Nhóm người lại từ tốn rời khỏi Đấu Giá Hành trở lại nơi ở trọ, mặt Trạch Nhiên phủ đầy mây đen, quanh tròng mắt đen gần như đỏ bừng hoàn toàn, nếu không phải mới nãy Mộc Thương Hải ngăn lại, e rằng nắm đấm siết chặt nãy giờ đã không khống chế nổi mà tấn công.
“Ầm!” Gỗ vụn bay tứ tung, cái bàn hoàn hảo bị một quyền của Trạch Nhiên đánh nát.
Mộc Thương Hải thở dài bất đắc dĩ, Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn Trạch Nhiên, muốn nói gì đó nhưng Vân Phong khẽ túm cánh tay áo dưới của hắn, lắc đầu, hắn đành phải mím môi không lên tiếng, nàng thở dài, “Trạch Nhiên, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Trạch Nhiên im lặng, sắc mặt âm trầm, không nói lời nào đứng đó, Mộc Thương Hải tiến lên, “Thời gian cấp bách lắm rồi, nếu chúng ta mất đi cơ hội lần này, vị Hòa tiểu thư kia… Nên vạch một kế hoạch rồi hành động thôi.”
Vân Phong gật đầu, “Trạch Nhiên, ngươi có cần để đầu óc mình được thanh tịnh một chút không?”
“Không cần đầu.” Trạch Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói, “Cho dù kế hoạch tiếp theo của các ngươi là gì ta đều đồng ý cả, chỉ là có một chuyện ta muốn hỏi rõ.”
“Chuyện gì?” Khúc Lam Y nhíu mày.
Trạch Nhiên nhìn Vân Phong, “Tấm phương pháp điều chế kia… thật sự… sẽ khiến đứa trẻ chết đi sao?”
“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Đứa trẻ kia biến mất, mối liên kết giữa ngươi và Hòa tiểu thư kia sẽ hoàn toàn bị cắt đứt mà?” Khúc Lam Y cười lạnh, Trạch Nhiên cứng đờ, mặt Vân Phong biến đổi, “Lam Y!” Lời này hơi quá đáng rồi.
“Khúc Lam Y, ngươi hơi quá đáng rồi.” Mộc Thương Hải nói, sắc mặt cũng hơi âm trầm, “Tâm tình Trạch Nhiên đã rối lắm rồi, không cần ngươi đẩy tới bờ vực vô vọng hơn đâu.”
“Hắn nói không sai chút nào.” Trạch Nhiên khẽ gầm lên, “Khúc Lam Y nói không hề sai, ta đã từng nghĩ rằng nếu đứa trẻ kia không tồn tại… có lẽ cuộc đời ta sẽ trở lại như ngày trước, ta sẽ trở lại là mình như trước. Trong một thoáng ta đã thực sự từng nghĩ như thế.” Gân cốt toàn thân căng cứng lên, gân xanh nổi lên rần rật, Trạch Nhiên siết chặt nắm đấm đứng trân trối, gần như dồn hết sức lực để nói lên suy nghĩ trong lòng của mình.
“Trạch Nhiên…” Vân Phong muốn nói gì đó nhưng không cách nào lên tiếng, trải qua những chuyện này đã khiến hắn không còn cách nào trở về như trước nữa, cho dù đứa trẻ kia có không còn ở đây, mọi thứ cũng đã không thể trở lại.
“Là nam nhân thì nên biết gánh vác trách nhiệm vốn thuộc về ngươi. Trốn tránh là lựa chọn của kẻ yếu.” Khúc Lam Y nói xong xoay người, “Ta đi trước, lát nữa các ngươi có thương lượng kế hoạch thì tới gọi ta.”
Khúc Lam Y xoay người rời đi, Vân Phong bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe miệng, hắn không thể dùng cách nào ôn hòa hơn đã biểu đạt những lời này sao? Mộc Thương Hải sửng sốt, ánh mắt nhìn lướt qua Trạch Nhiên, hắn cười khổ, “Hắn nói không sai, chỉ có kẻ yếu mới chọn cách trốn trách, ta thân là phụ thân của đứa trẻ kia… cho dù đứa trẻ này có dùng cách nào hạ thế, ta đều phải gánh trách nhiệm này.”
“Mọi việc đừng cưỡng cầu mình.” Mộc Thương Hải nói, Trạch Nhiên gật đầu, tia dao động cuối cùng trong lòng đã biến mất, con đường của hắn vốn ở ngay trước mắt, chỉ là hắn khong muốn đi, không muốn phải đối mặt. Hắn đã không còn đường lui nữa rồi!
“Ta biết rõ mình phải làm gì.” Trạch Nhiên mỉm cười với Vân Phong, đôi mắt đen vừa nãy còn hơi mờ mịt lúc này đã trong suốt hoàn toàn, lòng Trạch Nhiên như đã lắng đọng lại. Vân Phong cũng không còn cảm thấy vẻ tâm trạng xao động bất an nữa, xem ra hắn đã thật sự chuẩn bị làm thế nào để bước lên con đường này.
“Ta tới tìm chàng ấy, sau đó chúng ta tới bàn kế hoạch tiếp theo.”
Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải gật đầu, Vân Phong đi ra sau nhà, lập tức nhìn thấy một bóng người cao gầy đang lười biếng ngồi dựa ở góc phòng. Nàng khẽ cười phi thân tiến lại, nam nhân tươi cười quay sang, “Sao rồi, các nàng đã nói chuyện xong rồi à?”
Vân Phong gật đầu, ngồi xuống cạnh Khúc Lam Y, hắn thuận thế vươn tay ôm nàng vào lòng, “Lam Y, sao vừa rồi chàng không nói khéo léo một chút, chàng vốn là có ý tốt với Trạch Nhiên mà, nhưng…”
“Ai nói là ta đang đối xử tốt với tiểu tử kia?” Khúc Lam Y nhíu mày, quấn lọn tóc của Vân Phong quanh ngón tay. “Ta chỉ đang nói thật mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
Vân Phong bật cười không phản bác nữa. “Ừ.”
Khúc Lam Y duỗi ngón tay gảy nhẹ lên mặt Vân Phong, “Như đã nói, tiểu tử kia… có phải định ở cùng với Hòa tiểu thư kia?”
Vân Phong ngạc nhiên, “Bọn họ… thật sự có thể sống cùng nhau sao?”
Khúc Lam Y cuốn lọn tóc như tơ lụa, không chút để ý thầm thì, “Không phải không thể, chỉ là có tình nguyện hay không.”
“Không biết Hòa tiểu thư kia … là ma thú thế nào…” Vân Phong cau mày, nàng đương nhiên mong Trạch Nhiên hạnh phúc, nhưng trước hết vị Hòa tiểu thư này có thể khiến hắn hạnh phúc đã.
Khúc Lam Y hơi nhíu mày, ngón tay lại búng lên má Vân Phong, “Nàng quan tâm tiểu tư kia lắm thì phải?”
Nàng cười khúc khích, Khúc Lam Y mấp máy môi chợt nhớ tới cái gì, “Không phải là vừa rồi nàng nghĩ rằng, nếu Trạch Nhiên và Hòa tiểu thư có thể sống chung với nhau, Thanh Thanh và con sói kia cũng có thể ở bên nhau đấy chứ?”
Vân Phong ngạc nhiên ngẩng lên, sao hắn đang biết nàng nghĩ gì? Chỉ là một suy nghĩ thoáng lóe lên thôi mà? Khúc Lam Y cúi đầu véo sống mũi nàng, “Vi phu rất rõ suy nghĩ trong đầu của nàng.”
Vỗ nhẹ tay hắn trên mặt, vẻ mặt Vân Phong nghiêm túc. “Ý của chàng là… Thanh Thanh và Tiểu hỏa không thể ở bên nhau?”
Khúc Lam Y quay mặt đi. Ánh mắt có chút xa xăm. “Ta đã nói rồi, ma thú và con người sẽ không có kết quả đâu, nếu thật sự muốn ở bên nhau thì phải chịu hy sinh.”
“…Hy sinh?”
Khúc Lam Y chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Vân Phong, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, mênh mông không thấy đáy, “Một phía phải bỏ đi tất cả mọi thứ của mình, người thân, tộc, thậm chí là cả huyết mạch. Giống như Trạch Nhiên vậy, hắn và đứa con với Hòa tiểu thư kia, rốt cuộc nên đứng về phía nào? Tiểu Phong Phong, nàng có thể kết luận được không?”
Vân Phong ngơ ngẩn, thú không phải thú, người không ra người.
“Con người và ma thú cơ bản là hai loài không thể hòa hợp được với nhau, muốn một phía chấp nhận phía còn lại là chuyện không thể nào, trừ phi nàng bỏ đi tất cả mọi thứ, con người không còn là con người, ma thú không còn là ma thú.”
Vân Phong im lặng, lời nói của Khúc Lam Y như đang nện thẳng vào lòng của nàng, “Nên ta mới nói, ma thú và con người sống cùng với nhau, không chỉ có tình nguyện hay không mà còn phải coi có thể hay không. Thanh Thanh và con sói của nàng, một phía trong họ tình nguyện từ bỏ mọi thứ không?”
Lòng Vân Phong căng thẳng, Khúc Lam Y lại nói tiếp, “Cho dù bọn họ có thể từ bỏ tất cả, nhưng dòng dõi sau này nên tồn tại trên thế gian này thế nào?”
Vân Phong cảm thấy nặng nề, cuối cùng Tiểu Hỏa vẫn phải về với tộc quần ma thú, còn Thanh Thanh… cho dù nàng có thể bỏ đi mọi thứ mà theo Tiểu Hỏa, nhưng thế giới ma thú thực sự có thể chấp nhận nàng sao? Cho dù bọn họ có thể sống cùng với nhau, con cháu sau này… phải sinh tồn thế nào ở thế giới ma thú đây?
“Chủ nhân, hắn nói không sai!” Tiếng của Tiểu Hỏa vang lên trong đầu Vân Phong, “Nếu có một ngày chủ nhân thật sự giải trừ khế ước, ta sẽ trở lại thế giới ma thú, không ở lại thế giới con người, nha đầu kia… bản đại gia không muốn có bất cứ tình cảm nào trói buộc, bản đại gia cần tự do.”
Vân Phong không biết nên nói gì, bàn tay ấm áp của Khúc Lam Y vuốt ve mái tóc của nàng, “Quy luật của thế gian này đã hình thành thì sẽ không thay đổi… cũng có thể sẽ có một ngày thay đổi, đừng nghĩ tới những chuyện này nữa thì hơn.”
Vân Phong im lặng, nếu như Khúc Lam Y không phải con người mà là ma thú, nàng sẽ làm gì đây? Nếu nàng đứng ở vị trí của Hạ Thanh, nàng phải đi đâu? Khúc Lam Y thấy nàng hồi lâu không nói gì, gương mặt tuấn tú chuyển sang, thấy nàng đang đờ đẫn nhìn hắn, biểu cảm bối rối thì phì cười.
“Trong cái đầu nhỏ này lại đang nghĩ gì thế, ta đã nói rất rõ rồi mà.” Khúc Lam Y ôm chầm Vân Phong vào lòng, cúi mặt xuống vẩy hơi thở ấm áp vào bên tai. “Nàng đang phiền não gì chứ, dù chúng ta có thân phận gì, kết quả vẫn sẽ không thay đổi.”
Dòng nhiệt nóng hổi chậm rãi vờn quanh đáy lòng Vân Phong, lời nói an lòng vang lên bên tai. Nàng khẽ giương môi, đúng vậy, cho dù bọn họ có thân phận gì kết quả vẫn sẽ không thay đổi, nhất định vẫn sẽ gặp nhau, vẫn yêu nhau, và nhất định vẫn sẽ ở cùng nhau.
Ngày giao hẹn với Vương Dật Phượng tộc tới rất nhanh, sau khi tới Đấu Giá Hành, người Vân Phong gặp không phải là chính Vương Dật Phượng tộc nữa mà là sứ giả ông ta phái tới. Vân Phong mỉm cười, dù sao cũng là Vương một tộc, lần trước đích thân tới là vì nể mặt thân phận Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư của nàng. Dưới sự hướng dẫn của sứ giả, đoàn người Vân Phong tới gần Vương Cung Dật Phượng tộc.
Đúng như nàng đoán, thủ vệ nơi này cực kỳ sâm nghiêm, cao thủ khắp nơi, bọn họ mà muốn xông vào e rằng phải tay không mà về. Càng tiến vào bên trong, số lượng của cường giả càng ít đi, nhưng thực lực lại cao hơn rất nhiều.
Ba người Khúc Lam Y, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải trong vai tùy tùng, Vân Phong và sứ giả đi ở đằng trước, cùng nhau tiến vào Vương Cung, mọi người đều cẩn thận thu lại hơi thở của mình, không làm bất cứ hành động dò xét nào, nếu thuận lợi vào thì không thể nóng vội, chắc chắn sẽ có cơ hội ra tay.
“Các tùy tùng ở lại bên ngoài, Phong đại nhân, mời theo ta vào.” Sứ giả nói xong, nét mặt cung kính vẫn Vân Phong đi vào, vừa đẩy cửa ra, một mùi thơm nhàn nhạt phả tới. Sứ giả đưa Vân Phong vào thẳng bên trong, đi qua từng cánh cửa, mãi cho đến khi tới cửa của một căn phòng nhỏ.
“Vương, Phong đại nhân đã tới.” Sứ giả ở bên ngoài cung kính lên tiếng.
“Ừ, để nàng vào đi.”
“Phong đại nhân, xin mời.” Sứ giả khom người ra ngoài. Vân Phong cau mày đưa tay đẩy cửa ra đi vào, hai hơi thở cường hãn nhanh chóng quét khắp người nàng. Ánh mắt nàng hướng về phía hai góc phòng, sắc mặt trầm xuống.
“Cảm giác của ngươi nhạy cảm thật đấy, được rồi, lui ra đi.” Vương Dật Phượng tộc ngồi bất động ở đó, phất tay một cái, hai hơi thở cường hãn nhanh chóng biến mất, Vân Phong lạnh nhạt bước tới, vị Vương này có tự tin vẫy lui hộ vệ, dù sao thực lực của ông ta cũng không hề thấp.
“Ngồi đi.” Vương Dật Phượng tộc chỉ vào cái ghế bên cạnh, Vân Phong theo lời ngồi xuống, Vương Dật Phượng tộc day day huyệt thái dương của mình, lạnh nhạt nói, “Đã tới rồi thì chứng tỏ ngươi đồng ý yêu cầu của ta, hiểu vậy không sai chứ?” Mắt thú bén nhọn bắn về phía Vân Phong, nàng cười, biết vị Vương giả này đã nói chuyện rất khách khí rồi.
“Chính xác, Vương Thượng muốn ta làm chuyện gì?”
“Ngươi có mang phương pháp điều chế hôm đó tới không?”
“Tất nhiên là có, nhưng mà cách điều chế này rất kỳ lạ, chẳng lẽ Vương Thượng muốn tại hạ chế tạo chất thuốc này?” Vân Phong lấy phương pháp điều chế hôm đó ra, một tia sáng xẹt qua mắt Vương Dật Phượng tộc, sắc mặt hơi tối đi, “Đúng thế, chính là muốn ngươi chế tạo chất thuốc này.”
Vân Phong nhíu mày, khóe môi cong lên, “Chế tạo chất thuốc này không phải việc gì khó, có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Chất thuốc này có tác dụng trực tiếp lên cơ thể cá nhân, nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, cần phải có một ít đồ vật trên cơ thể.”
“Có ý gì?” Vương Dật Phượng tộc nhíu chặt mày lại với nhau, Vân Phong cười ha ha khẽ vung phương pháp điều chế trong tay, “Chính xác hơn, ta muốn được gặp mẫu thân của đứa trẻ này.”
“Không được!” Vương Dật Phượng tộc vung chưởng đập lên mặt bàn, vẻ mặt lập tức dữ tợn, “Ngươi cần gì, ta lấy tới cho ngươi là được.”
Canh giữ nghiêm ngặt tới vây? Vân Phong cau mày, cơ hội để nàng tìm kiếm ví trí cụ thể của Hòa tiểu thư chỉ có lần này, bỏ qua thì nàng chẳng khác nào mò kim đáy bể cả. “Thế thì… được thôi, nhưng mà… nếu thứ ta muốn có chút sai chệch nào đó, thuốc này sẽ không có hiệu quả đâu.”
“Nghiêm trọng tới vậy sao?” Lông mày Vương Dật Phượng tộc xoắn chặt lại với nhau, ánh mắt bén nhọn nhìn Vân Phong.
Nàng gật đầu, “Tỷ lệ thành công của chất thuốc cấp bậc Tông Sư rất thấp, tỷ lệ thành công của phương pháp điều chế này càng thêm thấp, cũng tiêu tốn rất nhiều công sức, nếu như thất bại, kính xin mời cao minh khác đi thôi.”
Vẻ mặt Vương Dật Phượng tộc bối rối, Vân Phong thấy ánh mắt ông ta như thế thì thầm khó hiểu, phương pháp điều chế này không khác gì thuốc phá thai lắm, tuy nhiên đặc biệt ở chỗ là không làm tổn thương tới cơ thể mẹ, chỉ có tác dụng với thai nhi, chẳng phải Vương Dật Phượng tộc muốn bí mật xử tử Hòa tiểu thư sao? Tại sao còn muốn trừ đi đứa con trong bụng nàng? Nàng chết rồi thì đứa trẻ trong bụng cũng đâu sống được?
Vương Dật Phượng tộc quẫn bách một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp, “Cũng được, nhưng mà ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội.”
Vân Phong cười gật đầu, “Được rồi, một lần với ta là đã đủ rồi.”
Vương Dật Phượng tộc đứng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Vân Phong như muốn xuyên thấu qua nàng trong chốc lát, “Tới đây.”
Vân Phong bước tới đứng cạnh Vương Dật Phượng tộc, ông ta hơi rũ mắt, hơi thở ma thú trong người tỏa ra rộng lớn, nhanh chóng bao bọc lấy hai người, dưới tầm mắt mơ hồ nàng chỉ thấy Vương Dật Phượng tộc đang làm việc gì đó, sau đó toàn thân bị kéo đi, lúc mở mắt ra lại đã là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là một hành lang âm u hẹp dài, ánh sáng leo lắt không biết từ đâu phát ra, Vân Phong cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá đè lên, khiến nàng hơi khó thở, “Theo ta.” Vương Dật Phượng tộc bước lên phía trước, Vân Phong theo ở sau, quanh thân âm khí bao trùm, không có một âm thanh nào, vô cùng tĩnh lặng.
Không biết đi được bao lâu, hình như đã vượt qua tới mấy khúc cua, phía cuối hành lang u ám cuối cùng cũng có thêm chút ánh sáng, Vương Dật Phượng tiến lên vài bước, Vân Phong chợt nghe một loạt tiếng mở khóa, kèm theo đó là một giọng nói khàn khàn.
“Là ai?”
Nương theo ánh sáng mờ nhạt Vân Phong thấy được vẻ mặt Vương Dật Phượng tộc bỗng trở nên âm trầm, cằm của ông giật lên liên hồi, nàng cũng cất bước tiến lên, trong ánh sáng mờ ảo thấy đôi chân đang bị xích lại, bên tường có một nữ nhân đang ngồi.
Nàng tốt hơn so tới Vân Phong đã nghĩ, nàng thầm thở phào một hơi trong lòng, mái tóc của nữ nhân trắng toát, cơ thể gầy gò, ngoại trừ những thứ này còn lại đều ổn, Vân Phong còn tưởng rằng nàng sẽ phải chịu một chút khổ hình chứ, xem ra là không có.
“Ngươi đừng hòng đụng tới con của ta!” Đôi tay nàng ôm chặt lấy bụng, lùi sát người vào vách tường, đôi mắt vừa tức giận vừa kinh sợ nhìn Vương Dật Phượng tộc, cằm dưới của ông lại co rút lại.
“Chính là nàng ấy.” Giọng nói trầm muộn lạnh lẽo vang lên, Vân Phong tiến tới trước một bước, nữ nhân thấy nàng lập tức liều mạng co lại về sau, “Đừng có lại gần ta! Cút đi!”
Vân Phong nhíu mày, Vương Dật Phượng tộc lạnh lùng lên tiếng, “Ngươi bắt đầu đi.”
Vân Phong cau mày, Vương Dật Phượng tộc không hề tỏ ý rời đi, thế này thì sao nàng có thể trao đổi với Hòa tiểu thư đây? Chẳng lẽ còn có thể dùng tâm linh cảm ứng sao? Nàng nhíu mày tiến lại gần, nữ nhân thấy thế lập tức gầm lên, “Ngươi mà còn tiến gần thêm nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi đầu thân hai nơi.”
Tính tình của Hòa tiểu thư này thật mãnh liệt, Vân Phong lại tiến lên, chợt nghe tiếng dã thú gào thét, nữ nhân vốn dựa vào tường đã nhảy lên, đôi tay hóa thú đánh về phía Vân Phong, nàng ngửi thấy sát khí nồng đậm, nhạy bén lách sang một bên, nhưng tốc độ của Hòa tiểu như nhanh hơn, bàn tay đã chộp tới.
“Càn rỡ!” Vương Dật Phượng tộc giận dữ gầm lên, tiếp đó là hơi thở hùng hậu đánh tới.
“A!”
“Ầm!” Cơ thể nữ nhân bị đánh văng lên tường, xích cùm trên chân vang lên leng keng. Vân Phong thấy thế con ngươi co lại, Vương Dật Phượng tộc xuống tay thật đúng là không kiêng nể tý nào.
“Phù phù…” Nữ nhân thở hổn hển dựa vào tường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vân Phong chằm chằm, lại đưa tay lên ôm bụng của mình. Vân Phong khẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cuồng nộ nhưng cố nhịn lại của Vương Dật Phượng tộc, miệng nữ nhân chảy ra một dòng máu tươi, đúng lúc này lại bật cười lên như điên dại.
“Ha ha ha ha! Sao lại không đánh chết ta đi? Phụ vương, ngài đâu dám để ta chết!”
Hơi thở bén nhọn ở sau lại vọt tới, Vương Dật Phượng đã hoàn toàn tức giận. Nhưng nàng không ngờ ông ta lại cố nén xuống, “Đừng có khiêu khích ta!” Giọng ông ta trầm thấp và lạnh lẽo, nữ nhân không hề tức giận mà càng cười lớn hơn.
“Khiêu khích? Đúng là ta đang khiêu khích đấy, thì sao nào?”
Hòa tiểu thư này thú vị đấy, Vân Phong nhìn cô gái mặt mày trắng bệch nhưng quật cường trước mặt, lửa giận của Vương Dật Phượng tộc lại dấy lên hừng hực, Hòa tiểu thư thực sự đang gây hấn với ông ta, thật sự mong rằng ông ta sẽ ra tay giết chết nàng.
“Vương Thượng, tốt nhất ngài nên tránh đi, nếu không ta không ra tay được.” Vương Dật Phượng tộc nhíu mày, im lặng một lúc cuối cùng cất bước rời đi, để lại mỗi Vân Phong.
Nữ nhân thả lỏng người dựa lên tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân Phong, “Đòn cảnh cáo vừa rồi chưa đủ với ngươi à?”
Vân Phong nhìn thẳng vào mắt cô gái, đôi mắt nàng có màu hổ phách mê người, mặc dù lạnh lẽo nhưng không hề giảm đi sự quyến rũ, nếu không phải do nàng quá gầy, mặt mày tái nhợt, Hòa tiểu thư này chắc chắn là một mỹ nhân phong thái bậc nhất.
Vân Phong bật cười tiến lên, đôi mắt hổ phách lập tức quắc lên, “Còn tới gần ta nữa… ta lập tức giết ngươi.”
“Hòa tiểu thư, đứa trẻ trong bụng ngươi hình như có gì đó không bình thường.” Vân Phong nhìn đôi tay nàng đang bảo vệ bụng mình.
Nữ nhân cười lạnh, “Đừng cho là ta không biết ngươi tới để làm gì, đừng hòng.”
Vân Phong khẽ cười nhìn cô gái xù lông khắp người chỉ để bảo vệ đứa con trong bụng mình, lại tiến lại gần, cô gái thấy nàng tiến lại bỗng gào lên, chồm tới.