• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vết thương nếu có lành lại cũng để lại sẹo đó sẽ là một quá khứ đáng quên nhưng trong tâm trí lúc nào cũng hiện ra giày vò con tim của nhau. 

Sáng sớm Gia Kì thức dậy cô mệt mỏi nằm trên giường cơ thể nặng trìu, Cô đưa tay sờ lên bụng mình một sinh linh bé nhỏ chưa được chào đời đã bị sự hoài nghi dè bỉu của xã hội, càng nghĩ đến Gia Kì càng đau đớn nước mắt lại một lần nữa rơi xuống cô có người lại vùi mặt vào gối khóc nức nở từng cơn, thần trí như phát điên, cô không muốn đứa con mà mình chưa sinh ra lại chịu những lời chỉ trích đáng sợ của người đời, Gia Kì đã có một suy nghĩ điên rồ trong đầu, thật sự tội nghiệp cho cô gái trẻ khi lần đầu làm mẹ lại chịu những đã kích quá lớn. 

Gia Kì ngồi dậy đi xuống khỏi giường, cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong thay một bộ váy thoải mái như gương mặt lại không chút biểu cảm, nhìn rất khó đoán. 

Gia Kì lấy túi đi xuống lầu, Vu Quân đang ngồi ăn sáng ở trong phòng ăn, cô đi đến hiên ngang ngồi xuống xem như không có chuyện gì xảy ra quay sang nói với người hầu. 

" Mang đồ ăn lên đây cho tôi". 

Vụ Quân thấy Gia Kì có vẻ gì đó hơi khác lạ hắn không hề rời tầm mắt khỏi cô. 

"Em định đi đâu à". 

Gia Kì không nhìn hắn gương mặt thờ ơ nói. 

"Đến nhà bạn". 

Vụ Quân không hỏi gì thêm ăn xong hắn căn dặn người hầu điều gì đó rồi mới đi làm. 

Gia Kì biết hắn sẽ cho người giám sát mình cô bỏ chiếc nĩa xuống đi đến nói với Vụ Quân. 

"Tôi không cần anh cho người giám sát tôi không phải là trẻ con ". 

Vu Quân nhìn cô đưa tay vuốt nhẹ tóc của Gia Kì nói. 

" Anh chỉ muốn em luôn được an toàn". 

Gia Kì né tránh cánh tay của hắn cô không thể nào nghe nổi những lời giả dối này của hắn thêm chút nào nữa nên quay người bỏ đi. 

Ăn sáng xong Gia Kì gọi điện hẹn Tiểu Minh đến một quán cafe hai người gặp nhau Tiểu Minh đi đến ôm lấy Gia kì thẩm thiết nói. 

" Cậu đã vất vả rồi, tớ sẽ đứng ra giải thích mọi chuyện cho mọi người biết để họ không hiểu lầm cậu nữa ". 

Gia Kì cười nhẹ nói. 

" Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tớ nghĩ họ hiểu lầm như vậy càng tốt, được rồi chúng ta đi vào trong thôi". 

Hai người đi vào trong ngồi ở một bàn gần cửa sổ, vệ sĩ mà Vụ Quân cử đi theo để giám sát Gia Kì vẫn luôn để mắt đến cô, Gia Kì nhìn Tiểu Minh đề nghị nói. 

"Tớ muốn cậu giúp tớ một việc ". 

Tiểu Minh khó hiểu nhưng cũng gật đầu. 

"Việc gì cậu cứ nói đi". 

Gia Kì hít một hơi nhìn ra cửa sổ phía tên vệ sĩ đang đứng rồi quay sang nói với Tiểu Minh. 

"Chúng ta đi vào nhà vệ sinh đổi đồ cho nhau có được không ?" 

Tiểu Minh lộ vẻ mặt khó hiểu tò mò hỏi. 

" Để làm gì vậy ?". 

Gia Kì :" Tớ có chút việc cần giải quyết mà tên vệ sĩ đó cứ đi theo làm tớ thấy khó chịu nên tớ muốn cậu mặc đồ của tớ, đóng giả làm tớ khoảng mấy canh giờ để tên vệ sĩ đó không phát hiện ". 

Tiểu Minh :" Cậu định đi đâu vậy ?". 

Gia Kì :" Tớ có việc quan trọng cần làm xin cậu hãy giúp tớ". 

Tiểu Minh :" Hôm nay cậu lạ lắm đấy có biết không hả ?" 

Gia Kì cười nhẹ. 

" Có gì đâu mà lạ nào chúng ta vào nhà vệ sinh thôi". 

Hai người đi vào nhà vệ sinh đổi đồ cho nhau Gia Kì mang một chiếc mũ và một chiếc kính râm, cô bảo Tiểu Minh xoã tóc xuống để che đi khuôn mặt rồi hai người đi ra ngoài Gia Kì thì thào vào tai của Tiểu Minh. 

" Cậu cứ ngồi đây chờ đến khi tớ đi khỏi, nếu tên vệ sĩ đó phát hiện ra cậu thì cứ nói tất cả mọi chuyện điều do tớ sắp đặt". 

Tiểu Minh nắm lấy tay Gia Kì lo lắng nói. 

" Cậu định đi đâu vậy, sao không nói với tớ". 

Gia Kì cười nhẹ vỗ vai Tiểu Minh nói. 

" Sau này có nhiều thời gian hơn tớ sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện, cám ơn cậu đã giúp tớ ". 

Rồi hai người chia tay nhau Gia Kì cố kéo chiếc mũ xuống rời đi một cách bình thường tên vệ sĩ có nhìn về phía cô nhưng hai người đã đổi do cho nhau nên hắn không để ý đến, cứ tưởng cô là Tiểu Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK