Vân Phong ngước nhìn vùng tăm tối, kiên nhẫn đợi trong chốc lát nhưng vẫn không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, cơ thể bắt đầu di chuyển mọi nơi, nhưng cho dù nàng có di chuyển thế nào, cả không gian đều yên tĩnh tới khác thường, nếu là trước đây, nàng vừa vào mắt đỏ đã lập tức xuất hiện. Bây giờ, mắt đỏ có lẽ đã biến mất hay lọt vào giấc ngủ sâu rồi, dù sao trước đây trước mặt cũng đều là bóng tối, nàng không thể nào xác định được rốt cuộc mắt đỏ vẫn còn tồn tại hay không.
Mở hai mắt ra, Khúc Lam Y hỏi, “Thế nào?”
Vân Phong nhíu mày không trả lời, Bặc Nguyên Di Sinh đứng gần, mặt đầy nghi vấn, với đầu óc của hắn không tài nào nghĩ nổi Vân Phong đang làm gì, cũng không muốn đi tìm hiểu, hắn chỉ biết theo sát Vân Phong là đủ rồi.
Vân Phong liếc nhìn Bặc Nguyên Di sinh, hắn quay đầu khinh thường, nàng thu ánh mắt nói nhỏ với Khúc Lam Y, “Mắt đỏ trong cơ thể ta có kêu thế nào cũng không hề đáp lại.”
Khúc Lam Y nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ, “Cho dù chuyện gì xảy ra cũng có nhân quả, mắt đỏ biến mất chắc chắn do gì đó tạo thành, hắn an phận chút với nàng là chuyện tốt, nếu biến mất tăm, cũng chưa chắc là chuyện không xấu.”
Vân Phong nhếch môi, không thể nào mà biến mất được, lần trước rõ ràng nàng đã kéo mắt đỏ trở lại không gian chủ đạo của cơ thể mình. Nếu thật sự biến mất, thì mắt đỏ làm sao để rời khỏi được cơ thể mình? Khả năng lớn nhất là nó đang ngủ say, Vân Phong trầm tư, như thế cũng tốt, mắt đỏ có khát vọng với cội nguồn nguyên tố, nếu nó ngày càng mạnh không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Đi thôi.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu, hai người tiến lên phía trước, Bặc Nguyên Di Sinh thấy vậy liền vội đuổi theo sát ở sau.
Trên đường, Vân Phong và Khúc Lam Y đều im lặng, Bặc Nguyên Di Sinh ở sau sắp phát điên lên rồi, trong lòng thậm chí mắng Hiên Dật vô số lần, Bặc Nguyên Di Sinh hắn chưa bao giờ làm người hầu cho ai cả, bây giờ hắn chẳng phải chỉ là kẻ theo đuôi thôi sao?
Đại Liệt Phùng nằm ở Phong Vân đế quốc, tới Trung Đại Lục hiển nhiên cần phải thông qua Truyền Tống Trận của Đông Tây Liên Minh để tới, những Truyền Tống Trận thông tới các nơi đều nằm ở đế đô, Vân Phong cũng chẳng xa lạ gì đế đô, lúc đến đó Bặc Nguyên Di sinh phát ra tiếng hừ khinh thường, bộ dáng đầy khinh thị.
Vân Phong đang chuẩn bị tiến về đại lâu Truyền Tống, vừa tới trước cửa đại lâu thì đột nhiên có mấy người lính mặt mày nghiêm nghị chạy tới, sau đó cao giọng hô, “Truyền Tống Trận bây giờ tạm tắt.”
Tất cả mọi người ngạc nhiên, Vân Phong nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, lúc này có hai thanh niên chạy tới, có người thấy vậy nghi hoặc, “Các ngươi sao thế? Chạy như trối chết vậy.”
Hai thanh niên ngẩng đầu lau mồ hôi trên mặt, “Các ngươi, các ngươi còn chưa biết à?”
“Biết cái gì?”
Hai thanh niên thở hồn hộc vài cái rồi mới đứng thẳng người dậy, hít một hơi nói, “Ở ngoài Thiểm Quang bình nguyên, Huyết Hồn và Dong Binh Công Hội đang đánh nhau.”
“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên.
“Thiểm Quang bình nguyên? Chẳng phải cách đây rất gần sao?”
“Ngươi sợ cái gì? Liên Minh Đông Tây chắc chắn sẽ giao chiến với Huyết Hồn, nhất định sẽ không để cho Huyết Hồn được như ý.”
Tiếng mọi người bàn tán sôi nổi, vẻ mặt Vân Phong trầm xuống, theo như Diêm Minh từng nói, người Huyết Hồn đã giao chiến với Liên Minh Đông Tây không dưới mấy lần rồi, lúc này là nàng lần đầu gặp chuyện này, Thiểm Quang bình quang… Xem ra hành động của Huyết Hồn càng ngày càng lớn, càng ngày càng không kiêng nể rồi.
“Đi thôi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong mỉm cười, quả nhiên là Lam Y rất hiểu tâm tư của nàng, Huyết Hồn và Liên Minh Đông Tây đánh nhau, nàng trên danh nghĩa là Minh Chủ sao có thể không biết xấu hổ không giúp một tay được?
Thấy hai người tính rời đi, Bặc Nguyên Di Sinh lập tức tiến lên chắn đường Vân Phong, “Các ngươi tính tới đó? Lũ nãy chẳng phải đã nói về Vân gia sao? Cho dù Truyền Tống Trận nơi này không thể dùng vẫn có thể còn chỗ khác.”
“Tránh ra.” Vân Phong không muốn nói nhảm với hắn, hai chữ gỏn lọn của nàng làm Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Vân Phong, ngươi vẫn còn thời gian rỗi hơi trông nom việc khác?”
“Bặc Nguyên Di Sinh, chúng ta làm gì không tới lượt ngươi quan tâm, nếu ngươi muốn theo thì cứ việc theo, không thì cũng đừng chắn đường.” Khúc Lam Y đen mặt, Bặc Nguyên Di Sinh bỏ qua cười lạnh, “Trước đây các ngươi chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ chú trọng tới việc tìm cội nguồn nguyên tố, sao bây giờ chỉ vì chút chuyện nhỏ mà các người cũng nhúng tay vào, không sợ không thành chuyện lớn sao? Ta còn bực bội tại sao Hiên Dật lại dễ dàng giao mảnh bản đồ ra như thế, xem ra bây giờ có vẻ ngươi cũng không phân rõ chính phụ, nặng nhẹ.”
“Ta không muốn nói nhảm với ngươi nữa, tránh ra.” Vân Phong nói, Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Muốn tránh đường cũng được, giao bản đồ ra cho ta. Ta đi tìm cội nguồn nguyên tố, các ngươi đi quản chuyện rỗi của các ngươi.”
Vân Phong cười, Tinh Thần Lực trong cơ thể tuôn ra, “Bặc Nguyên Di Sinh, ngươi không muốn nhường đường là muốn ta ra tay?”
Vẻ mặt Bặc Nguyên Di Sinh trầm xuống, hắn không phải kẻ ngốc, một đối một còn được, nhưng một đối hai hắn không hề có phần thắng. Huống hồ Vân Phong còn là một Triệu Hồi Sư đa cực kỳ phiền toái. Bặc Nguyên Di Sinh đứng chắn ngang giữa đường, không khí chỗ ba người cực kỳ căng thẳng làm thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Ngươi vẫn chưa tránh ra?” Vân Phong nói nhỏ, nếu hắn còn không di chuyển thì nàng không ngại khiến hắn cút sang một bên.
Bặc Nguyên Di Sinh nghiến răng, di động bước chân tránh ra, hắn không có cách nào để liều mạng với hai người kia cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y đi lướt qua rồi bất lực cắn răng đuổi theo.
Theo họ cái gì cũng nhúng tay vào thì biết bao giờ mới làm chính sự đây? Hiên Dật đi rồi, bọn họ phải nên tăng tốc tìm cội nguồn nguyên tố mới đúng chứ? Tại sao lại rảnh rỗi đi trông nom mấy chuyện cỏn con này vậy? Mặc dù đầu óc hắn không nghĩ nhiều được, nhưng không phải kẻ ngôc, có một số việc hắn vẫn hiểu, chỉ là tốn thời gian hơi lâu.
Nếu thật là kẻ ngu thì cũng không thể là Thiếu Chủ Bặc Nguyên gia, Hiên Dật cũng sẽ không kết giao với một kẻ ngốc trong thời gian dài.
Cả dọc đường Bặc Nguyên Di Sinh giận dữ theo ở sau, trong lòng không ngừng nguyền rủa Vân Phong và Khúc Lam Y đang đi về phía nam ở trước, Thiểm Quang bình nguyên là một vùng đất giàu khoáng sản, Huyết Hồn đụng độ với Công Hội Dong Binh ở đó e rằng không đơn giản.
“Thiểm Quang bình nguyên, chẳng lẽ Huyết Hồn thiếu quáng thạch?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong cũng nghi ngờ, “Thiểm Quang bình nguyên sản xuất nhiều lắm cũng chỉ là quáng thạch cap cấp, quặng cực phẩm chưa từng xuất hiện, quáng thạch cao cấp với Huyết Hồn cơ bản đâu đủ thấm.”
“Nói như vậy, mục đích của Huyết Hồn nằm ở Công Hội Dong binh? Nhưng ra tay trước như thế thì chiếm được bao nhiêu lợi thế?”
Vân Phong nhíu mày, nếu Huyết Hồn thật sự đang tính toán ra tay với Công Hội Dong Binh, tuy nhiên Thiểm Quang là thuộc Phong Vân và Công Hội Dong Binh thì không ổn cho lắm.
“Cho dù đánh đổ Dong Binh Công Hội của Phong Vân đế quốc thì cũng chỉ là một phân bộ nhỏ, Huyết Hồn không khỏi quá đầu tư.” Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y nhếch môi, “Mục đích của Huyết Hồn rốt cuộc thế nào, chúng ta tới là hiểu thôi.”
“Ừ.” Vân Phong gật đầu, tốc độ hai người đẩy nhanh hơn, chốc lát đã tới được Thiểm Quang bình nguyên.
Từ xa, năng lượng chiến đấu đã lan tới, tình hình chiến đấu cực kỳ căng thẳng.
“Là đánh toàn lực à?” Khúc Lam Y nghi ngờ, hai người tiếp tục tiến sâu vào giữa dòng chiến đấu.
“Lũ tai sai của Huyết Hồn, đi chết đi! Gyaaaa….” Các Chiến Sĩ Dong Binh gào thét, trên người chi chít vết thương, bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt hiện lên sát ý, tiếng rống giận bộc phát xông về phía Huyết Hồn, vẻ mặt đám người Huyết Hồn không chút thay đổi, động tác đều đặn thống nhất, áo choàng đen tung lên, sức mạnh dao động lan ra.
“Chú ý né tránh sự tấn công của họ. Rút ngắn khoảng cách!” Một Chiến Sĩ hét lên, “Chịu chết đi!”
Mặc dù trên người các Chiến Sĩ đều có vết thương, đôi mắt cũng chìm trong đỏ ngầu, nhưng chiến ý vẫn tràn trề. Cuộc chiến đã tới thời khác cuối cùng.
“Oanh!” Từng đợt sương mù đen trong áo choàng xông ra nhanh chóng phủ kín không gian.
“Đội trưởng! Phạm vi tấn công của chúng lại lớn hơn rồi.”
“Đội trưởng, chúng ta không tránh thoát được.”
“Chết tiệt.” Chiến Sĩ cầm đầu gầm lên, gân cơ toàn thân bật dậy, cuồng chết gào rống, “Liều mạng cũng phải giết bọn chúng.”
“Gừ gừ! Gyaaaa!” Các Chiến Sĩ sau lưng cùng gào lên tiếng thét thấy chết không sờn, từng người một lao lên.
“Ầm!” Một tấm chắn vàng kim đột nhiên chắn lại trước mặt mọi người, làm các Chiến Sĩ snwgr sốt. Một dòng năng lượng khổng lồ từ trên không phủ xuống, lao thẳng tới.
“Đây là…” Con ngươi Chiến Sĩ cầm đầu co rụt lại, còn chưa kịp phản ứng thì đám người Huyết Hồn đã rú lên thất thanh, toàn bộ từ trên không rơi xuống, không còn chút sinh khí.
“Rắc rắc!” Tấm lá chắn vàng kim sau đó tan rã, hóa thành đoàn khói vàng nhạt phiêu tán trong không khí, hai bóng người từ trên không đáp xuống. Vân Phong lên tiếng, “Không sao cả chứ?”
Các Chiến Sĩ đồng loạt gật đầu, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc, hai người này là ai? Đám người Huyết Hồn vừa rồi chớp mắt đã chết sạch, là do họ làm sao?
“Các ngươi...” Chiến Sĩ đứng đầu lên tiếng, Khúc Lam Y cắt lời hắn, “sao Huyết Hồn lại ở đây? Tình hình cụ thể thế nào?”
Chiến Sĩ đứng đầu ngạc nhiên, “Hai vị là cao thủ trong Liên Minh sao?’
Vân Phong gật đầu, “Nơi này xảy ra chiến loạn nên chúng ta lập tức chạy tới.”
Chiến Sĩ cầm đầu tức giận nghiến răng, “Hôm nay chẳng hiểu tại sao người Huyết Hồn tự nhiên tới Thiểm Quang bình nguyên, chỉ cần là Công Hội Dong Binh là không bỏ qua cho. Bọn họ đột nhiên tới đây, ra tay cực kỳ nhanh và mạnh. Thương vong ở Thiểm Quang bình nguyên không nhỏ chút nào.”
“Thiểm Quang thôi sao? Tiến công của Huyết Hồn chỉ dừng lại ở Thiên Quang bình nguyên à?”
“Về chuyện này ta không rõ.”
Vân Phong gật đầu, nhìn thương thế trên người họ có vẻ không lo lắm, liếc nhìn Khúc Lam Y, “Chúng ta đi trước, các ngươi hãy tự cẩn thận.”
Các Chiến Sĩ khác lập tức gật đầu, “Chúng ta sẽ đi giúp các Dong Binh khác. Hai vị cường giả đi trước đi.”
Vì thế Vân Phong và Khúc Lam Y lên đường, các Chiến Sĩ ngửa đầu nhìn bóng lưng họ rời đi, không khỏi cảm khái, “Trong liên minh thật không ít cường giả, hai vị kia hẳn cuxgn không hải nhân vật đơn giản.”
Hai người vừa đi vừa thuận tay quét sạch những người Huyết Hồn thấy được, Thiểm Quang bình nguyên xảy ra chiến đấu rải rác và phân tán, lần này Huyết Hồn cử người đi không ít, chỉ là Vân Phong thấy giải quyết hết cũng đã mấy chục người. Hơn nữa thực lực đầu không thaaos.
“Huyết Hồn làm thế nay là bắt đầu rồi à?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong hơi nhếch môi, “Nếu Huyết Hồn thật sự tính toán bắt đầu kế hoạch thì nên tiến hành đồng thời cùng lúc nhiều nơi chứ không phải chỉ nhằm vào nơi này.”
Hai người nhanh chóng chạy tới nơi Dong Bình Đoàn đóng quân, phóng tầm mắt nhìn từ xa là một mớ hỗn loạn.
Nơi đóng lều trại đã bị hủy hại hoàn toàn, thi thể lính đánh thuê rải rác đầy đất, mùi máu nồng cả vùng trời. Trên bầu trời doanh địa là mấy bóng người mặc áo choàng đen đứng nghênh ngang, đối diện họ là vài bóng người, có Chính Nhiên tiên sinh, Triệu đoàn trưởng, Vương Minh.
Đôi mắt Triệu đoàn trưởng đỏ bừng, Vương Minh cũng thế. Chính Nhiên đưa tay chắn trước người Triệu đoàn trưởng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người Huyết Hồn trước mặt, “Chính Nhiên tiên sinh! Đừng cản ta! Ta phải giết hết bọn chúng.” Triệu đoàn trưởng gáo thét thành tiếng, trông cực kỳ chật vật.
“Ngươi lên là chịu chết.” Chính Nhiên không nhượng bộ, nhìn thảm trạng dưới đất mà lòng cũng tháy đau. Chết nhiều Chiến Sĩ Dong Binh như thế, đều là chết trong tay Huyết Hồn. Thù này sao có thể không báo? “Có đi, thì cũng là ta đi.” Chính Nhiên nói, Triệu đoàn trưởng và Vương Minh ngạc nhiên, Chính Nhiên bùng Chiến Khí lao tới.
“Ha ha ha! Công Hội Dong Binh chẳng qua chỉ có thế. Bây giờ cơ bản không có lực trở tay, người mà các ngươi gọi là hội trưởng suýt thì chết trên tay các vị đại nhân, huống hồ là ngươi.” Tiếng cười nham hiểm, lời nói kinh người.
Nghĩa phụ bị thương? Lòng Vân Phong giật thót. Hội nghị vừa qua không bao lâu nghĩa phụ đã bị thương rồi sao?
Vẻ mặt Chính Nhiên âm lãnh, không hề lui bước một chút nào. “Là do Huyết Hồn các ngươi làm chuyện hèn hạ, nếu không dựa vào thủ đoạn đánh lén, các ngươi làm sao có thể đả thương được tới hội trưởng? Khả năng của Công Hội Dong Binh thì thế nào chứ?”
“Hừ! Lão già, ngươi chết rồi sẽ không còn mạnh miệng được nữa. Coogn Hội Dong Binh bị diệt rồi thì kế tiếp sẽ là các thế lực khác. Liên Minh Đông Tây sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ thôi. Các ngươi không phải là đối thủ của Huyết Hồn.” Đám người Huyết Hồn đột nhiên tung hắc bào, Triệu đoàn trưởng và Vương Minh thấy thế không nói hai lời cũng xông tới.
“Ha ha ha! Muốn chết cùng cũng được thôi. Các ngươi…” Lời nói của Huyết Hồn nửa đường bị chặn ngược trở lại, nhìn qua thì thấy có cánh tay mảnh khảnh chặn ngang cổ hắn, ngón tay siết lại, làm toàn bộ âm thanh bị chặn lại ở trong.
“Tiểu thư!” Triệu đoàn trưởng và Vương Minh thấy Vân Phong liền ngạc nhiên, Chính Nhiên sau khi kinh ngạc cũng thở phào một hơi, Vân Phong chạy tới đúng ngay lúc này, thật là niềm vui bất ngờ.
Gương mặt xinh đẹp âm lãnh, đám cường giả Huyết Hồn khác còn chưa kịp làm gì đã bị mấy chùm tia sáng trói lại, tiếng kêu rên vang lên không dứt.
Vân Phong! Con ngươi của kẻ Huyết Hồn bị bóp cổ co rụt, sao nàng lại ở đây, sao có thể xuất hiện tại đây?
“Huyết Hồn đã làm gì với hội trưởng Công Hội Dong Binh?” Vân Phong hỏi, giọng đầy rét lạnh, làm cơ thể tên Huyết Hồn kia không khỏi run lên bần bật, gã cảm nhận được ngón tay nơi cổ hơi nới ra, âm thanh lập tức bật ra ngoài, “Vân Phong, ngươi…”
Cổ họng lại bị siết chặt lại, toàn bộ âm thanh bị bật ngược trở về, Vân Phong híp đôi mắt, “Trả lời vấn đề của ta, nếu không… ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Toàn thân tên Huyết Hồn run lên dữ dội, sống không bằng chết… nàng thực sự có khả năng đó. Những người Huyết Hồn thực lực cao cường đỉnh nàng còn có thể giết chết, lại phá hủy nhiều căn cứ, có gì mà nàng làm không được?
Người Huyết Hồn gật đầu như giã tỏi, ngón tay Vân Phong lại nới ra, người Huyết Hồn run run đôi môi, rụt cổ rè cổ bay sạch tư thái vừa rồi, “Ta cũng chỉ nghe lại lời người khác nói thôi… Triển Ly bị mấy vị đại nhân mai phục, suýt thì cắt được mạng, chỉ là hắn đã trốn thoát mất.”
Con ngươi Vân Phong co lại. Xảy ra chuyện lớn như thế tại sao không ai cho nàng biết?
Ngón tay siết chặt lại, lực lớn tới mức cắt phăng cả cổ. Người Huyết Hồn còn chưa kịp làm gì đã bị Vân Phong lấy luôn mạng sống.
“Lam Y, ra tay, không chừa lại một mống nào.”
Bàn tay Khúc Lam Y siết chặt vào hư không, những kẻ Huyết Hồn bị chùm sáng trắng trói chặt lập tức bỏ mạng. Chỉ để lại tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi trong không gian rộng lớn.
“Vân Phong. Chuyện hội trưởng ta cũng vừa biết được không bao lâu.” Chính Nhiên nói, Vân Phong lắc đầu, “Chính Nhiên tiên sinh đừng tự trách, giải quyết xong chuyện bên này ta lập tức sẽ đến tìm nghĩa phụ, bảo đảm ông ấy không sao.”
Chính Nhiên gật đầu, “Có ngươi ở đây, hội trưởng sẽ không sao đâu, phía ta còn dư lại chút lính, chúng ta có thể tự giải quyết, ngươi đi trước đi.”
Vân Phong gật đầu, “Triệu thúc, Vương thúc, tình hình Hồng Phong…”
“Huyết Hồn đánh bất ngờ, mỗi Dong Binh Đoàn tổn thương không ít, Hồng Phong cũng thế, các Chiến Sĩ…” Vương Minh hơi cúi đầu xuống.
Vân Phong hít sâu một hơi, “Món nợ này, người Huyết Hồn sớm muộn gì cũng phải trả lại gấp trăm nghìn lần. Thù cũng những Chiến Sĩ này nhất định phải báo, ta thề!”
Vương Minh gật mạnh đầu, Triệu đoàn trưởng thì im lặng không nói gì, Vân Phong quét mắt, “Triệu thúc, Triệu Nghiêm đâu?”
Vương Minh sửng sốt, đôi mắt Triệu đoàn trưởng không khỏi đỏ hơn. Như đang kiềm nén vô vàn tức giận và đau đớn. “Tiểu thư… thiếu gia ngài ấy…”
Vân Phong hơi ngưng thở, cảm giác khó nói xông lên, Triệu đoàn trưởng hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ ửng đầy đau đớn, “Con trai ta dù có chết cũng đáng giá. Hy sinh khi đang đối kháng với Huyết Hồn, tiểu tử kia… không hối!”
Triệu Nghiêm… chết rồi? Tim Vân Phong thắt lại, Triệu Nghiêm vẫn luôn cố gắng vươn lên, chưa bao giờ từ bỏ hay nhận thua… chết rồi sao?
Vương Minh siết chặt nắm đấm, “Đều tại Huyết Hồn! Nếu không thiếu gia… thiếu gia sẽ không…”
Vân Phong không biết nên nói gì, đôi môi chợt cảm thấy hơi tê dại, Chính Nhiên bước sang, đánh tiếng thở dài, “Ngươi đi trước một bước thăm hội trưởng đi, chuyện ở đây ta sẽ xử lý tốt, Vân Phong à, trên con đường này rồi sẽ có người phải hy sinh, đây là điều không thể tránh khỏi.”
Những lời đó như chiếc búa tạ đánh vào tim Vân Phong, buồn bã và khó chịu.
“Tiểu thư, không có gì đâu.” Triệu đoàn trưởng nói, “Hội trưởng vẫn không sao, không thể để cho Huyết Hồn như ý được. Như tiểu thư nói, món nợ này, nhất định phải bắt Huyết Hồn trả bằng máu.”
“Không sai, nợ máu phải trả bằng máu.” Vương Minh gầm lên.
Khúc Lam Y vỗ nhẹ vai Vân Phong, nàng đưa ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, khiến hắn đau lòng, “Tiểu Phong Phong, chúng ta phải đi trước thôi.”
Ánh mắt Vân Phong ảm đạm, lặng lẽ gật đầu, Khúc Lam Y nắm lấy tay nàng cứ thế rời đi, bầu không khí vẫn quanh quẩn mùi máu tanh, làm đầu Vân Phong không ngừng ong lên, Khúc Lam Y thở dài, “Đối đầu với Huyết Hồn, thương vong là điều khó tránh.”
“Ta biết là không thể thiếu thương vong, nhưng đột nhiên ập tới một người quen như thế, trong lòng… cảm thấy bất định…” Vân Phong thì thầm, Khúc Lam Y siết chặt tay nàng hơn, “Tiểu Phong Phong, nàng hãy nghe và nhớ kỹ rằng, cho dù người bên cạnh nàng có ngã xuống hết, nàng cũng không được ngã xuống nhé! Nàng phải kiên trì tới thời khắc cuối cùng.”
“Lam Y?” Vân Phong kinh ngạc nhìn Khúc Lam Y, hắn bật cười, “Có bao nhiêu người ngã xuống, dù làm gì cũng ký thác hy vọng lên nàng, bất kỳ lúc nào, có thể giúp nàng cũng là giúp họ, nàng không thể đánh mất hy vọng và ý chí chiến đấu được.”
Vân Phong im lặng, Khúc Lam Y nắm chặt tay nàng, giọng trầm thấp, “Đừng cô phụ mục tiêu chung của đồng đội, tới lúc nào đó, nàng sẽ không còn là nàng nữa, những người đã đi qua nàng đều vì nàng, cho dù có ngã xuống cũng chưa từng rời bỏ nàng.”
“Lam Y, chàng nói nữa lời này…” Vân Phong nhíu mày, Khúc Lam Y cười, “Xàm xí chút thôi, Triệu đoàn trưởng cũng đã nói rồi, Triệu Nghiêm chết không hối tiếc.”
Vân Phong mím chặt khóe môi, “Cho dù một ngày nào đó ta mất đi tất cả, ta cũng sẽ không ngã xuống, tuyệt đối không nhận thua.”
Khúc Lam Y mỉm cười, “Đúng thế, không hổ là nương tử của ta.”
Vân Phong giương mắt, “Không lâu nữa đâu, mọi thứ sẽ tới thời khắc cuối cùng.”
Mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, tầm mắt quét ra sau, Bặc Nguyên Di Sinh vẫn không nhanh không chậm đi theo, mặc dù sắc mặt rất xấu, nhưng vẫn theo sát không rời. Vân Phong lập tức lấy ra ngọc bội truyền âm, bất kể nàng có liên lạc thế nào, phía bên Triển Ly vẫn không đáp lại, vẻ mặt Vân Phong không khỏi nghiêm trọng, xem ra kỳ này nghĩa phụ bị thương không hề nhẹ.
Một đường tiến thẳng về phía Công Hội Dong Binh, cũng may Vân Phong đã từng đi qua, ít nhiều nhớ được những khúc quanh co. Bặc Nguyên Di Sinh đi theo ở sau, biết Vân Phong chuyện cần làm không khỏi nhỏ giọng mắng, còn chưa xong nữa à? Rốt cuộc nàng đang làm gì? Rốt cuộc hắn còn cần phải theo nàng ngược xuôi tới khi nào?
Không tới nửa ngày Vân Phong đã tức tốc chạy tới, vọt thẳng vào tổng bộ, ngay lập tức có mấy bóng người xuất hiện, “Kẻ nào? Lại dám tự tiện xông vào?”
Vân Phong không nói hai lời thẳng thừng hất bay một người, những người còn lại vội vàng luống cuống tiếp lấy, khi nhìn kỹ không khỏi choáng váng. Đây chẳng phải là…
“Hội trưởng sao rồi? Đang ở đâu?” Vân Phong đặt câu hỏi, mọi người lập tức lên tiếng, báo cáo vô cùng rõ ràng, Vân Phong nghe xong lập tức chạy đi, mọi người đứng đờ ra đó, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Nàng ấy chẳng lẽ là… nghĩa nữ của hội trưởng… Vân Phong?”
“Vèo!” Vài bóng người phá không như gió lốc lao vào một căn phòng trong đình viện, Vân Phong vừa vào trong đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong phòng, rất nhiều người bận rộn, có vài Ma Pháp Sư đứng trước giường, đang dùng ma pháp nguyên tố để trị liệu.
“Vẫn chưa khởi sắc sao?” Tiếng nữ nhân nôn nóng vang lên, các Ma Pháp Sư bên mép giường nhíu mày, “Phu nhân, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
“Đám người các ngươi đúng là phế vật. Các ngươi có ích lợi gì chứ. Chất thuốc!”
“Phu nhân, đây!” Lập tức có người cầm chất thuốc chạy tới, nữ nhân kia vội vàng nhận lấy, tính rót vào miệng Triển Ly, một ngọn gió cuốn lên kéo cơ thể nữ nhân ra, không chút khách khí đánh ngã xuống đất.
“Là ai?” Nữ nhân trừng mắt. Nhưng lại không thấy ai, chỉ cảm nhận được có ngọn gió lướt qua mặt mình. Quay đầu nhìn lại thì bên giường đột nhiên nhiều thêm hai bóng người.
“Các ngươi là…” Đám Ma Pháp Sư giật mình, Vân Phong quan sát sắc mặt Triển Ly, sau đó nhìn sang Khúc Lam Y, hắn lập tức đưa Quang Nguyên tố vào cơ thể Triển Ly, “Tất cả mọi người đi ra ngoài.” Vân Phong lạnh lùng nói, đám Ma Pháp Sư hạ người lui khỏi phòng, không dám hó hé một câu nào. Khí thế của Vân Phong tỏa ra, ngoại trừ nữ nhân đang từ từ đứng dậy, tất cả những người khác đều nhanh chóng ra ngoài.
“Ngươi…” Nữ nhân kia tính nói gì đo, Vân Phong không ngẩng đầu lên cắt ngang, “Đừng để ta đánh bay ngươi, cũng đừng nói nhiều lời.”
Sắc mặt nữ nhân đỏ lên, thở dốc nhìn Vân Phong, nàng ngước lên, toàn thân nữ nhân kia run lên, hừ vài tiếng rồi miễn cưỡng đi ra ngoài.
“Phu nhân, hai người kia là ai?”
“Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”
Nữ nhân âm trầm đáp, “Sao ta biết? Đợi ở đây đi! Nếu hai người họ không trị được thì tự chịu lấy.”
Trong phòng, Khúc Lam Y lợi dụng Quang Nguyên Tố kiểm tra thương thế của Triển Ly, lông mày nhíu lại, “Còn tệ hơn ta nghĩ nữa, thực sự đúng là Huyết Hồn đã xuống tay, tình hình lúc đó sợ là ít nhất phải một chọi ba. Huyết Hồn đánh lén, là muốn đưa ông ấy vào chỗ chết.”
“Dược tề sinh mạng có tác dụng không?” Vân Phong lộn cổ tay, dược tề sinh mạng cấp Tông Sư xuất hiện. Khúc Lam Y mỉm cười, “Hiển nhiên là được.”
Ngay lập tức, Vân Phong đưa chất thuốc rót hết vào miệng Triển Ly, Khúc Lam Y nói, “Công kích của Huyết Hồn nhiều chiêu trí mạng, ông ấy có thể còn sống cố chạy trốn đã là may lắm rồi, trong cơ thể vẫn còn ứ động không ít Ám Nguyên Tố bị nhiễm vào, xem ra quyết định của Huyết Hồn là muốn ông ấy chết.”
“Tại sao lại muốn dồn nghĩa phụ vào chỗ chết? Hay đúng hơn, chẳng phải bọn họ càng hy vọng ta chết hơn sao?” Vân Phong nhíu mày, Khúc Lam Y cũng nhíu mày, “Chỉ có một giải thích, Triển Ly biết được thứ gì đó mà Huyết Hồn không muốn để lộ, nên trước khi ông ấy để lộ phải diệt khẩu trước.”
Thứ gì đó không muốn để lộ? :Huyết Hồn cẩn thận thật đấy, vậy mà vẫn có lỗ hổng…” Vân Phong cười lạnh, tầm mắt chuyển về phía Triển Ly, điều này cũng nói rõ Triển Ly tận tâm tận lực đối kháng với Huyết Hồn tới cỡ nào.
“Nghĩa phụ, sẽ không sao cả đâu.” Vân Phong thì thầm, Khúc Lam Y nói, “có chất thuốc của nàng và Quang Nguyên Tố của ta ở đây, ông ấy sẽ không sao đấu, tiếp theo cứ để ta, khoản thời gian này đừng để ai đi vào.”
“Ta hiểu, làm phiền chàng Lam Y.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y cười, “Khách khí với nam nhân của mình làm gì?”
Vân Phong mỉm cười đứng dậy đẩy cửa rời đi, vừa đẩy cửa ra một bóng người xông tới, mặt mũi tối tăm, cánh tay chắn ngang, muốn xông vào nhưng lại bị bóng người bức lui lại, làm lảo đảo suýt ngã xuống, Vân Phong ngước nhìn, là nữ nhân vừa rồi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Lại dám xông vào đây?” Nữ nhân nói, Vân Phong nhíu mày không đáp lại, nữ nhân này là ai? Bộ dáng giễu võ dương oai như thế, một người hành động thiếu suy nghĩ như thế sao lại ở đây? Sao bên cạnh nghĩa phụ lại có một nữ nhân thế này?
“Phu nhân, phu nhân.” Mấy thị vệ chặn Vân Phong vừa rồi chạy tới, thì thầm với nữ nhân vài câu, nữ nhân lập tức im lặng, sau đó thốt lên, “Các ngươi nói gì? Nàng là Vân Phong?”