• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao khi nghe tin Lệ Mỹ chuyển đến sống chung với Vụ Quân, bà Hạnh Nghi vô cùng tức giận, tức tốc kêu tài xế lái xe chạy đến đó. 

Đến nơi bà vội vàng đi vào nhà thấy Lệ Mỹ và Thiên Ngọc đang cười nói với nhau rôm rả, bà tức giận bước đi thật nhanh vào trong nhà đến trước mặt Lệ Mỹ tát cho cô một cái thật mạnh khiến cô ngã nhào xuống sàn, Thiên Ngọc hoảng sợ đỡ lấy Lệ Mỹ, bà Hạnh Nghi bắt đầu buông lời cay độc. 

"Ả hồ ly tinh, không biết xấu hổ còn quay về đây làm gì". 

Thiên Ngọc vội vàng ngăn bà Hạnh Nghi lại nói 

" Má hai bình tĩnh lại đi mọi chuyện không như má hai nghĩ đâu ". 

Bà Hạnh Nghi tức giận nhìn sang Thiên Ngọc. 

" Con đó không biết tốt xấu gì, mà lại bênh vực cô ta, tại chúng ta cưng chiều con quá nên sinh hư đúng không, lát nữa về ta sẽ kêu ba con dạy dỗ lại con 

Thiên Ngọc bị bà hù doạ đến mức sắp khóc ấp úng nói. 

" Má hai con xin lỗi, xin đừng nói với ba con" 

Dường như cô rất sợ gia pháp của ba mình nên hết mực năn nỉ bà Hạnh Nghi. 

Bà Hạnh Nghi hừ một cái với Thiên Ngọc rồi quay sang trừng mắt với Lệ Mỹ, cô ta nước mắt đã đẫm lệ gương mặt bị sương lên do cái tát của bà Hạnh Nghi. 

Gia Kì từ trên lầu chứng kiến mọi chuyện vội chạy xuống ngăn cảng mẹ chồng lại. 

" Mẹ à có chuyện gì xin hãy bình tĩnh dù gì cô ấy cũng là khách của Vụ Quân" 

Bà Hạnh Nghi lúc này mới xìu xuống một chút bà quay sang nói với Gia Kì. 

" Hạng người như cô ta không bao giờ xứng đáng bước vào căn nhà này ". 

Gia Kì đến bên mẹ chồng vuốt lửa giận trong người bà xuống. 

"Được rồi con hiểu mà mẹ xin mẹ hãy bình tĩnh, chúng ta làm như vậy Vu Quân sẽ không vui đâu". 

Bà Hạnh Nghi vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận nhưng Vu Quân đã rất giận khi biết chính bà là người gián tiếp đuổi cô ta đi 5 năm trước nếu bây giờ còn làm ầm ĩ lên chắc chắn Vu Quân sẽ không bỏ qua cho bà lần nữa. 

Bà nhìn sang Gia Kì đổi giọng nhẹ nhàng nói 

" Chiều nay hãy đến nhà chính ta có chuyện muốn nói với con". 

Gia Kì gật đầu đáp. 

" Vâng thưa mẹ". 

Rồi bà quay sang trừng mắt nhìn Lệ Mỹ kiểu răng đe, lôi Thiên Ngọc về chung trên đường đi bà không ngừng giáo huấn Thiên Ngọc. 

"Từ nay về sau ta cấm con giao du với hạng người đó" 

Thiên Ngọc chỉ biết vâng dạ cho qua chuyện. 

Gia Kì đi đến nhẹ giọng hỏi Lệ Mỹ. 

" Cô ổn chứ tôi sẽ kêu người đưa thuốc cho cô xoa vào để bớt sưng ". 

Lệ Mỹ nhìn Gia Kì bằng ánh mắt căm ghét gằn giọng nói. 

" Đừng có ở đó dở thói mèo khóc chuột, chứ không phải chính cô là người đã gọi bà ấy đến để sỉ nhục tôi hay sao". 

Gia Kì nghe Lệ Mỹ nói có phần hơi bất ngờ, tính cách của cô ấy thay đổi đến chóng mặt lúc sáng còn rất dịu dàng bây giờ đã trở thành một con người khác. 

Gia Kì lên tiếng. 

" Tôi không có ý đó, tôi cũng không có gọi mẹ đến, cô đừng có hiểu lầm". 

Lệ Mỹ tức giận nói lớn. 

" Không phải cô thì là ai chứ, đồ đàn bà thâm độc, cô nghĩ Vụ Quân sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cô khi tôi đã quay về rồi sao ". 

Lệ Mỹ nhếch miệng cười đắc ý nói tiếp. 

"Tôi đã ở bên anh ấy 5 năm rồi, một cô vợ hờ như cô chẳng có gì to tát cả, cô nghĩ Vu Quân yêu cô sao không hề có chuyện đó anh ấy chỉ muốn quên đi tôi nên mới lấy cô làm bức bình phong thôi cô gái ngây thơ à" 

Cô ta cười đầy nguy hiểm nói tiếp. 

"Tôi sẽ cho cô rời khỏi căn nhà này sớm thôi cứ yên tâm đi". 

Gia Kì bị những lời đe doạ của Lệ Mỹ làm cho khó chịu trái tim cô đã bắt đầu nghẹn lại những lời nói đó thật sự quá nặng nề như sắp đè nát trái tim cô. 

Gia Kì lấy lại lý trí phản bát 

" Tùy cô tôi sẽ ra đi nếu thật sự Vụ Quân muốn ở bên cô ". 

Gia Kì không muốn đôi co thêm nữa nên quay người đi lên phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK