• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Kì chau mày khó hiểu thật sự không thể nào hiểu nổi con người của hắn mà, cô đưa Tiểu Ân cho Lâm Nghiệm giữ để cô đi với hắn nhưng vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm lần nữa Tiểu Ân. nhất quyết không chịu buông cô ra. 

"Con muốn ở với mẹ". 

Thằng bé quấy khóc khiến cho Gia Kì không thể nào chịu nổi cô lao nước mắt cho Tiểu Ân 

rồi nói. 

"Được rồi mẹ sẽ không bỏ con đâu nín đi mẹ thương nha". 

Tiểu Ân ngoan ngoãn nín khóc những gương mặt đầm đìa nước mắt khiến cho người khác phải đau lòng. Cô và Tiểu Ân đi theo Vu Quân đến bệnh viện ba người ngồi vào xe bầu không khí ngạt thở đến khó chịu cô và hắn không nói lời nào chỉ vì hắn đã cứu cô nên cô mới đi theo hắn đến bệnh viện còn không thì đừng mơ tưởng đến. 

Tiểu Ân bắt đầu tò mò đưa tay lấy hết cái này đến cái kia trên xe rồi thằng bé quay nhìn Vu Quân bằng đôi mắt lấp lánh. 

" Chú có sao không vậy chủ ". 

Vu Quân bị Tiểu Ân ngồi lên đùi mình nói với thằng bé. 

"Từ nay hãy gọi chú là baba". 

Gia Kì ngồi kế bên liền khó chịu nhìn hắn nói. 

"Ai cho anh tùy tiện dạy con tôi như vậy". 

Tiểu Ân ngây thơ không biết chuyện gì xảy ra nên đã gọi theo Vu Quân. 

"Baba". 

Gia Kì nhìn Tiểu Ân oán trách. 

"Tiểu Ân đừng kêu bậy bạ ". 

Vu Quân liền cắt ngang lời cô. 

" không sao đâu cứ gọi baba như vậy, baba sẽ dẫn con đi chơi mua cho con thật nhiều đồ chơi chịu không". 

Tiểu Ân ngây thơ gật đầu cái má bánh bao phúng phính trong thật đáng yêu, Gia Kì ngồi bên cạnh bất lực nhìn hắn, Tiểu Ân chu môi nhỏ đáng yêu nói với mẹ. 

" Mẹ không thấy baba bị thương hay sao mà mẹ cứ la baba hoài vậy ". 

Gia Kì thật sự muốn dở khóc dở cười với đứa con trai lẻo mép của mình. 

" Mẹ không có ý đó mà ". 

Tiểu Ân đưa bàn tay búp măng vút lên má Vu Quân nói " Baba bị thương có đau không hả ? 

Thằng bé phớt lờ luôn cả Gia Kì, Vu Quân đưa môi hôn lên bàn tay nhỏ nói. 

" Có con ở cạnh baba thấy đỡ đau hơn rồi". 

suốt quãng đường đi đến bệnh viện Tiểu Ân nói chuyện với Vu Quân không ngớt có vẻ thằng bé rất thích hắn, không biết hắn còn để ý đến vết thương của mình không nữa cứ ngồi uyên 

thuyền với một đứa con nít trong thật nực cười. 

Đến bệnh viện Vu Quân đi vào trong phòng để xử lý về thương Tiểu Ân cứ nằng nặc đòi hắn bế Gia Kì thật sự không trị nổi đứa con bướng bỉnh của mình Vu Quân cưng chiều bể Tiểu Ân ngồi trên đùi mình hắn ngồi xuống ghế để bác sĩ băng bó vết thương, Gia Kì đứng bên cạnh nhìn vào vết thương của hắn tuy không đến nỗi nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ để lại seo. 

Sau khi băng bó xong Tiểu Ân cứ ôm lấy cổ Vu Quân để hắn bế trên tay Gia Kì vội đi đến nói với Tiểu Ân. 

" Sang đây mẹ bế con về baba đang bị thương chúng ta đừng làm phiền baba nữa ".. 

Tiểu Ân thường ngày rất hiểu chuyện sao hôm nay lại không nghe lời Gia Kì một chút nào chắc thằng bé cảm nhận được một chút gì đó gọi là tình thân dù gì hắn cũng là ba thằng bé, Tiểu Ân còn giống hắn như đúc nữa là. 

Tiểu Ân cứ ôm chầm lấy cổ Vu Quân không chịu buông Gia Kì bắt đầu nổi giận cô đi đến kéo tay Tiểu Ân ra nhưng thằng bé nhất quyết không buông tay ra cô tức giận quát lớn. 

" Sao hôm nay con không nghe lời mẹ vậy, con hư quá rồi đó mau sang cho mẹ bế". 

Tiểu Ân bị mẹ lớn tiếng đã bắt đầu mếu máo đôi mắt long lanh như sắp khóc, Vu Quân thấy con trai tội nghiệp nên đưa tay vuốt lưng an ủi. 

"Được rồi con sang mẹ bế đi, ngày mai baba sẽ đến chơi với con có chịu không phải nghe lời mới là một em bé ngoan". 

Tiểu Ân cuối cùng cũng đã chịu buông tay ra chìa về phía Gia Kì để cô bế Gia Kì bế con rồi đưa tay lau những giọt nước mắt sấp rơi xuống của Tiểu Ân cô cũng xót con nhưng không thể nào chìu hư thằng bé được. 

"Được rồi chúng ta về thôi". 

Gia Kì quay sang lạnh lùng nói với Vu Quân. 

" Tôi và anh coi như đã giải quyết xong mọi ân nghĩa đây coi như là lần gặp cuối cùng của chúng ta xin anh từ nay về sau đừng đến làm phiền chúng tôi nữa ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK