Cuộc chiến trên không trung đang vô cùng cam go, tên nam nhân đeo mặt nạ dường như đang ngày càng trở nên điên cuồng, ngay cả bốn tên đứng phía sau cũng bắt đầu hùa theo, mặc dù có Lăng Khiếu Vân gia nhập, nhưng phía Lăng Thiên Túc vẫn gặp khá nhiều khó khăn, còn phía tên nam nhân đeo mặt nạ thì ngày càng áp đảo. Vân Phong đứng im xem kịch chiến trên không, đối với cuộc chiến về Không Gian Lực, nàng khó mà có thể tham gia, nàng không có quá nhiều lĩnh ngộ về không gian, giờ phút này nàng xông lên chỉ tổ thêm phiền thôi.
"Diệu Quang tiền bối! Diệu Quang tiền bối!" Vân Phong cố gắng gọi Diệu Quang ở trong đầu, một hồi lâu sau mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Diệu Quang vang lên, "Tiểu nha đầu, sao vậy?"
Vân Phong nghe thấy tiếng của ông thì mừng rỡ kêu lên, "Diệu Quang tiền bối, hiện Lăng gia đang gặp phải rắc rối."
Giọng nói Diệu Quang liền trầm mặc, cuối cùng không nhịn được nói, "Chuyện Lăng gia thì có liên quan gì tới ta?"
Vân Phong ngẩn ra, chẳng phải ông ấy đã từng lên tiếng cứu giúp Lăng Khiếu Vân sao, sao thái độ đối với Lăng gia lại lạnh nhạt vậy? Giọng nói của Diệu Quang uể oải, "Tiểu nha đầu, khuyên ngươi đừng quan tâm quá nhiều vào chuyện của Lăng gia."
Vân Phong nhíu chặt mày, tầm mắt quét sang kịch chiến trên không trung, "Nhưng ta có không muốn để ý tới cũng không được."
"Tình huống hết sức bất ổn Tiểu Phong Phong à, phía Lăng Thiên Túc dường như càng ngày càng đuối sức rồi." Khúc Lam Y căng thẳng nhìn bầu trời, Mộc Thương Hải nói, "Mặc dù năng lực của Lăng Khiếu Vân rất phi phàm, nhưng dù sao chỉ mới được giải phóng không lâu, hoàn toàn là một người mới trong việc sử dụng Không Gian Lực."
Vân Phong ngước mắt nhìn lại, quả thực là như thế, năng lực được giải ấn của Lăng Khiếu Vân tuy rất mạnh, nhưng tốc độ, kỷ xảo hoàn toàn kém xa người khác. Vẫn chưa có thể thông thạo bằng người khác.
"Hừ!" Diệu Quang hừ lạnh, "Lúc trước cứu tiểu tử kia là do thấy hắn có thiên phú, nếu như hắn dựa vào điểm này tùy ý làm loạn, chết cũng đáng đời. Lão tử chỉ cứu hắn một lần, không có lần thứ hai."
"Diệu Quang tiền bối…" Vân Phong ngẩn ra, tính nói tiếp nhưng Diệu Quang đã cắt lời, giọng chứa đầy sự nghi ngờ, "Ngoại trừ Lăng gia, còn có kẻ khác nắm giữ được Không Gian Chi Lực?"
Ánh mắt của Vân Phong trầm xuống, "Trông có vẻ là như vậy."
Diệu Quang trầm mặc chốc lát, "Mục đích của đám người kia là gì?"
Vân Phong cười lạnh, "Là muốn bắt người có năng lực cảm thụ không gian mạnh nhất Lăng gia."
Diệu Quang đột nhiên bật cười, giọng cười khó nghe không ngừng vang vọng trong đầu Vân Phong, khiến nàng khẽ nhíu mày, "Dám dòm ngó tới năng lực của lão tử, đám người này có gan lớn đấy!"
Quả nhiên là Diệu Quang có quan hệ với Lăng gia. Năng lực của Lăng gia quả thực bắt nguồn từ Diệu Quang. Vân Phong tính nói gì đó nhưng Diệu Quang đã lên tiếng trước, "Muốn ta ra tay tuyệt đối là không thể nào, thực lực của ta vẫn chưa khôi phục, nhưng có một điểm thì có thể."
"A!" Trên không vang lên một tiếng hét thảm, nhóm người Lăng gia lập tức ngẩng đầu nhìn lên, một vị trưởng lão đã bị Không Gian Lực xé nát thành mảnh vụn.
"Ha ha ha ha ha!" Nam nhân mặt nạ cười rộ lên, còn bốn tên thủ hạ chung quanh đột nhiên ấn một cái, dường như lực không gian đang mạnh thêm vài phần. Sắc mặt của Lăng Thiên Túc và Lăng Khiếu Vân trầm hơn, một vị trưởng lão đã chết, tình huống của bọn họ đã hoàn toàn chuyển xấu.
"Ta đi giúp một tay!" Mộc Thương Hải nói xong, gật đầu với Vân Phong một cái, nàng ừ một tiếng, hắn liền bay vọt lên gia nhập vào cuộc chiến, nam nhân mặt nạ thấy hắn bay lên, hắc bào trên người lập tức vung lên, một cỗ lực không gian vô hình đánh tới chỗ hắn, Mộc Thương Hải cười lạnh, Không Gian Lực vô hình kia còn chưa kịp tới nơi thì đã bị đánh bật ra lại.
Vốn cho là Mộc Thương Hải không có gì, nhưng lần này để ý lại khiến hắn ta giật mình không ít. Hắn ta bình tĩnh nhìn Mộc Thương Hải, ngay khi vừa nhìn thấy con ngươi màu xám trắng kia, thân thể hắn ta chợt run lên, bốn tên nam nhân xung quanh hắn cũng run lên dữ dội.
"Con mắt kia…” Nam nhân mặt nạ lẩm bẩm, Mộc Thương Hải cười lạnh, bắt đầu dùng Không Gian Lực để tấn công, Lăng Thiên Túc và Lăng Khiếu Vân thấy Mộc Thương Hải tham chiến, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Lăng Thiên Túc rống to, "Đây là chuyện riêng của Lăng gia ta!"
Mộc Thương Hải vừa ra tay, một cỗ lực không gian mạnh mẽ bay vút đi như một mũi tên, nam nhân mặt nạ nghĩ điều gì đó đứng đực ra, bị cỗ lực đó đánh trúng phải người, bay thẳng ra ngoài. Mộc Thương Hải từ từ thu tay lại, không thèm nhìn cha con Lăng gia, vẻ mặt vô cảm nói, "Ta không giúp Lăng gia, ta đang giúp cho Vân Phong."
Lăng Thiên thoáng sửng sốt, cuối cùng giật nhẹ khóe miệng, không nói thêm gì, Lăng Khiếu Vân liếc mắt nhìn xuống dưới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Thương Hải, "Cho dù ngươi gia nhập, phần thắng của chúng ta vẫn không nhiều, đối phương bố trí bức tường không gian vô cùng cường đại, chính nó đã khiến cho năng lực của chúng ta bị giảm đi khá nhiều."
"Quả thực như vậy, phần thắng của chúng ta cùng lắm chỉ có một nửa! Nếu như có thể, chỉ cần giết chết một trong bốn người kia, chúng ta có thể thay đổi được cục diện!" Lăng Thiên Túc nghiêm túc nói, trải qua kịch chiến nãy giờ đã giúp ông thấu hiểu được phần nào năng lực của người đối diện, tìm cách phản đòn!
Mộc Thương Hải đưa mắt nhìn bốn tên nam nhân đeo mặt nạ ở bốn hướng, đúng như cha con Lăng gia đã nói, một khi vận Không Gian Chi Lực sẽ đụng trúng một tầng áp chế, khiến thực lực không cách nào phát huy được đến mức tối đa, điều cần làm ưu tiên hiện giờ là phải đánh vỡ được tầng cấm chế kia.
"Vậy thì giết chết một tên trong số bọn chúng là được rồi." Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, thân hình không chút do dự nhào qua bọn người kia, bàn tay đột nhiên vung lên, Không Gian Chi Lực không chút khách khí đánh mạnh tới, người nọ bị công kích nhếch môi, nở một nụ cười nhạt.
Bàn tay nam nhân mặt nạ khẽ nâng, xuất ra một Không Gian Lực mạnh mẽ không kém, trong nháy mắt đối chọi với Mộc Thương Hải. Mộc Thương Hải mở to mắt, nhanh chóng lùi thân mình lại, tránh thoát khỏi dư chấn từ vụ va chạm.
"Bốn tên kia cùng hợp lực dựng lên bức tường kia, sức mạnh của một người như được nhân bốn!" Lăng Thiên Túc cười khổ một tiếng, đưa tay đỡ Mộc Thương Hải, sắc trầm mặc một hồi, sức mạnh của bốn người như được nhân bốn, chẳng trách phía Lăng Thiên Túc bị yếu thế hơn.
Bàn về thực lực của một người, bốn người này căn bản không phải đối thủ. Nhưng cả bốn người đều được nhân bốn thì lại là chuyện khác.
Mộc Thương Hải giương mắt nhìn bọn chúng, làm sao để có thể phá vỡ sức mạnh nhân bốn này đây, làm cách nào để có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
"Tiểu nha đầu, ngươi có biết tại sao Lăng Thiên Túc luôn rơi vào thế bị động không?" Diệu Quang thong thả ung dung hỏi, Vân Phong không nhịn được mở to mắt, đến lúc nào rồi mà Diệu quang còn rãnh rỗi hỏi được câu này, quả nhiên ông chẳng quan tâm gì mấy chết sự tồn vong của Lăng gia.
"Kính mong Diệu Quang tiền bối nói thẳng."
"Hừ! Tiểu nha đầu này, thật đúng là không giữ chút thể diện gì cả!"
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, giờ làm gì còn thời gian để khua môi múa mép tranh luận với Diệu Quang chứ, thế cục trước mắt mà ngay cả Mộc Thương Hải nhập cuộc cũng chẳng thay đổi được, nhất định có mờ ám! Khúc Lam Y đột nhiên lia mắt tới một góc, con ngươi đột nhiên chuyển lạnh, ghé mặt xuống thầm thì gì đó vào tai Vân Phong, nàng sững sờ, Khúc Lam Y nhanh chóng lắc mình rời đi, biến mất khỏi võ trường.
"Tiểu nha đầu, tiểu tử kia phát hiện ra được điều gì à?"
Vân Phong lập tức hồi hồn, nghĩ lại lời nói vừa rồi Khúc Lam Y nói với nàng, trong lòng vẫn có chút khó tin, nhưng mà… nếu là Khúc Lam Y nói, vậy thì chắc không sai đâu. "Chuyện của Lăng gi, Diệu Quang tiền bối không cần quan tâm đâu."
"Vân Phong, nàng đứng đây làm gì vậy, Mộc Thương Hải đã lên hỗ trợ rồi, nàng không lên cùng sao?" Mặc Trường Ca vô ưu vô lo đi tới, nãy giờ hắn chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn, nhưng khi thấy Khúc Lam Y rời đi, hắn mới bắt đầu ló dạng. Bởi vì Vân Phong dùng tâm niệm để truyền âm với Diệu Quang nên chẳng phát ra bất kỳ âm thanh gì, người ngoài chỉ thấy Vân Phong đứng im bất động.
"Tiểu tử thúi này là ai?" Diệu Quang cáu gắt nói, nghe có vẻ rất khó chịu với Mặc Trường Ca, "Tiểu nha đầu, mấy tiểu tử bên người ngươi nên nào cũng đáng ghét như vầy hết à?"
Vân Phong im lặng, Diệu Quang nói vậy là có ý gì? Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca, nói, "Nãy giờ ngươi đang làm gì, thì ta cũng làm cái đó."
Mặc Trường Ca sững sờ, nhún vai, "Ta chỉ là người ngoài, đương nhiên chẳng quan tâm tới chuyện nhà người ta làm gì, huống chi, đây còn là chuyện của Lăng gia."
Vân Phong không nói gì, Mặc Trường Ca thấy nàng không để ý tới hắn cũng chẳng bận tâm, khẽ nhích người lại gần nàng một chút, "Ngược lại nàng, lâu vậy rồi mà vẫn không ra tay là đang chờ gì vậy? Lăng Khiếu Vân chẳng phải là người quen của nàng sao? Chuyện của Lăng gia lớn đến như vậy, nàng thực sự không quan tâm sao?"
Vân Phong cười, "Lúc cần đương nhiên sẽ quan tâm, không cần thì đương nhiên không nhất thiết phải quan tâm."
Ám quang trong mắt Mặc Trường Ca chợt lóe, cười cười với nàng, "Một mình nàng đứng bất động ở đây không nói lời nào, chẳng lẽ là đang nói chuyện với người nào sao?"
Ánh mắt nàng lạnh đi, hắn vẫn cười cà tởn, "Đùa thôi, nàng xem là thật đấy à? Chẳng lẽ trong người nàng vẫn còn người khác?"
Vân Phong nhíu mày, không nói thêm gì nữa, Mặc Trường Ca cũng im luôn, Diệu Quang khinh thường cất giọng nói, "Tiểu tử này thật là ồn ào."
"Diệu Quang tiền bối, coi như không có hắn đi, bây giờ làm cách nào để thoát khỏi tình hình này đây?" Vân Phong hiện giờ để ý vấn đề này nhất, Diệu Quang cười, "Bốn người liên thủ cùng tạo ra một bức tường không gian, bức tường không gian này trông vô cùng kỳ lạ, cấp bậc cũng khá là cao."
Sắc mặt Vân Phong cứng đờ, Diệu Quang tiếp tục nói, "Đây là một bức tường không gian cao cấp, gọi là Tứ Khóa Không Gian!"
Tứ khóa không gian? Vân Phong thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, Không Gian Chi Lực phức tạp thật, hơn nữa năng lực rộng hơn người ngoài nghĩ nhiều!
"Tứ Khóa Không Gian có một năng lực đặc biệt, tất cả phòng ngự, tiến công, sức mạnh, tốc độ, áp chế, chỉ cần là kẻ tạo ra bức tường không gian này, thì cho dù là người thường sức mạnh đều được nhân lên bốn."
"Cái gì? Nhân lên bốn?" Vân Phong kinh ngạc, bốn người đeo mặt na kia mặc dù không bằng nam nhân mặt nạ đứng giữa, nhưng cả bốn cùng ra tay cũng đủ áp lực rồi, giờ lại còn được nhân thêm cho bốn, uy lực được phát triển đến mức cường lại như vậy. Chẳng trách phía Lăng Thiên Túc lại rơi vào thế bị động, chẳng trách vị trưởng lão không gian kia chết, Mộc Thương Hải có gia nhập cũng chẳng khá hơn được nửa phần.
"Nói như vậy, bất luận là phòng ngự hay tấn công, có thể nói là hoàn mỹ." Vân Phong nhanh chóng kết luận, đây là một bức tường tương đối lợi hại, năng lực nhân bốn, rất khó để có thể bị phá vỡ. Chỉ cần phác được bức ngăn kia, là có thể thay đổi được cục diện này.
"Bất kỳ không gian thuật nào cũng có khuyếm khuyết, nói những thứ không gian thuật là hoàn mỹ, cường đại, không thể phá, chỉ có thể là do chưa có ai phát hiện ra được nhược điểm của nó mà thôi." Diệu Quang cao ngạo cất giọng đáp, nghe vô cùng tự tin.
"Tứ Khóa Không Gian có nhược điểm?" Vân Phong hỏi lại, Diệu Quang cười lớn, "Đương nhiên! Không gian thuật nào cũng có nhược điểm cả. Tiểu nha đầu, năng lực gì cũng nhân với bốn, ngươi còn không nhận ra sao?"
Câu nói của Diệu Quang khiến Vân Phong đang rối rắm như chợt bừng tỉnh! Năng lực gì cũng nhân với bốn, bất kỳ không gian thuật nào cũng có nhược điểm, nói cách khác, nhược điểm cũng được nhân với tứ!
"Nhược điểm của Tứ Khóa Không Gian cũng được nhân với bốn!" Vân Phong thốt lên, Diệu Quang hài lòng cười, "Không tệ, vậy ngươi có biết nhược điểm này là ở đâu không?"
Vân Phong lại ngẩng đầu quan sát tình trạng trên không, nam nhân đeo mặt nạ vừa rồi bị Mộc Thương Hải đánh đã bật dậy trở lại, tầm mắt của Vân Phong khóa trên người hắn, đôi môi khẽ mấp máy, "Nếu lợi ích của Tứ Khóa Không Gian đặt lên người của hắn, vậy thì chứng tỏ nhược điểm cũng được đặt trên người của hắn.”
Diệu Quang trầm mặc hồi lâu, "Tiểu nha đầu, thật là đáng tiếc, nếu như ngươi có được năng lực thấu hiểu không gian như Lăng Khiếu Vân, có thể ngươi sẽ còn được tiến xa hơn."
Vân Phong cười không để ý mấy, nàng chẳng cần nhiều năng lực như vậy làm gì, nàng chẳng bao giờ cưỡng cầu những thứ không phải là của mình.
"Nhược điểm chính là tên nam nhân đeo mặt nạ ở giữa, mặc dù nhược điểm nằm trên người hắn, nhưng ngươi cũng nên hiểu rằng, phân bố ra bốn người đồng thời cũng đảm nhiệm nguồn gốc năng lực của hắn (Mavis: Ta chẳng hiểu nó nói gì nữa!)."
"Nói như thế, muốn tấn công hắn thì rất khó khăn?" Mặc dù nhược điểm được nhân bốn, nhưng độ khó cũng theo đó mà tăng lên. Nếu như có thể tùy tiện phá được thì nó đã chẳng được gọi là Tứ Khóa Không Gian nữa.
"Muốn tấn công hắn thực sự rất khó, nhưng đối với ngươi thì vô cùng dễ dàng." Diệu Quang nói, Vân Phong sững sờ, đối với nàng thì rất dễ dàng? Ý của lời này là sao?
"Diệu Quang tiền bối…"
"Được rồi, ta nói cho ngươi biết nhiêu đó thôi, còn lại tự mình nghĩ tiếp đi, đừng làm phiền ta nữa." Giọng nói Diệu Quang vang lên lần cuối, sau đó nàng có gọi bao nhiêu lần cũng không còn nghe hắn hồi đáp lại nữa, Diệu quang chỉ gợi ý tới đây thôi. Vân Phong nhíu mày, đối với nàng mà nói, thì vô cùng dễ dàng… Như vậy là sao?
Ở một nơi nào đó trong Long Điện Diệu quang đang nằm đột nhiên hé khẽ mắt, một giọng nói già nua vang lên kèm theo tiếng cười thâm trầm, "Đã để tâm đến như vậy, sao không nói hết cho nó biết luôn?"
Diệu Quang khẽ hừ lạnh, "Tiểu nha đầu kia đâu có vô dụng đến vậy chứ."
Giọng nói già nua kia lại cười vang lên rồi im bặt, Diệu Quang tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, thân thể của hắn sẽ sớm tốt lại thôi, mặc dù lần này gặp lại được Lăng gia, nhưng lại khiến hắn quá mức thất vọng, sức mạnh của huyết mạch đã dần bị khô kiệt, Diệu Quang không khỏi thở dài, đây là quá trình nghịch đảo, thôi vậy.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi." Giọng nói già nua kia lại vang lên, khóe miệng Diệu Quang giật nhẹ, cả Long Điện lại chìm vào im lặng.
"Vân Phong, nàng đang nghĩ gì vậy, chân mày sắp nhíu thành một đường thẳng rồi kìa." Mặc Trường Ca nhìn Vân Phong, thấy lông mày của nàng nhíu chặt không khỏi lo lắng, Vân Phong không trả lời, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn lên trời. Nhược điểm của Tứ Khóa Không Gian... Ở trên người nam nhân kia, đối với nàng dễ như trở bàn tay, vậy là sao, nàng nên làm gì?
"Vân Phong, Vân Phong?" Mặc Trường Ca thấy Vân Phong không để ý tới hắn, không khỏi gọi thêm vài tiếng, nàng khó chịu lườm hắn, "Đừng quấy rầy ta."
Mặc Trường Ca cười, "Rốt cuộc cũng để ý tới ta rồi hả? Nàng đang nghĩ gì vậy, nói ra đi, ta cùng nghĩ với nàng."
Vân Phong vốn chẳng muốn nói chuyện với hắn, nhưng thế cục trên không đang rất cấp bách, mặc dù có Mộc Thương Hải hỗ trợ là một lợi thế lớn, nhưng Tứ Khóa Không Gian giúp tên nam nhân kia vững như thành đồng, còn sức mạnh của Lăng Thiên Túc thì lại bị áp chế.
Mặc Trường Ca vẫn dây dưa làm phiền, Vân Phong bị hắn léo nhéo bên tai, thuận miệng hỏi, "Ngươi cho là ta am hiểu nhất cái gì?"
Mặc Trường Ca sững sờ, "Nãy giờ nàng nghĩ về vấn đề này?" Đôi mắt hắn tràn ngập sự hoài nghi, Vân Phong không để ý hắn nhìn chăm chằm lên trời, Mặc Trường Ca nhìn lên theo, vẻ mặt suy tư, sau đó cười nói, "Nàng thử nghĩ xem, đối với những người trên kia, nàng có lợi thế hơn ở điểm nào?"
Vân Phong gật đầu, Mặc Trường Ca cười, "Lợi thế của nàng không lẽ chính nàng còn không biết sao?"
Vân Phong sững sờ, nàng biết? Nàng biết rõ có lợi thế nhất ở điểm nào?
Mặc Trường Ca nháy mắt, "Những người trên đó đều có thể dùng Không Gian Lực, mặc dù nàng cũng có, nhưng trình độ của Không Gian Lực của nàng không thâm sâu, ngay lúc tất cả mọi người đều đang có Không Gian Lực mạnh mẽ, lợi thế của nàng chẳng phải là rất rõ sao?"
Đại não Vân Phong bắt đầu xoay tròn. Lời nói của Diệu Quang vang vọng trong đầu nàng, trong Tứ Khóa Không Gian, tất cả mọi thứ đều được nhân lên bốn, bất luận bất luận là ưu điểm hay nhược điểm, cũng đều bị nó nhân lên, nguyên nhân Lăng Thiên Túc bị chịu áp chế lớn, chính là vì năng lực đặc biệt của Tứ Khóa Không Gian.
Phe tăng lực được cường hóa với bốn, đòn công kích đối phương nhân với bốn! Cho dù có là cao thủ điều khiển không gian, ở trong Tứ Khóa Không Gian cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng! Như một thứ quy tắc vô hình, nhưng Vân Phong thì khác! Sức mạnh của Tứ Khóa Không Gian cũng chỉ có một hướng, Không Gian Lực nhằm vào Không Gian Lực!
Vậy mà Vân Phong, có thể thâu tóm được được quy tắc này!
"Thì ra là như vậy..." Vân Phong lẩm nhẩm, trong con ngươi đen ánh lên ý cười, nhược điểm của Tứ Khóa Không Gian không chỉ có một đâu, nàng còn phát hiện ra thêm diểm thứ hai nữa. Chỉ cần bài trừ hết tất cả Không Gian Lực trong Tứ Khóa Không Gian, nó sẽ không còn phát huy tối đa được công dụng nữa.
Tất cả là giả, có cũng như không.
"Thì ra là như vậy!" Vân Phong thốt lên một tiếng, Mặc Trường Ca sững sờ, nàng nhận ra gì rồi sao? "Nàng nhận ra gì à? Nói ta nghe với?"
Vân Phong khẽ giương môi, mỉm cười với Mặc Trường Ca, "Lần này, ta thật đúng là phải nói tiếng cảm tạ với ngươi, cảm tạ nhé!" Mặc Trường Ca chẳng hiểu gì cả, nhưng hình ảnh Vân Phong giờ phút này như bừng sáng, thế cục hiện giờ có lẽ nàng có thể xoay chuyển được.
"Vút!" Vân Phong đột nhiên nhảy lên không, nhanh như tia chớp! Mộc Thương Hải thấy nàng bay lên, vội vàng chạy tới, "Muội tới làm gì? Nàng đâu giúp gì được trong phương diện lực không gian."
Vân Phong đang tính mở miệng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng thét, hai vị trưởng lão còn lại từ trên không rơi xuống, bỏ mạng.
"Đáng ghét!" Lăng Thiên Túc thấy hai vị trưởng lão còn lại đã chết, trán bắt đầu nổi gân xanh, sắc mặt của Lăng Khiếu Vân cũng trầm xuống, mới nãy đã mất đi một người, giờ mất đi cả hai, có mấy vị trưởng lão, áp lực giảm bớt rất nhiều, bây giờ hai người còn lại đã bỏ mình, Lăng Khiếu Vân nhìn thoáng một vòng, chỉ với hắn, Lăng Thiên Túc và Mộc Thương Hải, thật có thể thắng sao?
"Cẩn thận!" Lăng Thiên Túc đột nhiên hét lớn, lật tay xuất ra một đạo công kích, đánh văng đi lực không gian đang nhằm thẳng Lăng Khiếu Vân mà đâm tới. Cùng lúc đó, áo bào của tên nam nhân mặt nạ vung lên, Không Gian Lực gào thét bay tới, đánh vào ngực Lăng Thiên Túc.
"Ưm!" Lăng Thiên Túc hự một tiếng, thân thể lảo đảo lùi lại vài bước, một tia máu tươi chảy xuống từ khóe miệng ông, Lăng Khiếu Vân thấy vậy tối mặt, đột nhiên hất tay, sức mạnh thanh niên trong người bộc phát, không ngờ lại bị tên nam nhân kia tránh đi một cách dễ dàng.
Dùng Tứ Khóa Không Gian để đối phó với người có sức mạnh điều khiển không gian, đây hoàn toàn là một tử huyệt. Một tử huyệt không hề có lối thoát.
"Lại chết thêm hai, xem ra không có phần thắng rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây." Mộc Thương Hải nhanh chóng lường trước tình huống, Lăng Khiếu Vân chạy vội tới cạnh Lăng Thiên Túc, đưa tay đỡ lấy người ông, đòn vừa rồi rất mạnh, ông không mất mạng ngay đã là may.
"Cưỡng bức xé không gian thì sao?" Lăng Khiếu Vân thở hổn hển nói, Mộc Thương Hải cười khổ, "Cưỡng bức xé không gian? Nếu như Lăng gia chủ không bị thương thì còn có khả năng mà nghĩ tới."
Lăng Thiên Túc ho khan mấy tiếng, tay ôm lấy ngực mình, "Ta… không sao! Nếu như có thể cưỡng bức được, thì mau bắt đầu đi!"
"Ông…!" Lăng Khiếu Vân thấy ông như vậy, không biết nên nói gì, Mộc Thương Hải nhìn Lăng Thiên Túc, "Lăng gia chủ, với thương thế đó, nếu cưỡng bức xé không gian sẽ làm ngài mất mạng đấy, ngài…”
"Không sao! Chỉ cần có thể đưa các ngươi ra ngoài… là được. Đây vốn là chuyện của Lăng gia, cho dù tất cả người Lăng gia chết ở đây, cũng sẽ quyết không để liên lụy tới người khác! Ưm!" Lăng Thiên Túc lại ho ra thêm một ngụm máu, hơi thở yếu ớt đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong, "Ta đã từng đồng ý với ngươi, lời hứa này… phải được thực hiện trước khi chết."
Vân Phong nhíu chặt mày, Lăng Thiên Túc này.. rất có hòa cốt và khí khái, nếu không nhờ có ông, Lăng gia hẳn đã tàn đời từ lâu.
"Lăng gia chủ, chuyện có lẽ còn chưa tới mức đó." Vân Phong thấp giọng nói, Lăng Thiên Túc thều thào, "Chuyện tới nước này ta là người rõ nhất, Lăng gia… đã tới cuối con đường rồi."
"Câm miệng!" Lăng Khiếu Vân đột nhiên gầm lên, cánh tay vững chắc đỡ lấy Lăng Thiên Túc, đôi mắt nhìn thẳng đầy kiên định và bất khuất. "Cho dù có cưỡng bức xé không gian thì ta sẽ đi làm, không tới lượt ông!"
Lăng Thiên Túc trừng mắt, "Ngươi có năng lực gì mà đòi xé không gian?"
Lăng Khiếu Vân cười, "Lăng gia chủ, ta nói rồi, ta sẽ không để ông xem thường ta!"
"Chậc chậc, thật là cảm động, mà các ngươi nói xong chưa thế?" Mặt nạ nam nhân lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía Lăng Thiên Túc, như đang cho bọn họ thời gian bàn bạc, tư thái như một con chim ưng nhìn con mồi giãy giụa trong phạm vi của mình mà không sợ nó mất.
Hắn ta thấy gương mặt lạ hoắc của Vân Phong, không khỏi chê cười mấy tiếng, "Thế nào? Hết người nên một người tùy tiện lên, hừ, có tới thêm mấy người cũng vậy thôi, Lăng gia chủ, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, ta có thể sẽ suy nghĩ giữ lại cho Lăng gia một mạng."
Cả người Lăng Thiên Túc run lên nhẹ, bộ dáng vô cùng cố chấp, nam nhân mặt nạ cười to, "Lăng gia chủ, chút chiêu đó của ta không hạ được ngươi, quả nhiên mạng rất cứng nha! Không biết nếu thêm cái nữa, thì ngươi sẽ như thế nào!"
Mộc Thương Hải nhìn về phía Vân Phong, ngay lúc nàng vừa nói ra câu kia trong lòng hắn đã bắt đầu có dự tính, trong lòng cũng có một loại tin tưởng, nàng nhất định sẽ thay đổi được tình hình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Vân Phong nghe xong lời nói của nam nhân đeo mặt nạ, chợt bật cười, bay tới đứng trước mặt Lăng Khiếu Vân và Lăng Thiên Túc. Hành động này khiến vẻ mặt hắn ta lộ vẻ không vui, "Chỉ bằng ngươi, trình chưa đủ đâu!"
Vân Phong khẽ giương môi, quét mắt ba bốn người đeo mặt nạ còn lại, con ngươi ánh lên nụ cười thâm trầm, "Tứ Khóa Không Gian, cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết."
Lvừa dứt lời, tên nam nhân kia lập tức biến sắc, ngay cả bốn người kia cũng đồng loạt ngẩn đầu! Ai nấy tập trung ánh mắt lên người Vân Phong. "Ngươi là ai?" Giọng điệu hắn ta trầm thấp, bốn kẻ xây dựng nên Tứ Khóa Không Gian kia đã bắt đầu đề phòng, rốt cuộc nha đầu này là thần thánh phương nào?
"Tứ Khóa Không Gian?" Lăng Khiếu Vân nghi hoặc nói thầm, con ngươi Lăng Thiên Túc co rụt lại, "Tứ Khóa Không Gian… Đây, đây chính là Tứ Khóa Không Gian?" Lăng Thiên Túc giật nhẹ khóe miệng, cựa nhẹ người, "Chẳng trách… thì ra chính là Tứ Khóa Không Gian… Nàng đã biết, cõ nghĩa là Diệu Quang đại nhân đã nói cho nàng." Lăng Thiên Túc thầm nghĩ trong lòng, tầm mắt ngưng lại trên lưng Vân Phong, xem ra lần này mấu chốt để thay đổi nằm trên người Vân Phong rồi! Nghĩ tới đây Lăng Thiên Túc không khỏi cười tự giễu, già rồi mà vẫn còn nhờ người khác đến cứu cái mạng này, thật đúng là quá vô dụng mà.
"A, hình như ta quên chưa giới thiệu mình." Vân Phong cười, lật tay một cái, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ba chiếc nhẫn khế ước với ba màu sắc khác nhau. Nàng thong thả đeo từng chiếc lên ngón tay mảnh khảnh của mình, Lăng Khiếu Vân và Lăng Thiên Túc trợn trừng mắt, Tam, Tam Hệ Triệu Hồi Sư.
Nam nhân mặt nạ bất giác lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, bốn người còn lại vừa thấy những chiếc nhẫn với màu sắc khác nhau trên tay của nàng cũng trợn to mắt. Cánh tay Vân Phong giương lên, ba luồng ánh sáng khác nhau bay ra tụ lại cạnh Vân Phong.
"Nhớ lấy tên của ta, Triệu Hồi Sư, Vân Phong!"