi vừa rồi, hình như tính tác động rất lớn.”

“Ta biết được cũng là do tình cờ, trước buổi đấu giá mấy ngày có ba người trẻ tuổi Thí Sát Minh tìm tới Vân gia, muốn ta lén giao chất thuốc cho Thí Sát Minh.”

“Ngông cuồng tới như thế?” Khúc Lam Y nhíu mày, “Vân gia có người bị thương không?”

“Không sao, lão quản gia chỉ bị thương nhẹ, đã sớm bình phục lại như cũ rồi. Tuy rằng tính tình ba thanh niên kia liều lĩnh, nhưng thực lực thực sự không hề thấp, với cá tính lỗ mãng và bất chấp hậu quả như thế của họ, rất dễ nhận thấy họ là nhóm người cấp thấp của Thí Sát Minh.”

“Người ở cấp bậc thấp đã có độ cao thực lực nhất định, xem ra Thí Sát Minh… cũng có chút thú vị đấy.”

“Chỉ là không biết người sáng lập tổ chức này là ai, Thí Sát Minh… cái tên này nghe có chút máu tanh.”

“Có lẽ ngày nào đó sẽ gặp được Minh Chủ này, rồi sẽ biết được thôi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong cười gật đầu, tiểu nam hài ngồi bên cạnh chuyên tâm vuốt con chuột trên đầu gối, không hề nghe cuộc nói chuyện của hai người Vân Phong, đường đi sau đó sóng êm biển lặng, không hề có biến cố nào xảy ra.

Theo chỉ thị của con chuột, Lam Dực đã cua quẹo tới mấy lần, vì trên không rất khó nhìn rõ xuống phía dưới, cũng khó mà xác định được đang ở đại lục nào, bên dưới lại là tầng mây dày cộm.

Thoáng một cái đã qua bảy ngày, con chuột vẫn không ngừng ngửi ngửi, liên tục đổi hướng, dù là Vân Phong cũng bắt đầu thấy hơi nghi ngờ, theo tốc độ của Lam Dực, bảy ngày là đủ đi hết đại lục rồi, vẫn chưa tới sao?

“Con…chuột này, chỉ đúng không vậy?” Khúc Lam Y thử hỏi, nhìn xung quanh trắng xóa mênh mông, “Đã qua bảy ngày rồi, có khi lượn mấy vòng đại lục rồi đấy.”

Tiểu nam hài cười, tay niết bóp cái bụng của con chuột, “Cái này thì ta không rõ lắm, chỉ là… sư phụ thu nó làm bảng chỉ đường, nó sẽ không sai đâu.”

“Ngươi có một niềm tin tuyệt đối với sư phụ nhỉ, nói gì thì nghe nấy.” Vân Phong nói, giọng nói có hơi buồn cười, tiểu nam hài lập tức nghiêm túc gật đầu, “Tất nhiên rồi! Sư phụ là người lợi hại nhất, lời người nói chắc chắn không sai.”

“Vậy chúng ta bây giờ… đành phải tiếp tục kiên nhẫn đi lòng vòng?” Khúc Lam Y nhíu mày, cực kỳ khó chịu, tiểu nam hài vỗ vỗ đầu con chuột, nó lập tức ngửi ngửi vai phát, kêu chít chít về một hướng, Vân Phong bình tĩnh nói, “Lam Dực, đổi hướng.”

“Vèo!” Trên đám mây trắng, một con Sư Ưng khổng lồ đổi hướng, đôi cánh trắng muốt vỗ mạng, làm phân tán đám mây xung quanh, quanh quẩn thân Sư Ưng bay về nơi xa.

Lại qua thêm ba ngày, dù tính kiên nhẫn của Vân Phong cao cũng dần bị mài mòn hết sạch, chớp mắt đã qua mười ngày rồi, dù là cao nhân ẩn sĩ cũng hoàn toàn lạc hướng rồi, như vậy thì tới kiểu gì đây?

Trong lúc tính nhẫn nại của Vân Phong sắp hết sạch, con chuột trên đầu gối tiểu nam hài đứng dậy kêu to về phía trước. Tiếng kêu bất thình lình khiến Vân Phong và Khúc Lam Y giật mình, tiểu nam hài lập tức reo lên vui vẻ, bắt lấy con chuột, “Sư phụ ơi! Con về rồi! Sư phụ ơi!”

Ánh mắt Vân Phong và Khúc Lam Y sáng lên, sư phụ? Nói như vậy là cuối cùng thì cũng tới được chỗ ở của vị cao nhân này rồi?”

“Lam Dực, hạ cánh!” Vừa hạ lệnh, Lam Dực lập tức lao xuống với tốc độ cực kỳ nhanh. Xem ra cả hắn cũng sắp phát điên với việc quanh đi quẩn lại mấy ngày nay rồi.

“Vù vù vù!” Tiếng gió tạt qua bên tai, tầng mây dày đặc chẻ ra hai bên, tầm nhìn mơ hồ bên dưới dần được trở nên rõ ràng, một dãy núi u tĩnh xuất hiện trước mắt Vân Phong, xung quanh xanh rờn, không khí trong lành, một căn nhà nhỏ đứng sững giữa sơn cốc, trông có vẻ lẻ loi.

Nương theo độ cao Sư Ưng càng ngày càng thấp xuống, mùi thảo dược nồng đậm xông vào mũi, Lam Dực vỗ mạnh đôi cánh, tạo nên một luồng gió mạnh, vài cây thảo dược bị thổi bứng lên, tán loạn quanh thân Vân Phong, nàng nhìn lại, những thứ rơi trên người mình hình như toàn là các loại thảo dược quý giá.

Những đống thảo dược rơi trên người mình, Vân Phong ngẩn người, chỉ tùy tiện thổi lên đã quý giá tới như thế… Sư phụ trong miệng tiểu nam hài thực đúng là không hề đơn giản.

“Rất cuộc là ai tới, thật đúng là lỗ mãng.” Một giọng nói vang ra từ trong nhà, mang theo sự tức giận, tiểu nam hài nhảy xuống khỏi lưng Sư Ưng, chạy vào căn nhà nhỏ, “Sư phụ, là con đây! Con về rồi đây!”

Một tia sáng lục lóe lên, Lam Dực được Vân Phong thu hồi, nhìn đống thảo dược trong lòng bàn tay, ánh mắt Vân Phong tối sầm, Khúc Lam Y đi tới, “Đây là đâu? Nàng có ấn tượng gì không? Trên đại lục này ta và nàng đã đi không ít nơi, nơi này… ta không có bất kỳ ấn tượng nào cả.”

Vân Phong nhíu mày, nâng lòng bàn tay đầy thảo dược cho Khúc Lam Y, “Đây toàn là thảo dược cao cấp, Lam Y, chàng nhìn mảnh vườn xung quanh nhà này… Toàn bộ là thảo dược cấp cao!”

“Thảo dược cấp cao?” Khúc Lam Y ngạc nhiên, Vân Phong gật đầu, “Những loài cây cỏ này đều rất quý giá, lại không hề dễ kiếm, thậm chí số lượng cũng rất ít, nhưng ở đây… lại phá vỡ hoàn toàn những gì về thảo dược mà ta biết.”

“Ngươi biết cũng không ít nhỉ.” Giọng nói lại vang ra từ trong nhà, “Người làm hư đống thuốc chính là ngươi?”

Vân Phong tiến lên một bước, hắng giọng nói, “Vãn bối không cố ý, chỉ là thực sự không ngờ rằng thảo dược nơi này mênh mông như thế… là vãn bối mạo phạm.”

“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y kinh ngạc, Vân Phong cung kính nhìn vào trong nhà, mím môi, “Tiền bối… có phải là Thạch Mẫu không?”

Sự im lặng bao phủ cả không gian, Vân Phong nín thở chờ đợi, đi tới đây, tận mắt nhìn thấy thảo dược nơi này, trong lòng nàng đã nghĩ tới lời nói của sư tôn, nhiều loại thảo dược cấp cao cùng sống hài hòa trong sơn cốc như thế này, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, con người tuyệt đối không có khả năng làm được điều này. Có thể làm được điều này chỉ có Đại Địa Chi Mẫu.

“…Con người, nói tên của ngươi ra, nhất là người là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư.”

Khúc Lam Y trợn tròn mắt, hô hấp vo căng thẳng, sư tôn suy đoán chính xác.”

Bàn tay siết chặt, Vân Phong hít sâu một hơi, “Vãn bối có một chuyện cần phải nói, kính xin tiền bối tha thứ, người tạo ra chai thuốc này không phải là ta, mà là một người khác, vãn bối cũng không phải là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư.”

Vân Phong biết nàng phải nói thật… Trước mặt ma thú này, tài nghệ chế dược của nàng không là gì cả, nếu muốn giấu thì thật là múa rìu qua mắt thợ.

“Hừ, ngươi thành thật đấy.”

Ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe, lại có thể nhìn thấy được tài chế dược, thật kỳ lạ. Ranh giới thực lực cao nhất còn có thể nhìn thấy được, nhưng mà khả năng chế dược… sao có thể nhìn thấu được?

“Con người, nếu ngươi dám có gan gạt ta, ta có lẽ sẽ nể mặt chất thuốc cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi sẽ không được dễ chịu đâu. Ngươi đã nói thật thì chứng tỏ nhân phẩm ngươi không tồi, vào đi.”

Cánh cửa ngồi nhà theo đó mở ra, Vân Phong không thấy rõ được quang cảnh bên trong, nhưng câu mời vào này lại khiến trái tim nàng chợt nóng lên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK