"Tiểu Ân trông rất kháu khỉnh đáng yêu chắc con nuôi nấng nó vất vả lắm, mẹ cảm thấy rất bức rức khi không ở bên con lúc sinh nở".
Gia Kì vội tiếp lời mẹ.
"Mẹ à dù gì con cũng đã vượt qua được rồi, con là con của ba mẹ nên rất mạnh mẽ mẹ đừng lo lắng nữa".
Bà lại tiếp tục nói
"Tiểu Ân nhìn nó như bản sau của Vu Quân nhìn một phát là biết nó là con ai, con có định cho nó nhận cha không".
Gia Kì lảng tránh câu hỏi của mẹ.
"Chuyện đó để tính sao đi mẹ, Tiểu Minh sao rồi mẹ cậu ấy có khoẻ chứ ".
Bà liền bật cười nói.
"Nó bây giờ đã là mẹ một con, giống con rồi đó, lúc nó đến nói với Vu Quân tất cả mọi chuyện Vu Quân cho Phi Ưng quay trở về nước hai đứa tái hợp lại với nhau rồi kết hôn bây giờ đã có với nhau một đứa con gái con bé cũng rất là đáng yêu nhỏ hơn Tiểu Ân một tuổi thì phải, chắc hai đứa nó sẽ thích nhau lắm cho coi để bữa nào mẹ gọi Tiểu Minh đến đây chơi nó mà thấy con không biết phản ứng của nó sẽ như thế nào mẹ hồi hộp muốn xem quả ".
Gia Kì nghe mẹ nói cũng bật cười.
"Con cũng vậy, cậu ấy được hạnh phúc con cũng rất vui".
Cô giúp mẹ dọn cơm xong xuôi, cả gia đình quay quần bên nhau ăn cơm đầy vui vẻ nhưng trong đáy lòng của Gia Kì đang chất chứ những phiền muộn nào đó.
Sau buổi ăn cơm mẹ cô đề họ ngủ lại nhà đã lâu rồi hai mẹ con không tâm sự với nhau. nhưng vì ngày mai Gia Kì còn có một cuộc họp quan trọng cô phải về nhà riêng để soạn tài liệu nên hẹn mẹ vào bữa khác, cô thoát được kiếp nạn này thật sự là một diễm phúc, Gia Kì tự nhủ phải bù đắp dành nhiều tình yêu thương cho ba mẹ mình cô cũng rất cắn rứt khi từ chối.
Hai người bể Tiểu Ân ra về, Gia Kì hứa với mẹ sẽ đưa Tiểu Ân cho bà chăm sóc để gắn kết
tình cảm hơn, Tiểu Ân tạm biệt ông bà ngoại rồi theo mẹ với chú Lâm Nghiêm ra về hai người bước lên xe cảnh tượng đó đã bị Vu Quân nhìn thấy tất cả, hôm nay hắn định đến thăm ba mẹ Gia Kì tình cờ thấy được cảnh tượng này, hắn càng thêm chắc chắn là cô vẫn còn sống, nhưng người đàn ông đang đi bên cạnh Gia Kì là ai còn cả đứa bé mà cô bế trên tay nữa, hắn chao mày nhìn chiếc xe đi khuất xa dần.
Mấy ngày nay Gia Kì rất bận rộn cho show thời trang sắp tới của mình, cô gửi tiểu bảo bối về cho ông bà ngoại chăm sóc để có nhiều thời gian hơn để làm việc.
Mấy hôm nay cô cũng đã đến gặp lại Tiểu Minh cô bạn thân la toáng lên nói Gia Kì là " ma hiện về" khiến cho Gia Kì có một phen cười đến đau bụng, Tiểu Minh ngồi cạnh Gia Kì cứ một chút là quay sang sờ vào người cô, sợ Gia Kì sẽ biến mất lần nữa nên cô vẫn không thể tin vào mắt mình là Gia Kì vẫn còn sống, tiểu bảo bối của hai người đã gặp nhau có vẻ hai đứa trẻ rất thích nhau, Tiểu Ân mới tí tuổi đầu mà đã vô cùng ga lăng với Ái Như con của Tiểu Minh, Gia Kì và Tiểu Minh lâu ngày không gặp lại nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau hai người họ dành cả một ngày chỉ để kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra suốt mấy năm qua.
Hôm nay cô ở nhà một mình đang loay hoay với động dự án, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên Gia Kì chao mày đứng lên lầm bầm trong miệng.
" Không biết ai đến giờ này nữa".
Bây giờ đã là 10h tối Gia Kì tiến về phía cửa từ từ cửa ra, gương mặt cô đã biến sắc đôi mắt mở to vội vàng đóng cửa lại nhưng bị một lực tay giữ chặt lại, cô dùng cả thân mình đè cánh cửa lại đôi mắt đã ngấn lệ, bên ngoài đó một giọng nói trầm ấm quen thuộc đã từ rất lâu cô chưa được nghe.
Em định trốn tránh anh đến khi nào".
Là Vu Quân hắn dùng lực tay đẩy mạnh vào trong khiến Gia Kì không giữ được thăng bằng ngã nhào xuống đất, Vu Quân bước vào nhìn cô với đôi mắt u buồn hắn vẫn là hẳn như ngày nào vẫn là mái tóc đen được vuốt gọn gàng, thân hình cao lớn gương mặt đầy nam tính và cuốn hút, Gia Kì loạng choạng đứng lên cô đi lùi về phía sau cất giọng nói.
" Mau ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến để bắt anh đấy".