"Khi chọn bước trên cùng một con đường với hắn, cô chẳng bao giờ hối hận. Dù tương lai có thế nào, cô chỉ hi vọng hai người vẫn dành cho nhau sự tin tưởng vẹn nguyên như hôm nay chính hắn đã đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, lòng tin đã không còn thì làm gì có thể tồn tại một tình yêu vĩnh cửu được chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, cô bất giác cười lên đầy đau khổ, nhìn cô vô cùng đáng thương.
Cả ngày hôm đó Gia Ki không động đến một miếng thức ăn nào hết, cứ cuộn mình trong chăn, bà quản gia cảm thấy lo lắng ra sức khuyên nhủ nhưng chẳng có hề hức gì với cô.
Đến tối Vụ Quân đi làm về, được bà quản gia thông báo tình hình của Gia Kì, hắn lo lắng kêu người đem thức ăn lên mở cửa đi vào phòng, căn phòng tối ôm, chỉ thấy một bên giường nhô lên một thân hình nhỏ bé yếu ớt đang cuộn mình trong chăn, Vu Quân đến bất công tắc đèn lên, căn phòng sáng lên nhưng Gia Kì cũng không động đậy, cô cứ giữ nguyên tư thế nằm nghiêng qua một bên, hắn tiến về phía Gia Kì nói.
" Muốn tuyệt thực, để được thả ra à".
Gia Kì buồn chán không thèm trả lời hắn cô nhắm mắt không quan tâm gì đến hắn, Vu Quân đưa tay lên sờ lên mái tóc của cô, Gia Ki liền đưa tay gạt tay hắn ra nói lớn.
"Đừng động vào tối".
Vụ Quân cảm thấy khó chịu khi bị cô ghét bỏ như vậy, hắn cầm đĩa thức ăn đến, ngồi lên giường múc lấy một muỗng súp đưa lên miệng Gia Kì.
" Mau ăn đi, cả ngày nay em đã không ăn gì rồi"
Gia Kì liếc nhìn hắn đầy đau thương đưa tay hất đổ chén súp mà hắn đang bưng.
"Đi ra ngoài tôi không muốn ăn ".
Trán của Vụ Quân lúc này đã nổi gân xanh, gương mặt tối sầm lại, lộ rõ vẻ tức giận, đưa tay bóp lấy cằm cô lạnh lùng nói.
" Đừng tưởng làm như vậy tôi sẽ cho em ra ngoài, ngoan ngoãn nghe lời tôi còn suy nghĩ lại, đã là người phụ nữ của tôi thì đừng có mơ tưởng tới người đàn ông khác".
Cô hất cằm khỏi tay hắn, gương mặt đầy thất vọng về hắn đau khổ nói.
" Tôi muốn ly hôn, để anh và cô ấy có thể toàn tâm toàn ý đến với nhau ".
Hắn nghe những lời cô nói dường như đã vượt quá sức chịu đựng của mình tức giận ấn cô xuống giường nói.
"Ly hôn, em tưởng mình có thể thoát khỏi đây sao, rút lại lời nói ngay, muốn rời xa tôi cũng được nhưng tôi không chắc ba mẹ em sẽ gặp chuyện gì đầu "
Gia Kì nghe những lời hắn nói đột nhiên bừng tỉnh.
" Anh đang đe doạ tôi đấy à".
Vụ Quân nhếch mép cười đểu.
"Tôi không đe doạ mà tôi sẽ làm nếu em muốn rời bỏ tôi".
Gia Kì tức giận vùng vẫy nói.
"Đồ tham lam, chẳng phải anh đã có Lệ Mỹ rồi sao, còn muốn tôi ở bên cạnh làm gì"
Hắn vẫn hiên ngang áp sát mặt mình vào mặt có hại chóp mũi của họ chạm nhau hắn khàn, giọng nói.
"Đơn giản vì em là vợ tôi, tôi không muốn ai thay thế em".
Gia Kì bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho khó chịu quay đầu sang nơi khác, Vu Quân dường như không muốn bỏ qua cho cô, luồng tay vào áo ngủ của cô vuốt ve đôi gò bồng căng bóng trắng mịn, Gia Kì bị hắn chạm vào nơi nhạy cảm, bắt đầu vùng vẫy nói lớn.
"Tôi không muốn mau tôi buông ra ".
Hắn đưa mối ghé sát vào tai cô, thì thào.
" Đây là nghĩ vụ của một người vợ, em hãy an phần, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại trả tự do cho em".
Gia Ki bị hắn vuốt ve da gà đã nổi lên từng cơn, giọng cô bắt đầu lạc đi khoé mắt đã thấm đầm giọt lệ, khi bị hắn giày vò.
" Đừng mà tôi xin anh".
Vu Quân dường như không muốn nghe lời cầu xin của cô, hắn cúi người mút lấy cánh môi anh đào của cô, Gia Kì vẫn cắn chặt răng không cho hắn xâu nhập vào trong khoang miệng, nhưng hắn là Bạch Vu Quân không không dễ gì chịu buông tha cho cô, hắn đưa tay bóp mạnh một bên ngực của Gia Ki khiến cô đau đớn la lên một cái, rồi từ từ xâm nhập vào
khoang miệng cô, những trò bỉ ổi này hắn chỉ làm với cô.