Vu Quân cuống cuồng lái xe đến bệnh viện, hắn điên cuồng chạy vào sảnh bệnh viện tìm kiếm Gia Kì, gương mặt Vu Quân đầy hoang mang hắn không còn suy nghĩ được gì ngoài Gia Kì, hắn chạy đến quầy tiếp tân hỏi một y tá đang ngồi nhập liệu, Vu Quân hỏi với vẻ gấp rút.
" Bệnh nhân tên Gia Kì đang nằm ở phòng bệnh số mấy".
Cô y tá nhìn thấy gương mặt hắn đằng đằng sát khí vội vàng nhập thông tin vào máy tính ngước lên nói với hắn bệnh nhân tên Gia Kì đang nằm hồi sức ở phòng số 202 ở tầng hai.
Vu Quân nghe cô y tá nói hai chữ hồi sức trong lòng liền đau đớn vội vàng chạy đi.
Lên đến nơi cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể nào tin vào mắt mình, Gia Kì ngồi trên giường gương mặt thất thần đôi môi nhạt nhoà, mẹ cô chỉ biết nhìn con gái khóc nghẹn.
Vu Quân mở cửa đi vào hắn nhìn cô lòng đầy đau thương miệng mấp máy nói.
"Em đã......phá bỏ con của chúng ta rồi sao ?"
Gia Kì nhìn hắn bằng đôi mắt chán ghét.
" Anh có tư cách làm cha của đứa bé trong bụng tối sao ?"
Vu Quân như phát điên lên hắn lao đến nắm lấy hai bờ vai của Gia Kì quát lớn vào mặt cô.
" Tại sao em lại làm như vậy hả, em có còn là con người nữa không".
Gia Kì mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt lại những giọt nước mắt lấp lánh còn đọng lại trên hàng mi của cô.
"Tôi xin anh hãy ly hôn với tôi, để giải thoát cho nhau có được không ?"
Vu Quân điên dại hắn gằn giọng nói.
" Em hủy hoại một hài nhi chưa lọt lòng chỉ để ly hôn với tôi thôi sao ? ".
Mẹ Gia Kì đứng kế bên thấy hắn bóp mạnh bờ vai Gia Ki khiến cô đau đớn nhăn mặt lại liền đi đến quỳ xuống dưới chân hắn nghẹn ngào cầu xin.
" Xin cậu hãy tha cho con gái tôi, nó còn quá trẻ nên suy nghĩ bồng bột, xin cậu hãy buông tha cho con bé để nó có thể bình tâm lại tâm trí"
Gia Kì nhìn về phía mẹ nói.
"Đừng cầu xin ai cả tất cả là lỗi của con, quả báo này con sẽ gánh chịu ".
Cô quay lại nhìn hắn cười đau khổ.
"Vui rồi chứ không phải anh rất thích người khác cầu xin mình hay sao".
Vu Quân thật sự không còn tin đây là Gia Kì nữa hắn đau đớn lùi lại miệng không ngừng nói.
"Em bị điên rồi, đó là con của chúng ta mà".
Gia Kì như bị đâm trúng tim cô khóc và hét lớn.
" Từ trước đến nay anh coi nó là con của mình hay sao, lúc nào cũng đặt những nghi ngờ chất vấn lên tôi, xem tôi là loại phụ nữ nào chứ, nhưng anh không bao giờ biết từ trước đến nay tôi luôn thật lòng thật dạ với một mình anh".
Cô cười ngây ngốc như một kẻ điên nói tiếp.
" Còn anh thì sao, luôn dùng những lời lăng mạ tối, sao anh không xem lại bản thân mình trước đi anh tốt chỗ nào, nếu muốn người khác thật lòng với mình thì đừng có đưa người phụ nữ khác về nhà, bản thân anh từ đầu đã không xứng đáng với tình yêu của tôi vậy mà bây giờ lại đến đây trách móc người khác, người phụ nữ đó cũng có thể sinh con cho anh, về mà tìm cô ấy".
Từng câu từng chữ của Gia Kì nói ra như những vết dao đâm mạnh vào tim của Vu Quân hắn đau khổ nhìn Gia Kì nói.
" Em hận anh đến vậy sao ?"
Cô từ từ nằm xuống giường lạnh lùng nói.
" Đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho anh, từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt không ai nợ ai gì cả".
Vu Quân nhắm nghiền đôi mắt lại bây giờ hắn mới hiểu đâu là chạm đáy của nổi đau,hắn tưởng chừng nếu có đứa bé Gia Kì sẽ không nghĩ đến chuyện rời xa hắn nhưng chính cô là người đã cắt đứt sợ dây ràng buộc đó, có lẽ cô đã vô cùng tuyệt vọng không muốn tiếp tục cùng hắn xây dựng mái ấm thật sự bởi vì cô không nhận được bất kỳ lòng tin nào từ hắn, nếu cô đã tuyệt tình như vậy thì Vu Quân cũng không còn cách nào khác nữa, hắn nhìn về phía Gia Ki lạnh lùng nói.
" Nếu đó là điều em muốn"
Nói xong Vu Quân quay người bỏ đi, hắn đi vào xe đau buồn ngồi tựa lưng vào ghế mệt mỏi nắm nghiền đôi mắt lại, hình như hắn trên khoé mắt xuất hiện những giọt nước động lại, hắn đã thật sự yếu lòng không muốn kiềm nén cảm xúc nữa, Vu Quân điên cuồng đập tay vào vô lăng đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt đầy đau khổ rồi lái xe rời khỏi đó.