Lisa hít một hơi chao mày lại nói.
"Vậy đưa số điện thoại của anh ta đây tôi sẽ gọi từ chối".
Người quản lý ngập ngừng.
" Cô Lisa mong cô suy nghĩ lại đi mà ".
Lisa chán nản nhìn người quản lý.
" Bây giờ có đưa hay bị mất việc".
Người quản lý vội vàng đưa số điện thoại cho Lisa cô nhìn dãy điện thoại mà lòng dâng lên một cảm giác khó tả, hắn vẫn giữ nguyên số điện thoại của ngày trước, Vu Quân chỉ mong một ngày nào đó Gia Kì sẽ gọi lại cho hắn qua số điện thoại này nên đã không đổi số suốt mấy năm qua, hiện tại cô đã quay về nước lấy tên là Lisa cô không muốn ai biết được cô vẫn còn sống đặt biệt là Vu Quân, hắn thật sự không bao giờ có thể biết cô đã phải sống khó khăn như thế nào suốt năm năm qua nỗi đau đó cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn và Lệ Mỹ.
Mục đích Gia Kì về đây là để tìm lại công bằng và trả thù Lệ Mỹ chính cô ta đã giết chết Gia Kì một lần khiến cô bị bỏng rất nặng phải mất một khoảng thời gian rất lâu Gia Kì mới có thể hồi phục được, đó là nỗi ám ảnh suốt thời gian qua đêm nào cô cũng nằm mơ thấy khung cảnh đó đêm nào cũng gặp ác mộng mỗi lần tỉnh dậy là nước mắt cứ chảy khắp mặt nổi đau đó cứ in sâu vào trái tim của Gia Kì khiến cô thể nào thoát ra được.
Cô cầm lấy điện thoại bấm dãy số điện thoại đưa lên gọi mà trong lòng hồi hộp mất bình tĩnh đầu dây bên kia một giọng nói trầm ầm vang lên.
" Alo".
Gia Kì hít một một hơi rồi tự tin nói chuyện.
"Xin hỏi anh có phải là Bạch Vu Quân không ạ ?"
Bên đầu giây kia không nghe ai nói gì hết hắn đang chìm vào hi vọng giọng nói này là giọng của Gia Kì hắn chờ đợi suốt thời gian qua chỉ để nghe giọng nói của cô.
Gia Kì thấy hắn không trả lời liền nói tiếp.
" Alo có ai ở đầu giây bên kia không ạ".
Lúc này Vu Quân mới bừng tỉnh lại.
"Tôi là Vu Quân đây".
" Tôi nghe quản lý nói là anh mời tôi đi dùng bữa tôi xin từ chối bữa vì ngày mai tôi có việc bạn mong anh thông cảm"
Vu Quân nói với giọng trầm ấm.
"Được rồi tôi sẽ hẹn cô vào ngày hôm khác, mong cô đừng từ chối tôi rất mong muốn được gặp mặt cô"
Gia Ki chỉ biết cười gượng rồi cúp máy cô không muốn dây dưa với hắn thêm cô chuẩn bị tài liệu để đến cuộc họp ngày hôm nay.
Cả ngày làm việc vất vả Gia Ki trở về nhà thấy tiểu bảo bối đang ngồi chơi rất ngoan ngoãn với bảo mẫu mọi mệt mỏi đều tan biến.
"Amẹ về rồi"
Tiểu Ân chạy đến ôm Gia Đi bàn tay búp măng nhỏ nhắn trong rất đáng yêu, Gia Kì cưng chiều bế Tiểu Ân lên thơm vào mả một cái thật sâu.
" Hôm nay con đi học có vui không ?".
Tiểu Ân năm nay đã tròn 5 tuổi lúc về nước Gia Ki đã đăng ký cho thằng bé đi học ở nhà trẻ bởi vì cô quá bận rộn cũng muốn con trai mình tiếp xúc với những đứa trẻ khác để nói trở nên lanh lợi hơn, Tiểu Ân ôm cổ mẹ buồn bã nói.
" Hôm nay các bạn đều có ba đến đón còn con thì chỉ có dì Hoa đến đón có bạn hỏi ba con đâu, mẹ ơi sau từ lúc nhỏ đến giờ con không thấy ba đâu vậy mẹ, ba không thích hai mẹ con mình nên không ở chung hả mẹ".
Gia Kì nghe con trai nói mà đau xót ôm con vào lòng nói.
" Không phải vậy đầu con , con có mẹ vẫn vui mà mẹ có thể chơi với con đi ăn với con, ngày mai chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại chơi có chịu không ".
Tiểu Ân chu môi nhỏ đáng yêu nói.
"Dạ con thích lắm"
Nói rồi cô bế Tiểu Ân lên phòng để dỗ thằng bé ngủ từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa bao giờ rời xa Tiểu Ân cô rất sợ mất thằng bé, lúc xảy ra tai nạn cô cứ tưởng là mình không thể giữ được cái thai, nhưng mai mắn ông trời thấy cô quá đáng thương nên không nỡ cướp đi đứa con của cô, Gia Kì rất sợ thằng bé buồn tuổi thân khi không có cha nên cô luôn muốn bù đắp cho con mình không thiếu thốn thứ gì, Tiểu Ân rất dễ ngủ dễ nuôi thằng bé biết cô đi làm vất vả nên không bao giờ quấy khóc, để Gia Kì có thể chuyên tâm làm việc hơn.