Mục lục
Truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư - tác giả Nhược Tuyết Tam Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị loại! Ma pháp sư cấp tám của Hoa Phong bay thẳng ra ngoài vòng đỏ, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh! Một đám người của Hoa Phong đều kinh ngạc, nhanh vậy sao? Bị đá bay ra ngoài nhanh thế à? Người phía bên mình cũng quá yếu rồi!

“Đáng chết!” Chiến sĩ cấp tám của Hoa Phong thấy đồng đội của mình bị đá bay ra ngoài thì lập tức nảy sinh ác độc gia tăng sức lực. Hai người bên Tinh Vân nhìn thấy thế cũng trầm mặt xuống. Bây giờ thì hay rồi, bọn họ là ba người đấu với năm người. Nếu như không áp dụng một vài thủ đoạn đặc biệt, chỉ sợ là sẽ có thêm người bị đá ra ngoài, đến khi đó muốn trở mình cũng không dễ dàng.

Yêu Yêu và Thiên Quy chặn đánh khiến Chiến sĩ cấp tám Hoa Phong cực kỳ phiền muộn. Bàn tay Chiến sĩ đó lật một cái, một lọ dược tễ bất ngờ xuất hiện. Thiên Quy vừa thấy lập tức lắc mình lui lại một bước, Yêu Yêu cũng làm theo như thế. Chiến sĩ cấp tám Hoa Phong một hơi uống hết dược tễ, cơ bắp lập tức nổi lên một chút, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh và mạch máu trên đó, thậm chí hoa văn trên bắp thịt cũng hiện lên cực kỳ rõ. Cấp bậc chiến khí cũng tăng lên một bậc rõ rệt, là cấp chín. 

“A…” Chiến sĩ Hoa Phong đột ngột hét lớn một tiếng, sắc mặt đỏ lên nhưng môi lại trắng bệch, đánh mạnh một quyền về phía Thiên Quy, trong đó còn mang theo tiếng gió rít gào mạnh mẽ. Thiên Quy lùi sang bên cạnh, nắm đấm của Chiến sĩ Hoa Phong đập thẳng xuống mặt đất “Bịch… Răng rắc!” Chỗ nắm đấm đánh xuống đã trở thành hố sâu mười mét.

Sau khi giải quyết hết Ma pháp sư, Vân Phong mới nhận thấy tình huống của Chiến sĩ, hiển nhiên là người đó đã dùng dược tễ. Dược tễ là một thứ không thể thiếu trong chiến đấu, đặc biệt là trong thời khắc quan trọng quyết định kết quả thắng bại. Thực lực đột ngột tăng mạnh giúp tốc độ và sức mạnh của Chiến sĩ Hoa Phong cũng tăng cao, Thiên Quy tránh né có chút lực bất tòng tâm, nhiều lần đã bị gió quét tới.

“Quy sư huynh cũng đã tới cực hạn rồi…” Vân Phong nhìn Thiên Quy, trầm giọng nói, ma trượng trong tay lặng lẽ xoay chuyển, Phong nguyên tố màu xanh lá lập tức bao bọc lấy Thiên Quy. 

“Phù…” Một quyền nặng nề mạnh mẽ đánh tới một cách đột ngột, Thiên Quy chỉ cảm thấy thân thể mình bị cưỡng ép nhoáng lên một cái nguy hiểm tránh thoát. Khi bình tĩnh nhìn lại, gã ta mới phát hiện là Phong nguyên tố của Phong Vân đã giúp mình.

“Tiểu Phong, tốc độ và sức mạnh của hắn ta tăng lên rất nhiều rồi!” Yêu Yêu đung đưa đuôi cá đi tới bên cạnh Vân Phong, đôi mắt màu băng lam nhìn Chiến sĩ Hoa Phong kia. Vân Phong nhíu mày, hiệu quả khi dùng thuốc đã biểu hiện ra. Nếu như không ngoài dự liệu của nàng, Tinh Vân bên kia cũng không xê xích bao nhiêu.

“Chủ nhân, bên phía Tinh Vân cũng đã dùng thuốc.” Tiểu Hỏa và Lam Dực đồng thời truyền âm bằng tâm niệm cho nàng. Mắt đen của Vân Phong liếc qua, quả nhiên thấy khí thế của hai người Tinh Vân cũng đã tăng mạnh một cách đột ngột, nhất là tên Chiến sĩ cấp chín gần như là đã tăng lên một nửa cấp bậc Tôn Hoàng. 

Ba con ma thú khế ước và Thiên Quy đều đi tới bên cạnh Vân Phong, sắc mặt ai cũng nghiêm túc: “Phong Vân, xem ra tình huống khó giải quyết rồi! Đối thủ đã uống thuốc, chúng ta cũng không thể để rớt lại phía sau!” Lúc này, Thiên Quy cũng lấy lọ dược tễ ra, ngửa đầu uống sạch, hết toàn bộ.

“A…” Một sức mạnh cường thế di chuyển trong thân thể Thiên Quy, cơ bắp bắt đầu bị kích thích, gân xanh nổi lên. Sức mạnh Chiến sĩ cấp tám đột nhiên tăng lên,Thiên Quy chỉ cảm thấy trong người tràn đầy sức mạnh như muốn nổ tung cơ thể.

“A!” Chịu đựng không được sự tăng cao không ngừng của sức mạnh, Thiên Quy hung bạo vung tay lên, một luồng chiến khí đầy sinh lực đột ngột bay nhanh ra, Chiến sĩ Hoa Phong phất tay, bổ xuống một cái, sau đó sắc mặt hắn ta cũng thay đổi ngay lập tức. Nhìn bàn tay ửng đỏ của mình, ánh mắt của Chiến sĩ Hoa Phong trầm xuống. 

“Hiệu quả của thuốc đúng là không tầm thường…” Thiên Quy vất vả lắm mới thích ứng được với tác dụng tăng mạnh của dược tễ, bây giờ gã ta chỉ cảm nhận được một thứ, đó chính là năng lượng.

“Ba chúng ta đã uống thuốc rồi! Phong Vân, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn khả năng thắng được ba chúng ta sao?” Chiến sĩ cấp chín Tinh Vân cười ha ha, tiếng cười vô cùng lớn. Vân Phong nhếch môi, dược tễ gì đó, nàng hoàn toàn không cần.

“Quy sư huynh, kéo dài thời gian đi! Dược tễ  đấu dược tễ, xem thử ai có thể kiên trì tới cuối cùng!” 

“Được!” Thiên Quy gật đầu, trong lòng gã ta cũng có thêm vài phần tự tin. Dược tễ của Tụ Tinh có hòa thêm Kim Đỉnh dịch, khả năng duy trì tác dụng nhiều hơn của người khác gấp mấy lần. Bây giờ cuộc chiến này chỉ cần để thời gian làm trọng tài, như thế Tụ Tinh thắng chắc rồi.


Nhưng Tinh Vân và Hoa Phong lại có suy nghĩ khác, dù hiệu quả dược tễ lớn tới đâu thì thời gian duy trì rất ngắn. bọn họ muốn đánh nhanh thắng nhanh.

“Trước hết phải giải quyết đám ma thú khế ước của Phong Vân, còn tên Chiến sĩ kia thì không có gì đáng lo!” Chiến sĩ cấp chín Tinh Vân đột nhiên hét lớn, ba người đồng thời phát động tấn công, mục tiêu chính là ba ma thú khế ước của Vân Phong. Lần này Tinh Vân công kích không đơn giản như lần trước mà mục đích của họ là muốn giết chết ba ma thú của Vân Phong. 

Phong Vân, không phải ma thú khế ước của ngươi rất lợi hại, rất hiếm có sao? Nếu như toàn bộ đều bị diệt sạch thì ta muốn xem ngươi còn có thể cười ra tiếng nữa hay không.

Ba đạo chiến khí mạnh mẽ bay thẳng tới chỗ ba ma thú khế ước, lông toàn thân Tiểu Hỏa gần như đều dựng đứng lên: “Xem ra bổn đại gia bị coi thường rồi!”

“Hỏa huynh, Yêu Yêu, không cần khách khí với đám người này làm gì!” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Dực tràn đầy sự lạnh lẽo. Tiểu Hỏa và Yêu Yêu lên tiếng với vẻ khát máu, bản tính giết chóc của ma thú hoàn toàn bộc phát. Cho dù là ma thú ôn hòa nhất cũng có lần đầu tiên nảy sinh bản tính khát máu, đây chính là bản năng. 

“Thổ khiên!” Ma trượng trong tay Vân Phong bị vung mạnh lên, Thổ nguyên tố hóa thành phòng ngự chặn trước mặt ba ma thú khế ước. Ba người của Tinh Vân và Hoa Phong cầm vũ khí trong tay, không nói hai lời mà nhanh chóng quyết định vung mạnh. Dù phòng ngự của Thổ nguyên tố rất mạnh nhưng vẫn không chịu được sự công kích đồng loạt của ba người Tôn Vương cấp chín, nó vỡ vụn ngay trong phút chốc.

Cùng lúc đó, ba con ma thú khế ước tung ra Sơn thần, Lợi trảo và vũ khí sắc bén va chạm với công kích kia, sức mạnh của ma thú và nhân loại va chạm nhau.

Thiên Quy lắc mình gia nhập cuộc chiến, trường kiếm tàn nhẫn đánh ra nhưng lại bị một Chiến sĩ Hoa Phong chặn và đè ngược xuống. Bàn tay Thiên Quy bị ép xuống, Chiến sĩ Hoa Phong cắn chặt răng, âm thầm chống đỡ. Mạch máu trên cánh tay đều nổi lên. Thực lực hai người vốn tương đương nhau, cộng thêm việc đều uống dược tễ nên tất nhiên là không có chênh lệch gì nhiều. 

“A…” Chiến sĩ Hoa Phong đột nhiên nhảy lên, dùng sức đánh Thiên Quy bay sang một bên, rồi không đợi cho đối phương có thời gian thở gấp, một cơn gió lạnh đã bay tới sau lưng Thiên Quy.

Đương nhiên Vân Phong không thể chỉ lo cho bản thân nên tất nhiên cũng gia nhập vào trận chiến.

“Bịch!” Nắm đấm của Vân Phong nện vào phía sau lưng Chiến sĩ Hoa Phong, nàng cảm thấy đó như là một khối sắt cứng rắn có nhiệt độ nóng hổi. Chiến sĩ Hoa Phong quay đầu lại: “Ngươi cho rằng sức lực không ra gì đó có thể tổn thương được ta sao? Bớt giỡn đi!” 

Cơ bắp bị kích thích khiến thân thể khôi phục bình tĩnh. Mắt đen của Vân Phong lóe lên, Phong nguyên tố đột nhiên bao trùm toàn thân nàng, né qua bên cạnh như cơn gió, tránh thoát nắm đấm nặng nề của Chiến sĩ Hoa Phong. Thông qua một kích vừa rồi, Vân Phong cũng nhận thấy là nếu chỉ bằng sức mạnh của thân thể thì không thể làm Chiến sĩ cấp tám đã dùng thuốc bị thương được, nó hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương. Nói cách khác, bây giờ và lúc trước không giống nhau. Lúc trước Vân Phong có thể vượt cấp sử dụng sức mạnh thân thể chiến đấu, nhưng bây giờ thì không được!

Đối mặt với sức mạnh đã được cường hóa, sức mạnh thân thể của Vân Phong hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì. Quả nhiên là sức mạnh vẫn có sự hạn chế…

Vân Phong cảm thấy có chút mờ mịt, mắt đen nhìn về phía ba ma thú. Sức mạnh của ma thú vốn rất cường hãn, cho dù là Yêu Yêu có dáng người nhỏ xinh cũng không thể khinh thường, nhưng khi đánh với hai người Tinh Vân kia lại rơi vào tình trạng khiến nàng lo lắng. 

Chiến cuộc lại thay đổi lần nữa.

“Tiểu sư muội, Thiên Quy! Cố lên…” Dung Tâm đứng một bên thấy trận chiến xoay chuyển thì trái tim vọt cao lên tận cổ họng. Mà đám đệ tử Hoa Phong lại thấy căng thẳng trong lòng, đến cùng thì trận chiến này sẽ phát triển theo hướng nào? Ai sẽ là người chiến thắng?

“Bây giờ vẫn rất khó có thể kết luận thắng bại.” Lãnh Mịch nhếch môi như đang cười mà cũng không phải cười, nói ra một câu như thế. Phong Lẫm đứng bên kia cũng có sắc mặt nặng nề. Bây giờ Hoa Phong đang ở thế bất lợi, một Ma pháp sư đã bị loại, nếu như lại bị đá ra, trận chiến này sẽ không còn liên quan gì tới Hoa Phong nữa. Làm chủ nhà mà như thế thì mặt mũi Hoa Phong biết giấu vào đâu! 

Ngũ trưởng lão nhìn Vân Phong và Thiên Quy, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng. Ông không lo lắng về Hoa Phong, mà điều ông lo chính là không biết hai người Tinh Vân kia có còn hậu chiêu chưa dùng tới hay không…

“Quy sư huynh, hai người Tinh Vân kia cứ giao cho ma thú khế ước của ta đi! Chúng ta hợp lực đánh bay Hoa Phong ra ngoài trước đã!”

Thiên Quy gật đầu, trong lòng hơi run lên. Nếu không phải là sánh vai chiến đấu với Phong Vân mà là với người khác, gã ta cũng không biết trận chiến này sẽ tiếp diễn như thế nào nữa. Liệu có thể nào Tụ Tinh sẽ bị loại ngay từ lúc bắt đầu hay không? Nếu như không phải là Vân Phong, ở cục diện lúc đầu là đấu với bốn, hiện tại là ba thì bọn họ có còn phần thắng nào không? Thiên Quy nhìn gương mặt nghiêng tỉnh táo và đầy kiên định của Vân Phong, một sự tự tin dâng lên trong long. Gã ta tin chắc rằng chỉ cần Vân Phong ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua! 

Vân Phong và Thiên Quy hợp lực bao vây Chiến sĩ Hoa Phong, hai người Tinh Vân thấy thế lại âm thầm cắn rang. Dù sao cũng không phải là cùng một học viện, phối hợp và sự ăn ý không thể đạt được, sức mạnh đoàn kết cũng không thể duy trì tới cùng. Bị ba ma thú quấn chặt lấy, hai người hoàn toàn không có cách nào phân tâm đi giúp bên kia. Trong lúc bất tri bất giác, Chiến sĩ Hoa Phong đã bị cách ly, tạo thành cục diện một đấu hai.

“Hỏa tiễn!” Vân Phong quát khẽ, hỏa tiễn buộc Chiến sĩ Hoa Phong phải lui về sau mấy chục thước. Ngay sau đó, trường kiếm trong tay Thiên Quy tiến lên đón, Chiến sĩ Hoa Phong dùng tốc độc nhanh nhất mà dựng lên bức tường chống đỡ. Nhưng mà lấy một địch hai cũng quá mức miễn cưỡng, huống chi đối thủ của hắn ta còn có một Vân Phong là Triệu hồi sư đa hệ nữa.

Chỉ một hệ thì không có cách nào tạo thành công kích mang tính thực chất đối với hắn ta. Vân Phong vừa dùng đơn hệ ma pháp công kích vừa quan sát tình huống của Chiến sĩ Hoa Phong. Hiện giờ ma pháp và sức mạnh của nàng cũng chỉ có thể tạo thành tổn thương rất nhỏ đối với hắn ta, mà người chân chính có thể làm tổn thương nặng chính là Thiên Quy. 

Chiến sĩ Hoa Phong thở hổn hển đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiên Quy và Vân Phong. Một đấu hai, mặc dù hắn ta có hơi yếu thế nhưng cũng không hẳn là sẽ thua, chỉ cần hắn ta có thể khống chế tốt, phát huy tốt…

“Vụt!” Trường kiếm trong tay Thiên Quy chém qua, Chiến sĩ Hoa Phong nhẹ nhàng tránh thoát. Thiên Quy thấp giọng cười một tiếng rồi ngón tay trượt dài đến đoạn cuối của trường kiếm, chiến khí nồng đậm đi theo quanh quẩn bao phủ lấy thân kiếm.

“Phá Không Kiếm!” Thiên Quy hét lớn một tiếng, thân kiếm rung động kêu “vù vù”. Trong phút chốc, kiếm khí hóa thành thanh kiếm khổng lồ, mang theo âm thanh “vù vù” đột nhiên xuất hiện. 

Chiến kĩ! Vân Phong nhìn thấy màn này, mắt hơi nóng lên. Đây chính là chiến kĩ của Thiên Quy. Thân kiếm to lớn bay vù vù trên không, dường như có thể cắt ngang cả không gian. Một luồng ánh sáng từ chiến khí ngưng tụ quanh thân kiếm, ngay lập tức khiến cho mọi người phải híp hai mắt lại.

Không hổ danh là đệ tử đắc ý nhất của tam trưởng lão, hiển nhiên vẫn có chút bản lĩnh! Trong lòng Vân Phong tán thưởng Thiên Quy, thanh kiếm khổng lồ được ánh sáng chiến khí bao quanh phá không bay thẳng tới chỗ Chiến sĩ Hoa Phong.

Thanh kiếm to lớn mang theo ánh sáng như một ngôi sao băng từ không trung xẹt qua. Chiến sĩ Hoa Phong đột nhiên bộc phát chiến khí bao bọc toàn thân mình. Cảm giác được chiến khí nồng đậm và lực lượng mạnh mẽ trong đó, sắc mặt hắn ta không tránh khỏi trầm xuống. Chiến sĩ Tụ Tinh này đúng là có bản lĩnh, nhưng hắn ta cũng không phải là món ngon dễ ăn như thế. 

Chiến sĩ Hoa Phong chợt quát lên, âm thanh như hổ gầm. Chỉ trong phút chốc, ánh sáng chiến khí trên kiếm của Thiên Quy bao vây hắn ta. Chiến khí của hai người mạnh mẽ va chạm nhau, không gian bị cú va chạm dữ dội này làm chấn động vài lần.

Một tiếng nổ vang trên không trung, sóng ngầm từ nơi hai người tiếp xúc đột ngột lan ra như sóng biển, lớp sóng này nối tiếp lớp sóng khác.

“Phong Vân, tránh ra!” Thiên Quy rống to một câu, Vân Phong cười một tiếng, tránh sao? Không, đây mới chính là cơ hội tốt để đánh bay đối thủ! Vân Phong tung người nhảy vọt vào, Thiên Quy thấy vậy thì con ngươi co rụt lại, nàng điên rồi! Nhảy vào ngay lúc này, chẳng lẽ Phong Vân không sợ bị chiến khí xé rách sao? 

“Phong Vân!” Thiên Quy hét to, Phong Vân quá xằng bậy rồi!

“Phong Vân, nha đầu này!” Ngũ trưởng lão cũng không tránh khỏi kinh sợ. Thời điểm này nên né tránh mới đúng, sao nha đầu kia lại nhảy vào chứ, chẳng lẽ nha đầu này cho rằng mình có thân thể như kim cương sao?

Đúng là Vân Phong không có thân thể kim cương, nhưng nàng có tinh thần lực hùng hậu mà người thường không có. Ngay khi nàng nhảy vào, tinh thần lực hùng hậu lập tức bao bọc cả người nàng. Sau khi nhảy vào trung tâm chiến khí, công kích của chiến khí lập tức bị chắn lại bên ngoài thân thể. Vân Phong nhắm chuẩn xong, cổ tay nàng xoay chuyển, một bình chất lỏng màu lửa đỏ óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay, là Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch. 

Đôi môi đỏ của Vân Phong nhếch lên, tay kia đồng thời cũng lấy ra Kim Đỉnh dịch. Nàng mở nắp bình Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch  rồi nhỏ một giọt Kim Đỉnh dịch vào trong đó.

“Phụt!” Ngay khi Kim Đỉnh dịch rơi vào, màu vàng lạnh lẽo nhanh chóng bị màu đỏ lửa cắn nuốt gần như không còn chút gì. Ngay sau đó, bình Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch như là được trao cho sinh mệnh, cuồn cuộn sôi trào.

Vân Phong rất ít khi dùng Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch. Bản thân nó có đặc tính rõ rệt, có tác dụng ăn mòn chiến khí. Nếu như có thêm Kim Đỉnh dịch thì không biết hiệu quả ăn mòn kia sẽ như thế nào? 

“Đây chính là đồ tốt, vài giọt cũng đủ rồi!” Vân Phong cất bình Kim Đỉnh dịch đi. Tất cả động tác đều được thức hiện trong vòng xoay chiến khí mơ hồ, vốn không ai có thể thấy. Vân Phong đổ vài giọt Hỏa Tinh Nguyên Sinh dịch ra, chất lỏng này cứ thế mà lơ lửng trong không khí, còn chiến khí chung quanh lại bị ăn mòn thành một cái động lớn trong nháy mắt.

Mắt đen của Vân Phong mang theo ý cười, đột nhiên vung ma trượng lên, Phong nguyên tố màu xanh lá tức khắc bao lấy mấy giọt chất lỏng kia. Không bao lâu sau, bên trong Phong nguyên tố đã có xen lẫn vài chấm nhỏ màu đỏ.

“Lưỡi Dao Gió!” Vân Phong quát khẽ, Phong nguyên tố lập tức biến thành lưỡi liềm sắc bén, tấn công về phía chiến khí mông lung. Ngay tại thời khắc tiếp xúc, chiến khí nhát gan co rúm lại, lui về phía sau nhưng làm thế cũng vô dụng. Nơi Phong nguyên tố đi qua, toàn bộ chiến khí đều bị ăn mòn gần như biến mất. Vốn dĩ có vòng xoáy chiến khí như sương mù, nhưng lại bị Vân Phong cứng rắn mở ra một lối đi. 

“Muội ấy, vậy mà muội ấy…” Thiên Quy nhìn một màn này thì không tránh khỏi ngây người. Rốt cuộc Phong Vân đã làm cách nào? Tại sai chiến khí mãnh liệt va chạm như thế mà nàng ấy có thể đánh tan? Rốt cuộc muội ấy… Rốt cuộc muội ấy đã dùng cách nào?

Khóe miệng ngũ trưởng lão mang ý cười, lo lắng trong lòng chậm rãi biến thành sự kiêu ngạo. Nha đầu này thật là… Đúng là hay làm cho người ta bất ngờ!

Sắc mặt Phong Lẫm và Lãnh Mịch càng lúc càng trầm xuống. Biểu hiện của Vân Phong càng xuuất sắc thì trong lòng họ càng cảm thấy đè nén, thậm chí là càng tức giận hơn. Trong lòng Phong Lẫm hiểu rõ, lần này Hoa Phong sẽ trở thành cái tên xếp chót. Cứ tưởng rằng thay đổi quy tắc là sẽ có lợi cho phe mình, nhưng bây giờ nhìn xem, có lợi cái gì chứ, có lợi cái con khỉ ấy! 

Chiến sĩ Hoa Phong đã lui ra từ sớm. Hắn ta nghĩ là có thể nhân cơ hội này để thở gấp rồi mới tiến hành vòng công kích kế tiếp. Nhưng không chờ hắn ta kịp thở thì vòng xoáy chiến khí đột ngột bị mở ra một cái động lớn, một bóng người vọt ra từ trong đó. Hai mắt Chiến sĩ Hoa Phong trừng lớn. Cái gì? Đó là Phong Vân mà!

Tốc độ của thân thể nhanh hơn đầu óc. Chiến sĩ Hoa Phong lui về phía sau, vũ khí trong tay được vung lên, một đạo chiến khí công kích thẳng phía trước, nhưng thiếu nữ trước mặt hắn ta chẳng những không lùi bước mà ngược lại còn đang tiến lên.

“Hỏa cầu!” Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, một giọng nói trong trẻo vang lên, một thứ có nhiệt độ cao bay ra từ ma trượng trong tay nhỏ của Vân Phong. Đó là một cái đầu thú to lớn màu lửa đỏ, nó bay thẳng tới chỗ hắn ta. 

Chẳng lẽ nàng ta muốn tấn công bất chấp mọi thứ sao? Trong đầu Chiến sĩ Hoa Phong hiện lên suy nghĩ này, sau đó hắn cười nhẹ. Thân là một Triệu hồi sư mà nàng ta lại không ngừng rút ngắn khoảng cách, chẳng lẽ nàng ta nghĩ cận chiến sẽ có lợi đối với Triệu hồi sư sao? Buồn cười! Cận chiến chính là ưu thế của Chiến sĩ, nếu nàng ta đã muốn cận chiến thì hắn ta sẽ thỏa mãn nàng ta!

Thân hình Chiến sĩ Hoa Phong lao tới, đột nhiên bay thẳng tới chỗ Vân Phong. Vân Phong thấy vậy, ý cười bên môi nàng càng rõ. Khi khoảng cách hai người đạt tới phạm vi cận chiến, Chiến sĩ Hoa Phong đột nhiên cười to: “Phong Vân, đánh cận chiến với ta thì ngươi thua chắc rồi!”

Khóe miệng Vân Phong hiện lên ý cười nhạt, Chiến sĩ Hoa Phong vung vũ khí trong tay: “Trước hết ta sẽ đánh nát bét hỏa cầu của ngươi! A!” Vũ khí của Chiến sĩ Hoa Phong mang theo chiến khí hùng hậu chém vào hỏa cầu của Vân Phong. Một giây sau, hắn ta bỗng nhiên trợn trừng hai mắt. 

“Ngươi…” Chiến sĩ Hoa Phong kinh ngạc nhìn Vân Phong. Vân Phong cười, ma trượng trong tay vung lên: “Ta, thì sao hả?”

Tay cầm vũ khí run lên, cả người Chiến sĩ Hoa Phong đột nhiên lui nhanh mấy chục mét, khiếp sợ nhìn vũ khí trong tay mình. Chiến khí của hắn ta biến mất rồi! Chiến khí của hắn ta thế mà lại bị Hỏa hệ ma pháp của nàng ta nuốt chửng hết! Điều này sao có thể? Điều này không thể xảy ra được!

Chẳng lẽ nàng ta còn có Ám hệ ma pháp… Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Chiến sĩ Hoa Phong hiện nay. Ngoại trừ Ám hệ thì không có hệ nào khác có tác dụng cắn nuốt như thế. Nếu thật sự như thế thì… Chẳng phải là nhân vật tên Phong Vân này trở nên quá đáng sợ rồi sao? 

Chiến sĩ Hoa Phong không kiềm chế được, toát mồ hôi lạnh cả người, lông mày nhíu chặt, đứng tại chỗ mà không dám tiến lên một bước. Hắn ta không thể để nàng ta tiếp cận mình, nếu không thì chiến khí của hắn ta sẽ bị ma pháp của nàng ta cắn nuốt hết.

Thiên Quy nhìn bộ dạng cẩn thận của Chiến sĩ Hoa Phong, trong lòng hơi khó hiểu. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vân Phong nhìn Thiên Quy ra hiệu tấn công. Thiên Quy không có tâm tư để nghĩ nhiều nữa, Phong Vân kêu gã ta làm gì thì gã ta sẽ làm thế!

Bóng người lao thẳng lên như gió chính là Thiên Quy mạnh mẽ đánh tới. Chiến sĩ Hoa Phong thấy vậy thì trong lòng kinh hãi, ngay lập tức khắc lao tới đánh trả. Lúc này, một ngọn lửa quen thuộc đánh tới, Chiến sĩ Hoa Phong lại đổ mồ hôi lạnh, không để ý tới công kích của Thiên Quy nữa, hắn ta chạy trốn theo bản năng. 

Thiên Quy càng thêm ngạc nhiên, cũng không biết Chiến sĩ Hoa Phong có ý gì. Chiến sĩ Hoa Phong không ngừng lùi lại, cảnh tượng này khiến một đám thanh niên của Hoa Phong đứng xem phẫn nộ.

“Ngươi lùi lại làm gì! Đánh đi chứ!”

“Mẹ nó! Thể diện của Hoa Phong bị ngươi làm mất hết rồi!” 

Mấy tuyển thủ dự thi của Hoa Phong cũng bối rối. Hắn ta bị sao thế? Hắn ta là người có thực lực mạnh nhất mà, bây giờ đang tỉnh táo mà sao lại chạy trối chết như thế? Làm gì thế hả?

Trên sân truyền tới từng tiếng mắng chửi, Chiến sĩ Hoa Phong đang không ngừng lùi lại nghe thấy đúng là có khổ mà không nói nên lời. Vì sao lùi lại thì chính hắn ta biết rõ nhất. Không ngơ ma pháp của Phong Vân lại chứa năng lực có thể cắn nuốt, có thể cắn nuốt tất cả chiến khí của hắn ta. Nếu hắn ta không lùi lại, chẳng lẽ còn muốn tự mình dâng tới miệng người ta sao?

Phong Lẫm nhìn cảnh này thì tái xanh mặt mày. Lần này Hoa Phong phải mất mặt rồi, mà còn là mất mặt lớn nữa. 

Chiến sĩ Hoa Phong lùi lại một đường, Thiên Quy và Vân Phong cũng một đường ép sát. Hai người nhìn vòng đỏ cách đấy không xa thì đều nhe răng cười một tiếng. Ma trượng của Vân Phong xoay chuyển, Hỏa nguyên tố gào thét lao tới, vũ khí trong tay Thiên Quy chứa chiến khí vù vù cùng nhau đuổi theo.

Chiến sĩ Hoa Phong thấy Hỏa nguyên tố thì bất chấp những điều khác mà nhanh chóng lùi lại. “Không thể để Hỏa nguyên tố kia tiếp cận mình!” Trong lòng hắn ta chỉ còn ý nghĩ này, nhưng hắn ta lại không chú ý, lần này lùi lại quá nhanh nên đã lùi ra khỏi phạm vi vòng đỏ.

Chiến sĩ Hoa Phong nhìn vòng đỏ trước mặt mình, sững sờ, ngây ngẩn, sau đó mới hiểu được tình cảnh của mình, hắn ta lại…bị loại như thế. 

Tiếng mắng chửi bay đầy trời, đám đệ tử Hoa Phong đứng xem trận đấu không ngừng chửi bậy. Hoa Phong là chủ nhà mà lần này lại mất mặt thảm như vậy. Chỉ còn lại một người không nói, thế mà người cuối cùng kia lại còn bị loại, đúng là sỉ nhục học viện mà! Thật sự là nhục nhã!

Chiến sĩ Hoa Phong lúng túng đứng tại chỗ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Phong Lẫm. Hắn ta thấy trong mắt Phong Lẫm lấp lóe tia sáng lạnh, Chiến sĩ Hoa Phong chán chường gục đầu xuống, ảm đạm rút lui. Hắn ta rất muốn lớn tiếng nói với mọi người: Phong Vân là quái thai! Nguyên tố trong ma pháp của nàng ta có khả năng cắn nuốt chiến khí, có lẽ nàng ta có Ám nguyên tố! Nàng ta không phải là tứ hệ mà là ngũ hệ… Thậm chí là lục hệ, thất hệ.

Chiến sĩ Hoa Phong rút lui khiến chiến cuộc thay đổi lần nữa một cách rõ ràng. Hai người Tinh Vân thực sự không ngờ Chiến sĩ Hoa Phong lại bị loại như thế, trong lòng vừa khinh bỉ hắn ta, đồng thời tự than “không tốt”. Chiến sĩ cấp tám Tinh Vân nhìn Chiến sĩ cấp chín một cái: “Sư huynh, chúng ta nên sử dụng cái kia thôi! Nếu không thì không thể thắng được trận chiến này đâu!” 

Chiến sĩ cấp chín Tinh Vân nhìn ba con ma thú trước mặt, rồi nhìn Vân Phong và Thiên Quy. Hiện giờ là hai đấu với năm, nếu không sử dụng chiêu kia, cho dù bọn họ có uống dược tễ thì cũng không phải là đối thủ của Tụ Tinh.

“Được!” Chiến sĩ cấp chín gật đầu, hai người đồng loạt lui về phía sau trăm mét. Ba con ma thú khế ước nhìn thấy hai người kia đột ngột kéo dãn khoảng cách là nhanh chóng hiểu ra hai người này có có hậu chiêu, ngay lập tức cả ba cẩn thận đề phòng. Mà khi Vân Phong và Thiên Quy chạy tới nhìn thấy cảnh này, họ cũng đều có suy nghĩ giống vậy.

“Thật không ngờ Tinh Vân còn có hậu chiêu…” Thiên Quy nhìn hai người đột nhiên lùi về phía sau kia, khẽ giật mình. Trong mắt Vân Phong lóe lên tia sáng lạnh: “Có hậu chiêu cũng tốt, dùng hết thì cái gì cũng mất!” 

Hai người Tinh Vân lùi về sau, hai tay lật một cái, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một lá bùa. Trong nháy mắt lá bùa hiện lên, một gợn sóng ẩn chứa sức mạnh phấp phới bay ra, sắc mặt của ngũ trưởng lão và Phong Lẫm lập tức biến đổi.

“Công kích có sức mạnh của Tôn Hoàng cấp bốn! Lãnh Mịch, sao ngươi dám cho bọn hắn loại đồ vật này?” Ngũ trưởng lão quát to, khóe miệng Lãnh Mịch hiện lên một nụ cười lạnh. Lão ta nhìn về phía ngũ trưởng lão: “Trong quy tắc không nói là không thể cho mà! Đây chỉ là chút thủ đoạn nhỏ thôi. Đương nhiên ngươi cũng có thể cho đệ tử của mình!”

“Phong Lẫm, như thế là xem thường quy tắc!” Ngũ trưởng lão quát lớn, Phong Lẫm chỉ lạnh mặt mà không lên tiếng. Bây giờ thành tích của Hoa Phong đã như thế rồi, còn vấn đề của hai học viện kia, ông ta cũng lười quản. Nếu như lần này có thể khiến Phong Vân của Tụ Tinh trọng thương thì đây cũng là một chuyện tốt. 

Ngũ trưởng lão thấy Phong Lẫm không nói gì cũng lập tức hiểu ra gì đó. Ngũ trưởng lão mang gương mặt phẫn nộ và điên cuồng muốn đi xuống dưới, nhưng Lãnh Mịch đột ngột ra tay: “Tinh Yêu, nếu như ngươi muốn làm loạn trận tranh tài, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!”

“Tinh Yêu, quy tắc bên trong không nói là không thể cho, Tinh Vân làm như thế cũng không có gì sai!”

“Các ngươi…” Ngũ trưởng lão cũng mặc kệ những thứ khác. Vốn là hai lão già kia muốn giết chết nha đầu. Làm sao ông có thể để điều đó xảy ra được cơ chứ! Thân thể ông vừa động, Lãnh Mịch và Phong Lẫm đều đồng thời tấn công. Ngũ trưởng lão nghiêng người tránh né, căm giận nhìn hai gương mặt mà ông không muốn nhìn kia. 

“Ngươi cho rằng chỉ bằng sức mạnh của một mình ngươi mà có thể làm đối thủ của hai chúng ta sao?” Lãnh Mịch cười lạnh, nhưng đúng lúc này, lá bùa kia bất ngờ phát động công kích.

“Phong Vân, ta không tin ngươi có thể đỡ được công kích cấp bậc Tôn Hoàng này, đi chết đi!” Chiến sĩ cấp chín Tinh Vân đột nhiên phát động lực lượng thúc giục bùa chú. Thiên Quy muốn kéo Vân Phong né tránh nhưng không ngờ lại bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài. Ba con ma thú khế ước đồng loạt chạy tới, bảo vệ trước mặt Vân Phong. Vân Phong híp hai mắt nhìn lá bùa trong tay hai người Tinh Vân, nàng cảm giác được sức mạnh khổng lồ bị đè nén bên trong. Công kích cấp bậc Tôn Hoàng, quả nhiên là có hậu chiêu ở phía sau!

“Phong Vân, đi chết đi!” Một tiếng thét lớn bay tới mang theo hai luồng công kích cấp bậc Tôn Hoàng cấp bốn, hai luồng sức mạnh mãnh liệt như cột sáng bay thẳng về phía Vân Phong, nháy mắt đã nuốt cả người nàng vào. 

“Nha đầu!” Ngũ trưởng lão nhìn một màn này xảy ra, trái tim co rút, hai mắt ửng đỏ thét lớn: “Lãnh Mịch, nếu như Phong Vân xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

Lãnh Mịch cười lạnh, trong mắt lão ta mang theo sự đắc ý vô cùng. Lần này Phong Vân nhất định phải chết! Nàng ta không có khả năng tránh thoát khỏi công kích Tôn Hoàng cấp bốn đâu, cho dù nàng ta có năng lực lớn tới đâu đi nữa!

“Tiểu sư muội!” Dung Tâm đứng bên ngoài sân điên cuồng thét lên, sóng xung kích của sức mạnh kia gần như muốn thổi bay cả người gã ra ngoài. Thiên Quy ở bên ngoài vòng tròn sức mạnh muốn xông vào nhưng không được, gã ta chỉ có thể mở to mắt, điên cuồng hô lên: “Phong Vân!” 

Giữa sân hoàn toàn hỗn loạn. Đông đảo đệ tử bị lực lượng mạnh mẽ này đánh bay rơi xuống đất, thậm chí một bên kiến trúc cũng nhận lấy mức độ tổn thương khác biết. Hai luồng công kích Tôn Hoàng cấp bốn đánh chung vào một chỗ, cho dù là Vân Phong cũng không thể trốn ra mà phải chịu chết.

Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân nở một nụ cười thâm trầm. Chỉ cần Phong Vân chết trên tay mình là hắn ta có cảm giác hưng phấn cực độ! Ánh mắt hắn ta nhìn vị trí của Vân Phong đầy nóng bỏng, nàng ta chết rồi, lần này nàng ta nhất định chết rồi!

“Xì xì xì…” Có tiếng gì đó vang lên. 


Hai người Tinh Vân lập tức nhìn quanh. Thời gian dần trôi qua, tiếng động đó cũng càng ngày càng lớn.


“Sư huynh… Nơi đó!” Chiến sĩ cấp tám của Tinh Vân đột nhiên chỉ vào vị trí Vân Phong, Chiến sĩ cấp chín lập tức nhìn qua. Sau khi tất cả đất đá, bụi bậm tan hết, một bóng người đứng lặng im ngay tại đó, đầu tóc lộn xộn, ngoại hình tàn tạ, thân thể cường tráng, còn có vô số ngân xà nhỏ bé đang quấn quanh người.


“Hắn, hắn là ai…” Hai người Tinh Vân đồng thời trừng to mắt. Họ nghe thấy một tiếng quát giận dữ, chấn động khiến màng nhĩ đau đớn. 


“Con mẹ nó, đúng là nhân loại gian trá! Chịu chết đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK