• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Quân tức giận đưa tay lên định tát Gia Kì những bàn tay khựng lại trong không trung, Gia Kì đau đớn nhìn hắn nghẹn ngào nói. 

"Thích đánh lắm chứ gì, đánh tôi đi, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, tôi không còn sức đề kháng cự nữa, con người anh không biết đâu là đúng đầu là sai, có chuyện gì anh cũng chỉ oán trách giày vò tôi, tôi đã không còn xem anh là chồng từ lâu rồi" 

Câu nói của cô đã khiến gia đình nhà họ Bạch chết lặng Vụ Quân tức giận gằn giọng nói với Gia Kì. 

" Em ăn nói hồ đồ quá rồi đó, mau về nhà thôi". 

Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay của Gia Kì kéo cô đi ra ngoài nhưng Gia Kì dùng sức giật tay mình khỏi tay hắn, cô nước mắt lưng tròng bỏ đi một mạch, nơi này không bao giờ thuộc về cô chỉ đem đến đau đớn tuổi nhục cho Gia Kì, cô đau đớn lê từng bước chân nặng nề đi trên đường có thật sự mệt mỏi bây giờ mọi người ai cũng biết đến cô với cái danh là ngoại tình lăng loạn trắc nết xã hội này thật là khắt nghiệt với một cô gái nhỏ không có sức kháng cự. 

Vu Quân đi theo níu lấy tay Gia Kì lại, cô tức giận nhìn hắn đầy căm phẫn. 

" Buông tay ra ngay anh đừng nói thêm lời nào nữa chúng ta đã thật sự kết thúc rồi xin anh hãy buông tha cho tôi". 

Vụ Quân đau đớn nhìn theo bóng lưng của Gia Kì hắn thật sự đã đẩy Gia Kì. ra khỏi vòng tay của mình lúc nào cũng không hay, hắn không biết trân trọng một người mà mình yêu thương. 

Vụ Quân chạy đến nói với Gia Kì với giọng quyết đoán. 

" Anh sẽ không ly hôn đầu, anh sẽ không buông tha cho em đâu cả đời này em chỉ có thể là của anh". 

Gia Kì tức giận đưa tay tát vào mặt hắn một cái thật mạnh. 

"Anh điên rồi ở bên nhau mà không có được hạnh phúc hay sự tin tưởng thì hãy giải thoát cho nhau đi tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi, sống với nhau chỉ vì trách nhiệm thì tôi không cần tôi sẽ phá bỏ cái thai này để chúng ta không còn gì để ràng buộc nhau nữa" 

Vụ Quân Kéo Gia Kì ôm vào lòng nói. 

" Anh biết là em đang giận, nên ăn nói hồ đồ khi nào em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện ". 

Gia Kì dùng hết sức lực cuối cùng đẩy hắn ra xa nước đã không còn để cô có thể rơi xuống vì hắn một lần nữa. 

" Anh mà còn đi theo tôi, ngay bây giờ tôi sẽ chạy ra giữ đường cho xe đâm chết, tôi đã nói thì sẽ làm". 

Cô nhìn hắn bằng đôi mắt đầy căm phẫn rồi quay người bỏ đi, Vụ Quân cũng đã không còn đi theo cô nữa ngay lúc này cô đang rất kích động có thể sẽ làm hại đến bản thân. 

Gia Kì bước đi nhưng đôi mắt vô hồn cô không biết mình đã đi đâu và đi bao xa nữa, trái tim cô vô cùng đau đớn khi bị hắn đem ra chơi đùa một cách tàn nhẫn. 

Đi được một quãng đường rất xa Gia Kì mệt mỏi ngồi xuống một hàng ghế công cộng bên vệ đường, nhìn làn đường xe chạy tấp nập nhưng trong lòng cô đầy trống rỗng và đau đớn. 

Gia Kì lang thang như vậy đến gần tối cơ thể cô đã mệt mỏi cô lại còn đang mang thai, tại sao cô lại tự hành hạ bản thân mình đến như vậy cũng chỉ vì chữ " Yêu " mà khiến con người ta luôn làm những điều ngu ngốc chính bản thân cũng không muốn nghĩ đến. 

Vụ Quân luôn âm thầm đi theo Gia Kì nhưng không đi lên khuyên nhủ cô quay về, để cho cô làm những gì mình muốn, hắn bỏ tất cả công việc chỉ để đi theo Gia Kì, hắn đã thật sự yêu cô sâu đậm nhưng không biết cách để bộc lộ tình cảm của mình chỉ luôn làm tổn thương cô theo cách của hắn. 

Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước mưa trút xuống nặng hạt, cơ thể của Gia Kì đang thấm ướt từ từ, cô cười khổ thầm nghĩ cả ông trời cũng muốn trêu đùa mình huốn chi là người khác, nhưng cơ thể cô đã đạt đến giới hạn tột cùng đôi mắt Gia Kì mờ dần, rồi cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo ngất lịm đi, Vụ Quân vội mở cửa xe chạy ra bế lấy cô đi vào trong xe. 

Về đến nhà hắn gọi Tuấn Kiệt đến khám cho Gia Kì, khám một hồi xong Tuấn Kiệt đi đến nói với Vu Quân. 

" Cô ấy không sao chỉ bị suy nhược cơ thể, nhưng đang mang thai nên cần cẩn thận hơn ". 

Vụ Quân gật đầu rồi tiễn Tuấn Kiệt ra về trước lúc về Tuấn Kiệt còn quay lại nói với Vụ Quân một câu. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK